Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
CHƯƠNG 42: CÔ CÓ THỂ KHÔNG LẤY ANH SAO?
“Cái gì?” Lúc này, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn kinh sợ, mười giờ ngày mai gặp ở Ủy ban? Đây là ý gì?
Đến Ủy ban , ý là muốn lĩnh giấy chứng nhận kêt hôn gì sao?
Ai có thể nói cho cô biết, đến Ủy ban, ngoài lĩnh giấy chứng nhận kết hôn ra thì còn có thể làm gì không?
Hoàn cảnh này, Hàn Nhã Thanh thực sự không nghĩ ra được khả năng thứ hai.
Nhưng mà, anh không cảm thấy quá gấp sao?
Đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nói chuyện cũng không quá mười câu, sao lại trực tiếp đến Ủy ban luôn?
“Nếu cô không xuất hiện, nhà họ Dương sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn.” Dương Tầm Chiêu không hề giải thích, chỉ từ từ nói thêm một câu.
“Chuyện này có gì khác nhau sao?” Hàn Nhã Thanh tự nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận, thế nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn bực, có người bắt nạt người khác như thế này sao?
Cái gì mà nếu cô không xuất hiện, nhà họ Dương sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn?
Nói đi là đi, lại còn dùng cách uy hiếp người khác thế này sao?
Hai cái này có gì khác biệt sao? Chẳng qua đều là buộc cô phải gả.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh biết rõ, nếu nhà họ Dương đến cầu hôn, ông nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng mà, cô cảm thấy, ngày mai đi thẳng đến Ủy ban vẫn tốt hơn một chút đi?
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh . Nói chính xác là những gì Hàn Nhã Thanh nghĩ trước khi nghe lời giải thích của Dương Tầm Chiêu .
“Có, cô tự đi, quyền chủ động nằm trong tay cô. Tất cả mọi chuyện do cô quyết định.” Đôi mắt sáng của Dương Tầm Chiêu mang theo nét cười, rất kiên nhẫn chậm rãi khuyên bảo cô.
Mục đích bây giờ của Dương Tầm Chiêu chỉ có một, đó chính là tìm cách giữ cô ở bên cạnh, tuyệt đối không thể để cô chạy thoát.
Tất cả mọi chuyện, do cô quyết định? Đôi mắt Hàn Nhã Thanh khẽ nhấp nháy, nghe có vẻ rất bùi tai!
Nhưng mà, không biết tất cả mọi chuyện theo lời anh nói bao gồm những chuyện gì?
“Nếu nhà họ Dương đến cầu hôn, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện cũng không còn do cô quyết định nữa. Hơn nữa, ngay cả quyền lựa chọn cô cũng không có.” Dương Tầm Chiêu lần thứ hai giúp cô phân tích một khả năng khác.
Không thể không nói, trong trường hợp của Dương Tầm Chiêu , sự khác biệt giữa hai người vẫn là rất lớn.
“Nói như thể bây giờ tôi còn có quyền lựa chọn vậy.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ rũ xuống, buồn buồn trả lời một câu. Rất rõ ràng, hai trường hợp này cô đều không có quyền lựa chọn, đều phải gả đi.
Sao cô lại có cảm giác như con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy? Hơn nữa cô bé quàng khăn đỏ này cho dù đã biết tỏng ý đồ của con sói xám nhưng vẫn không thể phản kháng.
“Ngoài chuyện không thể không gả này, cô không có quyền lựa chọn, nhưng tất cả những chuyện khác cô đều có thể.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu tựa như mang theo nét cười, bởi vì nụ cười khẽ đó, độ cong khóe môi anh càng đẹp hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên khóe môi anh, chỉ cảm thấy trước mắt như bị thôi miên. Nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc này tuyệt đối không thể phân tâm được.
“Tôi có thể lựa chọn không gả cho anh không?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, mắt khẽ chớp, hỏi vô cùng chân thành.
“Không thể.” Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi tối lại, từ chối thẳng thừng.
Cô không gả cho anh, là muốn gả cho người khác sao? Đừng có mơ.
Hàn Nhã Thanh quan sát anh, khuôn mặt anh rõ ràng không hài lòng, còn có một chút thiếu kiên nhẫn, một chút bất lực. Nói chung là thể hiện sự không hài lòng của anh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô thực sự hy vọng anh có thể thấy được cô không bằng lòng, sau đó thay đổi ý kiến. Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, sao anh cứ nhất định phải lấy cô làm gì?
“Nhớ kỹ, ngày mai không được đến muộn, nếu không, cô tự biết hậu quả.” Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu lựa chọn phớt lờ sự không bằng lòng của cô, hơn nữa trong giọng nói cũng mang theo sự uy hiếp không hề che giấu.
Hàn Nhã Thanh âm thầm cắn răng, có cảm giác muốn đánh anh thành đầu heo. Thế nhưng, trong tình huống này, cô không thể không nhịn.
Sau khi anh rời khỏi, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lên google tìm kiếm về Dương thị, về Dương Tầm Chiêu , sau đó là choáng váng ngổn ngang.
Mẹ kiếp, người đàn ông kia đúng là Dương Tầm Chiêu !
Kiếp trước cô đào mộ tổ tiên nhà họ Dương sao? Sao lại chọc phải một tên nham hiểm như vậy?
“Cái gì?” Lúc này, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn kinh sợ, mười giờ ngày mai gặp ở Ủy ban? Đây là ý gì?
Đến Ủy ban , ý là muốn lĩnh giấy chứng nhận kêt hôn gì sao?
Ai có thể nói cho cô biết, đến Ủy ban, ngoài lĩnh giấy chứng nhận kết hôn ra thì còn có thể làm gì không?
Hoàn cảnh này, Hàn Nhã Thanh thực sự không nghĩ ra được khả năng thứ hai.
Nhưng mà, anh không cảm thấy quá gấp sao?
Đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nói chuyện cũng không quá mười câu, sao lại trực tiếp đến Ủy ban luôn?
“Nếu cô không xuất hiện, nhà họ Dương sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn.” Dương Tầm Chiêu không hề giải thích, chỉ từ từ nói thêm một câu.
“Chuyện này có gì khác nhau sao?” Hàn Nhã Thanh tự nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận, thế nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn bực, có người bắt nạt người khác như thế này sao?
Cái gì mà nếu cô không xuất hiện, nhà họ Dương sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn?
Nói đi là đi, lại còn dùng cách uy hiếp người khác thế này sao?
Hai cái này có gì khác biệt sao? Chẳng qua đều là buộc cô phải gả.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh biết rõ, nếu nhà họ Dương đến cầu hôn, ông nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng mà, cô cảm thấy, ngày mai đi thẳng đến Ủy ban vẫn tốt hơn một chút đi?
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh . Nói chính xác là những gì Hàn Nhã Thanh nghĩ trước khi nghe lời giải thích của Dương Tầm Chiêu .
“Có, cô tự đi, quyền chủ động nằm trong tay cô. Tất cả mọi chuyện do cô quyết định.” Đôi mắt sáng của Dương Tầm Chiêu mang theo nét cười, rất kiên nhẫn chậm rãi khuyên bảo cô.
Mục đích bây giờ của Dương Tầm Chiêu chỉ có một, đó chính là tìm cách giữ cô ở bên cạnh, tuyệt đối không thể để cô chạy thoát.
Tất cả mọi chuyện, do cô quyết định? Đôi mắt Hàn Nhã Thanh khẽ nhấp nháy, nghe có vẻ rất bùi tai!
Nhưng mà, không biết tất cả mọi chuyện theo lời anh nói bao gồm những chuyện gì?
“Nếu nhà họ Dương đến cầu hôn, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện cũng không còn do cô quyết định nữa. Hơn nữa, ngay cả quyền lựa chọn cô cũng không có.” Dương Tầm Chiêu lần thứ hai giúp cô phân tích một khả năng khác.
Không thể không nói, trong trường hợp của Dương Tầm Chiêu , sự khác biệt giữa hai người vẫn là rất lớn.
“Nói như thể bây giờ tôi còn có quyền lựa chọn vậy.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ rũ xuống, buồn buồn trả lời một câu. Rất rõ ràng, hai trường hợp này cô đều không có quyền lựa chọn, đều phải gả đi.
Sao cô lại có cảm giác như con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy? Hơn nữa cô bé quàng khăn đỏ này cho dù đã biết tỏng ý đồ của con sói xám nhưng vẫn không thể phản kháng.
“Ngoài chuyện không thể không gả này, cô không có quyền lựa chọn, nhưng tất cả những chuyện khác cô đều có thể.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu tựa như mang theo nét cười, bởi vì nụ cười khẽ đó, độ cong khóe môi anh càng đẹp hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên khóe môi anh, chỉ cảm thấy trước mắt như bị thôi miên. Nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc này tuyệt đối không thể phân tâm được.
“Tôi có thể lựa chọn không gả cho anh không?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, mắt khẽ chớp, hỏi vô cùng chân thành.
“Không thể.” Sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi tối lại, từ chối thẳng thừng.
Cô không gả cho anh, là muốn gả cho người khác sao? Đừng có mơ.
Hàn Nhã Thanh quan sát anh, khuôn mặt anh rõ ràng không hài lòng, còn có một chút thiếu kiên nhẫn, một chút bất lực. Nói chung là thể hiện sự không hài lòng của anh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô thực sự hy vọng anh có thể thấy được cô không bằng lòng, sau đó thay đổi ý kiến. Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, sao anh cứ nhất định phải lấy cô làm gì?
“Nhớ kỹ, ngày mai không được đến muộn, nếu không, cô tự biết hậu quả.” Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu lựa chọn phớt lờ sự không bằng lòng của cô, hơn nữa trong giọng nói cũng mang theo sự uy hiếp không hề che giấu.
Hàn Nhã Thanh âm thầm cắn răng, có cảm giác muốn đánh anh thành đầu heo. Thế nhưng, trong tình huống này, cô không thể không nhịn.
Sau khi anh rời khỏi, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lên google tìm kiếm về Dương thị, về Dương Tầm Chiêu , sau đó là choáng váng ngổn ngang.
Mẹ kiếp, người đàn ông kia đúng là Dương Tầm Chiêu !
Kiếp trước cô đào mộ tổ tiên nhà họ Dương sao? Sao lại chọc phải một tên nham hiểm như vậy?
Bình luận facebook