Trong khu vực đặc biệt ở nhà ăn Quốc Tế Ngọc Lôi, các cán bộ cấp cao của công ty có liên quan với nhau chia thành không ít nhóm bên cạnh Tổng Giám Đốc Lâm Nhược Khê thảo luận vài vấn đề trong hội nghị, ngoại trừ trợ lý kiêm thư ký Ngô Nguyệt, vẻn vẹn chỉ có 2, 3 nữ quản lý cấp cao ngồi gần một số cấp cao khác luôn liếc ngược về phía cấp trên, nhưng không cũng dám quá gần vị trí Lâm Nhược Khê, dường như hình thành khí tràng cổ quái, đặc biệt quái dị.
Người ngồi gần nhất phải kể tới Mạc Thiện Ny, lúc này cô ta lại không có chút tâm trạng để ăn dù đĩa thức ăn bày biện khá đẹp mắt, cúi đầu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi:
- Lâm tổng, hôm qua gặp người đó, cảm thấy thế nào ạ?
Lâm Nhược Khê dù đang ăn cơm cũng có một phong thái vô cùng tao nhã, giống như công chúa hoàng gia đang ra giáo điều vậy, nghe xong lời Mạc Thiện Ny nói, rất tự nhiên buông bát đũa xuống, sắc mặt thản nhiên hỏi lại:
- Người nào?
- Là Dương Thần đó, có phải thái độ rất kém không?
Mạc Thiện Ny trong lòng vẫn thấy không hiểu vì sao Lâm Nhược Khê gạt bỏ đề nghị sa thải Dương Thần.
Lâm Nhược Khê cố tình đưa mắt nhìn ra phía nhà ăn một chốc, rồi tiếp tục cầm bát đũa, nói:
- Anh ta không phạm sai lầm lớn, không nguy hại đến lợi ích công ty, không làm tổn hại hình ảnh công ty, thì không cần chú ý tới mặt khác của anh ta, tôi sẽ xử trí.
Nói xong, lại tiếp tục ăn cơm từng chút một.
Lúc này, Mạc Thiện Ny càng thấy không hiểu hơn, thần sắc trên gương mặt xinh đẹp biến đổi liên tục, cuối cùng lại buông không hỏi dự tính của Lâm Nhược Khê nữa, kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô ấy biết, sự vô lý của người phụ nữ xinh đẹp này, khiến cho lòng đố kị khó mà xuất hiện, là không muốn nói nhiều về đề tài kia nữa.
Được, Tổng giám đốc đã không sa thải ngươi thì ta sẽ khiến ngươi tự đệ đơn xin thôi việc…
Mạc Thiện Ny căm hận nghĩ.
Buổi chiều Dương Thần chơi trò chơi suốt hơn một tiếng đồng hồ, vốn còn định ngủ một giấc trưa yên tĩnh, liền quay sang Triệu Hồng Yến mượn cái gối bơm phồng đã bày xong rồi, nhưng Mạc Thiện Ny đã đi đến.
Nhìn dáng vẻ thướt tha của nữ cấp trên xinh đẹp, Dương Thần lúc này có chút chột dạ,trên gương mặt dịu dàng như thế của cô ta, làm sao liền lộ ra nụ cười của con sói già đang nhìn chú cừu non chứ?
- Dương Thần, anh cũng rảnh rỗi cả ngày rồi nhỉ, đi cùng tôi đến chỗ này một chuyến, cần anh làm một vài việc rồi.
Dương Thần nhìn xung quanh, nhìn các nữ đồng nghiệp đều vùi đầu chăm chú làm việc, cố nén cười không muốn giúp hắn, đành bất đắc dĩ nói:
- Làm tài xế thì được, còn cái khác tôi cần suy nghĩ lại.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết cần ngươi làm gì.
Mạc Thiện Ny thở một hơi dài thầm nghĩ, cái tên này vẫn giữ cái thái độ muốn chết đó.
Đi cùng Mạc Thiện Ny xuống tầng ngầm giữ xe, xe của Mạc Thiện Ny là chiếc Audi A4 màu đỏ, ngồi vào trong đã ngửi thấy mùi thơm mê người từ người Mạc Thiện Ny tỏa ra.
Dương Thần kìm không được, hít mấy hơi hưởng thụ, cười nói:
- Cô Mạc, trong xe thật là thơm, có mùi rất giống cô.
- Da mặt anh dày thật đấy.
Mạc Thiện Ny kìm không được gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ:
- Anh trước mặt phụ nữ đều nói năng tùy tiện như vậy hả?
- Cái gì chứ, mùi hương dễ chịu thì tôi ngửi nhiều một chút, cái gọi là len lén ngửi mùi hương phụ nữ kia mới đáng khinh. Tôi đã đọc qua một bài báo khoa học nước ngoài nói về sự kết hợp nam và nữ, mức độ cao nhất là sức hấp dẫn mùi khi một người đàn ông hi vọng có được một người phụ nữ, và khi kết hợp với người phụ nữ đó, thường thường là mùi hương cơ thể người phụ nữ đó phù hợp với khẩu vị của người đàn ông đó, điều tra hàng trăm người họ đúng là vợ chồng, đều thông qua những mùi hương cơ thể mà tìm thấy bạn đời của mình.
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny nháy nháy mắt.
- Không muốn nhiều lời với anh.
Mạc Thiện Ny khởi động xe không hề nhìn lại hắn, nhưng khi xe chạy chưa được bao lâu, thì chịu không nổi sự hiếu kì lại hỏi:
- Nói như vậy, anh và vợ anh kết hôn, cũng nhờ vào cái mũi ngửi sao?
Dương Thần sửng sốt, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh giá xinh đẹp của Lâm Nhược Khê, thầm nghĩ mùi hương của bà xã tôi tất cả đàn ông đều chịu không nổi, ngoài miệng thì cười hì hì đáp:
- Đó không phải là chủ yếu, tôi thích mùi hương của bà xã tôi, mùi hương của những cô gái khác tôi cũng thấy thích, cô Mạc nè, mùi hương của cô cũng rất tuyệt đấy.
Vừa nói vừa hít một hơi dài.
- Anh…
Nếu chiếc Audi A4 có ghế ngồi bắn ra của máy bay, Mạc Thiện Ny thật muốn trực tiếp bắn bay tên hạ lưu này.
Trên đường đi, gương mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ liên tục, làm thế nào cũng khó mà hết được.
Mười lăm phút sau, xe dừng dưới lầu một tòa nhà cũ, Mạc Thiên Ny như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng lườm Dương Thần, nói:
- Thấy tấm biển Phụ trang Hoa Thành phía trước chưa?
Dương Thần ngáp một cái, mở to mắt nhìn, vị trí trung tâm phía trước tòa nhà quả thực có một tấm đế màu trắng chữ đen ghi “ Công ty trách nhiệm hữu hạn Phục trang Hoa Thành”.
- Đó là chỗ chúng ta cần đến sao?
- Là anh đến, chứ không phải tôi.
Trên mặt Mạc Thiện Ny ánh lên một tia giảo hoạt.
- Tôi cần đi đến công ty khác để đàm phán, anh đi công ty này.
- Đàm phán? Nói cái gì?
Dương Thần bực bội đáp
- Công ty Hoa Thành này năm ngoái đặt công ty chúng ta trang phục 600 ngàn, nhưng vẫn còn nợ khoản còn lại 400 ngàn, vốn là đến sang năm mới đến kì hạn, nhưng nghe nói Hoa Thành sắp phá sản, cho nên chúng ta cần nhanh thu hồi khoản nợ 400 ngàn kia, phòng ngừa mất hết vốn, không thu hồi lại được.
Dương Thần cảm giác chuyện có chút gì đó không đúng:
- Cô Mạc, nhiều tiền như vậy, cô để một mình tôi đi, thực sự là quá khó.
- Những người trong ban Quan hệ xã hội khác đều có việc làm, chỉ có anh là rảnh, huống hồ bảo anh đi thu nợ chứ phải đi chém người đâu, nếu anh là đàn ông thì đừng kì kèo nữa.
Mạc Thiện Ny trừng mắt nói.
Dương Thần kì thực rất muốn nói:
- Tôi là gã đàn ông kì kèo như vậy.
Nhưng nghĩ có trốn không thoát, thì đành nhận, sau khi cầm tài liệu giao dịch từ tay Mạc Thiện Ny, từ từ nhằm hướng tòa nhà đi tới.
- Kết thúc xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón anh.
Mạc Thiện Ny nói xong, cười tươi tắn, quay đầu xe rời khỏi bãi đỗ, tiện tay cầm điện thoại tắt máy…
Dương Thần vẫn không biết hắn bị cấp trên giở trò, khoan thai bước vào trong tòa nhà, liền thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đứng ở quầy hàng đang vẽ lung tung móng tay một cách chán ngán.
Cô gái nhìn thấy Dương Thần bước vào, liền nở nụ cười quyến rũ:
- Ngài muốn phục vụ gì sao?
Dương Thần vẫy vẫy túi tài liệu trên tay:
- Tôi là người của Quốc Tế Ngọc Lôi, hi vọng cùng quý công ty trao đổi về vấn đề tài chính của một vụ giao dịch.
- Quốc Tế Ngọc Lôi?
Cô gái sau khi nhìn Dương Thần một cách kì lạ thì kiểm tra một vài thứ trong máy tính sau quầy hàng, và hỏi:
- Xin hỏi,chuyện liên quan đến khoản còn lại của giao dịch ạ?
Dương Thần vui vẻ, xem ra công ty này rất tốt, nhanh như vậy đã nhận rõ sự việc, coi như không có ý định quỵt nợ rồi, bản thân hắn cũng thấy thoải mái rất nhiều, bèn gật gật đầu
- Đúng vậy.
Cô gái mỉm cười vẻ khác thường, đi tới phía trước hai tay khép lại chỗ bụng, dồn đôi ngực lại rất bắt mắt, cái khe sâu kia dường như có thể dẫn người ta rơi xuống vực sâu:
- Mời ngài theo tôi, tôi dẫn ngài đến chỗ giám đốc.
Nói xong, mông eo uốn éo từ từ đi lại phía thang máy.
Dương Thần lập tức bắt kịp đồng thời nhìn bóng dáng đong đưa của cô gái, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, xem ra con nhỏ Mạc Thiện Ny không tệ, sắp xếp việc thu nợ này được ghê.
Bình luận facebook