Edit: TiêuKhang
Hạ Tĩnh Sơ! Sao cô ấy lại ở đây?
Trong lòng Lăng Bắc Hàn theo bản năng bài xích, kế tiếp nắm tay dắt Úc Tử Duyệt đi vào.
“Lão Lăng, cuối cùng cũng tới rồi!” Lục Khải Chính thấy Lăng Bắc Hàn tới, đứng dậy, lớn tiếng nói. Làm cho Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở bên cạnh mặt cũng trắng bệch, có vẻ nhu rất kinh ngạc khi thấy Lăng Bắc Hàn đến, sau đó khóe miệng thoáng nở nụ cười nhẹ.
Lăng Bắc Hàn không thèm nhìn Lục Khải Chính, kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống. Ngồi cùng bàn còn có người bạn chơi từ nhỏ cũng làm việc chung cùng quân khu, nhỏ hơn anh hai tuổi – Thiếu tá không quân Cố Diệc Thần, còn có mấy người nữa cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Mọi người đều hứng thú nhìn Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt, cô vợ trẻ của anh.
“Này, định không cần giới thiệu cho tôi biết sao?” Lục Khải Chính nói xong lần lượt mời thuốc từng người, theo sau ngồi xuống, Lăng Bắc Hàn nhận lấy điếu thuốc nhưng không châm lửa mà để nó sang một bên.
“Em nhớ người ở phía đối diện là Cố Diệc Thần! Bên cạnh chính là Trần Mặc, còn anh là Tôn.... Tôn...."
“Tôn Đại Phi."
“Ha Ha ..... Chị dâu nhỏ trí nhớ thật là tốt!"
Là Úc Tử Duyệt lên tiếng, không sợ tiếp xúc với người lạ mà lần lượt nói ra. Cố Diệc Thần đẹp trai nhìn cô khen ngợi.
“Hì hì.....Còn chị gái này là ai vậy?” Úc Tử Duyệt đơn thuần cười, sau đó chuyển hướng nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp chững chạc duy nhất đang ngồi trên ghế lô, cô quay ngược lại về phía Lăng Băc Hàn hỏi.
Sắc mặt Lăng Bắc Hàn thoáng cứng đờ, Lục Khải Chính cùng đám người Cố Diệc Thần hí hửng nhìn Lăng Bắc Hàn chờ xem kịch vui, coi anh giới thiệu bạn gái cũ với vợ mình như thế nào.
Mặt Hạ Tĩnh Sơ lúc này càng thêm trắng bệch, cô cũng rất muốn nghe xem Lăng Bắc Hàn sẽ giới thiệu với vợ anh ra sao về mình, nhưng thấy Lăng Bắc Hàn không thèm nhìn mình lấy một lần, ngực cô không khỏi thắt lại, sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Chị tên Hạ Tĩnh Sơ, cũng xem như là bạn chơi từ thuở nhỏ đến lớn cùng với mấy người họ.” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, cởi mở giới thiệu.
“Hạ Tĩnh Sơ.....Cái tên này nghe thật có phong cách! Rất giống với vẻ ngoài của chị.” Cái miệng nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt xưa nay luôn ngọt như đường, cô lo ca ngợi Hạ Tĩnh Sơ mà không chú ý tới vẻ mặt cười cợt xấu xa của mấy người bạn Lăng Bắc Hàn.
“Nhóc con, còn anh, anh là ai? Em cũng quen chứ?” Lục Khải Chính cảm thấy cô vợ trẻ của Lăng Bắc Hàn rất thú vị, vì vậy nhìn cô hỏi.
“Cái gì nhóc con? Cậu nói chuyện kiểu gì thế hả?" Cố Diệc Thần vội vàng túm tóc Lục Khải Chính, nhìn cậu ta nói.
“Phải đó! Không biết phân biệt lớn nhỏ, mau gọi chị dâu đi! Phạt rượu! Phạt rượu!” Hai người đàn ông còn lại cũng nhốn nháo nói.
“Ơ kìa, mọi người không cần khách sáo thế đâu ạ! Anh là Lão Lục, có phải không?” Úc Tử Duyệt vui vẻ cười nói.
“Sao em biết?” Từ nãy giờ Lăng Bắc Hàn vẫn không mở miệng, lúc này cưng chiều nhìn Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi. Hành động này rơi vào trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, khiến tim cô đau đớn như bị ai bóp nghẹt.
Ánh mắt dịu dàng kia, nụ cười cưng chiều kia, đã từng thuộc về cô…
“Lúc anh nói chuyện điện thoại đã gọi Lão Lục đó......Mà mấy người kia em đều đã biết rồi, chỉ còn lại anh ta thôi!” Úc Tử Duyệt lại cười nói.
“Nè! Chị dâu nhỏ cũng có tư chất của lính Trinh sát đó chứ! Sẵn đây chị dâu nhỏ cũng điều tra thử xem, ở đây có một đôi đã từng là người yêu cũ, là ai và ai nào? Đoán thử xem!” Sau khi nói xong, Tôn Đại Phi cười xấu xa hỏi.
Lăng Bắc Hàn lơ đãng quét ánh mắt hung tợn lườm Tôn Đại Phi.
Cái đám hại bạn! Thì ra cuộc hẹn tối nay là cố tình muốn chơi mình!
Bình luận facebook