Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-460
Chương 460: Mời ông ta xuống núi
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt mê hoặc liếc cô ta, hất cằm về phía hóa đơn trên bàn: "Đây là phí nhập viện của cô, theo đúng yêu cầu của cô thì tôi đã sắp xếp lại rồi."
Tưởng Cầm nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó cô ta đi tới cầm lên xem, đôi mắt lập tức mở to: "Tôi chỉ cảm lạnh phát sốt mà thôi, sao lại tốn hết mấy triệu chứ?!"
"Thuốc cho cô uống là hàng nhập khẩu tốt nhất. Hơn nữa là phòng bệnh VIP, y tá trông coi ban đêm, còn có…"
Tưởng Cầm nhức đầu đưa tay lên: "Được! Tôi biết rồi!"
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười: "Nếu rõ ràng, liền đem nợ tính hết đi."
Tưởng Cầm nhìn anh ta thành thật trả lời: "Trên người tôi không có nhiều tiền như thế, chỉ có mấy trăm nghìn thôi. Nếu có thể trả góp thì bây giờ tôi đưa cho anh."
Mộ Dung Hoành Nghị cong lên, phản ứng của cô ta hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Anh ta đứng dậy đi qua: "Không có tiền?"
Tưởng Cầm nhìn anh ta, không phải anh ta biết rõ cô ta có tiền hay không sao? Nếu anh ta chỉ muốn làm cho cô ta khó xử thì không cần, từ lâu cô ta đã bỏ lòng tự trọng giống như gánh nặng xuống rồi.
Anh ta đến gần cô ta, đi đến phía sau, hơi thở mờ ám tràn đầy trong mũi. Anh ta gác cằm lên vai cô ta, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Vậy… Dùng một cách khác trả lại đi."
Tưởng Cầm cắn môi nghiêng đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng được phát lương, đến lúc đó tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng."
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: "Tưởng Cầm, có phải ra vẻ mạnh mẽ với tôi đã quá muộn rồi không?"
Tưởng Cầm quay mặt đi, sau đó nói: "Tôi có thể coi tất cả là chuộc tội, nhưng tôi không thể chấp nhận dùng tiền tài đo đếm."
Điều đó làm cho cô ta càng rẻ rúng, giống gái điếm vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị vốn định cười nhạo cô ta vài câu, nhưng anh ta nhìn thấy sự đau thương trong mắt cô ta thì nhíu mày lại.
Tưởng Cầm lắc đầu, cẩn thận che giấu cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi còn có việc, tôi đi trước."
"Cô muốn đi đâu, dù sao cũng phải báo cáo với tổng giám đốc một chút." Anh ta không chút để ý nói, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa bùng cháy, tức giận vì không được coi trọng.
Tưởng Cầm biết nếu không nói rõ thì rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
"Tôi muốn đi tìm ông Đàm, mời ông ấy giúp tôi làm giày." Tưởng Cầm nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy cô ta vì cuộc thi nên tức giận tan đi một chút, thái độ cũng không còn hung dữ. Anh ta lười biếng nói: "Cho nên cô chuẩn bị đi tìm ông già cổ lỗ sĩ Đàm Tô?"
Tưởng Cầm ngẩn ra: "Anh quen ông ta sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị bĩu môi trả lời: "Không quen biết!" Anh ta nói chắc chắn như vậy, không khỏi làm cho người ta nghi ngờ tính chân thật.
Anh ta liếc cô ta một cái, xoay người cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài. Anh ta đi vài bước thấy Tưởng Cầm vẫn đứng tại chỗ thì không kiên nhẫn nói: "Không phải cô muốn đi tìm ông ta sao?"
"Anh… Anh muốn đi với tôi?" Tưởng Cầm không chắc chắn hỏi.
"Nếu không thì sao? Cô cho rằng cô có thể mời được ông ta sao?" Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Tưởng Cầm do dự nhưng vẫn đi theo. Nếu anh ta có thể giúp mình thì tin anh ta một lần cũng không sao.
Tưởng Cầm lên xe Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta vẫn chưa kịp cài dây an toàn đã lái xe đi.
Cô ta đưa địa chỉ ra: "Ông ta ở…"
"Tôi biết."
Mộ Dung Hoành Nghị nói xong thì tăng tốc lái xe.
Tưởng Cầm hơi sợ hãi, có chút không hiểu anh ta.
Bọn họ nhanh chóng tới trước cửa một căn nhà cũ nát. Bởi vì con đường đầy bùn lầy nên xe không thể chạy vào trong, Mộ Dung Hoành Nghị dừng xe lại, cởi dây an toàn: "Chúng ta chỉ có thể đi bộ vào đó."
"Ừm."
Tưởng Cầm lên tiếng, hai người xuống xe.
Ở đây rất ít khi nhìn thấy xe sang trọng, thỉnh thoảng có người nhìn qua bên này, thấp giọng bàn tán, chắc chắn là tìm ông Đàm.
Mộ Dung Hoành Nghị dẫn đường, Tưởng Cầm đi theo sau quan sát xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: "Ông ta ở đây sao?" Với kỹ thuật và lý lịch của ông ta thì tuyệt đối không thể sống ở nơi nghèo túng như vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị hừ nhẹ một tiếng nói: "Không ai thuyết phục được ông già cổ lỗ sĩ kia."
Tưởng Cầm nghe giọng điệu của anh ta giống như rất thân thiết với Đàm Tô, cuối cùng cô ta hỏi ra miệng: "Anh biết ông ta sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu, liếc mắt cô ta một cái: "Sao tôi có thể quen biết ông già bướng bỉnh giống như cục đá kia chứ?"
"…"
Không cần hỏi nhiều, Tưởng Cầm đã biết đáp án.
Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại trước một căn nhà nói: "Là ở đây."
Tưởng Cầm ngẩng đầu, khó tin được trong thành phố này lại có người sẽ ở trong một căn nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào?
"Không đi vào sao?" Anh ta đứng ở bên cạnh nhìn cô ta.
Cô ta có nghĩ thế nào thì anh ta cũng không kỳ lạ. Lúc trước anh ta cũng thật sự không chịu nổi chạy tới chỗ này ném tất cả đồ đạc ra ngoài đường, chỉ muốn ép ông ta rời khỏi nơi này. Nhưng ông ta lại chạy ra nhặt lại từng món đồ một. Sau đó âm thầm khóa cửa lại, đưa Mộ Dung Hoành Nghị vào nhóm người từ chối tiếp đón cho tới bây giờ.
Anh ta nghĩ lại thì oán hận.
Tưởng Cầm không đoán được suy nghĩ của anh ta, cô ta đi tới lễ phép gõ cửa.
"Thầy Đàm có ở nhà không?"
Cô ta hỏi liên tục mấy lần, người bên trong không trả lời, Mộ Dung Hoành Nghị không kiên nhẫn đẩy cô ta ra, sau đó dùng sức đẩy cửa ra.
Không ngờ cửa không khóa, bên trong đen như mực, không nhìn thấy bóng người.
"Vào thôi." Anh ta nói.
Tưởng Cầm do dự: "Vậy thì không tốt lắm đâu?"
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại, buồn cười nhìn cô ta: "Cô có muốn mời ông ta xuống núi không?"
"Đương nhiên!" Cô ta không chút do dự trả lời.
"Vậy đừng nói khách sáo như thế." Anh ta nói xong thì dẫn đầu đi vào.
Tưởng Cầm khẽ cắn môi, mặt dày đuổi theo anh ta.
Trong nhà không bật đèn, trên cửa sổ dán báo chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào.
"Bịch."
Tưởng Cầm không thấy rõ dưới chân nên bụng đụng vào góc bàn, đau đến mức cô ta khom người xuống, chóp mũi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Hoành Nghị xoay người nhìn thấy thì nhíu mày. Sau đó anh ta kêu to: "Ông già bướng bỉnh! Tôi biết ông ở bên trong! Tôi có việc tìm ông!"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, sau đó là tiếng lách cách. Không lâu sau có một người đi ra mắng Mộ Dung Hoành Nghị: "Thằng nhóc con! Ai cho cậu đến nhà tôi? Cậu cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Tưởng Cầm nhìn ông già vô cùng khỏe mạnh thì sửng sốt.
Hôm đó ông ta ở tầng cao nhất của công ty, cô ta và Vưu Thiên Ái nói chuyện đã gặp ông ta! Đến lúc này cô ta mới mơ màng nhớ ông ta gọi là ông Đàm. Nhưng không biết ông ta và Mộ Dung Hoành Nghị có quan hệ gì.
Đàm Tô nhìn thấy Tưởng Cầm cũng nghi ngờ nheo mắt quan sát cô ta từ trên xuống, sau đó giật mình: "Là cô sao!"
Ông ta cũng nhớ Tưởng Cầm. Lần này Mộ Dung Hoành Nghị tò mò nhướng mày hỏi cô ta: "Chuyện gì vậy?"
Tưởng Cầm không nói chuyện, chào hỏi Đàm Tô: "Thầy Đàm, xin chào, tôi tên là Tưởng Cầm."
Đàm Tô nhìn cô ta, ngồi xuống ghế dựa: "Tưởng Mạc Hoài là gì của cô?"
Tưởng Cầm ngẩn ra, không nghĩ tới ông ta đoán được thân phận của mình nhanh như vậy, thành thật trả lời: "Ông ta là ba tôi."
Đàm Tô gật đầu: "Cô rất giống ông ta." Ông ta cầm tẩu thuốc trên bàn đưa lên miệng: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tưởng Cầm nhanh chóng nói: "Tôi muốn mời thầy Đàm giúp tôi làm một đôi giày."
Đàm Tô châm thuốc hút một hơi, ông ta ngước mắt lên nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, đưa tay chỉ về phía anh ta: "Cô và cậu ta có quan hệ thế nào?"
"Chúng tôi…" Tưởng Cầm thật sự không biết nên trả lời thế nào, bản năng nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị.
Anh ta dựa vào cửa, trên mặt hiện lên sự khinh thường.
Trong lòng Tưởng Cầm trầm xuống, sau đó cười tự giễu. Cô ta đúng là ngây thơ, sao lại hy vọng xa vời anh ta có thể giúp mình chứ?
Cô ta suy nghĩ vấn đề Đàm Tô hỏi, quyết định ăn ngay nói thật. Khi cô ta định mở miệng nói thì một bàn tay to đặt trên vai, sau đó anh ta ôm lấy cô ta kéo vào lòng.
"Đây là người phụ nữ của tôi."
Tưởng Cầm chấn động, không nghĩ tới anh ta lại nói quan hệ của hai người, hơn nữa vẫn không hề có gánh nặng. Trong lời nói kia có sự chiếm hữu như có như không, nhưng cô ta lại bỏ qua.
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười nhận lấy ánh mắt Đàm Tô, tràn ngập khiêu khích.
Đàm Tô sâu xa nhìn anh ta, lại hút một hơi. Căn phòng vốn không lớn, thông gió lại không tốt, mùi khói lập tức bay vào mũi. Tưởng Cầm vẫn chưa khỏi bệnh, cổ họng vẫn còn đau nên bị sặc khói thuốc muốn ho khan, lại cảm thấy không lễ phép nên chỉ có thể chịu đựng.
Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu liếc mắt cô một cái nhíu mày không vui nói với Đàm Tô: "Ông không thể bớt hút thuốc đi một chút không? Ông cho rằng ai cũng có thể chịu được thứ này giống như ông sao?"
Đàm Tô cười cười gẩy tẩu thuốc: "Không chịu được thì có thể đi? Tôi lại không mời hai người tới!" Ông ta nói xong thì xoay người định đi vào trong, Tưởng Cầm nóng nảy vội vàng tránh khỏi Mộ Dung Hoành Nghị đuổi theo: "Thầy Đàm, chỉ cần ông có thể giúp tôi làm giày, tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì."
Đàm Tô dừng lại, biểu cảm trên mặt làm cho người khác không đoán được suy nghĩ, ánh mắt vẫn liếc qua cô ta rồi đưa tay chỉ vào Mộ Dung Hoành Nghị: "Chỉ cần cô và cậu ta ở bên nhau thì chuyện này không thể thương lượng!"
Cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
"Thầy…"
Nếu không phải Mộ Dung Hoành Nghị nhanh tay kéo cô ta lại thì Tưởng Cầm suýt nữa đụng vào cửa.
"Cô có đầu óc hay không?" Anh ta không vui dạy dỗ một câu.
Không ngờ Tưởng Cầm quay đầu tràn ngập oán hận nhìn anh ta: "Anh đã làm gì với người ta vậy?"
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức lạnh đi liếc cô ta, cười nhạo một tiếng: "Vì sao cô lại hỏi tôi đã làm cái gì? Chẳng lẽ ông ta không thể làm gì tôi sao?"
Cảm giác còn chưa hỏi đã định tội này đúng là con mẹ nó khó chịu! Đặc biệt đối tượng lại là cô ta!
Tưởng Cầm cười lạnh: "Chuyện này không rõ ràng sao? Thầy Đàm là một ông già, cuộc sống đơn giản như thế, không quyền không thế, ông ta có thể làm gì anh chứ? Chỉ cần anh không bắt nạt người ta đã cám ơn trời đất rồi!"
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt mê hoặc liếc cô ta, hất cằm về phía hóa đơn trên bàn: "Đây là phí nhập viện của cô, theo đúng yêu cầu của cô thì tôi đã sắp xếp lại rồi."
Tưởng Cầm nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó cô ta đi tới cầm lên xem, đôi mắt lập tức mở to: "Tôi chỉ cảm lạnh phát sốt mà thôi, sao lại tốn hết mấy triệu chứ?!"
"Thuốc cho cô uống là hàng nhập khẩu tốt nhất. Hơn nữa là phòng bệnh VIP, y tá trông coi ban đêm, còn có…"
Tưởng Cầm nhức đầu đưa tay lên: "Được! Tôi biết rồi!"
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười: "Nếu rõ ràng, liền đem nợ tính hết đi."
Tưởng Cầm nhìn anh ta thành thật trả lời: "Trên người tôi không có nhiều tiền như thế, chỉ có mấy trăm nghìn thôi. Nếu có thể trả góp thì bây giờ tôi đưa cho anh."
Mộ Dung Hoành Nghị cong lên, phản ứng của cô ta hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Anh ta đứng dậy đi qua: "Không có tiền?"
Tưởng Cầm nhìn anh ta, không phải anh ta biết rõ cô ta có tiền hay không sao? Nếu anh ta chỉ muốn làm cho cô ta khó xử thì không cần, từ lâu cô ta đã bỏ lòng tự trọng giống như gánh nặng xuống rồi.
Anh ta đến gần cô ta, đi đến phía sau, hơi thở mờ ám tràn đầy trong mũi. Anh ta gác cằm lên vai cô ta, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Vậy… Dùng một cách khác trả lại đi."
Tưởng Cầm cắn môi nghiêng đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng được phát lương, đến lúc đó tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng."
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: "Tưởng Cầm, có phải ra vẻ mạnh mẽ với tôi đã quá muộn rồi không?"
Tưởng Cầm quay mặt đi, sau đó nói: "Tôi có thể coi tất cả là chuộc tội, nhưng tôi không thể chấp nhận dùng tiền tài đo đếm."
Điều đó làm cho cô ta càng rẻ rúng, giống gái điếm vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị vốn định cười nhạo cô ta vài câu, nhưng anh ta nhìn thấy sự đau thương trong mắt cô ta thì nhíu mày lại.
Tưởng Cầm lắc đầu, cẩn thận che giấu cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi còn có việc, tôi đi trước."
"Cô muốn đi đâu, dù sao cũng phải báo cáo với tổng giám đốc một chút." Anh ta không chút để ý nói, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa bùng cháy, tức giận vì không được coi trọng.
Tưởng Cầm biết nếu không nói rõ thì rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
"Tôi muốn đi tìm ông Đàm, mời ông ấy giúp tôi làm giày." Tưởng Cầm nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy cô ta vì cuộc thi nên tức giận tan đi một chút, thái độ cũng không còn hung dữ. Anh ta lười biếng nói: "Cho nên cô chuẩn bị đi tìm ông già cổ lỗ sĩ Đàm Tô?"
Tưởng Cầm ngẩn ra: "Anh quen ông ta sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị bĩu môi trả lời: "Không quen biết!" Anh ta nói chắc chắn như vậy, không khỏi làm cho người ta nghi ngờ tính chân thật.
Anh ta liếc cô ta một cái, xoay người cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài. Anh ta đi vài bước thấy Tưởng Cầm vẫn đứng tại chỗ thì không kiên nhẫn nói: "Không phải cô muốn đi tìm ông ta sao?"
"Anh… Anh muốn đi với tôi?" Tưởng Cầm không chắc chắn hỏi.
"Nếu không thì sao? Cô cho rằng cô có thể mời được ông ta sao?" Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Tưởng Cầm do dự nhưng vẫn đi theo. Nếu anh ta có thể giúp mình thì tin anh ta một lần cũng không sao.
Tưởng Cầm lên xe Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta vẫn chưa kịp cài dây an toàn đã lái xe đi.
Cô ta đưa địa chỉ ra: "Ông ta ở…"
"Tôi biết."
Mộ Dung Hoành Nghị nói xong thì tăng tốc lái xe.
Tưởng Cầm hơi sợ hãi, có chút không hiểu anh ta.
Bọn họ nhanh chóng tới trước cửa một căn nhà cũ nát. Bởi vì con đường đầy bùn lầy nên xe không thể chạy vào trong, Mộ Dung Hoành Nghị dừng xe lại, cởi dây an toàn: "Chúng ta chỉ có thể đi bộ vào đó."
"Ừm."
Tưởng Cầm lên tiếng, hai người xuống xe.
Ở đây rất ít khi nhìn thấy xe sang trọng, thỉnh thoảng có người nhìn qua bên này, thấp giọng bàn tán, chắc chắn là tìm ông Đàm.
Mộ Dung Hoành Nghị dẫn đường, Tưởng Cầm đi theo sau quan sát xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: "Ông ta ở đây sao?" Với kỹ thuật và lý lịch của ông ta thì tuyệt đối không thể sống ở nơi nghèo túng như vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị hừ nhẹ một tiếng nói: "Không ai thuyết phục được ông già cổ lỗ sĩ kia."
Tưởng Cầm nghe giọng điệu của anh ta giống như rất thân thiết với Đàm Tô, cuối cùng cô ta hỏi ra miệng: "Anh biết ông ta sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu, liếc mắt cô ta một cái: "Sao tôi có thể quen biết ông già bướng bỉnh giống như cục đá kia chứ?"
"…"
Không cần hỏi nhiều, Tưởng Cầm đã biết đáp án.
Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại trước một căn nhà nói: "Là ở đây."
Tưởng Cầm ngẩng đầu, khó tin được trong thành phố này lại có người sẽ ở trong một căn nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào?
"Không đi vào sao?" Anh ta đứng ở bên cạnh nhìn cô ta.
Cô ta có nghĩ thế nào thì anh ta cũng không kỳ lạ. Lúc trước anh ta cũng thật sự không chịu nổi chạy tới chỗ này ném tất cả đồ đạc ra ngoài đường, chỉ muốn ép ông ta rời khỏi nơi này. Nhưng ông ta lại chạy ra nhặt lại từng món đồ một. Sau đó âm thầm khóa cửa lại, đưa Mộ Dung Hoành Nghị vào nhóm người từ chối tiếp đón cho tới bây giờ.
Anh ta nghĩ lại thì oán hận.
Tưởng Cầm không đoán được suy nghĩ của anh ta, cô ta đi tới lễ phép gõ cửa.
"Thầy Đàm có ở nhà không?"
Cô ta hỏi liên tục mấy lần, người bên trong không trả lời, Mộ Dung Hoành Nghị không kiên nhẫn đẩy cô ta ra, sau đó dùng sức đẩy cửa ra.
Không ngờ cửa không khóa, bên trong đen như mực, không nhìn thấy bóng người.
"Vào thôi." Anh ta nói.
Tưởng Cầm do dự: "Vậy thì không tốt lắm đâu?"
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại, buồn cười nhìn cô ta: "Cô có muốn mời ông ta xuống núi không?"
"Đương nhiên!" Cô ta không chút do dự trả lời.
"Vậy đừng nói khách sáo như thế." Anh ta nói xong thì dẫn đầu đi vào.
Tưởng Cầm khẽ cắn môi, mặt dày đuổi theo anh ta.
Trong nhà không bật đèn, trên cửa sổ dán báo chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào.
"Bịch."
Tưởng Cầm không thấy rõ dưới chân nên bụng đụng vào góc bàn, đau đến mức cô ta khom người xuống, chóp mũi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Hoành Nghị xoay người nhìn thấy thì nhíu mày. Sau đó anh ta kêu to: "Ông già bướng bỉnh! Tôi biết ông ở bên trong! Tôi có việc tìm ông!"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, sau đó là tiếng lách cách. Không lâu sau có một người đi ra mắng Mộ Dung Hoành Nghị: "Thằng nhóc con! Ai cho cậu đến nhà tôi? Cậu cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Tưởng Cầm nhìn ông già vô cùng khỏe mạnh thì sửng sốt.
Hôm đó ông ta ở tầng cao nhất của công ty, cô ta và Vưu Thiên Ái nói chuyện đã gặp ông ta! Đến lúc này cô ta mới mơ màng nhớ ông ta gọi là ông Đàm. Nhưng không biết ông ta và Mộ Dung Hoành Nghị có quan hệ gì.
Đàm Tô nhìn thấy Tưởng Cầm cũng nghi ngờ nheo mắt quan sát cô ta từ trên xuống, sau đó giật mình: "Là cô sao!"
Ông ta cũng nhớ Tưởng Cầm. Lần này Mộ Dung Hoành Nghị tò mò nhướng mày hỏi cô ta: "Chuyện gì vậy?"
Tưởng Cầm không nói chuyện, chào hỏi Đàm Tô: "Thầy Đàm, xin chào, tôi tên là Tưởng Cầm."
Đàm Tô nhìn cô ta, ngồi xuống ghế dựa: "Tưởng Mạc Hoài là gì của cô?"
Tưởng Cầm ngẩn ra, không nghĩ tới ông ta đoán được thân phận của mình nhanh như vậy, thành thật trả lời: "Ông ta là ba tôi."
Đàm Tô gật đầu: "Cô rất giống ông ta." Ông ta cầm tẩu thuốc trên bàn đưa lên miệng: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tưởng Cầm nhanh chóng nói: "Tôi muốn mời thầy Đàm giúp tôi làm một đôi giày."
Đàm Tô châm thuốc hút một hơi, ông ta ngước mắt lên nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, đưa tay chỉ về phía anh ta: "Cô và cậu ta có quan hệ thế nào?"
"Chúng tôi…" Tưởng Cầm thật sự không biết nên trả lời thế nào, bản năng nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị.
Anh ta dựa vào cửa, trên mặt hiện lên sự khinh thường.
Trong lòng Tưởng Cầm trầm xuống, sau đó cười tự giễu. Cô ta đúng là ngây thơ, sao lại hy vọng xa vời anh ta có thể giúp mình chứ?
Cô ta suy nghĩ vấn đề Đàm Tô hỏi, quyết định ăn ngay nói thật. Khi cô ta định mở miệng nói thì một bàn tay to đặt trên vai, sau đó anh ta ôm lấy cô ta kéo vào lòng.
"Đây là người phụ nữ của tôi."
Tưởng Cầm chấn động, không nghĩ tới anh ta lại nói quan hệ của hai người, hơn nữa vẫn không hề có gánh nặng. Trong lời nói kia có sự chiếm hữu như có như không, nhưng cô ta lại bỏ qua.
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười nhận lấy ánh mắt Đàm Tô, tràn ngập khiêu khích.
Đàm Tô sâu xa nhìn anh ta, lại hút một hơi. Căn phòng vốn không lớn, thông gió lại không tốt, mùi khói lập tức bay vào mũi. Tưởng Cầm vẫn chưa khỏi bệnh, cổ họng vẫn còn đau nên bị sặc khói thuốc muốn ho khan, lại cảm thấy không lễ phép nên chỉ có thể chịu đựng.
Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu liếc mắt cô một cái nhíu mày không vui nói với Đàm Tô: "Ông không thể bớt hút thuốc đi một chút không? Ông cho rằng ai cũng có thể chịu được thứ này giống như ông sao?"
Đàm Tô cười cười gẩy tẩu thuốc: "Không chịu được thì có thể đi? Tôi lại không mời hai người tới!" Ông ta nói xong thì xoay người định đi vào trong, Tưởng Cầm nóng nảy vội vàng tránh khỏi Mộ Dung Hoành Nghị đuổi theo: "Thầy Đàm, chỉ cần ông có thể giúp tôi làm giày, tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì."
Đàm Tô dừng lại, biểu cảm trên mặt làm cho người khác không đoán được suy nghĩ, ánh mắt vẫn liếc qua cô ta rồi đưa tay chỉ vào Mộ Dung Hoành Nghị: "Chỉ cần cô và cậu ta ở bên nhau thì chuyện này không thể thương lượng!"
Cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
"Thầy…"
Nếu không phải Mộ Dung Hoành Nghị nhanh tay kéo cô ta lại thì Tưởng Cầm suýt nữa đụng vào cửa.
"Cô có đầu óc hay không?" Anh ta không vui dạy dỗ một câu.
Không ngờ Tưởng Cầm quay đầu tràn ngập oán hận nhìn anh ta: "Anh đã làm gì với người ta vậy?"
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức lạnh đi liếc cô ta, cười nhạo một tiếng: "Vì sao cô lại hỏi tôi đã làm cái gì? Chẳng lẽ ông ta không thể làm gì tôi sao?"
Cảm giác còn chưa hỏi đã định tội này đúng là con mẹ nó khó chịu! Đặc biệt đối tượng lại là cô ta!
Tưởng Cầm cười lạnh: "Chuyện này không rõ ràng sao? Thầy Đàm là một ông già, cuộc sống đơn giản như thế, không quyền không thế, ông ta có thể làm gì anh chứ? Chỉ cần anh không bắt nạt người ta đã cám ơn trời đất rồi!"
Bình luận facebook