Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1304
CHƯƠNG 1304: SỨC HẤP DẪN CỦA HÀN NỮ THẦN (2)
Nếu để cho người kia biết họ đã tra ra chuyện điện thoại di động, rất có thể người kia sẽ ra tay với bệnh nhân hôm qua.
“Tầm Chiêu nói rất đúng.” Đường Lăng gật đầu: “Vậy để Cố Ngũ tìm đi, Cố Ngũ đi tìm cũng không thể để người kia phát hiện ra được.”
“Để người kia không phát hiện, để Cố Ngũ đi tìm, còn chúng ta tiếp tục xem băng ghi hình, dù sao hiện giờ tình trạng của Viên Ngữ như thế nào cũng không rõ, manh mối duy nhất chúng ta tìm được là người này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Đường Lăng làm việc trước giờ đều cẩn thận, nhưng sau chuyện này có thể thấy người kia quá lợi hại, cho nên họ không thể không phòng bị.
“Được, tình huống hiện giờ cẩn thận cũng không thừa, dù sao chúng ta ngoài sáng còn kẻ thù lại ở trong tối.” Dương Tầm Chiêu đồng ý với Đường Lăng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngũ, nhanh chóng giao phó rõ ràng cho Cố Ngũ.
“Hôm qua anh đã cho Tào Du đi điều tra tất cả các tuyến đường từ bệnh viện nhà họ Trác đến bệnh viện số 1.” Sau khi Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại xong đột nhiên nói một câu.
“Anh hoài nghi người kia là người của bệnh viện nhà họ Trác?” Hàn Nhã Thanh chuyển tầm mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì sửng sốt: “Anh nghĩ có người theo dõi Trác Thanh, theo dõi băng ghi hình trên đường có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”
“À.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không nói gì, cô còn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu tập trung một điểm.
“Người kia tìm bệnh nhân tại bệnh viện hỗ trợ, mà hôm qua bé Hạo nói Trác Thanh gặp Viên Ngữ nửa tiếng, cho nên có thể ở bệnh viện lân cận, có khả năng máy quay xung quanh đã quay lại. Chúng ta bây giờ không tiện ra ngoài, nếu không để Tào Du mang băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến cho chúng ta xem thử xem có phát hiện ra gì không.” Dương Tầm Chiêu không muốn ngồi yên ở chỗ này, cũng nên làm chút việc gì đó.
“Được, chủ ý này không tệ, vậy để Tào Du mang băng ghi hình đến cho chúng ta xem, nếu như đúng theo những gì Tầm Chiêu suy đoán thì chắc chắn người kia tìm bệnh nhân kia ở bệnh viện gần đây.” Đường Lăng cực kỳ đồng ý với ý của Dương Tầm Chiêu.
“Chỉ sợ người kia tìm góc chết của máy quay.” Hàn Nhã Thanh đối với chuyện này cũng không ôm hi vọng quá nhiều, cô cảm thấy người kia thông minh lại biết tính toán như vậy nên chắc chắn sẽ tìm góc chết của máy quay.
“Nhưng cũng cần nhìn băng ghi hình một chút xem có ai khả nghi không. Hoặc là người quen biết.” Hàn Nhã Thanh cảm giác lúc cùng bệnh nhân kia tiếp xúc sẽ tránh đi nhưng hành động và vẻ mặt ít nhiều cũng sẽ có chút khác lạ, noi không chừng sẽ có phát hiện.
Hàn Nhã Thanh suy đoán người kia có thể là người quen, vì thân phận của Minh Hạo không công khai, những người biết Minh Hạo cũng không nhiều, người biết Minh Hạo là người của nhà họ Đường lại càng ít.
Mà người kia lại cài máy nghe trộm lên người Trác Thanh, chắc chắn đoán được việc Trác Thanh sẽ đi nhà họ Đường, vậy người kia chắc chắn sẽ biết thân phận thực sự của Đường Minh Hạo.
Cho nên người kia không chỉ là người quen mà còn có thể là người hết sức quen thuộc.
“Em nghi ngờ là người quen sao?” Dương Tầm Chiêu tất nhiên hiểu ý Hàn Nhã Thanh, lúc Dương Tầm Chiêu hỏi lại giọng nói hơi kỳ lạ, vì anh cũng đang nghi ngờ là người quen.
“Đúng, em nghi ngờ là khả năng này, vì em thấy người kia quá hiểu mọi thứ xung quanh chúng ta, có rất nhiều chuyện người ngoài không biết nhưng người kia lại biết.” Dương Tầm Chiêu không phủ nhận, kỳ thật anh vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, thậm chí anh còn điều tra qua những người quen biết một lần, nhưng vẫn chưa xác định được đó là ai.
“Người đối với nhà họ Đường hiểu rất rõ, mà lại là kẻ thù của chúng ta?” Đường Lăng rõ ràng cũng hoài nghi, Đường Lăng tập trung vào hai điểm này, nhưng anh cũng chưa xác định được là ai.
Lông mày Hàn Nhã Thanh nhíu lại, sau đó thấp giọng nói: “Chưa hẳn đã là kẻ thù.”
Trên đời này có nhiều chuyện không phải nhất định vì thù oán mới bị tổn thương.
“Nếu không phải là kẻ thù còn muốn hại cô cả của nhà họ Đường?” Đường Lăng ngẩn người, trên khuôn mặt hiện lên sự lạnh lẽo: “Vậy thì hắn ta đang muốn kết thù với nhà họ Đường chúng ta.”
“Trước tiên anh sẽ gọi điện cho Tào Du để cậu ta mang băng ghi hình đến đây, nếu đúng là người quen thì lại dễ điều tra hơn.”
Dương Tầm Chiêu trực tiếp gọi điện cho Tào Du để Tào Du mang tất cả băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến.
Tào Du sau khi nhận được lệnh của Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng điều tra băng ghi hình, cho nên Dương Tầm Chiêu mới gọi điện, Tào Du đã nhanh chóng đưa băng ghi hình tới.
Tào Du đưa hết băng ghi hình trong bán kính mất km quanh bệnh viện, cho nên có chút nhiều, ba người liền chia nhau ra xem.
Ba người đều nhìn rất cẩn thận, xem kỹ từng chút một, không dám bỏ lỡ chi tiết nào, nhưng sau khi cả ba xem xong băng ghi hình cũng không thấy người quen nào xuất hiện, cũng không phát hiện ai đáng nghi.
“Tôi bên này không có gì đáng nghi cả.” Đông Lăng dừng động tác nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Nhi Nhi, em có phát hiện gì không?”
“Không có.” Hàn Nhã Thanh lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía băng ghi hình, nhưng mỗi ngày người ra vào bệnh viện đều rất nhiều, cô nhìn đến đau nhức cả mắt cũng không phát hiện gì.
Đến bệnh viện không phải bệnh nhân cũng là người nhà bệnh nhân, cho nên ai cũng mang theo sự lo nghĩ, sốt ruột, khẩn trương, lo lắng, dưới tình huống như vậy thì càng khó phân biệt ai có vấn đề.
“Anh bên này cũng không có phát hiện.” Dương Tầm Chiêu đã xem hết băng ghi hình, cũng không có phát hiện gì.
“Xem ra người kia rất thông minh, hoặc là hắn ta tránh góc máy quay, hoặc là hắn ta đóng giả giống những người khác để đánh lừa chúng ta, mà máy quay bên ngoài cũng không rõ.” Đường Lăng thở dài một hơi, lần này bọn họ đúng là gặp phải cao thủ: “Bước này của người kia thật lợi hại.”
“Cứ tìm mãi như thế này cũng không ra vấn đề, vậy thì chúng ta đổi sang cách ngu ngốc hơn một chút vậy.” Hàn Nhã Thanh hơi cười, chuyện gì cũng có sơ hở, cô không tin người kia thực sự không để lộ sơ hở nào.
“Cách gì?” Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong tình huống này còn có cách gì sao?
Nếu để cho người kia biết họ đã tra ra chuyện điện thoại di động, rất có thể người kia sẽ ra tay với bệnh nhân hôm qua.
“Tầm Chiêu nói rất đúng.” Đường Lăng gật đầu: “Vậy để Cố Ngũ tìm đi, Cố Ngũ đi tìm cũng không thể để người kia phát hiện ra được.”
“Để người kia không phát hiện, để Cố Ngũ đi tìm, còn chúng ta tiếp tục xem băng ghi hình, dù sao hiện giờ tình trạng của Viên Ngữ như thế nào cũng không rõ, manh mối duy nhất chúng ta tìm được là người này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Đường Lăng làm việc trước giờ đều cẩn thận, nhưng sau chuyện này có thể thấy người kia quá lợi hại, cho nên họ không thể không phòng bị.
“Được, tình huống hiện giờ cẩn thận cũng không thừa, dù sao chúng ta ngoài sáng còn kẻ thù lại ở trong tối.” Dương Tầm Chiêu đồng ý với Đường Lăng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngũ, nhanh chóng giao phó rõ ràng cho Cố Ngũ.
“Hôm qua anh đã cho Tào Du đi điều tra tất cả các tuyến đường từ bệnh viện nhà họ Trác đến bệnh viện số 1.” Sau khi Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại xong đột nhiên nói một câu.
“Anh hoài nghi người kia là người của bệnh viện nhà họ Trác?” Hàn Nhã Thanh chuyển tầm mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì sửng sốt: “Anh nghĩ có người theo dõi Trác Thanh, theo dõi băng ghi hình trên đường có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”
“À.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không nói gì, cô còn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu tập trung một điểm.
“Người kia tìm bệnh nhân tại bệnh viện hỗ trợ, mà hôm qua bé Hạo nói Trác Thanh gặp Viên Ngữ nửa tiếng, cho nên có thể ở bệnh viện lân cận, có khả năng máy quay xung quanh đã quay lại. Chúng ta bây giờ không tiện ra ngoài, nếu không để Tào Du mang băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến cho chúng ta xem thử xem có phát hiện ra gì không.” Dương Tầm Chiêu không muốn ngồi yên ở chỗ này, cũng nên làm chút việc gì đó.
“Được, chủ ý này không tệ, vậy để Tào Du mang băng ghi hình đến cho chúng ta xem, nếu như đúng theo những gì Tầm Chiêu suy đoán thì chắc chắn người kia tìm bệnh nhân kia ở bệnh viện gần đây.” Đường Lăng cực kỳ đồng ý với ý của Dương Tầm Chiêu.
“Chỉ sợ người kia tìm góc chết của máy quay.” Hàn Nhã Thanh đối với chuyện này cũng không ôm hi vọng quá nhiều, cô cảm thấy người kia thông minh lại biết tính toán như vậy nên chắc chắn sẽ tìm góc chết của máy quay.
“Nhưng cũng cần nhìn băng ghi hình một chút xem có ai khả nghi không. Hoặc là người quen biết.” Hàn Nhã Thanh cảm giác lúc cùng bệnh nhân kia tiếp xúc sẽ tránh đi nhưng hành động và vẻ mặt ít nhiều cũng sẽ có chút khác lạ, noi không chừng sẽ có phát hiện.
Hàn Nhã Thanh suy đoán người kia có thể là người quen, vì thân phận của Minh Hạo không công khai, những người biết Minh Hạo cũng không nhiều, người biết Minh Hạo là người của nhà họ Đường lại càng ít.
Mà người kia lại cài máy nghe trộm lên người Trác Thanh, chắc chắn đoán được việc Trác Thanh sẽ đi nhà họ Đường, vậy người kia chắc chắn sẽ biết thân phận thực sự của Đường Minh Hạo.
Cho nên người kia không chỉ là người quen mà còn có thể là người hết sức quen thuộc.
“Em nghi ngờ là người quen sao?” Dương Tầm Chiêu tất nhiên hiểu ý Hàn Nhã Thanh, lúc Dương Tầm Chiêu hỏi lại giọng nói hơi kỳ lạ, vì anh cũng đang nghi ngờ là người quen.
“Đúng, em nghi ngờ là khả năng này, vì em thấy người kia quá hiểu mọi thứ xung quanh chúng ta, có rất nhiều chuyện người ngoài không biết nhưng người kia lại biết.” Dương Tầm Chiêu không phủ nhận, kỳ thật anh vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, thậm chí anh còn điều tra qua những người quen biết một lần, nhưng vẫn chưa xác định được đó là ai.
“Người đối với nhà họ Đường hiểu rất rõ, mà lại là kẻ thù của chúng ta?” Đường Lăng rõ ràng cũng hoài nghi, Đường Lăng tập trung vào hai điểm này, nhưng anh cũng chưa xác định được là ai.
Lông mày Hàn Nhã Thanh nhíu lại, sau đó thấp giọng nói: “Chưa hẳn đã là kẻ thù.”
Trên đời này có nhiều chuyện không phải nhất định vì thù oán mới bị tổn thương.
“Nếu không phải là kẻ thù còn muốn hại cô cả của nhà họ Đường?” Đường Lăng ngẩn người, trên khuôn mặt hiện lên sự lạnh lẽo: “Vậy thì hắn ta đang muốn kết thù với nhà họ Đường chúng ta.”
“Trước tiên anh sẽ gọi điện cho Tào Du để cậu ta mang băng ghi hình đến đây, nếu đúng là người quen thì lại dễ điều tra hơn.”
Dương Tầm Chiêu trực tiếp gọi điện cho Tào Du để Tào Du mang tất cả băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến.
Tào Du sau khi nhận được lệnh của Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng điều tra băng ghi hình, cho nên Dương Tầm Chiêu mới gọi điện, Tào Du đã nhanh chóng đưa băng ghi hình tới.
Tào Du đưa hết băng ghi hình trong bán kính mất km quanh bệnh viện, cho nên có chút nhiều, ba người liền chia nhau ra xem.
Ba người đều nhìn rất cẩn thận, xem kỹ từng chút một, không dám bỏ lỡ chi tiết nào, nhưng sau khi cả ba xem xong băng ghi hình cũng không thấy người quen nào xuất hiện, cũng không phát hiện ai đáng nghi.
“Tôi bên này không có gì đáng nghi cả.” Đông Lăng dừng động tác nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Nhi Nhi, em có phát hiện gì không?”
“Không có.” Hàn Nhã Thanh lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía băng ghi hình, nhưng mỗi ngày người ra vào bệnh viện đều rất nhiều, cô nhìn đến đau nhức cả mắt cũng không phát hiện gì.
Đến bệnh viện không phải bệnh nhân cũng là người nhà bệnh nhân, cho nên ai cũng mang theo sự lo nghĩ, sốt ruột, khẩn trương, lo lắng, dưới tình huống như vậy thì càng khó phân biệt ai có vấn đề.
“Anh bên này cũng không có phát hiện.” Dương Tầm Chiêu đã xem hết băng ghi hình, cũng không có phát hiện gì.
“Xem ra người kia rất thông minh, hoặc là hắn ta tránh góc máy quay, hoặc là hắn ta đóng giả giống những người khác để đánh lừa chúng ta, mà máy quay bên ngoài cũng không rõ.” Đường Lăng thở dài một hơi, lần này bọn họ đúng là gặp phải cao thủ: “Bước này của người kia thật lợi hại.”
“Cứ tìm mãi như thế này cũng không ra vấn đề, vậy thì chúng ta đổi sang cách ngu ngốc hơn một chút vậy.” Hàn Nhã Thanh hơi cười, chuyện gì cũng có sơ hở, cô không tin người kia thực sự không để lộ sơ hở nào.
“Cách gì?” Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong tình huống này còn có cách gì sao?