Thái Vân Thành là một quân nhân, nói chuyện cũng nói thẳng, nói chuyện cùng con rể Dương Thần cũng không cần che đậy gì.
- Đặc sứ Hồng Mông muốn gặp con.
- Đặc sứ Hồng Mông? Ai vậy cha, là cái người tuyệt kiếm đạo kia à?
Dương Thần kinh ngạc nói.
Dương Thần vừa thốt ra lời này thì mấy người phụ nữ đang ngồi đều nhìn về phía này.
- Người tuyệt kiếm đạo và Lăng Hư Tử lần này cũng đến nhưng tên đặc sứ tên là Huyền Cơ Tử, là trưỡng lão của Hồng Mông địa giai, chỉ định muốn gặp con.
- Huyền Cơ Tử?
Dương Thần lẩm nhẩm cái tên này, có vẻ chưa nghe bao giờ.
Leng keng!
Bỗng nhiên một con dao ăn màu bạc rơi xuống boong thuyền, người vốn đang cầm con dao ăn đó là Đường Uyển.
Sắc mặt Đường Uyển dường như có chút kì lạ, nhất thời không phản ứng được là mình vừa buông tay, đợi đến khi ý thức được mọi người đang nhìn mình thì người phụ nữ này xấu hổ cười.
- Thật ngại quá... tay tôi trơn quá.
Đường Uyển tránh ánh mắt có chút khó hiểu của Dương Thần, cúi người muốn nhặt dao ăn lên.
Nhưng người nữ phục vụ ở một bên rất nhanh liền đưa một chiếc sạch và cầm chiếc bẩn đi trước khi Đường Uyển nhặt lên.
Dương Thần híp híp mắt, ngửi được một tia ý tứ tinh tế nhưng ánh mắt không lưu lại quá lâu trên người Đường Uyển.
- Ông ta có chuyện gì?
Dương Thần hỏi.
Thái Vân Thành cười khổ:
- Mặc dù ta là tướng quân có liên hệ với Hồng Mông nhưng chuyện mà đặc sứ muốn nói đến thì làm gì có chuyện ông ấy kể cho ta, con vẫn nên trả lời rõ ràng đi.
Dương Thần nói trực tiếp:
- Cha nói với bọn họ giúp con là con đang nghĩ ngơi, không có hứng nói chuyện khác, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của con. Muốn tim con thì đến London, nhưng con không đảm bảo họ có về được hay không, đây là địa bàn của Thái Dương thần và Nguyệt thần
- Cái tên tiểu tử này... mặc dù ta sớm đã đoán được con sẽ thế này, nhưng... aiz, được rồi, ta biết bây giờ con trâu rồi, nếu con làm như vậy thì ta cũng không ngăn được, nếu có chuyện thì ta sẽ gọi điện cho con.
- Làm phiền nhạc phụ đại nhân rồi.
Dương Thần cười hắc hắc cúp điện thoại.
Thái Nghiên lúc này hưng phấn nói:
- Ông xã, là cha em gọi đến à? Cha nói có chuyện gì vậy? Có người tìm anh đánh nhau sao?
Dương Thần đáp lại một cách nghiêm túc:
- Ông bảo lúc nào anh có thể làm cho con gái ông mang thai, aiz... thật đau đầu.
- Anh...
Thái Nghiên mặt đỏ bừng, quay đầu hừ một tiếng không nói gì, trước đây còn hay tùy tiện, bây giờ thành bạn đời thì lại thường xuyên xấu hổ.
Khương San sờ sờ đầu con gái, cười không nói gì.
Dương Thần cười ha hả, hắn chỉ muốn trêu Thái Nghiên, cũng không thể giấu chuyện này khiến các cô tăng thêm lo lắng, thế nên liền nói chuyện đặc sứ Huyền Cơ Tử muốn gặp mình.
Tố Tâm cẩn thận nghĩ lại một chút, nói:
- Cô gia, tôi từng nghe về cái người tên Huyền Cơ tò này, mấy chục năm trước đây là một đại hắc mã của Hồng Mông, tư chất rất cao, chi trong hơn 30 năm ngắn ngủi mà đã từ Hoàng Giai biến thành trướng lão Địa Giai, cũng được coi là anh tài tiến cảnh cực nhanh. Nếu Hồng Mông phái ông ta ra thì chi e sự việc không đơn giản.
- Thật không?
Ánh mắt Dương Thần nhìn về phía Đường Uyển, thấy Đường Uyển sắc mặt đã như bình thường, ăn salad hoa quả liền nói:
- Kệ bọn họ, chuyện lớn đến đâu cũng phải đợi chúng ta xem màn biểu diễn và trận
bóng của Huệ Lâm vào ngày mai rồi nói.
Người vẫn luôn yên lặng như Lâm Nhược Khê lại nhìn về phía này, nói với Dương Thần:
- Như vậy có thỏa đáng không, ông ngoại và ông nội đều ở trong nước, còn nhiều người nhà họ Dương như vậy.
- Đúng vậy, Dương Thần, con đừng chơi với lửa, bây giờ con là người đại diện cho nhà họ Dương đấy.
Quách Tuyết Hoa cũng có chút lo lắng.
Dương Thần cười cười:
- Yên tâm đi, nếu như Hồng Mông phái người đến nói chuyện với con thì cái người tên Huyền Cơ Tử kia cũng không phải người có thể quyết định chuyện gì, bọn họ bảo nhạc
phụ nói với con như vậy chẳng qua là muốn nâng cao địa vị của họ lên, coi con là cấp dưới, gọi con một tiếng để chiếm được vị trí có lợi.
- Con không coi bọn họ là cái gì hết, bọn họ cũng chẳng làm gì được con, nếu như Hồng Mông dám tự tiện ra tay với người nhà họ Dương ở trong nước thì đã tự phá hoại quy tắc của bản thân bọn họ, quyết định ngu ngốc và vô dụng như vậy, bọn họ sẽ không làm đâu.
Các cô gái gật đầu, cảm thấy Dương Thần nói rất có lý, có vẻ đúng như vậy, Hồng Mông không cần phải lấy gậy ông đập lưng ông.
Bây giờ Dương Thần tuyệt đối đã gây ra sóng gió lớn trong Huyễn cảnh rồi, Hồng Mông không thể không biết chuyện nhà họ Lạc không làm gì được Dương Thần nên sẽ không ngu ngốc đến mức đánh thẳng mặt với Dương Thần.
Lưu Thanh Sơn cảm thán nói:
- Con từng tuổi này chẳng lớn hơn con trai Minh Hào của cha bao nhiêu mà đã có thể tung hoành khắp thế giới, quả thật rất giỏi, nếu con trai cha bằng 1/10 con thì cha có thể công thành lui thân rồi, aiz...
Dương Thần cười quái dị nói:
- Muốn cậu ý thành tài thì cha hãy đưa nó cho con, con để nó đến trụ sở huấn luyện Hải Ưng ba năm, những thứ khác thì con không dám nói nhưng về Hoa Hạ thì tuyệt đối có thể quét ngang tất cả hắc đạo. Đương nhiên, có thể sống ra khỏi đó hay không thì còn phải xem bản lĩnh của cậu ấy.
- Thôi! Cha liều mạng nửa đời vì muốn cho con trai con gái được sống thoải mái, bây giờ con bé Minh Ngọc đã được hạnh phúc, tên tiểu tử Minh Hào kia cho dù không thể kiên trì chịu đựng đến đâu đi nữa thì cha cũng không muốn nó cừu tử nhất sinh.
Lưu Thanh Sơn khoát tay.
Nói đến chủ đề nghĩ cho con cái, vợ chồng lão Lý và Khương San đều bắt đầu chen miệng vào nói, bữa cơm trưa sau đó trở thành bản ghi chép hồi ức đầy máu và nước mắt của các ông bố bà mẹ...
Sau khi ăn cơm, các cô gái tản hết, người thì đi nghỉ, người thì tu luyện, cũng có người đi thay quần áo khác, còn Thái Nghiên lại vui vẻ đưa Lam Lam đi lái du thuyền.
Dương Thần lại âm thầm đến cửa phòng Đường Uyển, gõ cửa.
- Mời vào.
Bên trong truyền đến thanh âm dịu dàng của Đường Uyển.
Dương Thần đẩy cửa đi vào, trong phòng khách du thuyền khiêm tốn mà xa hoa, Đường Uyển dáng vẻ tao nhã sôi nổi đứng trên mặt thảm Ba Tư, cười nói:
- Vừa ăn cơm xong lại chạy đến chỗ em, anh không sợ vợ cả ghen sao?
Dương Thần không nói chuyện, đi đến trước mặt nữ nhân, ánh mắt nhìn thẳng vào hai tròng mắt xinh đẹp của cô, ánh mắt sáng ngời kia rất thản nhiên nhưng dường như lại không phải là sự thật.
- Sao thế? Sao lại nhìn em như vậy?
Đường Uyển cười, giơ tay ôm lấy eo Dương Thần.
- Nên để anh hỏi em mới đúng, em sao vậy, có chuyện gì mà giấu cả anh sao? Dương Thần trầm thấp hỏi.
Đường Uyển xinh đẹp cười nói:
- Tại sao đột nhiên anh lại nói như vậy, em làm gì có chuyện gì giấu anh...
Nói xong, cô xấu hổ dán người vào Dương Thần, hai bầu ngực căng tròn dán vào ngực Dương Thần, đầu dựa vào người Dương Thần, vuốt ve, mùi thơm nhàn nhạt của tóc chui vào mũi Dương Thần.
- Tiểu tình lang của em, thời gian thích hợp như bây giờ mà anh lại cứ nói mấy chuyện linh tình là sao...
Một bàn tay của Đường Uyển chậm rãi dịch chuyển từ phần eo của Dương Thần dọc xuống đường cong của bắp thịt, xuống đến giữa bắp đùi Dương Thần, một tay nắm lấy cái kia của hắn.
Nhưng điều khiến Đường Uyển bất ngờ là người đàn ông này lại không có phản ứng
gì, chỗ đó vẫn to như bình thường nhưng không hề ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Điều này đối với người háo sắc như Dương Thần mà nói thì gần như là chuyện không
thể.
- Mặc dù anh đa số dựa vào nửa thân dưới để suy nghĩ nhưng khi liên quan đến những chuyện không thể vui đùa thì anh sẽ dùng đầu để nghĩ.
Dương Thân giơ tay đẩy Đường Uyển ra khỏi người mình, nắm lấy hai vai của cô, nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp nói:
- Phản ứng sau khi nghe đến tên Huyền Cơ Tử của em hoàn toàn không nên có ở người phụ nữ như em, nói cho anh biết em có quan hệ gì với gã.
Nụ cười của Đường Uyển thoáng miễn cường, tìm đập nhanh đến mức không thể khống chế được:
- Chi là em không cẩn thận...
Trên mặt Dương Thần lộ ra một chút giận dữ, buông vai Đường Uyển ra, nói:
- Được, nếu em không nói thì cùng lắm anh về Hoa Hạ tìm cái tên Huyền Cơ Từ kia, giết gã đi là được!
Đường Uyển vừa thấy Dương Thần không giống hay nói giờn, ngay lập tức bắt lấy tay hắn sẵng giọng:
- Anh làm gì thế! Cái gì em cũng chưa nói! Anh điên rồi à! Giết đặc sứ của Hông Mông thì chẳng phải lại tăng thêm đại địch cho mình sao?
- Đường Lão Tăng từng nói về chuyện ông không thích Hồng Mông trước mặt nhiều người, nói là người của Hồng Mông giết cha em, nhìn thấy biểu hiện của em, anh rất có lý do để tin rằng chuyện này có liên quan đến Huyền Cơ Tử, vì vậy giết gã chắc không sai.
Huống hồ em thấy anh là loại người để ý đến số lượng địch sao?
Dương Thần mặt lạnh nói.
Đường Uyển nghẹn lời, không nghĩ tới Dương Thần đã liên tưởng xa như vậy rồi, sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng u oán buông tay Dương Thần ra:
- Em nói là được chứ gì... Nhưng anh phải hứa với em, không được kích động, không được nói đến chuyện chém giết gì.
- Vậy thì phải xem chân tướng sự việc thế nào, nên giết thì vẫn phải giết.
Dương Thần một bước cũng không nhường.
Đường Uyển nghiến răng nghiến lợi, nam nhân này nếu đem so sánh thì thật là quả cân sắt đá.
Chậm rãi xoay người, Đường Uyển ngồi vào bên cạnh giường mình, mở miệng nói:
- Thực tế... em cũng không biết được mấy phần sự thật, là chuyện liên quan đến bố mẹ em năm đó...
Bình luận facebook