Nhìn tờ giấy hôn thú, Lăng Bắc Sam mới thật sự tin tưởng mình đã thật sự kết hôn với Cố Diệc Thần. Mấy ngày qua cô không ngừng khẩn trương và kích động, luôn có chút khó tin, thường lấy giấy hôn thú ra coi đi coi lại mấy lần mới tin tưởng.
Chờ đợi, kích động, thấp thỏm, vui sướng. Cô cảm giác mình giống như biến thành một người khác vậy, biến thành cô gái nhỏ mà cô từng khinh thường. Không phải là kết hôn thôi sao, kích động cái gì chứ.
"Bắc Sam, cậu thấy màu đỏ này thế nào? Kết hôn thôi mà vui mừng đến thế sao! Màu sắc không tồi, bảo đảm em sẽ mê hoặc A Thần đến chảy máu một!” Trong một cửa hàng bán nội y, Úc Tử Duyệt lôi kéo Lăng Bắc Sam chọn áo ngủ, cầm chiếc áo ngủ màu hồng bằng ren xuyên thấu, nói với cô.
Nhớ tới đêm tân hôn, Lăng Bắc Sam đỏ mặt nhìn chị dâu nhỏ, cô là người từng trải, không nên xấu hổ mới đúng chứ. Lục Khải Lâm đứng bên cạnh cũng đỏ mặt.
"Cái này quá dữ dội ....” Lăng Bắc Sam nói, tim đập nhanh, mặt đỏ gấc
"Nào có! Tớ thấy nội y này đâu có sexy lắm đâu, chọn cái này đi!” Úc Tử Duyệt le lưỡi một cái nói, nghĩ thầm nếu có lộ da thịt một tí cũng có gì đâu, cô cũng quyến rũ Lăng Bắc Hàn bằng những chiếc áo lót này đó thôi.
"Này, tớ vẫn nghĩ màu đen tốt hơn.... màu đỏ này quá tươi rồi....” Lăng Bắc Sam có chút ngượng ngùng nói.
"Ừ, có thể, da của em trắng, màu đen sẽ giúp làn da em nổi bật hơn, kích thích hơn, nhất định sẽ khiến A Thần chảy máu mũi!” Úc Tử Duyệt ác ý nói, chỉ thấy mặt của Lăng Bắc Sam càng đỏ hơn, xấu hổ cúi đầu.
"Chị dâu nhỏ....” Lục Khải Lâm vỗ tay cô, đỏ mặt nói.
"Làm sao rồi? Đều là người từng trải, có gì phải xấu hổ chứ, Khải Lâm, em cũng mua một bộ đi, phụ nữ mà, phải quyến rũ một chút, nhất là ở trên giường, như vậy mới có thể làm ấy tên đàn ông đáng chết kia không buông được, không thay lòng!” Úc Tử Duyệt lôi kéo hai người bọn họ, nhỏ giọng nói.
Mặt của Lục Khải Lâm cũng đỏ lên, thoáng cứng ngắc, nhớ tới tính lạnh nhạt của mình, trong lòng không có cảm xúc gì cả, càng cảm thấy có lỗi với Lăng Bắc Diệp.
Để cho cô dụ dỗ Cố Diệc Thần? Lăng Bắc Sam nghe lời Úc Tử Duyệt nói, không khỏi nổi da gà, rất khó tưởng tượng cảnh như vậy, cô luôn luôn tiếp nhận tình yêu của Cố Diệc Thần một cách bị động. Còn chưa từng chủ động đi lấy lòng Cố Diệc Thần, chỉ là cô vô cùng đồng ý với lời nói của Úc Tử Duyệt
Ba cô gái đi dạo thật lâu, hai chị dâu đi cùng Lăng Bắc Sam, mua tất cả đồ đạc. Lần này, chỉ an tâm chờ đợi đến ngày kết hôn của hai người.
Mãi cho đến tối Mười chín tây Cố Diệc Thần mới trở về, tất cả đồ đạc cần cho hôn lễ đã được chuẩn bị xong
"A Thần, rốt cuộc tiểu tử thối nhà ngươi đã chịu nhảy vào nấm mồ hôn nhân rồi!” Tôn Đại Phi không bao giờ nói ra lời hay ý đẹp lại lên tiếng trêu chọc.
"Nói thế nào bây giờ? Làm sao xem hôn nhân là nấm mồ của tình yêu được?” Lục Khải Chính cất giọng nói.
"Phải! Đối với những người muốn kết hôn thì hôn nhân chính là con đường đi đến hạnh phúc. Nhưng một con ngựa vì một đóa hoa mà buông tha cả một vườn hoa như thế đáng giá sao?” Tôn Đại Phi lớn tiếng hét lên.
Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, Lục Khải Chính, Cố Diệc Thần đòng loạt cười rộ cười, từ chối cho ý kiến.
"A Thần, cạn một ly! Ngày mai tớ phải đi Lạc Thành, không thể đến tham dự hôn lễ của bạn được. Thật là có lỗi!” Lục Khải Chính cầm chai bia lên, vừa chạm vào cốc bia của Cố Diệc Thần, vừa nói.
"Lão Lục, cậu cố ý nha?” Cố Diệc Thần không vui nói, những năm này, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam đều lúng túng khi gặp nhau, chỉ là Cố Diệc Thần không để ý. Bọn họ còn là anh em tốt.
"Cũng biết tiểu tử thối cậu sẽ suy nghĩ lệch lạc. Đều là chuyện đã qua rồi, làm sao lại để ý đây? A Thần, chẳng lẽ cậu còn cho là Lăng Bắc Sam vẫn yêu tớ ư, vậy thì quá ngu rồi !” Lục Khải Chính híp mắt lại, trực tiếp nói.
Trong lòng Cố Diệc Thần rốt cuộc vẫn còn suy nghĩ đó, không tin Lăng Bắc Sam không còn yêu Lục Chính Khải nữa, cô và cậu ta cũng giống nhau thôi, yêu một người nhiều năm như thế.
"Chính miệng Bắc Sam nói với tớ, theo đuổi tớ, đơn giản là vì cảm giác muốn chiếm được thứ mình không có, đó chỉ là tâm lý mà thôi.” Lục Khải Chính lại nói với Cố Diệc Thần, cũng không muốn bởi vì anh mà ảnh hướng đến tình cảm bọn họ
Trong lòng Cố Diệc Thần rốt cuộc cũng bị lời của Lục Khải Chính kích thích, có chút khó mà tin được, lại không biểu hiện ra, "Nếu tớ để ý thì sớm đã tuyệt giao với cậu rồi! Uống....uố...ng!” Cố Diệc Thần cười nói.
"Được. Bắc Sam đã giao trái tim bằng xương bằng thịt của mình ra, cô ấy đồng ý gả cho cậu khẳng định là vì có tình cảm với cậu, nếu không có tình cảm, lấy tính cách của cô ấy mà nói sẽ không chấp nhận cưới cậu.” Lúc này Lăng Bắc Hàn đã lên tiếng, chuyện tình của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần, anh là người ngoài nhỉn rất rõ
Sợ là trong lòng Cố Diệc Thần còn vướng mắc, Lăng Bắc Sam quá ngạo khí, hai vợ chồng này sẽ có cuộc sống rất mệt mỏi.
Cố Diệc Thần cười cười, không nói gì nhiều, biết bọn họ đang lo lắng cái gì, cũng biết bọn họ là an ủi anh.
***
Áo cưới của Lăng Bắc Sam là tìm nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới thiết kế riêng theo sở thích của cô, đơn giản, thoải mái, phù hợp với tính cách của cô. Lăng Bắc Sam nhìn mình trong gương, nở ra nụ cười, cố gắng để ình thật dịu dàng, dịu dàng giống như cô gái tên Ôn Uyển kia.
Chỉ là, cô cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười, cô chính là cô, không cần học người khác, hơn nữa, Cố Diệc Thần chỉ thích cô như vậy .
Nghe ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa của những chị em tốt, cô biết, Cố Diệc Thần đã tới, nghe chị em tốt của mình làm khó anh, trong lòng cô toát mồ hôi, rất muốn lập tức đi ra ngoài. Hít sâu một cái, nhịp tim đập thật nhanh....
"Ha ha.... Vào thôi!” Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy một người mặc trên mình lễ phục của Thiếu tá không quân màu xanh, Cố Diệc Thần được tôn sùng bước vào, những chị em tốt của cô cười vang, cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tóc dài vén lên thật cao, vương miện kim cương xinh đẹp tản ra ánh sáng cao quý, cô giống như một cô công chúa trong truyện cổ tích, khăn che đầu bằng ren màu trắng rũ xuống. Dưới ánh mặt trời, công chúa của anh đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, một khắc kia, lòng của Cố Diệc Thần vô cùng xúc động .
Trên người mặc bộ lễ phục thiếu tá màu lam, khiến cho vóc dáng của anh trở nên càng cao lớn, mỗi đường cong trên cơ thể đều được lỗ ra.... Một khắc kia Lăng Bắc Sam cảm nhận được Cố Diệc Thần vô cùng đẹp trai.
Toàn thân cao thấp tản ra một loại khí chất uy phong lẫm liệc, đây vốn là cảm giác trước nay chưa từng có
"Xong chưa?” Anh nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt xẹt qua tia tĩnh mịch.
"Ừ, không, còn dây chuyền chưa mang thôi, sẽ xong ngay lập tức!” Lăng Bắc Sam có chút hoãn loạn, vội vàng ngồi xuống bàn trang điểm, hồi hộp mở hộp trang sức, lấy từ bên trong ra một sợi dây chuyền bằng kim cương tuyệt đẹp, chuẩn bị mang vào người.
Đây là sợi dây chuyền cô đã chuẩn bị từ rất lâu, không thể đeo một mình được, đang muốn nhờ thợ trang điểm phụ giúp, chỉ thấy Cố Diệc Thần đến gần, đứng ở sau lưng cô, động tác êm ái đeo sợi dây chuyền giúp cô. Nhìn gương mặt anh trong gương, trái tim Lăng Bắc Sam đập thật nhanh, anh ngẩng đầu lên thì ánh mắt hai người lập tức gặp nhau.
Hai tay của anh đặt lên vai của cô, nhiệt độ nhàn nhạt, khiến cho nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Tiếng gõ cửa kéo hai người về với thực tại "Đi thôi....” Lăng Bắc Sam khàn giọng nói, Cố Diệc Thần buông cô ra, đi ra khỏi phòng trước, cô đuổi theo.
Giữa tiếng chúc mừng của mọi người, Lăng Bắc Sam chính thức về nhà chồng, đi ra khỏi cửa nhà mẹ, cô bị Cố Diệc Thần nắm tay lên xe hoa....
Cô có chút kích động, rốt cuộc cô cũng không còn giống như truyền thuyết, bị hai người đàn ông mình thích vứt bỏ, còn có cơ hội đáp lại tình yêu của Cố Diệc Thần. Thỉnh thoảng, quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, Cố Diệc Thần không nói một lời trấn an cô.
Trong hôn lễ, khi anh đeo chiếc nhẫn kim cương để thể hiện việc đính ước trọn đời của hai người thì cô chợt phát hiện viên kim cương trên chiếc nhẫn thật ra là có một không hai, vô cùng quý gía.
"Hôn một cái! Hôn một cái!"
Tôn Đại Phi dẫn đầu, bắt đầu ồn ào, những người anh em khác cũng ồn ào theo, trao nụ hôn rồi, nhất định phải hôn tiếp. Lâu lâu mới có dịp xem kịch vui như thế này sao lại bỏ qua chứ?
Lương Bắc Sam có chút đỏ mặt nhìn Cố Diệc Thần, thấy Cố Diệc Thần đang cúi thấp đầu, cô chưa từng cảm thấy khẩn trương như thế. Cố Diệc Thần nhìn mọi người dưới đài, cười cười, tiến lên một bước. Dưới sự kinh ngạc của cô, giữ chặt ót của cô, nâng mặt cô lên, nhìn đôi môi đỏ mọng đang hé nở của cô, cúi đầu, đặt một nụ hôn nặng nề lên đó.
Lăng Bắc Sam kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ thấy Cố Diệc Thần nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn hiện ra rất rõ ràng, trái tim của cô rung động thêm một lần nữa, nụ hôn của anh, có chút cuồng dã, hút môi của cô thật sự rất đau....
Cố Diệc Thần dùng sức ngậm lấy cánh môi của cô, đây là lần đầu tiên anh được hôn lên môi cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô cưỡng hôn Lục Chính Khải, trong lòng ê ẩm, nụ hôn này càng thêm đau đớn.
"Hô...."
Nhìn đôi vợ chồng mới cười trên khán đài hôn nhau lâu như thế, dưới đài mọi người liền hoan hô, cũng không để ý đến trong nhóm khách mời bên dưới còn có lãnh đạo quân khu.
Cho đến lúc cô cảm thấy mình dường như hít thở không thông, Cố Diệc Thần mới buông cô ra, son môi bị anh hôn đến hơi phai màu một chút, Cố Diệc Thần đưa tay, lau nhẹ nhàng, trước mặt nhiều người như vậy, làm những động tác mập mờ như thế, Lăng Bắc Sam càng thêm đỏ mặt.
Đầu rủ xuống thật thấp, bên dưới khán đài vang lên tiếng hoan hô thật to, hai người tiếp tục bị người điều khiển chương trình giày vò.
Bị Tôn Đại Phi hư hỏng dẫn đầu, buổi tối náo động phòng là khó tránh khỏi, Cố Diệc Thần cũng chìu theo bọn họ, Lăng Bắc Sam không ngờ là như thế, nghĩ đến đêm tân hôn, cô lại vô cùng lo lắng, cũng may là Tôn Đại Phi kể chuyện cười cho bọn họ nghe, làm ầm ĩ một lúc, cảm xúc buông lỏng rất nhiều.
"Ăn táo đi, sớm sinh quý tử!” Tôn Đại Phi đứng trên ghế, trên tay cầm một dây kim tuyến, trên sợi dây treo một quả táo đỏ, lắc lư trước mặt hai người bọn họ, "Một, hai, ba! Ăn!” theo hiệu lệnh của anh, hai người cùng nhau ăn táo, sau khi ăn gần hết của táo, Tôn Đại Phi lại kéo dây lên, hai người đụng nhau một cái thật đau.
"A.... đau....” Thất bại rồi, cằm Lăng Bắc Sam bị đụng phải vô cùng đau đớn, cô cau mày, thấp giọng nói, "Tôn Đại Phi! Cậu cố ý!" .
"Chị Sam, cái này không oán trách em được, ai biểu người đàn ông kia vô dụng như thế, ha ha....” Tôn Đại Phi nói.
"Được! Trò chơi cuối cùng đã kết thúc rồi, các người nên làm gì thì làm đi, cút!” Cố Diệc Thần đứng lên, nói với các anh em của mình, bắt đầu đuổi người!
"Hừ! Tiểu tử thối nhà cậu đã không thể đợi chờ nữa rồi hả?” Tôn Đại Phi trêu đùa, những người khác cũng đi theo, ồn ào đứng lên, Lăng Bắc Sam đỏ mặt, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Cô không biết Cố Diệc Thần đuổi Tôn Đại Phi đi bằng cách nào, sau khi tẩy trang, ngoài phòng khách không còn tiếng ồn ào nữa, nghĩ thầm bọn họ đã về rồi, cô đi tắm....
Bình luận facebook