Anh không liên lạc với cô, cô cũng không liên lạc với anh, trong suốt khoảng thời gian ấy, Lục Khải Chính không biết cảm nhận trong lòng là thế nào, hình như cảm giác của Nhan Tịch và anh không giống nhau, anh rất không thích cảm giác chỉ có một mình anh nóng ruột nóng gan vì cô!
Rốt cuộc cũng gọi điện thoại được cho cô, Lục Khải Chính thở phào nhẹ nhõm, “Em ở đâu?”
Lời chất vấn mang theo giọng điệu không vui truyền ra từ trong điện thoại, tim Nhan Tịch co thắt lại, cõi lòng như tan nát, y hệt cảm giác cô vẫn hay miêu tả trong tiểu thuyết vậy. Trong đầu lại hiện lên cảnh anh ngồi ăn cơm cùng Lăng Bắc Sam, cũng đồng thời hiện lên cảnh anh ôm người con gái khác trong lồng ngực....
Rốt cuộc anh là người thế nào?
“Có chuyện gì sao?” Cô lạnh nhạt hỏi ngược lại, cảm giác xa cách giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ là người xa lạ.
Thái độ lạnh nhạt của cô khiến anh giận đến mức muốn bóp chết cô!
“Em không phải nói, tôi sẽ tự tra!”Lục Khải Chính gầm nhẹ xong lập tức cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau, anh đẫ tra ra tung tích của cô.
Ngày ấy, anh tới Tô Thành, vừa là làm việc cho Tư Đồ Ngạn, vừa muốn truyền tin tức tình báo mới thu thập được. Vì để tránh tai mắt của Tư Đồ Ngạn, anh đi tìm Nhan Tịch trước. Nhan Tịch nói, cô không với tới được anh, đồng thời, cũng nói cô không hiểu cảm giác của cô đối với anh như thế nào, khi đó, Lục Khải Chính đã tưởng rằng cô có tình cảm với anh!
Ngày đó, thông qua sự điều tra của mình, anh cũng hoàn toàn xác định Lăng Bắc Hàn cũng nằm vùng.
Sau khi Úc Tử Duyệt đuổi theo Lăng Bắc Hàn, rồi đau lòng chạy đi, Nhan Tịch định đuổi theo an ủi cô, lại bị Lục Khải Chính cản lại, kéo trở về phòng mình.
“Anh...anh… Tối nay không đi à?”Anh nói, hãy cho thêm hai tháng nữa, nhất định anh sẽ cho cô một lời cam kết.Có những lời này của anh lòng Nhan Tịch kiên định hơn rất nhiều. Giờ phút này, cô nhìn anh, trái tim đập nhanh dữ dội.
Hai tay Lục Khải Chính thân mật vòng qua ôm chặt lấy hông cô, cúi đầu, khóa mặt khuôn mặt của cô lại, “ Nếu em giữ anh lại...anh sẽ không đi.” Anh khom người, vừa hôn nhẹ lên môi cô, vừa mị hoặc nói.
Cả người Nhan Tịch chấn động, trái tim vì lời nói của anh mà đập nhanh đến không kiểm soát được, lời nói mập mờ như vậy....
“Vậy anh trở về đi, một đấng mày râu ở chỗ của một cô gái không tốt…ưmh….” Lời còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh che lại, Lục Khải Chính bá đạo nhưng cũng làm không mất đi sự dịu dàng, chiếm đoạt môi của cô, công thành đoạt đất cuốn lấy dư vị ngọt ngào trong khoang miệng cô.
Nhan Tịch cứng đờ cả người, sợ hãi vụng về hôn trả anh, trong lòng nổi lên nỗi lo lắng trước nay chưa từng có!
Cô vụng về hôn trả khiến anh cảm thấy buồn cười, dùng kỹ sảo thành thục trêu chọc cô, thăm dò càng lúc càng sâu.
“Không… Anh….” Khi anh đè cô ngã xuống giường cô liền đẩy anh ra, “Anh đi tắm đi!”Không muốn xảy ra quan hệ lần thức hai với anh, Nhan Tịch cự tuyệt sự cầu hoan của anh. Lục Khải Chính có chút tổnthương nhìn cô chằm chằm, “Được, anh đi tắm. Tối nay em không chạy được đâu!”Lục Khải Chính cười xấu xa nói, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi anh đi, Nhan Tịch nặng nề hít vào một hơi, một lúc lâu sau, trái tim hoảng loạn kia mới bình tĩnh lại. Cô cười tự giễu, cười bản thân sao lại trở nên kích động, không có chút miễn dịch nào với Lục Khải Chính như vậy....
Bật laptop lên, viết tiếp bản thảo.
Thế này chính là yêu sao?
Cô không hiểu, rốt cuộc bản thân có yêu Lục Khải Chính hay không, hay đơn giản chỉ là mình bị hấp dẫn, hay gì khác? Chỉ có duy nhất một điều rõ ràng, cô không kháng cự được anh!
Lục Khải Chính vừa trở lại phòng ngủ của cô liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím ‘canh cách’, vừa lau mái tóc ướt nhẹp, anh vừa nhẹ nhàng đến gần chỗ cô,vì huấn luyện quân sự trong một khoảng thời gian dài, cho nên anh bước đi không hề có một tiếng động nào cả.
Mà Nhan Tịch cũng đang hết sức nhập tâm viết đến đoạn kích tình của nhân vật, cho nên không hề phát hiện ra anh đã đến gần bên mình....
Lục Khải Chính đứng sau lung cô yên lặng không nói tiếng nào, đọc thầm từng dòng chữ cô viết trên màn hình, một vài từ nhạy cảm nóng bỏng nhảy vào trong mắt. Đồ sắc nữ này, lại viết…. Hơn nữa còn viết vô cùng sinh động, cái gí mà dùng tư thế tiến vào từ phía sau!
“A!” Một giọt nước nhỏ xuống bàn phím, Nhan Tịch giật mình hô lên, ngửa đầu nhìn, chiếc cằm lún phún râu của đàn ông liền đập ngay vào mắt.
“Phập!” Lục Khải Chính vươn tay, mạnh mẽ gặp laptop của cô lại, sau đó kéo cô qua, đồng thời ngồi xuống bên giường nhỏ của cô, khiến cô ngã vào trong ngực mình.
“Buông em ra, em chưa viết xong.” Nhan Tịch vội vàng muốn đứng lên, hai tay cầm vào mu bàn tay của anh, muốn tách cánh tay sắt của anh ra, nhưng anh đâu có chịu buông ra dễ dàng như vậy!
Anh đưa tay giữ chặt cằm của cô, cúi đầu nhìn cô, “Sao lại viết được những thứ kia? Học ở đâu ra?” Lời văn kích tình như thế, mới đọc qua mà có cảm giác như hình ảnh hiện ngay ra trước mắt vậy, còn cả kiểu xâm nhập từ phía sau nữa! Lục Khải Chính xem như được mở rộng tầm mắt, không ngờ nhìn vẻ bề ngoài cô thanh thuần là thế, trong đầu nhỏ lại là những tư tưởng dâm uế như vậy!
Câu hỏi của anh khiến mặt cô đỏ lên, cô vội xoay tầm mắt, “Anh...anh đọc rồi sao?” Nhan Tịch lắp bắp nói, thật là xấu hổ chết đi được! Đây là lần thứ hai cô bị anh bắt gặp viết truyện H!
“Học ở đâu?” Lục Khải Chính xanh mặt, tra hỏi cô, giống như đang truy hỏi tội phạm, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm! Nhan Tịch bị dọa đến run cả người, có cảm giác như mình vừa phạm phải tội lớn gì vậy!
“Phim khiêu dâm.... Tiểu thuyết.... Việc này không liên quan đến anh.”Nhan Tịch đỏ mặt nói.
Lời còn chưa nói hết, anh đã đẩy cô ngã xuống giường, “Về sau không cần xem phim, đọc tiểu thuyết gì nữa, anh tự mình dạy em, thế nào?” Lục Khải Chính đè lên người cô, xấu xa nói, sau đó, con sói lớn lại lần nữa tấn công con thỏ nhỏ, hơn nữa, còn đặc biệt dùng hành động để dạy cô, dùng chính tư thế cô vừa viết trong tiểu thuyết kia....
Lần này khi Lục Khải Chính rời đi, Nhan Tịch cũng thức giấc, “Sao anh giống như một đặc vụ vậy?Bây giờ mới có năm giờ.”Đôi mắt cô mơ màng, nhìn anh nhanh chóng thoắt cái đã mặc xong quần áo, đứng ở bên mép giường mình, trêu ghẹo hỏi.
Động tác kéo quần khóa của Lục Khải Chính chợt khựng lại, anh nhếch môi cười nhạt, “Trí tưởng tượng của em thật phong phú, viết tiểu thuyết rất thích hợp.Có điều, về sau nếu để anh phát hiện ra em viết những nội dung bệnh hoạn như thế nữa xem anh dạy dỗ em như thế nào!” Lục Khải Chính ngồi xổm xuống bên giường nhỏ của cô, bàn tay cưng chiều vỗ vỗ mặt cô, cười ranh nói.
“Anh là gì cơ chứ! Không được xen vào việc của em.”Nhan Tịch tức giận bĩu môi nói, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
“Anh là gì á?Lúc lên giường thì nhận ra, mới xuống giường liền không biết rồi sao?”Giọng điệu vô lại, Lục Khải Chính lại vỗ vỗ gương mặt của cô, vén tóc của cô lên, ‘Thử để tóc dài đi.”Vuốt ve mái tóc của cô, anh khàn giọng nói.
Trái tim Nhan Tịch khẽ run lên, anh bảo cô nuôi tóc dài sao?
“Không thích!Tóc dài phải dưỡng rất nhiều.” Nhan Tịch bĩu môi cự tuyệt, trong lòng lại như cô gái nhỏ mới biết yêu, quyết định sau này không cắt tóc ngắn nữa....
Lục Khải Chính cười cười, không miễn cưỡng cô, hôn lên miệng cô một cái, “Đừng cả ngày vùi đầu trong nhà, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, rèn luyện thân thể nhiều hơn đi, thể lực của em không đạt tiêu chuẩn đâu!” Lục Khải Chính dạy dỗ cô, khuôn mặt nhỏ của Nhan Tịch lại đỏ lên, lúc hoan ái, anh kêu cô cử động mà cô không có chút sức lực nào.
“Cút!” Tức giận đẩy anh ra, gầm nhẹ nói, người đàn ông này thật xấu xa!
“Hai tháng tới anh thật sự rất bận, không có việc gì chuyện quan trọng, thì đừng tìm anh.”Lục Khải Chính đứng dậy, nói thêm với cô.
“Em không thèm tìm anh đâu!”Cô bướng bỉnh nói, trong lòng lại cảm thấy mất mát. Lục Khải Chính bất đắc dĩ cười cười, bước nhanh rời đi. Nhan Tịch vốn định tiễn anh, nhưng khi ra đến ngoài phòng thì anh đã rời đi rồi....
Khi ăn sáng xong, Nhan Tịch liền tìm thuốc tránh thai lần trước chưa uống hết, mặc dù biết uống thuốc này sẽ tổn hại cơ thể, nhưng cô vẫn uống.
“Chị uống thuốc gì vậy?.” Úc Tử Duyệt thấy cô len lén tìm thuốc uống, liền hỏi. .
“Không có, không có gì! Duyệt Duyệt, mau ăn cơm đi!” Nhan Tịch hoảng hốt nói, sau đó múc cho Úc Tử Duyệt một chén cháo, hai mắt cô sung đỏ, vừa nhìn liền nhận ra được cô mới khóc.
“Lão Lục tới à?” Tối hôm qua cô có nghe được tiếng động của hai người, Úc Tử Duyệt xấu xa hỏi, chỉ thấy mặt của Nhan Tịch dần đỏ bừng lên, rỗi khẽ gật đầu một cái.
“Bị anh ấy ănđến xương cũng chẳng còn rồi hả?” Úc Tử Duyệt xé bánh bao, cười ranh hỏi cô, chỉ thấy mặt của cô càng đỏ hơn, ngẩng đầu lên, nhìn cô xem thường, “Ăn đồ của emđi!”
Úc Tử Duyệt cười cười, hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Hơn một tháng sau, Nhan Tịch phát hiện cơ thể mình thường rã rời mệt mỏi, buổi sang thường hay bị nôn, kinh nguyệt cũng không thấy tới.
Một dự cảm không lành khiến cô nhắm mắt đến hiệu thuốc mua que thử thai, vừa nhìn thấy kết quả, cả người cô sững lại như hóa đá!
Không phải cô đã uống thuốc rồi sao? Sao còn có thể mang thai được? Nhan Tịch buồn bực nghĩ, sau đó tra tài liệu mới biết được, thuốc tránh thai khẩn cấp là căn cứ vào thời kỳ rối loạn sinh lý của phụ nữ để đạt được hiệu quả tránh thai, một tháng chỉ có thể uống một lần, uống lần thứ hai sẽ không có tác dụng.
Cô thật là đúng lúc, mang thai mất rồi!
Mà hơn một tháng này Lục Khải Chính biệt vô âm tín như biến mất khỏi thế gian, cô không có cách nào liên lạc được với anh! Có đôi khi, cô không thể không hoài nghi anh lại đùa bỡn cô một lần nữa.
Chưa cưới đã mang thai khiến cô vô cùng hoang mang, hoảng loạn, không dám nói cho bất kỳ ai. Dưới sự gặng hỏi hết lần này đến lần khác của Úc Tử Duyệt, cô mới nói cho cô ấy biết!
“Duyệt Duyệt, em giữ bí mật giúp chị! Nhất định phải giữ bí mật này có được không? Nếu mẹ chị gọi điện thoại tới, em nhất định không được lỡ miệng! nói ra.” Nhan Tịch bất lực nắm tay Úc Tử Duyệt, gần như cầu xin cô.
“Em hiểu mà! Chị yên tâm đi! Chị nhất định phải nói chuyện đứa bé cho Lão Lục biết, nghe chưa?” Úc Tử Duyệt trấn an Nhan Tịch, cũng đề nghị cô. Thân thể Nhan Tịch thoáng lay động, gật đầu một cái, thật ra thì cô gọi điện thoại cho Lục Khải Chính rất nhiều lần, nhưng không lần nào gọi được cả.
Thời gian ngày một ngày trôi qua, lòng Nhan Tịch càng ngày càng thêm lo sợ, chỉ sợ người nhà biết, thậm chí cô từng có ý định đi bỏ đứa bé này, nhưng cũng chỉ là ‘ý định’ mà thôi, vì cô rốt cuộc vẫn không đành lòng. Buổi sáng hôm đó, cô lại gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không ai bắt máy, cuối cùng cô quyết tâm gửi tin nhắn cho anh.
Con đàn bà hư hỏng! Tốt nhất là bỏ đi!
Nhìn tin nhắn anh gửi tới, cô gần như ngất xỉu lên giường, trái tim như bị xé thành từng mảnh.
Sau đó, Lục Khải Chính trở thành tội phạm bị truy nã, lúc cô nhìn thấy cái tin tức kia, liền gầm lên, nói Lục Khải Chính không phải người như vậy, nói anh là người tốt, nhưng cùng lúc đó, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cũng rời bỏ cô.
***
Trong khách sạn, Nhan Tịch ngã ngồi trên sàn nhà, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng xảy ra từ khi quen biết Lục Khải Chính đến bây giờ, lúc nhớ đến đứa bé kia cõi lòng tan nát đau đớn khiến cô không sao thở nổi....
Lục Khải Chính cũng hoàn hồn từ trong miền kí ức, quay đầu, khổ sở liếc nhìn khung cửa sổ nào đó của khách sạn....
Bình luận facebook