Cố Diệc Thần vẫn chưa có ngủ, chỉ nằm đó, chợt nghe đến tiếng gọi “ông xã” của Lăng Bắc Sam thì những tức tối trong lòng đều tan biến, trái tim khẽ rung động. Mới vừa rồi xem như đã nghe lầm, rất muốn nghe cô gọi anh một lần nữa, toan tính tiếp tục giả vờ ngủ.
Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần không nhúc nhích, trợn mắt nhìn, quệt mồm, cẩn thận từng li từng tí vạch chăn trần lên, cúi người, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cúi đầu, "Ông xã?” giọng nói nũng nịu nho nhỏ làm cho cô thiếu chút nữa đã nôn sạch. Đối với những người luôn cao ngạo như cô mà nói cái này đã xem như là một tiến bộ vượt bậc rồi.
Lần nữa nghe được tiếng gọi của cô, âm thanh có chút dịu dàng lại có chút không được tự nhiên. Làm cho tim anh đập nhanh cũng rất cảm động.
"Ừ....” anh như đáp lại từ trong giấc mơ, sau đó, chậm rãi mở mắt, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười của Lăng Bắc Sam. Tóc của cô ướt nhẹp rủ xuống, thái độ cực kỳ nhu hòa. Giờ phút này cô không còn là một công chúa lạnh lùng và kiêu ngạo nữa, xem ra càng giống như một cô vợ nhỏ ngọt ngào.
Lòng của Cố Diệc Thần càng thêm mềm mại, "Ngủ” anh vẫn lạnh lùng như cũ. Đối với hành động đó của anh, cô có chút không được tự nhiên. Buổi trưa còn cãi nhau với anh kia mà, sau buổi tối lại biến thành bộ dạng này rồi
"Ông xã.... Giúp em sấy tóc có được không?” Cô dùng một giọng nói nũng nịu học được của mấy cô gái trong phim truyền hình, còn đưa tay quơ quơ bờ vai của anh. Hết cách rồi, ai dạy cô sợ anh tức giận, sẽ không để ý đến cô đấy....
Trong tình yêu, phàm là người yêu đối phương sẽ luôn yếu thế như thế. Bởi vì yêu, mới sợ mất đi, mới có thể thỏa hiệp, từ từ thay đổi.
Nhìn vẻ mặt van xin của Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần không thể tiếp tục giả bộ nữa, đối với anh mà nói cô như vậy đã là thay đổi không nhỏ. Phải biết, trước kia Lăng Bắc Sam luôn vênh mặt hất hàm sai khiến anh, còn bây giờ tốt hơn một chút rồi, ít nhất cũng biết làm nũng với anh, mặc dù còn vài chỗ chưa ổn.
Đời này Cố Diệc Thần anh giống như đã thua trong tay cô, ngã đến cam tâm tình nguyện, không cách nào tự kềm chế được.
Anh ngồi dậy, "Mau cầm máy sấy đến đây! Gặp kinh nguyệt rồi, còn gội đầu!” Cố Diệc Thần cố làm cho lời nói mình lạnh lùng hơn, như một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ, mặc dù trong lòng Lăng Bắc Sam có chút thái độ bất mãn, nhưng anh chịu nhượng bộ, cô cũng vui vẻ.
Có lẽ, hôn nhân chính là trò chơi như vậy, dù sao cũng nên có người nhường một bước trước. Đây không phải là loại biểu hiện yếu đuối, mà đó là một loại kinh doanh cũng là thể hiện trí khôn.
Lăng Bắc Sam đi lấy máy sấy, lại đi tới bên giường, "Ai nói tới ngày đó thì không thể gội đầu? Không gội đầu thì để thúi chết sao!” Cô phản bác lại lời nói của anh, cũng giống như là trước đây đã từng nói lời này vậy.
Chỉ là lúc trước Cố Diệc Thần sẽ nói như vậy, "Sam Sam, tới nghỉ lễ phải nghỉ gội đầu, hai ngày chúng ta có thể đi gội đầu một lần?” Dịu dàng và kiên nhẫn dạy dỗ cô như thế, còn bây giờ lạnh lùng hơn đá, đàn ông bá đạo này quả không phải cùng một người với trước kia.
Cố Diệc Thần nghe cô nói như thế, trong lòng cười cười, một tay kéo cô vào trong ngực, anh dựa vào đầu giường, cô ngồi ở trước mặt anh, Lăng Bắc Sam kéo chăn lên, Cố Diệc Thần mở máy sấy tóc....
Gió ấm áp thổi nhè nhẹ, người đàn ông để những sợi tóc xuyên qua ngón tay mình, thỉnh thoảng còn xoa bóp da đầu của cô, cảm giác tê tê dại dại làm tim cô đập nhanh, toàn thân giống như có một dòng điện xông lên, làm lòng cô nhột nhột khó chịu...
Nhìn hình ảnh hài hòa và ấm áp của bọn họ phản chiếu qua tấm gương to đầu giường. Trong lòng Lăng Bắc Sam dâng lên một dòng nước nóng hổi. Vì sao trước kia không cảm thấy Cố Diệc Thần tốt như vậy? Nhìn những động tác chuyên tâm nghiêm túc và hết sức dịu dàng kia, lỗ mũi cô không khỏi chua xót.
Trước kia chính là quá không hiểu chuyện nên không biết quý trọng, cho là Cố Diệc Thần nên đối xử tốt với cô, anh mới đáng đời như thế. Hiện tại....
Nhớ tới chuyện Ôn Uyển, trong lòng cô lại dâng lên một trận buồn bực, không muốn suy nghĩ nữa. Xoay người, để cho anh thổi tóc phía trước của cô, cô nhắm mắt lại, không có trang điểm, gương mặt trái xoan với đường cong dịu dàng, mảnh khảnh khéo léo động lòng người. Một tay Cố Diệc Thần nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, một tay cầm máy sấy, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt gương mặt của cô, ánh mắt nhu hòa, chứa đựng thâm tình
Lại không khỏi suy nghĩ, sự dịu dàng này của cô có thể kéo dài được bao lâu? Có thể qua tối nay hay không, lại quay về giống như buổi trưa vậy? Tim của anh sẽ không thể chịu nổi sự giày vò lần nữa.
Lăng Bắc Sam mở mắt, đôi mắt màu nước chồng lại đôi mắt chan chứa như tình yêu của anh, động lòng, tim đập nhanh. Cố Diệc Thần tắt máy sấy tóc, tiếng “o… o….” biến mất, gian phòng trở nên thật yên tĩnh....
Yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, đầu của cô khẽ ngửa ra sau. Đầu mới được sấy nên tóc không rũ xuống vai, áo choàng tắm bao quanh thân thể của cô, vai lộ ra bên ngoài một nửa, xương quai xanh thanh tú, trắng nõn, còn lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, xem ra rất mê người....
"Còn đang tức giận à?” Lăng Bắc Sam mở miệng, nhìn anh, liếc mắt nói. Không phải anh không biết tính cách của cô, ghét người khác dựa vào và hoài nghi.
Bàn tay Cố Diệc Thần chen vào trong những sợi tóc của cô, sợi tóc mềm mại như tơ lụa rũ xuống lòng bàn tay anh, một sợi rồi lại một sợi bay đến chớp mũi anh, nhẹ nhàng hít thỏa thích, mùi thơm nhàn nhạt làm người ta say mê, "Em cứ nói đi?” anh bình tĩnh mở miệng, không chút quan tâm đến bộ dáng sốt ruột của cô.
Lăng Bắc Sam tức giận đưa tay, một tay xoa xoa bộ ngực rắn chắc của anh, chạm vào những giọt mồ hôi nhỏ quanh miệng anh, lau sạch, "ừkm"
"Cố Diệc Thần! Anh chảnh cái gì mà chảnh? Anh mà chống lại nữa, em sẽ cạo sạch lông của anh!” Lăng Bắc Sam tức giận nói, tay nhỏ bé níu lấy những sợi râu quanh miệng anh, lại muốn rút ra, Cố Diệc Thần dùng một động tác nhanh nhẹn chiếm lấy cổ tay của cô, khóe miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt, giống như đang nói..., "Chỉ bằng sức em?" .
Hai cổ tay của Lăng Bắc Sam bị anh giữ chặt, trong lòng có cảm giác thất bại, nhìn anh to lớn và mạnh mẽ như thế, trong lòng cô lại suy nghĩ đến cách cúi đầu, vùi cánh môi vào miệng anh, đưa lưỡi ra liếm liếm cánh môi anh, đầu lưỡi cố ý chạm vào nốt ruồi chu sa bên cạnh, sau đó ác ý dời đi nơi khác, mút ‘đậu đậu’ bên trái của anh như ăn một chiếc bánh đậu đỏ
"Hả....” Cố Diệc Thần không ngờ cô lại can đảm như thế. Từ nơi đó truyền đến một cảm giác tê dại, anh không nhịn được mà nhỏ tiếng rên rỉ. Người đàn ông cũng sẽ rên rỉ, Lăng Bắc Sam nghe Cố Diệc Thần thét lên, cực kì hài lòng, cảm thụ ‘đậu đậu’ của anh, cảm thấy hết sức thú vị, tiếp tục trêu chọc lửa....
Cố Diệc Thần chậm rãi buông hai cánh tay của cô ra, chỉ thấy hai tay của cô lập tức xoa người anh, vuốt ve khắp da thịt màu đồng rắn chắc của anh làm anh cũng không thể nhịn được nữa, đưa tay cởi quần áo ngủ của cô xuống, đôi vai hoãn mỹ lộ ra ngoài, đôi nhũ hoa đẫy đà được nhô lên cao....
Mùi thơm kiều mỵ động lòng người của phái nữ xông lên mũi, giống như một loại thuốc kích thích, anh không còn tự chủ được, bàn tay bắt đầu sờ mó trên người cô. Bàn tay thô ráp của anh mà mang theo cảm giác ấm áp, ma sát vào da thịt mịn màng của cô, mỗi chỗ anh đến, giống như là một ngọn lửa, làm cô không nhịn được mà thở dốc, run rẩy, buông hạt đậu đậu của anh ra, nhờ dịch ở miệng cô mà nơi đó trở thành một mảng sáng bóng....
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng lên, cô ngồi thẳng dậy, đôi tay vòng qua cổ của anh, cúi đầu, hôn lên môi anh, hai tay của anh cởi áo ngủ của cô ra. Lúc luồng tay qua sau lưng cô, bắt đầu sờ mó một cách suồng sã phía sau, chậm rãi dời xuống, nâng phần thanh tú của cô lên, mười ngón tay buộc chặt, buông ra, vê – nắn - túm chặt mười phần da thịt....
Chỉ là cảm nhận được dưới chiếc quần lót bằng ren của cô còn có một miếng băng vệ sinh dày thì anh cảm thấy thất bại thở dài. Đáng chết! Tại sao cái đó của cô còn chưa đi? Nhớ tới chỗ đó của cô khít khao như thế nào, Cố Diệc Thần hận không được vọt thẳng đi vào.
Nhưng vẫn nhịn được, buông môi cô ra, đôi mắt đầy tia lửa phóng thẳng đến mắt cô, "Em muốn dập tắt lửa như thế nào?” bởi vì tình dục hành hạ, giọng nói của anh trở nên cứng ngắt, trên trán rịn rất nhiều mồ hôi, thoạt nhìn càng thêm thật nhiều kích thích. Lăng Bắc Sam hiểu ý tứ của anh, ngón tay anh chạm vào sống mũi thẳng tắp miêu tả đường cong hoàn mỹ của nó, nhũ hoa đẩy đà cơ hồ muốn chống đỡ trên ngực của anh, cô quỳ gối trên người của anh, nhẹ nhàng đung đưa.
"Vẫn theo quy tắc cũ?” Trước dùng miệng, tay, cô không nghĩ ra còn có những phương pháp khác.
Cố Diệc Thần chậm rãi lắc đầu, lông mày nhỏ của Lăng Bắc Sam nhíu thật chặt, bỉu môi, "Cố Diệc Thần! Anh thật tà ác! Em không muốn! Nhất định sẽ rất đau!” Tên khốn kiếp này, lại muốn, muốn dùng lỗ đít của cô? Lăng Bắc Sam tức giận quát.
"Không đau đâu!” anh trầm giọng nói, canh chừng hai luồng thịt đẫy đà đang lắc lư không ngừng trước mặt anh, làm sao lại chịu bỏ qua cho cô!
"Khẳng định đau chết! Anh biến thái!” Lăng Bắc Sam không thuận theo, tiếp tục kháng nghị, thân thể đã bị anh đẩy ngã.
"Đây là sự thú vị của tình vợ chồng!” Cố Diệc Thần ác ý nói, lấn người tiến lên.
"Đừng, khẳng định đau chết đó Cố Diệc Thần, không thể, sẽ bị Aids đấy!” Lăng Bắc Sam tiếp tục kháng nghị, trong lòng vừa sợ lại có chút kích động.
Aids? Aids có thể lây qua quan hệ Nhũ hoa sao? Sao anh lại không biết? Cố Diệc Thần âm thầm nghĩ, không có nghe cô, trực tiếp ngồi xuống trên người cô, chỉ thấy Lăng Bắc Sam giống như là chịu chết, nhắm hai mắt, đôi tay nắm chặt ga giường.
"Bà xã, buông lỏng một chút.... Sẽ rất thoải mái....” Cố Diệc Thần nhỏ giọng nói bên tai cô.
"Khẳng định đau chết! Khốn kiếp!” Lăng Bắc Sam tiếp tục nhắm mắt thét lên, ngay sau đó, chỉ cảm thấy anh dùng hai tay nâng Thiết bổng của mình lên, sau đó vật rất nóng kia đặt lên da thịt của cô, sau đó nữa, loại cảm giác tê dại của khối sắt bị phỏng truyền đến, sau đó, cả người giống như là đang được khối sắt nóng kia xoa bóp....
Cô kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy Cố Diệc Thần ngồi ở trên người cô
Này, đây là làm gì?
"Cố Diệc Thần! Anh...không phải anh muốn phía sau hả?"
"....” Câu nói của Lăng Bắc Sam, thiếu chút nữa làm cho Cố Diệc Thần hóa đá tại chỗ! Hung tợn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ bên dưới "Lăng Bắc Sam! Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế hả!” Cố Diệc Thần lớn tiếng nói.
Sắc mặt của Lăng Bắc Sam trở nên đỏ bừng, thẹn thùng quay đầu đi, "Vậy còn anh? Sao lại nghĩ ra ‘chiêu thức’ này!” mắc cỡ chết người! Cô chôn mình trong chăn, tức giận nói. Cố Diệc Thần hả hê nâng môi lên, ra sức vận động....
Hai người ân ái triền miên thật lâu, Cố Diệc Thần mới thả qua cô, "Khốn kiếp, meo meo của em sưng rồi!” Lăng Bắc Sam nửa tỉnh nửa ngủ lên tiếng kháng nghị.
"Anh vuốt vuốt” Cố Diệc Thần ác ý nói, đẩy vào từ sau lưng
Bình luận facebook