Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1980
CHƯƠNG 1980
“Cậu Đường…” Dụ Đạt gắng chống cự. Nụ cười của người này khiến anh ta cảm thấy như ác quỷ tới từ địa ngục vậy. Giờ anh ta đang hận kẻ báo tin cho mình muốn chết. Chuyện lớn như vậy sao có thể sai lầm được chứ hả? Cần bọn nó làm cái khỉ gì nữa? Đã vậy sau lưng Đường Lăng chính là Mạnh Lâm, Nghiêm Vũ, đủ mặt cả. Đứa nào bảo Đường Lăng đi rồi thế!
“Xem ra, lúc trước anh không hiểu ý của tôi rồi.” Đường Lăng xoay xoay khẩu súng lục trong tay, không hề nhắm vào Dụ Đạt, nhưng chỉ cần động tác này thôi đã đủ để Dụ Đạt cảm thấy như có người chĩa súng vào đầu, thậm chí đạn đã lên nòng.
“Không phải, không phải. Tôi hiểu rõ ý của cậu Đường mà. Chuyện lúc ấy không phải cũng đã giải quyết rồi à?” Dụ Đạt vội vàng nói. Anh ta vẫn nhớ cái chết của Karoo, kiểu gì cũng không thể để mình rơi vào kết cục như vậy chứ?
“Thế chuyện hôm nay là có ý gì đây?” Đường Lăng chĩa thẳng súng vào đám người trước mặt, họng súng đi đến đâu, đám người cúi gục đầu đến đấy. Bọn họ đều đã từng thấy được thủ đoạn của người này rồi, không ai dám thử.
“Hiểu lầm cả thôi, chúng tôi tìm tiểu vương tử đến là để thương lượng một chuyện.” Dụ Đạt luống cuống nói, dây thừng trên người mẹ Lâm nhanh chóng được người gõ bỏ, sau đó người kia còn lùi lại một bước. Lâm Bối vội vàng tiến lên kéo tay mẹ.
“Thế thì tốt.” Đường Lăng cười đầy ẩn ý, nhìn thoáng qua Lâm Bối. Lâm Bối xác nhận mẹ mình không sao, sau đó gật đầu với anh.
“Nếu vậy thì chúng tôi đi trước nhé. Anh ở đây chơi một mình đi.” Đường Lăng híp mắt cười nói, sau đó lập tức dẫn hai mẹ con Lâm Bối rời đi.
Mạnh Lâm đứng đằng sau điên cuồng sỉ vả. Cố tình ở lại vài ngày chỉ vì tiểu vương tử thôi à? Bây giờ Dụ Đạt ở ngay trước mắt, muốn thẳng tay trừ khử chỉ mất một câu nói thôi mà cứ buông tha thế à? Đại ca đúng là thấy sắc quên nghĩa.
Nhưng trong lòng có nghĩ thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Dụ Đạt thấy Đường Lăng dẫn mấy người Lâm Bối đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, còn cho rằng sẽ về chầu ông bà luôn tại đây chứ? Có điều, Đường Lăng không làm gì cả khiến anh ta mơ màng vô cùng. Hôm nay Đường Lăng lại dễ tính thế à?
Nhưng vừa thở phào xong, anh ta đã hít ngược lại một hơi, bởi vì anh ta thấy đại vương tử và quân đội nước R.
Trường hợp nào thì cần huy động quân đội nước R? Dụ Đạt cảm thấy mình bây giờ chính là con cá nằm trên thớt, mặc người băm chặt. Mà vấn đề là anh ta còn không thể phản kháng nữa. Đại vương tử đứng xa xa mỉm cười nhìn anh ta, nụ cười kia trông không khác nụ cười của Đường Lăng là bao… Dụ Đạt hối hận, sao anh ta cứ phải hợp tác với người khác làm gì chứ? Không làm gì chẳng tốt hơn à? Nhưng bây giờ đã không còn đường để lui nữa rồi.
Đường Lăng đi được nửa đường liền đánh mắt ra hiệu cho Mạnh Lâm và Nghiêm Vũ, hai người tìm đại một lý do để rời đi. Hiện giờ chỉ có Đường Lăng, Lâm Bối và mẹ Lâm Bối mà thôi.
Lâm Bối lo lắng cho mẹ của mình nên vẫn luôn chỉ chú ý tới bà. May là không bị thương ở đâu cả, nhìn qua cũng khá ổn.
“Bác gái, bác không bị thương chứ ạ?” Đường Lăng hơi ghen. Lâm Bối không thấy anh cũng ở đây à? Sao không nhìn anh gì cả? Nhưng bây giờ không phải lúc ghen tuông hờn dỗi, Đường Lăng chỉ có thể lo lắng hỏi mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nhìn Đường Lăng, rồi lại nhìn về phía Lâm Bối, lắc đầu trả lời: “Tôi không sao, vừa rồi cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu đến đúng lúc thì chắc tôi và Lâm Bối không thể an toàn đi ra.”
Đường Lăng mỉm cười: “Bác gái, bác xem thường Lâm Bối rồi, cô ấy chắc chắn có thể đưa bác rời đi an toàn mà.” May quá, trông mẹ Lâm Bối có vẻ không phản cảm với anh. Đây là dấu hiệu tốt.
Mẹ Lâm nhìn sang Lâm Bối. Bà cũng lo lắng, nhưng giờ họ đã rời đi rồi, nên cũng không có gì phải lưu tâm cả. Trước khi đi, Lâm Bối đã cố ý đi gặp đại vương tử. Bây giờ cô và đại vương tử đã là người cùng một thuyền rồi, vì quyền lực của bản thân, anh ta cũng sẽ không bỏ rơi cô.
“Cậu Đường…” Dụ Đạt gắng chống cự. Nụ cười của người này khiến anh ta cảm thấy như ác quỷ tới từ địa ngục vậy. Giờ anh ta đang hận kẻ báo tin cho mình muốn chết. Chuyện lớn như vậy sao có thể sai lầm được chứ hả? Cần bọn nó làm cái khỉ gì nữa? Đã vậy sau lưng Đường Lăng chính là Mạnh Lâm, Nghiêm Vũ, đủ mặt cả. Đứa nào bảo Đường Lăng đi rồi thế!
“Xem ra, lúc trước anh không hiểu ý của tôi rồi.” Đường Lăng xoay xoay khẩu súng lục trong tay, không hề nhắm vào Dụ Đạt, nhưng chỉ cần động tác này thôi đã đủ để Dụ Đạt cảm thấy như có người chĩa súng vào đầu, thậm chí đạn đã lên nòng.
“Không phải, không phải. Tôi hiểu rõ ý của cậu Đường mà. Chuyện lúc ấy không phải cũng đã giải quyết rồi à?” Dụ Đạt vội vàng nói. Anh ta vẫn nhớ cái chết của Karoo, kiểu gì cũng không thể để mình rơi vào kết cục như vậy chứ?
“Thế chuyện hôm nay là có ý gì đây?” Đường Lăng chĩa thẳng súng vào đám người trước mặt, họng súng đi đến đâu, đám người cúi gục đầu đến đấy. Bọn họ đều đã từng thấy được thủ đoạn của người này rồi, không ai dám thử.
“Hiểu lầm cả thôi, chúng tôi tìm tiểu vương tử đến là để thương lượng một chuyện.” Dụ Đạt luống cuống nói, dây thừng trên người mẹ Lâm nhanh chóng được người gõ bỏ, sau đó người kia còn lùi lại một bước. Lâm Bối vội vàng tiến lên kéo tay mẹ.
“Thế thì tốt.” Đường Lăng cười đầy ẩn ý, nhìn thoáng qua Lâm Bối. Lâm Bối xác nhận mẹ mình không sao, sau đó gật đầu với anh.
“Nếu vậy thì chúng tôi đi trước nhé. Anh ở đây chơi một mình đi.” Đường Lăng híp mắt cười nói, sau đó lập tức dẫn hai mẹ con Lâm Bối rời đi.
Mạnh Lâm đứng đằng sau điên cuồng sỉ vả. Cố tình ở lại vài ngày chỉ vì tiểu vương tử thôi à? Bây giờ Dụ Đạt ở ngay trước mắt, muốn thẳng tay trừ khử chỉ mất một câu nói thôi mà cứ buông tha thế à? Đại ca đúng là thấy sắc quên nghĩa.
Nhưng trong lòng có nghĩ thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Dụ Đạt thấy Đường Lăng dẫn mấy người Lâm Bối đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, còn cho rằng sẽ về chầu ông bà luôn tại đây chứ? Có điều, Đường Lăng không làm gì cả khiến anh ta mơ màng vô cùng. Hôm nay Đường Lăng lại dễ tính thế à?
Nhưng vừa thở phào xong, anh ta đã hít ngược lại một hơi, bởi vì anh ta thấy đại vương tử và quân đội nước R.
Trường hợp nào thì cần huy động quân đội nước R? Dụ Đạt cảm thấy mình bây giờ chính là con cá nằm trên thớt, mặc người băm chặt. Mà vấn đề là anh ta còn không thể phản kháng nữa. Đại vương tử đứng xa xa mỉm cười nhìn anh ta, nụ cười kia trông không khác nụ cười của Đường Lăng là bao… Dụ Đạt hối hận, sao anh ta cứ phải hợp tác với người khác làm gì chứ? Không làm gì chẳng tốt hơn à? Nhưng bây giờ đã không còn đường để lui nữa rồi.
Đường Lăng đi được nửa đường liền đánh mắt ra hiệu cho Mạnh Lâm và Nghiêm Vũ, hai người tìm đại một lý do để rời đi. Hiện giờ chỉ có Đường Lăng, Lâm Bối và mẹ Lâm Bối mà thôi.
Lâm Bối lo lắng cho mẹ của mình nên vẫn luôn chỉ chú ý tới bà. May là không bị thương ở đâu cả, nhìn qua cũng khá ổn.
“Bác gái, bác không bị thương chứ ạ?” Đường Lăng hơi ghen. Lâm Bối không thấy anh cũng ở đây à? Sao không nhìn anh gì cả? Nhưng bây giờ không phải lúc ghen tuông hờn dỗi, Đường Lăng chỉ có thể lo lắng hỏi mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nhìn Đường Lăng, rồi lại nhìn về phía Lâm Bối, lắc đầu trả lời: “Tôi không sao, vừa rồi cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu đến đúng lúc thì chắc tôi và Lâm Bối không thể an toàn đi ra.”
Đường Lăng mỉm cười: “Bác gái, bác xem thường Lâm Bối rồi, cô ấy chắc chắn có thể đưa bác rời đi an toàn mà.” May quá, trông mẹ Lâm Bối có vẻ không phản cảm với anh. Đây là dấu hiệu tốt.
Mẹ Lâm nhìn sang Lâm Bối. Bà cũng lo lắng, nhưng giờ họ đã rời đi rồi, nên cũng không có gì phải lưu tâm cả. Trước khi đi, Lâm Bối đã cố ý đi gặp đại vương tử. Bây giờ cô và đại vương tử đã là người cùng một thuyền rồi, vì quyền lực của bản thân, anh ta cũng sẽ không bỏ rơi cô.