Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-469
Chương 469: Còn có thể tới kịp sao?
Khi anh đến thang máy, cửa đúng lúc mở ra, Dương Vịnh Hy bước ra khỏi đó. Nhìn thấy anh, cô liền nở nụ cười: “Hoành Nghị…”
Không đợi cô nói xong, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào, bấm thang máy, nói: “Anh có việc cần đi ra ngoài.”
Dương Vịnh Hy nghe vậy, vội vàng nói: “Nhưng chúng ta đã hẹn nhau buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm, cha sẽ đợi chúng ta ở nhà!”
“Ngày khác đi.” Giọng điệu của anh thẳng thừng, không thể từ chối.
Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại mỗi Dương Vịnh Hy ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hiểu vì cái gì mà anh lại lo lắng như vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị gần như sắp nổ tung, người phụ nữ đó muốn làm gì? Không phải cô ấy mong chờ cuộc thi này lắm sao? Không phải lúc nào cô ấy cũng muốn chứng tỏ bản thân sao? Kết quả cô ấy lại biến mất vào thời điểm quan trọng như vậy!
Anh tức giận đến mức đập mạnh vào tường, vẻ tức giận trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh vội vàng bước ra, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.
Anh nhìn xuống, nhanh chóng dừng lại, ngay lập tức nhấc máy, không đợi đối phương nói, anh đã gầm lên: “Tưởng Cầm! Cho tôi một lý do, để tôi không bẻ cổ cô!”
Đầu dây bên kia, có tiếng nghẹn ngào cố kìm nén: “Mộ Dung Hoành Nghị… đôi giày đã bị huỷ rồi, tôi không thể tham gia trận chung kết… tôi xin lỗi anh.”
Bên đường, xe cộ qua lại, Tưởng Cầm đang ngồi trên băng ghế cầm giày, đã hết sức kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra. Đôi giày cho cuộc thi đã bị hủy, nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này cũng bị hủy trong chốc lát.
Vào lúc này, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là người không nên nghĩ đến nhất. Gọi cho Mộ Dung Hoành Nghị, nói với anh nỗ lực đã vô ích. Cô không cần bất cứ lời an ủi nào, cô chỉ muốn anh biết cô buồn như thế nào khi mất đôi giày này.
Ở đầu bên kia, Mộ Dung Hoành Nghị vẫn đứng yên tại chỗ, nghe thấy giọng nói tuyệt vọng bị đè nén của cô, trái tim anh lập tức bị bóp chặt.
Anh cởi cúc áo cổ, điều chỉnh hơi thở, lúc này mới đối diện với cô, anh nghiêm nghị nói: “Cô đang ở đâu?”
Ở đầu dây bên kia không có âm thanh nào.
Người phụ nữ này rất biết cách chọc tức anh!
Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục bình tĩnh, anh biết cô không ổn định về mặt cảm xúc, dùng giọng bình tĩnh hết mức có thể hỏi cô: “Tin tôi, tôi sẽ lo liệu chuyện này. Cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi sẽ đến đón cô ngay lập tức.”
Có thể do anh là chủ nhân một nửa của đôi giày này, hoặc lời nói của anh cho cô cảm giác an tâm, sau một lúc im lặng, Tưởng Cầm vẫn báo vị trí của cô.
“Chờ tôi.”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Hoành Nghị nhanh chóng rời khỏi công ty.
Tưởng Cầm ngồi trên băng ghế đá ven đường nhìn người qua lại, ngón tay đau lòng vuốt ve vết cắt trên giày, quầng mắt vẫn luôn đỏ hoe.
Trong khoảng thời gian này, cô rất chăm chỉ làm việc, để có thể tạm thời quên đi ba năm trước, quên đi hiện tại, quên hết những bất hạnh do mình gây ra.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày trên tay, như thể đang chế giễu mơ tưởng hão huyền của mình.
Dù lộng lẫy đến đâu cũng là hy vọng xa vời, vết sẹo trên người dù có chữa trị cũng không bao giờ trở lại như ban đầu.
Cô không biết mình đã ngồi như vậy được bao lâu, đột nhiên có người xuất hiện trước mặt.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh nắng có chút chói mắt, cô híp mắt lại, lúc này mới nhìn rõ người đứng trước mặt.
Mộ Dung Hoành Nghị mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú che khuất dưới ánh mặt trời, làn da toát ra một quầng sáng trắng mềm mại. Anh nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Lúc này nhìn thấy anh, Tưởng Cầm cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu xuống, nâng giày lên, cắn môi nói: “Là tôi không cẩn thận…”
Đột nhiên, một túi giấy rơi vào tay cô.
Tưởng Cầm ngẩn người một lúc, tinh tường cảm nhận được thứ gì đó, liền nóng nảy mở ra.
Qủa nhiên, một đôi giày giống hệt nhau đang nằm yên lặng trong vòng tay cô.
Tưởng Cầm gần như nghi ngờ đôi mắt của mình, cô ngạc nhiên đứng dậy: “Đây là…”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cô, không giải thích, xoay người đi về phía xe.
“Còn muốn tham gia trận chung kết không?”
Tưởng Cầm đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi niềm vui sướng, cô hoàn hồn, vội vàng đi theo, lên xe của anh, còn muốn hỏi gì nữa thì Mộ Dung Hoành Nghị đã vội vàng xoay vô lăng, đạp ga lao ra ngoài.
Lấy lại hy vọng, Tưởng Cầm nhìn đồng hồ, cũng có chút lo lắng.
“Còn có thể tới kịp sao?” Cô hỏi.
Không nói một lời, Mộ Dung Hoành Nghị lái xe trở về công ty.
Sau khi xuống xe, anh kéo cô vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Đẩy mạnh cánh cửa sắt trên tầng cao nhất, một chiếc trực thăng dừng trên sân đáp.
Tưởng Cầm rất ngạc nhiên, sau đó nhận ra anh đã sắp xếp xong tất cả. Sự cảm động không nói nên lời từ tận đáy lòng cô không liên quan gì đến những thứ khác, chỉ vì những gì anh đã làm hôm nay.
Trên máy bay, Mộ Dung Hoành Nghị ngả người, nhắm mắt chợp mắt. Mấy ngày nay anh ngủ không ngon, kiệt sức muốn chết.
Tưởng Cầm giữ đôi giày mới của mình trên tay, niềm vui mất mà lấy lại được đã lan rộng đến nay. Vuốt ve đôi giày, gò má nở nụ cười nho nhỏ, trông rất xinh đẹp.
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ nhướng mắt, nhìn thấy nụ cười đó, lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác mà khẽ nhếch môi mỏng.
Đột nhiên, Tưởng Cầm cúi đầu nhìn thứ gì đó vừa sờ được trên đầu ngón tay.
Lật ngược chiếc giày lại, trên gót giày có khắc hai chữ cái tiếng Anh “JX”, nếu cô đoán đúng thì đó hẳn là… tên viết tắt của tên cô.
Cho nên, đôi giày này vốn định tặng cho cô sao?
Không phải cho cuộc trành tài, chỉ dành riêng cho cô.
Tưởng Cầm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai chữ này dễ dàng khắc sâu vào đáy lòng, sâu sắc đến mức không thể xóa nhòa.
Có lẽ, vào một ngày nào đó của một năm, một tháng nào đó, ngày hôm qua đã trở thành một khoảng trống, thứ duy nhất không thể quên chính là những lời đã từng khắc sâu trong tim cô.
Chỉ có vậy.
Ít nhất có một câu Tưởng Xuân nói rất đúng, anh với cô không có kết quả, cho dù là nghiệt duyên, cuối cùng sẽ có ngày quên nhau.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã hạ cánh.
Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt đỏ ngầu: “Đi nào.”
Sau khi xuống máy bay, đã có một chiếc xe hơi chờ sẵn ở đó, với tốc độ nhanh nhất, hai người được đưa đến sân vận động chính được dựng trong hội trường nghệ thuật của thành phố.
Cho đến khi Tưởng Cẩm hoàn thành các thủ tục liên quan, Mộ Dung Hoành Nghị nói: “Tôi có một cuộc hẹn quan trọng khác, tôi phải về ngay.”
Cô có thể thấy được anh thực sự rất bận, trên đường tới đây điện thoại của anh chưa từng ngắt kết nối. Tưởng Cẩm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, mãi đến khi nhìn bóng người của anh biến mất ở cổng đám đông.
Trở lại công ty, thời gian vừa vặn.
Cao Dương đã đợi ở cửa rồi, thấy anh quay lại, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vương tổng đến rồi, anh ấy đang ở văn phòng của anh.”
“Ừm.”
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu, lập tức sải bước vào thang máy.
Thang máy đi lên, Cao Dương nhìn chủ tịch, thấy lông mày anh giãn ra, khóe miệng hơi nhếch, cười hỏi: “Chủ tịch, anh đã cử cô Tưởng tới đó rồi, còn vội vàng trở về sớm như vậy, anh không hiếu kỳ không biết cô ấy có đoạt giải hay không sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, nhìn chằm chằm vào con số đang tăng lên, nói với giọng điệu khá bình tĩnh: “Cô ấy sẽ thắng thôi.”
Anh ta muốn hỏi anh tại sao lại tin tưởng Tưởng Cầm đến vậy, nhưng lời nói vừa lọt đến khoé miệng thì Cao Dương đã im lặng.
Có một số việc, không nên hỏi quá rõ ràng, cứ như vậy rối rắm, rối rắm, rối rắm, chẳng phải cũng là một loại may mắn sao!
“Đinh” một tiếng, thang máy lên đến tầng 29, cửa thang máy mở ra, anh dẫn đầu bước ra ngoài, một giọng nói không lớn không nhỏ truyền đến: “Có kết quả của cuộc tranh tài thì trực tiếp cho tôi biết.”
Cao Dương cười: “Vâng, tôi biết rồi.”
Trên đường trở về từ thành phố lân cận, Tưởng Cầm và Trưởng bộ phận Tiêu đang ngồi cùng một chiếc xe, nghe thấy tiếng gọi điện thoại không ngừng kích động của Trưởng bộ phận Tiêu, cô nhếch môi, quay đầu nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.
Có chút mệt, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nghiêm Túc đó sao? Liên hệ ngay với bộ phận quan hệ công chúng nhé… đúng rồi, chúng ta đã giành được giải vàng rồi! Haha… nói với họ nhé, công khai quảng bá cho bộ phận thiết kế của chúng ta!”
Điện thoại vừa cúp, rồi anh ta lại nghĩ tới.
“Cao Dương à…”
Bên cạnh, Tưởng Cầm mở mắt ra.
“Vâng… chúng tôi đang trên đường trở về, chúng tôi sẽ đến công ty trước… được rồi, tôi hiểu rồi!”
Đặt điện thoại xuống, anh ta nói: “Chủ tịch đã bày tiệc ăn mừng cả rồi, chỉ chờ chúng ta về nữa thôi.”
Nghĩ đến Mộ Dung Hoàng Nghị, Tưởng Cầm lại nhìn sang chỗ khác: “Tôi vẫn còn việc phải làm, tôi sẽ không đi đâu.”
“Như vậy sao được?” Trưởng bộ phận Tiêu kêu lên: “Cô là đại công thần của bộ phận thiết kế chúng ta! Bữa tiệc kỷ niệm này được tổ chức đặc biệt dành riêng cho cô! Nếu cô không đi, không phải là đang gây xấu hổ cho chủ tịch sao?” Nói xong, anh đến gần cô, thì thầm: “Tôi thấy chủ tịch thù rất dai, tốt hơn hết cô không nên đắc tội với anh ta.”
Tưởng Cầm thực sự bật cười, ngay cả Trưởng bộ phận Tiêu cũng có thể thấy được, kỹ năng diễn xuất của Mộ Dung Hoàng Nghị vẫn cần được cải thiện.
Cô gật đầu: “Dường như là vậy đó.”
“Cho nên, cô không thể không đi! Nếu cô không đi, anh ta nhất định sẽ trách tội cô!”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Trưởng bộ phận Tiêu, Tưởng Cầm không còn cách nào khác là đáp lại.
Cô mê man ngủ, sau khi tỉnh lại đã trở về Long Thành. Xe chạy thẳng đến khách sạn, Cao Dương đứng ở cửa, tự mình kéo cửa xe, cười với Tưởng Cầm: “Xin chúc mừng, cô Tưởng.”
“Cảm ơn anh.”
Tưởng Cầm xuống xe, nhìn thoáng qua đã thấy Vưu Thiên Ái ngồi trong xe phía sau.
Sắc mặt cô ta không tốt, ánh mắt cứng nhắc mở cửa xe ra rồi đi thẳng vào. Đàm Tô đi xuống sau, không ngờ vẻ không vui biến mất, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
“Thằng nhóc đó có đến đây không?” Anh ta hỏi bâng quơ.
Cao Dương cung kính đáp: “Chủ tịch ở trên lầu.”
Đàm Tô đưa hai tay ra sau, thong thả bước đi, ho nhẹ: “Hừm, tôi muốn xem đứa trẻ này có thể làm nên trò gì!”
Tưởng Cầm cố gắng làm dịu sự hỗn loạn mờ nhạt trong lòng mình, từ từ theo vào.
Bước vào đại sảnh tráng lệ, vừa nhìn lên đã có thể nhìn thấy lầu hai, trùng hợp là Mộ Dung Hoành Nghị đang dựa lưng vào lan can gọi điện thoại.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tưởng Cầm không hề nghĩ ngợi gì mà tăng tốc.
Có lẽ là cảm giác được cái gì đó, Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại, ánh mắt buông xuống, lập tức khóa chặt cô. Anh nhìn trong hai giây, sau đó rút lại, tiếp tục nghe điện thoại.
Một vài người đi lên tầng hai, bước vào phòng tiệc nhỏ, đã có một chục bàn chật kín người, bao gồm cao tầng Tưởng thị, ngoài ra còn có các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, cũng như đại diện của một số tổ chức truyền thông có ảnh hưởng ở Long Thành, lập tức vỗ tay khi thấy họ bước vào.
Khi anh đến thang máy, cửa đúng lúc mở ra, Dương Vịnh Hy bước ra khỏi đó. Nhìn thấy anh, cô liền nở nụ cười: “Hoành Nghị…”
Không đợi cô nói xong, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào, bấm thang máy, nói: “Anh có việc cần đi ra ngoài.”
Dương Vịnh Hy nghe vậy, vội vàng nói: “Nhưng chúng ta đã hẹn nhau buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm, cha sẽ đợi chúng ta ở nhà!”
“Ngày khác đi.” Giọng điệu của anh thẳng thừng, không thể từ chối.
Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại mỗi Dương Vịnh Hy ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hiểu vì cái gì mà anh lại lo lắng như vậy.
Mộ Dung Hoành Nghị gần như sắp nổ tung, người phụ nữ đó muốn làm gì? Không phải cô ấy mong chờ cuộc thi này lắm sao? Không phải lúc nào cô ấy cũng muốn chứng tỏ bản thân sao? Kết quả cô ấy lại biến mất vào thời điểm quan trọng như vậy!
Anh tức giận đến mức đập mạnh vào tường, vẻ tức giận trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh vội vàng bước ra, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.
Anh nhìn xuống, nhanh chóng dừng lại, ngay lập tức nhấc máy, không đợi đối phương nói, anh đã gầm lên: “Tưởng Cầm! Cho tôi một lý do, để tôi không bẻ cổ cô!”
Đầu dây bên kia, có tiếng nghẹn ngào cố kìm nén: “Mộ Dung Hoành Nghị… đôi giày đã bị huỷ rồi, tôi không thể tham gia trận chung kết… tôi xin lỗi anh.”
Bên đường, xe cộ qua lại, Tưởng Cầm đang ngồi trên băng ghế cầm giày, đã hết sức kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra. Đôi giày cho cuộc thi đã bị hủy, nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này cũng bị hủy trong chốc lát.
Vào lúc này, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là người không nên nghĩ đến nhất. Gọi cho Mộ Dung Hoành Nghị, nói với anh nỗ lực đã vô ích. Cô không cần bất cứ lời an ủi nào, cô chỉ muốn anh biết cô buồn như thế nào khi mất đôi giày này.
Ở đầu bên kia, Mộ Dung Hoành Nghị vẫn đứng yên tại chỗ, nghe thấy giọng nói tuyệt vọng bị đè nén của cô, trái tim anh lập tức bị bóp chặt.
Anh cởi cúc áo cổ, điều chỉnh hơi thở, lúc này mới đối diện với cô, anh nghiêm nghị nói: “Cô đang ở đâu?”
Ở đầu dây bên kia không có âm thanh nào.
Người phụ nữ này rất biết cách chọc tức anh!
Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục bình tĩnh, anh biết cô không ổn định về mặt cảm xúc, dùng giọng bình tĩnh hết mức có thể hỏi cô: “Tin tôi, tôi sẽ lo liệu chuyện này. Cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi sẽ đến đón cô ngay lập tức.”
Có thể do anh là chủ nhân một nửa của đôi giày này, hoặc lời nói của anh cho cô cảm giác an tâm, sau một lúc im lặng, Tưởng Cầm vẫn báo vị trí của cô.
“Chờ tôi.”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Hoành Nghị nhanh chóng rời khỏi công ty.
Tưởng Cầm ngồi trên băng ghế đá ven đường nhìn người qua lại, ngón tay đau lòng vuốt ve vết cắt trên giày, quầng mắt vẫn luôn đỏ hoe.
Trong khoảng thời gian này, cô rất chăm chỉ làm việc, để có thể tạm thời quên đi ba năm trước, quên đi hiện tại, quên hết những bất hạnh do mình gây ra.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày trên tay, như thể đang chế giễu mơ tưởng hão huyền của mình.
Dù lộng lẫy đến đâu cũng là hy vọng xa vời, vết sẹo trên người dù có chữa trị cũng không bao giờ trở lại như ban đầu.
Cô không biết mình đã ngồi như vậy được bao lâu, đột nhiên có người xuất hiện trước mặt.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh nắng có chút chói mắt, cô híp mắt lại, lúc này mới nhìn rõ người đứng trước mặt.
Mộ Dung Hoành Nghị mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú che khuất dưới ánh mặt trời, làn da toát ra một quầng sáng trắng mềm mại. Anh nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Lúc này nhìn thấy anh, Tưởng Cầm cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu xuống, nâng giày lên, cắn môi nói: “Là tôi không cẩn thận…”
Đột nhiên, một túi giấy rơi vào tay cô.
Tưởng Cầm ngẩn người một lúc, tinh tường cảm nhận được thứ gì đó, liền nóng nảy mở ra.
Qủa nhiên, một đôi giày giống hệt nhau đang nằm yên lặng trong vòng tay cô.
Tưởng Cầm gần như nghi ngờ đôi mắt của mình, cô ngạc nhiên đứng dậy: “Đây là…”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cô, không giải thích, xoay người đi về phía xe.
“Còn muốn tham gia trận chung kết không?”
Tưởng Cầm đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi niềm vui sướng, cô hoàn hồn, vội vàng đi theo, lên xe của anh, còn muốn hỏi gì nữa thì Mộ Dung Hoành Nghị đã vội vàng xoay vô lăng, đạp ga lao ra ngoài.
Lấy lại hy vọng, Tưởng Cầm nhìn đồng hồ, cũng có chút lo lắng.
“Còn có thể tới kịp sao?” Cô hỏi.
Không nói một lời, Mộ Dung Hoành Nghị lái xe trở về công ty.
Sau khi xuống xe, anh kéo cô vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Đẩy mạnh cánh cửa sắt trên tầng cao nhất, một chiếc trực thăng dừng trên sân đáp.
Tưởng Cầm rất ngạc nhiên, sau đó nhận ra anh đã sắp xếp xong tất cả. Sự cảm động không nói nên lời từ tận đáy lòng cô không liên quan gì đến những thứ khác, chỉ vì những gì anh đã làm hôm nay.
Trên máy bay, Mộ Dung Hoành Nghị ngả người, nhắm mắt chợp mắt. Mấy ngày nay anh ngủ không ngon, kiệt sức muốn chết.
Tưởng Cầm giữ đôi giày mới của mình trên tay, niềm vui mất mà lấy lại được đã lan rộng đến nay. Vuốt ve đôi giày, gò má nở nụ cười nho nhỏ, trông rất xinh đẹp.
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ nhướng mắt, nhìn thấy nụ cười đó, lại nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác mà khẽ nhếch môi mỏng.
Đột nhiên, Tưởng Cầm cúi đầu nhìn thứ gì đó vừa sờ được trên đầu ngón tay.
Lật ngược chiếc giày lại, trên gót giày có khắc hai chữ cái tiếng Anh “JX”, nếu cô đoán đúng thì đó hẳn là… tên viết tắt của tên cô.
Cho nên, đôi giày này vốn định tặng cho cô sao?
Không phải cho cuộc trành tài, chỉ dành riêng cho cô.
Tưởng Cầm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai chữ này dễ dàng khắc sâu vào đáy lòng, sâu sắc đến mức không thể xóa nhòa.
Có lẽ, vào một ngày nào đó của một năm, một tháng nào đó, ngày hôm qua đã trở thành một khoảng trống, thứ duy nhất không thể quên chính là những lời đã từng khắc sâu trong tim cô.
Chỉ có vậy.
Ít nhất có một câu Tưởng Xuân nói rất đúng, anh với cô không có kết quả, cho dù là nghiệt duyên, cuối cùng sẽ có ngày quên nhau.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã hạ cánh.
Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt đỏ ngầu: “Đi nào.”
Sau khi xuống máy bay, đã có một chiếc xe hơi chờ sẵn ở đó, với tốc độ nhanh nhất, hai người được đưa đến sân vận động chính được dựng trong hội trường nghệ thuật của thành phố.
Cho đến khi Tưởng Cẩm hoàn thành các thủ tục liên quan, Mộ Dung Hoành Nghị nói: “Tôi có một cuộc hẹn quan trọng khác, tôi phải về ngay.”
Cô có thể thấy được anh thực sự rất bận, trên đường tới đây điện thoại của anh chưa từng ngắt kết nối. Tưởng Cẩm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, mãi đến khi nhìn bóng người của anh biến mất ở cổng đám đông.
Trở lại công ty, thời gian vừa vặn.
Cao Dương đã đợi ở cửa rồi, thấy anh quay lại, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vương tổng đến rồi, anh ấy đang ở văn phòng của anh.”
“Ừm.”
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu, lập tức sải bước vào thang máy.
Thang máy đi lên, Cao Dương nhìn chủ tịch, thấy lông mày anh giãn ra, khóe miệng hơi nhếch, cười hỏi: “Chủ tịch, anh đã cử cô Tưởng tới đó rồi, còn vội vàng trở về sớm như vậy, anh không hiếu kỳ không biết cô ấy có đoạt giải hay không sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười, nhìn chằm chằm vào con số đang tăng lên, nói với giọng điệu khá bình tĩnh: “Cô ấy sẽ thắng thôi.”
Anh ta muốn hỏi anh tại sao lại tin tưởng Tưởng Cầm đến vậy, nhưng lời nói vừa lọt đến khoé miệng thì Cao Dương đã im lặng.
Có một số việc, không nên hỏi quá rõ ràng, cứ như vậy rối rắm, rối rắm, rối rắm, chẳng phải cũng là một loại may mắn sao!
“Đinh” một tiếng, thang máy lên đến tầng 29, cửa thang máy mở ra, anh dẫn đầu bước ra ngoài, một giọng nói không lớn không nhỏ truyền đến: “Có kết quả của cuộc tranh tài thì trực tiếp cho tôi biết.”
Cao Dương cười: “Vâng, tôi biết rồi.”
Trên đường trở về từ thành phố lân cận, Tưởng Cầm và Trưởng bộ phận Tiêu đang ngồi cùng một chiếc xe, nghe thấy tiếng gọi điện thoại không ngừng kích động của Trưởng bộ phận Tiêu, cô nhếch môi, quay đầu nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.
Có chút mệt, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nghiêm Túc đó sao? Liên hệ ngay với bộ phận quan hệ công chúng nhé… đúng rồi, chúng ta đã giành được giải vàng rồi! Haha… nói với họ nhé, công khai quảng bá cho bộ phận thiết kế của chúng ta!”
Điện thoại vừa cúp, rồi anh ta lại nghĩ tới.
“Cao Dương à…”
Bên cạnh, Tưởng Cầm mở mắt ra.
“Vâng… chúng tôi đang trên đường trở về, chúng tôi sẽ đến công ty trước… được rồi, tôi hiểu rồi!”
Đặt điện thoại xuống, anh ta nói: “Chủ tịch đã bày tiệc ăn mừng cả rồi, chỉ chờ chúng ta về nữa thôi.”
Nghĩ đến Mộ Dung Hoàng Nghị, Tưởng Cầm lại nhìn sang chỗ khác: “Tôi vẫn còn việc phải làm, tôi sẽ không đi đâu.”
“Như vậy sao được?” Trưởng bộ phận Tiêu kêu lên: “Cô là đại công thần của bộ phận thiết kế chúng ta! Bữa tiệc kỷ niệm này được tổ chức đặc biệt dành riêng cho cô! Nếu cô không đi, không phải là đang gây xấu hổ cho chủ tịch sao?” Nói xong, anh đến gần cô, thì thầm: “Tôi thấy chủ tịch thù rất dai, tốt hơn hết cô không nên đắc tội với anh ta.”
Tưởng Cầm thực sự bật cười, ngay cả Trưởng bộ phận Tiêu cũng có thể thấy được, kỹ năng diễn xuất của Mộ Dung Hoàng Nghị vẫn cần được cải thiện.
Cô gật đầu: “Dường như là vậy đó.”
“Cho nên, cô không thể không đi! Nếu cô không đi, anh ta nhất định sẽ trách tội cô!”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Trưởng bộ phận Tiêu, Tưởng Cầm không còn cách nào khác là đáp lại.
Cô mê man ngủ, sau khi tỉnh lại đã trở về Long Thành. Xe chạy thẳng đến khách sạn, Cao Dương đứng ở cửa, tự mình kéo cửa xe, cười với Tưởng Cầm: “Xin chúc mừng, cô Tưởng.”
“Cảm ơn anh.”
Tưởng Cầm xuống xe, nhìn thoáng qua đã thấy Vưu Thiên Ái ngồi trong xe phía sau.
Sắc mặt cô ta không tốt, ánh mắt cứng nhắc mở cửa xe ra rồi đi thẳng vào. Đàm Tô đi xuống sau, không ngờ vẻ không vui biến mất, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
“Thằng nhóc đó có đến đây không?” Anh ta hỏi bâng quơ.
Cao Dương cung kính đáp: “Chủ tịch ở trên lầu.”
Đàm Tô đưa hai tay ra sau, thong thả bước đi, ho nhẹ: “Hừm, tôi muốn xem đứa trẻ này có thể làm nên trò gì!”
Tưởng Cầm cố gắng làm dịu sự hỗn loạn mờ nhạt trong lòng mình, từ từ theo vào.
Bước vào đại sảnh tráng lệ, vừa nhìn lên đã có thể nhìn thấy lầu hai, trùng hợp là Mộ Dung Hoành Nghị đang dựa lưng vào lan can gọi điện thoại.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tưởng Cầm không hề nghĩ ngợi gì mà tăng tốc.
Có lẽ là cảm giác được cái gì đó, Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại, ánh mắt buông xuống, lập tức khóa chặt cô. Anh nhìn trong hai giây, sau đó rút lại, tiếp tục nghe điện thoại.
Một vài người đi lên tầng hai, bước vào phòng tiệc nhỏ, đã có một chục bàn chật kín người, bao gồm cao tầng Tưởng thị, ngoài ra còn có các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, cũng như đại diện của một số tổ chức truyền thông có ảnh hưởng ở Long Thành, lập tức vỗ tay khi thấy họ bước vào.
Bình luận facebook