Sao cô lại ở trong bệnh viện? Lăng Bắc Hàn đâu? Đầu rất đau, vẫn còn cảm thấy chóng mặt nữa, cô không sao nhớ được tại sao mình lại ở trong bệnh viện.
“Lôi......” Úc Tử Duyệt mở miệngnói mới cảm giác được cổ họng mình đau rát khó chịu, lúc này Lôi Vũ liền tiến lại, nâng cô dậy: “Uống chút nước trước đi, em bị sốt cao, vừa mới hạ sốt không lâu!” Lôi Vũ giải thích. Tối hôm qua nghe nói A Cường bị thương, anh chạy suốt đêm tới đây, năm giờ sáng mới đến nơi.
Ai ngờ, Úc Tử Duyệt cũng được đưa tới bệnh viện này.
Úc Tử Duyệt uống ừng ực ừng ực hơn nửa chén nước,mới đỡ khát, nghe Lôi Vũ nói như vậy, cũng hiểu ra được rằng mình bị sốt nênđược đưa tới đây.
“Việc phỏng vấn......”
“Đã bị thế này rồi còn lo chuyện thu thập tin tức! Anh đã phái phóng viên ảnh qua, chiều anh cũng sẽ qua đó, còn em ở đây yên tâm dưỡng bệnh cho anh!” Lôi Vũ buông cô ra, nhìn Úc Tử Duyệt ngồi phía đầu giường, cười ra lệnh.
“Sao?Vậy tổng biêntập Lôivà đồng nghiệp nhất định phải chú ý an toàn, hiện tại động đất vẫn chưa ngừng!” Úc Tử Duyệt lo lắng nghiêm túc nói.
“Anh có thể hiểu là em đang quan tâm anh không?” Lôi Vũ nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nét dịu dàng........
Úc Tử Duyệt sao lại không hiểu ý tứ lời Lôi Vũ nói, “Tổng biên tập Lôi....”
“Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt đang định nói rõ ràng với Lôi Vũ, lại chợt nghe thấy ngoài cửa phòng bệnh truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ.
“Mẹ! Ba!” Sao hai người lại tới đây?Nơi này rất nguy hiểm! Phản ứng đầu tiên của Úc Tử Duyệt chính là lo lắng cho an nguy của bọn họ, sau đó trong lòng cũng vô cùng xúc động. Lôi Vũ đứng một bên, gật đầu chào vợ chồng Úc gia.
“Duyệt Duyệt...... Mẹ lo lắng muốn chết!” Tô Mạt Hề đi vào, ngồi xuống bên giường bệnh của Úc Tử Duyệt, đưa tay bắt lấy hai bàn tay cô, vẻ mặt đau lòng nhìn cô, thiếu chút nữa khóc lên.
“Mẹ! Không phải con vẫn khỏe sao?” Úc Tử Duyệt vội vàng trấn an bà.
Úc Trạch Hạ cùng Tô Mạt Hề bình tĩnh nhìn Lôi Vũ đang đứng một bên, khẽ gật đầu một cái.
“Bác trai, bác gái! Cháu là cấp trên của Tiểu Úc, Lôi Vũ!” Lôi Vũ tiến lại gần bắt tay với Úc Trạch Hạo, lại nhìn Tô Mạt Hề, lễ phép nói.
Sắc mặt Tô Mạt Hề dịu đi, lịch sự nở nụ cười, gật đầu một cái.
Sau khi Lôi Vũ chào hỏi bọn họ xong, liền nói rằng muốn đi mua cơm cho Úc Tử Duyệt, cũng rất tâm lí nhường phòng bệnh ột nhà ba người bọn họ.
“Vị tổng biên tập này rất quan tâm tới con......” Sau khi Lôi Vũ rời đi, Tô Mạt Hề như có điều suy nghĩ nói.
Nghe mẹ nói như thế, Úc Tử Duyệt chợt luống cuống, chẳng lẽ bọn họ cũng hiểu lầm? “Mẹ,tổng biên tập của bọn con luôn quan tâm đến mọi người mà!” Úc Tử Duyệt phản bác.
“Thật sao? Có điều nhìn anh chàng này cũng không tệ nha, nghe nói là quân nhân đã giải ngũ?” Tô Mạt Hề nhìn Úc Tử Duyệt, thử dò hỏi.
Sao mẹ cô lại biết Lôi Vũ là quân nhân đã giải ngũ? Nhưng nghĩ kỹ lại, có chuyện gì của cô mà bọn họ không biết đâu! Mặc dù bọn họ để cô sống tự do, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện của cô bọn họ không biết.
“Đúng vậy, mẹ!Mẹ hỏi nhiều vậy làm gì? Thật kỳ lạ!” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói.
“Điều kiện cậu takhông tệ, lại không phải là quân nhân, không phải rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của con sao?” Tô Mạt Hề nói, cũng muốn thử dò xét cô.
“Mẹ,sao mẹ lại nghĩ vậy? Lăng Bắc Hàn......” Úc Tử Duyệt tức giận vội vàng phản bác, mẹ đã đá Lăng Bắc Hàn ra khỏi cửa rồi sao? Trong lòng Úc Tử Duyệt vô cùng kích động, cảm thấy chua xót thay cho Lăng Bắc Hàn.
“Lăng Bắc Hàn làm sao? Cậu ấy đã bị con đá ra khỏi cửa rồi còn gì, bố mẹ luôn đứng về phía con!” Tô Mạt Hềđảo mắt, nói kích cô.
“Con... con đá anh ấy lúc nào chứ? Aizzz... chuyện của con, mẹ không cần phải để tâm đến đâu!” Úc Tử Duyệt kích động phản bác, giọng nói có chút yếu ớt, thở hổn hển, cũng phát hiện mình vừa lỡ miệng, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Lời của Úc Tử Duyệtkhiến vợ chồng Úc gia mừng thầm trong lòng, xem chừng chuyện tình cảm của hai đứa đã dịu đi rồi, cho nên Úc Tử Duyệt mới bênh vực Lăng Bắc Hàn như thế!
Tô Mạt Hề len lén nhìn chồng mình,Úc Trạch Hạo một cái, hai người hiểu ý, xem ra nên nói lại với Lăng Chí Tiêu một tiếng.
“Được, lần này cha mẹ khẳng định sẽ không can thiệp! Nếu con muốn tên thằng nhóc Lăng Bắc Hàn kia xin lỗi con, hay muốn đánh cậu ta, ba mẹ cũng tuyệt đối ủng hộ!” Úc Trạch Hạo tiến lên, nói với con gái bảo bối.
“Nào có! Anh ấy đối xử với con rất tốt! Bây giờ anh ấy vẫn còn ở khu vực cứu nạn....” Úc Tử Duyệt lại không nhịn được phản bác, như không cho phép bất kỳ ai nói xấu anh một câu. Nhớ tới bây giờ anh vẫn còn cứu viện ở khu vực gặp nạn, Úc Tử Duyệt chỉ thấy thương anh.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho anh được bình an.
Lần này, vợ chồng Úc Gia càng có thể khẳng định tình cảm của con gái mình đối với Lăng Bắc Hàn vô cùng kiên định, hy vọng cô có thể thoát ra khỏi đau lòng, tiếp nhận Lăng Bắc Hàn một lần nữa......
*
Úc Tử Duyệt ở lại bệnh viện bốn ngày mới có thể khỏi sốt,bệnh viêm phổi cũng được chữa khỏi. Trong bệnh viện, mỗi ngày cô đều chăm chú theo dõi tin tức ở khu vực gặp nạn, một tuần lễ sau khi xảy ra động đất, các hoạt động tìm kiếm cứu nạn cũng chấm dứt.
Trọng điểm bây giờ chính là sắp xếp dân cư trong khu vực và xây dựng lại khu vực gặp nạn. Rất nhiều chiến sĩ tham gia cứu viện đã bắt đầu rút quân.Mấy ngày nay Úc Tử Duyệt đều liên tục gọi vào số máy củaLăng Bắc Hàn, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Lúc Lôi Vũ hoàn thành việc phỏng vấn tới phòng bệnh thăm cô, cả người anh gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn nhiều. Úc Tử Duyệt khâm phục tinh thần nghề nghiệp của anh, mặc dù là tổng biên tập, nhưng anh không hề sợ khổ, giống như A Cường vậy!
“Các bài báo của anh ngày nào em cũng xem! Cực khổ cho anh rồi!” Úc Tử Duyệt bưng chén nước đưa cho Lôi Vũ, ngồi ở bên giường, nhìn anh, thật lòng khen ngợi.
Lôi Vũ nhận lấy, cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chỉ mong không bị phê bình!”.
“Em tin rằng sẽ không! Tòa soạn của chúng ta là tòa soạn có lương tâm, là phóng viên, chúng ta chẳng những muốn truyền đến người xem một phần năng lượng, đồng thời cũng vạch trần sự thật, không phải sao ạ? Anh xem chất lượng của tầng lầu trong trường học kia xem…..một phần do thiên tai, nhưng cũng phần lớn là do con người! Thật sự em cảm thấy bất bình thay cho những đứa trẻ đáng thương kia!” Thì ra trong khi phỏng vấn Lôi Vũ phát hiện ra được, khu vực gặp nạn có rất nhiều công trình thuộc dạng công trình bã đậu, hơn nữa đều là trường học.
Lôi Vũ nhìn Úc Tử Duyệt tán thưởng, cô bé trước mắt này, thật sự là một phóng viên chính trực có lương tâm!
“Tòa soạn báo cũng bị phía trên gây áp lực! Nhưng mặc kệ áp lực thế nào, chúng ta cũng nhất định phải nói lên sự thật, nói rõ toàn bộ, cũng làm mọi cách để đăng những thông tin ấy lên, chỉ cần không thẹn với lòng!” Lôi Vũ có vẻ bất đắc dĩ nói.
“Tổng biên tập,anh thật sự là một người tốt!” Úc Tử Duyệt nhìn anh, lớn tiếng khích lệ.
Lôi Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười trong sáng của cô, không nhịn được đứng lên đi tới, đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của cô: “Em cũng là một cô gái tốt bụng!” Ánh mắt tràn đầy dịu dàng, Lôi Vũ nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng mình.
Nhìn người đàn ông đứng bên giường cô, bàn tay to rộng nhẹ vuốt ve đầu cô, anh cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng mặt nhìn anh, nói rằng “Em cũng là một cô gái tốt!” khiến cho, vào giờ phút này, đứng ở ngoài cửa mở rộng, Lăng Bắc Hàn một thân cao lớn mặc quân trang cầm bó hoa tươi trong ngực nhất thời sửng sốt!
Một cơn ghen tuông cuồn cuộn dâng lên, tràn đầy lồng ngực!
“Khụ......” Anh không vui ho khan một tiếng, tay của người đàn ông kia vội buông cô ra, Úc Tử Duyệt hoàn hồn, thấy anh đang đứng ngoài cửa, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, trái tim cũng đập dữ dội!
Anh đến thăm cô ư?
Chóp mũi cay cay, cô kích động nhảy xuống giường vọt vào ngực anh.
Lôi Vũ thấy một người đàn ông mặc quân phục từ cửa phòng bệnh tiến vào, con mắt sắc sảo hiểu biết vài phần, nếu nhớ không lầm, anh chính là một trong Tứ Hồng tiếng tăm lừng lẫy thủ đô, là quân Gải Phóng Thủ Đô, cũng là doanh trưởng của tiểu đoàn trinh sát chủ chốt trực thuộc sư đoàn 148, Lăng Bắc Hàn!
Một nhân vật nổi tiếng trong giới quân sự!
Chỉ là, anh dường như chưa biết quan hệ của Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt.
“Anh... anh tới rồi....” Thấy Lăng Bắc Hàn đi vào, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng truyền vào mũi, lúc này cô mới ý thức được, trong ngực anh đang ôm một bó hoa tươi, có hoa hồng phấn, có cả hoa ‘Xin đừng quên tôi’ màu tím nữa.
Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt nở nụ cười lịch sự, đi tới bên cạnh Úc Tử Duyệt, đưa bó hoa cho cô, Úc Tử Duyệt theo bản năng nhận lấy, trái tim nhỏ rung động mãnh liệt.
“Vị này là?” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Lôi Vũ, lại nhìn Úc Tử Duyệt,đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi. Xem dáng vẻ của người đàn ông này, cùng với thái độ vừa rồi đối với cô, anh sao có thể không biết anh ta là ai?
Chỉ là, anh muốn xem cô giới thiệu anh ta là ai, cũng xem giới thiệu anh với Lôi Vũ thế nào!
“Anh ấy là tổng biên tập tòa soạn của bọn em, Lôi Vũ!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, vội vàng giới thiệu với Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn xoay người lại, lịch sự đưa tay phải về phía Lôi Vũ, “Tổng biên tập, anh ấy là....” Úc Tử Duyệt vừa định nói anh là chồng mình, đột nhiên ý thức được điều gì, cũng không biết nên giới thiệu anh như thế nào. Lăng Bắc Hàn cũng đang cẩn thận lắng nghe.
“Anh ấy là chồng trước của em, Lăng Bắc Hàn!” Úc Tử Duyệt hạ quyết tâm, lớn tiếng nói. Lúc này, Lôi Vũ mới biết cô là phụ nữ đã ly hôn!
Trong lòng Lôi Vũ thoáng sững sờ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng vẫn lịch sự đưa tay phải ra bắt tay Lăng Bắc Hàn, “Trung tá Lăng, ngưỡng mộ đã lâu!” Lôi Vũ nhìn Lăng Bắc Hàn, lịch sự cười nói.
“Không dám......!” Lăng Bắc Hàn thu tay lại, khiêm tốn nói.
Khóe mắt của Úc Tử Duyệt vẫn đặt trên người Lăng Bắc Hàn, trên gương mặt anh có mấy vết thương mờ, đầu ngón tay cũng có vết dính vết thương, nhưng cả người xem ra không có chỗ nào bị thương nặng cả, lúc này cô mới yên tâm.
Lôi Vũ có chút buồn bực vìngày trước mình chưa tìm hiểu kỹ tình trạng của Úc Tử Duyệt, nhưng mà không phải hiện tại cô đã ly hôn rồi sao?
“Tiểu Úc, tôi sang chỗ A Cường xem một chút!” Sau khi hàn huyên với Lăng Bắc Hàn mấy câu, Lôi Vũ thức thời nói.
“Được, tổng biên tập, đểem tiễn anh!” Úc Tử Duyệt nói xong, từ mép giường bước xuống, đưa Lôi Vũ tới cửa. Trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy ghen tuông đứng ở bên giường, nhìn cô cười nói với tên Lôi Vũ đó, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Sau khi tiễn Lôi Vũ rời đi, Úc Tử Duyệt xoay người, đóng cửa lại, nhìn Lăng Bắc Hàn đang đứng bên giường, tim lại bắt đầu rung động, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nhàn nhạt: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?” Cô ngượng ngùng hỏi, đi đến phía trước.
Còn chưa đến gần anh, đã thấy cánh tay Lăng Bắc Hàn vươn tới, kéo cô vào trong ngực, anh ngồi trên giường, còn cô ngồi trên đùi anh!
Bình luận facebook