Ôm người con gái dịu dàng trong ngực, đã bị cấm dục nhiều ngày, không khó chịu mới là lạ, nhưng thông thường cũng biết, lúc nghi ngờ mang thai thì không có thể dính vào. Cố Diệc Thần không dám làm một cử động nhỏ nào, toàn thân cứng đờ, thế mà hai cái chân của cô vẫn làm loạn bên dưới. Sờ, vuốt ve mơn trớn hai nhũ hoa của cô. Cảm giác bắp thịt của cô chọc cho anh thở dốc.
Anh không nhịn được bắt được lấy hai tay của cô, "Đừng làm rộn! Ngủ!” Nhỏ giọng quát, lời này của anh làm lòng khiến Lăng Bắc Sam đau xót, sao anh lại dữ dỗi như thế?
"Cố Diệc Thần! Cái tên khốn khiếp này có phải vì em có thể mang thai nên anh định thay lòng hay không....” không rõ chuyện gì, Lăng Bắc Sam khàn khàn gầm lên, lòng tràn đầy uất ức, không phải người ta thường nói khi đàn ông nghe nói người phụ nữ của mình có thể có bầu thì sẽ thay lòng đổi dạ sao, chẳng lẽ Cố Diệc Thần cũng như thế?
"....” Cố Diệc Thần bị cô tố cáo thì im lặng, "Cái đầu óc của em làm gì thế hả? Anh thật sự muốn bóp chết em!” Đại não của cô thật sự rất ngắn, cho nên mới nói bậy như thế! Anh sẽ thay lòng? Yêu cô còn đến không kịp, làm sao lại có chuyện thay lòng đổi dạ ở đây?
"Vậy vì sao anh không đụng vào em? Còn hung hãn với em như thế?” Lăng Bắc Sam gắt gọng, làm nũng với anh, mặc cho cô cảm nhận thấy anh yêu cô hơn bình thường.
Vấn đề này khiến Cố Diệc Thần quả thật dở khóc dở cười, "Có thể em sẽ mang thai! Nên anh mới không dám đụng vào em? Sẽ làm con mình bị thương?” Cố Diệc Thần tức giận nói, bàn tay đặt ra sau ót cô, nặng nề vuốt ve mấy cái.
Lăng Bắc Sam nghe lời của anh, hai gò má nóng lên, "Nghi ngờ mang thai thì không thể sao? Thế sao em không biết?” Cô không hiểu nên hỏi, bình thường rất ít chú ý tới kiến thức về phương diện này.
"Lúc đi nhận giấy kết hôn ở cục dân chính “hướng dẫn tân hôn” em chẳng nhìn chút nào cả sao?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi.
"Không có a.... tưởng cái đó là để xem cho đẹp mắt.... đều là thứ cơ bản!” Lăng Bắc Sam lại nói.
"...." Cố Diệc Thần im lặng, "Ngày mai bắt đầu bù lại kiến thức về thai phụ cho anh, nên bồi bổ như thế nào thì bồi bổ như thế!” Cố Diệc Thần trầm giọng dạy dỗ, người đã lớn như thế rồi mà sao vẫn còn giống như đứa bé thế? Cái gì cũng không hiểu! Hơn nữa, cô cũng coi như đã lớn tuổi rồi, lại mang thai nên xem coi có nguy hiểm gì không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Diệc Thần không nỡ, không cách nào tưởng tượng được cô gặp nguy hiểm thì anh sẽ thế nào
"Biết....” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng nói, nằm ở trong lòng anh, cảm giác vật cứng của anh đang ở trên miệng của cô, nghĩ thầm, nhất định anh rất khó chịu phải không?
"Cố Diệc Thần?"
"Hả?"
"Anh có khó chịu không?"
"Ngủ! A...."
Đáng chết! Tay nhỏ bé giam cầm nó, Cố Diệc Thần thở gấp, Lăng Bắc Sam hả hê liếm láp ngực anh "Nhìn ban nãy anh đã chăm sóc em, tối nay em từ bi giúp anh....” Lăng Bắc Sam ác ý nói, tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển, chọc cho Cố Diệc Thần không ngừng thở gấp.
Mười mấy phút sau, Lăng Bắc Sam hối hận, người đàn ông đáng chết không nhịn gì cả. Cứ thế mà phát ra làm cô mệt chết đi được. Lăng Bắc Sam tức giận, "Em không làm!” đang muốn rút tay, bị Cố Diệc Thần bắt được, anh mở đèn lên, nhấc chăn lên, mượn ánh đèn mờ ảo, nhìn thân thể xinh đẹp của cô, "Như vậy sẽ nhanh hơn một chút....” vừa thở gấp vừa nói xong cúi đầu hôn cô....
Nhưng nhanh cũng không nhanh hơn là bao, sức chịu đựng của người đàn ông kia quá tốt, mặc kệ cô như thế nào cũng cứng đờ không chịu bạo phát.
"Anh nhanh lên một chút!” Lăng Bắc Sam thúc giục, Cố Diệc Thần ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đỏ nhìn tới thân thể của cô, trong đầu nghĩ tới việc mình được rong ruỗi bên trong thân thể cô, anh đưa tay bao lấy tay của cô, nặng nề dùng sức, theo tiếng gầm nhẹ như dã thú của người đàn ông, vật nóng bỏng kia phun tất cả ra....
Rốt cuộc Lăng Bắc Sam cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thụ Cố Diệc Thần ôm chặt lấy tay mình sau đó rút ra. Cô cũng đưa tay an ủi anh, vuốt ve đầu của anh, cảm nhận anh dần hạ nhiệt. Một hồi lâu sau cơ thể mới quay về đúng nhiệt độ.
Anh đứng dậy nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lăng Bắc Sam, cưng chiều cười cười, đứng dậy, bưng một chậu nước nóng lại. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, lên giường, ôm cô vào trong ngực, "Buồn ngủ quá.... Ngày mai anh có phải đi không....” Lăng Bắc Sam lầm bầm hỏi.
Trong giọng nói có mang theo nồng nặc mong đợi, hi vọng ngày mai anh không đi.
Cố Diệc Thần cau mày, cười chua xót cười, "Ngày mai sau khi anh dẫn em đi bệnh viện, còn phải trở về, dạo này trong quân đội rất bận. Khoảng hai tuần nữa mới được nghỉ phép....” Giọng nói của Cố Diệc Thần mang vẻ áy náy.
Nghe Cố Diệc Thần nói thế, trong lòng Lăng Bắc Sam có chút uất ức, vốn đang nhìn anh nhưng trong giờ phút này lại xoay người đi, Cố Diệc Thần cảm thấy cô không vui, vội vàng ôm lấy cô từ phía sau, "Đừng nóng giận....” Anh dịu dàng dụ dỗ cô, Lăng Bắc Sam không nói lời nào, cũng không còn khóc, không nhúc nhích, trong lòng chỉ cảm thấy uất ức không thôi.
Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, thời gian thật sự cô được ở bên cạnh anh còn chưa đến hai tuần lễ. Cứ ở mấy ngày rồi đi, nói cô có chồng nhưng nào có ai gặp được chỉ có thể dựa vào nhung nhớ. Cô biết, phần lớn vợ của người lính đều như vậy. Tựa như Úc Tử Duyệt nói, có mấy người vợ của lính từ khi kết hôn cho đến khi chết, chỉ có nhìn thấy chồng mình hai lần mà thôi. Với bọn họ thế đã xem như hạnh phúc rồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn đau đớn, bởi vì yêu rồi, cho nên mới càng ngày càng muốn trở thành một cô gái nhỏ trong lòng anh, nếu như không yêu sẽ không nhớ anh, ai đi đâu thì đi rồi.
"Ngủ.” Cô lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có chút tức giận nào, không muốn làm khó cho anh, làm anh phân tâm. Ngày hôm trước một không quân đã hy sinh, tin tức trên báo cô không thể không thấy, làm vợ của một tên lính, chồng mình có thể bình an thì đó là điều hạnh phúc nhất trên đời rồi.
"Vậy em đừng nóng giận....” Anh lại nói, cô không nói chuyện nữa, Cố Diệc Thần cũng không nói thêm gì nữa, an tĩnh ôm cô, mệt mỏi ngủ thiếp đi
Khi Lăng Bắc Sam tỉnh lại, Cố Diệc Thần đã rửa mặt xong, "Mau rửa mặt đi, anh không có làm bữa sáng vì một lát nữa em phải đi kiểm tra thân thể, bụng rỗng mới được.” Anh dịu dàng nói, ngồi xổm xuống giúp cô mang dép. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, đi vào phòng tắm, rõ ràng anh cảm thấy cô không vui, trong lòng càng đau đớn.
Một mặt lo lắng trong lòng cô khó chịu, mặt khác nó sẽ ảnh thưởng trực tiếp đến con cái, thai phụ không nên có cảm xúc như thế.
Anh đi vào phòng tắm, cô đang đánh răng, anh tiến lên, ôm lấy cô từ sau lưng, gương mặt tuấn tú dính vào gương mặt của cô, Lăng Bắc Sam ấp úng nói gì đó nhưng bị anh ôm như vậy, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, tâm tình đã khá hơn rất nhiều.
Anh dùng tay mình chà xát má của cô làm cho bên má của cô rất đau, Lăng Bắc Sam cười né tránh, vội vàng súc miệng, nhìn cô cười, anh thở phào nhẹ nhõm.
"Sao anh không cạo râu ria của mình đi! Làm em đau chết!” Nhìn cằm trong gương, nhìn râu dài mọc đến cả hai má, cô gắt giọng thật sự là anh rất lười mà.
"Vậy em cạo râu giúp anh đi?” Cố Diệc Thần khó có được cơ hội làm nũng với cô, còn ôm hông của cô, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ.
"Lớn rồi thật đáng xấu hổ!” Lăng Bắc Sam tức giận nói, cầm kem cạo râu lên, xoa hai má và cằm giúp anh, sau đó cầm dao cạo râu đối mặt với anh, nhón chân, thổi thổi gương mặt của anh. Hai cánh tay của anh vẫn ôm hông của cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo nụ cười hạnh phúc.
Giờ phút này, vô luận là cô hay là anh, lòng đều tràn đầy hạnh phúc."Mạnh một chút, cái này mà gọi là cạo cái gì!" .
"Anh đừng có nói loạn! Em nào dám dùng sức, cạo trầy mặt mày của anh thì sao” Anh nói chuyện thì cô vội vã lấy dao cạo râu ra, chỉ sợ không cẩn thận đem gương mặt đẹp chết người không đền mạng của anh làm cho hốc hác.
"Anh không động, không động....” Anh khom lưng, lại gần cô, nói, Lăng Bắc Sam la lên lần nữa, Cố Diệc Thần chợt dán người lên mặt cô, "A....” bọt cạo râu đụng vào mặt của cô, Lăng Bắc Sam kêu to.
"Ha ha....” Cố Diệc Thần nhìn thành quả độc ác của mình, bật cười, trên mặt bị cô bôi giống như một con mèo nhỏ.
"Tên khốn kiếp! Cười, cười nữa em sẽ không để ý tới anh!” Lăng Bắc Sam bá đạo ra lệnh, trong nháy mắt gương mặt Cố Diệc Thần đã thay đổi, trở nên nghiêm túc khiến Lăng Bắc Sam ôm bụng cười lăng, hai người cãi nhau ầm ĩ giằng co thật lâu mới rửa mặt xong.
Đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng rồi ra cửa, trung tuần tháng sáu thời tiết bắt đầu nóng bức, lên xe, Lăng Bắc Sam muốn mở máy điều hòa không khí, Cố Diệc Thần không chịu, cứ mở cửa sổ ra cho không khí tự nhiên đi vào, "Máy điều hòa rất dễ gây cảm lạnh, về sau cẩn thận, biết không?” Trong lòng Cố Diệc Thần chẳng có một phần trăm nào yên tâm về cô.
"Em không có yếu đuối như thế!” Lăng Bắc Sam nói xong, móc từ trong túi ra quyển “hướng dẫn tân hôn”, mở ra, lật trang đọc.
"Điều này rõ ràng là những điều cơ bản thôi, còn bán đắt tiền như vậy!” Lăng Bắc Sam nhìn số tiền in ấn phía sau sách, tức giận nói, "Sao lúc đó em lại không phát hiện ra thế? Nếu không khẳng định sẽ không mua! Còn sẽ đi tìm người của cục dân chính để tính sổ!” lại nói một chút những nội dung trong sách. Lăng Bắc Sam càng tức giận.
Cố Diệc Thần đưa tay đoạt lấy sách, "Đừng xem, một lát đi mua sách đúng quy chuẩn.” Cố Diệc Thần cười nói, nghĩ thầm, ngày lãnh chứng nhận kết hôn đó, cô cứ như là người ngoài cuộc căn bản không có mang tâm lý muốn gả cho anh, làm sao chú ý sách này là thật hay giả, cô lấy giấy hôn thú xong liền đi nào có để ý đến gì khác.
"Không, em vừa nhìn sơ bên trong, nội dung bên trong chẳng có chuẩn xác tí nào, biên soạn tào lao lắm đó....” Lăng Bắc Sam đoạt lấy, nói.
"Ngồi trong xe đọc sách hư mắt!"
"Không có việc gì, không có việc gì.... Em xem anh cứ như học sinh sao. Thực sự không phải đâu.... ngất....” Lăng Bắc Sam vô ý mở ra, nhìn nội dung bên trong, đỏ mặt nói, Cố Diệc Thần nắm tay lái thật chặt, cô gái này càng lúc càng to gan rồi.
Đảo đảo mắt, Lăng Bắc Sam thấy một tờ giấy bị gấp hình vuông bên trong, giống như là ký hiệu, sau đó, len lén liếc mắt nhìn Cố Diệc Thần bên cạnh nghiêm túc mang kính đen.
Sau đó lại cúi đầu, "Để có khả năng đậu thai cao. Hướng dẫn bài cuối....” nhìn tiêu đề nhỏ bên trên, Lăng Bắc Sam đọc to thành tiếng, nhớ tới trước Cố Diệc Thần nói qua anh và cô đều là lần đầu tiên, bên má cô ửng hồng, "Hắc hắc.... Cố Diệc Thần, có phải trước khi kết hôn anh đã từng tham khảo qua những quyển sách này không?” Lăng Bắc Sam cười xấu xa hỏi.
Cố Diệc Thần nghe lời của cô..., thiếu chút nữa đã tông vào đuôi xe trước mặt, xoay người, tức giận nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của cô gái nhỏ, đưa tay vỗ vào ót cô, "Lái xe đi, hỏi cái gì mà hỏi!” Rõ ràng là xin lỗi, vẫn còn dùng lời lẽ uy nghiêm nói với cô, như vậy mới có thể che giấu đi sự xấu hổ và lúng túng của anh
Một xử nam đã hai mươi tám tuổi....
Nói ra thật là chuyện cực kỳ mất mặt! Trước kia không ít lần bị Tôn Đại Phi cười nhạo....
"Ha ha.... Chính là.... khanh khách....” Anh đã rất lâu rồi, cô cũng không dám chọc anh thêm, cười đến cánh hoa cũng rung rinh theo....
Bình luận facebook