Dương Thần vừa chào hỏi những người đồng sự nhiệt tình vừa đi từ từ về chỗ làm việc của mình rồi mới ngồi xuống, xung quanh lại xuất hiện một vài cô nàng tạo mẫu với bộ dạng xinh tươi nổi bật, người nào người nấy ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.
- Anh chàng đẹp trai, làm quen chút đi, tôi là Triệu Hồng Yến.
Đây là một cô gái tóc quăn mặc bộ vest màu vàng nhạt, đôi mắt xếch mê hoặc, lúc đó giơ bành tay trắng nõn về phía Dương Thần tự giới thiệu.
- Chị Hồng Yến, đồng nghiệp mới đến chị đã giơ tay như vậy không sợ dọa người ta sợ phát khiếp sao?
Một cô khác mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, mặt hơi trong, dáng người có vẻ hơi đầy đặn cười nói:
- Anh tên là Dương Thần có phải không? Về sau ở phòng quan hệ xã hội chúng ta người anh phải đề phòng cẩn thận nhất chính là chị Hồng Yến trước mặt anh đó, chị ta ăn thịt đàn ông không chừa lại xương đâu.
Triệu Hồng Yến cũng không đỏ mặt hừ một tiếng giơ tay nhéo co nàng vừa nói:
- Trương Thái, cô nói ít thôi, ai chẳng biết cô là yêu cầu lớn nhất, ban đêm không có đàn ông thì không ngủ được.
- Hứ, còn lâu nhé, chị Hồng Yến chị nhìn xem, chị Minh Ngọc của chúng ta đến bây giờ chưa lập gia đình, chúng ta có tranh giành thế nào cũng không lại được chị ấy đâu.
Theo ánh mắt Trương Thái, Dương Thần nhìn về người phụ nữ không lên tiếng ngồi sau cùng, cô gái cao gầy mặc bộ váy màu hồng nhạt, mái tóc ngắn gợn sóng hơi nhuộm light tím, năm giác quan tinh xảo toát ra nét thu hút thú vị.
Lưu Minh Ngọc thản nhiên cười:
- Các cô tranh giành cái gì, tôi hoanh nghênh đồng nghiệp mới đến chứ không có thô lỗ như các cô đâu.
Nói rồi giơ bàn tay ngọc ngà nói:
- Dương đệ, không ngại bắt tay chứ?
- Ồ đương nhiên.
Dương Thần tự nhiên không ngần ngại tiếp xúc với cử chỉ thân mật này. Còn nếu như có thể giống như Hồng Yến vừa mới làm với Trương Thái thì đúng là không thể.
Vừa bắt tay với Lưu Minh Ngọc xong, Dương Thần liền có cảm giác ngón tay út của Lưu Minh Ngọc đang gãi nhẹ lòng bàn tay mình, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên cô nàng đang nháy mắt cười khẽ.
Động tác ám hiệu đơn giản như vậy làm cho Dương Thần có phần bay bổng, chẳng trách bao nhiêu gã đàn ông bon chen cúi đầu để vào làm ở công ty Quốc tế Ngọc Lôi, tố chất của những cô nàng ở đây đã rất cao mà điều nguy hiểm nhất chính là “nhiệt tình”.
Theo sát sự chào đón của ba cô gái, không ít nhân viên nữ trong phòng làm việc đều vui vẻ tiến đến chào đón Dương Thần, đương nhiên cũng không thể thiếu được những lời nói bông đùa kia.
Đến hơn mười phút sau, Dương Thần mới nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trong đám đồng nghiệp, đó là một gã mặc sơ mi trắng, dáng người thấp bé trắng trẻo, xem ra có vẻ giống như một nam sinh, nét mặt còn có chút nét ngại ngùng.
Dương Thần nhìn thấy người đồng nghiệp nam duy nhất chưa đến chào hỏi mình, lại còn là một bộ dạng như vậy trong lòng thấy buồn cười, sao một người đàn ông lại còn không thoải mái bằng đám phụ nữ kia, cuối cùng anh chàng bèn tiến lên trước chủ động giơ tay:
- Tôi là Dương Thần, xem ra ở trong phòng này chỉ có anh là nam đồng sự duy nhất thôi, hi vọng sau này sẽ hòa hợp tốt.
Người con trai thanh tú nhẹ nhàng bắt tay Dương Thần, sắc mặt có chút ửng hồng cúi đầu nói:
- Tôi, tôi tên là Trần Bác, hoan nghênh anh đến phòng.
Trần Bác? Thần Bột? Cái tên này mà cũng có thể đặt được, nhưng cái bộ dạng này thì có gì là không thể.
Dương Thần buồn cười nói:
- Tên cậu rất thú vị, rất đàn ông.
Trần Bác vừa nghe lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu khẽ khàng:
- Cám ơn!
Đúng vậy, anh ta thấy xấu hổ. Gọi “Trần Bột” thì nghe như có vẻ giống con gái đang e thẹn quá mức.
Mấy cô gái xung quanh đều vây lại đó, cô gái đầy đặn tên Trương Thái cười nói:
- Dương Thần anh không biết chứ trước khi anh đến thì phòng quan hệ xã hội chúng ta có mỗi cậu ấy là độc đinh đấy.
- Bây giừo thì tốt rồi, anh Dương vừa tới, ban quan hệ xã hội của chúng ta cũng coi như được điều hòa phần nào rồi.
Một cô gái trẻ bắt đầu gọi anh Dương Thần.
Dương Thần và mấy cô gái cười đùa một lát rồi cũng không làm mất nhiều thời gian rồi cũng tự giác về chỗ ngồi bắt đầu dọn dẹp các văn kiện và dụng cụ trên bàn.
Ngồi gần bàn Dương Thần nhất chính là chỗ của cô gái đầu tiên xông đến đòi bắt tay Triệu Hồng Yến, Triệu Hồng Yến cười lớn hỏi han:
- Anh chàng đẹp trai có cần giúp đỡ không? Có gì không hiểu thì cứ nói nhé.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Thần thẹn hùng như vậy cũng có thể làm quan hệ xã hội sao? Ban quan hệ chẳng phải thường xuyên gặp gỡ khách hàng trao đổi công việc, còn phải tiếp đãi khách hàng nữa? Cậu ta có cởi mở được không?
Triệu Hồng Yến sửng sốt không ngờ Dương Thần lại hỏi điều này liền nhỏ giọng:
- Tiểu Trần nghe nói là nhờ có quan hệ mới vào đây được, mọi người nhìn cậu ta có vẻ rất thẹn thùng như vậy cũng giao cho cậu ta ít việc văn phòng, còn bàn công việc thì thường không để cậu ta làm.
Dương Thần gật gật đầu có vẻ hiểu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó Dương Thần lại cười nham hiểm:
- Thực ra tôi cũng không phải biết nói chuyện lắm, cũng chẳng hiểu gì về đàm phán kinh doanh, xem ra sau này các cô cứ giao cho tôi làm mấy việc vặt vãnh là được.
Kiêm trợ lý Ngô Nguyệt bước vào
- Chủ tịch muốn gặp anh, anh hãy đi với tôi một chuyến.
Chủ tịch? Ngày đầu tiên đi làm đã vào phòng chủ tịch làm gì? Dương Thần buồn bực đứng dậy, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo Ngô Nguyệt rời khỏi bàn làm việc.
Dương Thần vừa mới đi khỏi toàn bộ ban quan hệ xã hội bèn sôi nổi hẳn lên, mọi người đều cảm thấy đây là sự việc khá kì lạ. Trong văn phòng của trưởng phòng, Mạc Thiện Ny nhìn thấy cảnh tượng bên ngòai nét mặt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc.
Bình luận facebook