Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
CHƯƠNG 166: ĐÊM KHUYA, SỰ TRA HỎI CỦA CẬU BA DƯƠNG(3)
Không thể không nói, sự ngụy trang của cô thực sự rất khéo léo, không có một chút sơ hở nào, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đã sớm nhận ra người phụ nữ trong khách sạn là cô, thì bây giờ có lẽ anh sẽ tin …
Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ dùng một tay quơ quơ nội y của cô trước mặt.
Trong chốc lát, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập, anh cầm nội y quơ quơ trước mặt cô là có ý gì?
Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết rằng, anh không thể vô duyên vô cớ làm việc đó, mỗi một hành động của anh đều có ý gì đó.
Điều đầu tiên Hàn Nhã Thanh nghĩ đến, là chiếc thẻ nhớ cô giấu trong nội y đã biến mất.
Là anh đã làm?
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số khả năng lóe lên trong đầu Hàn Nhã Thanh, nhưng trên mặt cô không dám để lộ ra một chút hoài nghi nào, không dám hỏi, chỉ có thể giả bộ khó hiểu nhìn anh.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, khóe môi lại nhếch lên, nhìn cô mỉm cười, sau đó tay còn lại từ từ đưa lên trước mặt cô từ từ mở ra.
Cô không thừa nhận điều đó, phải không? Tốt lắm, anh luôn có cách để khiến cô thừa nhận.
Anh không tin, thấy thứ đồ nằm trong tay anh cô vẫn tiếp tục giả vờ?
Trong lòng bàn tay anh là một chiếc thẻ nhớ, đó là chiếc thẻ nhớ mà trước đó Hàn Nhã Thanh đã lấy từ Tống Vân.
Trong chốc lát, Hàn Nhã Thanh muốn nhảy lên giật lại chiếc thẻ nhớ, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, nếu lúc này mà giật lấy, chẳng phải tất cả sẽ bị lộ tẩy sao?
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn, còn Tống Vân nhất định cũng sẽ bị bại lộ, thậm chí có thể liên lụy đến toàn bộ tổ chức.
Một khi tổ chức của họ bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ bị đe dọa đến tính mạng, vì vậy cô tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ điều gì có thể liên quan đến tổ chức vì bất cứ lý do nào của cô.
Nhưng mà, khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thẻ nhớ trong tay Dương Tầm Chiêu, tâm lí lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Thẻ nhớ trong tay Dương Tầm Chiêu dù sao cũng tốt hơn gấp trăm lần so với việc nó nằm trong tay kẻ thù.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm thẻ nhớ chớp chớp mắt, không có bất kì điều gì khác thường, ngược lại rất tự nhiên.
Hàn Nhã Thanh giữ bình tĩnh, trên mặt không lộ ra vẻ khác thường, nhưng trong lòng đang dậy sóng. Cô không hiểu, rõ ràng cô đã giấu thẻ nhớ ở một nơi bí mật như vậy, làm thế nào mà anh lại có được nó? Làm thế nào mà anh lại có được nó? Làm thế nào mà anh lại có được nó?
“Thứ đồ này, em có biết không?” Hai mắt Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng vào cô, khóe môi khẽ khếch lên, trong phòng vang lên từng lời của anh, lời anh nói rất dịu dàng, nhưng sự sắc bén trong đôi mắt của anh dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của người khác.
“Biết.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn thẻ nhớ trong tay anh, sau đó nhướng mi nhìn anh, đáp lời.
Từ biểu cảm và giọng điệu của cô lúc này, vẫn không thấy được sự khác thường nào.
“Nói thử xem, đây là thứ gì.” Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, anh biết cô không thể nào ngoan ngoãn như vậy, nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội để thú nhận.
“Thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh đáp lại, chỉ đáp lại ba chữ này, không nói gì thêm.
“Không còn gì khác? Không có gì bổ sung thêm?” Dương Tầm Chiêu đợi một lúc, không có câu nào tiếp theo, anh nheo mắt nhìn cô.
“Bổ sung cái gì? Nó chỉ là thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh, trả lời một cách đương nhiên.
Cậu ba Dương thầm tức giận, rất muốn bóp cổ cô, người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người phụ nữ này khi nhìn thấy quan tài cũng sẽ không rơi một giot lệ nào.
Tốt, tốt lắm.
Anh không tin không có cách nào trị được cô!!
“Có muốn biết bên trong là gì không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô chằm chằm, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nụ cười hình vòng cung ẩn chứa vẻ tà mị nguy hiểm.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh kinh ngạc, bàn tay giấu dưới lớp chăn mỏng siết chặt, ý của anh là …
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tiến đến gần cô, môi anh dừng ở trước mặt cô một lát, sau đó tiến đến bên tai cô, khóe môi khẽ nhúc nhích, anh chậm rãi nói: “Hay là, chúng ta cùng nhau xem thử, xem bên trong là gì …”
Dương Tầm Chiêu biết cô đến khách sạn Hoàn Vũ lúc hai giờ sáng để lấy thẻ nhớ này, cho nên nội dung trong thẻ nhớ này đối với cô hẳn là rất quan trọng.
Hơn nữa, anh đã xem qua nội dung bên trong, quả thực có một vài thông tin bí mật, từ lập trường của cô, hiển nhiên những thông tin đó người khác không thể thấy được.
Vì vậy, anh cố ý yêu cầu xem nội dung trong thẻ nhớ trước mặt cô, anh nghĩ nếu làm như vậy, cô nhất định sẽ nóng lòng, nhất định sẽ có phản ứng.
Anh đang đợi phản ứng của cô.
Hàn Nhã Thanh nghe rõ ràng từng lời của anh, trái tim cô như đang treo ngược lên.
Cô biết, thẻ nhớ có chứa thông tin tuyệt mật, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, cho dù cô không được xem, người khác càng không được xem.
Vì một khi thông tin bị lộ, rất có thể ai đó sẽ thiệt mạng.
Ở một mức độ nào đó cô tin tưởng Dương Tầm Chiêu, nhưng chuyện này nhất định không được có sai sót.
Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh là nghĩ cách ngăn Dương Tầm Chiêu mở thẻ nhớ.
Tuy nhiên, Hàn Nhã Thanh biết, Dương Tầm Chiêu đang cố ý, chỉ để ép cô lộ ‘nguyên hình’.
Vì vậy, cô biết rằng vào lúc này rất khó để ngăn cản Dương Tầm Chiêu, quả thật rất khó.
Nhưng dù khó thế nào, cô cũng phải tìm cách, bộ não Hàn Nhã Thanh nhanh chóng hoạt động, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào thích hợp.
Bởi vì không có cách nào ổn, Hàn Nhã Thanh không dám hành động vội vàng, một lúc lâu cô ngồi ở trên giường không nhúc nhích.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô ngồi trên giường không có phản ứng gì, đôi mắt anh hơi híp lại, đứng dậy đi thẳng đến cái bàn trong phòng Hàn Nhã Thanh.
Trên bàn có một chiếc laptop, anh mở chiếc laptop, sau đó mở ngăn kéo ở bên cạnh bàn làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo tìm thấy một đầu đọc thẻ.
Nhìn thấy hết thảy, Hàn Nhã Thanh ánh mắt lóe lên, trong ngăn bàn còn có một cái đầu đọc thẻ? Tại sao cô không biết?
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã cầm laptop, bên trong có đầu đọc thẻ, quay trở lại giường.
Dương Tầm Chiêu đưa laptop đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, sau đó cầm thẻ nhớ đưa về phía đầu đọc thẻ.
Mắt nhìn thấy nó sắp được cắm vào!!
Hàn Nhã Thanh biết, với một đầu đọc thẻ làm sẵn, một khi mở ra dữ liệu trong thẻ nhớ sẽ không còn được bảo mật, vì vậy cô phải tìm cách ngăn chặn.
Hàn Nhã Thanh thầm thở hắt ra, cô nhìn thẻ nhớ trong tay anh, đôi mắt chợt lóe sáng.
Không thể không nói, sự ngụy trang của cô thực sự rất khéo léo, không có một chút sơ hở nào, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đã sớm nhận ra người phụ nữ trong khách sạn là cô, thì bây giờ có lẽ anh sẽ tin …
Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ dùng một tay quơ quơ nội y của cô trước mặt.
Trong chốc lát, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập, anh cầm nội y quơ quơ trước mặt cô là có ý gì?
Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết rằng, anh không thể vô duyên vô cớ làm việc đó, mỗi một hành động của anh đều có ý gì đó.
Điều đầu tiên Hàn Nhã Thanh nghĩ đến, là chiếc thẻ nhớ cô giấu trong nội y đã biến mất.
Là anh đã làm?
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số khả năng lóe lên trong đầu Hàn Nhã Thanh, nhưng trên mặt cô không dám để lộ ra một chút hoài nghi nào, không dám hỏi, chỉ có thể giả bộ khó hiểu nhìn anh.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, khóe môi lại nhếch lên, nhìn cô mỉm cười, sau đó tay còn lại từ từ đưa lên trước mặt cô từ từ mở ra.
Cô không thừa nhận điều đó, phải không? Tốt lắm, anh luôn có cách để khiến cô thừa nhận.
Anh không tin, thấy thứ đồ nằm trong tay anh cô vẫn tiếp tục giả vờ?
Trong lòng bàn tay anh là một chiếc thẻ nhớ, đó là chiếc thẻ nhớ mà trước đó Hàn Nhã Thanh đã lấy từ Tống Vân.
Trong chốc lát, Hàn Nhã Thanh muốn nhảy lên giật lại chiếc thẻ nhớ, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, nếu lúc này mà giật lấy, chẳng phải tất cả sẽ bị lộ tẩy sao?
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn, còn Tống Vân nhất định cũng sẽ bị bại lộ, thậm chí có thể liên lụy đến toàn bộ tổ chức.
Một khi tổ chức của họ bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ bị đe dọa đến tính mạng, vì vậy cô tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ điều gì có thể liên quan đến tổ chức vì bất cứ lý do nào của cô.
Nhưng mà, khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thẻ nhớ trong tay Dương Tầm Chiêu, tâm lí lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Thẻ nhớ trong tay Dương Tầm Chiêu dù sao cũng tốt hơn gấp trăm lần so với việc nó nằm trong tay kẻ thù.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm thẻ nhớ chớp chớp mắt, không có bất kì điều gì khác thường, ngược lại rất tự nhiên.
Hàn Nhã Thanh giữ bình tĩnh, trên mặt không lộ ra vẻ khác thường, nhưng trong lòng đang dậy sóng. Cô không hiểu, rõ ràng cô đã giấu thẻ nhớ ở một nơi bí mật như vậy, làm thế nào mà anh lại có được nó? Làm thế nào mà anh lại có được nó? Làm thế nào mà anh lại có được nó?
“Thứ đồ này, em có biết không?” Hai mắt Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng vào cô, khóe môi khẽ khếch lên, trong phòng vang lên từng lời của anh, lời anh nói rất dịu dàng, nhưng sự sắc bén trong đôi mắt của anh dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của người khác.
“Biết.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn thẻ nhớ trong tay anh, sau đó nhướng mi nhìn anh, đáp lời.
Từ biểu cảm và giọng điệu của cô lúc này, vẫn không thấy được sự khác thường nào.
“Nói thử xem, đây là thứ gì.” Hai mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, anh biết cô không thể nào ngoan ngoãn như vậy, nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội để thú nhận.
“Thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh đáp lại, chỉ đáp lại ba chữ này, không nói gì thêm.
“Không còn gì khác? Không có gì bổ sung thêm?” Dương Tầm Chiêu đợi một lúc, không có câu nào tiếp theo, anh nheo mắt nhìn cô.
“Bổ sung cái gì? Nó chỉ là thẻ nhớ.” Hàn Nhã Thanh hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh, trả lời một cách đương nhiên.
Cậu ba Dương thầm tức giận, rất muốn bóp cổ cô, người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người phụ nữ này khi nhìn thấy quan tài cũng sẽ không rơi một giot lệ nào.
Tốt, tốt lắm.
Anh không tin không có cách nào trị được cô!!
“Có muốn biết bên trong là gì không?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô chằm chằm, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nụ cười hình vòng cung ẩn chứa vẻ tà mị nguy hiểm.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh kinh ngạc, bàn tay giấu dưới lớp chăn mỏng siết chặt, ý của anh là …
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tiến đến gần cô, môi anh dừng ở trước mặt cô một lát, sau đó tiến đến bên tai cô, khóe môi khẽ nhúc nhích, anh chậm rãi nói: “Hay là, chúng ta cùng nhau xem thử, xem bên trong là gì …”
Dương Tầm Chiêu biết cô đến khách sạn Hoàn Vũ lúc hai giờ sáng để lấy thẻ nhớ này, cho nên nội dung trong thẻ nhớ này đối với cô hẳn là rất quan trọng.
Hơn nữa, anh đã xem qua nội dung bên trong, quả thực có một vài thông tin bí mật, từ lập trường của cô, hiển nhiên những thông tin đó người khác không thể thấy được.
Vì vậy, anh cố ý yêu cầu xem nội dung trong thẻ nhớ trước mặt cô, anh nghĩ nếu làm như vậy, cô nhất định sẽ nóng lòng, nhất định sẽ có phản ứng.
Anh đang đợi phản ứng của cô.
Hàn Nhã Thanh nghe rõ ràng từng lời của anh, trái tim cô như đang treo ngược lên.
Cô biết, thẻ nhớ có chứa thông tin tuyệt mật, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, cho dù cô không được xem, người khác càng không được xem.
Vì một khi thông tin bị lộ, rất có thể ai đó sẽ thiệt mạng.
Ở một mức độ nào đó cô tin tưởng Dương Tầm Chiêu, nhưng chuyện này nhất định không được có sai sót.
Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh là nghĩ cách ngăn Dương Tầm Chiêu mở thẻ nhớ.
Tuy nhiên, Hàn Nhã Thanh biết, Dương Tầm Chiêu đang cố ý, chỉ để ép cô lộ ‘nguyên hình’.
Vì vậy, cô biết rằng vào lúc này rất khó để ngăn cản Dương Tầm Chiêu, quả thật rất khó.
Nhưng dù khó thế nào, cô cũng phải tìm cách, bộ não Hàn Nhã Thanh nhanh chóng hoạt động, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào thích hợp.
Bởi vì không có cách nào ổn, Hàn Nhã Thanh không dám hành động vội vàng, một lúc lâu cô ngồi ở trên giường không nhúc nhích.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô ngồi trên giường không có phản ứng gì, đôi mắt anh hơi híp lại, đứng dậy đi thẳng đến cái bàn trong phòng Hàn Nhã Thanh.
Trên bàn có một chiếc laptop, anh mở chiếc laptop, sau đó mở ngăn kéo ở bên cạnh bàn làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo tìm thấy một đầu đọc thẻ.
Nhìn thấy hết thảy, Hàn Nhã Thanh ánh mắt lóe lên, trong ngăn bàn còn có một cái đầu đọc thẻ? Tại sao cô không biết?
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã cầm laptop, bên trong có đầu đọc thẻ, quay trở lại giường.
Dương Tầm Chiêu đưa laptop đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, sau đó cầm thẻ nhớ đưa về phía đầu đọc thẻ.
Mắt nhìn thấy nó sắp được cắm vào!!
Hàn Nhã Thanh biết, với một đầu đọc thẻ làm sẵn, một khi mở ra dữ liệu trong thẻ nhớ sẽ không còn được bảo mật, vì vậy cô phải tìm cách ngăn chặn.
Hàn Nhã Thanh thầm thở hắt ra, cô nhìn thẻ nhớ trong tay anh, đôi mắt chợt lóe sáng.
Bình luận facebook