Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-329
CHƯƠNG 329: KHÔNG QUAY LẠI ĐƯỢC RỒI
CHƯƠNG 329: KHÔNG QUAY LẠI ĐƯỢC RỒI
Dần dần, trên trán lấm tấm mồ hôi, Vy Hiên nghiêng đầu, khẽ run rẩy hạ thấp giọng nói: “Không thể nào! Rõ ràng cậu biết, tôi và cậu, cho dù là quan hệ kia cũng không quay lại được rồi!”
“Nói bậy!” Tập Lăng Vũ khẽ gầm một tiếng, tròng mắt rưng rưng nước mắt: “Tôi cũng không cầu xin gì nhiều, chỉ muốn ở cùng với cô... vì cô, tôi có thể từ bỏ bất cứ điều gì! Tôi sẽ không để ý cô yêu ai, cô ở cùng với ai! Như vậy cũng không được sao?”
“Vũ! Đừng nói nữa!” Giọng nói Vy Hiên tựa như sợi dây cung căng chặt, lúc nào cũng có thể đứt: “Cậu muốn nghe lời nói thật sao? Vậy cũng được, tôi nói cho cậu biết!”
Vy Hiên: “Chỉ cần nhìn thấy cậu, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi vẫn luôn là chuộc tội! Tôi không lo được mất trả giá vì cậu, đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu che chở cậu, coi cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, thậm chí nguyện dâng cả sinh mạng cho cậu! Nhưng mà, tôi lại không thể yêu cậu, quan hệ giữa chúng ta đã định là vậy rồi!”
“Vậy cũng đừng yêu nữa!” Anh ta gào thét bên tai cô, khàn giọng nói: “Không có yêu, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà!”
Vy Hiên: “Đúng vậy, tôi cũng đã từng cho là như vậy, cho dù có phải là yêu hay không yêu, chỉ cần mãi mãi ở bên cậu là được rồi! Nhưng trong cuộc sống của tôi lại xuất hiện một người khác... anh ấy phá vỡ toàn bộ thế giới của tôi, lại tự tay xây dựng một thế giới khác cho tôi... Cho dù tôi đứng bên ngoài cửa thế giới kia lưỡng lự bao lâu, anh ấy vẫn luôn đứng ở bên trong vươn tay về phía tôi... Vũ, là tôi đi về phía anh ấy! Nên, cậu có thể tiếp tục căm hận tôi.”
“Nói bậy! Nói bậy!” Anh ta bị chọc giận thật rồi, lắc lắc cánh tay cô, lắc rất mạnh, tựa như hận không thể bẻ gãy đôi cánh của cô vậy!
“Tại sao cô phải nói những lời này với tôi? Cô muốn tôi hận cô đúng không!” Anh ta hung ác chất vấn xong, lại dần dần lộ ra biểu cảm oan ức không hiểu nổi: “Cô muốn tôi hận cô sao? Muốn như vậy sao?”
Vy Hiên cảm giác cánh tay của mình sắp trật khớp đến nơi rồi... lại có tiếng bước chân, cô cắn răng để không bật ra tiếng.
Cô bị như thế nào cũng không hề gì, nhưng một khi để người khác phát hiện ra tình huống trước mắt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Vũ!
“Phạm Vy Hiên! Cô độc ác giống hệt Phạm Nghệ! Đều là hung thủ như nhau!” Anh ta tố cáo, mỗi chữ đều giống như cây đao, đâm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất trong cơ thể cô.
Độc ác, ba, hung thủ...
Đây là những chữ mà cô không thể nào chịu đựng nổi nhất! Anh ta biết, anh ta biết hết! Nhưng anh ta vẫn cứ muốn dùng những chữ này quất vào người cô!
Anh ta vô cùng hận cô, mặc kệ lúc này dưới chân là vách đá hay là vực sâu, đều muốn ôm cô cùng nhảy xuống! Cho dù đang giãy dụa trong lửa lớn, hai cơ thể không trọn vẹn cũng muốn cuộn chặt vào nhau!
Vy Hiên cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm cho Vũ chính là thừa nhận, cho dù hôm nay Vũ đối xử với cô thể nào, cô đều thừa nhận!
Đột nhiên, sức lực đè ép sau lưng biến mất...
Sau đó là tiếng rên rỉ của người bị ném mạnh vào vách tường.
Vy Hiên quay đầu, vừa ngước mắt đã chạm vào gò má Liên Cẩn Hành, nét mặt căng cứng, góc cạnh sắc bén, lạnh buốt vào căm phẫn đều khiến cô khiếp sợ.
Một cánh tay của anh tóm lấy Tập Lăng Vũ, tay kia nắm chặt, giơ lên muốn đánh xuống...
“Cẩn Hành!” Cô lập tức gọi anh, sợ hãi trong giọng nói khiến anh híp lại đôi mắt tựa như đêm đen, cuối cùng nắm đấm căng chặt đến trắng bệch cũng buông xuống.
Tập Lăng Vũ không chống cự, chỉ đứng ở đó, nhếch mép, nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy chế giễu.
Nếu như đây là một cuộc chiến tranh, vậy ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên từ lâu rồi.
Liên Cẩn Hành nắm chặt vạt áo của anh ta, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi đối diện, giọng nói nặng nề tựa như thốt ra từ trong lồng ngực: “Cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ nào với cậu rồi! Cậu nghe rõ không? Cho dù cậu muốn hay không, chấp nhận hay không, đời này ba chữ Phạm Vy Hiên đều phải buộc chung một chỗ với Liên Cẩn Hành tôi!”
Ánh mắt của anh lại càng hung ác hơn, ghé vào tai anh ta gằn từng câu từng chữ: “Cậu thử động đến cô ấy xem! Tôi sẽ hành động còn tàn nhẫn hơn cả Phạm Nghệ năm đó!”
Cảm giác được lửa giận sắp bùng phát từ phía đối diện, Liên Cẩn Hành buông tay lùi về phía sau hai bước, tiện tay cởi áo vest, cũng không thèm nhìn anh ta nữa, quay người choàng lên người Vy Hiên, che chở bao bọc cô trong lồng ngực, hôn xuống trán cô một cái nói: “Anh lệnh cho em, lập tức đuổi anh ta ra khỏi trái tim em! Từ giờ trở đi, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào chà đạp lên vùng đất thánh của anh!”
Vy Hiên từ từ nhắm mắt lại, trên trán lặng lẽ đỡ lấy cằm anh.
Tập Lăng Vũ đứng nguyên tại chỗ, ngoại trừ máu lỏng đã ngưng kết thành băng, xương thịt đã bị nát vụn hoàn toàn.
Liên Cẩn Hành dẫn cô rời đi bằng cửa sau, sau khi lên xe cũng vẫn nói một lời.
Vy Hiên nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nói gì đó, lại bị hơi thở nặng nề của anh dọa lui.
Cô rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ âm trầm này của anh, nhưng bất lực nhất chính là, cô không biết nên làm gì mới có thể khiến anh nguôi giận.
Xe đột nhiên dừng tại ven đường, anh cởi dây an toàn vứt sang một bên, đẩy cửa ra, cánh cửa ‘ầm’ một tiếng đập trở về, trái tim Vy Hiên cũng theo đó mà giật bắn lên.
Mở miệng muốn hỏi xem anh đi đâu, anh cũng không quay đầu, ném lại một câu: “Đợi ở trong xe!” Đảo mắt, người đã biến mất khỏi kính chiếu hậu.
Vy Hiên dựa vào lưng ghế, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.
Cô cho rằng cô sẽ rất khó chịu, thật ra lại không hề, thì ra sau khi vứt bỏ đồ vật cất giữ trong đáy lòng ra ngoài, con người sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tựa như tháo xuống toàn bộ sức nặng, từ đầu đến chân đều nhẹ nhàng, mà rất lâu rồi cô không hưởng thụ cảm giác mất trọng lượng này, chỉ muốn cứ bay bổng như vậy, bay đến đâu thì đến.
Chỉ thoáng chốc, cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài xế mở ra, người đàn ông sần mặt thò nửa người vào, cởi dây an toàn của cô, sau đó xoay người cô lại, mặt hướng về phía anh. Lại lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng xoa lên vết bầm đen nơi cánh tay cô.
Cô nheo mắt nhìn, lại chớp chớp, chợt bật cười vươn tay ra vỗ lên đầu anh dỗ dành: “Đừng giận, đừng giận, đừng giận nữa...”
Liên Cẩn Hành ngước mắt liếc cô một cái, không lên tiếng, tiếp tục thoa thuốc lên cổ tay cô.
Một lúc lâu sau anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Sau khi bôi thuốc xong, lại cài lại hết khuy áo vest trên người cô, cả người cô giống như núp vào trong lòng anh, hơi buồn cười, lại rất ấm áp.
Ngẩng đầu thấy cô đang tủm tìm cười nhìn mình, anh không tỏ vẻ gì: “Cười ngốc gì thế?”
Cô lắc đầu, vẫn cười: “Không có gì.”
Không để ý đến cô, anh đóng cửa xe đi vòng sang ngồi vào bên kia, khởi động xe, lập tức lái vào làn đường.
Vy Hiên ngồi bên cạnh anh, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn ra ven đường bên ngoài cửa sổ, chợt lướt qua gì đó, cô nói: “Dừng lại! Mau dừng lại!”
Không biết cô muốn làm gì, Liên Cẩn Hành nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời cô dừng xe vào sát ven đường.
Vy Hiên đẩy cửa xuống xe, xoay người lại vẫy vẫy anh: “Đến đây!”
Liên Cẩn Hành xuống theo cô, Vy Hiên chạy quay lại mười mấy mét, đi đến ven đường, nơi đó có người đang kéo đàn cello ở đầu đường, hộp đàn mở ra, bên trong là tiền xu và tiền lẻ.
Vy Hiên ngoắc ngoắc tay với anh: “Ví tiền!”
Anh không nghĩ nhiều mà lấy ra đưa cho cô, Vy Hiên rút một tờ bên trong ra bỏ vào trong hộp đàn, ngẩng đầu mỉm cười với người kia: “Có thể cho tôi mượn đàn mấy phút không?”
Đó là một chiếc đàn rất bình thường, cô mừng rỡ nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Xoay người, cô khẽ ngước cằm, một tay nhấc váy, nghiêm túc uốn gối chào với Liên Cẩn Hành, còn anh thì nhướng mày nhìn.
Vy Hiên ngồi xuống, đặt đàn cello giữa hai chân, cây vĩ chạm vào dây đàn, vòng tay màu bạc trên cổ tay khẽ ánh lên, sau đó những nốt nhạc thư giãn uyển chuyển tung bay cùng nhau.
Cô mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía anh.
Đây là khúc ‘Khúc hát ngàn gió’...
Bay lượn trong bầu trời bao la vô tận.
Mùa thu hóa thành ánh mặt trời chiếu xuống ruộng đồng.
Mùa đông hóa làm tuyết trắng tỏa ra ánh sáng tựa kim cương.
Khi mặt trời mọc hóa thành cánh chim cất giọng hót gọi em.
Khi màn đêm buông xuống hóa thành ngôi sao dịu dàng bảo vệ em...
Tiếng đàn mở ra đôi cánh ma lực, bay lượn quanh đầu đường cũng không lạnh lẽo lắm này, hấp dẫn người qua đường, hấp dẫn xe cộ đi lại.
Vy Hiên mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, phía trên là áo vest đen của anh, một đỏ một đen, tựa như núi đá và ngọn lửa, thiêu đốt lẫn nhau, lại không hề bị tiên tan.
Liên Cẩn Hành cúi đầu nhìn cô, nét mặt không còn căng cứng, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, giống như lông vũ, mềm mại, nhẹ nhàng, lúc nào trong mắt cũng mang theo một hình bóng, biến hóa thành ngàn cơn gió nhẹ.
Tiền trong hộp đàn bắt đầu nhiều hơn, Vy Hiên mỉm cười gật đầu với mỗi người đến nghe, tiếng nhạc chảy xuôi theo kẽ ngón tay, càng lộ ra vẻ tự do thỏa thích.
Bởi vì, nơi nào có anh đều có thể trở thành sân khấu.
Mà cô, hưởng thụ sân khấu này.
Rất nhiều người nhận ra cô, chụp ảnh, quay video cô, Vy Hiên cũng không thèm để ý. Cuộc sống của cô, từ nay về sau sẽ không để ý đến ánh mắt người khác nữa, cô có đàn cello, cô có anh, cuộc sống tươi đẹp không còn gì hơn thế.
Đàn đã xong, người chưa tan.
Cô đứng dậy, xoay người chào mọi người đi đường vây xem, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Đây là loại tình cảm không cách nào cảm nhận được trong phòng hòa nhạc, chân thành ngẫu hứng, sẽ không bị bất kỳ loại kỳ vọng nào trói chặt.
Vy Hiên trả đàn lại cho chủ sở hữu, nói thế nào người kia cũng muốn trả tiền lúc trước lại cho cô, Vy Hiên cười xua tay, cảm ơn anh ta cho cô mượn đàn. Cho dù chỉ là đồ vật bình thường không có gì lạ, cũng là báu vật quý giá của anh ta.
Đi đến trước mặt Liên Cẩn Hành, cô mỉm cười dò xét hỏi: “Thích không?”
Anh nhướng mày, nhìn không ra cảm xúc: “Ý em muốn nói cái gì? Đàn, hay là em?”
Vy Hiên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Em.”
Anh cúi đầu áp sát cô: “Nếu như em còn không biết đáp án, vậy anh phải đánh em rồi.”
Vy Hiên bật cười, ngước mặt lên, nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt: “Anh không nỡ.”
Liên Cẩn Hành nheo mắt lại: “Sao em biết?”
“Thì em biết thôi.” Cô đắc ý nói.
Anh ra vẻ ghét bỏ dời ánh mắt, khóe miệng lại chất chứa nụ cười nhàn nhạt, giang hai tay, uể oải nói: “Đến đây.”
Vy Hiên không do dự, hai tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt dán lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.
Sau lưng, tiếng đàn cello du dương lại vang lên.
Anh lái xe đưa cô về nhà, đẩy cửa xe ra, đừng bên ngoài cửa lớn của khu nhà Vy Hiên ở, hai tay của anh đút trong túi quần, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh.
Vy Hiên xuống xe hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Hợp đồng thuê nhà của em là bao lâu?”
“Có lẽ còn nửa năm mới đến hạn.” Cô đi đến: “Hỏi việc này làm gì?”
Dời ánh mắt nhìn thẳng vào cô, anh nói: “Dọn khỏi nơi này đi, chuyển đến chỗ của anh.”
CHƯƠNG 329: KHÔNG QUAY LẠI ĐƯỢC RỒI
Dần dần, trên trán lấm tấm mồ hôi, Vy Hiên nghiêng đầu, khẽ run rẩy hạ thấp giọng nói: “Không thể nào! Rõ ràng cậu biết, tôi và cậu, cho dù là quan hệ kia cũng không quay lại được rồi!”
“Nói bậy!” Tập Lăng Vũ khẽ gầm một tiếng, tròng mắt rưng rưng nước mắt: “Tôi cũng không cầu xin gì nhiều, chỉ muốn ở cùng với cô... vì cô, tôi có thể từ bỏ bất cứ điều gì! Tôi sẽ không để ý cô yêu ai, cô ở cùng với ai! Như vậy cũng không được sao?”
“Vũ! Đừng nói nữa!” Giọng nói Vy Hiên tựa như sợi dây cung căng chặt, lúc nào cũng có thể đứt: “Cậu muốn nghe lời nói thật sao? Vậy cũng được, tôi nói cho cậu biết!”
Vy Hiên: “Chỉ cần nhìn thấy cậu, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi vẫn luôn là chuộc tội! Tôi không lo được mất trả giá vì cậu, đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu che chở cậu, coi cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, thậm chí nguyện dâng cả sinh mạng cho cậu! Nhưng mà, tôi lại không thể yêu cậu, quan hệ giữa chúng ta đã định là vậy rồi!”
“Vậy cũng đừng yêu nữa!” Anh ta gào thét bên tai cô, khàn giọng nói: “Không có yêu, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà!”
Vy Hiên: “Đúng vậy, tôi cũng đã từng cho là như vậy, cho dù có phải là yêu hay không yêu, chỉ cần mãi mãi ở bên cậu là được rồi! Nhưng trong cuộc sống của tôi lại xuất hiện một người khác... anh ấy phá vỡ toàn bộ thế giới của tôi, lại tự tay xây dựng một thế giới khác cho tôi... Cho dù tôi đứng bên ngoài cửa thế giới kia lưỡng lự bao lâu, anh ấy vẫn luôn đứng ở bên trong vươn tay về phía tôi... Vũ, là tôi đi về phía anh ấy! Nên, cậu có thể tiếp tục căm hận tôi.”
“Nói bậy! Nói bậy!” Anh ta bị chọc giận thật rồi, lắc lắc cánh tay cô, lắc rất mạnh, tựa như hận không thể bẻ gãy đôi cánh của cô vậy!
“Tại sao cô phải nói những lời này với tôi? Cô muốn tôi hận cô đúng không!” Anh ta hung ác chất vấn xong, lại dần dần lộ ra biểu cảm oan ức không hiểu nổi: “Cô muốn tôi hận cô sao? Muốn như vậy sao?”
Vy Hiên cảm giác cánh tay của mình sắp trật khớp đến nơi rồi... lại có tiếng bước chân, cô cắn răng để không bật ra tiếng.
Cô bị như thế nào cũng không hề gì, nhưng một khi để người khác phát hiện ra tình huống trước mắt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Vũ!
“Phạm Vy Hiên! Cô độc ác giống hệt Phạm Nghệ! Đều là hung thủ như nhau!” Anh ta tố cáo, mỗi chữ đều giống như cây đao, đâm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất trong cơ thể cô.
Độc ác, ba, hung thủ...
Đây là những chữ mà cô không thể nào chịu đựng nổi nhất! Anh ta biết, anh ta biết hết! Nhưng anh ta vẫn cứ muốn dùng những chữ này quất vào người cô!
Anh ta vô cùng hận cô, mặc kệ lúc này dưới chân là vách đá hay là vực sâu, đều muốn ôm cô cùng nhảy xuống! Cho dù đang giãy dụa trong lửa lớn, hai cơ thể không trọn vẹn cũng muốn cuộn chặt vào nhau!
Vy Hiên cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm cho Vũ chính là thừa nhận, cho dù hôm nay Vũ đối xử với cô thể nào, cô đều thừa nhận!
Đột nhiên, sức lực đè ép sau lưng biến mất...
Sau đó là tiếng rên rỉ của người bị ném mạnh vào vách tường.
Vy Hiên quay đầu, vừa ngước mắt đã chạm vào gò má Liên Cẩn Hành, nét mặt căng cứng, góc cạnh sắc bén, lạnh buốt vào căm phẫn đều khiến cô khiếp sợ.
Một cánh tay của anh tóm lấy Tập Lăng Vũ, tay kia nắm chặt, giơ lên muốn đánh xuống...
“Cẩn Hành!” Cô lập tức gọi anh, sợ hãi trong giọng nói khiến anh híp lại đôi mắt tựa như đêm đen, cuối cùng nắm đấm căng chặt đến trắng bệch cũng buông xuống.
Tập Lăng Vũ không chống cự, chỉ đứng ở đó, nhếch mép, nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy chế giễu.
Nếu như đây là một cuộc chiến tranh, vậy ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên từ lâu rồi.
Liên Cẩn Hành nắm chặt vạt áo của anh ta, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi đối diện, giọng nói nặng nề tựa như thốt ra từ trong lồng ngực: “Cô ấy đã không còn bất kỳ quan hệ nào với cậu rồi! Cậu nghe rõ không? Cho dù cậu muốn hay không, chấp nhận hay không, đời này ba chữ Phạm Vy Hiên đều phải buộc chung một chỗ với Liên Cẩn Hành tôi!”
Ánh mắt của anh lại càng hung ác hơn, ghé vào tai anh ta gằn từng câu từng chữ: “Cậu thử động đến cô ấy xem! Tôi sẽ hành động còn tàn nhẫn hơn cả Phạm Nghệ năm đó!”
Cảm giác được lửa giận sắp bùng phát từ phía đối diện, Liên Cẩn Hành buông tay lùi về phía sau hai bước, tiện tay cởi áo vest, cũng không thèm nhìn anh ta nữa, quay người choàng lên người Vy Hiên, che chở bao bọc cô trong lồng ngực, hôn xuống trán cô một cái nói: “Anh lệnh cho em, lập tức đuổi anh ta ra khỏi trái tim em! Từ giờ trở đi, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào chà đạp lên vùng đất thánh của anh!”
Vy Hiên từ từ nhắm mắt lại, trên trán lặng lẽ đỡ lấy cằm anh.
Tập Lăng Vũ đứng nguyên tại chỗ, ngoại trừ máu lỏng đã ngưng kết thành băng, xương thịt đã bị nát vụn hoàn toàn.
Liên Cẩn Hành dẫn cô rời đi bằng cửa sau, sau khi lên xe cũng vẫn nói một lời.
Vy Hiên nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nói gì đó, lại bị hơi thở nặng nề của anh dọa lui.
Cô rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ âm trầm này của anh, nhưng bất lực nhất chính là, cô không biết nên làm gì mới có thể khiến anh nguôi giận.
Xe đột nhiên dừng tại ven đường, anh cởi dây an toàn vứt sang một bên, đẩy cửa ra, cánh cửa ‘ầm’ một tiếng đập trở về, trái tim Vy Hiên cũng theo đó mà giật bắn lên.
Mở miệng muốn hỏi xem anh đi đâu, anh cũng không quay đầu, ném lại một câu: “Đợi ở trong xe!” Đảo mắt, người đã biến mất khỏi kính chiếu hậu.
Vy Hiên dựa vào lưng ghế, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.
Cô cho rằng cô sẽ rất khó chịu, thật ra lại không hề, thì ra sau khi vứt bỏ đồ vật cất giữ trong đáy lòng ra ngoài, con người sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tựa như tháo xuống toàn bộ sức nặng, từ đầu đến chân đều nhẹ nhàng, mà rất lâu rồi cô không hưởng thụ cảm giác mất trọng lượng này, chỉ muốn cứ bay bổng như vậy, bay đến đâu thì đến.
Chỉ thoáng chốc, cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài xế mở ra, người đàn ông sần mặt thò nửa người vào, cởi dây an toàn của cô, sau đó xoay người cô lại, mặt hướng về phía anh. Lại lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng xoa lên vết bầm đen nơi cánh tay cô.
Cô nheo mắt nhìn, lại chớp chớp, chợt bật cười vươn tay ra vỗ lên đầu anh dỗ dành: “Đừng giận, đừng giận, đừng giận nữa...”
Liên Cẩn Hành ngước mắt liếc cô một cái, không lên tiếng, tiếp tục thoa thuốc lên cổ tay cô.
Một lúc lâu sau anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Sau khi bôi thuốc xong, lại cài lại hết khuy áo vest trên người cô, cả người cô giống như núp vào trong lòng anh, hơi buồn cười, lại rất ấm áp.
Ngẩng đầu thấy cô đang tủm tìm cười nhìn mình, anh không tỏ vẻ gì: “Cười ngốc gì thế?”
Cô lắc đầu, vẫn cười: “Không có gì.”
Không để ý đến cô, anh đóng cửa xe đi vòng sang ngồi vào bên kia, khởi động xe, lập tức lái vào làn đường.
Vy Hiên ngồi bên cạnh anh, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn ra ven đường bên ngoài cửa sổ, chợt lướt qua gì đó, cô nói: “Dừng lại! Mau dừng lại!”
Không biết cô muốn làm gì, Liên Cẩn Hành nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời cô dừng xe vào sát ven đường.
Vy Hiên đẩy cửa xuống xe, xoay người lại vẫy vẫy anh: “Đến đây!”
Liên Cẩn Hành xuống theo cô, Vy Hiên chạy quay lại mười mấy mét, đi đến ven đường, nơi đó có người đang kéo đàn cello ở đầu đường, hộp đàn mở ra, bên trong là tiền xu và tiền lẻ.
Vy Hiên ngoắc ngoắc tay với anh: “Ví tiền!”
Anh không nghĩ nhiều mà lấy ra đưa cho cô, Vy Hiên rút một tờ bên trong ra bỏ vào trong hộp đàn, ngẩng đầu mỉm cười với người kia: “Có thể cho tôi mượn đàn mấy phút không?”
Đó là một chiếc đàn rất bình thường, cô mừng rỡ nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Xoay người, cô khẽ ngước cằm, một tay nhấc váy, nghiêm túc uốn gối chào với Liên Cẩn Hành, còn anh thì nhướng mày nhìn.
Vy Hiên ngồi xuống, đặt đàn cello giữa hai chân, cây vĩ chạm vào dây đàn, vòng tay màu bạc trên cổ tay khẽ ánh lên, sau đó những nốt nhạc thư giãn uyển chuyển tung bay cùng nhau.
Cô mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía anh.
Đây là khúc ‘Khúc hát ngàn gió’...
Bay lượn trong bầu trời bao la vô tận.
Mùa thu hóa thành ánh mặt trời chiếu xuống ruộng đồng.
Mùa đông hóa làm tuyết trắng tỏa ra ánh sáng tựa kim cương.
Khi mặt trời mọc hóa thành cánh chim cất giọng hót gọi em.
Khi màn đêm buông xuống hóa thành ngôi sao dịu dàng bảo vệ em...
Tiếng đàn mở ra đôi cánh ma lực, bay lượn quanh đầu đường cũng không lạnh lẽo lắm này, hấp dẫn người qua đường, hấp dẫn xe cộ đi lại.
Vy Hiên mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, phía trên là áo vest đen của anh, một đỏ một đen, tựa như núi đá và ngọn lửa, thiêu đốt lẫn nhau, lại không hề bị tiên tan.
Liên Cẩn Hành cúi đầu nhìn cô, nét mặt không còn căng cứng, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, giống như lông vũ, mềm mại, nhẹ nhàng, lúc nào trong mắt cũng mang theo một hình bóng, biến hóa thành ngàn cơn gió nhẹ.
Tiền trong hộp đàn bắt đầu nhiều hơn, Vy Hiên mỉm cười gật đầu với mỗi người đến nghe, tiếng nhạc chảy xuôi theo kẽ ngón tay, càng lộ ra vẻ tự do thỏa thích.
Bởi vì, nơi nào có anh đều có thể trở thành sân khấu.
Mà cô, hưởng thụ sân khấu này.
Rất nhiều người nhận ra cô, chụp ảnh, quay video cô, Vy Hiên cũng không thèm để ý. Cuộc sống của cô, từ nay về sau sẽ không để ý đến ánh mắt người khác nữa, cô có đàn cello, cô có anh, cuộc sống tươi đẹp không còn gì hơn thế.
Đàn đã xong, người chưa tan.
Cô đứng dậy, xoay người chào mọi người đi đường vây xem, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Đây là loại tình cảm không cách nào cảm nhận được trong phòng hòa nhạc, chân thành ngẫu hứng, sẽ không bị bất kỳ loại kỳ vọng nào trói chặt.
Vy Hiên trả đàn lại cho chủ sở hữu, nói thế nào người kia cũng muốn trả tiền lúc trước lại cho cô, Vy Hiên cười xua tay, cảm ơn anh ta cho cô mượn đàn. Cho dù chỉ là đồ vật bình thường không có gì lạ, cũng là báu vật quý giá của anh ta.
Đi đến trước mặt Liên Cẩn Hành, cô mỉm cười dò xét hỏi: “Thích không?”
Anh nhướng mày, nhìn không ra cảm xúc: “Ý em muốn nói cái gì? Đàn, hay là em?”
Vy Hiên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Em.”
Anh cúi đầu áp sát cô: “Nếu như em còn không biết đáp án, vậy anh phải đánh em rồi.”
Vy Hiên bật cười, ngước mặt lên, nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt: “Anh không nỡ.”
Liên Cẩn Hành nheo mắt lại: “Sao em biết?”
“Thì em biết thôi.” Cô đắc ý nói.
Anh ra vẻ ghét bỏ dời ánh mắt, khóe miệng lại chất chứa nụ cười nhàn nhạt, giang hai tay, uể oải nói: “Đến đây.”
Vy Hiên không do dự, hai tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt dán lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.
Sau lưng, tiếng đàn cello du dương lại vang lên.
Anh lái xe đưa cô về nhà, đẩy cửa xe ra, đừng bên ngoài cửa lớn của khu nhà Vy Hiên ở, hai tay của anh đút trong túi quần, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh.
Vy Hiên xuống xe hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Hợp đồng thuê nhà của em là bao lâu?”
“Có lẽ còn nửa năm mới đến hạn.” Cô đi đến: “Hỏi việc này làm gì?”
Dời ánh mắt nhìn thẳng vào cô, anh nói: “Dọn khỏi nơi này đi, chuyển đến chỗ của anh.”
Bình luận facebook