Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1966
CHƯƠNG 1966
Lúc đầu ông còn cho rằng Lâm Từ sẽ nhanh chóng dẫn Mặc Thành đến đây, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Lâm Từ không dẫn Mặc Thành qua đây, không còn cách nào khác, ông đành phải tự đi mời vậy.
“Cậu biết bao nhiêu về ân oán của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Mặc?” Dù sao ông cũng là người làm cha, đối với chuyện của Mặc Thành và Lâm Từ, ông không thể nào yên tâm được.
“Những gì nên biết, những gì không nên biết, cháu đại khái đều đã biết hết.” Mặc Thành thành thật nói: “Bác lo lắng chuyện của mẹ Lâm Từ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng cháu sao ạ?” Mặc Thành suy nghĩ, chuyện này gần như không ảnh hưởng gì đến anh ta, nếu như có ảnh hưởng thì chủ yếu là với Lâm Từ. Nếu Lâm Từ không thể chấp nhận, vậy thì những gì người khác nói hoàn toàn không có ý nghĩa, thậm chí anh ta cũng không cần nói nhiều.
Nếu như Lâm Từ không thể chấp nhận được thì anh ta và Lâm Từ đã không có qua lại, cũng càng không thể thân mật như hiện giờ.
Vậy nên ngay từ khi bắt đầu, chuyện tình cảm này đều là do Lâm Từ làm đạo diễn, ngay từ khi bắt đầu, Lâm Từ nói được là được. Đã tiếp cận cô rồi thì đừng mong rời đi nữa, hơn nữa buổi tối hôm đó, khi nhắc đến nhà họ Mặc có vẻ hơi kỳ lạ, nguyên nhân có lẽ là như vậy.
Tự nhiên Mặc Thành nhớ lại khi cô nói tiếp cận cô rồi thì đừng mong rời khỏi nữa. Vậy nên ngay từ đầu có lẽ Lâm Từ đã không định từ bỏ, ngay từ đầu cô đã suy nghĩ xong xuôi cả rồi. Mặc Thành thích kiểu như vậy, hoàn toàn không hề cảm thấy được Lâm Từ thích trước, được Lâm Từ theo đuổi thì có gì không tốt, ngược lại anh ta còn rất thích kiểu này.
“Tôi không hề lo lắng cho Từ, tôi lo cậu hiểu lầm chuyện năm đó.” Mặc Ngạn nói: “Tôi dẫn cậu đi thăm qua nơi này chút nhé.”
“Vâng ạ.” Mặc Thành cầu còn không được, anh ta hy vọng biết thêm được càng nhiều chuyện càng tốt, nhất là những chuyện liên quan đến Lâm Từ.
Mặc Ngạn dẫn Mặc Thành tới một phòng tranh, cửa vừa mở ra đã thấy bên trong đầy những bức tranh, từng biểu cảm của người phụ nữ trong tranh đều giống như đang ở ngay trước mắt, có thể nhìn ra người vẽ tranh vô cùng thâm tình.
“Người phụ nữ trên những bức tranh này là mẹ của Lâm Từ đúng không ạ?” Mặc Thành xem qua từng bức tranh, người phụ nữ trong tranh giống Lâm Từ đến bảy phần, điều không giống là người phụ nữ này có tên như người, dịu dàng uyển chuyển, còn Lâm Từ lại là người kiêu ngạo, quật cường.
“Đúng vậy.” Ngón tay của Mặc Ngạn lướt qua khuôn mặt của Lâm Uyển, bao nhiêu năm trôi qua, bà đã qua đời nhiều năm như vậy nhưng từng biểu cảm của bà vẫn rõ ràng như đang hiện ra trước mắt, chưa từng phai nhòa.
“Trương Minh Hoàng có từng nhắc tới Uyển không?” Mặc Ngạn nhắc đến tên của Trương Minh Hoàng nhưng tâm trạng không có gì thay đổi.
Mặc Thành không biết chắc ông có quan tâm hay không, chỉ có thể trả lời đúng sự thật: “Đã từng nhắc đến, ba nuôi luôn rất hối hận vì cái chết của cô Lâm Uyển. Luôn cảm thấy năm đó là lỗi của ông khi không tới kịp để cứu bà ấy.”
Khóe môi Mặc Ngạn nhếch lên, có mấy phần khinh bỉ. Trái tim Mặc Thành trở nên hơi nặng nề, hình như anh ta nói nhầm mất rồi.
“Đúng thật là lỗi của ông ta, nhưng cũng có thể không phải là lỗi của ông ta. Lúc Uyển rời khỏi nhà họ Mặc, Từ đã có dự cảm rằng bà ấy không về được nữa, nhưng tôi và Uyển đều không quan tâm.” Mặc Ngạn hơi hối hận, nếu như lúc đó ông ngăn Lâm Uyển, nếu như lúc đầu ông đi cùng Lâm Uyển thì có phải sẽ không xảy ra chuyện không? Nhưng trên đời này không có nếu như, chuyện bất lực nhất cũng chính là nếu như.
Mặc Thành không nói gì, Lâm Từ có dự cảm sao? Nói ra mới thấy, sau chuyến đi đến đảo Xích Lê, cảm giác của anh ta đối với Lâm Từ có hơi mơ hồ, không thể giải thích được. Nhưng chỉ cần cô là Lâm Từ thì anh ta sẽ mãi yêu cô.
“Năm đó, Uyển viết rất nhiều thư về, trong thư nói rõ đang xảy ra chuyện gì, cùng tất cả mọi suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy còn viết rất nhiều, rất nhiều, không hề che giấu việc gì, cứ như chỉ đang kể chuyện thôi vậy, cô ấy không nói quá nhiều, càng không cố tình nhắc đến Trương Minh Hoàng. Cô ấy điềm nhiên như vậy làm tôi không thể nào hận Quỷ Vực Chi Thành được, càng không thể đổ mọi tội lỗi lên Quỷ Vực Chi Thành, vậy nên năm đó chúng tôi chỉ đón Uyển về mà không có qua lại gì với Quỷ Vực Chi Thành nữa.” Mặc Ngạn nói.
Lúc đầu ông còn cho rằng Lâm Từ sẽ nhanh chóng dẫn Mặc Thành đến đây, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Lâm Từ không dẫn Mặc Thành qua đây, không còn cách nào khác, ông đành phải tự đi mời vậy.
“Cậu biết bao nhiêu về ân oán của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Mặc?” Dù sao ông cũng là người làm cha, đối với chuyện của Mặc Thành và Lâm Từ, ông không thể nào yên tâm được.
“Những gì nên biết, những gì không nên biết, cháu đại khái đều đã biết hết.” Mặc Thành thành thật nói: “Bác lo lắng chuyện của mẹ Lâm Từ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng cháu sao ạ?” Mặc Thành suy nghĩ, chuyện này gần như không ảnh hưởng gì đến anh ta, nếu như có ảnh hưởng thì chủ yếu là với Lâm Từ. Nếu Lâm Từ không thể chấp nhận, vậy thì những gì người khác nói hoàn toàn không có ý nghĩa, thậm chí anh ta cũng không cần nói nhiều.
Nếu như Lâm Từ không thể chấp nhận được thì anh ta và Lâm Từ đã không có qua lại, cũng càng không thể thân mật như hiện giờ.
Vậy nên ngay từ khi bắt đầu, chuyện tình cảm này đều là do Lâm Từ làm đạo diễn, ngay từ khi bắt đầu, Lâm Từ nói được là được. Đã tiếp cận cô rồi thì đừng mong rời đi nữa, hơn nữa buổi tối hôm đó, khi nhắc đến nhà họ Mặc có vẻ hơi kỳ lạ, nguyên nhân có lẽ là như vậy.
Tự nhiên Mặc Thành nhớ lại khi cô nói tiếp cận cô rồi thì đừng mong rời khỏi nữa. Vậy nên ngay từ đầu có lẽ Lâm Từ đã không định từ bỏ, ngay từ đầu cô đã suy nghĩ xong xuôi cả rồi. Mặc Thành thích kiểu như vậy, hoàn toàn không hề cảm thấy được Lâm Từ thích trước, được Lâm Từ theo đuổi thì có gì không tốt, ngược lại anh ta còn rất thích kiểu này.
“Tôi không hề lo lắng cho Từ, tôi lo cậu hiểu lầm chuyện năm đó.” Mặc Ngạn nói: “Tôi dẫn cậu đi thăm qua nơi này chút nhé.”
“Vâng ạ.” Mặc Thành cầu còn không được, anh ta hy vọng biết thêm được càng nhiều chuyện càng tốt, nhất là những chuyện liên quan đến Lâm Từ.
Mặc Ngạn dẫn Mặc Thành tới một phòng tranh, cửa vừa mở ra đã thấy bên trong đầy những bức tranh, từng biểu cảm của người phụ nữ trong tranh đều giống như đang ở ngay trước mắt, có thể nhìn ra người vẽ tranh vô cùng thâm tình.
“Người phụ nữ trên những bức tranh này là mẹ của Lâm Từ đúng không ạ?” Mặc Thành xem qua từng bức tranh, người phụ nữ trong tranh giống Lâm Từ đến bảy phần, điều không giống là người phụ nữ này có tên như người, dịu dàng uyển chuyển, còn Lâm Từ lại là người kiêu ngạo, quật cường.
“Đúng vậy.” Ngón tay của Mặc Ngạn lướt qua khuôn mặt của Lâm Uyển, bao nhiêu năm trôi qua, bà đã qua đời nhiều năm như vậy nhưng từng biểu cảm của bà vẫn rõ ràng như đang hiện ra trước mắt, chưa từng phai nhòa.
“Trương Minh Hoàng có từng nhắc tới Uyển không?” Mặc Ngạn nhắc đến tên của Trương Minh Hoàng nhưng tâm trạng không có gì thay đổi.
Mặc Thành không biết chắc ông có quan tâm hay không, chỉ có thể trả lời đúng sự thật: “Đã từng nhắc đến, ba nuôi luôn rất hối hận vì cái chết của cô Lâm Uyển. Luôn cảm thấy năm đó là lỗi của ông khi không tới kịp để cứu bà ấy.”
Khóe môi Mặc Ngạn nhếch lên, có mấy phần khinh bỉ. Trái tim Mặc Thành trở nên hơi nặng nề, hình như anh ta nói nhầm mất rồi.
“Đúng thật là lỗi của ông ta, nhưng cũng có thể không phải là lỗi của ông ta. Lúc Uyển rời khỏi nhà họ Mặc, Từ đã có dự cảm rằng bà ấy không về được nữa, nhưng tôi và Uyển đều không quan tâm.” Mặc Ngạn hơi hối hận, nếu như lúc đó ông ngăn Lâm Uyển, nếu như lúc đầu ông đi cùng Lâm Uyển thì có phải sẽ không xảy ra chuyện không? Nhưng trên đời này không có nếu như, chuyện bất lực nhất cũng chính là nếu như.
Mặc Thành không nói gì, Lâm Từ có dự cảm sao? Nói ra mới thấy, sau chuyến đi đến đảo Xích Lê, cảm giác của anh ta đối với Lâm Từ có hơi mơ hồ, không thể giải thích được. Nhưng chỉ cần cô là Lâm Từ thì anh ta sẽ mãi yêu cô.
“Năm đó, Uyển viết rất nhiều thư về, trong thư nói rõ đang xảy ra chuyện gì, cùng tất cả mọi suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy còn viết rất nhiều, rất nhiều, không hề che giấu việc gì, cứ như chỉ đang kể chuyện thôi vậy, cô ấy không nói quá nhiều, càng không cố tình nhắc đến Trương Minh Hoàng. Cô ấy điềm nhiên như vậy làm tôi không thể nào hận Quỷ Vực Chi Thành được, càng không thể đổ mọi tội lỗi lên Quỷ Vực Chi Thành, vậy nên năm đó chúng tôi chỉ đón Uyển về mà không có qua lại gì với Quỷ Vực Chi Thành nữa.” Mặc Ngạn nói.
Bình luận facebook