Sau khi Úc Tử Duyệt vào phòng, cô cẩn thận từng li từng tí đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một cái áo khoác, một lát cô muốn đi khám thai với mẹ chồng.
Lăng Bắc Hàn mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đang đứng ở tủ treo quần áo, động tác mặc áo khoác ngoài có chút vụng về, khi một tay đưa vào trong ống tay áo thì bụng ưỡng cao hơn.
Anh không nhịn được bước về phía cô, đi tới phía sau thì một tay khác của cô khó khăn đưa vào trong ống tay áo còn lại. Lăng Bắc Hàn không nhịn được đưa tay phải giúp cô, hình như cảm thấy anh dựa vào quá gần, Úc Tử Duyệt nhích người.
Cánh tay kia cũng thành công đưa vào trong ống tay áo, Lăng Bắc Hàn nhìn cánh tay còn cứng ngắc ở giữa không trung, trên tay trái còn mang theo một bao tay màu đen, vết sẹo trên mu bàn tay còn chưa khỏi. Có thời gian sẽ đi loại bỏ nó.
Chỉ thấy cô lại tiếp tục lấy một cái khăn quàng cổ trong tủ treo quần áo, quấn lên người, anh không nhịn được đưa tay muốn lấy tóc của cô ra khỏi khăn quàng cổ, nhưng lúc này, cô đã xoay người, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn anh lấy một cái, cầm túi xách trong ngăn kéo, bước chân rời đi.
Đi ngang qua bên cạnh thì Lăng Bắc Hàn đưa tay níu lại cánh tay của cô lại, "Nghe anh giải thích....” Anh trầm giọng nói, giọng nói mang lộ rõ sự lo lắng. Úc Tử Duyệt dùng sức hất tay của anh ra, "Em không muốn nghe.” Cô lạnh nhạt nói, giọng nói lạnh lùng mà xa cách, giống như anh là người xa lạ .
Thái độ lạnh như vậy làm Lăng Bắc Hàn đau lòng. Anh cho là khi cô nhìn thấy anh mất tích bốn tháng, không rõ sống chết thì ít nhất là trước tiên sẽ đặc biệt kích động, trừng phạt, sau đó sẽ tính sổ. Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, cô lại lạnh nhạt như vậy!
Úc Tử Duyệt hất tay anh ra, nâng bụng to phệ khẽ di chuyển, một tay đỡ bụng, một tay đỡ eo, đi tới cửa, giờ phút này con trai trong bụng hoạt động không ngừng, tay của cô nhẹ nhàng vỗ, an ủi nó.
"Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn kích động gầm nhẹ ra tiếng, tiến lên, ngăn ở trước mặt cô, đôi tay đè bả vai của cô, vẻ mặt bi thương nhìn Tử Duyệt! Cô gái nhỏ này, làm gì cũng không chấp nhận anh? Thái độ lạnh nhạt như vậy khiến cho anh nhớ tới, sau khi kết thúc chuyện của Hạ Tĩnh Sơ, phản ứng của cô cũng lạnh nhạt như vậy.... !
Tử Duyệt ngước mắt lên, hết sức bình tĩnh nhìn anh, không giận không cười, ánh mắt rất nhạt, "Em nói không muốn nghe anh giải thích, em muốn đi bệnh viện rồi, đừng chậm trễ thời giờ của em.” Cô lạnh nhạt nói, lách nửa người trên, thoát khỏi hai tay của anh, đi tới cửa.
Bây giờ ở trong mắt của cô, trong lòng, địa vị của con trai vượt xa Lăng Bắc Hàn! Anh ấy muốn đi làm nhiệm vụ thì cứ đi đi, muốn làm gì thì làm đi, cô sẽ không vì anh mà nóng ruột nóng gan, lo lắng đề phòng nữa !
Mùi vị chờ đợi không dễ chịu, cũng may mấy tháng này có con trai làm bạn, nếu không nhất định cô sẽ rất uất ức mà sinh bệnh.
Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn cô bước chân tập tễnh đi tới cửa, sau đó bóng dáng ấy biến mất ở tại cửa ra vào.
Lăng Chí Tiêu cùng Tiếu Dĩnh ở dưới lầu, vẫn chăm chú lắng nghe, cho là sẽ nghe được âm thanh Úc Tử Duyệt đánh đập chửi mắng Lăng Bắc Hàn, nhưng không trên lầu không có động tĩnh gì cả!
"Mẹ...."
"À? A.... Duyệt Duyệt con....” Đi tới lầu một, Tiếu Dĩnh nghe được tiếng kêu của Úc Tử Duyệt, vội vàng hồi hồn, cùng Lăng Chí Tiêu len lén lui ra phía sau, làm bộ như không có nghe lén.
Lúc này, chỉ thấy Úc Tử Duyệt từng bước từng bước xuống lầu, "Mẹ, con chuẩn bị xong rồi!” Cô vẫn giống như bình thường, mỉm cười nói.
Tiếu Dĩnh vội vàng lên lầu, cầm lấy túi xách trong tay cô, đỡ cô xuống lầu.
Lúc này Lăng Bắc Hàn cũng xuống, trong lòng Tiếu Dĩnh vô cùng buồn bực, thế nào cảm giác bọn họ là lạ, "Mẹ, bệnh án con đều mang theo cả, có thể đi được chưa?” Sau khi Úc Tử Duyệt xuống lầu, lại hỏi Tiếu Dĩnh.
"Duyệt Duyệt, bây giờ Bắc Hàn trở về rồi, mẹ thấy hãy để cho nó dẫn con đi khám! Hôm nay còn phải học khóa dưỡng thai mà!” Tiếu Dĩnh chỉ cảm thấy giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, cười tự nhiên nói, cũng âm thầm nháy mắt với con trai.
Nhìn gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Hàn, có chút dáng vẻ hào sảng tuấn tú, Tiếu Dĩnh chỉ cảm thấy đau lòng. Mấy tháng nay, nhất định con trai đã chịu không ít khổ sở.
Lời nói của Tiếu Dĩnh làm Úc Tử Duyệt thoáng tia không vui. Nhưng vì không muốn bọn họ lo lắng, cô vẫn gật đầu. Thấy cô gật đầu, nỗi lo lắng thất vọng đau khổ trong lòng Lăng Bắc Hàn tiêu tán, mừng như điên, "Bắc Hàn, còn không đỡ Duyệt Duyệt!” Tiếu Dĩnh thấy con trai đứng ngây ngốc, lạnh lùng nói, đưa túi xách của Úc Tử Duyệt cho anh!
Thật giống một chiếc cọc gỗ, cũng không biết hò hét, trêu chọc vợ!
Chỉ là tính tình con trai bà hiểu rõ ràng, mình đối với nó lạnh, nó sẽ chỉ đối với mình lạnh hơn!
Úc Tử Duyệt không lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười. Lăng Bắc Hàn tiến lên, đỡ cô. Lần này cô không có đẩy ra, lúc đi ra cửa, Lăng Bắc Hàn buông cô ra, đi vòng qua trước mặt cô, ý đồ cài nút áo khoác ngoài cho cô.
Cô không thèm nhìn anh, tầm mắt rơi vào một bên, Lăng Bắc Hàn cúi người, cài từng cái cúc một, bàn tay đi tới cái bụng nhô cao. Bụng này giống như một trái bóng cao su, trái tim anh rung động không ngừng, sâu con mắt hiện ra ánh mắt đầy yêu thương. Bụng lớn như vậy, đã qua sáu tháng rồi....
"Bắc Hàn, là một tên nhóc đó!” Tiếu Dĩnh nhìn con trai đang đứng trước mặt Úc Tử Duyệt, hiểu ý tứ của con, bà lớn tiếng nói.
Lăng Bắc Hàn hồi hồn, trái tim lần nữa rung động, là con trai.... nam hay nữ, anh cũng không thèm để ý, chỉ là giờ phút này trong đầu anh dần dần phác hoạ ra hình ảnh một đứa bé nghịch ngợm hoạt bát, cảm thấy rất thú vị....
Úc Tử Duyệt vẫn không lên tiếng, chỉ hy vọng anh nhanh chóng cài xong. Không kiên nhẫn cúi đầu thì chỉ thấy tay phải của anh nhẹ nhàng xoa bụng mình, loại cảm giác đó, rất kỳ diệu.
Bàn tay xoa bụng ấm áp của cô, cảm giác nó giật giật. Lăng Bắc Hàn kinh ngạc rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt u mê. Một khắc kia Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ vụng về của anh, có chút buồn cười nhưng không hề bật cười.
"Đi nhanh lên đi, thời gian rất gấp!” Cô lạnh nhạt nói, tự mình cài nút áo. Thật may là cái áo khoác ngoài đủ lớn, còn có thể cử động được . Lần nữa Lăng Bắc Hàn bị con mắt lạnh lùng của cô làm tổn thương, chần chờ đứng dậy, đỡ cô đi ra cửa.
Tiểu Lý đã sớm khởi động xe hơi, không khí trong xe đã ấm lên. Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt lên xe, rồi sau đó, anh cũng lên xe.
Trong buồng xe không khí yên lặng, Lăng Bắc Hàn lấy sổ khám thai từ trong túi xách của Úc Tử Duyệt, có các loại giấy tờ cùng với một quyển sổ do Úc Tử Duyệt tự mình ghi chép, nhật ký trưởng thành của bảo bảo, một quyển sổ thật to giấy A4 kẹp từng tấm hình siêu âm B qua các giai đoạn....
Lăng Bắc Hàn cảm động nhìn một số tấm hình, bốn tháng nay, anh đã bỏ qua những thứ kia....
Úc Tử Duyệt cũng không ngăn cản anh, dù sao anh cũng là ba của đứa nhỏ, anh có quyền xem.
"Dự tính ngày sinh lúc nào?” Lăng Bắc Hàn có chút kích động hỏi, suy nghĩ tính toán đến lúc đó anh có thể ở bên cạnh cô hay không.
Vấn đề đột ngột của anh làm Úc Tử Duyệt sửng sốt một chút, "Khoảng vào ngày mùng 6 tháng 6.” Cô vẫn nhàn nhạt trả lời, cúi đầu, yêu thương nhìn tiểu bảo bảo. Mang thai vừa qua sáu tháng, còn khoảng chừng ba tháng hai tuần lễ nữa là sinh…
Trên khuôn mặt nhuộm đầy ánh sáng yêu thương, anh nhếch miệng cười, mới vừa rồi còn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt với anh, bây giờ đã biến mất. Lăng Bắc Hàn cũng không vui vẻ gì, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Đến lúc đó anh sẽ xin nghỉ....” Lăng Bắc Hàn dịu dàng nói.
Giống như Úc Tử Duyệt không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục dịu dàng yêu thương vuốt ve bụng mình. Cô nghĩ nên nói cho anh biết, có xin hay không, ở bên cạnh hay không, cô đều không sao cả. Không có anh, cô vẫn có thể cố gắng vượt qua được....
Đối với sự đáp lại của cô, Lăng Bắc Hàn thất bại! Âm thầm thở một hơi, hai người không hề nói một câu nào nữa.
***
"Ơ, rốt cuộc anh cũng tới!” Bác sĩ nữ phụ trách khám thai cho Úc Tử Duyệt thấy liên tiếp bốn tháng nay không thấy Lăng Bắc Hàn, giọng nói có vẻ giễu cợt, hình như là đang vì phụ nữ có thai mà bất bình. Lăng Bắc Hàn cười xấu hổ, gật đầu một cái.
"Có hơi thiếu máu, kê cho cô loại thuốc này bổ sung sắt!” Bác sĩ xem kết quả thử máu của cô, nói. Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, Lăng Bắc Hàn ở một bên thì cẩn thận nghe, nhớ kĩ.
"Cô có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không?” Bác sĩ trung niên với kinh nghiệm phong phú hỏi Úc Tử Duyệt.
"Ở chỗ xương sống thắt lưng, chân cũng sưng vù, nửa đêm sẽ bị chuột rút!” Úc Tử Duyệt suy nghĩ một chút, nói ngắn gọn.
Lăng Bắc Hàn nghe cô nói xong, trong lòng đau đớn, nghĩ đến cô phải chịu khổ, làm sao không đau lòng cho được....
"Những thứ này cũng bình thường, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng đừng quên rèn luyện, dựa vào tình huống cụ thể!” Bác sĩ nữ lại nói, Úc Tử Duyệt gật đầu. Khám thai xong, hai người đi tới trung tâm dưỡng thai.
Nhìn mỗi người phụ nữ có thai bụng bự bên cạnh đều có chồng đi cùng, Lăng Bắc Hàn cảm thấy áy náy không dứt. Trong lòng Úc Tử Duyệt cũng khẽ ê ẩm, có mấy người biết cô, còn chào hỏi, "Trước khi cô sinh chồng cô rốt cuộc cũng rảnh rỗi!” Mấy người phụ nữ có thai cười trêu chọc.
Úc Tử Duyệt cười gật đầu một cái, "Anh ấy đi bộ đội về!” Trước đó cô cũng có nói qua với bọn họ, chồng của cô là quân nhân, bình thường rất ít khi trở về.
Lăng Bắc Hàn lễ phép chào hỏi mọi người.
"Phải ha, quân nhân đều như vậy! Trong tiểu khu của tôi cũng có một chị có chồng quân nhân, bảo bảo ra đời hơn một tháng thì ông chồng mới trở về....” Người phụ nữ cười nói. Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, lúc này, tiếng chuông trong phòng học vang lên, từng đôi vợ chồng trật tự đi vào.
Lăng Bắc Hàn cũng đỡ Úc Tử Duyệt đi vào, ở trước mặt người ngoài, cô cũng cho anh chút mặt mũi.
"Hôm nay nội dung bài học dưỡng thai này là cho ba mẹ, mọi người hãy dùng đất sét trước mặt để nặn ra hình dáng mọi người tưởng tượng trong đầu, bộ dạng của tiểu bảo bảo, trong quá trình nặn ở đây, nhất định phải cùng nói chuyện với bảo bảo nhiều hơn....” Cô giáo dịu dàng nói, các ba mẹ đứng ở phía trước đài, trước mặt bọn họ có để đất sét.
Úc Tử Duyệt cảm thấy cái khóa học này thật thú vị, Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ chốc lát sau, tất cả các đôi vợ chồng đều bắt đầu động tác.
Úc Tử Duyệt vẻ mặt hạnh phúc, cười bóp thành bộ dáng của tiểu bảo bảo, "Bảo bảo, con mắt của con nhất định sẽ rất to có đúng hay không?” Lời cô nói làm Lăng Bắc Hàn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cô vừa nói xong, vừa liếc nhìn vòng quanh, nhìn các cặp vợ chồng khác, còn có người đàn ông trực tiếp nằm trên bụng vợ, hỏi.
Nữ giáo viên đi tới, trách cứ nhìn cái người đần độn này một cái, "Vị này là ba sao, đừng chỉ nặn, mà phải vuốt ve trò chuyện với tiểu bảo bảo nhiều hơn....” Cô giáo nhìn hai vợ chồng, giáo huấn Lăng Bắc Hàn.
Bình luận facebook