Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Chương 97: Em, thật ngọt ngào!.
Khoảng thời gian cô nói ra hai chữ kia, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng.
Dần dần được bù đắp…
Kìa…
Biết bao suy nghĩ nhảy ra trong đầu.
Tay Hoắc Ảnh Quân đang bưng chén rượu rõ ràng đã khựng lại, thậm chí còn có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng cắn môi, đôi mắt chớp chớp một cái nhìn chằm chằm vào anh.
Ngón tay cô càng dùng sức nhiều hơn, giọng nói mềm mại dịu dàng, rụt rè mà nói: “Anh… giúp em đi được không?”
Giọng nói này, giống như một con mèo nhỏ bị oan vậy, cứ cào vào lòng khiến trái tim con người ta ngứa ngáy, khó chịu.
Đúng lúc này, người phục vụ lại bưng lên một ít đồ ăn.
“Ăn cơm trước đã.” Anh mỉm cười, giơ chén rượu trong tay lên.
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông trước mặt mình, chớp chớp đôi mắt, lúc này đã không còn nụ cười giả vờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nữa: “Được!”
Cô không đói bụng.
Không hề đói một chút nào.
Nhưng mà, cô vẫn muốn ăn.
Cô đang có việc phải cầu xin người ta.
Sợ nhất là cô không bằng lòng đi cầu xin người ta ấy chứ.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô nhẹ nhàng nhai rau trong miệng mãi mà chẳng thấy nuốt vào thì bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chỗ đồ ăn này khó nuốt đến vậy ư?
Vân Tử Lăng cố gắng nuốt chút rau trong miệng xuống.
Sau đó lập tức nâng ly rượu đỏ trước mặt lên uống một ngụm.
Cô rủ mắt, đôi lông mi thật dài che giấu cảm xúc chân thật trong đáy mắt cô.
Trong lúc ăn bữa cơm này, đôi bên chẳng nói chuyện với nhau mấy.
Qua nửa giờ đồng hồ.
Người đàn ông kia thanh toán, Vân Tử Lăng lập tức đứng lên.
Sau đó, Hoắc Ảnh Quân rất tự nhiên, đưa tay ra ôm bả vai cô.
Nhưng động tác vô cùng đơn giản này lại khiến Vân Tử Lăng dịch sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Hoắc Ảnh Quân không nói lời nào, chỉ hơi rủ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện vài phần mất mát: “Em khẳng định là… muốn anh giúp em ư?”
Vân Tử Lăng nâng đôi con ngươi lên nhìn về phía anh ta, mãi một lúc lâu sau, cô đột nhiên mỉm cười thoải mái.
Giây tiếp theo, cánh tay run run của cô chủ động kéo chặt cổ tay anh: “Đương nhiên!”
Hoắc Ảnh Quân biết cô đang rất căng thẳng, thế nên làm ra hành động này thực sự rất khó khăn.
Nhưng mà, lời bác sĩ nói vẫn quanh quẩn bên tai anh.
Chỉ có phá vỡ được bức tường phòng thủ vững vàng và nỗi sợ hãi kia thì tình hình của cô mới có thể dần chuyển biến tốt lên được.
Vốn dĩ anh tưởng chỉ cần lặng lẽ trông nom bên cạnh cô là được, chờ cho đến khi cô dần dần mở lòng mình.
Nhưng bây giờ đã có cơ hội để giúp cô chiến thắng nỗi sợ này, vậy thì tại sao lại không làm?
Hai người nhanh chóng lên xe ngay.
Trên đường cao tốc, chiếc xe chạy nhanh như bay.
Bốn mươi phút sau.
Ở nhà họ Hoắc.
Vừa mới vào đến cửa, quản gia đã đưa bọn họ đến phòng uống cà phê, nói là ông chủ và bà chủ chờ bọn họ đã lâu.
Hai người quay qua nhìn nhau, trong lòng cũng biết rõ.
Vì thế, bọn họ liền đi đến phòng uống cà phê kia.
Hoắc Chấn Vũ và Khúc Tịnh Kỳ đang ngồi uống cà phê ở đó, một người đang đọc báo, còn một người đang chơi với mèo.
“Ông chủ, bà chủ, cậu chủ và mợ chủ đến ạ.” Quản gia vội vàng nói.
Hoắc Chấn Vũ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Về rồi?”
“Bố! Mẹ!” Vân Tử Lăng lễ phép lên tiếng chào.
“Ài, ngồi đi!” Ngược lại, Hoắc Chấn Vũ lại vô cùng khách sáo.
Nhưng Khúc Tịnh Kỳ thì trước sau như một, vẫn chơi đùa với con mèo trong ngực mình, còn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
“Ảnh Quân à, chuyện công ty chiều nay là thế nào vậy? Con muốn từ chối công ty nhà họ Vân?” Hoắc Chấn Vũ buông tờ báo đang đọc dở xuống, nhìn về phía anh mà hỏi.
“Con không hề từ chối bất kỳ công ty của nhà nào có lợi với sự phát triển của tập đoàn nhà họ Hoắc. Chẳng qua, con đã nói rồi, cần phải cạnh tranh công bằng. Thời gian còn chưa chín muồi, nếu đường đột ký hợp đồng, vậy chẳng phải để cho người ngoài chê cười, nói chúng ta tự quyết định nội bộ sao?”
Hoắc Chấn Vũ gật đầu: “Con nói đúng, nhưng mấy công ty tham gia cạnh tranh này bố cũng biết một chút, chẳng có mấy nhà có thể so được với công ty nhà họ Vân. Chuyện này bố tin đám bọn họ đều biết rõ ràng. Cho dù bây giờ có ký hợp đồng, bọn họ cũng sẽ không có bất mãn gì cả!”
“Chính là bởi vì như vậy, cho nên chúng ta mới càng cần phải thật cẩn thận. Dù sao, chính bốn chữ “cạnh tranh công bằng” này cũng đã giúp danh tiếng tập đoàn nhà họ Hoắc tăng lên không ít. Không chỉ là bởi vì các công ty lớn đang ra sức muốn lấy được hạng mục trong tay chúng ta này mà cố gắng trả giá, mà còn có các tin tức nho nhỏ ngoài kia, chính những điều này đã khiến tập đoàn chúng ta chiếm được trang nhất trên các kênh kinh tế. Bây giờ, thời cơ sắp chín muồi, đột nhiên lại muốn nội bộ quyết định chọn công ty nhà họ Vân, như vậy thì sẽ khiến bọn họ nghĩ như thế nào? Cứ cho là không được thì cũng phải chờ trời sáng rồi nhìn xem kết quả ra sao, ít nhất cũng phải cho người ta thua tâm phục khẩu phục!”
Người đàn ông này bắt chéo chân, giọng điệu nói chuyện thong thả mà rõ ràng, điệu bộ có vẻ lười biếng mà nhàn hạ.
Những lời anh nói, khiến Vân Tử Lăng sợ ngây người.
Cô vẫn luôn biết Hoắc Ảnh Quân là người tinh anh trên thương trường.
Nhưng không ngờ, hình thức kinh doanh của anh lại rõ ràng và có tư duy đến thế.
Hoắc Chấn Vũ gật đầu: “Đi đi, con muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy. Dù sao cuối cùng vẫn là công ty nhà họ Vân ký hợp đồng chính thức, không ký sớm thì ký muộn thôi.”
Hoắc Ảnh Quân cười nhẹ, không hề nói thêm lời nào.
“Vân Tử Lăng!” Đúng lúc này, Khúc Tịnh Kỳ gọi tên của cô.
Vân Tử Lăng khôi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía bà.
“Em trai nhà mình xảy ra chuyện, tại sao cô chẳng hề quan tâm lấy chút nào thế? Chẳng lẽ giống như những gì người ngoài đồn thổi, chuyện này có liên quan đến cô?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, cứ chốc chốc lại vuốt con mèo Ragdoll trong lòng.
“Mẹ, câu chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Vân Tử Lăng nhếch môi: “Con không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu. Lần này Vân Hà xảy ra chuyện, con cũng không tiện đánh giá. Nhưng vì sao lại không trở về gặp nó thì chủ yếu là bởi vì… Con đang thu xếp mở công ty của mình.”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày: “Cô muốn mở công ty?”
“Tử Lăng, con muốn mở công ty à?” Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía cô mà hỏi.
“Vâng, bố. Tuần trước con vừa được cấp giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh của công ty con rồi. Hai ngày này con đang bận nên cũng hơi vội một chút. Nhưng yên tâm, ngày mai con sẽ đi gặp Vân Hà”
“À.” Khúc Tịnh Kỳ cười: “Cô mở cái công ty gì? Có phải thấy chị gái mình có một thương hiệu thời trang riêng của mình nên định bắt chước đúng không?” Nói xong, bà ta vuốt lông con mèo đang nằm trong lòng mình, miệng nở nụ cười sung sướng: “Vân Tử Lăng à, Vân Tử Lăng, có vài người vốn không hề có khiếu, cô biết không?”
“Ài, bà nói cái gì thế hả? Tử Lăng muốn mở công ty thật là tốt biết bao. Người trẻ tuổi nên có lý tưởng của mình. Tử Lăng à, con vừa mới mở công ty, nếu có gì không biết, cứ hỏi Ảnh Quân nhiều vào. Nó đã vào thương trường nhiều năm như vậy, kinh nghiệm cũng phong phú lắm!” Hoắc Chấn Vũ vẫn luôn yêu thích Vân Tử Lăng.
“Vâng, bố!” Vân Tử Lăng cũng không để ý tới những lời khiêu khích, châm chọc của Khúc Tịnh Kỳ.
“Vậy… Bố, mẹ, nếu không còn chuyện gì nữa, bọn con về phòng trước nghỉ ngơi nhé ạ. Ngày mai còn bận lắm đây.” Hoắc Ảnh Quân làm bộ duỗi người, tỏ vẻ đã mệt chết đi được.
“Bố con các người về hết đi, tôi còn có lời muốn nói với Vân Tử Lăng!” Khúc Tịnh Kỳ ngước đôi con ngươi lên, lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Hoắc Ảnh Quân cười cười, vừa ôm vợ mình vừa nhìn về phía mẹ: “Mẹ, có lời gì thì để ngày mai hẵng nói. Con mệt lắm rồi, cô ấy còn phải giúp con bóp vai. Con không cho mẹ chiếm mất cô ấy đâu.” Nói xong, anh đặt hai tay trên vai Vân Tử Lăng: “Đi thôi nào, chúng ta về phòng!”
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ đứng lên, rất không vừa lòng.
“Được rồi, được rồi. Ngày nào bà cũng nhiều lời thế nhỉ. Đi, qua cùng tôi uống hai chén nào!” Hoắc Chấn Vũ đứng lên, lôi kéo tay vợ mình đi đến bên tủ rượu.
Khúc Tịnh Kỳ thấy vậy thì sự bất mãn với Vân Tử Lăng càng nhiều thêm vài phần.
Ngược lại bà ta còn muốn xem, châu chấu sắp chết đến nơi thì có thể nhảy nhót được mấy ngày!
—————————–
Sau khi hai người trở về phòng, Hoắc Ảnh Quân đã khóa cửa phòng lại.
Sau đó, hai người cùng nhìn nhau, không khí dường như có chút xấu hổ.
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng ho lên một tiếng, tháo ba lô ra, đặt lên bàn.
“Em tắm trước không?” Anh mở miệng nói.
Vân Tử Lăng đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn về phía một cái túi trên bàn, thấp giọng nói: “Anh, hôm nay không đi bơi à?”
“Không, để dành chút tinh lực đi!”
Vân Tử Lăng: …
“Vậy… Em, em đi tắm rửa trước.” Cô cầm lấy túi, bước vào phòng tắm.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mới chầm chậm mở ra.
Hoắc Ảnh Quân đang vội xem tư liệu thì thấy cô đi chân không, bọc một cái khăn tắm rồi đi ra.
Ánh nước lóng lánh rơi trên da thịt trắng nõn, chiếc cổ tao nhã như thiên nga, bả vai đầy khí chất, đôi xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài…
Nhìn thế nào cũng là một bóng dáng hương thơm mát, đẹp đẽ bắn ra bốn phía.
Hai tay Vân Tử Lăng nắm chặt khăn tắm, cả người căng thẳng không thôi.
Hoắc Ảnh Quân chậm rãi đứng lên, đi về phía cô.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, nhưng hô hấp của cô rõ ràng dồn dập hơn rất nhiều.
Hoắc Ảnh Quân đi tới trước mặt cô, khiến cô lập tức cảm nhận được một hơi thở đầy áp lực phả xuống đỉnh đầu mình.
Tay cô lại càng nắm chặt hơn.
Người đàn ông thấy vậy thì hơi lật tay, chầm chậm chạm vào gò má cô.
Thân thể Vân Tử Lăng khẽ run lên, ngày càng run dữ dội.
Đôi tay to của người đàn ông nhẹ nhàng xoa gò má cô, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Đừng sợ, là anh!”
Lông mi Vân Tử Lăng động đậy, chỉ là một hành động rất nhỏ, vậy mà vẫn bị anh nhìn thấy.
“Anh… Không… không đi tắm rửa một chút ư?”
Hoắc Ảnh Quân nhìn khuôn mặt tròn như trứng gà trong lòng bàn tay mình, đôi môi đỏ hồng vừa mở ra lại khép vào, chẳng nghe rõ cô đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan dữ dội, thân thể như bị lửa đốt vậy…
Vân Tử Lăng thấy anh không phản ứng gì thì nhíu mày, ngước đôi con ngươi lên nhìn anh.
Vừa ngước lên nhìn, cô lập tức trở nên ngây dại.
Trong mắt người đàn ông này nóng rực, giống như một biển lửa thật lớn, dường như muốn thiêu đốt cô từng giờ từng phút vậy.
Thấy thế, thân thể cô bắt đầu không thể khống chế được mà run rẩy, chân đang muốn lui về phía sau…
Nhưng mà, đúng lúc này, người đàn ông đã cầm lấy cằm cô, đôi mắt tối đen nóng rực không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tiếng nói khàn khàn phát ra: “Em, có thể chứ?”
Lời anh nói khiến lòng cô căng thẳng hẳn lên.
Nhưng ngay lập tức, cô cắn chặt môi, đột nhiên kiễng mũi chân, nắm lấy áo sơ mi của anh, run rẩy áp môi mình vào đôi môi anh…
Chỉ trong nháy mắt, Hoắc Ảnh Quân bỗng hít sâu một hơi.
Theo bản năng, tay anh lập tức ôm hông cô, ghì chặt cô vào trong ngực mình.
Anh cúi người, biến nụ hôn lướt như chuồn chuồn đạp nước kia thành một nụ hôn sâu…
Mãi đến khi cô sắp không hít thở nổi nữa, anh mới thả cô ra.
Vân Tử Lăng vừa mới được thả ra liền nhanh chóng hít lấy hít để chút không khí.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, thấy cô bị hôn đến mức đỏ ửng cả mặt, trong giọng nói liền có một chút đắc ý và vui sướng: “Em, thật ngọt!”
Vân Tử Lăng nhìn anh, đôi môi hồng vẫn hơi run run.
“Anh, có thể đừng hôn em như vậy được không… Suýt nữa thì em ngạt thở luôn rồi…”
Nghe thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân chỉ cười.
Khi anh vừa mới hôn cô thì đã bắt đầu động tình rồi. Bây giờ lại đối mặt với đôi con mắt hơi buồn bực của cô, chỗ bụng dưới của anh đột nhiên như được bơm thêm máu vậy, bỗng dựng thẳng lên.
“Anh cười cái gì?” Vân Tử Lăng nhíu mày.
“Anh cười em… Đã là người đáng yêu như vậy, thật muốn ăn em!”
Nói thẳng những lời ngượng ngùng như vậy, khiến khuôn mặt Vân Tử Lăng lập tức đỏ ửng cả lên.
Thấy thế, một tay Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô, bước chân đi nhanh như gió, hai ba bước đã tới bên giường.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên trên chăn bông, lập tức, chiếc khăn tắm màu trắng rơi xuống mặt đất…
Khoảng thời gian cô nói ra hai chữ kia, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng.
Dần dần được bù đắp…
Kìa…
Biết bao suy nghĩ nhảy ra trong đầu.
Tay Hoắc Ảnh Quân đang bưng chén rượu rõ ràng đã khựng lại, thậm chí còn có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng cắn môi, đôi mắt chớp chớp một cái nhìn chằm chằm vào anh.
Ngón tay cô càng dùng sức nhiều hơn, giọng nói mềm mại dịu dàng, rụt rè mà nói: “Anh… giúp em đi được không?”
Giọng nói này, giống như một con mèo nhỏ bị oan vậy, cứ cào vào lòng khiến trái tim con người ta ngứa ngáy, khó chịu.
Đúng lúc này, người phục vụ lại bưng lên một ít đồ ăn.
“Ăn cơm trước đã.” Anh mỉm cười, giơ chén rượu trong tay lên.
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông trước mặt mình, chớp chớp đôi mắt, lúc này đã không còn nụ cười giả vờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nữa: “Được!”
Cô không đói bụng.
Không hề đói một chút nào.
Nhưng mà, cô vẫn muốn ăn.
Cô đang có việc phải cầu xin người ta.
Sợ nhất là cô không bằng lòng đi cầu xin người ta ấy chứ.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô nhẹ nhàng nhai rau trong miệng mãi mà chẳng thấy nuốt vào thì bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chỗ đồ ăn này khó nuốt đến vậy ư?
Vân Tử Lăng cố gắng nuốt chút rau trong miệng xuống.
Sau đó lập tức nâng ly rượu đỏ trước mặt lên uống một ngụm.
Cô rủ mắt, đôi lông mi thật dài che giấu cảm xúc chân thật trong đáy mắt cô.
Trong lúc ăn bữa cơm này, đôi bên chẳng nói chuyện với nhau mấy.
Qua nửa giờ đồng hồ.
Người đàn ông kia thanh toán, Vân Tử Lăng lập tức đứng lên.
Sau đó, Hoắc Ảnh Quân rất tự nhiên, đưa tay ra ôm bả vai cô.
Nhưng động tác vô cùng đơn giản này lại khiến Vân Tử Lăng dịch sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Hoắc Ảnh Quân không nói lời nào, chỉ hơi rủ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện vài phần mất mát: “Em khẳng định là… muốn anh giúp em ư?”
Vân Tử Lăng nâng đôi con ngươi lên nhìn về phía anh ta, mãi một lúc lâu sau, cô đột nhiên mỉm cười thoải mái.
Giây tiếp theo, cánh tay run run của cô chủ động kéo chặt cổ tay anh: “Đương nhiên!”
Hoắc Ảnh Quân biết cô đang rất căng thẳng, thế nên làm ra hành động này thực sự rất khó khăn.
Nhưng mà, lời bác sĩ nói vẫn quanh quẩn bên tai anh.
Chỉ có phá vỡ được bức tường phòng thủ vững vàng và nỗi sợ hãi kia thì tình hình của cô mới có thể dần chuyển biến tốt lên được.
Vốn dĩ anh tưởng chỉ cần lặng lẽ trông nom bên cạnh cô là được, chờ cho đến khi cô dần dần mở lòng mình.
Nhưng bây giờ đã có cơ hội để giúp cô chiến thắng nỗi sợ này, vậy thì tại sao lại không làm?
Hai người nhanh chóng lên xe ngay.
Trên đường cao tốc, chiếc xe chạy nhanh như bay.
Bốn mươi phút sau.
Ở nhà họ Hoắc.
Vừa mới vào đến cửa, quản gia đã đưa bọn họ đến phòng uống cà phê, nói là ông chủ và bà chủ chờ bọn họ đã lâu.
Hai người quay qua nhìn nhau, trong lòng cũng biết rõ.
Vì thế, bọn họ liền đi đến phòng uống cà phê kia.
Hoắc Chấn Vũ và Khúc Tịnh Kỳ đang ngồi uống cà phê ở đó, một người đang đọc báo, còn một người đang chơi với mèo.
“Ông chủ, bà chủ, cậu chủ và mợ chủ đến ạ.” Quản gia vội vàng nói.
Hoắc Chấn Vũ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Về rồi?”
“Bố! Mẹ!” Vân Tử Lăng lễ phép lên tiếng chào.
“Ài, ngồi đi!” Ngược lại, Hoắc Chấn Vũ lại vô cùng khách sáo.
Nhưng Khúc Tịnh Kỳ thì trước sau như một, vẫn chơi đùa với con mèo trong ngực mình, còn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
“Ảnh Quân à, chuyện công ty chiều nay là thế nào vậy? Con muốn từ chối công ty nhà họ Vân?” Hoắc Chấn Vũ buông tờ báo đang đọc dở xuống, nhìn về phía anh mà hỏi.
“Con không hề từ chối bất kỳ công ty của nhà nào có lợi với sự phát triển của tập đoàn nhà họ Hoắc. Chẳng qua, con đã nói rồi, cần phải cạnh tranh công bằng. Thời gian còn chưa chín muồi, nếu đường đột ký hợp đồng, vậy chẳng phải để cho người ngoài chê cười, nói chúng ta tự quyết định nội bộ sao?”
Hoắc Chấn Vũ gật đầu: “Con nói đúng, nhưng mấy công ty tham gia cạnh tranh này bố cũng biết một chút, chẳng có mấy nhà có thể so được với công ty nhà họ Vân. Chuyện này bố tin đám bọn họ đều biết rõ ràng. Cho dù bây giờ có ký hợp đồng, bọn họ cũng sẽ không có bất mãn gì cả!”
“Chính là bởi vì như vậy, cho nên chúng ta mới càng cần phải thật cẩn thận. Dù sao, chính bốn chữ “cạnh tranh công bằng” này cũng đã giúp danh tiếng tập đoàn nhà họ Hoắc tăng lên không ít. Không chỉ là bởi vì các công ty lớn đang ra sức muốn lấy được hạng mục trong tay chúng ta này mà cố gắng trả giá, mà còn có các tin tức nho nhỏ ngoài kia, chính những điều này đã khiến tập đoàn chúng ta chiếm được trang nhất trên các kênh kinh tế. Bây giờ, thời cơ sắp chín muồi, đột nhiên lại muốn nội bộ quyết định chọn công ty nhà họ Vân, như vậy thì sẽ khiến bọn họ nghĩ như thế nào? Cứ cho là không được thì cũng phải chờ trời sáng rồi nhìn xem kết quả ra sao, ít nhất cũng phải cho người ta thua tâm phục khẩu phục!”
Người đàn ông này bắt chéo chân, giọng điệu nói chuyện thong thả mà rõ ràng, điệu bộ có vẻ lười biếng mà nhàn hạ.
Những lời anh nói, khiến Vân Tử Lăng sợ ngây người.
Cô vẫn luôn biết Hoắc Ảnh Quân là người tinh anh trên thương trường.
Nhưng không ngờ, hình thức kinh doanh của anh lại rõ ràng và có tư duy đến thế.
Hoắc Chấn Vũ gật đầu: “Đi đi, con muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy. Dù sao cuối cùng vẫn là công ty nhà họ Vân ký hợp đồng chính thức, không ký sớm thì ký muộn thôi.”
Hoắc Ảnh Quân cười nhẹ, không hề nói thêm lời nào.
“Vân Tử Lăng!” Đúng lúc này, Khúc Tịnh Kỳ gọi tên của cô.
Vân Tử Lăng khôi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía bà.
“Em trai nhà mình xảy ra chuyện, tại sao cô chẳng hề quan tâm lấy chút nào thế? Chẳng lẽ giống như những gì người ngoài đồn thổi, chuyện này có liên quan đến cô?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, cứ chốc chốc lại vuốt con mèo Ragdoll trong lòng.
“Mẹ, câu chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Vân Tử Lăng nhếch môi: “Con không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu. Lần này Vân Hà xảy ra chuyện, con cũng không tiện đánh giá. Nhưng vì sao lại không trở về gặp nó thì chủ yếu là bởi vì… Con đang thu xếp mở công ty của mình.”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày: “Cô muốn mở công ty?”
“Tử Lăng, con muốn mở công ty à?” Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía cô mà hỏi.
“Vâng, bố. Tuần trước con vừa được cấp giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh của công ty con rồi. Hai ngày này con đang bận nên cũng hơi vội một chút. Nhưng yên tâm, ngày mai con sẽ đi gặp Vân Hà”
“À.” Khúc Tịnh Kỳ cười: “Cô mở cái công ty gì? Có phải thấy chị gái mình có một thương hiệu thời trang riêng của mình nên định bắt chước đúng không?” Nói xong, bà ta vuốt lông con mèo đang nằm trong lòng mình, miệng nở nụ cười sung sướng: “Vân Tử Lăng à, Vân Tử Lăng, có vài người vốn không hề có khiếu, cô biết không?”
“Ài, bà nói cái gì thế hả? Tử Lăng muốn mở công ty thật là tốt biết bao. Người trẻ tuổi nên có lý tưởng của mình. Tử Lăng à, con vừa mới mở công ty, nếu có gì không biết, cứ hỏi Ảnh Quân nhiều vào. Nó đã vào thương trường nhiều năm như vậy, kinh nghiệm cũng phong phú lắm!” Hoắc Chấn Vũ vẫn luôn yêu thích Vân Tử Lăng.
“Vâng, bố!” Vân Tử Lăng cũng không để ý tới những lời khiêu khích, châm chọc của Khúc Tịnh Kỳ.
“Vậy… Bố, mẹ, nếu không còn chuyện gì nữa, bọn con về phòng trước nghỉ ngơi nhé ạ. Ngày mai còn bận lắm đây.” Hoắc Ảnh Quân làm bộ duỗi người, tỏ vẻ đã mệt chết đi được.
“Bố con các người về hết đi, tôi còn có lời muốn nói với Vân Tử Lăng!” Khúc Tịnh Kỳ ngước đôi con ngươi lên, lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Hoắc Ảnh Quân cười cười, vừa ôm vợ mình vừa nhìn về phía mẹ: “Mẹ, có lời gì thì để ngày mai hẵng nói. Con mệt lắm rồi, cô ấy còn phải giúp con bóp vai. Con không cho mẹ chiếm mất cô ấy đâu.” Nói xong, anh đặt hai tay trên vai Vân Tử Lăng: “Đi thôi nào, chúng ta về phòng!”
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ đứng lên, rất không vừa lòng.
“Được rồi, được rồi. Ngày nào bà cũng nhiều lời thế nhỉ. Đi, qua cùng tôi uống hai chén nào!” Hoắc Chấn Vũ đứng lên, lôi kéo tay vợ mình đi đến bên tủ rượu.
Khúc Tịnh Kỳ thấy vậy thì sự bất mãn với Vân Tử Lăng càng nhiều thêm vài phần.
Ngược lại bà ta còn muốn xem, châu chấu sắp chết đến nơi thì có thể nhảy nhót được mấy ngày!
—————————–
Sau khi hai người trở về phòng, Hoắc Ảnh Quân đã khóa cửa phòng lại.
Sau đó, hai người cùng nhìn nhau, không khí dường như có chút xấu hổ.
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng ho lên một tiếng, tháo ba lô ra, đặt lên bàn.
“Em tắm trước không?” Anh mở miệng nói.
Vân Tử Lăng đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn về phía một cái túi trên bàn, thấp giọng nói: “Anh, hôm nay không đi bơi à?”
“Không, để dành chút tinh lực đi!”
Vân Tử Lăng: …
“Vậy… Em, em đi tắm rửa trước.” Cô cầm lấy túi, bước vào phòng tắm.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mới chầm chậm mở ra.
Hoắc Ảnh Quân đang vội xem tư liệu thì thấy cô đi chân không, bọc một cái khăn tắm rồi đi ra.
Ánh nước lóng lánh rơi trên da thịt trắng nõn, chiếc cổ tao nhã như thiên nga, bả vai đầy khí chất, đôi xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài…
Nhìn thế nào cũng là một bóng dáng hương thơm mát, đẹp đẽ bắn ra bốn phía.
Hai tay Vân Tử Lăng nắm chặt khăn tắm, cả người căng thẳng không thôi.
Hoắc Ảnh Quân chậm rãi đứng lên, đi về phía cô.
Vân Tử Lăng không hề động đậy, nhưng hô hấp của cô rõ ràng dồn dập hơn rất nhiều.
Hoắc Ảnh Quân đi tới trước mặt cô, khiến cô lập tức cảm nhận được một hơi thở đầy áp lực phả xuống đỉnh đầu mình.
Tay cô lại càng nắm chặt hơn.
Người đàn ông thấy vậy thì hơi lật tay, chầm chậm chạm vào gò má cô.
Thân thể Vân Tử Lăng khẽ run lên, ngày càng run dữ dội.
Đôi tay to của người đàn ông nhẹ nhàng xoa gò má cô, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Đừng sợ, là anh!”
Lông mi Vân Tử Lăng động đậy, chỉ là một hành động rất nhỏ, vậy mà vẫn bị anh nhìn thấy.
“Anh… Không… không đi tắm rửa một chút ư?”
Hoắc Ảnh Quân nhìn khuôn mặt tròn như trứng gà trong lòng bàn tay mình, đôi môi đỏ hồng vừa mở ra lại khép vào, chẳng nghe rõ cô đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan dữ dội, thân thể như bị lửa đốt vậy…
Vân Tử Lăng thấy anh không phản ứng gì thì nhíu mày, ngước đôi con ngươi lên nhìn anh.
Vừa ngước lên nhìn, cô lập tức trở nên ngây dại.
Trong mắt người đàn ông này nóng rực, giống như một biển lửa thật lớn, dường như muốn thiêu đốt cô từng giờ từng phút vậy.
Thấy thế, thân thể cô bắt đầu không thể khống chế được mà run rẩy, chân đang muốn lui về phía sau…
Nhưng mà, đúng lúc này, người đàn ông đã cầm lấy cằm cô, đôi mắt tối đen nóng rực không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tiếng nói khàn khàn phát ra: “Em, có thể chứ?”
Lời anh nói khiến lòng cô căng thẳng hẳn lên.
Nhưng ngay lập tức, cô cắn chặt môi, đột nhiên kiễng mũi chân, nắm lấy áo sơ mi của anh, run rẩy áp môi mình vào đôi môi anh…
Chỉ trong nháy mắt, Hoắc Ảnh Quân bỗng hít sâu một hơi.
Theo bản năng, tay anh lập tức ôm hông cô, ghì chặt cô vào trong ngực mình.
Anh cúi người, biến nụ hôn lướt như chuồn chuồn đạp nước kia thành một nụ hôn sâu…
Mãi đến khi cô sắp không hít thở nổi nữa, anh mới thả cô ra.
Vân Tử Lăng vừa mới được thả ra liền nhanh chóng hít lấy hít để chút không khí.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, thấy cô bị hôn đến mức đỏ ửng cả mặt, trong giọng nói liền có một chút đắc ý và vui sướng: “Em, thật ngọt!”
Vân Tử Lăng nhìn anh, đôi môi hồng vẫn hơi run run.
“Anh, có thể đừng hôn em như vậy được không… Suýt nữa thì em ngạt thở luôn rồi…”
Nghe thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân chỉ cười.
Khi anh vừa mới hôn cô thì đã bắt đầu động tình rồi. Bây giờ lại đối mặt với đôi con mắt hơi buồn bực của cô, chỗ bụng dưới của anh đột nhiên như được bơm thêm máu vậy, bỗng dựng thẳng lên.
“Anh cười cái gì?” Vân Tử Lăng nhíu mày.
“Anh cười em… Đã là người đáng yêu như vậy, thật muốn ăn em!”
Nói thẳng những lời ngượng ngùng như vậy, khiến khuôn mặt Vân Tử Lăng lập tức đỏ ửng cả lên.
Thấy thế, một tay Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô, bước chân đi nhanh như gió, hai ba bước đã tới bên giường.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên trên chăn bông, lập tức, chiếc khăn tắm màu trắng rơi xuống mặt đất…
Bình luận facebook