Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1978
CHƯƠNG 1978
Đường Lăng nhận ra sự khác thường của Lâm Bối, anh đi tới ôm ghì lấy cô: “Bé ngốc này, em muốn anh đi cùng thì anh đi cùng, em muốn đi một mình thì đi một mình. Nhưng em phải biết anh vẫn luôn ở sau lưng em, bảo vệ em, anh sẽ không cho phép em gặp nguy hiểm.”
Đường Lăng cẩn thận nói. Trước đây Lâm Bối lẻ loi trong hoàng cung này phải cô đơn đến đâu, phải nỗ lực đến mức nào mới đi tới ngày hôm nay được chứ? Anh cảm nhận được Lâm Bối không vui, cảm nhận được rất nhiều cảm xúc nhỏ bé của cô, cũng hết sức để ý, chăm sóc những cảm xúc nhỏ nhặt ấy.
Lâm Bối tham lam, lưu luyến cái ôm của Đường Lăng, vội vàng ôm ngược lại. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô yếu đuối, cô muốn Đường Lăng có thể ôm cô đến mức nào, Đường Lăng sẽ mãi không thể biết được, nhưng giây phút Đường Lăng ôm lấy cô, nghe được lời Đường Lăng nói, cô hoàn toàn cảm nhận được sự an toàn mà anh mang lại. Kiên cường lâu quá rồi, những lúc lẻ loi yếu đuối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà khoảnh khắc ấy, người ở bên cô chính là người cô tin tưởng vô cùng.
“Ngày mai anh đi cùng em nhé.” Tuy không rõ vì sao, nhưng khoảnh khắc ôm cô, Đường Lăng đã cảm nhận được sự khác thường của cô. Có lẽ là yếu đuối, có lẽ là lo lắng, anh không biết vì sao, chỉ biết lúc ấy nhất định phải ôm cô, nói với cô rằng anh luôn ở đây.
“Không cần đâu, em tự đi một mình được. Không phải bọn họ muốn gặp em sao? Sợ cái gì chứ? Mà anh cũng theo sau bảo vệ em cơ mà?” Lâm Bối nói. Cô điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, có Đường Lăng ở đây là tốt rồi. Khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt cảm thấy rất không chân thật, không biết nên điều chỉnh tình cảm thế nào. Nhưng một cái ôm của anh đã khiến cô cảm nhận được bản thân đang tồn tại, nhận thấy mình được quý trọng và quan tâm.
Lúc sau, chính cô đã có thể tìm lại lý trí, sau đó bình tĩnh đưa ra quyết định .
“Vâng, nghe lời em.” Nhìn Lâm Bối kiêu ngạo trước mặt, Đường Lăng cưng chiều nói. Cô gái của anh không phải một bông hoa yêu kiều mềm mại, cô có thể một mình đảm đương.
Bây giờ Lâm Bối hơi lo lắng cho tình trạng của mẹ mình. Dụ Đạt bắt cóc mẹ thì có lẽ sẽ không làm bà bị thương đâu, chỉ là không biết bà có ổn định không, có làm ra chuyện gì dại dột không.
Nhưng ngẫm lại, Lâm Bối cảm thấy mẹ mình cũng không phải kiểu phụ nữ nhu nhược, vậy nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu. Lâm Bối cảm thấy Dụ Đạt sẽ không chủ động tổn thương mẹ mình. Dù sao anh ta vẫn muốn hợp tác với hoàng thất. Cho dù mẹ cô không phải nhân vật trọng yếu gì, nhưng cô là người của đại vương tử, mà đại vương tử thì lại rất quan trọng ở nước R này, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vậy nên, chỉ cần đợi đến mai, có thể thấy mẹ là tốt rồi.
“Ngày mai em định đi một mình thật à?” Nghĩ đến vài khả năng, Đường Lăng phát hiện, mình vẫn rất lo lắng. Anh sợ chỉ cần mình hơi sơ sẩy một chút thôi là có thể khiến Lâm Bối chịu thương tổn. Anh tuyệt đối không thể tha thứ nếu để xảy ra tình huống như vậy.
Lâm Bối nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Lăng, cảm thấy rất buồn cười, vừa rồi còn bình tĩnh lắm cơ mà, sao bây giờ lại lo lắng rồi? Anh không tin tưởng cô đến thế à?
“Yên tâm đi, em đã tính cả rồi.” Lâm Bối bình tĩnh nói, Karoo cũng được, Dụ Đạt cũng thế, đều là cùng một loại người cả. Lần này, nếu có cơ hội trực tiếp bắt lấy Dụ Đạt thì cũng coi như giải quyết xong một chuyện lớn.
Đường Lăng khẽ xoa đầu Lâm Bối mà không nói gì. Anh nhìn cô gái ngoan hiền trước mặt, khẽ mỉm cười. Ban đầu gặp Lâm Bối, anh chỉ cảm thấy cô đích thị là cây ớt hiểm, giờ xem ra giống con mèo hơn, khi thì lười nhác, lúc lại kiêu ngạo. Nhưng chỉ cần là Lâm Bối thì anh đều thích.
Ngày hôm sau, chưa tới thời gian hẹn trước, Dụ Đạt đã dẫn mẹ Lâm Bối đến chỗ hẹn. Phải công nhận người phụ nữ này bình tĩnh vô cùng, không hỏi han gì, hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của họ. Vậy nên đám người này cũng không làm khó bà.
“Bà nói xem con trai bà có đến không?” Dụ Đạt thuận miệng hỏi, có người mẹ xinh đẹp thế này, chẳng trách tiểu vương tử có vẻ ngoài xuất chúng đến vậy.
Mẹ Lâm Bối không nói lời nào, một mặt bà mong chờ Lâm Bối đến, mặt khác lại hy vọng Lâm Bối đừng đến. Tuy nhiều năm như vậy bà luôn nuôi dạy Lâm Bối như một đứa con trai, nhưng dù sao cũng là một cô gái, sao có thể so sánh với đám người này được?
Đường Lăng nhận ra sự khác thường của Lâm Bối, anh đi tới ôm ghì lấy cô: “Bé ngốc này, em muốn anh đi cùng thì anh đi cùng, em muốn đi một mình thì đi một mình. Nhưng em phải biết anh vẫn luôn ở sau lưng em, bảo vệ em, anh sẽ không cho phép em gặp nguy hiểm.”
Đường Lăng cẩn thận nói. Trước đây Lâm Bối lẻ loi trong hoàng cung này phải cô đơn đến đâu, phải nỗ lực đến mức nào mới đi tới ngày hôm nay được chứ? Anh cảm nhận được Lâm Bối không vui, cảm nhận được rất nhiều cảm xúc nhỏ bé của cô, cũng hết sức để ý, chăm sóc những cảm xúc nhỏ nhặt ấy.
Lâm Bối tham lam, lưu luyến cái ôm của Đường Lăng, vội vàng ôm ngược lại. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô yếu đuối, cô muốn Đường Lăng có thể ôm cô đến mức nào, Đường Lăng sẽ mãi không thể biết được, nhưng giây phút Đường Lăng ôm lấy cô, nghe được lời Đường Lăng nói, cô hoàn toàn cảm nhận được sự an toàn mà anh mang lại. Kiên cường lâu quá rồi, những lúc lẻ loi yếu đuối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà khoảnh khắc ấy, người ở bên cô chính là người cô tin tưởng vô cùng.
“Ngày mai anh đi cùng em nhé.” Tuy không rõ vì sao, nhưng khoảnh khắc ôm cô, Đường Lăng đã cảm nhận được sự khác thường của cô. Có lẽ là yếu đuối, có lẽ là lo lắng, anh không biết vì sao, chỉ biết lúc ấy nhất định phải ôm cô, nói với cô rằng anh luôn ở đây.
“Không cần đâu, em tự đi một mình được. Không phải bọn họ muốn gặp em sao? Sợ cái gì chứ? Mà anh cũng theo sau bảo vệ em cơ mà?” Lâm Bối nói. Cô điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, có Đường Lăng ở đây là tốt rồi. Khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt cảm thấy rất không chân thật, không biết nên điều chỉnh tình cảm thế nào. Nhưng một cái ôm của anh đã khiến cô cảm nhận được bản thân đang tồn tại, nhận thấy mình được quý trọng và quan tâm.
Lúc sau, chính cô đã có thể tìm lại lý trí, sau đó bình tĩnh đưa ra quyết định .
“Vâng, nghe lời em.” Nhìn Lâm Bối kiêu ngạo trước mặt, Đường Lăng cưng chiều nói. Cô gái của anh không phải một bông hoa yêu kiều mềm mại, cô có thể một mình đảm đương.
Bây giờ Lâm Bối hơi lo lắng cho tình trạng của mẹ mình. Dụ Đạt bắt cóc mẹ thì có lẽ sẽ không làm bà bị thương đâu, chỉ là không biết bà có ổn định không, có làm ra chuyện gì dại dột không.
Nhưng ngẫm lại, Lâm Bối cảm thấy mẹ mình cũng không phải kiểu phụ nữ nhu nhược, vậy nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu. Lâm Bối cảm thấy Dụ Đạt sẽ không chủ động tổn thương mẹ mình. Dù sao anh ta vẫn muốn hợp tác với hoàng thất. Cho dù mẹ cô không phải nhân vật trọng yếu gì, nhưng cô là người của đại vương tử, mà đại vương tử thì lại rất quan trọng ở nước R này, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vậy nên, chỉ cần đợi đến mai, có thể thấy mẹ là tốt rồi.
“Ngày mai em định đi một mình thật à?” Nghĩ đến vài khả năng, Đường Lăng phát hiện, mình vẫn rất lo lắng. Anh sợ chỉ cần mình hơi sơ sẩy một chút thôi là có thể khiến Lâm Bối chịu thương tổn. Anh tuyệt đối không thể tha thứ nếu để xảy ra tình huống như vậy.
Lâm Bối nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Lăng, cảm thấy rất buồn cười, vừa rồi còn bình tĩnh lắm cơ mà, sao bây giờ lại lo lắng rồi? Anh không tin tưởng cô đến thế à?
“Yên tâm đi, em đã tính cả rồi.” Lâm Bối bình tĩnh nói, Karoo cũng được, Dụ Đạt cũng thế, đều là cùng một loại người cả. Lần này, nếu có cơ hội trực tiếp bắt lấy Dụ Đạt thì cũng coi như giải quyết xong một chuyện lớn.
Đường Lăng khẽ xoa đầu Lâm Bối mà không nói gì. Anh nhìn cô gái ngoan hiền trước mặt, khẽ mỉm cười. Ban đầu gặp Lâm Bối, anh chỉ cảm thấy cô đích thị là cây ớt hiểm, giờ xem ra giống con mèo hơn, khi thì lười nhác, lúc lại kiêu ngạo. Nhưng chỉ cần là Lâm Bối thì anh đều thích.
Ngày hôm sau, chưa tới thời gian hẹn trước, Dụ Đạt đã dẫn mẹ Lâm Bối đến chỗ hẹn. Phải công nhận người phụ nữ này bình tĩnh vô cùng, không hỏi han gì, hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của họ. Vậy nên đám người này cũng không làm khó bà.
“Bà nói xem con trai bà có đến không?” Dụ Đạt thuận miệng hỏi, có người mẹ xinh đẹp thế này, chẳng trách tiểu vương tử có vẻ ngoài xuất chúng đến vậy.
Mẹ Lâm Bối không nói lời nào, một mặt bà mong chờ Lâm Bối đến, mặt khác lại hy vọng Lâm Bối đừng đến. Tuy nhiều năm như vậy bà luôn nuôi dạy Lâm Bối như một đứa con trai, nhưng dù sao cũng là một cô gái, sao có thể so sánh với đám người này được?
Bình luận facebook