• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát (9 Viewers)

  • Chương 1475

CHƯƠNG 1475: KÉT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN (1)





Chỉ cần lầy được tóc của cô chủ nhà họ Đường là có thể làm xét nghiệm AND, rất nhanh có thể biết được rốt cuộc cô chủ nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không!





“Để cháu tự làm.” Hàn Nhã Thanh không để cho Phạm My làm, mà tự mình cầm chiếc kẹp tóc về phía trước, sau đó nhặt sợi tóc trên chiếc kẹp tóc xuống.





Hàn Nhã Thanh vo sợi tóc lại, sau đó muốn tìm một cái thùng rác đề vắt vào.





Phía trước không xa có một chiếc thùng rác, Hàn Nhã Thanh đi về chiếc thùng rác.





Cậu Hàn lại trợn tròn mắt, không phải chứ, không phải là hai sợi tóc thôi sao? Cũng phải ném vào trong thùng rác?





Nếu như sợi tóc này ném trên đất, nhặt lên rát dễ dàng, nhưng nếu như ném vào trong thùng rác tìm kiếm sẽ khó hơn, nếu như không may mắn, sau đó có người ném thứ khác vào, đến lúc đó có lẽ sẽ không tìm thấy được.





Cho dù là may mắn tìm thấy được cũng không biết có thể dùng không, hơn nữa trong thùng rác nói không chừng còn có những sợi tóc khác, đền lúc đó không phân biệt của ai với ai.





Cậu Hàn cảm thấy tuyệt đối không thẻ để cô chủ nhà họ Đường ném sợi tóc bảo bối vào trong thùng rác.





Đây là thứ mà bọn họ phải mắt trăm cay nghìn đắng mà không lấy được, sao có thể lãng phí như vậy.





Cậu Hàn muốn đi về phía trước giúp cô chủ nhà họ Đường nhận láy, anh ta không ngại khi cô chủ nhà họ Đường xem mình thành thùng rác, hơn nữa anh ta còn rất vui vẻ.





Nhưng cậu Hàn lo lắng cô chủ nhà họ Đường sẽ nghi ngờ anh ta.





Bây giờ. cuối cùng cậu Hàn cũng có chút tự hiểu, biết anh ta ở trước mặt cô chủ nhà họ Đường một chút chữ tín cũng không có, vì vậy tuyệt đối không thể do anh ta ra mặt, cho dù là Tiểu Cửu ra mặt cũng tốt hơn anh ta.





Cậu Hàn nhắc chân, sau đó giẫm lên chân của Tiểu Cửu.





Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn anh ta, lúc đối diện với ánh mắt của cậu Hàn, Tiểu Cửu có chút sững sờ, cho dù nói thề nào cô ta cũng cùng lớn lên với cậu Hàn, vì vậy cô ta vẫn có thể hiểu được ý mà cậu Hàn muồn biều đạt lúc này.





Tiểu Cửu lúc này thực ra trong lòng rất sốt ruột, cô ta do dự một lúc, sau đó đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Cô Đường, tôi giúp cô vứt nhé.”





Tiểu Cửu cũng biết cô ta làm như vậy rất có khả năng sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của cô chủ nhà họ Đường, nhưng đồng thời Tiểu Cửu cũng biết, nều như bỏ qua cơ hội này, muồn tìm một cơ hội khác chỉ sợ là khó càng thêm khó.





Kế hoạch của cô ta với cậu Hàn, cộng thêm Tiểu Tân có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, nhưng từ lúc bắt đầu đã bị cô chủ nhà họ Đường nhìn thâu.





Mặc dù Thành thiếu chủ năng lực không tồi, nhưng cô chủ nhà họ Đường cũng thực sự quá lợi hại, Tiểu Cửu không cảm thấy Thành thiều chủ có thể đấu lại cô chủ nhà họ Đường.





Vì vậy Tiểu Cửu cảm thấy rõ ràng Thành thiếu chủ chuẩn bị kế hoạch B/C, nhưng cô ta thật sự không ôm quá nhiều hi vọng.





Hơn nữa, nếu như lần này cô chủ nhà họ Đường về nhà, không ra khỏi cửa nữa, Thành thiếu chủ có nhiều kế hoạch hơn nữa cũng không thể thực hiện được.





Bây giờ cô chủ nhà họ Đường muốn trở về, da mặt bọn họ có dày hơn nữa cũng không thể thật sự đi theo cô chủ nhà họ Đường về nhà.





Đến lúc đó chỉ sợ người khác cũng muốn đuổi bọn họ đi, cho dù bọn họ muốn vô lại cũng không thẻ vô lại được.





Vì vậy, Tiểu Cửu quyết định mạo hiểm một lần, lầy được thì đã thành công, chỉ cần có thể lầy được sợi tóc, cho dù cô chủ nhà họ Đường nghi ngờ cũng không sao.





Nếu như không lấy được, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác, đến lúc đó Thành thiếu chủ có thể lập ra kế hoạch DEFGHI.JK.





Hàn Nhã Thanh dừng lại, đảo mắt nhìn Tiểu Cửu, đôi mắt cứ nhìn thẳng vào Tiểu Cửu như vậy.





Trái tim của Tiểu Cửu đột nhiên có chút hoảng sợ, vô cùng căng thẳng, lúc này Tiểu Cửu cảm tháy lòng bàn tay của mình bắt đầu chảy mồ hôi rồi.





Lúc trước cô ra chấp hành biết bao nhiệm vụ nguy hiểm, cô ta cũng chưa từng căng thẳng như lúc này.





Trong lòng Tiểu Cửu thằm nói với mình nhất định phải bình tĩnh, nhát định phải bình bĩnh, tuyệt đối không được hoảng, tuyệt đối không được lộ ra bắt kỳ điểm khác thường nào, tuyệt đối không thẻ bị cô chủ nhà họ Đường phát hiện ra điều gì.





Cậu Hàn cũng căng thẳng, vô cùng căng thẳng, nhưng anh ta nhịn, lúc này ngược lại anh ta không còn không đáng tin cậy như trước kia nữa, anh ta biết một bước này rất quan trọng, thành thì mọi chuyện đều thuận lợi.





Nếu như thất bại, kế hoạch tiếp theo chắc chắn sẽ càng khó.





“Được rồi, vậy cô giúp tôi đi.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, khẽ cười, sau đó đặt sợi tóc trong tay vào lòng bàn tay đang xòe ra của Tiểu Cửu.





Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Nhã Thanh rất nhạt, rất tự nhiên, không nhìn ra bắt kỳ sự bắt thường nào.





Tiểu Cửu thầm thở ra hít vào, cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình, lúc Hàn Nhã Thanh đặt sợi tóc vào trong lòng bàn tay của cô ta, rõ ràng chỉ có 2 sợi tóc, rõ ràng nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng, nhưng Tiểu Cửu lại cảm tháây dường như rất nặng, rất nặng.





Cậu Hàn cũng thầm thở ra một hơi, may mà, may mà tắt cả đều thuận lợi, nếu không tiếp theo anh ta không biết phải ăn nói với Thành thiếu chủ như thế nào.





Cậu Hàn biết, chỉ cần sợi tóc này đến được lòng bàn tay của Tiểu Cửu, chuyện này xem như là thành công, Tiểu Cửu không ngốc, không thẻ thật sự đem sợi tóc khó khăn lắm mới lầy được ném vào trong thùng rác.





Bàn tay đang buông thõng bên người của cậu Hàn từ từ buông lòng ra, lúc này anh ta mới phát hiện lòng bàn tay đã chảy mồ hôi.





Lúc anh ta thực thi nhiệm vụ lòng bàn tay cũng chưa từng chảy. mồ hôi, lúc nãy lại chảy mồ hôi, cũng thật sự đủ lợi hại!





Tiểu Cửu giữ sự bình tĩnh, có gắng để mình không được hoảng, không được lộ ra bắt kỳ sự khác thường nào, sau khi nhận lầy sợi tóc của Hàn Nhã Thanh, cô ta cằm sợi tóc đi thẳng về phía thùng rác ở phía trước.





Lúc đi đến trước thùng rác, cô ta dừng lại, sao đó đưa tay vào miệng thùng rác, lòng bàn tay mở ra, ném thứ trong tay vào thùng rác.





Lúc này thùng rác cách bên này một khoảng, khoảng cách này thực ra không nhìn ra được trong lòng bàn tay của Tiểu Cửu là cái gì, dù sao cũng chỉ là hai sợi tóc, xa như vậy căn bản không nhìn thấy được, Hơn nữa, lúc này Tiểu Cửu đứng nghiêng với bọn họ, có chút che tầm nhìn.





Hàn Nhã Thanh nhìn bên mặt của Tiểu Cửu, khóe miệng hơi cong lên, độ cong này cười như không cười.





Rất nhanh Hàn Nhã Thanh đã dời mắt đi, không nhìn Tiểu Cửu nữa, cũng không nói gì nữa.





Tiểu Cửu từ chỗ thùng rác quay trở lại, lúc Tiểu Cửu quay lại, trên mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra được sự bất thường gì.





Trong lòng Hàn Nhã Thanh cười thầm, quả nhiên không phải là một nhân vật bình thường.





Lúc này ngay cả cô cũng không nhìn ra bắt kỳ sự bắt thường nào trên khuôn mặt của Tiểu Cửu.





Sau khi Tiểu Cửu quay lại, cuối cùng cậu Hàn cũng bình tĩnh lại, cũng không nhiều lời như trước, càng không mặt dày như lúc đâu.





Vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh vẫn luôn thè ơ, cũng vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục đi ra ngoài.





Cậu Hàn đã lấy được sợi tóc, nhưng cũng không thể vừa lấy được đồ đã quay người rời đi, như vậy thì quá rõ ràng, rất dễ bị người khác nghỉ ngờ.





Vì vậy, cậu Hàn vấn đi theo sau Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh đi một bước anh ta đi một bước.





Cậu Hàn đi theo, đương nhiên Tiểu Cửu và Tiểu Tân cũng đi theo.





Mặc dù lúc nãy Tiểu Cửu rất bình tĩnh, giả vờ như một người không có chuyện gì, nhưng trái tim của cô ta lại đập vô cùng nhanh, nếu không phải bình thường chú Lương tiến hành huấn luyện đặc biệt với cô ta, lúc nãy chắc chắn cô ta không thể nào làm ra vẻ bình tĩnh ở trước mặt cô chủ nhà họ Đường.





Hàn Nhã Thanh gọi một chiếc taxi, gọi ba người vẫn đi theo sau cô, Hàn Nhã Thanh quay người lại nhìn bọn họ: “Thế nào? Còn muốn đi theo? Thật sự định theo tôi về nhà?”





Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này, vẻ mặt vẫn thờ ơ, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.





*Không, không, không thích hợp.” Đã lấy được đồ, bây giờ cậu Hàn đang nóng lòng trẻ về làm xét nghiệm AND, cậu Hàn nóng lòng muốn biết được kết quả, muốn biết cô chủ nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không.





Tiểu Cửu cúi đầu, không nói gì, cô ta có chút chột dạ, có chút hỗ thẹn, cho dù thế nào cuối cùng cô ta vẫn lừa cô chủ nhà họ Đường.





*Anh cũng biết không thích hợp, vậy tại sao máy người đi theo chúng tôi đoạn đường này? Là muốn đưa chúng tôi lên xe sao?”





Phạm My nghe thấy lời nói của cậu Hàn, lập tức bật cười, tên này rõ ràng có biết là không thích hợp?





Vốn dĩ trong lòng cậu Hàn có quỷ, Phạm My người nói vô ý , nhưng cậu Hàn người nghe lại có ý, mặc dù da mặt cậu Hàn dày hơn tường đồng, lúc này cũng có chút không thoải mái.





*Được rồi, Nhã Thanh không tính toán với mấy người, mấy người đều trở về đi, cứ đi theo chúng tôi như vậy cũng không thích hợp.” Bản thân Phạm My cũng không có tính có lý nên không tha thứ người khác, đây vốn dĩ là chuyện của Nhã Thanh, Nhã Thanh không tính toán, đương nhiên bà cũng không thể quản nhiều.





Hàn Nhã Thanh cũng không quan tâm đến bọn họ, trực tiếp lên xe, Phạm My cũng lên theo.





Sau khi chiếc xe lăn bánh , Hàn Nhã Thanh hơi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ba người đã rời đi.





Hàn Nhã Thanh nhắm mắt lại, dựa vào ghế, cho đến bây giờ, tình hình cơ bản cô có thể hiểu được rồi.





Bọn họ lấy tóc của cô đi, rất rõ ràng, từ lúc đầu có lẽ bọn họ đến với mục đích này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom