Người nhà của Ôn Uyển gọi điện thoại tới, Ôn Uyển cầm di động trốn ra phía sau biệt thự để nghe, thật sự sợ mẹ lo lắng, cô chịu hết nổi nói ra tình hình thực tế, "Mẹ, con không hề chịu uất ức gì, con chỉ muốn cho tình yêu một con đường sống.", Ôn Uyển kích động nói.
Mẹ Ôn sợ Ôn Uyển chịu nhiều uất ức, Ôn Uyển giải thích như vậy, một câu bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Nhỏ giọng mà trấn an mẹ thật lâu, để cho bà hoàn toàn yên tâm, cô mới cúp điện thoại. Một mình đứng ở trong sân, nhìn bầu trời đầy sao. Một dãy sao băng vượt qua, cô lặng lẽ ước nguyện: Hi vọng Tôn Đại Phi thật tâm yêu thương cô và nhóc con, hi vọng anh đừng làm tổn thương cô nữa.
Đây là tâm nguyện nho nhỏ và duy nhất của cô, bởi vì cô sợ rồi.
Thời gian một ngày dài đi qua, Tôn Đại Phi cứ yêu thương cô như thế. Lòng của anh cũng dần dần an tâm, không hề ngày ngày chờ đợi lo lắng cô sẽ rời khỏi anh. Cố gắng chăm sóc cho cô thật tốt, có ý định xấu xa là ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ, sẽ nhớ đến khoảng thời gian này mà tha thứ cho anh.
Ôn Uyển không tìm được cơ hội thích hợp nói cho anh biết, định sẽ giấu luôn. Ngày tháng chỉ như một cái chớp mắt, thế mà cô đã ở cùng với anh được mấy tháng.
Thường xuyên bị anh vừa dỗ lại vừa lừa dụ dỗ lên trên giường. Chết tiệt! Một khi đàn ông biến thành cầm thú đứng dậy sẽ ăn cô đến xương cũng không chừa. Bất quá, cô cũng có hưởng thụ. Có đôi khi cảm thấy Tôn Đại Phi rất ngốc, rất nhiều lần cô để lộ mình, anh cũng không phát hiện.
Còn gia đình Lăng Bắc Triệt đã có thêm một đứa con trai, vì thế nhà họ Đinh đã có thêm cháu trai. Chỉ khi có việc thì mọi người mới gom lại chơi trò chơi, bất quá những người đàn ông thường vắng họp, chỉ có Tôn Đại Phi rỗi rãnh nhất. Mấy cô gái nhỏ mang theo một đám trẻ đến chơi với nhau rất náo nhiệt.
Con trai nhà Lăng Bắc Triệt tên là Tiểu Quân Quân được một trăm ngày, một đám người tụ lại với nhau. Đương nhiên, một đám trẻ cũng có mặt ở đây, Tiểu Đằng Đằng nhà Lăng Bắc Hàn lớn nhất, tiếp theo là Tiểu Lục Lộ con nhà Lục Khải Chính, con nhà Lăng Bắc Diệp ngày ngày giống như đóa hoa lớn, con gái nhà Lăng Bắc Sam là Tiểu Nặc Nặc nhỏ hơn con nhà Tiểu Đồng Đồng trăm ngày, Tiểu Quân Quân nhỏ nhất.
Tiểu Đồng Đồng đã chập chững biết đi, bì bõm học nói, sẽ nói chút từ đơn giản, cũng sẽ gọi cha, mẹ, bà nội.
Bảy người lớn, bảy đứa trẻ, vây chung một chỗ tạo thành chuyện rất náo nhiệt.
Sáu anh em tốt lần nữa ở bên cạnh nhau, nói cười ồn ào, mỗi người đều không đứng đắn, sáu cô gái nhỏ cũng trò chuyện rất vui vẻ. Ôn Uyển như không mất trí nhớ, trò chuyện líu lo với các cô, "Các người không biết đâu, hóa ra Ôn Uyển là hàng xóm cạnh nhà ngoại của Cố Diệc Thần!", Lăng Bắc Sam trực tiếp mở miệng nói, nhưng giọng nói nhỏ dần theo thời gian, lần đầu tiên cô nói ra chuyện lúc nhỏ.
Ôn Uyển cười cười, "Chuyện đã qua đừng đề cập tới!", cô giương mắt lạnh lẽo nói
"Ơ, Uyển Uyển, cậu nhớ rõ chuyện này sao?", Lăng Bắc Sam kinh ngạc nói, Ôn Uyển cười cười, le lưỡi, "Chuyện lúc nhỏ tôi đều nhớ rất rõ", cô cất giọng nói ấm áp
"A, thì ra cô chính là đem chuyện có liên quan đến tên khốn Tôn Đại Phi kia quên mất thôi!", Lăng Bắc Sam nói.
Ôn Uyển nghe lời Lăng Bắc Sam nói thì cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mặc dù Tôn Đại Phi ngồi cùng với mấy tên đàn ông, nhưng vẫn luôn nghiêng tai nghe động tĩnh bên này, sợ mấy người phụ nữ kia nói xấu anh trước mặt Ôn Uyển.
"Tôi mới không kết hôn với anh ta, đã ký qua giấy ly dị rồi!", Không biết ai nói đến chuyện hôn sự của Ôn Uyển và Tôn Đại Phi mà Ôn Uyển bật thốt ra, lời của cô làm cho Tôn Đại Phi kinh ngạc, mấy cô gái khác cũng kinh ngạc.
"Ôn Uyển, cô nhớ ra rồi hả?!", Lăng Bắc Sam kinh ngạc hỏi, Quách Mạn đưa hai mắt nhìn cô, sắc mặt Tôn Đại Phi trở nên trắng bệch, đi lên phía trước. Thế này Ôn Uyển mới ý thức được mình đã bị lộ rồi, nhìn Tôn Đại Phi đi tới, lòng của cô vô cùng lo lắng, "Tôi, tôi chóng mặt "
"Em không sao chứ?", Trái tim Tôn Đại Phi treo lên, ôm cô, run giọng mà hỏi thăm. Cảm giác cô thật sự đã nhớ ra rồi, nếu không thì sẽ không nhớ được rõ ràng như vậy.
Anh chưa từng nhắc với cô về chuyện ly hôn.
Ôn Uyển cau mày nhìn anh, trái tim Tôn Đại Phi náo loạn, "Anh sẽ đưa em đến bệnh viện!", anh nói xong, ôm cô bước đi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Ôn Uyển được anh ôm rời không.
"Em, em nhớ ra rồi phải không?", hai người ngồi ở khoang sau xe, Ôn Uyển vẫn không nói chuyện, Tôn Đại Phi run giọng hỏi, một lòng chăm chú níu chặt, cảm giác những ngày an nhàn sắp hết rồi.
"Tôi, tôi nhớ ra hết rồi.", Ôn Uyển khẽ nói, không có nói cho anh biết, những ngày qua cô chỉ giả điên. Làm bộ khôi phục trí nhớ, Tôn Đại Phi nghe lời của cô, cõi lòng run rẩy, đầu óc ong ong, không nói gì nữa, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh mang theo cô đến khoa não, để bác sĩ kiểm tra não bộ cho cô. Từ nãy đến giờ Tôn Đại Phi vẫn không nói chuyện, sau khi lên xe cũng chưa nói lời nào, vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Ôn Uyển không biết anh bị tâm lý gì mà án binh bất động quan sát cô.
"Trước theo anh tham gia hết tiệc của Quân Quân đi", Tôn Đại Phi nhạt nhẽo nói, mang theo cô lại quay về bàn rượu.
Trên bàn rượu, anh không ngừng uống rượu, vui vẻ mà không ngừng nói giỡn, ôm Ôn Uyển, coi như là lần cuối cùng đi. Ôn Uyển cũng phối hợp với anh, bất quá anh không cho cô uống một giọt rượu nào.
Tiệc rượu tàn, người một nhà trở về biệt thự, Ôn Uyển từ phòng trẻ đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi đứng ở sân thượng hút thuốc lá, bóng lưng này có chút cô đơn. Làm cho người ta đau lòng chịu hết nổi, Ôn Uyển không nói chuyện, lặng lẽ đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi ngồi ở bên giường, giống như đang đợi cô đi ra.
"Uyển", Anh vừa mở miệng, vừa ngập ngừng "Em nhớ ra hết rồi hả?", Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng mà nâng cằm cô lên, hỏi cô.
Mùi rượu nồng nặc phun vào trên mặt cô, Ôn Uyển chần chờ, cô lạnh lùng làm cho trái tim Tôn Đại Phi nhíu chặt, trái tim run rẩy, "Ôn Uyển, anh không bắt buột em, anh tôn trọng quyến định của em. Trong khoảng thời gian này, anh đã lừa dối em rất nhiều rồi, nhưng anh cũng bất lực, anh sợ mất đi em, anh thật sự sợ mất đi em nên mới lừa gạt em!", Tôn Đại Phi nói xong, chịu hết nổi ôm lấy cô, ôm cô vào sát lồng ngực, vuốt ve chiếc lưng cô, cất giọng run run nói.
Ôn Uyển bị anh ôm thật chặt, cảm giác anh đang run rẩy. Trái tim Ôn Uyển cũng run rẩy theo, chưa nói xong, đã tùy tiện ôm lấy anh.
"Xem mấy tháng nay anh đã làm gì, tha thứ anh đi được không? Không tha thứ cũng không sao, chỉ cần em không đi, sống bên cạnh anh, để ỗi ngày anh đều được nhìn thấy em và con trai là được rồi.", Tôn Đại Phi nghẹn ngào nói, trái tim Ôn Uyển lại run rẩy.
"Thật sự anh không có nhiều cô gái như thế đâu, những cô gái ở bên cạnh anh thời gian đó chỉ là diễn mà thôi, người anh muốn được ở chung chỉ có em. Ngày đó tạm thời lôi kéo MiKi cũng là cố ý. Nói những này có lẽ không xoay chuyển được gì cả, nhưng đó là những lời anh muốn nói", Tôn Đại Phi còn nói thêm, mùi rượu đầy người bao vây lấy cô.
Thấy Ôn Uyển không nói chuyện, chẳng mảy may nhúc nhích mà cứng ngắc, lòng của anh có một chút dịu đi.
"Tôi sẽ ở lại.", Rốt cuộc cô cũng mở miệng, bình tĩnh nói, Tôn Đại Phi cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn cô. Ôn Uyển hờ hững nhìn anh, "Không còn sớm, nghỉ ngơi thôi.", cô tiếp tục nói.
"Được! Em ngủ đi, anh đi đến phòng khách!", Tôn Đại Phi kích động nói xong, vội vàng đi về phía cửa, cử động của anh làm Ôn Uyển kinh ngạc, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã ra khỏi phòng.
Tôn Đại Phi cảm thấy Ôn Uyển chịu ở lại là tốt rồi, chắc chắn sẽ không như khi mất trí nhớ, sẽ không chịu ngủ bên cạnh anh.
Đêm nay, một mình anh, cô độc trằn trọc nằm trong khách phòng, Ôn Uyển cũng một người trong phòng ngủ, đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực anh, nay phải nằm gối như thế này cô có chút khó ngủ.
Bình luận facebook