• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-425

CHƯƠNG 425: KHÔNG PHẢI HÌNH PHẠT CÔ ẤY NÊN CHỊU.




CHƯƠNG 425: KHÔNG PHẢI HÌNH PHẠT CÔ ẤY NÊN CHỊU.

Bạch Thương Long xuất hiện ở một nơi không thích hợp vào thời điểm không thích hợp.

Tưởng Cầm nhìn thấy hắn, bây giờ mới giật mình, còn chưa kịp lau nước mắt. Cô lập tức quay đầu lại, cầm điếu thuốc lên hút sau đó nhả ra một vòng khói, thật lâu sau mới trấn tĩnh lại được: “Sao anh lại ở đây?”

Bạch Thương Long đứng sau lưng cố, bất giác nhíu mày: “Tôi…”

Anh muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: “Một người bạn của tôi sống ở đây, hôm nay sinh nhật cậu ấy nên tôi đến tặng quà.”

Tưởng Cầm không thực sự quan tâm đến việc tại sao anh lại xuất hiện ở đây hay đến thăm ai, cô chỉ muốn mau chóng biến mất để anh ta không thấy được dáng vẻ chật vật của mình.

“Tôi đi trước đây.” Cô không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng rời đi.

Bạch Thương Long không đuổi theo mà chỉ đứng yên, mím môi mỏng, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại. Suy nghĩ được vài giây, anh cầm điện thoại lên nhắn một tin- “Anh có việc đột xuất, sẽ không đến chỗ em bây giờ.”

Gửi tin nhắn xong, anh lập tức đi đến bên cạnh Tưởng Cầm, cầm tay cô: “Tôi đưa em về.”

"Không cần."

Cô giật tay ra, nhưng anh lại túm tay cô lại, cau mày nói: “Đừng cáu, ở đây không dễ gọi xe đâu.”

"Vậy cũng không cần!" Cô mấy lần muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt.

Cô chịu đủ rồi, nỗi oan ức trong lòng đã đè nén quá lâu, cô lại không có chỗ để phát tiết, cuối cùng xả hết lên người Bạch Thương Long

“Bạch Thương Long, anh coi anh là tất cả sao? Anh là ai? Dựa vào đâu mà anh dám hết lần này đến lần khác can thiệp vào chuyện của tôi! Tôi cho anh biết, cho dù không có Vưu Thiên Ái, tôi cũng sẽ không thể nào thích loại người như anh!”

Bạch Thương Long nhìn chằm chằm cô, đột nhiên hỏi: “Loại người như tôi? Em hiểu rõ tôi như vậy, nói xem tôi là loại người gì?”

“Ha!” Tưởng Cầm không chút lưu tình cười nhạo: “Đừng nói với tôi là anh không biết lai lịch của tôi khi tiếp cận tôi! Hơn nữa một gia tộc họ Tưởng cũng đủ để anh bớt phấn đấu mấy chục năm, tôi đã từng ngồi tù thì sao nào?”

Nghe những gì cô nói, Bạch Thương Long lạnh người: “Đó là suy nghĩ của em sao?”

“Không lẽ tôi coi anh là thánh yêu chắc?” Tưởng Cầm cười cười, rũ vai liếc anh một cái, không chút lưu luyến quay người: “Bất kể mục đích của anh là gì, đừng có xen vào chuyện của tôi…Thiên Ái là một cô gái tốt, bỏ lỡ cô ấy, cả đời này anh sẽ hối tiếc.”

Nhìn bóng lưng cô đang cố gắng đứng thẳng, Bạch Thương Long cau mày mãi không giãn ra.

Anh không thể quên được dáng vẻ cô khóc lúc vừa rồi, lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ, cả khuôn mặt hiện lên vẻ bất lực…Mà anh tình cờ biết cô vừa mới trải qua chuyện gì…

Cảm giác như anh là người từng bước dẫn đến kết quả này.

Mà thực tế đúng là vậy.

Dù trước đó anh có tức giận đến đâu, chỉ hận không thể dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để trừng phạt cô, một khi tham gia vào rồi, anh mới phát hiện, không phải ai cũng có thể đứng trên đỉnh cao phán xử người khác từ đầu đến cuối.

Ngày thứ hai, Tưởng Cầm vô tình nhận được cuộc gọi từ Tưởng Mạc Hoài

Đầu dây bên kia, ông trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến người khác bực bội. Ngay lúc Tưởng Cầm muốn cúp máy, ông lên tiếng: “Mộ Dung Hoành Nghị rời khỏi UT.”

Tưởng Cầm nghe vậy, không chút phản ứng dư thừa, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Con...” Tưởng Mạc Hoài còn muốn nói tiếp nhưng lại không nói ra được, chỉ thở dài một cách nặng nhọc, nói: “Chuyện du học, ba đã sắp xếp xong xuôi, con không cần phải lo lắng chuyện gì nữa, mau chóng rời khỏi nơi này.”

“Muộn rồi.”

“Con, con nói cái gì?”

“Anh ta sẽ không để con đi.” Tưởng Cầm bình tĩnh lạ thường.

Cúp điện thoại, Tưởng Cầm ngồi trên ban công phơi nắng, nhưng cho dù ánh nắng có tốt đến cỡ nào cũng không thể chiếu vào góc lạnh lẽo trong tim cô.

Cô nhấc điện thoại lên, mở số vừa mới nhận được tin nhắn, trên đó viết rằng hẹn lần sau gặp mặt đồng thời cho biết địa điểm và thời gian cụ thể…

Một nét chế giễu hiện trên môi, lại ném điện thoại lên bàn. Cô thấy mình cũng không khác gái gọi là bao.

Dưới thân cô vẫn còn nhau nhức, có thể thấy được anh dùng nhiều lực như thế nào, cô đến bệnh viện để được kê đơn thuốc rồi thoa lên chỗ đó, khi kiểm tra cô không thể quên được ánh mắt của bác sĩ, nói rằng người trẻ bây giờ chỉ muốn hưởng lạc mà không thương tiếc bản thân vv.

Tưởng Cầm cười, cô luôn muốn yêu quý và bảo vệ bản thân lắm chứ, nhưng cuộc sống luôn có những lần không được như mong muốn.

Cô lần nữa đến điểm đã hẹn, đây là khách sạn cao cấp nhất thành phố. Trước đây, Tưởng Cầm thường xuyên cùng Tưởng Mạc Hoài và Lưu Bình lui tới đây, nghiễm nhiên trở thành công chúa nhỏ trong bữa tối của ba, mọi người xung quanh đều tranh nhau lấy lòng. Vật đổi sao dời, lần này cô xuất hiện tại đấy, lại là để lấy lòng một người đàn ông.

Cắn phòng được mở ra, đây là phòng tổng thống duy nhất của khách sạn, nhưng anh ta lại không xuất hiện. Có thể nhìn ra được, Mộ Dung Hoành Nghị ở phương diện này rất chịu chi nên hẳn là một người chú trọng hưởng thụ.

Cả ngày chưa ăn gì, Tường Cầm đói cồn cào, tùy tiện đi mua một thùng mì gói, ngồi trong phòng vừa ăn vừa xem TV.

Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cửa bước vào, thấy căn phòng sang trọng to như vậy giờ đây tràn ngập mùi mì gói thì không khỏi nhíu mày.

Tưởng Cầm đang tắm, anh đi vào, cởi áo vest tùy tiện ném lên sô pha, nhìn thấy rác chất thành đống trên bàn trà, nếp nhăn giữa lông mày lại càng đậm hơn.

Tưởng Cầm ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh, không nói tiếng nào, đưa khăn lên lau mái tóc ngắn ướt đẫm.

“Chỗ này có dịch vụ ăn uống miễn phí.” Anh nói, lời nói đầy vẻ xem thường.

“Tôi biết.”

Không phải cô chưa từng ở căn phòng tổng thống này, cô cũng không phải không biết nhà hàng ở tầng dưới có món gì ngon, chỉ là bây giờ, cô đã sớm quen với cuộc sống bình thường.

Cô không nhìn anh, quay người lấy ra từ trong túi một điếu thuốc.

Trong không khí mùi mì gói trộn với mùi thuốc lá kém chất lượng, ngay cả phòng ốc sang trọng, cao cấp cũng bị hạ đi vài bậc. Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, nhìn chằm chằm cô, nói: “Nếu em muốn làm anh cảm thấy chán ghét, sẽ không tốt cho cả em, Tưởng Mạc Hoài và cả nhà họ Tưởng.”

Ý nói rằng điều cô nên làm là làm hài lòng anh bằng mọi cách có thể, thay vì cho anh thấy những mặt kém cỏi của mình, giống như mùi trong không khí khiến anh buồn nôn.

Tưởng Cầm nghe xong, quay người, khuôn mặt ửng đỏ sau khi tắm, toát lên vẻ say đắm như có men rượu trong người. Cô cứ như vậy nghiêng đầu nhìn anh, sau đó chậm rãi đặt điếu thuốc ấn xuống gạt tàn, rồi kéo chiếc khăn tắm ra khỏi người cô.

Hành động của cô hiển nhiên năm ngoài dự liệu của Mộ Dung Hoành Nghị.

Tưởng Cầm xoay người, khẽ nâng cằm, ánh mắt tĩnh lặng để lộ ra vẻ quật cường.

“Đừng nói với tôi, anh cần phụ nữ trêu đùa mới có thể cứng.” Lời nói có chút mỉa mai.

Ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức thay đổi, thứ bị đè nén chính là khát vọng chinh phục thuần túy, không có gì thử thách hơn là thuần phục.

Ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi, không nhanh cũng không chậm.

Không thể phủ nhận rằng, trước khi làm điều đó, Mộ Dung Hoành Nghị là một người đàn ông lịch lãm, chỉn chu. Ngay cả anh cũng phải thừa nhận rằng người phụ nữ trước mặt anh vô cùng quyến rũ.

Ngay sau đó Tưởng Cầm bị ép mạnh vào tường, anh lật người cô lại rồi chen vào.

Từ cơ thể căng cứng của cô có thể cảm giác được cô đang rất có chịu, đau đến mức lông tơ trên người dựng đứng. Thế nhưng cô vẫn chỉ cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng nào.

Mộ Dung Hoành Nghị đè lên người cô, làn da dần nóng lên, hơi thở cũng chìm xuống.

Nhìn chằm chằm vào hàm răng đang nghiến chặt cùng đôi mày đang cau lại của cô, anh đột nhiên có hứng thú muốn xem dáng vẻ của cô khi bị khuất phục.

Động tác của anh đột nhiên chậm lại, nhưng anh vẫn đè chặt cô không cho cô động đậy. Tưởng Cầm cũng không còn đau nữa, lông mày dần giãn ra.

Anh tiến công, ngược lại giống như đang cọ xát, mài giũa ý chí của cô cho đến khi cô gục ngã.

Quá trình hấp dẫn hơn nhiều so với kết quả thu được.

Anh một tay đè cô, tay kia ôm chặt eo cô, động tác không nhanh không chậm. Xung quanh đều là hương vị của anh, mùi rượu vang nhàn nhạn, thơm hơn bất cứ mùi của loại nước hoa nào.

Nỗi đau dịu đi, mà tiếp đó là một cú sốc mà cô chưa từng trải qua. Từ từ rồi đến khẩn trương, từ nông đến sâu, sự nặng nề từng chút biến mất, thân thể cũng trở nên thất thường.

Mặc dù không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cô có thể cảm nhận được kỹ thuật của anh rất tốt và đang kiên nhẫn chờ đợi cô đầu hàng. Nhưng Tưởng Cầm lại là trời sinh xương cứng, anh càng muốn nhìn thấy cô thất thố, cô càng nghiến chặt răng không hé nửa lời.

Nhận thấy cô cố ý căng thẳng, Mộ Dung Hoành Nghị liền hiểu cô đang trốn tránh điều gì, nhếch mép cười, không còn trêu đùa nữa, anh nhanh chóng mạnh mẽ trở lại.

Đôi khi, khuất phục không chỉ có một dáng vẻ.

Thứ anh muốn, anh đã có được.

Cảm giác được anh lại tấn công, Tưởng Cầm nhất thời khó thích ứng, không khỏi chật vật muốn thoát ra, “Thả…Buông ra…”

Cô bị “đâm” đến mức không nói được thành câu, gương mặt đỏ bừng.

Mộ Dung Hoành Nghị cười, ghé sát tai cô, giọng khàn trầm thấp: “Kẹp chặt như vậy mà muốn tôi buông ra sao?”

Tưởng Cầm biết anh cố ý làm nhục mình, toàn thân bởi vì xấu hổ giận dữ mà nóng lên. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị kiên quyết đẩy cô dựa vào vách tường lạnh lẽo, bàn tay đè chặt cổ cô, ánh mắt đỏ hoe đầy hận ý, hai tay anh bắt đầu hơi dùng sức…

Tưởng Cầm hít thở khó khăn, hai tay không ngừng vỗ tường, thấy dáng vẻ khó chịu của cô, Mộ Dung Hoành Nghị càng cười tàn nhẫn. Cô đã đầu hàng dưới anh, nên là như vậy.

Sau một trận như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị mồ hôi đầm đìa, lần này anh không lập tức rút ra, mà tựa ở trên người cô, hai tay chống vào tường, thở hổn hển.

Tưởng Cầm toàn thân rã rời, xương cốt đau đến mức đôi chân chống đỡ không nổi, cô quay đầu lạnh lùng liếc anh một cái: “Tôi đi tắm.” Nói xong cô chui xuống dưới cánh tay anh đi vào nhà tắm.

Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt, nhìn cô cầm lấy khăn tắm khoác lên người rồi bước vào phòng tắm.

Anh vừa quay người đã đứng trước cửa sổ cao hai mươi mấy tầng, tầm nhìn thoáng đãng. Những khao khát đã phai nhạt từ lâu, thay vào đó là sự chán nản.

Anh đột nhiên nhớ tới một ngày vào hơn mười năm trước, mẹ anh dẫn anh tới gặp một người đàn ông, vì để làm ông ta vui lòng, anh phải buộc mình gọi ông ta là ba. Anh không muốn gọi nên bị mẹ tát một cái. Anh vừa phẫn nộ vừa thất vọng chạy đi, chấp nhận bên ngoài lang thang chứ không về nhà. Một tuần sau cảnh sát đưa anh trở về, mẹ ôm anh vừa khóc vừa tự trách.

Cũng chính từ lúc đó anh biết mẹ mình là tình nhân của ông ta, có lẽ cả đời này anh cũng không thể thoát khỏi danh phận không thể chịu nổi này. Mà tất cả những điều này đều đổ lên đầu anh.

Mắt anh như phủ một lớp sương mù, nghĩ đến mẹ, anh chỉ hận không thể lấy mạng người phụ nữ kia!

Ba năm chắc chắn chưa đủ để trừng phạt cô.

Anh sẽ tuyên án chung thân với cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom