Editor: Quyền
Anh tại sao lại cướp đi nụ hôn đầu của cô? Sao lại phạt cô đứng?
“Rốt cuộc là đứng hay không?” Lăng Bắc Hàn trầm mặt, con ngươi thâm thúy nhìn cô bắn ra đầy uy nghiêm.
“Không đứng, anh làm gì được tôi…ưhm..” Úc Tử Duyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò nói, ai ngờ chưa nói hết đôi môi bị cặp môi kia bao trùm.
Giống như là hôn đến nghiện, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đến không thể tin, vốn chỉ là trừng phạt nhưng từ từ lại có cảm giác.
Úc Tử Duyệt bị dọa đến không dám có một cử động nhỏ nào, chỉ trợn to con ngươi nhìn anh, trong lúc nhất thời quên cả giãy dụa.
Cái hôn này càng ngày càng khó kiểm soát, Lăng Bắc Hàn cảm thấy mình sắp mất khống chế mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, anh nhếch môi cười nhạt “Có nghe lời không?”
“A…Lăng Bắc Hàn..Anh..” Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, tức giận rống to liều mạng đưa tay lau đôi môi sưng đỏ của mình.
“Lau cái gì mà lau? Không phục tùng mệnh lệnh phải chịu phạt, từ giờ trở đi làm tư thế hành quân một giờ” Lăng Bắc Hàn nhìn xuống cổ tay ghi nhớ thời gian, trầm giọng quát cô.
“Tại sao?” Úc Tử Duyệt tức giận hét to.
“Còn hỏi tại sao?” Hai cánh tay giữ chặt hông cô lại muốn hôn cô, Lăng Bắc Hàn mị mị hỏi, hơi thở nóng bỏng nguy hiểm phả vào mặt cô.
“Anh khi dễ người! Tôi không lấy chồng” Úc Tử Duyệt vội lui ra khỏi vòng vây của kẻ địch, nhìn anh chằm chằm uy hiếp nói.
Lăng Bắc Hàn sợ hù dọa cô, lập tức chuyển chiến thuật lấy lui làm tiến “Em đã đồng ý gả đi, lần này tha cho, lần sau kêu anh lính thối, chú gì đó, xem anh trừng phạt em như thế nào”
Cá tính Úc Tử Duyệt anh hiểu, ép cô nóng nảy thì chuyện gì cô cũng có thể làm, thậm chí là từ hôn… Lúc nãy anh nhất thời xúc động không khắc chế được, nhớ tới điểm này anh cảm thấy tối nay đứng tư thế hành quân là anh mới phải.
“Anh nói chuyện không giữ lời. Chúng ta đã nói không can thiệp của nhau đấy” Úc Tử Duyệt tức giận quát.
“Được rồi! Anh thừa nhận, anh chịu phạt được chưa? Phạt thế nào tùy em” Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn vẻ mặt thở phì phò của cô trầm giọng nói.
Phạt anh? Cô không nghe lầm chứ?
Úc Tử Duyệt khó tin nhìn anh, cặp mắt long lanh như đang hỏi: có thật không?
“Anh đếm đến ba, nếu không thì không cần! Một, hai..” Lăng Bắc Hàn nhìn cổ tay cất giọng nói.
“Lăng Bắc Hàn”
“Có”
“Vừa rồi anh vô lễ với Úc tiểu thư, hiện tại phạt anh tư thế hành quân! Thời gian tôi quyết định” Úc Tử Duyệt chống nạnh, di di mũi chân hả hê nói.
“Dạ!” Ai ngờ Lăng Bắc Hàn nghe chỉ huy đứng ở góc tường thân thể to lớn thẳng tắp đứng tư thế hành quân.
“Hắc! chơi thật vui” Úc Tử Duyệt chắp hai tay sau lưng nhìn từ trên xuống dưới Lăng Bắc Hàn đứng thẳng băng hả hê nói.
Cười đi, cho em hài lòng bây giờ, Lăng Bắc Hàn âm thầm nghĩ.
Tư thế hành quân năm phút, Úc Tử Duyệt thấy chơi không thích con ngươi chuyển một cái “Hai tay chống xuống, dựng ngược!” Cô hả hê lớn tiếng nói.
Nhóc con này thật có gan, dám chơi anh như vậy.
Lăng Bắc Hàn cong người xuống, song chưởng lòng bàn tay hướng xuống, hai chân dùng sức đạp cả người thẳng tắp dựng lên.
“Ai, thật giỏi, chú! Chính là như vậy” Úc Tử Duyệt cảm thấy giờ phút này cô thật có thành tựu, tên lính thối này lãnh khốc không ai bằng thế nhưng lại nghe lời của mình.
Hắc hắc, sau này chắc sẽ rất vui đây.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Tiếu Dĩnh vừa tiến vào cửa phòng Lăng Bắc Hàn thấy con trai cô đang dựng đứng.
Bình luận facebook