Trương Như nghe tới đó, nhất thời liên tưởng đến điều gì,
- Đội trưởng Hoàng, ý của cô là nói, Dương Thần kia…
- Không sai, tôi muốn cám ơn Giáo sư Trương đã cho tôi biết, tôi nhất định sẽ phái người gia tăng canh gác, hơn nữa lập tức đi kiểm chứng lai lịch của người này.
Hoàng Tú Nghiên nói.
Lòng Trương Như cũng được buông lỏng ít nhiều, không ngờ tới một đại hội khai quang lại giấu diếm nhiều lốc xoáy như vậy, Nói cho cùng, cô dù sao cũng chỉ là hạng nữ lưu, một mình tha hương, Trương Như đột nhiên cảm thấy sợ hãi…
Cùng lúc đó, trong phòng Tổng thống khách sạn Hilton.
Dương Thần thoải mái nằm trên giường lớn, nghiêng mặt nhìn Jane đang đứng trước gương sửa sang lại dung nhan mình, không khỏi cười nói:
- Đã đủ đẹp rồi, còn muốn sửa sang gì nữa.
Jane vuốt lọn tóc màu hổ phách, sửa sang lại khăn lụa và quần áo.
- Đây là một loại thái độ trách nhiệm đối với dung mạo của mình, cũng là một loại tôn trọng của thục nữ đối với người bên ngoài.
Jane sau khi sửa sang lại, vui vẻ quay người cười nói:
- Được rồi, đi tìm tiểu mỹ nhân Trinh Tú của anh.
Dương Thần không quá tự nhiên nói:
- Sao phải dùng loại khẩu khí này để nói, Trinh Tú giống như em gái anh.
- Thật sao?
Jane làm ra vẻ mặt không tin.
Dương Thần muốn nói ‘Thật’ nhưng nhìn đến đôi con ngươi xinh đẹp như hồ nước xanh của Jane, lộ ra sự giảo hoạt và cơ trí, có chút bồn chồn trong lòng, không biết phải mở miệng như nào.
Giống như thứ gì đó chôn sâu trong nội tâm không muốn lộ ra ngoài.
Jane lộ ra vẻ mặt ‘biết ngay mà’, cũng không nói thêm điều gì, kéo Dương Thần, ‘ba’ một cái hôn lên mặt hắn,
- Đi thôi, đừng đờ ra nữa.
Dương Thần buồn bực gật đầu, ở trước mặt người phụ nữ này, hắn luôn rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc này, di động của Dương Thần lại vang lên.
Nhìn dãy số, Dương Thần ngẩn người, tiếp điện thoại hỏi:
- Sao lại là cậu, Mông gia lại muốn thế nào?
Bên kia điện thoại là giọng nói ôn hòa của một người đàn ông, chính là Phó Cục trưởng Khương Tiểu Bạch.
- Cái đó… Dương tiên sinh, không phải chuyện Mông gia.
- Vậy là chuyện gì.
Dương Thần buồn bực, mình không làm chuyện gì vi phạm mà.
Khương Tiểu Bạch có chút xấu hổ nói:
- Đúng vậy, việc tư.
Dương Thần nghi ngờ tai mình nghe nhầm, có hứng thú nói:
- Chuyện riêng của cậu? Chuyện riêng của cậu thì liên quan quái gì đến tôi?
- Là như vậy, Dương tiên sinh có gặp một người con gái tên là Trương Như không? Khuôn mặt nho nho, khá thanh tú.
Khương Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi.
- Trương Như? Sao tôi gặp người nào cậu cũng biết?
Dương Thần nhíu mày, bản thân cho dù không thể dùng thần thức, cũng không thể bị theo dõi dễ dàng như vậy.
Khương Tiểu Bạch thở dài:
- Cô ấy… là vợ tôi…
Khóe miệng Dương Thần liên tục giật lên vài cái, rốt cục nhịn không được cười ha hả,
- Khương Tiểu Bạch? Con mẹ nhà cậu đang giỡn mặt tôi à?
Khương Tiểu Bạch ở đầu kia điện thoại liên tục cười khổ,
- Dương tiên sinh, là sự thật, Trương Như và tôi đều là đồng hương ở tỉnh Đông, quen biết khi học đại học, yêu nhau bốn năm tốt nghiệp rồi kết hôn.
- Nhưng bởi vì liên quan đến công việc, cô ấy cảm thấy tôi không đủ lo cho gia đình, cho nên bất hòa. Mấy năm trước đi lưu học ở Anh, sau đó về nước công tác không đến hai tháng, lại xin đi nghiên cứu ở Seoul.
Dương Thần nghe đón đó thì có chút manh mối, Khương Tiểu Bạch là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của Bộ An ninh, sao có thể nói hết chuyện công việc của mình cho vợ biết, tránh không được vẻ thần thần bí bí. Trương Như lại là loại phụ nữ có tính đa nghi, đương nhiên cảm thấy chồng mình cố ý gạt cô, không coi trọng cô.
- Hai người ly hôn rồi?
- Ách… chính xác mà nói, là ly thân.
Khương Tiểu Bạch xấu hổ nói.
Dương Thần đột nhiên cảm thấy, mình và Cục phó Khương này có chút ‘đồng bệnh tương liên’, chênh lệch ở chỗ, bên cạnh mình có không ít phụ nữ, cậu ta thì lại ở một mình.
- Nói đi, tìm tôi chuyện gì?
Miệng Dương Thần cũng có chút uyển chuyển.
Khương Tiểu Bạch lập tức nói chuyện cái nhìn của Trương Như về Dương Thần,
- Dương tiên sư, Tiểu Như là người có tính đa nghi, nhưng cô ấy không phải người xấu. Có thể là cô ấy quá xem trọng công chúa Jane, cho nên sẽ làm một vài chuyện khiến anh không mấy vui vẻ… Nhưng…
- Được rồi, tôi hiểu rồi, nể mặt cậu, tôi sẽ không làm gì cô ta. Trừ phi cô ta làm chuyện gì khiến tôi chịu không nổi, nếu như vậy cũng không trách được tôi… Nơi này là Hàn Quốc, tôi muốn giết người, rất dễ dàng, Thiên Vương lão tử cũng không thể xen vào.
Dương Thần cười tủm tỉm nói.
Khương Tiểu Bạch nuốt nước bọt, muốn nói cái gì nhưng Dương Thần đã trực tiếp cúp điện thoại,
Jane cũng ở bên cạnh lúc nghe điện thoại, lúc này cũng là cười đến ngả nghiêng.
- Không ngờ Trương Như còn có một đoạn hôn nhân như vậy, con người Cục trưởng Khương kia quả thực không tồi.
Dương Thần nhún vai,
- Phía sau người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ vĩ đại, chỉ hy vọng thằng nhóc kia đừng trở thành phản lệ.
Cười cười nói nói, hai người tay trong tay đi ra khỏi khách sạn, gọi xe taxi trực tiếp đến đại trạch nhà họ Park ở khu Kangnam Seoul.
Sau khi lên xe, Dương Thần và Jane đều rất ăn ý liếc nhau một cái,
- Phát hiện rồi?
- Ừ?
Jane cười nói,
- Hành động của học sinh của em cũng rất nhanh, hình như là tìm cảnh sát đến theo dõi chúng ta
Jane từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệm, phát hiện có người theo dõi quả thực là năng lực cơ bản.
- Quả thật là nằm cũng trúng đạn, em dạy quả thật là học sinh tốt.
Dương Thần cười khổ nói:
- Vốn có thể lặng lẽ tiếp cận Phật tâm xá lợi, lần này thì rắc rối rồi.
- Điều này không phải là chứng minh, học sinh của em rất quan tâm đến cô giáo là em sao?
Jane đắc ý cười nói.
Dương Thần bất đắc dĩ nhéo cái mũi thẳng của cô, cũng lười để ý, dù sao tất cả đều phải chờ sau khi nhìn thấy Phật tâm xá lợi rồi nói, trước mắt ngay cả xá lợi đặt ở chỗ nào cũng không dám xác định.
Hơn nửa giờ sau, vừa vặn là lúc chạng vạng tối, xe dừng ở cổng lớn nhà họ Park.
Lúc Dương Thần đi đến trước cửa, nhân viên bảo vệ đã chặn lại ở phía trước, dùng tiếng Hàn nói:
- Xin hỏi tiên sinh tìm ai.
Bởi vì những nhân viên bảo vệ lúc trước đều được tổ chức lại, nên những bảo vệ mới tới này đều không nhận ra Dương Thần.
- Nói với Ji Yoen (Trinh Tú) tiểu thư của các người, Dương Thần đến tìm cô ấy.
Dương Thần tâm bình khí hòa nói.
Nhân viên bảo vệ rất nhanh chóng dùng bộ đàm trao đổi, cửa được mở ra, nhưng ra đón không phải là Ji Yoen, mà là phục vụ của cô – Eum Jeong (Ân Tĩnh)
Nhìn thấy Dương Thần và Jane đứng ở ngoài cửa, Eum Jeong hiển nhiên sợ run một chút, trong mắt lập tức hiện lên chút phức tạp, nhưng vẫn dịu dàng cười nói:
- Dương tiên sinh, Jane tiểu thư, không ngờ hai người lại đột nhiên đến. Hoan nghênh, xin mời vào.
Là ân nhân của nhà họ Park, không lý do gì không cho Dương Thần và Jane đi vào.
Đi vào đại sảnh rất quen thuộc của nhà họ Park, Dương Thần nhìn bốn phía xung quanh,
- Sao vậy, Ji Yoen không ở nhà?
Eum Jeong cúi đầu nói:
- Dương tiên sinh, tiểu thư đang ở thư phòng nghe lão gia giảng bài, có thể…
Lời còn chưa nói dứt, trên tầng truyền đến tiếng cười của Park Cheon.
- Ha ha, Dương tiên sinh, bác sĩ Jane, khách quý đến nhà. Đến muộn, thật xin lỗi.
Park Cheon mặc quần áo lông dê màu xám đi từ trên tầng xuống, sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên là tinh thần rất tốt. Ăn linh đan Dương Thần đưa cho, ông ta hiện tại có thể sống đến trăm tuổi.
Phía sau Park Cheon, Dương Thần cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Đã gần nửa năm không gặp, Ji Yoen càng trở nên duyên dáng yêu kiều hơn lúc trước.
Tóc đen được ghim lên một cách đơn giản, để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú, sơn gian thanh tuyền như linh vận. Sau khi bớt đi tính trẻ con, vẻ tiểu thư khuê cách trong huyết thống của mình khiến cô trở nên có chút rụt rè và thanh lịch.
Váy liền thanh lịch mặc trên người làm cô thoạt nhìn giống một cô công chúa của đất nước phương Đông, không còn là em gái bán thịt xiên ở đầu đường trước kia nữa.
Không thể không nói, bất luận là khí chất và sự chênh lệch của dáng người, hay là ngũ quan, thì Ji Yoen chưa tròn hai mươi mốt tuổi thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Lâm Nhược Khê.
Điều này khiến Dương Thần nhất thời trở nên thất thần, cũng không phải bởi vì quá đẹp, mà là vì trăm nghìn lần nghĩ cũng không ngờ rằng sự chênh lệch lại lớn đến như vậy, trước kia Ji Yoen cũng được coi là một mỹ nữ, nhưng hiện tại thật sự đã thành mỹ nữ rồi.
Quả nhiên, hun đúc của hoàn cảnh là vô cùng quan trọng, Park Cheon hiển nhiên là mất tâm tư lớn để mang theo cháu gái bảo bối này ra vào trong xã hội thượng lưu, mới có thể trong vòng chưa đến nửa năm ngắn ngủi, đã khiến Ji Yoen biến hóa như thế.
Chỉ là… Dương Thần cảm thấy được, Ji Yoen giờ phút này, dường như thiếu đi thứ gì đó…
- Ji Yoen, Dương tiên sinh và bác sĩ Jane đến thăm cháu, bọn họ cũng không phải nhân vật bình thường, cháu phải cảm ơn họ cẩn thận.
Park Cheon cười nói.
Con ngươi sáng rực của Ji Yoen hơi dừng lại trên người Dương Thần, cũng không lộ ra bao nhiêu thần sắc hưng phấn, chỉ là rụt rè uyển chuyển cười, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Thần và Jane.
- Dương tiên sinh, bác sĩ Jane, đã lâu không gặp.
Dương Thần cảm thấy lòng như bị cái gì bấm vào một chút, trong giọng nói của Ji Yoen lộ ra vẻ lạnh nhạt không thân thiết, tình cảm lạnh nhạt đến cực điểm, đó chính là khách sáo! Căn bản không có gì là vui sướng!
Dương Thần biết thứ mình cảm thấy khuyết thiếu là gì – chính là một tiếng gọi nhiệt tình ‘Dương đại ca’! Là một cái ôm kích động không thôi.
Sao có thể như vậy? Mỹ nữ trước mắt rõ ràng là Ji Yoen, nhưng cô căn bản không phải Ji Yoen!
Dương Thần cảm thấy trong lòng hoảng loạn, hai nắm tay theo bản năng nắm chặt lại, hốc mắt có chút nóng lên, yết hầu di chuyển.
Bình luận facebook