Lý Độn nhận được điện thoại của Dương Thần, nghe được sự việc là như vậy, cười đến thiếu chút thì mất cả dưỡng khí.
Nhưng bởi vì lần trước lợi dụng Dương Thần, bây giờ cũng có chút xấu hổ, rất nhanh chóng đã đem tình huống của Dương Thần chuyển cáo cho phía Hàn Quốc.
Bên phía Hwang Yeon Oh chưa đến vài phút đã nhận được điện thoại của cấp trên, lệnh cho cô lập tức thả người.
Hwang Yeon Oh vốn còn muốn hỏi vài câu, bởi vì Dương Thần quả thật rất đáng nghi, nhưng mệnh lệnh của cấp trên hết sức cương quyết, cũng không cho cô hỏi nhiều, chỉ bảo cô đối đãi với hắn như thượng khách.
Lần này, Hwang Yeon Oh thật sự có chút xấu hổ, ý bảo thủ hạ chính là nhóm cảnh viên lui sang một bên, sắc mặt cứng đờ cúi đầu trước Dương Thần nói:
- Thực xin lỗi, Dương tiên sinh, là tình báo của chúng tôi sai.
Dương Thần cũng chẳng muốn phản ứng với cô ta, lập tức bước nhanh đến trước mặt Trương Như:
- Cô có ý kiến với tôi, tôi không hề gì, nhưng cô tốt nhất đừng tiếp tục làm những loại chuyện nhàm chán, nếu không, tôi sẽ không quản cô có phải là học sinh của Jane hay không, cơ hội hối hận cô cũng không có.
Dương Thần hơi gây chút cảm giác áp bức, khiến Trương Như giận mà không dám nói gì, chỉ cảm thấy uy nghiêm khó có thể chống lại được, điều này khiến cô rất khó chịu.
Nhưng cô đã tận mắt thấy Hwang Yeon Oh lại công nhiên cúi đầu giải thích với Dương Thần, có thể thấy được bối cảnh của Dương Thần tuyệt đối không tầm thường, là mình đoán sai rồi.
Jane ở bên cạnh lúc này cầm bàn tay lạnh như băng của Trương Như, oán hận liếc Dương Thần một cái,
- Được rồi, anh yêu Dương Thần, anh đừng hù dọa chị ấy nữa, chị ấy chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của em.
Dương Thần cũng là hù dọa người phụ nữ này một chút, để cô ta đừng xen vào chuyện của người khác, Jane cho cái bậc thang, liền thuận thế đi xuống.
- Được rồi, nghe câu nói này của em, chúng ta đi.
Dương Thần dắt tay Jane, xoay người đi vào thang máy.
Chờ Dương Thần và Jane đi khỏi, Hwang Yeon Oh đi đến bên cạnh Tương Như vài phần thất hồn lạc phách:
- Giáo sư Trương, xem ra thật sự làm sai rồi, cảm ơn nhắc nhở của cô. Nhưng bây giờ tôi muốn đi kiểm tra tình trạng an toàn của đại hội khai quang lần cuối cùng, ngày mai còn phải tham dự đại hội, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trương Như chậm chạp gật đầu, nhìn cảnh sát lục tục đi ra khỏi đại sảnh, một mình đứng tại chỗ, không khỏi cảm thấy có chút tiêu điều.
Cùng lúc đó, Dương Thần và Jane tay trong tay ở trong thang máy lên đến tầng cao nhất của khách sạn
Toàn bộ tầng cao nhất, ngoài hai phòng tổng thống ra, thì chính là một khu giải trí hồ bơi lộ thiên xanh thẳm, tạo ra để dành cho khách quý của khách sạn.
Khi hai người Dương Thần đi đến trước cửa phòng, lại chợt phát hiện bên ngoài cửa phòng của hai người, hai gã bảo tiêu mặc đồ đen đứng lặng ở đó, còn có một gã quản lý khách sạn đang đi đi lại lại ở cửa.
- Các người là ai.
Dương Thần cau mày nói.
Quản lý khách sạn lập tức chào đón, vài phần áy náy cười nói:
- Vị này hẳn là Dương tiên sinh và Jane tiểu thư. Là như vậy, phòng của hai vị vì tình huống khẩn cấp cần điều chỉnh một chút.
- Điều chỉnh? Là ý gì?
Jane khó hiểu nói.
Quản lý giải thích:
- Bởi vì chính phủ và cảnh sát tạm thời quyết định, một vài quan viên quan trọng và Vũ Liên sư thái – Hội trưởng Hiệp hội phật giáo, người quản lý Tử Hạo pháp sư… đến tham gia đại hội khai quang phật tâm xá lợi đến ở tại khách sạn của chúng tôi.
- Mà tất cả các phòng thương vụ, phòng sang trọng đều đã đầy khách. Còn lại hai phòng tổng thống, một phòng để cho mấy cao tăng quốc nội, một phòng kia, đành phải để cho Vũ Liên sư thái và Tử Hạo pháp sư…
Dương Thần cười lạnh nói:
- Chúng tôi đặt trước phòng, trả tiền rồi, bây giờ các người nói đổi là đổi?
- Chuyện này… cũng là bất đắc dĩ, Dương tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho ngài.
Quản lý không ngừng cúi đầu tạ lỗi nói:
- Mong ngài thông cảm với sự khó xử của chúng tôi, dù sao Vũ Liên sư thái đức cao vọng trọng, ở trong phòng bình thường sẽ khiến khách sạn rất khó làm. Hơn nữa, mấy vị cảnh quan yêu cầu chúng tôi phải xử lý.
- Tôi không nghe những lý do đó, nếu ông không bảo bọn họ cút ra khỏi phòng tôi đặt, vậy tôi sẽ đá bọn họ ra ngoài.
Lòng Dương Thần bùng lên cơn tức, hôm nay thật sự là gặp quỷ, bị cảnh sát coi là gián điệp, ngay cả phòng chẳng biết tại sao lại bị người ta cướp!
Quản lý thấy Dương Thần không chịu, sắc mặt đen xuống, âm trầm nói:
- Dương tiên sinh, xin cậu chú ý cách diễn đạt. Đại hội khai quang ngày mai là sự kiện quan trọng nhất năm nay của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi.
- Vũ Liên sư thái là đại sư khai quang Phật tâm xá lợi, được vạn người kính ngưỡng, cậu không để sư thái nghỉ ngơi cho tốt, chính là đối đầu với Đại Hàn chúng tôi!
Dương Thần cười nhạo một tiếng:
- Cuối cùng cũng lộ ra bản chất, nói cho cùng, ông là muốn đuổi chúng tôi ra ngoài.
- Vậy thì thế nào, đây là quyết định của chính phủ, tôi chỉ thực hiện chức trách!
- Hừ, một ni cô tặc và hòa thượng ngủ chung một căn phòng, còn nói cái gì vạn người kính ngưỡng, tôi lại muốn nhìn xem hai kẻ này đang làm cái trò xấu xa gì trong phòng.
Dương Thần trực tiếp đẩy quản lý kia ra, thân thể nhỏ của quản lý không chịu được, ‘bịch’ một tiếng đập vào vách tường, xương cốt tan ra.
Hai gã bảo vệ phát hiện không đúng, lập tức tiến đến, giống như hai ngọn núi nhỏ đứng trước mặt Dương Thần, một đại hán Hàn Quốc hung ác nói:
- Cút xa một chút! Đây là địa bàn của Đại Hàn Dân Quốc chúng tao, con khỉ Hoa Hạ đừng tìm mất mặt!
- Khỉ là tổ tiên của mày!
Dương Thần không nói hai lời, hai tay nhanh như thiểm điện vỗ vào vai hai gã đại hán, ‘rắc rắc’ hai tiếng, bả vai hai gã đại hán trực tiếp bị trật khớp!
Hai gã bảo vệ kêu lên thảm thiết, muốn vung cánh tay còn lại của mình, lại bị Dương Thần nắm lấy…
Đám bảo vệ không biết chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy xương tay của mình bị gãy vụn, tay đứt ruột xót, đau đớn đó khiến hai mắt họ trắng dã, lập tức ngất đi!
Ồn ào ở ngoài cửa phòng cuối cùng cũng khiến người trong phòng chú ý.
Mà hai gã bảo vệ vốn canh giữ ở chỗ khác cũng bước tới, ước chừng bảy tám tên bảo vệ lưng hùm vai gấu vây quanh Dương Thần và Jane.
Cửa bị mở ra, Tử Hạo pháp sư cầm tràng hạt trong tay, mặc tăng phục màu vàng, dáng người hiển ái đi ra, hòa thượng nhìn tình huống ở trước cửa, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- A di đà phật, thí chủ, đây là vì sao?
Tử Hạo pháp sư nói xong, còn đi đến bên tường, đỡ quản lý khách sạn đang kêu rên đứng lên.
Quản lý xanh cả mặt nói:
- Đại sư, người Hoa Hạ này thật sự hung tàn, còn đánh những bảo vệ kia!
Bọn bảo vệ nhìn Tử Hạo, cũng chờ pháp sư lên tiếng, nhưng sắc mặt Tử Hạo có chút khó xử, có chút không đành lòng hạ mệnh lệnh.
- A di đà phật, khuyên người phải có lòng khoan dung, vị thí chủ này toàn thân sát khí, hại người hại mình, hà tất chứ.
Một giọng nữ tang thương từ trong phòng truyền tới, Tử Hạo pháp sư cùng quản lý và toàn bộ bảo vệ lập tức cung kính xoay người,
- Vũ Liên sư thái.
Vũ Liên sư thái mặc trang phục ni cô giống như đang ở trong phòng tụng kinh niệm phật, bước đi ra, mặt mũi hiền lành nhìn Dương Thần nói:
- Thí chủ, bần ni và Tử Hạo sư đệ đều là người xuất gia, vốn không muốn tranh đoạt nơi này với hai vị thí chủ, nhưng chuyện đột nhiên tới, mấy vị nhân viên quan trọng hy vọng bần ni cùng Tử Hạo sư đệ có thể ở lại chỗ này, để bảo vệ được dễ dàng.
- Thí chủ nên nghe theo lời khuyên của bần ni, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt phật, đêm nay liền đồng ý đổi chỗ ở, bần ni cam đoan, không có bất cứ kẻ nào truy cứu sự việc đêm nay.
- Vũ Liên sư thái quả thật là nhân từ khoan dung.
Vị quản lý kia lập tức vuốt mông ngựa.
Ánh mắt Vũ Liên sư thái đặc biệt nhu hoài, giống như hồ nước giữa núi, trong suốt, yên lặng, thanh bạch, lại lộ ra gợn sóng nhè nhẹ tuyệt vời.
Loại ánh mắt như mộng ảo này khiến tâm thần người ta bất tri bất giác rơi vào trong, khó có thể tự kiềm chế…
Bọn bảo vệ cùng quản lý, thậm chí là cả Tử Hảo, sau khi nhìn vào mắt Tử Liên thì đều trở nên trầm tĩnh, rất thành kính nhìn Vũ Liên.
Giữa hai chân mày của Dương Thần cau lại, cảm thấy ánh mắt này vô cùng quỷ dị, giống như một loại kỳ diệu gì đó đang gõ vào tâm thần, khiến đầu óc hắn có chút hỗn loạn.
Lại nhìn Jane ở bên người, phát hiện cô không ngờ cũng giống những người khác, nhìn Vũ Liên, lộ ra thần sắc vài phần khâm phục.
- Tặc ni!!! Bà dám thôi miên!!?
Dương Thần giật mình hiểu ra, dùng Hán ngữ tức giận gầm lên một tiếng, tiếng gầm như tiếng chuông lớn, lại như chấn lôi, khiến toàn bộ cửa phòng đều ầm ầm vang lên!
Một tiếng hô này, khiến Tử Hạo cùng đám người quản lý giật nảy mình, nhưng lại khôi phục biểu tình vừa rồi, giống như không hề nghe thấy Dương Thần hô cái gì.
Jane thì lại vài phần kinh nhạc nhìn Dương Thần, cô nghe rất rõ hai chữ ‘thôi miên’, không khỏi ngạc nhiên nhìn Vũ Liên.
Trong mắt Vũ Liên hiện ra sự sắc bén cùng ngạc nhiên nghi ngờ và bối rối, nhưng chỉ hơi lướt qua, lại trở về vẻ vô cùng nhu hòa nói:
- Thí chủ, nếu trước sau không chịu trao đổi với bần ni và sư đệ, vậy bần ni cũng không cưỡng cầu, chỉ là thí chủ không có duyên phật, vậy thì từ biệt.
Bình luận facebook