Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1462
CHƯƠNG 1462: ĐI BỆNH VIỆN KIỂM TRA SỨC KHỎE (2)
“Hay là chiều nay tôi đi với Thanh Thanh vậy.” Thấy ông cụ Đường nói thế, bà cụ Đường cũng bắt đầu lo lắng.
“Thanh Thanh đi kiểm tra ở bệnh viện nhà mình, không cần lo quá đâu, đừng có khiến mình căng thẳng quá.” Ông cụ Đường cũng chỉ thấy chuyện này hơi kì lạ, thật ra cũng có thể là do ông ta nghĩ nhiều, hiển nhiên không cần khiến mọi người đều quá khẩn trương.
Hơn nữa nếu chuyện này thật sự bị sắp đặt, nếu nhiều người cùng đi thế, sợ trái lại sẽ khiến đối phương cảnh giác, càng khó phát hiện vấn đề hơn.
“Mẹ, mẹ ở nhà chơi với hai đứa bé, con đi với Thanh Thanh là được. Con cũng muốn xem xem, trong bệnh viện nhà ta, ai dám giở trò đây?” Tính tình của Phạm My khá là nóng nảy, hơn nữa bà ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lùng, lúc này bà ta đã cho rằng chuyện này có vấn đề.
Ăn cơm trưa xong, Đường Vân Thành gọi điện thoại cho Viện trưởng bệnh viện, nhờ Viện trưởng sắp xếp cho.
Khi Phạm My đưa Hàn Nhã Thanh đi bệnh viện là Viện trưởng đích thân tiếp đón, liên quan đến cô chủ vừa về chưa được bao lâu của nhà họ Đường, người của tám gia tộc lớn không ai không biết.
Liên quan đến chuyện cô cả nhà họ Đường phá án, còn có chuyện cô cả nhà họ Đường giúp Đường Lăng ở khách sạn, và chuyện Đường Vân Thành có thể thành công thay đổi tình hình xấu ở Hải Thành đều có công lao của cô cả nhà họ Đường này. Thế nên bây giờ tin đồn liên quan đến cô cả nhà họ Đường rất nhiều, truyền ra cô cả nhà họ Đường gần như là việc gì cũng làm được.
Nhưng chính thức gặp mặt cô cả nhà họ Đường này thì không nhiều. Viện trưởng đích thân đón tiếp, một là vì Đường Vân Thành gọi điện thoại cho ông ta, hai là vì cũng muốn biết phong thái của cô cả nhà họ Đường này.
“Bà Đường, cô Đường.” Thái độ của Viện trưởng đối với Phạm My rất khách sao, khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã đực mặt ra. Đã biết là cô cả nhà họ Đường rất xinh đẹp, trong ảnh cũng rất là đẹp, nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh nữa.
“Tôi cùng Thắm Nhi đi kiểm tra sức khỏe thôi, sao lại phiền ông đích thân đến thế này?” Khi Phạm My thấy Viện trưởng thì hơi bắt ngờ. Tuy đây là bệnh viện nhà mình, nhưng vị Viện trưởng này là một Viện trưởng tính thanh cao, có nguyên tắc, trước đây bà ta đi kiểm tra sức khỏe Viện trưởng cũng không đích thân đến.
“Tôi cũng đã nghe đến tên tuổi cô cả nhà họ Đường từ lâu, hôm nay may có cơ hội thấy được phong thái của cô cả Đường, cơ hội thế này đương nhiên không thể bỏ qua.” Viện trưởng đúng là một người thành thật, trả lời đúng là rất ngay thẳng, không hề lo lắng bà Đường nghe thế thì có thấy không vui không.
“Thắm Nhi nhà chúng tôi ưu tú thế đó, giỏi giang thế đó.” Phạm My không những không vui, mà còn cười rất tươi, không hề che giấu sự tự hào trong giọng nói.
“Đó là đương nhiên. Hôm nay gặp mặt, cô cả Đường đúng danh bắt hư truyền.” Viện trưởng cũng không phải loại người thích a dua nịnh hót, lời ông ta nói đều là lời thật lòng, dẫu sao những chuyện lúc trước đúng là do cô cả nhà họ Đường làm.
“Được nói, nói chuyện chính thôi. Hôm nay tôi dẫn Thắm Nhi đến kiểm tra sức khỏe, mọi tài liệu không được truyền ra ngoài, tất cả mọi thứ tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Ông nói trước với người làm kiểm tra nhé. Nếu xảy ra chuyện gì, nhà họ Đường nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Ông cụ Đường nhà chúng tôi tuy bình thường hiền lành rộng lượng, nhưng chuyện liên quan đến con cháu, ông cụ Đường nhà chúng tôi sẽ không bao giờ qua loa.” Để đề phòng, Phạm My nói rõ chuyện này với Viện trưởng.
“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Viện trưởng nghe thấy lời nói của Phạm My, sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt , đề phòng lỡ như thôi.” Phạm My không nói nhiều, nên nói bà ta đã nói rồi, bà ta biết những chuyện khác Viện trưởng sẽ thu xếp ổn thỏa.
Khiến họ đề phòng từng chút, chẳng bằng nhờ Viện trưởng thu xếp chuyện này.
Chuyện xảy ra trưa hôm nay, Đường Vân Thành có thể nghĩ đến là bảo Hàn Nhã Thanh đến bệnh viện nhà mình kiểm tra sức khỏe, mà đi kiểm tra sức khỏe, chuyện mà họ có thể nghĩ đền là tài liệu có thể bị lộ ra.
Hoặc ra một phần của thứ cần kiểm tra sẽ bị đưa ra ngoài, ví dụ như máu của Hàn Nhã Thanh.
Phạm My cảm thấy, chỉ cần đề phòng hết mấy chuyện này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bệnh viện nhà mình muốn đề phòng thì chắc không thành vấn đề, huống chi bây giờ bọn họ còn phòng ngừa trước. Có Viện trưởng đích thân ra mặt, nếu thật sự có kẻ muốn lén lút giở trò, dù là nội gián hay tặc bên ngoài, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được!!
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì. Tuy nhìn cô trông như tùy ý, nhưng từ khi vào bệnh viện, cô vẫn luôn để ý tính hình xung quanh, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện điều gì.
Dĩ nhiên Hàn Nhã Thanh đã nghe được lời mà Phạm My nói với Viện trưởng, cô không nói gì, nhưng đối với sự đề phòng này của Phạm My, Hàn Nhã Thanh cảm thầy chưa chắc có thể diệt sạch mọi hậu họa.
Trộm tài liệu ở bệnh viện nhà họ Đường, trộm mấy thứ như máu của cô, Hàn Nhã Thanh cảm thấy làm thế quá ngu, rất dễ bị phát hiện.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy, chỉ cần đối phương có đầu óc tí thì sẽ không mạo hiểm như thế.
Thế nên, trọng điểm của Hàn Nhã Thanh không đặt tại máy chuyện này.
Nhưng cô cũng không phát hiện điều khác thường khác, hay là do họ quá khẩn trương nên nghĩ nhiều?
Hay là chuyện mà Đường Vân Thành gặp lúc trưa chỉ là trùng hợp thôi?
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không hoàn toàn lơ là cảnh giác.
Kiểm tra sau đó rất thuận lợi, chẳng bao lâu đã xong, dù sao cũng là bệnh viện nhà mình, hơn nữa còn có Viện trưởng đích thân theo sát, muốn không nhanh cũng không được.
Trong quá trình kiểm tra cũng không xảy ra chuyện bất ngờ nào.
Chẳng bao lâu đã có kết quả kiểm tra. Viện trưởng một mình lầy hết tắt cả tài liệu liên quan, hơn nữa trong bệnh viện không có hồ sư lưu lại, bên phía bác sĩ cũng không có tài liệu nào liên quan đến Hàn Nhã Thanh.
Vì khi kiểm tra cần lấy máu, nên sau khi kiểm tra xong thì Viện trưởng giám sát tiêu hủy xử lí hết toàn bộ, không để lại tí xíu nào, không cho bắt kì ai có cơ hội gì.
Làm xong những chuyện này, Viện trưởng mới yên tâm. Viện trưởng đi nói rõ với Phạm My, thuận tiện đưa mọi tài liệu cho Hàn Nhã Thanh.
Phòng làm việc của Viện trưởng ở tầng cao nhất, Phạm My không đi lên mà đứng ngoài phòng kiểm tra chờ Viện trưởng.
Viện trưởng cầm tài liệu đến trước mặt Phạm My, đang định đưa tài liệu cho Phạm My, nhưng vào lúc này, một chàng trai trẻ đột nhiên lao đến, cướp mắt tài liệu trong tay viện trưởng. Chưa chờ mọi người lấy lại tinh thần, người đó đã chạy đi như một làn khói.
Viện trưởng cũng hơi bối rối, từng thấy kẻ cướp tiền, cướp điện thoại, cướp của, nhưng lần đầu gặp phải chuyện cướp kết quả kiểm tra sức khỏe của người khác.
Chuyện gì thế này?
Kết quả kiểm tra sức khỏe của cô cả Đường là tất cả đều bình thường, bản kết quả kiểm tra đó chẳng hề có ích gì với người ngoài cả, người đó cướp cái này có thể làm được gì?
Nhưng chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, thêm cả lời nói của Phạm My lúc trước, Viện trưởng không dám qua loa, liên tục cho người đuổi theo. Nhưng mà tốc độ của người đó quá nhanh, khi họ kịp phản ứng thì người đó đã chạy xuống lầu.
Viện trưởng bèn báo bảo vệ giữ người lại.
“Sao thế này? Sao lại cướp luôn thế?” Phạm My cũng sững ra, Phạm My thật sự không ngờ đối phương lại dùng cách đơn giản mà thô bạo này.
“Thanh Thanh, làm sao bây giờ?” Sau khi Phạm My phản ứng lại thì nhìn Hàn Nhã Thanh, trưng cầu ý kiến của Hàn Nhã Thanh.
“Bọn họ cướp máy cái đó đi chẳng có ích gì cả.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh lạnh nhạt, không thấy lo lắng, cũng không có khẩn trương.
Số tài liệu đó cũng không phải thứ quan trọng gì lắm, Hàn Nhã Thanh không cảm thấy chúng có ích lợi gì.
Thế nên Hàn Nhã Thanh cảm thấy khả năng việc cướp số tài liệu đó chỉ là cờ hiệu, chỉ là che giấu.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc sẽ có chuyện tiếp theo, nhưng không biết chuyện tiếp theo là gì?
Xem ra, chuyện này có vần đề thật, rõ ràng đã có người sắp đặt chuyện người phụ nữ ở ngoài cổng bệnh viện lúc trưa, mục đích là để Đường Vân Thành thầy được. Hiển nhiên đối phương rất hiểu rõ Đường Vân Thành, rõ ràng đối phương đoán được Đường Vân Thành thấy cảnh đó sẽ bảo cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Mà mọi chuyện cũng xảy ra như dự đoán của người đó, cô đúng là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thật.
Chỉ là người nọ muốn đạt được mục đích gì khi muốn cô đi kiểm tra sức khỏe đây?
Rốt cuộc người đó muốn gì? Trên người cô có thứ gì mà người đó muốn sao?!
Hàn Nhã Thanh thật sự nghĩ không ra!
Sau khi hai người đến bệnh viện, đề phòng chuyện kiểm tra, nhưng kiểm tra rất thuận lợi. Trong tình huống này, họ sẽ lơ là cảnh giác, sau đó lúc này đột nhiên có người xuất hiện cướp kết quả kiểm tra, sau đó sẽ thu hút mọi sự chú ý của họ đến chuyện này.
Sau đó kế hoạch tiếp theo sẽ càng dễ dàng hon…
Phải nói là, người đó bố trí thật sự tài tình, kế này đến kế khác, đúng là trò gian chồng chất.
Đôi môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, trái lại thấy khá mong chờ.
“Hay là chiều nay tôi đi với Thanh Thanh vậy.” Thấy ông cụ Đường nói thế, bà cụ Đường cũng bắt đầu lo lắng.
“Thanh Thanh đi kiểm tra ở bệnh viện nhà mình, không cần lo quá đâu, đừng có khiến mình căng thẳng quá.” Ông cụ Đường cũng chỉ thấy chuyện này hơi kì lạ, thật ra cũng có thể là do ông ta nghĩ nhiều, hiển nhiên không cần khiến mọi người đều quá khẩn trương.
Hơn nữa nếu chuyện này thật sự bị sắp đặt, nếu nhiều người cùng đi thế, sợ trái lại sẽ khiến đối phương cảnh giác, càng khó phát hiện vấn đề hơn.
“Mẹ, mẹ ở nhà chơi với hai đứa bé, con đi với Thanh Thanh là được. Con cũng muốn xem xem, trong bệnh viện nhà ta, ai dám giở trò đây?” Tính tình của Phạm My khá là nóng nảy, hơn nữa bà ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lùng, lúc này bà ta đã cho rằng chuyện này có vấn đề.
Ăn cơm trưa xong, Đường Vân Thành gọi điện thoại cho Viện trưởng bệnh viện, nhờ Viện trưởng sắp xếp cho.
Khi Phạm My đưa Hàn Nhã Thanh đi bệnh viện là Viện trưởng đích thân tiếp đón, liên quan đến cô chủ vừa về chưa được bao lâu của nhà họ Đường, người của tám gia tộc lớn không ai không biết.
Liên quan đến chuyện cô cả nhà họ Đường phá án, còn có chuyện cô cả nhà họ Đường giúp Đường Lăng ở khách sạn, và chuyện Đường Vân Thành có thể thành công thay đổi tình hình xấu ở Hải Thành đều có công lao của cô cả nhà họ Đường này. Thế nên bây giờ tin đồn liên quan đến cô cả nhà họ Đường rất nhiều, truyền ra cô cả nhà họ Đường gần như là việc gì cũng làm được.
Nhưng chính thức gặp mặt cô cả nhà họ Đường này thì không nhiều. Viện trưởng đích thân đón tiếp, một là vì Đường Vân Thành gọi điện thoại cho ông ta, hai là vì cũng muốn biết phong thái của cô cả nhà họ Đường này.
“Bà Đường, cô Đường.” Thái độ của Viện trưởng đối với Phạm My rất khách sao, khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã đực mặt ra. Đã biết là cô cả nhà họ Đường rất xinh đẹp, trong ảnh cũng rất là đẹp, nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh nữa.
“Tôi cùng Thắm Nhi đi kiểm tra sức khỏe thôi, sao lại phiền ông đích thân đến thế này?” Khi Phạm My thấy Viện trưởng thì hơi bắt ngờ. Tuy đây là bệnh viện nhà mình, nhưng vị Viện trưởng này là một Viện trưởng tính thanh cao, có nguyên tắc, trước đây bà ta đi kiểm tra sức khỏe Viện trưởng cũng không đích thân đến.
“Tôi cũng đã nghe đến tên tuổi cô cả nhà họ Đường từ lâu, hôm nay may có cơ hội thấy được phong thái của cô cả Đường, cơ hội thế này đương nhiên không thể bỏ qua.” Viện trưởng đúng là một người thành thật, trả lời đúng là rất ngay thẳng, không hề lo lắng bà Đường nghe thế thì có thấy không vui không.
“Thắm Nhi nhà chúng tôi ưu tú thế đó, giỏi giang thế đó.” Phạm My không những không vui, mà còn cười rất tươi, không hề che giấu sự tự hào trong giọng nói.
“Đó là đương nhiên. Hôm nay gặp mặt, cô cả Đường đúng danh bắt hư truyền.” Viện trưởng cũng không phải loại người thích a dua nịnh hót, lời ông ta nói đều là lời thật lòng, dẫu sao những chuyện lúc trước đúng là do cô cả nhà họ Đường làm.
“Được nói, nói chuyện chính thôi. Hôm nay tôi dẫn Thắm Nhi đến kiểm tra sức khỏe, mọi tài liệu không được truyền ra ngoài, tất cả mọi thứ tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Ông nói trước với người làm kiểm tra nhé. Nếu xảy ra chuyện gì, nhà họ Đường nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Ông cụ Đường nhà chúng tôi tuy bình thường hiền lành rộng lượng, nhưng chuyện liên quan đến con cháu, ông cụ Đường nhà chúng tôi sẽ không bao giờ qua loa.” Để đề phòng, Phạm My nói rõ chuyện này với Viện trưởng.
“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Viện trưởng nghe thấy lời nói của Phạm My, sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt , đề phòng lỡ như thôi.” Phạm My không nói nhiều, nên nói bà ta đã nói rồi, bà ta biết những chuyện khác Viện trưởng sẽ thu xếp ổn thỏa.
Khiến họ đề phòng từng chút, chẳng bằng nhờ Viện trưởng thu xếp chuyện này.
Chuyện xảy ra trưa hôm nay, Đường Vân Thành có thể nghĩ đến là bảo Hàn Nhã Thanh đến bệnh viện nhà mình kiểm tra sức khỏe, mà đi kiểm tra sức khỏe, chuyện mà họ có thể nghĩ đền là tài liệu có thể bị lộ ra.
Hoặc ra một phần của thứ cần kiểm tra sẽ bị đưa ra ngoài, ví dụ như máu của Hàn Nhã Thanh.
Phạm My cảm thấy, chỉ cần đề phòng hết mấy chuyện này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bệnh viện nhà mình muốn đề phòng thì chắc không thành vấn đề, huống chi bây giờ bọn họ còn phòng ngừa trước. Có Viện trưởng đích thân ra mặt, nếu thật sự có kẻ muốn lén lút giở trò, dù là nội gián hay tặc bên ngoài, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được!!
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì. Tuy nhìn cô trông như tùy ý, nhưng từ khi vào bệnh viện, cô vẫn luôn để ý tính hình xung quanh, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện điều gì.
Dĩ nhiên Hàn Nhã Thanh đã nghe được lời mà Phạm My nói với Viện trưởng, cô không nói gì, nhưng đối với sự đề phòng này của Phạm My, Hàn Nhã Thanh cảm thầy chưa chắc có thể diệt sạch mọi hậu họa.
Trộm tài liệu ở bệnh viện nhà họ Đường, trộm mấy thứ như máu của cô, Hàn Nhã Thanh cảm thấy làm thế quá ngu, rất dễ bị phát hiện.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy, chỉ cần đối phương có đầu óc tí thì sẽ không mạo hiểm như thế.
Thế nên, trọng điểm của Hàn Nhã Thanh không đặt tại máy chuyện này.
Nhưng cô cũng không phát hiện điều khác thường khác, hay là do họ quá khẩn trương nên nghĩ nhiều?
Hay là chuyện mà Đường Vân Thành gặp lúc trưa chỉ là trùng hợp thôi?
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không hoàn toàn lơ là cảnh giác.
Kiểm tra sau đó rất thuận lợi, chẳng bao lâu đã xong, dù sao cũng là bệnh viện nhà mình, hơn nữa còn có Viện trưởng đích thân theo sát, muốn không nhanh cũng không được.
Trong quá trình kiểm tra cũng không xảy ra chuyện bất ngờ nào.
Chẳng bao lâu đã có kết quả kiểm tra. Viện trưởng một mình lầy hết tắt cả tài liệu liên quan, hơn nữa trong bệnh viện không có hồ sư lưu lại, bên phía bác sĩ cũng không có tài liệu nào liên quan đến Hàn Nhã Thanh.
Vì khi kiểm tra cần lấy máu, nên sau khi kiểm tra xong thì Viện trưởng giám sát tiêu hủy xử lí hết toàn bộ, không để lại tí xíu nào, không cho bắt kì ai có cơ hội gì.
Làm xong những chuyện này, Viện trưởng mới yên tâm. Viện trưởng đi nói rõ với Phạm My, thuận tiện đưa mọi tài liệu cho Hàn Nhã Thanh.
Phòng làm việc của Viện trưởng ở tầng cao nhất, Phạm My không đi lên mà đứng ngoài phòng kiểm tra chờ Viện trưởng.
Viện trưởng cầm tài liệu đến trước mặt Phạm My, đang định đưa tài liệu cho Phạm My, nhưng vào lúc này, một chàng trai trẻ đột nhiên lao đến, cướp mắt tài liệu trong tay viện trưởng. Chưa chờ mọi người lấy lại tinh thần, người đó đã chạy đi như một làn khói.
Viện trưởng cũng hơi bối rối, từng thấy kẻ cướp tiền, cướp điện thoại, cướp của, nhưng lần đầu gặp phải chuyện cướp kết quả kiểm tra sức khỏe của người khác.
Chuyện gì thế này?
Kết quả kiểm tra sức khỏe của cô cả Đường là tất cả đều bình thường, bản kết quả kiểm tra đó chẳng hề có ích gì với người ngoài cả, người đó cướp cái này có thể làm được gì?
Nhưng chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, thêm cả lời nói của Phạm My lúc trước, Viện trưởng không dám qua loa, liên tục cho người đuổi theo. Nhưng mà tốc độ của người đó quá nhanh, khi họ kịp phản ứng thì người đó đã chạy xuống lầu.
Viện trưởng bèn báo bảo vệ giữ người lại.
“Sao thế này? Sao lại cướp luôn thế?” Phạm My cũng sững ra, Phạm My thật sự không ngờ đối phương lại dùng cách đơn giản mà thô bạo này.
“Thanh Thanh, làm sao bây giờ?” Sau khi Phạm My phản ứng lại thì nhìn Hàn Nhã Thanh, trưng cầu ý kiến của Hàn Nhã Thanh.
“Bọn họ cướp máy cái đó đi chẳng có ích gì cả.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh lạnh nhạt, không thấy lo lắng, cũng không có khẩn trương.
Số tài liệu đó cũng không phải thứ quan trọng gì lắm, Hàn Nhã Thanh không cảm thấy chúng có ích lợi gì.
Thế nên Hàn Nhã Thanh cảm thấy khả năng việc cướp số tài liệu đó chỉ là cờ hiệu, chỉ là che giấu.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc sẽ có chuyện tiếp theo, nhưng không biết chuyện tiếp theo là gì?
Xem ra, chuyện này có vần đề thật, rõ ràng đã có người sắp đặt chuyện người phụ nữ ở ngoài cổng bệnh viện lúc trưa, mục đích là để Đường Vân Thành thầy được. Hiển nhiên đối phương rất hiểu rõ Đường Vân Thành, rõ ràng đối phương đoán được Đường Vân Thành thấy cảnh đó sẽ bảo cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Mà mọi chuyện cũng xảy ra như dự đoán của người đó, cô đúng là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thật.
Chỉ là người nọ muốn đạt được mục đích gì khi muốn cô đi kiểm tra sức khỏe đây?
Rốt cuộc người đó muốn gì? Trên người cô có thứ gì mà người đó muốn sao?!
Hàn Nhã Thanh thật sự nghĩ không ra!
Sau khi hai người đến bệnh viện, đề phòng chuyện kiểm tra, nhưng kiểm tra rất thuận lợi. Trong tình huống này, họ sẽ lơ là cảnh giác, sau đó lúc này đột nhiên có người xuất hiện cướp kết quả kiểm tra, sau đó sẽ thu hút mọi sự chú ý của họ đến chuyện này.
Sau đó kế hoạch tiếp theo sẽ càng dễ dàng hon…
Phải nói là, người đó bố trí thật sự tài tình, kế này đến kế khác, đúng là trò gian chồng chất.
Đôi môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, trái lại thấy khá mong chờ.