• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI (2 Viewers)

  • Chương 1591

Dương Thần thoáng do dự, nơi khỉ ho cò gáy này sao lại có cung điện, nếu mình đi tới đại bản doanh của ông ta không biết có thể bị mai phục hay không.

U Minh Đại Đế cười ha hả, nhìn ra sự nghi ngờ của Dương Thần, nói:

- Các hạ không cần lo lắng, bản vương tự nhận không phải đối thủ của Hỗn Độn đỉnh, Hỗn Độn đỉnh của các hạ là khắc tinh của chúng ta. Các hạ không tìm chúng ta gây phiền phức đã là vạn hạnh.

- Bản vương chỉ muốn hiểu một chút tình hình ngoại giới ra sao, dù gì…Đã bị nhốt ở đây quá lâu rồi.

Không đợi Dương Thần trả lời, một bên Lạc Tiểu Tiểu đã không nhịn được, giật giật áo của Dương Thần nói:

- Đi, đi mà, nghe ông ta nói thì rất thần kỳ đó.

Cô bé này đúng là hiếm thấy, trước bị dọa cho sợ muốn chết, hiện giờ cảm thấy không có gì sợ hãi, tràn ngập tò mò.

Dương Thần suy nghĩ một chút, cũng không có việc gì làm, đi có thể tìm ra chút manh mối đi ra ngoài, bèn gật đầu đáp ứng.

Nếu thật sự ở Thiên Ma Chi Nhãn chờ một năm, vậy khi mình đi ra ngoài chắc đã xảy ra nhiều chuyện lớn.

Theo sau nhóm U Minh Đại Đế, Dương Thần mang theo Lạc Tiểu Tiểu đi vài trăm dặm tới một vùng núi.

Bốn phía không có vật gì, Dương Thần đang buồn bực, ở đây làm gì có cái cung điện nào; chỉ thấy trong mắt U Minh Đại Đế đốt lên hai ngọn quỷ hỏa, hướng chỗ mô đất trong khe núi bắn ra hai đạo hỏa diễm.

Hai ngọn quỷ hỏa đốt ra một đạo phù văn ẩn tàng, sau đó từ hai bên khe núi bắt đầu dịch chuyển, tạo thành một khe nứt tối tăm.

Cái “Khe cửa” này cũng rất thần kỳ, quỷ khí dày đặc, âm khí sát sát, hoàn toàn không thấy rõ bên trong có cái gì.

- Mời.

Cánh tay toàn xương trắng hư ảo rút ra làm tư thế mời, sau đó dẫn đầu đi tới khe nứt; mười đệ tử của ông ta cũng phi thân đi vào.

Dương Thần đang chuẩn bị đi vào, Lạc Tiểu Tiểu lại bám lấy người hắn.

- Làm sao vậy?

Dương Thần không hiểu.

- A…Nơi này trông rất đáng sợ…

Lạc Tiểu Tiểu khiếp vía nói.

Dương Thần mỉm cười:

- Không phải vừa mới nói muốn tới hay sao? Bây giờ lại sợ?

- Đó là người ta không biết bên trong như vậy, còn tưởng rằng là một tòa thành thật lớn.

Lạc Tiểu Tiểu chu miệng nói.

Khóe miệng Dương Thần co quắp, cảm giác như mình đang dẫn theo một đứa bé gái

- Đừng nói nhảm, đi vào!

Dương Thần cũng lười nói nhiều, trực tiếp kéo cô vào trong khe nứt.

Chờ khi hai người đi vào, khe nứt lại khép lại lần nữa, hoàn hảo như lúc đầu, căn bản không nhìn ra vết tích.

Vừa tiến vào trong lòng núi, âm khí xung quanh dày đặc lạnh lẽo khiến Lạc Tiểu Tiểu rùng mình.

Tu vi của cô còn chưa tới Độ Kiếp kỳ, ứng phó U Minh Quỷ sát chi khí rất vất vả.

Nham thạch xung quanh một màu tối đen càng khiến cô kinh hồn táng đảm.

Thế nhưng rất nhanh, cô cảm thấy một luồng chân nguyên đi vào cơ thể sưởi ấm cho mình, xung quanh thân thể xuất hiện một vòng bảo hộ vô hình, khiến thân thể trở nên ấm áp, nhẹ nhàng hẳn.

Lạc Tiểu Tiểu vui vẻ nhìn Dương Thần bên cạnh, biết hắn phát hiện ra tình hình của mình, liền giúp đỡ.

Tâm tư cô bé cũng rất đơn thuần, trong lòng càng nghĩ là Dương Thần thích mình, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Kỳ thực Dương Thần không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là không có hận ý với cô ấy, lại mang tâm lý mắc nợ, giúp cô ấy một chút, không mang ý nghĩ gì khác.

Đi sâu xuống dưới đất khoảng nghìn mét, trước mắt hai người hiện ra một khu vực trống trải, cảnh tượng này khiến Dương Thần cũng hơi kinh sợ.

Không gian dưới lòng đất rộng chừng mười dặm, cao đến mấy trăm mét. Trên thạch bích, khảm rất nhiều viên đá phát sáng màu lam tối.

Những viên đá phát sáng chiếu rọi toàn bộ không gian, tuy không gian là một màu lam nhưng càng phát ra u tĩnh quỷ dị.

Dưới mảnh thế giới dưới lòng đất này, một tòa thành cực lớn đứng sừng sững. Tòa lâu đài như được chạm trỗ từ một khối đá nguyên khối, đơn sơ mộc mạc nhưng khí thế rất rộng rãi.

U Minh Đại Đế thấy trên mặt hai người lộ ra tia dị sắc, cười ha hả:

- Dương tiểu huynh đệ, không cần ngạc nhiên như thế. Bản vương đã nói trước rồi mà, cứ trăm năm một lần vất nứt lại mở ra, dương khí dồi dào, âm khí suy yếu. Tôi để chỗ này dưới lòng đất, thứ nhất là để an tĩnh tu luyện, thứ hai tránh né dương khí bên ngoài, ngoài ra còn tránh né một số kẻ tu vi cao cường xông vào.

Trên đường đến, U Minh Đại Đế đã biết Dương Thần tuổi nhỏ không thể tưởng nổi, cho nên buông lỏng gọi một tiếng tiểu huynh đệ.

Sau đó, U Minh Đại Đế mang theo hai người Dương Thần vào tòa thành. Ở đây có số lượng lớn ma linh có trí tuệ ở lại, là thủ hạ của ông ta.

Theo sự giới thiệu của U Minh Đại Đế, hắn biết toàn bộ Thiên Ma Chi Nhãn có ít nhất hơn mười vị lĩnh chủ, đều là cao thủ năm vạn năm trước hóa thành ma linh.

Người này cũng không làm gì được người kia, thực lực ngang nhau, hơn nữa đồng dạng lưu lạc ở đây, không tranh giành gì nhau, ai cũng không ra được, bình an sống qua ngày.

Dường Thần cùng Lạc Tiểu Tiểu lúc trước không gặp một lĩnh chủ nào khác, bởi vì ban ngày ma linh ngủ say dưới lòng đất không thích xuất động.

Về phần Dương Thần giết chết nhiều ma linh là thủ hạ U Minh Đại Đế như vậy, ông ta cũng không quá để ý.

Tuy rằng những ma linh cấp thấp này có tác dụng tăng cường âm khí nhưng không phải đặc biệt gì. Mỗi vị lĩnh chủ đều có chí ít hơn mười vạn ma linh, chết mấy vạn cũng không quá quan trọng, dù sao cũng không có trí tuệ.

Bởi vì ma linh đều là hư thể, tòa lâu đài kỳ thực chỉ để an ủi mình, cũng không có nhiều ý nghĩa.

Chiêu đãi Dương Thần cùng Lạc Tiểu Tiểu bọn họ cũng không thể cung cấp rượu thịt gì bởi căn bản nơi đây không có; thực sự chỉ tới đây ngồi một chút, tâm sự với nhau mà thôi.

Dương Thần cũng suy nghĩ tìm hiểu thêm một ít tình huống Thiên Ma Chi Nhãn; vả lại không có nơi khác để đi liền đáp ứng ở lại đây vài ngày thăm dò xem có khả năng khác đi ra ngoài hay không.



Thời gian, như người lữ hành không biết mệt mỏi, từng phút từng phút không ngừng qua đi.

Di Vong quốc gia, chủ đảo trung tâm, mấy người vú Vương ở trong căn nhà bằng đá.

Trong phòng, lò sưởi ngập lửa, bó củi cháy đượm vang lên tiếng nổ “tí tách”, ánh lửa bắn ra như tinh linh.

Ghế sopha trước TV, truyền hình vệ tinh đang phát chương trình thời sự của đài truyền hình Hoa Hạ.

Khu vực duyên hải Đông Bắc Hoa Hạ, một thành phố hải cảng, một nữ phóng viên truyền hình, mặc áo lông bằng len dày cộm, môi có vết thâm tím vì giá rét, chỉ vào vùng biển.

Tuyết trắng bay đầy trời, tán loạn, mặt đất một màu trắng xóa; tuyết phủ kín toàn bộ hải cảng, thậm chí một số ngôi nhà thấp đã không nhìn thấy nữa.

- …Thưa quý vị, hiện tại mọi người có thể thấy, ngay cả hải cảng lớn này hầu hết nước biển đã đóng băng. Đây là hải cảng thiên nhiên từng được mệnh danh hải cảng không bao giờ bị đóng băng, hiện tại bắt đầu đóng băng dưới nhiệt độ -370C…

- Các thương thuyền khắp nơi không có cách nào vận chuyển bình thường, công nhân ở cảng cũng đã sớm rời khỏi đây. Theo tin tức của Chính Phủ, toàn bộ cư dân ở thành phố lớn cũng như cư dân ở các quốc gia phương bắc khác cũng đã bắt đầu di chuyển về phương Nam…

Trước TV, tay cầm điều khiển, vú Vương quấn trên người tấm chăn giữ ấm, thay đổi một kênh khác.

Kết quả, trên TV vẫn là một màu trắng, là người của đài truyền hình phát tin tức một thành thị phía Nam Hoa Hạ.

- …Theo thông tin từ phía cảnh sát, nguyên nhân của vụ án cướp đoạt ở siêu thị là do gạo, mỳ gói, bột mỳ các loại đồ ăn bị mua với số lượng hạn chế, khiến các cư dân di chuyển từ ngoài tới đây trở nên bất mãn…

- Hiện tại, cơ sở vật chất bị phá hư đang trong quá trình tu sửa, cảnh sát tiến hành tạm giữ ba mươi đối tượng thị dân ngoại lai; nhân viên quản lý siêu thị bị ném gạch, đá gây chấn thương cũng đã được đưa tới bệnh viện, tạm thời thoát khỏi cơn nguy hiểm…

- Nhưng theo tình hình hiện tại, không ít các siêu thị khác cũng đối mặt với tình trạng tương tự, không ít thị dân cho rằng, quốc gia nên mở các kho dự trữ lớn hơn tránh thêm các bi kịch phát sinh…

TV trực tiếp bị tắt đi.

Vú Vương thở dài, buông điều khiển từ xa để một bên, quay đầu sang bên cạnh thấy Tố Tâm, Tiêu Chỉ Tình sắc mặt rất kém nói:

- Thay đổi mười mấy kênh, xem ra không chỉ trong quốc nội chúng ta mà cả nước ngoài cũng vậy, toàn bộ rối loạn rồi.

Tiêu Chỉ Tình cười khổ nói:

- Mẹ, xem lòng càng thêm phiền, mẹ đừng xem nữa; ngay cả nhiệt độ khu vực Địa Trung Hải cũng xuống dưới 00C rối, thế giới còn không loạn sao.

- Thật là muốn chết rồi, bây giờ là tháng tám, là ngày Đại Hạ đấy, sao ngày càng lạnh thế này.

Vú Vương lo lắng nói:

- Nếu lại tiếp tục lạnh, trong nước Hoa Hạ chúng ta, phía Nam cũng bị lạnh chết người ak.

Tố Tâm đang muốn nói, sửng sốt, đứng đậy đi đến cửa phòng, mở miệng:

- Các cô đã về rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom