Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
CHƯƠNG 88: ANH ẤY BA CỦA MẤY ĐỨA TRẺ!
Hàn Nhã Thanh thầm thở phào một hơi, để người khác giám định DNA thì cô không yên tâm chút nào, hơn nữa cô cũng không muốn để người khác biết chuyện này, Mộ Dung Tri là người giám định thích hợp nhất.
“Giám định huyết thống ba con hả? Ai với ai đấy?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Dung Tri vút cao, vốn dĩ anh ta cứ nghĩ cô muốn giám định cho vụ án nào đó, không ngờ rằng cô muốn giám định huyết thống cha con.
Giám định huyết thống cha con?!!
“Đợi tôi đến đó rồi nói tiếp.” Hàn Nhã Thanh không nói nhiều nữa, cô biết rằng nhờ Mộ Dung Tri giúp đỡ làm giám định, chắc chắn sẽ không giấu giếm nổi anh ta, có điều có một vài chuyện không tiện nói trong điện thoại.
Hàn Nhã Thanh cúp máy, cầm sợi tóc đã được gói ghém cẩn thận đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Dương Tầm Chiêu đến công ty, sau khi vào phòng làm việc, anh mở lá thư mới gửi lên.
Trong thư có hai phần tư liệu điều tra.
Một cái về Hàn Nhã Thanh, một cái khác có liên quan đến nhà tâm lý học, Ms Đường.
Tư liệu về Hàn Nhã Thanh viết rất chi tiết, từ việc cô điều trị ở trung tâm y tế ở nước M, cho đến việc bệnh tình chuyển biến tốt, cô theo học ở một trường đại học trong nước M, lá thư đều được ghi chép hết sức rõ ràng.
Tất thảy những gì Hàn Nhã Thanh từng trải qua trong năm nay đều được viết một cách tỉ mỉ và chính xác, gần như chính xác đến mức ghi chép lại hết những việc lớn nhỏ xung quanh cuộc sống hằng ngày của cô, trong suốt năm năm nay.
Tỉ mỉ khiến cho người khác không thể tìm được bất cứ sơ hở nào cả, tỉ mỉ đến nỗi không có chỗ để giấu giếm bất cứ chuyện nào, từ tập tư liệu này cũng biết được rằng cuộc sống của Hàn Nhã Thanh không có gì bất thường cả.
Năm năm trước, sau khi Hàn Nhã Thanh rời khỏi Thành phố Cẩm, năm đầu tiên cô vẫn luôn ở trong trung tâm y tế, cuộc sống hằng ngày của cô giống hệt với những gì Dương Tầm Chiêu sai người điều tra được hồi năm năm trước.
Một năm ba tháng sau, bệnh tình của cô có chuyển biến tốt, cô đi học đại học.
Trong tư liệu điều tra, sau khi lên đại học, Hàn Nhã Thanh lựa chọn khoa nghệ thuật thiết kế.
Thành tích đại học của cô cũng giống hệt trước đó, tệ đến mức không nỡ nhìn, bên trong tập tư liệu có ghi lại, cho đến một khoảng thời gian trước, trước khi cô trở về Thành phố Cẩm thì vẫn còn chưa cầm được tấm bằng tốt nghiệp.
Còn tư liệu về Mrs Đường lại rất ít, chỉ biết hai năm nay cô ta giải quyết vài vụ án, những vụ án qua tay cô đều được xử lý một cách hoàn hảo, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không còn tìm được bất kỳ tin tức gì khác, kể cả thân phận của cô là gì, gia cảnh nhà cô thế nào cũng không biết được.
Sau khi xem xong hai tập tư liệu điều tra, khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi lạnh lùng.
Có thể bảo mật tốt đến như vậy, đến người của anh còn không điều tra ra nổi, người bình thường chắc chắn không thể kín kẽ đến thế được.
Từ hai tập tư liệu có thể nhận ra, Hàn Nhã Thanh và Mrs Đường không có quan hệ gì với nhau cả, một người rõ ràng, một người giấu kín đến nỗi một giọt nước cũng không lọt ra được.
Tạm thời không đề cập đến chuyện kín kẽ đến nổi giọt nước cũng không lọt, nhưng Dương Tầm Chiêu có thể chắc chắn rằng, những tin tức rõ ràng của Hàn Nhã Thanh chưa chắc đều là thật.
Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi một cuộc.
“Lão đại, chúng tôi đã gửi tư liệu anh cần cho anh rồi, những gì có thể điều tra thì đã điều tra cả rồi.” Ở đầu dây bên kia, rõ ràng người ấy biết được Dương Tầm Chiêu tìm mình vì chuyện này, bởi thế không đợi anh hỏi, anh ta đã lên tiếng báo cáo trước.
“Điều tra xem ai là người nhúng tay sau lưng.” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, giọng nói trầm đến nỗi khiến người khác giật mình.
“…” Đầu dây bên kia im lặng trong một chút, âm điệu hơi thay đổi: “Lão đại, anh nghi ngờ kết quả điều tra của chúng tôi là giả hả? Có người cố ý dựng thông tin giả cho chúng tôi ư?
“Nhưng mà, chúng tôi không điều tra được gì về Mrs Đường hết, còn cô Hàn có thể nói là vừa nhìn đã rõ ngay, không hề có chỗ nào đáng nghi ngờ cả.”
“Quá hoàn hảo là chuyện đáng nghi ngờ nhất.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu chậm rãi nhếch lên, nụ cười như có như không của anh khiến cho người khác phải rùng mình: “Đi điều tra đi.”
Anh có thể chắc chắn 100% rằng có vài thứ trong tập tư liệu ấy là giả, anh thật sự rất muốn xem xem, là ai đã âm thầm nhúng tay vào chuyện này.
“Dạ.” Ở đầu dây bên kia, người ấy nói khẽ, ngập ngừng một lúc rồi với lên tiếng với giọng thăm dò: “Lão đại, Mrs Đường được Đường lão đại cử đi sang đó đó, chắc hẳn bọn họ có quan hệ gì đó với nhau, có cần điều tra Đường lão đại không?”
“Lúc cần điều tra thì cứ điều tra.” Đôi mắt híp khẽ của anh tối đi, anh cả muốn giữ bí mật chuyện này, nhưng anh cũng đã tỏ thái độ rõ ràng với anh ấy rồi, chắc chắn anh phải điều tra làm rõ mọi chuyện, bởi thế, cần điều tra thì cứ phải điều tra, cho dù là ai cũng thế, chuyện gì cũng thế!
“Dạ, tôi hiểu rồi.” Nghe thấy chỉ thị của anh, người ở đầu dây bên kia thở ra một hơi
Dương Tầm Chiêu cúp máy, rồi lại nhìn hai tập tư liệu, ánh mắt hơi híp lại của anh chợt thay đổi, rồi nụ cười đẩy ẩn ý ánh lên trong trong đôi mắt của anh.
“Giám định huyết thống phụ tử có liên quan đến hai đứa trẻ.” Ở trong trung tâm giám định, Mộ Dung Tri nhận lấy cọng tóc Hàn Nhã Thanh đưa, câu nói của anh ta không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, Hàn Nhã Thanh muốn làm giám định huyết thống ba con thì chắc chắn có liên quan đến hai đứa trẻ.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh cũng không giấu giếm, bởi vì cô vẫn chưa đi lấy tóc của con mình, Mộ Dung Tri có đầy đủ số liệu DNA của con cô, có thể trực lấy sử dụng số liệu đó luôn.
“Vậy cọng tóc này của người đàn ông nào đấy?” Câu trả lời của cô không làm Mộ Dung Tri bất ngờ chút nào, anh ta chỉ tò mò không biết chủ nhân của cọng tóc này là ai mà thôi.
Đã năm năm rồi, trong năm năm nay, Hàn Nhã Thanh chưa tìm điều tra những chuyện có liên quan đến ba ruột của hai đứa trẻ, sao bây giờ lại đột ngột làm giám định huyết thống ba con thế này?
“Dương Tầm Chiêu.” Nghe anh ta hỏi thế, Hàn Nhã Thanh cũng không hề giấu giếm, bởi vì cô hiểu tính của Mộ Dung Tri, anh ta là người rất tò mò, nếu như cô không nói, chắc chắn anh ta sẽ đi điều tra.
Cô không muốn rước thêm phiền phức ngoài ý muốn.
“Ai cơ? Em nói ai cơ?” Mộ Dung Tri nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trợn tròn vành vạnh, gương mặt bộc lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc tập đoàn Dương thị, Dương Tầm Chiêu à?”
Vào giây phút đó, Mộ Dung Tri cứ ngỡ lỗ tai của mình có vấn đề mất rồi, anh ta thấy có thể mình bị ảo ảnh thính giác rồi.
Đôi mắt của anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh chằm chằm, đợi cô trả lời câu hỏi của mình.
Hàn Nhã Thanh chỉ im lặng nhìn anh.
Mộ Dung Tri biết anh đã đoán đúng rồi.
Mộ Dung Tri thầm hít một hơi khí lạnh, tổng giám đốc tập đoàn Dương thị, Dương Tầm Chiêu? Ở Thành phố Cẩm, người đàn ông ấy cứ như nhân vật trong truyện thần thoại vậy.
Không, không chỉ là ở Thành phố Cẩm, có lẽ người khác không biết, nhưng Mộ Dung Tri lại hết sức tỏ tường,
Anh ta không phải là người bình thường.
Đến lão đại cũng…
Sao Hàn Nhã Thanh lại có quan hệ với anh ta kia chứ? Không, chắc hẳn phải nói sao hai đứa trẻ lại có liên quan đến anh ta?
Dương Tầm Chiêu là ba ruột của hai đứa trẻ sao?
Sao lại thế được? Sao lại thế được?
“Lão đại có biết chuyện này không?” Trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Dung Tri thay đổi mấy lần, rồi đột nhiên hỏi như vậy.
Hàn Nhã Thanh thầm thở phào một hơi, để người khác giám định DNA thì cô không yên tâm chút nào, hơn nữa cô cũng không muốn để người khác biết chuyện này, Mộ Dung Tri là người giám định thích hợp nhất.
“Giám định huyết thống ba con hả? Ai với ai đấy?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Dung Tri vút cao, vốn dĩ anh ta cứ nghĩ cô muốn giám định cho vụ án nào đó, không ngờ rằng cô muốn giám định huyết thống cha con.
Giám định huyết thống cha con?!!
“Đợi tôi đến đó rồi nói tiếp.” Hàn Nhã Thanh không nói nhiều nữa, cô biết rằng nhờ Mộ Dung Tri giúp đỡ làm giám định, chắc chắn sẽ không giấu giếm nổi anh ta, có điều có một vài chuyện không tiện nói trong điện thoại.
Hàn Nhã Thanh cúp máy, cầm sợi tóc đã được gói ghém cẩn thận đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Dương Tầm Chiêu đến công ty, sau khi vào phòng làm việc, anh mở lá thư mới gửi lên.
Trong thư có hai phần tư liệu điều tra.
Một cái về Hàn Nhã Thanh, một cái khác có liên quan đến nhà tâm lý học, Ms Đường.
Tư liệu về Hàn Nhã Thanh viết rất chi tiết, từ việc cô điều trị ở trung tâm y tế ở nước M, cho đến việc bệnh tình chuyển biến tốt, cô theo học ở một trường đại học trong nước M, lá thư đều được ghi chép hết sức rõ ràng.
Tất thảy những gì Hàn Nhã Thanh từng trải qua trong năm nay đều được viết một cách tỉ mỉ và chính xác, gần như chính xác đến mức ghi chép lại hết những việc lớn nhỏ xung quanh cuộc sống hằng ngày của cô, trong suốt năm năm nay.
Tỉ mỉ khiến cho người khác không thể tìm được bất cứ sơ hở nào cả, tỉ mỉ đến nỗi không có chỗ để giấu giếm bất cứ chuyện nào, từ tập tư liệu này cũng biết được rằng cuộc sống của Hàn Nhã Thanh không có gì bất thường cả.
Năm năm trước, sau khi Hàn Nhã Thanh rời khỏi Thành phố Cẩm, năm đầu tiên cô vẫn luôn ở trong trung tâm y tế, cuộc sống hằng ngày của cô giống hệt với những gì Dương Tầm Chiêu sai người điều tra được hồi năm năm trước.
Một năm ba tháng sau, bệnh tình của cô có chuyển biến tốt, cô đi học đại học.
Trong tư liệu điều tra, sau khi lên đại học, Hàn Nhã Thanh lựa chọn khoa nghệ thuật thiết kế.
Thành tích đại học của cô cũng giống hệt trước đó, tệ đến mức không nỡ nhìn, bên trong tập tư liệu có ghi lại, cho đến một khoảng thời gian trước, trước khi cô trở về Thành phố Cẩm thì vẫn còn chưa cầm được tấm bằng tốt nghiệp.
Còn tư liệu về Mrs Đường lại rất ít, chỉ biết hai năm nay cô ta giải quyết vài vụ án, những vụ án qua tay cô đều được xử lý một cách hoàn hảo, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không còn tìm được bất kỳ tin tức gì khác, kể cả thân phận của cô là gì, gia cảnh nhà cô thế nào cũng không biết được.
Sau khi xem xong hai tập tư liệu điều tra, khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi lạnh lùng.
Có thể bảo mật tốt đến như vậy, đến người của anh còn không điều tra ra nổi, người bình thường chắc chắn không thể kín kẽ đến thế được.
Từ hai tập tư liệu có thể nhận ra, Hàn Nhã Thanh và Mrs Đường không có quan hệ gì với nhau cả, một người rõ ràng, một người giấu kín đến nỗi một giọt nước cũng không lọt ra được.
Tạm thời không đề cập đến chuyện kín kẽ đến nổi giọt nước cũng không lọt, nhưng Dương Tầm Chiêu có thể chắc chắn rằng, những tin tức rõ ràng của Hàn Nhã Thanh chưa chắc đều là thật.
Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi một cuộc.
“Lão đại, chúng tôi đã gửi tư liệu anh cần cho anh rồi, những gì có thể điều tra thì đã điều tra cả rồi.” Ở đầu dây bên kia, rõ ràng người ấy biết được Dương Tầm Chiêu tìm mình vì chuyện này, bởi thế không đợi anh hỏi, anh ta đã lên tiếng báo cáo trước.
“Điều tra xem ai là người nhúng tay sau lưng.” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, giọng nói trầm đến nỗi khiến người khác giật mình.
“…” Đầu dây bên kia im lặng trong một chút, âm điệu hơi thay đổi: “Lão đại, anh nghi ngờ kết quả điều tra của chúng tôi là giả hả? Có người cố ý dựng thông tin giả cho chúng tôi ư?
“Nhưng mà, chúng tôi không điều tra được gì về Mrs Đường hết, còn cô Hàn có thể nói là vừa nhìn đã rõ ngay, không hề có chỗ nào đáng nghi ngờ cả.”
“Quá hoàn hảo là chuyện đáng nghi ngờ nhất.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu chậm rãi nhếch lên, nụ cười như có như không của anh khiến cho người khác phải rùng mình: “Đi điều tra đi.”
Anh có thể chắc chắn 100% rằng có vài thứ trong tập tư liệu ấy là giả, anh thật sự rất muốn xem xem, là ai đã âm thầm nhúng tay vào chuyện này.
“Dạ.” Ở đầu dây bên kia, người ấy nói khẽ, ngập ngừng một lúc rồi với lên tiếng với giọng thăm dò: “Lão đại, Mrs Đường được Đường lão đại cử đi sang đó đó, chắc hẳn bọn họ có quan hệ gì đó với nhau, có cần điều tra Đường lão đại không?”
“Lúc cần điều tra thì cứ điều tra.” Đôi mắt híp khẽ của anh tối đi, anh cả muốn giữ bí mật chuyện này, nhưng anh cũng đã tỏ thái độ rõ ràng với anh ấy rồi, chắc chắn anh phải điều tra làm rõ mọi chuyện, bởi thế, cần điều tra thì cứ phải điều tra, cho dù là ai cũng thế, chuyện gì cũng thế!
“Dạ, tôi hiểu rồi.” Nghe thấy chỉ thị của anh, người ở đầu dây bên kia thở ra một hơi
Dương Tầm Chiêu cúp máy, rồi lại nhìn hai tập tư liệu, ánh mắt hơi híp lại của anh chợt thay đổi, rồi nụ cười đẩy ẩn ý ánh lên trong trong đôi mắt của anh.
“Giám định huyết thống phụ tử có liên quan đến hai đứa trẻ.” Ở trong trung tâm giám định, Mộ Dung Tri nhận lấy cọng tóc Hàn Nhã Thanh đưa, câu nói của anh ta không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, Hàn Nhã Thanh muốn làm giám định huyết thống ba con thì chắc chắn có liên quan đến hai đứa trẻ.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh cũng không giấu giếm, bởi vì cô vẫn chưa đi lấy tóc của con mình, Mộ Dung Tri có đầy đủ số liệu DNA của con cô, có thể trực lấy sử dụng số liệu đó luôn.
“Vậy cọng tóc này của người đàn ông nào đấy?” Câu trả lời của cô không làm Mộ Dung Tri bất ngờ chút nào, anh ta chỉ tò mò không biết chủ nhân của cọng tóc này là ai mà thôi.
Đã năm năm rồi, trong năm năm nay, Hàn Nhã Thanh chưa tìm điều tra những chuyện có liên quan đến ba ruột của hai đứa trẻ, sao bây giờ lại đột ngột làm giám định huyết thống ba con thế này?
“Dương Tầm Chiêu.” Nghe anh ta hỏi thế, Hàn Nhã Thanh cũng không hề giấu giếm, bởi vì cô hiểu tính của Mộ Dung Tri, anh ta là người rất tò mò, nếu như cô không nói, chắc chắn anh ta sẽ đi điều tra.
Cô không muốn rước thêm phiền phức ngoài ý muốn.
“Ai cơ? Em nói ai cơ?” Mộ Dung Tri nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trợn tròn vành vạnh, gương mặt bộc lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc tập đoàn Dương thị, Dương Tầm Chiêu à?”
Vào giây phút đó, Mộ Dung Tri cứ ngỡ lỗ tai của mình có vấn đề mất rồi, anh ta thấy có thể mình bị ảo ảnh thính giác rồi.
Đôi mắt của anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh chằm chằm, đợi cô trả lời câu hỏi của mình.
Hàn Nhã Thanh chỉ im lặng nhìn anh.
Mộ Dung Tri biết anh đã đoán đúng rồi.
Mộ Dung Tri thầm hít một hơi khí lạnh, tổng giám đốc tập đoàn Dương thị, Dương Tầm Chiêu? Ở Thành phố Cẩm, người đàn ông ấy cứ như nhân vật trong truyện thần thoại vậy.
Không, không chỉ là ở Thành phố Cẩm, có lẽ người khác không biết, nhưng Mộ Dung Tri lại hết sức tỏ tường,
Anh ta không phải là người bình thường.
Đến lão đại cũng…
Sao Hàn Nhã Thanh lại có quan hệ với anh ta kia chứ? Không, chắc hẳn phải nói sao hai đứa trẻ lại có liên quan đến anh ta?
Dương Tầm Chiêu là ba ruột của hai đứa trẻ sao?
Sao lại thế được? Sao lại thế được?
“Lão đại có biết chuyện này không?” Trong nháy mắt, ánh mắt của Mộ Dung Tri thay đổi mấy lần, rồi đột nhiên hỏi như vậy.
Bình luận facebook