Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
Chương 456: Không chùn bước
Tưởng Cầm muốn hất tay anh ta ra, nhưng thấy ánh mắt tò mò của Tưởng Xuân thì cô đành từ bỏ. Cô không muốn em họ biết chuyện giữa mình và Mộ Dung Hoành Nghị, cô luôn hy vọng mình có thể lưu lại những hồi ức tốt đẹp trong lòng con người đơn thuần này.
Tưởng Cầm nghiến răng nghiến lợi đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh ta, ánh mắt cô lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh.
Tưởng Xuân thấy bầu không khí ngột ngạt mà ngồi không được, đi cũng không xong, cuối cùng không chịu nổi nữa nên kiếm cớ chạy về phòng.
Bầu không khí lại thay đổi, các phần tử không yên đang trào dâng trong không khí, tràn đầy cảm giác áp bức, giống như chúng có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Tưởng Cầm nhìn chằm chằm anh ta không chùn bước, trong khi Mộ Dung Hoành Nghị đang chậm rãi ăn tối, như anh ta đã nói, thuần túy là vì bữa ăn này mà đến!
“Hương vị canh, tôi rất thích.” Anh ta cầm khăn giấy lau khóe miệng, anh ta ngước mắt lên, ánh mắt rạng rỡ, tràn ngập màu sắc, trong chốc lát có thể làm loạn lòng người.
Nhưng Tưởng Cầm đã miễn dịch, đặc biệt là đối với anh, cô chỉ nhớ thân phận của nhau, còn có những việc anh ta đã làm.
"Nói đi, Mộ Dung Hoành Nghị, hôm nay anh đến gặp tôi làm gì? Đừng nói với tôi là chỉ để ăn tối. Anh chỉ lừa được em họ tôi thôi." Tưởng Cầm nói thẳng, vốn không cần phải vòng vo với anh ta.
Mộ Dung Hoành Nghị khoanh tay, ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười, anh ta quét mắt nhìn cô, vẻ mặt rất khó đoán.
“Tránh xa Nghiêm Túc ra một chút.” Anh ta cười tuyệt đối không phải loại tử tế gì, hai mắt anh ta nhìn cô khiến cô ớn lạnh từng cơn, ớn lạnh đến nỗi trái tim cũng run lên.
Nghiêm Túc?
Tưởng Cầm không hiểu sao chuyện này lại đột nhiên dính dáng đến Nghiêm Túc?
Cô không nói lời nào, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Hoành Nghị lại là kháng nghị âm thầm. Anh ta cụp mắt xuống, nhanh chóng đứng dậy, chống hai tay lên bàn, cơ thể áp sát cô, ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, anh ta đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt cô, phải thừa nhận rằng cô quả thật rất xinh đẹp.
Anh ta chậm rãi nói: "Chính là bị khuôn mặt này mê hoặc sao?"
Nghiêm Túc, còn có... Bạch Thương Long?
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng khẽ mở giống như đang mời gọi của cô, anh ta tiến lên một chút, sau đó tiến lên một chút nữa...
"Đừng để tôi nghĩ rằng anh cũng bị tôi mê hoặc."
Giọng nói vô tình mang theo chút chế nhạo.
Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị lập tức cứng đờ, mặc dù chỉ còn cách đôi môi đỏ mọng của cô hai ba phân, nhưng sự nhiệt tình không thể giải thích được của anh ta đã bắt đầu nguội lạnh.
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, buông cô ra.
“Phụ nữ, tốt hơn hết là đừng tự cho mình là đáng yêu.” Anh ta chậm rãi ngồi xuống, khôi phục lại dáng vẻ lười biếng.
“Mộ Dung Hoành Nghị, anh muốn thế nào cũng được, nhưng tôi không cho phép anh đụng đến Nghiêm Túc!” Tưởng Cầm gằn từng chữ.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe vậy liền nhướng mày, đáy mắt hiện lên sự nguy hiểm. Sự bảo vệ trong lời nói của cô rõ ràng như vậy, sao anh ta không nghe ra được chứ?
“Haha, Tưởng Cầm, cô yêu anh ta sao?” Giọng điệu lười biếng giống như đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Tưởng Cầm nhếch đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì sao?"
Cô chỉ không thích dáng vẻ nắm chắt mọi chuyện của anh ta, đặc biệt là đối với cô.
Bất cứ việc gì, đều có sự ngoài ý muốn.
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị thay đổi, hai mắt anh ta trở nên hung ác đáng sợ: "Tưởng Cầm, cô có biết những lời nói của có có thể hại chết anh ta không?"
Tưởng Cầm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Nếu anh dám động đến anh ấy thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Nói xem xem cô có thể làm được gì? Lại đâm xe tôi lần nữa sao?"
Tưởng Cầm siết chặt hai tay, cô lắc đầu: "Không, tôi sẽ làm trực tiếp hơn lần đó."
Người quý trọng cô thì cô sẽ quý trọng người đó, mà người đó trên đời này không có nhiều, cô sẽ vì họ mà bất chấp tất cả.
“Ồ?” Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, ánh mắt giống như một con dao sắc bén, gần trong gang tất.
“Được lắm, cô thật có bản lĩnh!” Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp chấn động cả lồng ngực, anh ta đứng dậy đi tới chỗ cô, đột nhiên vươn tay bóp cổ cô, từng bước đẩy cô về phía sau.
Tưởng Cầm giãy dụa, đôi mắt lạnh lùng bỗng đỏ lên: "Mộ Dung Hoành Nghị, buông tay ra!"
Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cô dựa vào tường, thân thể cao lớn đè lên, hơi thở ấm áp truyền đến trên cổ cô, lời vừa nói ra khỏi miệng, nhiệt độ đột nhiên giảm thêm mấy phần: “Nếu để tôi phát hiện ra cô và tên kia có gì mờ ám thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta! Hơn nữa, tôi sẽ tính luôn phần của cô cùng anh ta! Nếu đây chính là điều cô muốn thì cứ thử xem!"
Lồng ngực cô nặng nề giống như bị một tảng đá đè lên.
Cô biết Mộ Dung Hoành Nghị nhất định không phải đang nói đùa, việc hận cô có thể khiến anh ta làm bất cứ chuyện gì độc ác và khủng khiếp. Anh ta giống như cái bóng ma không bao giờ có thể thoát ra, cướp đi hết tất cả những điều tốt đẹp xung quanh cô, cuốn cô vào bóng tối, cả đời không thể thoát ra.
Thực ra cô cũng không còn quan tâm nữa, nhưng nghĩ đến Nghiêm Túc thì cô lại không bình tĩnh được.
“Anh ấy không liên quan gì đến ân oán của chúng ta.” Cô nhìn anh ta chằm chằm, vành mắt đỏ ửng.
Mộ Dung Hoành Nghị ghé sát vào má cô, hơi thở phả vào mặt cô, anh ta nhìn chằm chằm môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Chỉ cần cô tránh xa anh ta ra thì tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta nữa..." Cuối cùng anh ta cúi đầu xuống, đôi môi anh ta chạm vào môi cô, tuy hơi lạnh nhưng lại có thể khơi gợi ngọn lửa trong người anh ta. Anh ta xoay người, âm thanh khàn khàn tràn ra từ cổ họng: "Tưởng Cầm, cả tôi và cô đều không thể lên thiên đường, tốt hơn hết là đừng chọc tức tôi. Ngoan ngoãn cùng tôi xuống địa ngục đi."
Tưởng Cầm đứng nguyên tại chỗ, như thể bị một đôi tay vô hình kéo xuống vực sâu, mặc cô kêu cứu, nhưng giọng nói của cô lại bị kẹt trong cổ họng.
“Đừng ép tôi.” Cô ẩn nhẫn lên tiếng.
“Muốn bỏ đi?” Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị giống như biết rõ hết thảy mọi chuyện.
Anh ta dựa sát vào người cô, dùng một tay ôm lấy lưng cô, áp sát vào người cô: "Tưởng Cầm, nếu cô đủ nhẫn tâm thì đã sớm bỏ đi rồi."
Tưởng Cầm nhìn anh ta, bi thương cười một tiếng, anh ta rất hiểu cô.
“Chẳng qua… cô có chạy đến đâu thì cũng không thoát được.” Đôi môi anh ta lướt qua má cô, một trận tê dại nhanh chóng lan ra.
Đôi mắt Mộ Dung Hoành Nghị bỗng tối sầm, dù hận cô thế nào thì anh ta cũng không thể che đậy được dục vọng của mình đối với cô, bởi vì phản ứng của cơ thể là trực tiếp nhất.
Tưởng Cầm cảm nhận rõ ràng những thay đổi của anh ta, đối với chuyện này cô càng nhạy cảm hơn anh ta.
Vẻ mặt của cô trở nên căng thẳng bất an, cô chống cự thì lại bị Mộ Dung Hoành Nghị kẹp chặt hai tay, nụ cười lạnh lùng mang theo chút xấu xa: "Nghe lời một chút, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhàng với cô."
"Chị, tổng giám đốc... hai người..."
Phía sau là giọng nói kinh ngạc của Tưởng Xuân, Tưởng Cầm cứng đờ người, ánh mắt cô xuyên qua vai Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thấy dáng vẻ khó tin của em họ mình, hai má cô nóng như lửa đốt.
“Mau buông ra!” Cô thấp giọng nói, lửa giận trong lồng ngực sắp trào ra.
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, chậm rãi buông cô ra, xoay người lại, mang theo ánh mắt thèm khát nhìn Tưởng Xuân. Người phía sau sợ hết hồn, cô ấy hoảng sợ tránh ánh mắt của anh ta. Đối với Tưởng Xuân, người còn chưa hiểu được mùi vị của tình yêu mà nói thì cảnh tượng trước mắt cũng đủ khiến cô ấy bàng hoàng.
Tưởng Cầm lập tức hoàn hồn, đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra ngoài: "Đã muộn rồi, tôi không giữ anh Mộ Dung ở lại nữa."
Cô ra lệnh đuổi khách, Mộ Dung Hoành Nghị vẫn cười, anh ta tiến lên hai bước, đặt tay lên vai cô, sau đó hôn lên sau tai cô một cái.
Đó là chỗ nhạy cảm của cô.
Tưởng Cầm lập tức sững sờ, cô trợn to hai mắt, kiềm chế sự run rẩy trong lòng, quay đầu lại hung hăng nhìn anh ta.
Ở trước mặt Tưởng Xuân, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không làm gì quá đáng, anh ta buông cô ra: "Tôi về trước, có thời gian sẽ đến thăm cô."
Anh ta nói những lời thân mật, giống như bạn trai bạn gái nói với nhau vậy. Tưởng Cầm không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh ta, diễn xuất xuất sắc như vậy, không hiểu anh ta đã luyện tập nó như thế nào.
Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị rời đi, Tưởng Xuân mới ấp úng mở miệng nói: "Chị, chị và anh ta..."
Tưởng Cầm ngồi xuống, ăn một vài miếng cơm liền không còn khẩu vị. Cô đặt đũa xuống, im lặng một lúc mới nói: "Xuân, chuyện này không liên quan đến em. Em cứ đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc là được."
“Chị, sao không liên quan đến em?” Tưởng Xuân lo lắng nói: “Em muốn giúp chị và chú hai!
Tưởng Cầm giương mắt lên, gằn từng chữ: "Em không làm gì, chính là giúp chị rồi."
Tình hình trước mắt đã đủ loạn rồi, cô thực sự không còn tâm tư lo lắng cho người khác nữa. Tưởng Cầm nói xong liền đứng dậy đi vào phòng: "Giúp chị một việc, hôm nay em rửa bát nhé."
Tưởng Xuân muốn nói thêm gì đó thì cô đã đóng cửa rồi. Tưởng Xuân tức giận, cô ấy luôn cảm thấy chị họ xem thường mình, cô ấy đã không còn là trẻ con nữa!
Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
Mộ Dung Hoành Nghị chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, hai mắt một miệng, có gì phải sợ? Hừ, cô sẽ đi gặp anh ta!
Có lẽ là tối qua trằn trọc ngủ không ngon, lúc thức dậy Tưởng Cầm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắt hơi hết cái này đến cái khác.
“Chị ơi, chị không khỏe sao?” Tưởng Xuân quan tâm hỏi.
"Chị không sao."
Cô uống một cốc nước nóng, cũng không ăn sáng, cùng Tưởng Xuân đến công ty.
Ngồi trước bàn làm việc, tinh thần cô uể oải, gục xuống bàn, đầu nặng tựa ngàn cân, hai tay yếu ớt chống hai bên thành bàn.
“Sao thế?” Giọng nói có chút ngập ngừng vang lên trên đỉnh đầu.
Cô mệt mỏi nâng mi mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Túc, cô cười yếu ớt nhìn anh ta: "Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon."
Thấy trên má cô ửng hồng bất thường, anh ta cau mày, không nói hai lời liền đưa tay lên sờ trán cô, đột nhiên lông mày anh ta nhíu chặt hơn: "Em phát sốt?"
Tưởng Cầm phản ứng chậm nửa nhịp, cô chớp chớp mắt, sau đó lập tức cười xua tay: "Phát sốt, loại chuyện này sao có thể xảy ra trên người em được. Từ nhỏ đến lớn em nổi tiếng là người rất khỏe mạnh."
Nghiêm Túc nhướng đôi mày rậm: "Em cho mình là siêu nhân sao?"
Anh ta không nói nữa, quay đầu bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của anh ta, Tưởng Cầm đột nhiên nhớ tới những gì Mộ Dung Hoành Nghị đã nói tối hôm qua, cô lạnh sống lưng. Mộ Dung Hoành Nghị nói được làm được, tuyệt đối không phải nói đùa, chỉ bằng việc anh ta ẩn nấp ba năm, một lần chiếm lấy tập đoàn nhà họ Tưởng là đủ để nói rõ hết thảy.
Cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu nó liên lụy đến Nghiêm Túc thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Lúc này, Trưởng bộ phận Tiêu vội vàng đi đến: "Tưởng Cầm, Thiên Ái, tổng giám đốc bảo các cô đi lên."
Trái tim Tưởng Cầm run lên, cô không biết anh ta muốn làm gì, cô chống đỡ hết nổi rồi, sức chiến đấu của cô đã giảm mạnh, cô thực sự không có sức lực để ứng phó với anh ta. Bên kia, Thiên Ái ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm.
Thấy hai người đều không nhúc nhích, Trưởng bộ phận Tiêu trở nên lo lắng: "Tổng giám đốc đang chờ, hai người nhanh lên!"
"À……"
Tưởng Cầm muốn hất tay anh ta ra, nhưng thấy ánh mắt tò mò của Tưởng Xuân thì cô đành từ bỏ. Cô không muốn em họ biết chuyện giữa mình và Mộ Dung Hoành Nghị, cô luôn hy vọng mình có thể lưu lại những hồi ức tốt đẹp trong lòng con người đơn thuần này.
Tưởng Cầm nghiến răng nghiến lợi đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh ta, ánh mắt cô lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh.
Tưởng Xuân thấy bầu không khí ngột ngạt mà ngồi không được, đi cũng không xong, cuối cùng không chịu nổi nữa nên kiếm cớ chạy về phòng.
Bầu không khí lại thay đổi, các phần tử không yên đang trào dâng trong không khí, tràn đầy cảm giác áp bức, giống như chúng có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Tưởng Cầm nhìn chằm chằm anh ta không chùn bước, trong khi Mộ Dung Hoành Nghị đang chậm rãi ăn tối, như anh ta đã nói, thuần túy là vì bữa ăn này mà đến!
“Hương vị canh, tôi rất thích.” Anh ta cầm khăn giấy lau khóe miệng, anh ta ngước mắt lên, ánh mắt rạng rỡ, tràn ngập màu sắc, trong chốc lát có thể làm loạn lòng người.
Nhưng Tưởng Cầm đã miễn dịch, đặc biệt là đối với anh, cô chỉ nhớ thân phận của nhau, còn có những việc anh ta đã làm.
"Nói đi, Mộ Dung Hoành Nghị, hôm nay anh đến gặp tôi làm gì? Đừng nói với tôi là chỉ để ăn tối. Anh chỉ lừa được em họ tôi thôi." Tưởng Cầm nói thẳng, vốn không cần phải vòng vo với anh ta.
Mộ Dung Hoành Nghị khoanh tay, ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười, anh ta quét mắt nhìn cô, vẻ mặt rất khó đoán.
“Tránh xa Nghiêm Túc ra một chút.” Anh ta cười tuyệt đối không phải loại tử tế gì, hai mắt anh ta nhìn cô khiến cô ớn lạnh từng cơn, ớn lạnh đến nỗi trái tim cũng run lên.
Nghiêm Túc?
Tưởng Cầm không hiểu sao chuyện này lại đột nhiên dính dáng đến Nghiêm Túc?
Cô không nói lời nào, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Hoành Nghị lại là kháng nghị âm thầm. Anh ta cụp mắt xuống, nhanh chóng đứng dậy, chống hai tay lên bàn, cơ thể áp sát cô, ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, anh ta đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt cô, phải thừa nhận rằng cô quả thật rất xinh đẹp.
Anh ta chậm rãi nói: "Chính là bị khuôn mặt này mê hoặc sao?"
Nghiêm Túc, còn có... Bạch Thương Long?
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng khẽ mở giống như đang mời gọi của cô, anh ta tiến lên một chút, sau đó tiến lên một chút nữa...
"Đừng để tôi nghĩ rằng anh cũng bị tôi mê hoặc."
Giọng nói vô tình mang theo chút chế nhạo.
Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị lập tức cứng đờ, mặc dù chỉ còn cách đôi môi đỏ mọng của cô hai ba phân, nhưng sự nhiệt tình không thể giải thích được của anh ta đã bắt đầu nguội lạnh.
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, buông cô ra.
“Phụ nữ, tốt hơn hết là đừng tự cho mình là đáng yêu.” Anh ta chậm rãi ngồi xuống, khôi phục lại dáng vẻ lười biếng.
“Mộ Dung Hoành Nghị, anh muốn thế nào cũng được, nhưng tôi không cho phép anh đụng đến Nghiêm Túc!” Tưởng Cầm gằn từng chữ.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe vậy liền nhướng mày, đáy mắt hiện lên sự nguy hiểm. Sự bảo vệ trong lời nói của cô rõ ràng như vậy, sao anh ta không nghe ra được chứ?
“Haha, Tưởng Cầm, cô yêu anh ta sao?” Giọng điệu lười biếng giống như đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Tưởng Cầm nhếch đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì sao?"
Cô chỉ không thích dáng vẻ nắm chắt mọi chuyện của anh ta, đặc biệt là đối với cô.
Bất cứ việc gì, đều có sự ngoài ý muốn.
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị thay đổi, hai mắt anh ta trở nên hung ác đáng sợ: "Tưởng Cầm, cô có biết những lời nói của có có thể hại chết anh ta không?"
Tưởng Cầm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Nếu anh dám động đến anh ấy thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Nói xem xem cô có thể làm được gì? Lại đâm xe tôi lần nữa sao?"
Tưởng Cầm siết chặt hai tay, cô lắc đầu: "Không, tôi sẽ làm trực tiếp hơn lần đó."
Người quý trọng cô thì cô sẽ quý trọng người đó, mà người đó trên đời này không có nhiều, cô sẽ vì họ mà bất chấp tất cả.
“Ồ?” Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, ánh mắt giống như một con dao sắc bén, gần trong gang tất.
“Được lắm, cô thật có bản lĩnh!” Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp chấn động cả lồng ngực, anh ta đứng dậy đi tới chỗ cô, đột nhiên vươn tay bóp cổ cô, từng bước đẩy cô về phía sau.
Tưởng Cầm giãy dụa, đôi mắt lạnh lùng bỗng đỏ lên: "Mộ Dung Hoành Nghị, buông tay ra!"
Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cô dựa vào tường, thân thể cao lớn đè lên, hơi thở ấm áp truyền đến trên cổ cô, lời vừa nói ra khỏi miệng, nhiệt độ đột nhiên giảm thêm mấy phần: “Nếu để tôi phát hiện ra cô và tên kia có gì mờ ám thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta! Hơn nữa, tôi sẽ tính luôn phần của cô cùng anh ta! Nếu đây chính là điều cô muốn thì cứ thử xem!"
Lồng ngực cô nặng nề giống như bị một tảng đá đè lên.
Cô biết Mộ Dung Hoành Nghị nhất định không phải đang nói đùa, việc hận cô có thể khiến anh ta làm bất cứ chuyện gì độc ác và khủng khiếp. Anh ta giống như cái bóng ma không bao giờ có thể thoát ra, cướp đi hết tất cả những điều tốt đẹp xung quanh cô, cuốn cô vào bóng tối, cả đời không thể thoát ra.
Thực ra cô cũng không còn quan tâm nữa, nhưng nghĩ đến Nghiêm Túc thì cô lại không bình tĩnh được.
“Anh ấy không liên quan gì đến ân oán của chúng ta.” Cô nhìn anh ta chằm chằm, vành mắt đỏ ửng.
Mộ Dung Hoành Nghị ghé sát vào má cô, hơi thở phả vào mặt cô, anh ta nhìn chằm chằm môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Chỉ cần cô tránh xa anh ta ra thì tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta nữa..." Cuối cùng anh ta cúi đầu xuống, đôi môi anh ta chạm vào môi cô, tuy hơi lạnh nhưng lại có thể khơi gợi ngọn lửa trong người anh ta. Anh ta xoay người, âm thanh khàn khàn tràn ra từ cổ họng: "Tưởng Cầm, cả tôi và cô đều không thể lên thiên đường, tốt hơn hết là đừng chọc tức tôi. Ngoan ngoãn cùng tôi xuống địa ngục đi."
Tưởng Cầm đứng nguyên tại chỗ, như thể bị một đôi tay vô hình kéo xuống vực sâu, mặc cô kêu cứu, nhưng giọng nói của cô lại bị kẹt trong cổ họng.
“Đừng ép tôi.” Cô ẩn nhẫn lên tiếng.
“Muốn bỏ đi?” Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị giống như biết rõ hết thảy mọi chuyện.
Anh ta dựa sát vào người cô, dùng một tay ôm lấy lưng cô, áp sát vào người cô: "Tưởng Cầm, nếu cô đủ nhẫn tâm thì đã sớm bỏ đi rồi."
Tưởng Cầm nhìn anh ta, bi thương cười một tiếng, anh ta rất hiểu cô.
“Chẳng qua… cô có chạy đến đâu thì cũng không thoát được.” Đôi môi anh ta lướt qua má cô, một trận tê dại nhanh chóng lan ra.
Đôi mắt Mộ Dung Hoành Nghị bỗng tối sầm, dù hận cô thế nào thì anh ta cũng không thể che đậy được dục vọng của mình đối với cô, bởi vì phản ứng của cơ thể là trực tiếp nhất.
Tưởng Cầm cảm nhận rõ ràng những thay đổi của anh ta, đối với chuyện này cô càng nhạy cảm hơn anh ta.
Vẻ mặt của cô trở nên căng thẳng bất an, cô chống cự thì lại bị Mộ Dung Hoành Nghị kẹp chặt hai tay, nụ cười lạnh lùng mang theo chút xấu xa: "Nghe lời một chút, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhàng với cô."
"Chị, tổng giám đốc... hai người..."
Phía sau là giọng nói kinh ngạc của Tưởng Xuân, Tưởng Cầm cứng đờ người, ánh mắt cô xuyên qua vai Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thấy dáng vẻ khó tin của em họ mình, hai má cô nóng như lửa đốt.
“Mau buông ra!” Cô thấp giọng nói, lửa giận trong lồng ngực sắp trào ra.
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, chậm rãi buông cô ra, xoay người lại, mang theo ánh mắt thèm khát nhìn Tưởng Xuân. Người phía sau sợ hết hồn, cô ấy hoảng sợ tránh ánh mắt của anh ta. Đối với Tưởng Xuân, người còn chưa hiểu được mùi vị của tình yêu mà nói thì cảnh tượng trước mắt cũng đủ khiến cô ấy bàng hoàng.
Tưởng Cầm lập tức hoàn hồn, đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra ngoài: "Đã muộn rồi, tôi không giữ anh Mộ Dung ở lại nữa."
Cô ra lệnh đuổi khách, Mộ Dung Hoành Nghị vẫn cười, anh ta tiến lên hai bước, đặt tay lên vai cô, sau đó hôn lên sau tai cô một cái.
Đó là chỗ nhạy cảm của cô.
Tưởng Cầm lập tức sững sờ, cô trợn to hai mắt, kiềm chế sự run rẩy trong lòng, quay đầu lại hung hăng nhìn anh ta.
Ở trước mặt Tưởng Xuân, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không làm gì quá đáng, anh ta buông cô ra: "Tôi về trước, có thời gian sẽ đến thăm cô."
Anh ta nói những lời thân mật, giống như bạn trai bạn gái nói với nhau vậy. Tưởng Cầm không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh ta, diễn xuất xuất sắc như vậy, không hiểu anh ta đã luyện tập nó như thế nào.
Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị rời đi, Tưởng Xuân mới ấp úng mở miệng nói: "Chị, chị và anh ta..."
Tưởng Cầm ngồi xuống, ăn một vài miếng cơm liền không còn khẩu vị. Cô đặt đũa xuống, im lặng một lúc mới nói: "Xuân, chuyện này không liên quan đến em. Em cứ đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc là được."
“Chị, sao không liên quan đến em?” Tưởng Xuân lo lắng nói: “Em muốn giúp chị và chú hai!
Tưởng Cầm giương mắt lên, gằn từng chữ: "Em không làm gì, chính là giúp chị rồi."
Tình hình trước mắt đã đủ loạn rồi, cô thực sự không còn tâm tư lo lắng cho người khác nữa. Tưởng Cầm nói xong liền đứng dậy đi vào phòng: "Giúp chị một việc, hôm nay em rửa bát nhé."
Tưởng Xuân muốn nói thêm gì đó thì cô đã đóng cửa rồi. Tưởng Xuân tức giận, cô ấy luôn cảm thấy chị họ xem thường mình, cô ấy đã không còn là trẻ con nữa!
Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
Mộ Dung Hoành Nghị chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, hai mắt một miệng, có gì phải sợ? Hừ, cô sẽ đi gặp anh ta!
Có lẽ là tối qua trằn trọc ngủ không ngon, lúc thức dậy Tưởng Cầm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắt hơi hết cái này đến cái khác.
“Chị ơi, chị không khỏe sao?” Tưởng Xuân quan tâm hỏi.
"Chị không sao."
Cô uống một cốc nước nóng, cũng không ăn sáng, cùng Tưởng Xuân đến công ty.
Ngồi trước bàn làm việc, tinh thần cô uể oải, gục xuống bàn, đầu nặng tựa ngàn cân, hai tay yếu ớt chống hai bên thành bàn.
“Sao thế?” Giọng nói có chút ngập ngừng vang lên trên đỉnh đầu.
Cô mệt mỏi nâng mi mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Túc, cô cười yếu ớt nhìn anh ta: "Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon."
Thấy trên má cô ửng hồng bất thường, anh ta cau mày, không nói hai lời liền đưa tay lên sờ trán cô, đột nhiên lông mày anh ta nhíu chặt hơn: "Em phát sốt?"
Tưởng Cầm phản ứng chậm nửa nhịp, cô chớp chớp mắt, sau đó lập tức cười xua tay: "Phát sốt, loại chuyện này sao có thể xảy ra trên người em được. Từ nhỏ đến lớn em nổi tiếng là người rất khỏe mạnh."
Nghiêm Túc nhướng đôi mày rậm: "Em cho mình là siêu nhân sao?"
Anh ta không nói nữa, quay đầu bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của anh ta, Tưởng Cầm đột nhiên nhớ tới những gì Mộ Dung Hoành Nghị đã nói tối hôm qua, cô lạnh sống lưng. Mộ Dung Hoành Nghị nói được làm được, tuyệt đối không phải nói đùa, chỉ bằng việc anh ta ẩn nấp ba năm, một lần chiếm lấy tập đoàn nhà họ Tưởng là đủ để nói rõ hết thảy.
Cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu nó liên lụy đến Nghiêm Túc thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Lúc này, Trưởng bộ phận Tiêu vội vàng đi đến: "Tưởng Cầm, Thiên Ái, tổng giám đốc bảo các cô đi lên."
Trái tim Tưởng Cầm run lên, cô không biết anh ta muốn làm gì, cô chống đỡ hết nổi rồi, sức chiến đấu của cô đã giảm mạnh, cô thực sự không có sức lực để ứng phó với anh ta. Bên kia, Thiên Ái ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm.
Thấy hai người đều không nhúc nhích, Trưởng bộ phận Tiêu trở nên lo lắng: "Tổng giám đốc đang chờ, hai người nhanh lên!"
"À……"
Bình luận facebook