• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI (5 Viewers)

  • Chương 95

Mấy người đàn ông trong phòng sắc mặt trở nên khó chịu, Đại Quân đứng lên, vóc dáng của hắn cao khoảng 1m8, cổ áo phanh lộ ra cơ ngực chắc khỏe, nhìn Dương Thần, đôi mắt híp lại thành một tuyến:

- Thằng ranh, coi chừng, hãy nhìn kỹ đây là địa bàn của ai có vay phải trả đó là chuyện đương nhiên, cha đánh con gái là chuyện thường tình, mày đừng can thiệp.

Trương Phú Quý bị Dương Thần đẩy ra, cũng thẹn quá hóa giận, chỉ vào Mạc Thiện Ny và Dương Thần la lớn:

- Được lắm, con đê tiện, hóa ra tìm đàn ông đến giúp, mày muốn cha mày tới Trung Hải này không mấy ngày mà bị người ta giết phải không? Để sau này mày có một cuộc sống thoải mái một mình?

Thấy Mạc Thiện Ny không đưa tiền Trương Phú Quý giận run người mở miệng bắt đầu chửi mắng.

Mạc Thiện Ny đôi mắt ứa lệ nhìn ông một cái, đầy tuyệt vọng và xấu hổ, khóe miệng nở nụ cười lạnh:

- Tùy ông nói sao cũng được, dù sao tiền ông nợ ông phải trả. Dương Thần chúng ta đi!

Nói xong, Mạc Thiện Ny kéo Dương Thần toan rời đi.

Dương Thần thật sự không hề gì, cái lão Trương Phú Quý này đúng là chả còn gì để nói, nếu không phải bại não chắc là bệnh tâm thần, “ vô phương cứu chữa’’, bốn chữ này thật hợp với ông ta, nếu ông ta không phải là cha kế của Mạc Thiện Ny, cái quật vừa rồi, theo lẽ đã làm gãy tay của ông ta rồi.

Tuy nhiên, mấy người đàn ông trong phòng dường như không dễ dàng gì để cho 2 người rời đi.

Đại Quân hừ lạnh một tiếng:

- Không để lại tiền, đừng hòng rời khỏi đây!

Vài người công nhân cười ha hả giành trước chạy ra ngoài cửa, chặn ngang đường đi của Dương Thần hai người họ, tiện thể dùng ánh mắt tham lam nhìn lên phần lộ ra da thịt mềm mại trên thân thể của Mạc Thiện Ny.

Dương Thần cũng đã từng trải, sao giữa ban ngày vẫn ngang nhiên giữ người, nhịn không được cười nói với Mac Thiện Ny:

- Sao giống như trong phim vậy?

Mac Thiện Ny đâu còn lòng dạ nào để đùa giỡn, cố nén sự sợ hãi trong lòng, lau khô nước mắt nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Có tin tôi gọi một cú điện thoại báo cảnh sát, các ngươi tụ tập cờ bạc tất cả đều bị bắt giam và phạt tiền.

Nhóm đàn ông trong phòng cười ha hả đứng lên, dường như nghe được chuyện cười.

Đại Quân vẻ mặt kiêu ngạo tiến tới, cười ác độc nói:

- Cô gái, tôi cho cô biết, lúc trước mọi người ở công trường này thiếu nợ tôi, đều nói như vậy, báo cảnh sát, cho tôi vào tù nhưng mà cô biết sau này tụi nó ra sao không?

- Làm sao?

Mạc Thiện Ny không hề sợ hãi hỏi.

Đại quân cười giễu cợt:

- Trên đời này nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn, đợi tao cho tụi nó một trận cho mẹ nó nhìn không ra, coi sao mà báo cảnh sát, luật pháp cái gì, tất cả đều là chuyện tầm phào rồi cũng phải ngoan ngoãn nộp tiền cho tao.

Đại Quân nhìn dâm ô vào người Mạc Thiện Ny, chậc chậc nói:

- Tuy nhiên, tình huống hôm nay hơi khác, con người tôi không thích đánh phụ nữ, nếu cô gái xinh đẹp này chịu phục vụ cho anh em chúng tôi thì chuyện tiền bạc sẽ cho qua, xong rồi thì thả các người về!

Hàm ý của câu nói này đã rõ “ dùng thân trả nợ’’.

Những kẻ đã có tâm địa xấu xa, nhìn Mạc Thiện Ny một cách thèm thuồng như là đang chờ một bữa ăn ngon vậy.

Trương Phú Quý đang căng thẳng vẫn sợ bị đòn, bây giờ nghe đến chuyện tiền nong có phần hy vọng, tinh thần liền tỉnh táo, hướng đến Mạc Thiện Ny kêu lên:

- Đồ đê tiện, có nghe thấy anh Quân nói không mà còn đứng đó thất thần?

- Chuyện mắc mớ gì đến mày? Đại Quân bước tới tát vào Trương Phú Quý:

- Tao giống người ép buộc phụ nữ hả? À mà nói, hai mươi ngàn tệ đâu đáng giá bằng cô nàng xinh đẹp này?

Mạc Thiện Ny nghi ngờ, Trương Phú Qúy muốn cô bằng lòng đề nghị của Đại Quân thiếu chút nữa tức đến ngất đi, dường như nước mắt đã cạn, giờ phút này chỉ là sự bất khuất và căm phẫn, cười lạnh nói:

- Đừng có mơ, các người không dọa được tôi, biết điều hãy trách xa ra mau để chúng tôi rời khỏi, bằng không tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.

Xử sự của Mạc Thiện Ny khiến Dương Thần có phần khâm phục, đích thật là một cô gái cứng rắn, tuy cảm xúc hơi mất kiểm soát, nhưng rất nhanh lại cùng cô đứng thẳng lưng.

- Tao nói phụ nữ rất dại dột, mày cho là tao xạo?

Đại Quân gãi gãi lỗ tai, xem thường nói:

- Nói thật với mày, trưởng đồn cảnh sát này rất thân với anh rể tao, cho dù mày báo cảnh sát, cũng không xảy ra chuyện gì, anh rể tao sẽ biết, là ông chủ của phòng kế bên, hắn đang theo dõi, tiền tao cũng là tiền hắn, tụi mày tưởng dễ dàng rời khỏi đây sao?

Dương Thần chợt bừng tỉnh. Thì ra ông béo là anh rể của Đại Quân, hèn gì để cho Đại Quân cờ bạc sát vách bên cạnh phòng làm việc, cấu kết cùng nhau ăn tiền của công nhân.

Mạc Thiện Ny không dự định ở lâu thêm nói:

- Dương Thần, chúng ta đi, đừng bận tâm bọn họ

Hai người vừa mới nhích người rời đi, mấy tên đàn ông liền ngăn cản, mặt lộ vẻ hung hăn nhìn chằm chằn vào hai người.

- Bắt họ vào trong!

Đại Quân không thèm nói thêm gì, quyết dùng bạo lực.

Trương Phú Qúy thấy đám người hành động, vội kêu gào:

- Anh Đại Quân, chuyện tụi nó không đưa tiền cho anh không liên quan đến em.

- Cút vào đi!

Đại Quân thô bạo tung cú đá vào mông của Trương Phú Qúy, Trương Phú Qúy ngã nhào bên trong cánh cửa.

Đám đàn ông tiến tới muốn bắt Dương Thần và Mạc Thiện Ny từng người một túm vào phòng, nhưng Dương Thần đâu để cho bọn được như ý, kéo Mạc Thiện Ny hơi băn khoăn vào lòng. Nhấc chân đá mấy cái vào người đứng gần.

Mấy người vừa muốn đến gần Dương Thần chưa kịp nổi nóng, bất thình lình đã bị cú đá bay ngược ra ngoài. Xương ức giống như gãy lìa ra, may mà tố chất của cơ thể tốt, mới không phun ra máu.

Dương Thần thấy kẻ cầm đầu Đại Quân ngẩn người ra, cười lạnh 1 tiếng, tiến tới túm tóc của hắn, không để cho Đại Quân có cơ hội phản ứng, dùng sức kéo mạnh, ném Đại Quân vào trong phòng, còn nhổ ra 1 nắm tóc.

Đại Quân bị ném tới không biết trời đất, lâu nay vẫn cho rằng mình khỏe mạnh ai cũng không sợ, nhưng không ngờ tiếp không nổi chiêu của người thanh niên bề ngoài không có gì đặc biệt này, chưa kịp phản ứng mà đã bị ném xuống đất.

Đầu đau đến nỗi bị lột lớp da, Đại Quân sờ vào đầu, một mảnh tóc đã bị nhổ đi, mà máu chảy giàn giụa, cả bàn tay cũng nhuốm đỏ, làm cho hắn liền bị choáng váng.

Trong nháy mắt, tình thế nghiên hẳn về một phía, Dương Thần giống như đuổi dê vào chuồng, 1 cái tát, 1 cú đá giáng vào bọn họ lúc trước còn kiêu căng mà nay đã khóc la làng.

Trương Phú Qúy vừa mới ủ rũ sợ hãi nay thấy cảnh này, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, cố chịu đựng nỗi đau đớn của cái mông vội chạy đến cạnh Dương Thần nói:

- Thì ra cậu là cao thủ, ha ha, giúp tôi cho bọn chúng 1 trận, trả thù cho tôi, vừa rồi tôi bị bọn chúng đánh ha ha.

Dương Thần hờ hững liếc mắt nhìn hắn, nhấc chân lại đá vào mông hắn 1 cái

- Ôi, ôi!

Tư thế của Trương Phú Qúy như chó ăn phân, ngã vào trong phòng lần nữa.

- Mày tại sao đá tao? Tao là cha của cô ta.

Trương Phú Qúy chửi bới.

Không đợi Dương Thần trả lời, Mạc Thiện Ny lạnh lùng nói:

- Tôi không có người cha như vậy!

- Mày…..mày…..

Trương Phú Qúy chửi ầm lên, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Dương Thần đang nhìn, tất cả đều nuốt chững xuống, lẩm bẩm không dám mở miệng.

Mạc Thiện Ny vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy tình thế đã được Dương Thần chế ngự, nhạc nhiên trước sự mạnh mẽ của Dương Thần, cùng lúc trong lòng cũng cảm thấy may mắn, chỉ là mình vừa rồi suy xét nhiều hơn, mới đầu, nhờ Dương Thần đi với mình hoàn toàn chỉ vì công trường thi công hoàn toàn là đàn ông, mình là phụ nữ đi 1 mình thật không tiện. Đâu ngờ mang theo Dương Thần lai giúp được một chuyện lớn như vậy. Nếu không, hậu quả khó lường.

- Chuyện này là sao?

Một âm thanh từ phía sau vang lên, là ông béo chủ quản vừa mới đi 1 vòng trở về, tức là anh rể của Đại Quân đã về, nhìn thấy đống hỗn độn sợ hãi la lên.

Đại Quân thấy ông béo đến, tựa như tìm được người cứu tinh, dù cho cái đầu vẫn còn chảy máu, vội vã khóc lóc thảm thiết:

- Anh rể, anh đã tới, bọn họ không trả tiền còn đánh người.

Sắc mặt ông béo liền tối đi, khuôn mặt đầy thịt run rẩy nói:

- Các người làm cái gì, đông người như thế mà chỉ có 1 nam 1 nữ cũng làm không xong.

- Thằng này biết võ, ôi đau chết đi được….

Một thằng đàn ông nằm dưới đất la lên.

Ông béo nhìn thấy cảnh tượng của bọn họ, trong bụng có phần sợ sệt, nhưng biết rõ lúc này không phải là lúc chùn bước, vì thế ra vẻ điềm tĩnh nói:

- Thằng kia, mày giỏi đánh rồi làm sao? Nay cái xã hội có luật pháp mày đánh người phải ngồi tù, tin không bây giờ báo cảnh sát bắt tụi mày đi.

- Ngồi tù?

Dương Thần mỉm cười nói:

- Các người tụ tập cờ bạc,và thông đồng lừa gạt tiền công nhân, nếu chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, đó không phải chỉ đơn giản là ngồi tù vài ngày thôi đâu?

Bị chạm vào điểm yếu, vẻ mặt ông béo đỏ lên:

- Đừng ăn nói lung tung, chỉ mình Trương Phú Qúy muốn đánh cược, có liên quan gì đến chúng ta?

- Thật sao? Không liên quan đến chuyện cùa ông?

Dương Thần cười rộ lên, chậm rãi đi tới trước mặt ông béo nói:

- Nếu ông nói không liên quan đến chuyện của các ông, thì chúng tôi khiến nó biến thành chuyện của ông, thế nào?

- Cái….Có ý gì?

Ông béo hơi ngạc nhiên.

Đột nhiên Dương Thần nắm lấy cổ của ông béo, không đợi ông béo phản ứng, giống như tha con chó chết, vóc người to béo kéo lê vào trong phòng, cân nặng gần 100kg dưới tay của Dương Thần tựa nhẹ như phỗng.

Đợi cho ông béo vào trong phòng, Dương Thần quay đầu cười với Mạc Thiện Ny:

- Cô qua văn phòng bên cạnh lấy vài tờ giấy trắng và vài cây bút qua đây, tôi cần dùng.

Mạc Thiện Ny cảm thấy sự việc đã không nằm trong phạm vị tính toán của chính mình, tất cả đều xảy ra quá đột nhiên, nhưng giờ phút này ngoài việc tin tưởng Dương Thần không còn lực chọn nào khác, liếc mắt nhìn Dương Thần và gật đầu.

Rất nhanh, Mạc Thiện Ny mang về giấy trắng và bút, sau khi đưa cho Dương Thần đang do dự nghĩ muốn hỏi cái gì đó, nhưng không biết sao mà mở miệng.

Dương Thần hiểu ý của cô cười trấn an:

- Yên tâm, sẽ không xảy ra tai nạn chết người đâu.

Tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi đến không dám lên tiếng, sợ bị đòn nữa, dẫu sao cũng không phải liệt sĩ cách mạng, biết rõ đánh không lại còn xông lên, bọn họ chỉ nghĩ đến kiếm chút tiền, nếu tránh được không bị đánh đương nhiên không dại gì tự nộp mạng.

Sau khi Dương Thần đề cho Mạc Thiện Ny ra ngoài, khóa trái lại căn phòng, rồi quay lại với bọn họ đã kinh hồn bạt vía.Nở một nụ cười tủm tỉm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom