Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245
CHƯƠNG 245: CỤC CƯNG NHÀ CÔ LÀ AI? (1)
Thư ký Lưu đang lái xe ở ghế trước, nghe Hàn Nhã Thanh nói thế thì rất tán thành, quả thật tổng giám đốc nên cười nhiều hơn, như vậy cuộc sống của anh cũng tươi sáng hơn.
Khoảng thời gian này, anh sắp bị tổng giám đốc và mợ chủ dọa cho phát bệnh tim rồi!
Nhưng đúng lúc này, anh lại nghe thấy Hàn Nhã Thanh nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Như vậy mới làm người khác yêu được chứ.”
Thư ký Lưu hít sâu một hơi, làm người khác yêu ư? Sao nghe câu này xong lại khiến người khác suy nghĩ lung tung vậy chứ…
Nhất là khi câu nói này lại áp dụng trên người tổng giám đốc, làm người khác cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng có lẽ tổng giám đốc vẫn hy vọng mợ chủ yêu thương mình đúng không?
Dương Tầm Chiêu hung hăng trừng mắt nhìn thư ký Lưu, rồi kéo vách ngăn xuống, sắc mặt anh gần như đen đến mức đáng ngờ, người phụ nữ này đúng là say rồi thì cái gì cũng nói ra hết.
Cô thế này càng làm anh…
Dương Tầm Chiêu vô thức nới lỏng cà vạt trên cổ mình ra, rồi mở một cúc áo sơ mi.
Trong lúc anh làm những hành động này, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào hành động của anh, thậm chí bàn tay đang nhào nặn mặt anh cũng ngừng lại.
Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày, hiếm khi thấy cô bỗng trở nên yên tĩnh thế này.
Hàn Nhã Thanh thấy anh nới lỏng cà vạt và mở một cúc áo ra, thì liên tục chớp mắt.
“Anh muốn cởi áo à? Để em giúp anh.” Hàn Nhã Thanh kéo áo sơ mi của anh, nhận ra vẫn còn mấy cúc áo chưa mở ra, nên hơi bĩu môi, không biết có phải đang ghét bỏ vì nó gây vướng bận hay không nữa?
Tay cầm lái của thư ký Lưu run lên, suýt lái lệch hướng rồi, tiết tấu này có phải quá nhanh rồi không?
Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã kéo tấm ngăn cách xuống, nhưng giọng nói của hai người thì không thể ngăn cách triệt để.
“Ngoan nào, em đừng lộn xộn nữa.” Dương Tầm Chiêu thầm hít sâu một hơi, rồi nắm chặt tay cô.
Cô say rồi nên không biết gì hết mà chỉ hành động một cách càn quấy, nhưng thì anh không chịu được, anh nhận ra mình đã mất tự chủ rồi.
Nếu cứ để cô tiếp tục làm vậy, anh thật sự sợ mình sẽ mất kiểm soát.
“Chẳng phải anh rất nóng à?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, vẻ mặt lúc này của cô rất ngây thơ, thật sự chỉ cho rằng anh quá nóng, chứ không có ý gì khác.
Hơi thở của Dương Tầm Chiêu đã hơi gấp gáp, anh nóng cũng do cô hại đó, không phải tại quần áo mà là vì cô đó.
Cô trêu chọc anh như thế, vậy mà giờ lại bày ra dáng vẻ ngây thơ đó, làm anh thấy mà nghiến răng.
“Cậu chạy tới khách sạn Hoàn Vũ đi.” Dương Tầm Chiêu nhìn ra ngoài xe, bỗng mở miệng nói.
Anh cảm thấy anh không thể nhịn tới khi trở về nhà, đúng lúc nơi này khá gần với khách sạn Hoàn Vũ, nên tới đó trước đi, trong đó luôn có phòng dành riêng cho anh.
Anh bỗng nhớ tới những chuyện đã xảy ra vào buổi tối năm năm trước, đây là lần đầu tiên anh quay lại khách sạn đó, có lẽ sẽ phát hiện ra một niềm vui bất ngờ.
Tới khách sạn, Dương Tầm Chiêu bế thẳng Hàn Nhã Thanh xuống xe, rồi đi thang máy chuyên dụng, rất nhanh đã tới tầng 22.
Vẫn là căn phòng 2201 của năm năm trước.
Lúc bước vào phòng, tầm mắt của Dương Tầm Chiêu di chuyển xuống mặt cô, rồi cười sâu xa.
Anh đang nghĩ, đợi đến khi cô tỉnh lại, cô sẽ có phản ứng gì khi nhận ra căn phòng cô đang ở?
Nhưng giờ Hàn Nhã Thanh đã say khướt, nên hoàn toàn không có phản ứng gì, bởi vì lúc này cô còn không biết chính mình đang ở đâu nữa mà, cho dù cô bị người khác bán đi cũng không hề hay biết.
Dương Tầm Chiêu bế cô bước vào phòng rồi đặt xuống giường, Hàn Nhã Thanh dựa vào đầu giường, rồi nhìn anh cười, sau đó bỗng lên tiếng hỏi: “Anh đẹp trai, anh tên gì thế?”
Dương Tầm Chiêu nghe cô hỏi vậy thì ngừng động tác ngay, rồi híp mắt lại.
Cô trêu ghẹo, đùa bỡn anh nửa ngày rồi, thế mà không biết anh là ai? Còn dám hỏi anh tên gì nữa?
Người phụ nữ đáng chết này đúng là thích ăn đòn mà.
“Em nói thử xem anh là ai?” Dương Tầm Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh nhìn chằm chằm cô, đợi câu trả lời của cô.
Giờ Dương Tầm Chiêu xin thề, nếu cô nói sai tên, nếu cô để anh nghe thấy tên người đàn ông khác thốt ra từ miệng cô, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô!
Anh thật sự sẽ không chút do dự mà bóp chết cô.
Hàn Nhã Thanh tới gần anh, nghiêm túc nhìn anh trong cự ly gần, rồi ngẫm nghĩ thật kỹ.
Trong lòng Dương Tầm Chiêu hơi phiền muộn, cô nhìn anh nghiêm túc như vậy, thế mà vẫn chưa biết anh là ai? Cô được lắm!
Nhưng anh không nói gì, giờ phút này anh rất kiên nhẫn, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn giữa hai hàng lông mày của anh, hình như có chút cảm giác quen thuộc, cô sửng sốt một lát rồi mỉm cười lần nữa, lần này là nụ cười dịu dàng và hạnh phúc: “Em biết anh là ai rồi.”
“Hửm? Vậy anh là ai?” Dương Tầm Chiêu thầm hít một hơi, trong giọng nói nhẹ nhàng đó có pha thêm chút dụ dỗ, anh nhìn cô trong cự ly gần, trong hơi thở nóng bỏng đó hình như có chút căng thẳng, từ từ phả lên mặt cô.
Giờ anh rất muốn biết câu trả lời của cô, nhưng lại sợ đáp án mà cô đưa ra.
Anh sợ đáp án mà cô đưa ra không phải là anh, mà là người đàn ông khác, vậy thì anh…
“Anh là cục cưng.” Tay Hàn Nhã Thanh lại vươn tới mặt anh, lần này cô chỉ nhéo nhẹ một cái, vẻ mặt tràn đầy thích thú và yêu thương.
Giờ người mà Hàn Nhã Thanh nhìn thấy chính là cục cưng nhà cô – đó là bé Đường Minh Hạo.
“Cục cưng ư?” Dương Tầm Chiêu lập tức nheo mắt, phản ứng đầu tiên của anh là nhớ tới cuộc trò chuyện video hôm đó, lúc đó cô cười rất xán lạn vui vẻ.
Nên giờ cục cưng mà cô nói là ai thế?
“Cục cưng là ai?” Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng, hỏi lại lần nữa, anh muốn biết, rốt cuộc cục cưng mà cô đang nói là ai?
Thư ký Lưu đang lái xe ở ghế trước, nghe Hàn Nhã Thanh nói thế thì rất tán thành, quả thật tổng giám đốc nên cười nhiều hơn, như vậy cuộc sống của anh cũng tươi sáng hơn.
Khoảng thời gian này, anh sắp bị tổng giám đốc và mợ chủ dọa cho phát bệnh tim rồi!
Nhưng đúng lúc này, anh lại nghe thấy Hàn Nhã Thanh nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Như vậy mới làm người khác yêu được chứ.”
Thư ký Lưu hít sâu một hơi, làm người khác yêu ư? Sao nghe câu này xong lại khiến người khác suy nghĩ lung tung vậy chứ…
Nhất là khi câu nói này lại áp dụng trên người tổng giám đốc, làm người khác cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng có lẽ tổng giám đốc vẫn hy vọng mợ chủ yêu thương mình đúng không?
Dương Tầm Chiêu hung hăng trừng mắt nhìn thư ký Lưu, rồi kéo vách ngăn xuống, sắc mặt anh gần như đen đến mức đáng ngờ, người phụ nữ này đúng là say rồi thì cái gì cũng nói ra hết.
Cô thế này càng làm anh…
Dương Tầm Chiêu vô thức nới lỏng cà vạt trên cổ mình ra, rồi mở một cúc áo sơ mi.
Trong lúc anh làm những hành động này, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào hành động của anh, thậm chí bàn tay đang nhào nặn mặt anh cũng ngừng lại.
Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày, hiếm khi thấy cô bỗng trở nên yên tĩnh thế này.
Hàn Nhã Thanh thấy anh nới lỏng cà vạt và mở một cúc áo ra, thì liên tục chớp mắt.
“Anh muốn cởi áo à? Để em giúp anh.” Hàn Nhã Thanh kéo áo sơ mi của anh, nhận ra vẫn còn mấy cúc áo chưa mở ra, nên hơi bĩu môi, không biết có phải đang ghét bỏ vì nó gây vướng bận hay không nữa?
Tay cầm lái của thư ký Lưu run lên, suýt lái lệch hướng rồi, tiết tấu này có phải quá nhanh rồi không?
Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã kéo tấm ngăn cách xuống, nhưng giọng nói của hai người thì không thể ngăn cách triệt để.
“Ngoan nào, em đừng lộn xộn nữa.” Dương Tầm Chiêu thầm hít sâu một hơi, rồi nắm chặt tay cô.
Cô say rồi nên không biết gì hết mà chỉ hành động một cách càn quấy, nhưng thì anh không chịu được, anh nhận ra mình đã mất tự chủ rồi.
Nếu cứ để cô tiếp tục làm vậy, anh thật sự sợ mình sẽ mất kiểm soát.
“Chẳng phải anh rất nóng à?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, vẻ mặt lúc này của cô rất ngây thơ, thật sự chỉ cho rằng anh quá nóng, chứ không có ý gì khác.
Hơi thở của Dương Tầm Chiêu đã hơi gấp gáp, anh nóng cũng do cô hại đó, không phải tại quần áo mà là vì cô đó.
Cô trêu chọc anh như thế, vậy mà giờ lại bày ra dáng vẻ ngây thơ đó, làm anh thấy mà nghiến răng.
“Cậu chạy tới khách sạn Hoàn Vũ đi.” Dương Tầm Chiêu nhìn ra ngoài xe, bỗng mở miệng nói.
Anh cảm thấy anh không thể nhịn tới khi trở về nhà, đúng lúc nơi này khá gần với khách sạn Hoàn Vũ, nên tới đó trước đi, trong đó luôn có phòng dành riêng cho anh.
Anh bỗng nhớ tới những chuyện đã xảy ra vào buổi tối năm năm trước, đây là lần đầu tiên anh quay lại khách sạn đó, có lẽ sẽ phát hiện ra một niềm vui bất ngờ.
Tới khách sạn, Dương Tầm Chiêu bế thẳng Hàn Nhã Thanh xuống xe, rồi đi thang máy chuyên dụng, rất nhanh đã tới tầng 22.
Vẫn là căn phòng 2201 của năm năm trước.
Lúc bước vào phòng, tầm mắt của Dương Tầm Chiêu di chuyển xuống mặt cô, rồi cười sâu xa.
Anh đang nghĩ, đợi đến khi cô tỉnh lại, cô sẽ có phản ứng gì khi nhận ra căn phòng cô đang ở?
Nhưng giờ Hàn Nhã Thanh đã say khướt, nên hoàn toàn không có phản ứng gì, bởi vì lúc này cô còn không biết chính mình đang ở đâu nữa mà, cho dù cô bị người khác bán đi cũng không hề hay biết.
Dương Tầm Chiêu bế cô bước vào phòng rồi đặt xuống giường, Hàn Nhã Thanh dựa vào đầu giường, rồi nhìn anh cười, sau đó bỗng lên tiếng hỏi: “Anh đẹp trai, anh tên gì thế?”
Dương Tầm Chiêu nghe cô hỏi vậy thì ngừng động tác ngay, rồi híp mắt lại.
Cô trêu ghẹo, đùa bỡn anh nửa ngày rồi, thế mà không biết anh là ai? Còn dám hỏi anh tên gì nữa?
Người phụ nữ đáng chết này đúng là thích ăn đòn mà.
“Em nói thử xem anh là ai?” Dương Tầm Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh nhìn chằm chằm cô, đợi câu trả lời của cô.
Giờ Dương Tầm Chiêu xin thề, nếu cô nói sai tên, nếu cô để anh nghe thấy tên người đàn ông khác thốt ra từ miệng cô, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô!
Anh thật sự sẽ không chút do dự mà bóp chết cô.
Hàn Nhã Thanh tới gần anh, nghiêm túc nhìn anh trong cự ly gần, rồi ngẫm nghĩ thật kỹ.
Trong lòng Dương Tầm Chiêu hơi phiền muộn, cô nhìn anh nghiêm túc như vậy, thế mà vẫn chưa biết anh là ai? Cô được lắm!
Nhưng anh không nói gì, giờ phút này anh rất kiên nhẫn, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn giữa hai hàng lông mày của anh, hình như có chút cảm giác quen thuộc, cô sửng sốt một lát rồi mỉm cười lần nữa, lần này là nụ cười dịu dàng và hạnh phúc: “Em biết anh là ai rồi.”
“Hửm? Vậy anh là ai?” Dương Tầm Chiêu thầm hít một hơi, trong giọng nói nhẹ nhàng đó có pha thêm chút dụ dỗ, anh nhìn cô trong cự ly gần, trong hơi thở nóng bỏng đó hình như có chút căng thẳng, từ từ phả lên mặt cô.
Giờ anh rất muốn biết câu trả lời của cô, nhưng lại sợ đáp án mà cô đưa ra.
Anh sợ đáp án mà cô đưa ra không phải là anh, mà là người đàn ông khác, vậy thì anh…
“Anh là cục cưng.” Tay Hàn Nhã Thanh lại vươn tới mặt anh, lần này cô chỉ nhéo nhẹ một cái, vẻ mặt tràn đầy thích thú và yêu thương.
Giờ người mà Hàn Nhã Thanh nhìn thấy chính là cục cưng nhà cô – đó là bé Đường Minh Hạo.
“Cục cưng ư?” Dương Tầm Chiêu lập tức nheo mắt, phản ứng đầu tiên của anh là nhớ tới cuộc trò chuyện video hôm đó, lúc đó cô cười rất xán lạn vui vẻ.
Nên giờ cục cưng mà cô nói là ai thế?
“Cục cưng là ai?” Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng, hỏi lại lần nữa, anh muốn biết, rốt cuộc cục cưng mà cô đang nói là ai?
Bình luận facebook