Nhìn Cố Diệc Thần vẫn trầm mặc, lòng của Lăng Bắc Sam càng ngày càng chìm, vốn là sau năm mới sẽ ly hôn, là cô nói đến tháng Sáu. Hiện tại, cô lại không muốn ly hôn. Thật ra thì, vẫn không muốn, không chịu nổi việc bỏ lỡ chân tình, như thế rất đau đớn. Cũng muốn ình thêm cơ hội!
"Anh im lặng như thế coi như chấp nhận! Không cho phép đổi ý!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nhanh chóng lại bá đạo nói, Cố Diệc Thần quay đầu, nhìn dáng vẻ hài lòng của cô, chân mày nhíu lại, không nói gì, lại nhìn thẳng phía trước.
Không biết anh có ý gì, cõi lòng Lăng Bắc Sam như đánh trống "Cứ quyết định như vậy! Ly hôn, thứ nhất người nhà sẽ lo lắng, bà nội của em, ông nội của anh đều vì chuyện này mà tức giận, chúng ta chính là tội phạm! Thứ hai, anh mới lên chức Trung tá, như vậy có ảnh hưởng công việc của anh hay không!?” mặc dù trong lòng chua xót, nhưng cô vẫn nói.
Cô thật sự đã thay đổi rất nhiều....
Cố Diệc Thần âm thầm nghĩ, ở trong lòng cười chua xót.
Mắt thấy trụ sở quân đội càng ngày càng gần, trong lòng Lăng Bắc Sam vô cùng lo lắng, chỉ sợ một lát nữa anh sẽ nói thật trước mặt bà nội.
"Cố Diệc Thần! Anh mà dám làm cho bà nội em tức chết thì em sẽ không tha cho anh đâu!” Lăng Bắc Sam cường điệu giọng nói thêm một lần nữa, mang trên mặt nụ cười nhạt nhòa, nụ cười này cũng là cô cố gắng giả bộ mạnh mẽ, bởi vì trong lòng vẫn là có chút cảm giác mình làm như vậy hơi hèn mọn.
Cô chính là loại người không chịu cúi đầu trước người khác, không nghĩ tới bây giờ lại thành như thế này
Nhưng tựa như trong sách nói, bông hoa lúa mạch khô quắt vẫn luôn kiêu ngạo mà ngước đầu, chỉ khi nào hoa lúa mạch nặng trĩu thì mới cúi đầu. Lúc chúng ta còn trẻ, không có gì ngoài thân xác nên rất kiêu ngạo tự mãn, trưởng thành theo tuổi tác, học những bài học ngoài xã hội, tích lũy càng ngày càng nhiều, cũng dần học xong bài học cúi đầu, đây không phải là hèn mọn, chỉ là dùng thái độ khiêm tốn tiếp tục phát triển mình. Nghĩ như vậy, Lăng Bắc Sam bất giác cảm thấy hèn mọn rồi....
"Yên tâm đi! Tớ sẽ đúng mực!” Cố Diệc Thần lườm cô một cái, trầm giọng nói. Khi xe dừng ở cửa quân đội, nhân viên bảo vệ biết xe của anh, lập tức chào anh với tư thái một người lính, Cố Diệc Thần cũng chào lại với thái độ rất nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ đẹp trai, sau đó lái xe đi.
Chưa từng cảm thấy anh chào theo nghi thức quân nhân lại đẹp trai như thế, tim Lăng Bắc Sam đập nhanh, có chút hóa đá như si như dại nhìn gò má của Cố Diệc Thần, "Có chừng mực là tốt rồi”. Cô thì thào nói, tiếng nói vừa ngừng, anh đã dừng xe.
Lăng Bắc Sam thấy anh cởi dây an toàn ra, cô cũng vội vàng tháo xuống, mở cửa xe nhảy xuống, nhanh chóng đi vòng qua bên kia, thân mật ôm lấy cánh tay của anh, "Cho em biểu hiện vui một chút, ân ái chút!” Lăng Bắc Sam quệt mồm, bá đạo nói.
Chẳng biết tóc của cô đã uốn lọn từ lúc nào, xõa dài, khuôn mặt khéo léo, xem ra hết sức dịu dàng, không hề giống khi mặc quần áo của một người lạnh đạo. Nhưng cái bộ dạng quệt mồm của cô lại giống như đứa bé mới mười lăm, mười sáu tuổi....
"Hắc hắc” Cố Diệc Thần toét miệng cười, lại khôi phục nghiêm túc, dùng hành động nói cho cô biết, quân nhân bình thường sẽ có dáng vẻ thế nào, nụ cười trước kia chỉ là giả!
"Nhanh đi vào thôi!” Thấy A Vương đã mở cửa, Cố Diệc Thần nói với cô, Lăng Bắc Sam liếc anh một cái, đi vào nhà theo anh
"Dì A Vương!” Không giống quá khứ, Lăng Bắc Sam cúi chào dì A Vương một cái, rồi thân mật gọi, làm cho dì A Vương khẽ ngẩn người, nghĩ thầm sao hôm nay công chúa lạnh lùng lại thân mật như thế?
"Được, Sam Sam trở lại, thật tốt, bà nội đang ở trong phòng” Dì A Vương nhiệt tình nói, Cố Diệc Thần cũng lễ phép gật đầu chào bà một cái, sau đó cùng Lăng Bắc Sam đi vào nhà, cô ôm anh rất chặt, giống như vừa buông tay anh sẽ chạy mất.
Cõi lòng chìm trong yên lặng. "Bà nội, bọn họ đã về, có phải bà rất vui không!” Úc Tử Duyệt nghe động tĩnh trong sân, lập tức chỉnh sửa thảm gối đầu của bà nội lại, còn nhỏ giọng nói với bà.
Bà nội lườm cô một cái, cũng bày tỏ việc bà biết.
"Bà nội” vừa mới vào nhà, nhìn trong phòng khách, đã thấy xe lăn của bà nội, Lăng Bắc Sam cất giọng hô, trong âm thanh có chút nghẹn ngào. Sao bà lại ngồi trên xe lăn rồi?
"Bắc Sam, A Thần, các người về là tốt rồi” Úc Tử Duyệt nhìn anh cười chào hỏi.
"Bà nội! Bắc Sam và A Thần về rồi!” Sau khi chào hỏi anh sao, lại cúi người lớn tiếng nói với bà cụ, chỉ thấy lúc này bà nội mới ngẩng đầu lên.
"Bà nội sao thế? Lúc tết lỗ tai vẫn còn tốt lắm kia mà!” Lăng Bắc Sam nhớ tới lúc mừng năm mới mặt mày của bà vẫn còn vô cùng hồng hào. Nhưng hiện tại, lòng khó nhịn được chua xót.
"Bắc Sam và A Thần cũng tới?” Bà cụ nhẹo miệng, nhìn Lăng Bắc Sam và anh rồi lên tiếng nói, bộ dáng kia tựa như vừa hết bệnh vậy. Lòng Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, cô mò mẫn giúp bà một tay.
"Đúng vậy, bà nội là cháu!” Lăng Bắc Sam ngồi xổm người xuống, nắm tay của bà nội, nhìn bà, lớn tiếng nói, giọng nói nghẹn ngào, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng, sao mới có mấy tháng mà bà nội đã già như thế rồi?
"Được được, cưới đi, A Thần là người đàn ông tốt!” Bà cụ Lăng cong miệng lên lớn tiếng nói, Cố Diệc Thần đứng ở một bên, tâm cũng buộc chặt, "Bà nội trở nên như thế từ khi nào vậy?”. Anh nhỏ giọng nói hỏi Úc Tử Duyệt.
"Hai tuần trước nghe nói hai người muốn ly hôn, giận đến té xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại thì đã bị méo miệng, chân cũng không linh hoạt nữa, bác sĩ nói đột quỵ, cũng may đã cấp cứu kịp thời!” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Sam nghe được lời của cô..., trong lòng càng khó chịu.
"Bà nội! Chúng cháu sẽ không rời! Cháu biết Cố Diệc Thần là người đàn ông tốt, chắc chắn sẽ không rời xa anh ấy!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, nói xong kiên định lạ thường, nói cho bà nội nghe, cũng để cho Cố Diệc Thần nghe.
Trong lòng Cố Diệc Thần buồn bã, hiểu ý tứ của Lăng Bắc Sam.
"Diệc Thần"
"Bà nội"
Bà nội gọi Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần tiến lên, ngồi xổm xuống ở trước mặt bà, bà cụ chỉ vào Lăng Bắc Sam, gọi Úc Tử Duyệt kéo cô rời đi, "Bắc Sam, chúng ta lên lầu chơi đi, bà nội có lời muốn nói riêng với A Thần!” Úc Tử Duyệt vội vàng lôi kéo Lăng Bắc Sam nói.
Lăng Bắc Sam xoa xoa nước mắt, đứng dậy, liếc nhìn Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần cười cười dịu dàng nhìn cô, anh biết Lăng Bắc Sam muốn nói cái gì.
Úc Tử Duyệt lôi kéo Lăng Bắc Sam lên lầu.
"Sao bà nội lại đột nhiên bị như thế? Trước đó em có gọi điện về, mọi người vẫn nói không sao hết mà” Lăng Bắc Sam lo lắng hỏi.
"Bà nội sợ một mình em ở Châu Úc lại lo lắng, nên bảo mọi người gạt em! Yên tâm đi, bà nội như thế thôi chứ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng nếu lại tức lên thì khó nói!” Úc Tử Duyệt lại nói, "Bà nội đã lớn tuổi, tối đa lắm cũng có thể sống thêm bảy tám năm, vừa vặn được thấy chắt trai” Úc Tử Duyệt cố ý kích thích, chỉ thấy Lăng Bắc Sam càng khó chịu hơn, ngồi ở trên sô pha, ôm gối, gương mặt đau thương.
"Cuối cùng bà nội cũng như thế, trục quay chẳng thể nào đi thẳng được, nói chuyện gì vẫn còn khỏe mạnh. Hôm nay nhìn bà như thế nào? Trong nháy mắt đã già đi mấy tuổi rồi” Lăng Bắc Sam nức nở nói, rất ít khi có cảm giác giống như lúc này.
"Làm sao người ta có thể không già được, mỗi người đều sẽ già, em cũng đừng khó chịu nữa. Đúng rồi, chuyện em và Cố Diệc Thần sao rồi? Sao hôm nay hai em lại thân mật như thế!” Úc Tử Duyệt rót chén nước lọc cho cô, còn mình ngồi xuống đối diện, hỏi.
Nghe Úc Tử Duyệt hỏi như thế, trong lòng Lăng Bắc Sam hơi chua xót, liếc nhìn đối diện, cảm thấy không nên gạt chị dâu, trong lòng cũng rất khổ đâm đầu nói ra hết sự thật giữa cô và Cố Diệc Thần.
Lầu dưới
"Bà nội, ngài thoải mái, chúng con sẽ không rời xa đâu.” Cố Diệc Thần sợ bà nội tức nên nói.
"Đúng là vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa phải không?” bà nội lớn tiếng nói, dừng một chút, "Không có gì lớn đâu! Cháu là một người đàn ông tốt dễ tha thứ! từ nhỏ nha đầu Bắc Sam này đã phát hết toàn bộ khó chịu trên người cháu rồi” bà nội lại nói.
"Bà nội, Lăng Bắc Sam rất tốt!” Cố Diệc Thần nhớ tới chuyện này, vội vàng nói, trước kia anh cũng phản đối Lăng Bắc Sam nhập ngũ, sợ cô không chịu nổi khổ sợ, cũng là người giúp cô nói chuyện với bà nội
"Cháu thích là tốt rồi! Chớ tìm khắp nơi, nên cùng nhau sống tốt qua ngày!” Bà nội tiếp tục lớn tiếng dạy dỗ, Cố Diệc Thần không nói gì chỉ gật đầu.
Trên lầu
"Cố Diệc Thần buồn bực không thôi! Thì ra là gặp Lăng Bắc Sam trên đường!” Chỉ nghe Úc Tử Duyệt lớn tiếng phân tích.
"Không phải là anh ấy buồn bực, bức bối mà là tuyệt vọng rồi! Bị em một lần rồi lại một lần làm sai khiến cho chết tâm!” Lăng Bắc Sam phản bác, gương mặt bi ai.
"Chết tâm thật? Chị không tin. Chị biết Cố Diệc Thần đã thích em hơn hai mươi mấy năm rồi” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, "Có thể thật sự đau lòng, thật sự mệt mỏi. Nhưng em không chết tâm cứ mang anh ta trở về đây là được rồi?” Úc Tử Duyệt lại nói.
"Mọi chuyện dễ dàng như thế sao, bây giờ anh ấy với em chỉ giống như bạn bè mà thôi"
"Chỉ cần không ly hôn thì có cơ hội! Đeo bám dai dẳng, quấy nhiễu, mỹ nhân kế.... tất cả chiêu thức hãy thử dùng trên người anh ta một lần, chủ yếu là một lòng, để cho anh ấy cảm thấy em đang quan tâm anh ấy, yêu thương anh ấy. Những người đàn ông làm lính hơn phân nửa là theo chủ nghĩa Tự cao, chỉ thích con gái như chim én nhỏ nép vào lòng mình!” đi theo Lăng Bắc Hàn lâu như vậy, Úc Tử Duyệt nghiễm nhiên có kinh nghiệm phong phú, nên nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm cho Lăng Bắc Sam
Lăng Bắc Sam nghe sửng sốt một chút, sau đó Úc Tử Duyệt kín đáo đưa ột ổ cứng di động, nói bên trong có rất nhiều cuộn phim cô giấu riêng, bảo Lăng Bắc Sam nên học tập một chút.
Hai người trở về nhà cũ, ăn tối xong, mới rời khỏi.
"Anh nói những gì với bà nội thế?” Sau khi lên xe, Lăng Bắc Sam hỏi.
"Mặc dù tôi đã đồng ý sẽ không ly hôn, nhưng cô nên biết tình huống bây giờ của chúng ta, chờ qua thời gian này rồi hãy nói” Cố Diệc Thần nhìn Lăng Bắc Sam bình tĩnh nói, nhắc nhở cô nịt dây an toàn, Cố Diệc Thần khởi động xe.
Lăng Bắc Sam hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Diệc Thần, hiện tại không ly hôn chỉ vì bà nội mà thôi.
Lăng Bắc Sam đang muốn mở miệng, điện thoại di động của Cố Diệc Thần lại vang lên, "Chuyện gì?” là điện thoại của Tôn Đại Phi, bên kia truyền giọng nói nghiêm chỉnh của Tôn Đại Phi
"Biệt thự gần trung học Tân Bắc của cậu đã hoàn thành rồi, tiếp theo là phải trùng tu, cậu nên qua đây xem một chút"
Trung học Tân Bắc?
Trong cõi lòng của Lăng Bắc Sam rất hồi hộp, chỉ thấy Cố Diệc Thần cầm điện thoại di động lên, bấm nút tắt loa, "Không phải đã thỏa thuận xong mọi chuyện từ sớm rồi sao?” Cố Diệc Thần tức giận nói, sắc mặt mất tự nhiên!
Chính là căn nhà trước kia bọn họ mướn sao, lúc ấy sau khi ngôi nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác, anh thật sự đã nhờ vả Tôn Đại Phi mua lại mảnh đất kia....
Bình luận facebook