Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Thay Thế Của Sở Thiếu - Chương 70: Liều Mạng
" cô Thẩm, chúng tôi đến nơi rồi. "
Tên cầm đầu gọi điện cho Thẩm Nhược Lệ thông báo một tiếng.
Thẩm Nhược Lệ hiện tại đang ẩn trốn ở một ngôi nhà gỗ ngoài vùng ngoại ô thành phố Hạ Nam.
" đợi tôi một chút. "
Thẩm Nhược Lệ đáp lại sau đó gác máy.
Một lúc lâu sau, khi đã xác nhận không có người đi theo thì Thẩm Nhược Lệ mới đi xuống.
Trên tay còn cầm theo một vali màu đen chứa tiền.
- đây là tiền công của các người. Mang cô ta vào trong, sau đó có thể đi được rồi.
Bọn họ mang Nhược Giai vào bên trong nhà gỗ, rồi rời đi.
Thẩm Nhược Lệ cũng cẩn thận kéo cửa lại.
Cô ta trốn ở thành phố Hạ Nam cho nên Sở Dịch có cho người lục tung cả thành phố Tây Vân lên cũng chẳng có tin tức của cô ta.
- Thẩm Nhược Giai lần này tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.
Thẩm Nhược Lệ cầm lấy chậu nước đã chuẩn bị hất mạnh vào người Nhược Giai cho cô tỉnh lại.
Nhược Giai chỉ là giả vờ hôn mê cho nên Thẩm Nhược Lệ nói gì cô đều nghe được cả.
- chị rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi ?
Thẩm Nhược Lệ ngồi khụy xuống trước mặt Nhược Giai. Đưa bóp chặt lấy cằm của cô.
- người mà tao không có được thì người khác cũng sẽ không có được. Sở Dịch yêu mày thì tao sẽ hủy đi mày, sau đó là đến lượt của anh ta.
- e rằng đây là lần cuối cùng cô được đắc ý.
Nhược Giai nở một nụ cười đầy nguy hiểm nhìn Thẩm Nhược Lệ.
Thẩm Nhược Lệ cảm giác nụ cười và lời nói này có gì đó không đúng.
" rột " cánh cửa được kéo ra.
Bọn người Sở Dịch xuất hiện phía sau cánh cửa kéo.
- các người…
Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy bọn họ cả mặt liền hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
- cô nghĩ kế hoạch của cô đã hoàn hảo rồi sao ? Cô sai rồi, cô tính thiếu một bước.
Kỉ Vi Vi mỉm cười đắc ý lên tiếng.
- đúng, là tôi đã tính thiếu một bước. Tính thiếu Âu Dương Đằng và cô. Tôi không nghĩ anh ta là loại người chung tình đến mức như vậy, lại có thể vươn mắt nhường người mình yêu cho người khác.
Kỉ Vi Vi giật lấy súng trên tay của Thiết Âm chĩa về phía Thẩm Nhược Lệ.
- Thẩm Nhược Lệ, cô giả điên hay thật sự bị điên ? Người anh họ tôi yêu từ đầu đến cuối luôn là cô. Từ lúc bắt đầu quen biết cô, đến lúc bị cô hãm hại vu oan cho anh ấy lên giường với người phụ nữ khác cắm sừng cô, cho đến khi anh ấy gặp được Nhược Giai thì anh ấy vẫn luôn nhớ đến cô. Còn cô ? Cô đã làm gì cho anh ấy hay chưa ? Nếu nói có thì việc duy nhất cô làm đúng là trả lại tự do cho anh ấy, cắt đứt mối quan hệ của hai người.
Thẩm Nhược Lệ cười lớn.
- bớt nhắc chuyện nhảm nhí đi. Hôm nay các người đã đến đây thì cũng xem như là thu hoạch lớn rồi.
Bọn họ không hiểu lời Thẩm Nhược Lệ nói ra là có ý gì.
Rơi vào trạng thái cảnh giác xung quanh.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thẩm Nhược Lệ, cô ta có bày bố thiên la địa võng gì thì bọn họ cũng không biết được.
Với lại người bọn họ đi cùng không tới hai mươi người. Đột nhiên lại bị sát thủ cầm súng ống bắn thì không thể nào kháng cự kịp.
- thuốc nổ ? Thẩm Nhược Lệ, chị điên rồi !
Thẩm Nhược Lệ cởϊ áσ khoác trên người mình ra, trên người cô ta đều là thuốc nổ, chỉ cần vô ý nổ một phát súng thì không chỉ một mình cô ta chết mà là tất cả cùng chết.
- tôi chết cũng rất xứng đáng vì có các người chết cùng với tôi.
Kỉ Vi Vi ngay lập tức thu súng về vì sợ bản thân vô tình kích động mà bóp còi.
- các người yên tâm chúng ta tuy không thể sinh cùng ngày, càng tháng, cùng năm nhưng mà có thể chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, đến cả ngày giỗ cũng được tổ chức cùng nhau. Chết có bầy như vậy mới vui vẻ chứ, đúng không ?
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn sự điên rồ của Thẩm Nhược Lệ.
Từ bên ngoài nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên.
- Sở Dịch, anh chẳng phải lợi hại lắm sao ? Sao lại cần đến cảnh sát giúp đỡ vậy ? Còn nữa, đến cả người phụ nữ của mình cũng không có cách nào bảo vệ được.
Thẩm Nhược Lệ không biết giấu súng ở đâu trên người mình, mà ngay lập tức có một khẩu súng xuất hiện trên tay cô ta.
- tôi không thể hành hạ cô ta trước khi chết nhưng tôi có thể để anh trơ mắt chứng kiến cô ta chết trước mặt mình. Cảm giác đó, nhất định sẽ rất tuyệt !
Thẩm Nhược Lệ chĩa súng ngay thái dương của Nhược Giai.
Sắc mặt Nhược Giai tái mét.
- các người dám hành động thì không phải một mình cô ta chết không đâu, mà bao gồm các người nữa.
Thẩm Nhược Lệ kéo Nhược Giai đứng dậy.
- Thẩm Nhược Lệ, cô bỏ súng xuống thì cô còn cơ hội quay đầu. Nếu không thì…
- nếu không thì sao ? Sở Dịch à, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao ? Anh nghĩ tôi tha cho cô ta thì tôi sẽ an ổn sống yên sao ? Anh là người thế nào, tôi sống với anh bao năm qua chẳng lẽ không hiểu được sao. Độc ác, thủ đoạn, nhẫn tâm, không niệm tình người là để hình dung anh.
Sở Dịch sợ Nhược Giai gặp chuyện nên không dám làm bừa, chỉ có thể đàm phán.
- cảnh sát đã bao vây bên ngoài rồi, cô đầu hàng đi. Chúng tôi sẽ giúp cô xin toà án giảm nhẹ hình phạt.
Thiết Âm im lặng quan sát tình hình nãy giờ mới lên tiếng.
Cậu đi đến đâu cũng cầm theo máy tính, đầu thì cắm vào máy tính không biết đang xem gì.
" trong vòng 200m trong khu vực này đều có thuốc nổ, chúng ta ngoài việc đàm phán thì không có cách khác. " Thiết Âm nói nhỏ cho Sở Dịch và Kỉ Vi Vi nghe.
Bọn họ không nghĩ Thẩm Nhược Lệ chơi lớn như vậy.
- Thẩm Nhược Lệ, người đứng phía sau sai khiến cô có phải là Hà Bảo hay không ?
Tuy là Hà Bảo đã bị bắt giam nhưng thế lực bên ngoài của ông ta vẫn còn.
Sở Dịch còn điều tra được Hà Bảo ngồi trong lao tù từng có người đến thăm.
Người đó còn bí mật qua lại với Thẩm Nhược Lệ cho nên việc ngày hôm nay Thẩm Nhược Lệ làm, Hà Bảo không thoát khỏi liên quan.
- không sai, chính là ông ta ! Là ông ta muốn diệt anh, còn tôi thì muốn diệt Thẩm Nhược Giai. Cho nên hợp tác mà thôi, cả hai đều cùng có lợi.
Nhược Giai cười nhạt khinh bỉ.
- uổng cho chị một đời thông minh, lại bị ngu ngốc chỉ vì một ý niệm. Chị nói đôi bên cùng có lợi ? Nhưng chị đã từng nghĩ đến ông ta trong ngục, còn chị bên ngoài. Chị bị bom nổ chết thì không nói, nếu như không chết còn bị cảnh sát bắt thì hậu quả thế nào không ? Ông ta sẽ đổ mọi chuyện lên người chị, ông ta sẽ không nhận có liên quan đến ông ta.
Thẩm Nhược Lệ suy nghĩ lời nói của Nhược Giai.
Cô nói không hề sai.
Thẩm Nhược Lệ trong chuyện này là chịu thiệt nhất. Nếu bị cảnh sát bắt thì thôi, còn không chừng sẽ ngồi trong lao tù cả đời.
Hà Bảo tuy ngồi tù nhưng thế lực của ông ta lớn sẽ còn cơ hội ra lại, phục hưng trở lại.
Còn Thẩm Nhược Lệ, cái gì cũng không còn.
Tên cầm đầu gọi điện cho Thẩm Nhược Lệ thông báo một tiếng.
Thẩm Nhược Lệ hiện tại đang ẩn trốn ở một ngôi nhà gỗ ngoài vùng ngoại ô thành phố Hạ Nam.
" đợi tôi một chút. "
Thẩm Nhược Lệ đáp lại sau đó gác máy.
Một lúc lâu sau, khi đã xác nhận không có người đi theo thì Thẩm Nhược Lệ mới đi xuống.
Trên tay còn cầm theo một vali màu đen chứa tiền.
- đây là tiền công của các người. Mang cô ta vào trong, sau đó có thể đi được rồi.
Bọn họ mang Nhược Giai vào bên trong nhà gỗ, rồi rời đi.
Thẩm Nhược Lệ cũng cẩn thận kéo cửa lại.
Cô ta trốn ở thành phố Hạ Nam cho nên Sở Dịch có cho người lục tung cả thành phố Tây Vân lên cũng chẳng có tin tức của cô ta.
- Thẩm Nhược Giai lần này tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.
Thẩm Nhược Lệ cầm lấy chậu nước đã chuẩn bị hất mạnh vào người Nhược Giai cho cô tỉnh lại.
Nhược Giai chỉ là giả vờ hôn mê cho nên Thẩm Nhược Lệ nói gì cô đều nghe được cả.
- chị rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi ?
Thẩm Nhược Lệ ngồi khụy xuống trước mặt Nhược Giai. Đưa bóp chặt lấy cằm của cô.
- người mà tao không có được thì người khác cũng sẽ không có được. Sở Dịch yêu mày thì tao sẽ hủy đi mày, sau đó là đến lượt của anh ta.
- e rằng đây là lần cuối cùng cô được đắc ý.
Nhược Giai nở một nụ cười đầy nguy hiểm nhìn Thẩm Nhược Lệ.
Thẩm Nhược Lệ cảm giác nụ cười và lời nói này có gì đó không đúng.
" rột " cánh cửa được kéo ra.
Bọn người Sở Dịch xuất hiện phía sau cánh cửa kéo.
- các người…
Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy bọn họ cả mặt liền hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
- cô nghĩ kế hoạch của cô đã hoàn hảo rồi sao ? Cô sai rồi, cô tính thiếu một bước.
Kỉ Vi Vi mỉm cười đắc ý lên tiếng.
- đúng, là tôi đã tính thiếu một bước. Tính thiếu Âu Dương Đằng và cô. Tôi không nghĩ anh ta là loại người chung tình đến mức như vậy, lại có thể vươn mắt nhường người mình yêu cho người khác.
Kỉ Vi Vi giật lấy súng trên tay của Thiết Âm chĩa về phía Thẩm Nhược Lệ.
- Thẩm Nhược Lệ, cô giả điên hay thật sự bị điên ? Người anh họ tôi yêu từ đầu đến cuối luôn là cô. Từ lúc bắt đầu quen biết cô, đến lúc bị cô hãm hại vu oan cho anh ấy lên giường với người phụ nữ khác cắm sừng cô, cho đến khi anh ấy gặp được Nhược Giai thì anh ấy vẫn luôn nhớ đến cô. Còn cô ? Cô đã làm gì cho anh ấy hay chưa ? Nếu nói có thì việc duy nhất cô làm đúng là trả lại tự do cho anh ấy, cắt đứt mối quan hệ của hai người.
Thẩm Nhược Lệ cười lớn.
- bớt nhắc chuyện nhảm nhí đi. Hôm nay các người đã đến đây thì cũng xem như là thu hoạch lớn rồi.
Bọn họ không hiểu lời Thẩm Nhược Lệ nói ra là có ý gì.
Rơi vào trạng thái cảnh giác xung quanh.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thẩm Nhược Lệ, cô ta có bày bố thiên la địa võng gì thì bọn họ cũng không biết được.
Với lại người bọn họ đi cùng không tới hai mươi người. Đột nhiên lại bị sát thủ cầm súng ống bắn thì không thể nào kháng cự kịp.
- thuốc nổ ? Thẩm Nhược Lệ, chị điên rồi !
Thẩm Nhược Lệ cởϊ áσ khoác trên người mình ra, trên người cô ta đều là thuốc nổ, chỉ cần vô ý nổ một phát súng thì không chỉ một mình cô ta chết mà là tất cả cùng chết.
- tôi chết cũng rất xứng đáng vì có các người chết cùng với tôi.
Kỉ Vi Vi ngay lập tức thu súng về vì sợ bản thân vô tình kích động mà bóp còi.
- các người yên tâm chúng ta tuy không thể sinh cùng ngày, càng tháng, cùng năm nhưng mà có thể chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, đến cả ngày giỗ cũng được tổ chức cùng nhau. Chết có bầy như vậy mới vui vẻ chứ, đúng không ?
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn sự điên rồ của Thẩm Nhược Lệ.
Từ bên ngoài nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên.
- Sở Dịch, anh chẳng phải lợi hại lắm sao ? Sao lại cần đến cảnh sát giúp đỡ vậy ? Còn nữa, đến cả người phụ nữ của mình cũng không có cách nào bảo vệ được.
Thẩm Nhược Lệ không biết giấu súng ở đâu trên người mình, mà ngay lập tức có một khẩu súng xuất hiện trên tay cô ta.
- tôi không thể hành hạ cô ta trước khi chết nhưng tôi có thể để anh trơ mắt chứng kiến cô ta chết trước mặt mình. Cảm giác đó, nhất định sẽ rất tuyệt !
Thẩm Nhược Lệ chĩa súng ngay thái dương của Nhược Giai.
Sắc mặt Nhược Giai tái mét.
- các người dám hành động thì không phải một mình cô ta chết không đâu, mà bao gồm các người nữa.
Thẩm Nhược Lệ kéo Nhược Giai đứng dậy.
- Thẩm Nhược Lệ, cô bỏ súng xuống thì cô còn cơ hội quay đầu. Nếu không thì…
- nếu không thì sao ? Sở Dịch à, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao ? Anh nghĩ tôi tha cho cô ta thì tôi sẽ an ổn sống yên sao ? Anh là người thế nào, tôi sống với anh bao năm qua chẳng lẽ không hiểu được sao. Độc ác, thủ đoạn, nhẫn tâm, không niệm tình người là để hình dung anh.
Sở Dịch sợ Nhược Giai gặp chuyện nên không dám làm bừa, chỉ có thể đàm phán.
- cảnh sát đã bao vây bên ngoài rồi, cô đầu hàng đi. Chúng tôi sẽ giúp cô xin toà án giảm nhẹ hình phạt.
Thiết Âm im lặng quan sát tình hình nãy giờ mới lên tiếng.
Cậu đi đến đâu cũng cầm theo máy tính, đầu thì cắm vào máy tính không biết đang xem gì.
" trong vòng 200m trong khu vực này đều có thuốc nổ, chúng ta ngoài việc đàm phán thì không có cách khác. " Thiết Âm nói nhỏ cho Sở Dịch và Kỉ Vi Vi nghe.
Bọn họ không nghĩ Thẩm Nhược Lệ chơi lớn như vậy.
- Thẩm Nhược Lệ, người đứng phía sau sai khiến cô có phải là Hà Bảo hay không ?
Tuy là Hà Bảo đã bị bắt giam nhưng thế lực bên ngoài của ông ta vẫn còn.
Sở Dịch còn điều tra được Hà Bảo ngồi trong lao tù từng có người đến thăm.
Người đó còn bí mật qua lại với Thẩm Nhược Lệ cho nên việc ngày hôm nay Thẩm Nhược Lệ làm, Hà Bảo không thoát khỏi liên quan.
- không sai, chính là ông ta ! Là ông ta muốn diệt anh, còn tôi thì muốn diệt Thẩm Nhược Giai. Cho nên hợp tác mà thôi, cả hai đều cùng có lợi.
Nhược Giai cười nhạt khinh bỉ.
- uổng cho chị một đời thông minh, lại bị ngu ngốc chỉ vì một ý niệm. Chị nói đôi bên cùng có lợi ? Nhưng chị đã từng nghĩ đến ông ta trong ngục, còn chị bên ngoài. Chị bị bom nổ chết thì không nói, nếu như không chết còn bị cảnh sát bắt thì hậu quả thế nào không ? Ông ta sẽ đổ mọi chuyện lên người chị, ông ta sẽ không nhận có liên quan đến ông ta.
Thẩm Nhược Lệ suy nghĩ lời nói của Nhược Giai.
Cô nói không hề sai.
Thẩm Nhược Lệ trong chuyện này là chịu thiệt nhất. Nếu bị cảnh sát bắt thì thôi, còn không chừng sẽ ngồi trong lao tù cả đời.
Hà Bảo tuy ngồi tù nhưng thế lực của ông ta lớn sẽ còn cơ hội ra lại, phục hưng trở lại.
Còn Thẩm Nhược Lệ, cái gì cũng không còn.
Bình luận facebook