Editor: Quyền
Ánh mặt trời ấm áp, dáng dấp trắng bóng loáng, như bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng, người đàn ông đó đứng trước mặt cách cô không xa.
Áo cưới trắng đuôi dài thườn thượt, cổ mảnh khảnh thon dài xinh đẹp như cổ thiên nga không có bất kì trang sức nào, thấy cả xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt tuyệt mĩ nhỏ nhắn trang điểm nhàn nhạt, hai cặp mắt đen nhánh linh động trong sáng như quả nho.
Tóc dài vén lên cao tạo thành búi tóc tao nhã. Lệ Mộ Phàm nín thở nhìn Úc Tử Duyệt xinh đẹp như Thiên Nga trắng. Kinh ngạc, vui mừng chán nản…Tâm tình của anh trong thời gian ngắn ngủi dần dần biến hóa.
Một khắc kia Úc Tử Duyệt cũng nín thở nhìn anh giống hệt bạch mã hoàng tử, trong lòng mất đi vài phần hài lòng ngược lại Không khỏi có cảm giác cô đơn.
Cô cười, hài lòng dí dỏm cười.
“Lệ Mộ Phàm, hôm nay tớ và Lăng Bắc Hàn tổ chức hôn lễ, mấy ngày trước đã làm giấy kết hôn rồi” Cô nâng cằm nhìn bóng dáng chìm trong ánh nắng ám áp hả hê nói.
Đáng chết! Hôm nay cũng không phải hôn lễ của anh ăn mặc yêu nghiệt lớn lối như vậy làm gì.
Cô đã khôi phục bình thường trong lòng thầm bất mãn. Có chút lo lắng, một chút nữa danh tiếng của Lăng Bắc Hàn bị Lệ Mộ Phàm áp đảo.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Lệ Mộ Phàm tích tụ một tầng bi thương, khắp người anh ưu buồn đi tới trước mặt Úc Tử Duyệt, thân hình cao lớn lướt qua ánh mặt trời ấm áp giống như xuyên không mà đến.
Theo bản năng cô cô lui về phía sau, khắp người phòng bị nhìn anh.
“Cậu làm gì thế..A…” còn chưa kịp phản ứng, bóng người cao lớn lướt lên, bàn tay thon dài nắm chặt tay cô, lôi cô chạy về phía cầu thang.
“Lệ Mộ Phàm! Buông ra! Cậu làm gì thế?” Cũng may cô không quen mang giày cao gót đã len lén đổi lại giầy búp bê, nếu không nhất định cô bị anh làm ngã chết.
“Tớ không cho cậu kết hôn!” Lệ Mộ Phàm chạy đằng trước mở miệng vô cùng kiên định nói.
“Cậu điên rồi, Lệ Mộ Phàm! Khốn kiếp! Buông tớ ra! Cậu…Ba…” Thấy Lệ Mộ Phà lôi cô đi cửa sau, Úc Tử Duyệt vội hướng về phía trước kêu to.
“Ưhm…” Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn của cô bị Lệ Mộ Phàm che lại, cả người bị anh bế lên, chạy về phía hoa viên sau nhà, giống như đã lên kế hoạch từ trước, ra khỏi hoa viên đi tới một cửa nhỏ.
Một chiếc Lamborghini thể thao xanh ngọc đang chờ đấy.
“Ưhm…Ưhm..” Úc Tử Duyệt trong lòng anh không ngừng giãy giụa, Lệ Mộ Phàm buông cô ra nhét vào trong xe thể thao.
“Lệ Mộ Phàm, cậu phát bệnh thần kinh gì a. Thả tớ xuống! Lăng Bắc Hàn đã tới!” Úc Tử Duyệt điên tiết hét to với Lệ Mộ Phàm.
Chỉ thấy Lệ Mộ Phàm khởi động xe, đạp ga, chiếc xe như mũi tên phóng đi ra ngoài.
“Duyệt Duyệt” Người nhà họ Úc ở phía trước nghênh đón đoàn xe rước dâu lúc đi tìm Úc Tử Duyệt thì không thấy bóng dáng của cô.
Hôm nay Lăng Bắc Hàn mặc lễ phục Trung tá đại biểu cho quân nhân, lăng giác thẳng tắp, ủi eo lưng, tuệ tiêu màu vàng trước ngực không ngừng lay động khi anh đi lại, trong đám người xuất chúng nổi bật như vậy, đẹp trai như vậy.
Nhà họ Úc thấy Lăng Bắc Hàn vào cửa, Úc Tử Duyệt lại không biết đi đâu, tìm khắp từng lầu từng gian phòng cũng không tìm được! Nhất thời gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Không lẽ thằng nhóc Lệ Mộ Phàm kia tới đây?” Con ngươi Úc Trạch Hạo phát ra ánh sáng thông minh, ông quay sang hỏi quản gia, đúng Lúc này Lăng Bắc Hàn vào cửa nghe thấy lời của ông.
Bình luận facebook