Edit: TiêuKhang
Nói đến cùng, vẫn là anh ấy không nỡ bỏ mình, tình cảm mười mấy năm, anh lại là người trọng tình trọng nghĩa, thì sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ thầm đắc ý.
Lăng Bắc Hàn mở cửa xe cho cô, đứng cạnh xe ý bảo cô bước lên. Nhìn cô có vẻ như rất yếu, bàn đạp cách mặt đất chưa tới nửa thước cũng bước lên không nổi, phải nhờ Lăng Bắc Hàn dìu đỡ mới cố gắng bước được lên xe,
Úc Tử Duyệt lẳng lặng quan sát những gì xảy ra ở phía sau. Quả thật, sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tím tái, người lạnh run run đánh bò cạp, mồ hôi trên trán tuôn ra như nhỏ giọt.
Úc Tử Duyệt ngửa người dựa vào hàng ghế trước cau mày nhìn Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở hàng ghế sau.
Lúc này Hạ Tĩnh Sơ cũng nhìn lại cô, miễn cưỡng cười nói: “Taxi thật là khó gọi....” Cô ta ngượng nghịu cười cười nói, cầm giấy lau lia lịa nước trên trán, giấy thấm nước bã ra dính đầy lên trán khiến cô nhìn càng thêm nhếch nhác.
“Ồ!” Đến khi Lăng Bắc Hàn lên xe, Úc Tử Duyệt mới hoàn hồn, vội vàng lục lọi trong túi lưới lấy ra cái khăn lông mới đưa cho Hạ Tĩnh Sơ nói, “Chị Hạ, dùng khăn lau đi!”
“Cám ơn.......Khụ khụ......” Hạ Tĩnh Sơ nhận lấy khăn lông mới vừa mở miệng nói tiếng cám ơn lại liên tục ho khan, sắc mặt vốn tái nhợt trở nên đỏ ngầu.
Lăng Bắc Hàn vẫn ngồi ở vị trí tài xế im lặng không nói gì, đoàn xe tắc đường như rồng uốn lượn lúc này cũng từ từ chuyển động.
Máy điều hòa trong xe không biết đã được Lăng Bắc Hàn bật lên khi nào.
“Chị Hạ, uống chút nước đi!” Úc Tử Duyệt cũng không biết nên làm sao để chăm sóc cho Hạ Tĩnh Sơ, đành đưa bình nước cho cô.
Nhưng Hạ Tĩnh Sơ chỉ khoát khoát tay, liên tục lắc lắc đầu túm chặt khăn lông ho sụ sụ, cúi thấp đầu cầm khăn lông lau nước trên mặt, dáng vẻ đó nhìn yếu ớt đến không thể nào yếu ớt hơn.
“Coi như không gọi được taxi, cũng không thể dầm mưa như vậy được! Ở đây em còn cái mang khăn nữa này!” Úc Tử Duyệt nói xong liền ném cái khăn lông về phía sau cho Hạ Tĩnh Sơ. Thật không biết là chị ta có sở thích tự ngược hay sao đây, trời lạnh thế này, không mở ô cứ thế dầm đi giữa trời mưa tuyết, cố tình hành hạ bản thân sao?
“Cám ơn.......Khụ.......Đã quên mang dù rồi, định đi đến chỗ ở đằng trước mà không đón được xe......” Hạ Tĩnh Sơ ngẩng đầu nhìn tới Úc Tử Duyệt đang ngả người dựa vào thành ghế nhìn mình, yếu ớt cười xấu hổ nói.
“Lại gây phiền cho hai người rồi......” Cô không quên bổ sung thêm một câu, còn len lén liếc nhìn Lăng Bắc Hàn nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe, không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
“Không có gì, dù sao cũng tiện đường mà!” Úc Tử Duyệt cười ngây thơ nói.
“Ngồi yên, phía trước có cảnh sát giao thông.” Rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng, tay phải vỗ vỗ sau ót Úc Tử Duyệt bảo cô ngồi lại ngay ngắn.
Úc Tử Duyệt vội vàng nghe lời ngồi lên nghiêm chỉnh, nhìn Lăng Bắc Hàn âu yếm cười cười, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn lại cô với ánh mắt nhu hòa. Hai người trao cho nhau song mắt ân ái ngọt ngào bị Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở ngồi phía sau nhìn rõ mồn một.
Trái tim như có ai đang đục khoét, bàn tay nắm chiếc khăn lông từ từ siết chặt.
Sao lần này Úc Tử Duyệt không nổi giận? Còn biểu hiện hết sức hiểu lòng người như thế! Giờ phút này, mình thật sự rất mong cô ta đối với mình đừng khách sáo như lần trước ở trong thang máy vậy, để Lăng Bắc Hàn bị mất mặt mà quở mắng cô ta.
“Cho em xuống ngã tử ở phía trước đi, ở đó tiện đón xe hơn!” Hạ Tĩnh Sơ nói với dáng vẻ rất yếu ớt, hít hít mũi lại ho thêm hai tiếng, dường như đã bị cảm lạnh.
“Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, có phải chị muốn về nhà không? Để tụi em đưa chị về nhà luôn cho!” Úc Tử Duyệt vội vàng lên tiếng nói, trong lòng thật sự là có chút tính toán nho nhỏ, chính là không muốn cho Hạ Tĩnh Sơ hiểu lầm Lăng Bắc Hàn còn có ý gì với chị ta.
Nhưng có thật là Lăng Bắc Hàn không có ý gì với chị ta hay không?
Ngoài mặt thì mình biểu hiện hết sức hào phóng, khéo léo hiểu lòng người, nhưng cảm xúc trong lòng đã sớm ngổn ngang trăm mối rồi.
Bởi vì bản thân hiểu rõ tình cảm của mình đối với Lăng Bắc Hàn, cho nên mới không muốn anh bị phụ nữ khác ngấp nghé tới, nhất là người tình cũ vẫn còn tình cảm với anh! Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy sao trước kia mình thật là ngu ngốc quá đỗi, còn ngớ ngẩn đem người chồng đầu ấp tay gối của mình đẩy cho Hạ Tĩnh Sơ!
Trực giác của Hạ Tĩnh Sơ cho thấy Úc Tử Duyệt bây giờ hoàn toàn không giống với nửa tháng trước!
“Không cần phiền vậy đâu.....Cứ cho tôi xuống ở đằng trước là được rồi!” Hạ Tĩnh Sơ vô cùng thành khẩn nói.
“Rốt cuộc em muốn đi đâu?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn có chút không kiên nhẫn, đôi tròng mắt nhìn xuyên qua kính xoay trong xe chiếu thẳng xuống tới chỗ Hạ Tĩnh Sơ.
“Khụ....Em muốn về nhà nghỉ ngơi!” Hạ Tĩnh Sơ chuyển mắt đi cười nhạt nói. Dáng vẻ đối với Lăng Bắc Hàn đúng là lạnh nhạt, né tránh, nhưng trong lời nói lại mơ hồ lộ ra vẻ thương cảm.
Úc Tử Duyệt vẫn ngồi im lẳng lặng nhìn Lăng Bắc Hàn bật đèn xi nhan bên phải, sau đó ngoặc tay lái cho xe rẽ sang hướng bên phái.
Anh biết nhà của Hạ Tĩnh Sơ ở đâu hay sao?
Phát hiện ra điều này khiến trái tim Úc Tử Duyệt từng cơn ê ẩm!
Biểu hiện muốn tránh né Hạ Tĩnh Sơ còn không kịp khi mới đám cưới kia đâu rồi, té ra ngay cả cô ta ở đâu cũng biết?
Hạ Tĩnh Sơ cũng không ngờ Lăng Bắc Hàn lại biết chỗ ở của mình, trong lòng ngay tức khắc vui sướng không thôi, sau đó vội cầm giấy lau bịt mũi lại, chỉ khẽ ho khan một tiếng, mình không thể có biểu hiện quá mức mập mờ với Lăng Bắc Hàn được.
Hơn nữa anh ta còn là một người có tâm tư kín đáo, cũng như lúc này, mình không thể nào hiểu được rốt cuộc trong lòng Lăng Bắc Hàn có còn cảm giác với mình hay không, có nghi ngờ gì tâm tư của mình không?
Úc Tử Duyệt cảm thấy trong xe ngột ngạt, tiện tay mở radio lên nghe, bộ đàm radio đang phát bài “Những năm tháng bên nhau” được phát hành vào thập kỷ trước, một bài hát cũ hết sức kinh điển. (tên bài hát “Những năm tháng bên nhau” chỉ là tên do mình tạm dịch ra từ ý nghĩ của lời bài hát, các bạn muốn biết rõ hơn thì tra theo tên同桌的你tiếng Trung gốc nhé. Bài hát này rất thịnh hành vào những năm 1993-1995)
Giai điệu mang vẻ thương cảm da diết bất đắc dĩ, luôn có thể dễ dàng gợi lên nhiều ký ức từ những năm tháng xất xa xôi trong mỗi con người chúng ta.....
Thời đó, mọi người nghe phát lại bằng cái loại hộp dĩa mang theo bên người. Hạ Tĩnh Sơ còn nhớ, sinh nhật năm ấy, Lăng Bắc Hàn tặng cho cô là một dĩa CD, anh nói là anh dùng tiền đi làm ở nhà hàng kiếm được để mua.
Khi đó anh cũng nói, hãy cùng anh bỏ trốn, anh sẽ dùng hai bàn tay của mình và dựa vào sự cố gắng của mình sẽ tạo ra cho cô một tương lai tốt đẹp......
Nghe lại bài hát xa xưa này, cổ họng Hạ Tĩnh Sơ chuyển động, ánh mắt đau khổ không tự chủ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, có phải anh cũng đang nhớ lại những hồi ứa kia hay không?
“Hát cái gì vậy chứ, Rock 'n roll vẫn là tuyệt nhất!” Tâm trạng Úc Tử Duyệt vốn đang cực kỳ buồn bực, gu bài hát mang theo sầu não như vậy cô nghe không quen, nói xong liền muốn đổi đài khác.
“Đừng.....” Hạ Tĩnh Sơ lên tiếng theo phản xạ, giọng nói cũng có vẻ nghẹn ngào thương cảm.
Mà tay Lăng Bắc Hàn lúc này cũng giữ lại bàn tay của Úc Tử Duyệt, dường như cũng có ý định ngăn cản cô đổi đài.
Úc Tử Duyệt mơ hồ suy đoán! Hai người họ đang âm thầm gửi gấm tình cảm cho nhau thông qua lời bài hát này à?
Một bài hát xa xưa đã gợi lại cho họ về ký ức đẹp đẽ gì sao? Mỗi khi mình nghe Miêu Vương hát cũng sẽ nhớ tới thời gian mình và Lệ Mộ Phàm ở Mỹ đã từng thành lập đội nhạc Rock 'n roll!
Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Úc Tử Duyệt, sau đó rút tay về.
Úc Tử Duyệt nhếch môi nở nụ cười miễn cưỡng nói, “Bài hát xưa này đúng thật là rất kinh điển ha, có điều đã quá lỗi thời rồi, nghe có vẻ quái đản làm sao ấy.” Úc Tử Duyệt hơi giễu cợt nói.
Mối tình đầu thì sao chứ, có gì đặc biệt hơn người?
Nhưng cô vẫn rất nể mặt Lăng Bắc Hàn không có đổi đài.
“Ờ phải, đúng là lỗi thời rồi, không hiểu sao khi đó lại thịnh hành trào lưu này nữa.....” Hạ Tĩnh Sơ lúc này cũng không còn dị nghị gì cười cười, lạnh nhạt nói, hành động mới tức thì của Lăng Bắc Hàn cô cũng đã nhìn thấy được.
Trong lòng thầm reo mừng, những ngoài mặt thì lại làm ra vẻ thờ ơ như không thèm để ý.
Chiếc Hummer màu xám đậm lái vào một khu chung cư, Lăng Bắc Hàn dừng xe, lúc này mở miệng hỏi, “Tòa nhà nào?” Biết được chổ cô ở thật ra là do Lăng Bắc Diệp nhắc tới, nhưng anh cũng không biết cô ở tòa nhà nào.
“Tòa thứ năm ở phía sau, khụ khụ......” Hạ Tĩnh Sơ cười nhạt nói, nói xong lại không kiềm được ho khan hai tiếng.
Trời bên ngoài vẫn còn đang mưa, Úc Tử Duyệt tốt bụng quay lại đưa cho Hạ Tĩnh Sơ cây dù.
“Hôm nay thật cám ơn hai người, đã làm phiền hai người rồi......” Hạ Tĩnh Sơ nhận lấy cây dù cười nhạt nói, sắc mặt ửng đỏ khác thường.
“Không có gì, cho dù với một người không quen, tụi em cũng sẽ giúp đỡ như thế mà thôi!” Úc Tử Duyệt ngồi dựa trở lại ghế nhìn Hạ Tĩnh Sơ nói.
Hạ Tĩnh Sơ cười cười, mở cửa bước xuống xe. Lúc xuống xe, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, cố hết sức chống đỡ cửa xe.
Sao lại yếu như vậy chứ? Úc Tử Duyệt mở cửa bước xuống xe dìu đỡ Hạ Tĩnh Sơ.
“Chị Hạ, để em đưa chị lên lầu nha!” Úc Tử Duyệt tốt bụng nói, bởi vì không thể để cho Lăng Bắc Hàn có cơ hội giành trước được!
Hạ Tĩnh Sơ vô cùng thất vọng khi thấy Úc Tử Duyệt bước xuống đỡ mình, “Duyệt Duyệt, không cần đâu, chị ở ngay lầu ba thôi....” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng nói lời từ chối.
“Không sao, đi nhanh đi, đừng dầm mưa nữa!” Úc Tử Duyệt cười nói, lôi kéo Hạ Tĩnh Sơ đi nhanh tới hướng cầu thang.
Lăng Bắc Hàn chỉ lẳng lặng nhìn hai người họ, lặng im không nói tiếng nào, móc ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Hạ Tĩnh Sơ sống một mình trong một căn hộ đầy đủ tiện nghi, cách trang trí cũng rất đơn giản ấm áp. Sau khi Úc Tử Duyệt đỡ Hạ Tĩnh Sơ vào cửa, thoáng quét mắt nhìn một lượt khắp căn nhà.
“Khụ.....Khụ khụ.....Duyệt Duyệt, uống miếng....Khụ khụ.....Nước rồi hãy đi?” Có thể do leo cầu thang nên Hạ Tĩnh Sơ ho khan không ngừng, vừa ho vừa ráng nói.
“Không cần đâu, chị Hạ, để em đỡ chị về phòng nằm nghỉ nha.....” Thấy dáng vẻ yếu ớt đó của Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt đồng cảm nói.
“Cũng được.....” Ánh mắt sắc bén của Hạ Tĩnh Sơ thoáng chuyển động, chỉ hướng phòng ngủ rồi dịch nhẹ bước chân đi tới.
Úc Tử Duyệt vội vàng tiến lên đỡ cô, “Có thể là chị đã bị cảm rồi, không sao chứ?” Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng cô vẫn không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
“Không sao, uống thuốc vào sẽ không có việc gì.” Cửa phòng ngủ được mở ra, là căn phòng được trang trí với phong cách rất ấm áp, phòng cũng không lớn, một giường lớn, một kệ sách và một tủ sách, còn có mấy chiếc ghế sofa.
Ánh mắt của Úc Tử Duyệt bị chiếc chuông gió trước cửa sổ phía trên bàn sách hấp dẫn trước tiên, chiếc chuông gió ấy được làm thành từ xác của những viên đạn không còn dùng nữa, hơn nữa có vẻ như đã làm được từ rất lâu rồi, thủ công không được khéo léo lắm, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cô cũng biết đó là của ai làm!
Càng khiến cô tức giận hơn chính là, trên bàn sách của Hạ Tĩnh Sơ còn để một đĩa nhạc cũ rích, trang bìa chính là ca khúc “Những năm tháng bên nhau” của Lão Sói.
Thấy Úc Tử Duyệt nhìn thấy được chuông gió, thấy được đĩa nhạc, trong lòng Hạ Tĩnh Sơ thầm vui sướng.
“Duyệt Duyệt, cô yên tâm, tôi biết rõ thân phận của mình.......Khụ......” Cô ta vừa nói xong lại tiếp tục ho khan.
Úc Tử Duyệt cố chịu sự tổn thương trong lòng, liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ nghiêm túc thẳng thắn nói, “Tâm trạng hiện giờ của chị tôi có thể hiểu, với một người ưu tú lại thành công như chị, cần gì phải níu chặt lấy quá khứ không buông chứ? Nhất định rồi chị sẽ có được một người đàn ông tốt hơn thương yêu chị!”
Bình luận facebook