Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1364
CHƯƠNG 1364: BỊ VẢ MẶT (2)
“Ông bà muốn nói gì với Thanh Thanh? Hôm qua Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết Thanh Thanh trước, sau đó lại phái người đến giết con bé, hôm qua Thanh Thanh đã chịu cú sốc nghiêm trọng cực kỳ sợ hãi, không tiện gặp người khác, càng không tiện gặp mấy người.” Bà cụ Đường không nói uyển chuyển, khách sáo như ông cụ Đường.
“Bà cụ Đường, có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này là do Lam Lam làm không? Đây đều là những lời nói từ một phía của ông bà, tôi cũng có thể nói là ông bà vu khống Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường và bà cụ Đường thì tức tối.
Bà cụ Đường tức quá bật cười: “Được, được lắm, vậy mục đích hôm nay ông bà tới là để tính sổ cùng nhà họ Đường chúng tôi phải không?”
Bà cụ Đường thật sự không ngờ mẹ Trác lại nói ra lời như vậy.
“Trác Nguyên Minh, đây cũng là ý của ông?” Ông cụ Đường vẫn luôn khoan dung, dịu dàng, lúc này vẻ mặt cũng lạnh như băng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chưa được gặp Lam Lam, không được nghe chính miệng Lam Lam nói những chuyện này, tôi cũng cảm thấy chuyện này không nên kết luận như vậy.” Lời ba Trác cũng khá khéo léo, nhưng ý vẫn giống mẹ Trác.
“Đúng thế, chuyện vẫn chưa có kết luận, mọi người vu khống cho Lam Lam như vậy thật sự là quá ức hiếp người.” Mẹ Trác thấy tình hình này cũng coi như đã vạch mặt, vậy nên cũng chẳng kiêng kỵ nhiều nữa.
“Chúng tôi ức hiếp người? Chúng tôi vu khống cho Trác Hiểu Lam? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm đều do Trác Thanh chính miệng nói cho ông bà, những chuyện hôm qua cô ta làm chưa nói vội, nghe nói bạn gái Trác Thanh cũng suýt nữa bị Trác Hiểu Lam hại chết, hôm qua bạn gái Trác Thanh cũng đã nói rõ ràng rồi đúng không? Nhà họ Đường chúng tôi còn chưa làm gì, sao lại thành chúng tôi vu khống con gái ông bà rồi?” Bà cụ Đường nghe thấy lý do thoái thác này của mẹ Trác thì vô cùng kinh ngạc, thật ra rất nhiều chuyện đã bày ra đó rất rõ ràng.
Chuyện hôm qua Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh, Trác Thanh đã nói rất rõ ràng, còn chuyện liên quan đến máy nghe lén, ban gái Trác Thanh cũng đã nói rất rõ ràng.
Thực ra bây giờ chỉ còn thiếu bằng chứng cuối cùng cho thấy Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh hôm qua, trong tình huống này ba mẹ Trác vẫn muốn biện minh cho con gái mình.
Không, đây gọi là muốn lật thuyền.
Ba mẹ Trác làm vậy với nhà họ Đường, nếu đổi lại là người khác thì sẽ càng quá đáng.
Lúc này bà cụ Đường cảm thấy Trác Hiểu Lam làm như vậy thật sự liên quan rất nhiều đến ba mẹ Trác, họ làm ba mẹ mà lại bảo vệ Trác Hiểu Lam quá mức như thế.
Rõ ràng biết Trác Hiểu Lam làm sai nhưng vẫn bào chữa cho cô ta.
Những chuyện như này chắc chắn trước đây đã từng xảy ra, mà tình huống đó xảy ra nhiều sẽ khiến Trác Hiểu Lam cảm thấy dù cô ta làm sai cũng không sao. Có ba mẹ nuông chiều như vậy, Trác Hiểu Lam sẽ cảm thấy dù làm sai thì người khác cũng không trách mình, thậm chí là không thể trách mình.
Vì vậy vấn đề của con cái thật sự ba mẹ có trách nhiệm rất lớn.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời với mấy người nữa, mấy người đi đi, Thanh Thanh sẽ không gặp mấy người đâu.” Bà cụ Đường lạnh mặt ra lệnh đuổi khách. Bà cảm thấy mình không cần phải nói thêm với những người không nói lỹ lẽ nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể vô lý như thế được. Bây giờ Dương Tầm Chiêu vì chuyện của cô Đường mà bắt Lam Lam, Dương Tầm Chiêu làm như vậy là phạm pháp, chúng tôi có thể kiện đấy.” Mẹ Trác thấy thái độ này của bà cụ Đường thì càng không kiêng dè gì nữa.
“Ha!” Bà cụ Đường giật mình, bà đã gặp người không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy.
Bà cụ Đường lười phải nói với ba mẹ Trác, bà quay sang nói với ông cụ Đường: “Ông à, ông nghe thấy họ nói gì chưa? Họ muốn kiện chúng ta hả?”
“Quản gia, tiễn khách.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng đã nghe thấy, lần này ông quyết định đuổi khách.
“Ông bà đang chột dạ đúng không? Ông bà tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, bây giờ cô Đường cũng không dám gặp chúng tôi, tôi thấy ông bà đúng là đang chột dạ, ông bà vu khống cho Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác không đạt được mục đích hôm nay tới nên bắt đầu sốt ruột. Bây giờ bà ta chẳng còn quan tâm gì nữa, bắt đầu hét lớn trong đại sảnh.
“Chúng tôi chột dạ? Đúng là nực cười, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.” Bà cụ Đường cạn lời, sao trước đây bà không biết ba mẹ Trác là người thế này chứ.
“Không phải ông bà muốn kiện chúng tôi sao? Kiện đi, nhà họ Đường chúng tôi trước giờ luôn ngay thẳng chính trực, chưa bao giờ biết chột dạ là gì.” Bà cụ Đường lúc này đã thật sự tức giận, bà đứng lên, người hơi lảo đảo.
“Được rồi, bà đừng giận.” Ông cụ Đường sợ bà cụ Đường ngã nên vội kéo bà lại.
“Quản gia, còn không ra tiễn khách đi.” Giọng ông cụ Đường lúc này đã lạnh đến cực điểm, hiển nhiên ông cực kỳ tức giận.
“Mời ông bà về cho.” Quản gia bước lên, mặc dù dừng chữ “mời”, nhưng thái độ lại cực kỳ lạnh lùng, cứng rắn.
“Sao ông bà không cho chúng tôi gặp Hàn Nhã Thanh? Rõ ràng ông bà đã làm điều gì mờ ám, ông bà vu khống cho Lam Lam, rốt cuộc ông bà muốn làm gì Lam Lam nhà chúng tôi?” Bà Trác không cam tâm ra về, hơn nữa bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên đã la hét om sòm trnog đại sảnh.
Đương nhiên những lời bà ta nói lúc này càng khó nghe hơn!
Quản gia định gọi người lôi ba mẹ Trác ra ngoài.
“Nhà họ Đường ông bà đừng cậy thế hiếp người, tôi thấy không phải Lam Lam hại Hàn Nhã Thanh, mà là Hàn Nhã Thanh hại Lam Lam nhà chúng tôi. Nhà họ Đường các người đổi trắng thay đen, Trác Thanh nhà chúng tôi chắc chắn cũng bị các người lừa rồi.” Bà Trác càng nói càng phẫn nộ, đương nhiên bà ta cũng cảm nhận được những lời này quá đáng, bởi vì bà ta muốn thế.
Bà cụ Đường bị cơn tức làm cho người lảo đảo, đây là lần đầu tiên bà thấy người đổi trắng thay đen như vậy, loại người kiểu gì vậy chứ?
Bà cụ Đường lúc này đã quá tức giận, tức đến mức nói không ra lời. Ông cụ Đường không quan tâm đến họ, những chuyện Trác Hiểu Lam làm đã quá rõ ràng, không phải mẹ Trác ở đây lớn lối không nói lý là có thể thay đổi được.
“Nhà họ Đường các người thật quá đáng, ức hiếp người, nhà họ Đường ông bà cho rằng có thể một tay che trời sao? Chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được, nhà họ Trác chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu, chắc chắn chúng tôi sẽ truy cho ra nhẽ, chắc chắn chúng tôi sẽ đòi nhà họ Đường một lời giải thích.” Bà Trác càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng lại trở thành chỉ trích, chửi rủa nhà họ Đường.
“Nhà họ Đường chúng tôi ức hiếp người thế nào?” Bà cụ Đường tức giận lồng ngực cũng đau, nhà họ Đường họ luôn ngay thẳng, chính trực, hai người này điên rồi, lại còn tới bêu xấu nhà họ như vậy.
“Các người tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, ai biết các người có mưu đồ nham hiểm gì! Chẳng phải nhà họ Đường các người ức hiếp người sao?” Bà Trác nghe thấy câu trả lời của bà cụ Đường lại càng không đi được nữa, bắt đầu chỉ trích.
“Nếu nhà họ Đường không thẹn với lương tâm thì thả Lam Lam đi, để Lam Lam đối chất trực tiếp với mấy người.” Mẹ Trác tin chắc những chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm, vậy nên bà ta rất tự tin, giọng nói cũng lớn.
Bà cụ Đường thấy bà Trác gây sự vô cớ thì chỉ thấy không nói nên lời.
“Thế nào? Không dám à? Các người chột dạ rồi hả? Tôi biết nhà họ Đường các bà muốn giở trò sau lưng, muốn hãm hại Lam Lam nhà chúng tôi mà.” Mẹ Trác thấy bà cụ Đường không nói thì tưởng mình đã nói đúng, trong lòng càng thấy đắc ý.
“Chột dạ cái gì?” Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh từ trên cầu thang bước xuống, giọng bà Trác lớn như vậy chắc chắn Hàn Nhã Thanh ở trên lầu cũng nghe thấy.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh không muốn để ý, vì cô đã nghe thấy ông cụ Đường nói đuổi khách, nhưng cô không ngờ ba mẹ Trác lại quá đáng như thế.
Hàn Nhã Thanh liếc qua ba Trác, sau đó lại nhìn mẹ Trác, ánh mắt cô rất hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng khi mẹ Trác nhìn vào ánh mắt cô, không biết vì sao bà ta lại cảm thấy sợ hãi, khí thế giảm đi nhiều so với vừa nãy.
Nhưng lần này mẹ Trác tới vốn là để gặp Hàn Nhã Thanh, vừa nãy bà ta cố ý lớn tiếng cũng là để dụ cô xuống. Bây giờ cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng đã xuất hiện, lòng mẹ Trác rất vui, chỉ cần gặp được cô, bà ta đã cảm thấy chuyện này dễ giải quyết.
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!
“Ông bà muốn nói gì với Thanh Thanh? Hôm qua Trác Hiểu Lam muốn cho nổ chết Thanh Thanh trước, sau đó lại phái người đến giết con bé, hôm qua Thanh Thanh đã chịu cú sốc nghiêm trọng cực kỳ sợ hãi, không tiện gặp người khác, càng không tiện gặp mấy người.” Bà cụ Đường không nói uyển chuyển, khách sáo như ông cụ Đường.
“Bà cụ Đường, có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này là do Lam Lam làm không? Đây đều là những lời nói từ một phía của ông bà, tôi cũng có thể nói là ông bà vu khống Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường và bà cụ Đường thì tức tối.
Bà cụ Đường tức quá bật cười: “Được, được lắm, vậy mục đích hôm nay ông bà tới là để tính sổ cùng nhà họ Đường chúng tôi phải không?”
Bà cụ Đường thật sự không ngờ mẹ Trác lại nói ra lời như vậy.
“Trác Nguyên Minh, đây cũng là ý của ông?” Ông cụ Đường vẫn luôn khoan dung, dịu dàng, lúc này vẻ mặt cũng lạnh như băng.
“Ông cụ Đường, chúng tôi chưa được gặp Lam Lam, không được nghe chính miệng Lam Lam nói những chuyện này, tôi cũng cảm thấy chuyện này không nên kết luận như vậy.” Lời ba Trác cũng khá khéo léo, nhưng ý vẫn giống mẹ Trác.
“Đúng thế, chuyện vẫn chưa có kết luận, mọi người vu khống cho Lam Lam như vậy thật sự là quá ức hiếp người.” Mẹ Trác thấy tình hình này cũng coi như đã vạch mặt, vậy nên cũng chẳng kiêng kỵ nhiều nữa.
“Chúng tôi ức hiếp người? Chúng tôi vu khống cho Trác Hiểu Lam? Những chuyện Trác Hiểu Lam làm đều do Trác Thanh chính miệng nói cho ông bà, những chuyện hôm qua cô ta làm chưa nói vội, nghe nói bạn gái Trác Thanh cũng suýt nữa bị Trác Hiểu Lam hại chết, hôm qua bạn gái Trác Thanh cũng đã nói rõ ràng rồi đúng không? Nhà họ Đường chúng tôi còn chưa làm gì, sao lại thành chúng tôi vu khống con gái ông bà rồi?” Bà cụ Đường nghe thấy lý do thoái thác này của mẹ Trác thì vô cùng kinh ngạc, thật ra rất nhiều chuyện đã bày ra đó rất rõ ràng.
Chuyện hôm qua Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh, Trác Thanh đã nói rất rõ ràng, còn chuyện liên quan đến máy nghe lén, ban gái Trác Thanh cũng đã nói rất rõ ràng.
Thực ra bây giờ chỉ còn thiếu bằng chứng cuối cùng cho thấy Trác Hiểu Lam muốn giết Trác Thanh và Thanh Thanh hôm qua, trong tình huống này ba mẹ Trác vẫn muốn biện minh cho con gái mình.
Không, đây gọi là muốn lật thuyền.
Ba mẹ Trác làm vậy với nhà họ Đường, nếu đổi lại là người khác thì sẽ càng quá đáng.
Lúc này bà cụ Đường cảm thấy Trác Hiểu Lam làm như vậy thật sự liên quan rất nhiều đến ba mẹ Trác, họ làm ba mẹ mà lại bảo vệ Trác Hiểu Lam quá mức như thế.
Rõ ràng biết Trác Hiểu Lam làm sai nhưng vẫn bào chữa cho cô ta.
Những chuyện như này chắc chắn trước đây đã từng xảy ra, mà tình huống đó xảy ra nhiều sẽ khiến Trác Hiểu Lam cảm thấy dù cô ta làm sai cũng không sao. Có ba mẹ nuông chiều như vậy, Trác Hiểu Lam sẽ cảm thấy dù làm sai thì người khác cũng không trách mình, thậm chí là không thể trách mình.
Vì vậy vấn đề của con cái thật sự ba mẹ có trách nhiệm rất lớn.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời với mấy người nữa, mấy người đi đi, Thanh Thanh sẽ không gặp mấy người đâu.” Bà cụ Đường lạnh mặt ra lệnh đuổi khách. Bà cảm thấy mình không cần phải nói thêm với những người không nói lỹ lẽ nữa.
“Bà cụ Đường, bà không thể vô lý như thế được. Bây giờ Dương Tầm Chiêu vì chuyện của cô Đường mà bắt Lam Lam, Dương Tầm Chiêu làm như vậy là phạm pháp, chúng tôi có thể kiện đấy.” Mẹ Trác thấy thái độ này của bà cụ Đường thì càng không kiêng dè gì nữa.
“Ha!” Bà cụ Đường giật mình, bà đã gặp người không biết xấu hổ nhưng thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến vậy.
Bà cụ Đường lười phải nói với ba mẹ Trác, bà quay sang nói với ông cụ Đường: “Ông à, ông nghe thấy họ nói gì chưa? Họ muốn kiện chúng ta hả?”
“Quản gia, tiễn khách.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng đã nghe thấy, lần này ông quyết định đuổi khách.
“Ông bà đang chột dạ đúng không? Ông bà tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, bây giờ cô Đường cũng không dám gặp chúng tôi, tôi thấy ông bà đúng là đang chột dạ, ông bà vu khống cho Lam Lam nhà chúng tôi.” Mẹ Trác không đạt được mục đích hôm nay tới nên bắt đầu sốt ruột. Bây giờ bà ta chẳng còn quan tâm gì nữa, bắt đầu hét lớn trong đại sảnh.
“Chúng tôi chột dạ? Đúng là nực cười, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.” Bà cụ Đường cạn lời, sao trước đây bà không biết ba mẹ Trác là người thế này chứ.
“Không phải ông bà muốn kiện chúng tôi sao? Kiện đi, nhà họ Đường chúng tôi trước giờ luôn ngay thẳng chính trực, chưa bao giờ biết chột dạ là gì.” Bà cụ Đường lúc này đã thật sự tức giận, bà đứng lên, người hơi lảo đảo.
“Được rồi, bà đừng giận.” Ông cụ Đường sợ bà cụ Đường ngã nên vội kéo bà lại.
“Quản gia, còn không ra tiễn khách đi.” Giọng ông cụ Đường lúc này đã lạnh đến cực điểm, hiển nhiên ông cực kỳ tức giận.
“Mời ông bà về cho.” Quản gia bước lên, mặc dù dừng chữ “mời”, nhưng thái độ lại cực kỳ lạnh lùng, cứng rắn.
“Sao ông bà không cho chúng tôi gặp Hàn Nhã Thanh? Rõ ràng ông bà đã làm điều gì mờ ám, ông bà vu khống cho Lam Lam, rốt cuộc ông bà muốn làm gì Lam Lam nhà chúng tôi?” Bà Trác không cam tâm ra về, hơn nữa bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên đã la hét om sòm trnog đại sảnh.
Đương nhiên những lời bà ta nói lúc này càng khó nghe hơn!
Quản gia định gọi người lôi ba mẹ Trác ra ngoài.
“Nhà họ Đường ông bà đừng cậy thế hiếp người, tôi thấy không phải Lam Lam hại Hàn Nhã Thanh, mà là Hàn Nhã Thanh hại Lam Lam nhà chúng tôi. Nhà họ Đường các người đổi trắng thay đen, Trác Thanh nhà chúng tôi chắc chắn cũng bị các người lừa rồi.” Bà Trác càng nói càng phẫn nộ, đương nhiên bà ta cũng cảm nhận được những lời này quá đáng, bởi vì bà ta muốn thế.
Bà cụ Đường bị cơn tức làm cho người lảo đảo, đây là lần đầu tiên bà thấy người đổi trắng thay đen như vậy, loại người kiểu gì vậy chứ?
Bà cụ Đường lúc này đã quá tức giận, tức đến mức nói không ra lời. Ông cụ Đường không quan tâm đến họ, những chuyện Trác Hiểu Lam làm đã quá rõ ràng, không phải mẹ Trác ở đây lớn lối không nói lý là có thể thay đổi được.
“Nhà họ Đường các người thật quá đáng, ức hiếp người, nhà họ Đường ông bà cho rằng có thể một tay che trời sao? Chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được, nhà họ Trác chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu, chắc chắn chúng tôi sẽ truy cho ra nhẽ, chắc chắn chúng tôi sẽ đòi nhà họ Đường một lời giải thích.” Bà Trác càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng lại trở thành chỉ trích, chửi rủa nhà họ Đường.
“Nhà họ Đường chúng tôi ức hiếp người thế nào?” Bà cụ Đường tức giận lồng ngực cũng đau, nhà họ Đường họ luôn ngay thẳng, chính trực, hai người này điên rồi, lại còn tới bêu xấu nhà họ như vậy.
“Các người tự ý bắt giam Lam Lam, không cho chúng tôi gặp Lam Lam, ai biết các người có mưu đồ nham hiểm gì! Chẳng phải nhà họ Đường các người ức hiếp người sao?” Bà Trác nghe thấy câu trả lời của bà cụ Đường lại càng không đi được nữa, bắt đầu chỉ trích.
“Nếu nhà họ Đường không thẹn với lương tâm thì thả Lam Lam đi, để Lam Lam đối chất trực tiếp với mấy người.” Mẹ Trác tin chắc những chuyện này không phải do Trác Hiểu Lam làm, vậy nên bà ta rất tự tin, giọng nói cũng lớn.
Bà cụ Đường thấy bà Trác gây sự vô cớ thì chỉ thấy không nói nên lời.
“Thế nào? Không dám à? Các người chột dạ rồi hả? Tôi biết nhà họ Đường các bà muốn giở trò sau lưng, muốn hãm hại Lam Lam nhà chúng tôi mà.” Mẹ Trác thấy bà cụ Đường không nói thì tưởng mình đã nói đúng, trong lòng càng thấy đắc ý.
“Chột dạ cái gì?” Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh từ trên cầu thang bước xuống, giọng bà Trác lớn như vậy chắc chắn Hàn Nhã Thanh ở trên lầu cũng nghe thấy.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh không muốn để ý, vì cô đã nghe thấy ông cụ Đường nói đuổi khách, nhưng cô không ngờ ba mẹ Trác lại quá đáng như thế.
Hàn Nhã Thanh liếc qua ba Trác, sau đó lại nhìn mẹ Trác, ánh mắt cô rất hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng khi mẹ Trác nhìn vào ánh mắt cô, không biết vì sao bà ta lại cảm thấy sợ hãi, khí thế giảm đi nhiều so với vừa nãy.
Nhưng lần này mẹ Trác tới vốn là để gặp Hàn Nhã Thanh, vừa nãy bà ta cố ý lớn tiếng cũng là để dụ cô xuống. Bây giờ cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng đã xuất hiện, lòng mẹ Trác rất vui, chỉ cần gặp được cô, bà ta đã cảm thấy chuyện này dễ giải quyết.
“Cuối cùng cô cũng dám xuất hiện.” Mẹ Trác cố gắng phớt lờ áp lực mà ánh mắt Hàn Nhã Thanh mang đến, đương nhiên câu này của bà ta cũng là chỉ trích!