Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238-240
CHƯƠNG 238: ĐÙA GIỠN TỊCH NGHIÊN 1
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò, em yên tâm đi!” Hạ Tịch Nghiên vốn không có ý này, chỉ là tạm thời nhớ đến đề tài này, tùy tiện kéo ra, nhưng không ngờ Mục Chính Hi lại nói như vậy.
Nhưng mà, anh đã nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng theo đó mà gật đầu.
Thế lực của Mục Chính Hi rất lớn,có thể, thật sự điều tra ra.
Cô cũng rất muốn biết, người sau màn muốn hại cô, rốt cuộc là ai.
“Ừ!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
Mục Chính Hi nhìn cô, cũng không làm khó dễ cô nữa, mở miệng, “Được rồi, nghỉ ngơi đi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi không có hành động nào nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Mục Chính Hi đắp chăn lại cho cô, sau đó mới đi về phía sofa.
Lần này, Hạ Tịch Nghiên quả thực không dám mở miệng nói gì nữa, sợ sẽ bị Mục Chính Hi trêu chọc nữa.
Vì vậy, hai người chỉ cách nhau có mấy mét.
Đều yên tĩnh nằm.
Hạ Tịch Nghiên không hề bối rối, nhìn bên ngoài cửa sổ, mà Mục Chính Hi quá mệt mỏi, nằm xuống đó, không quá mấy phút đã đi vào giấc ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tịch Nghiên mới ngủ.
Một giấc này, hai người đều ngủ vô cùng sâu.
Mãi cho đến chín giờ ngày hôm sau, cửa bị gõ lên, lúc này Mục Chính Hi mới tỉnh lại.
Hạ Tịch Nghiên nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại hết, không nhìn đến Mục Chính Hi, lúc này cô mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Mục Chính Hi đi tới cửa, mở cửa.
Đứng ở cửa ra vào là phụ tá của anh.
“Tổng giám đốc Mục…” Vừa mở cửa ra, trợ lý đã mở miệng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Mục Chính Hi không quá vui, đột nhiên cảm thấy, mình có phải đã làm phiền cái gì rồi không? Suy nghĩ có chút không thuần khiết rồi…
“Tổng giám đốc Mục, đây là quần áo anh bảo tôi mang đến!” Lúc này, trợ lý nhìn Mục Chính Hi nói.
Mục Chính Hi đứng trước cửa, bởi vì vừa mới tỉnh lại, hơi thở còn có chút lười biếng, sau khi nghe thấy lời của anh ta, ánh mắt quét về phía cái túi to trong tay anh ta, gật đầu.
“Ừ!” Vì vậy, trợ lý lập tức đưa gói to lên.
“Tổng giám đốc Mục, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước!” Trợ lý nói.
Mục Chính Hi gật gật đầu, vì vậy, trợ lý đi rồi, Mục Chính Hi lại đóng cửa lại.
Hai túi to, hai bộ quần áo.
Hạ Tịch Nghiên một bộ, Mục Chính Hi một bộ.
Sau khi anh cầm vào, Hạ Tịch Nghiên đã tỉnh lại.
Mục Chính Hi trực tiếp đưa quần áo đến trước mặt cô: “Thay đi!” Nhìn Mục Chính Hi lấy quần áo ra, một bộ đồ nữ mới, hơn nữa cũng là phong cách cô thường mặc, nhìn thấy áo quần thì Hạ Tịch Nghiên ngẩn người.
Từ hôm qua vào bệnh viện ở, cô có thể nói vẫn luôn ở cùng với Mục Chính Hi, cũng không biết anh sắp xếp người mua lúc nào.
Nhưng mà, không thể phủ nhận được, Mục Chính Hi rất cẩn thận.
Lễ phục của cô, đã bị xé rách không thể mặc được.
“Cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên nói lời cảm ơn.
Mục Chính Hi ngược lại cũng không nói gì, đưa quần áo đằng sau cho cô, lấy ra một cái túi khác, trực tiếp bắt đầu thay quần áo.
Đầu tiên là cởi quần áo ngoài xuống, quần áo trong, Hạ Tịch Nghiên đến lúc này cũng ngẩn người rồi.
Muốn nói gì đó, nhưng cũng nói không ra được.
Nhìn Mục Chính Hi cởi quần áo trong, lộ ra da thịt khỏe mạnh mạch nha, hơn nữa, rất có cơ bụng, nhìn rất rắn chắc.
Bình thường anh mặc tây trang, căn bản không nhìn ra được, thậm chí nhìn anh có chút gầy, nhưng bây giờ xem ra…rất gì đó.
Nhìn Mục Chính Hi thay quần áo, Hạ Tịch Nghiên rất lâu mới tỉnh lại, mặt đỏ lên, cô nhanh chóng quay mặt đi.
CHƯƠNG 239: ĐÙA GIỠN TỊCH NGHIÊN 2
“Mục Chính Hi, anh thay quần áo cũng không tránh đi chỗ khác sao?” Hạ Tịch Nghiên xoay mặt, vẻ mặt đỏ bừng hỏi.
Mục Chính Hi tiếp tục thay quần áo, cởi quần, lấy quần áo trợ lý đưa đến, thay ra.
Hạ Tịch Nghiên mặc dù không nhìn nữa, nhưng cũng có thể cảm thấy được, ngồi trên giường, tay chân luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Mục Chính Hi, anh cũng quá tùy tiện đó a a a! Nhìn Hạ Tịch Nghiên mặt đỏ tim đập, không dám nhìn thẳng, Mục Chính Hi tỏ vẻ vô cùng tùy ý, thay quần áo cũng không nhịn được châm chọc: “Hôn cũng đã kết rồi, còn cái gì chứ?”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Giọng điệu của Mục Chính Hi rõ ràng là vợ chồng rồi, còn sợ gì chứ! “Mặc dù là kết hôn rồi, nhưng cũng đã ly hôn rồi, quan trọng là chúng ta có giống vợ chồng đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Những lời này của cô, hoàn toàn là lời mà Mục Chính Hi cấm kỵ! Nhưng mà, người nói vô ý, người nghe cố tình! Mục Chính Hi cũng không phải là hiểu như vậy.
Sau khi không nghe được động tĩnh gì, Hạ Tịch Nghiên mới nhếch mắt: “Anh thay xong chưa?” Cô hỏi.
Chỉ là không có tiếng trả lời
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, cảm giác không có động tĩnh hay thanh âm, lúc này mới quay đầu lại.
Nhưng mà vừa quay lại, cả người Mục Chính Hi đã đến gần rồi.
Hai người, hơi thở đối diện hơi thở, thậm chí còn ma sát lại, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, theo bản năng rụt lui một chút.
“Anh – ”
“Cô Hạ, tôi có thể hiểu được, đây là cô đang phàn nàn sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nháy nháy mắt, trong nhất thời không phản ứng lại được: “Cái gì? ! ”
“Nếu em cảm thấy chúng ta làm những việc không giống những cặp vợ chồng khác, tôi có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô ung dung nói.
Nói xong lời này, Hạ Tịch Nghiên mới chợt nhận ra, hiểu ý của Mục Chính Hi
Khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Anh nói cái gì!”
“Không phải sao? Nghe giọng điệu của em, tôi nghe thấy một mùi vị phàn nàn rất nồng!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng nở một nụ cười trêu ngươi.
Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không thể nào giải thích được, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Em không có ý này! ”
“Nhưng mà tôi lại nghe thấy thế!” Mục Chính Hi vô cùng chắc chắn nói
Hạ Tịch Nghiên: “… ”
“Cô Hạ, tôi rất vui, tùy thời có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô trêu chọc mở miệng.
Anh phát hiện, nhìn dáng vẻ nói không nên lời của Hạ Tịch Nghiên, anh rất thích, hơn nữa, rất thỏa mãn.
Bình thường vô cùng giống con nhím nhỏ, mỗi lần mở miệng dều nói đến mức người ta không thể nói được, mà bây giờ, nhìn cô cái gì cũng không nói lên lời được, Mục Chính Hi rất thích.
Nhìn con mắt linh động như bảo thạch của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Sau đó cô đẩy Mục Chính Hi ra: “Tổng giám đốc Mục, trò đùa này không vui chút nào!” Nói xong, cô mở miệng: “Tôi phải thay quần áo!” Nhìn dáng vẻ né tránh của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng của Mục Chính Hi cong lên, sau đó nhíu mày nhìn cô: “Em thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mục Chính Hi.
Mà Mục Chính Hi vẫn đứng ở, không nhúc nhích, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt vào người cô.
“Thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “… Tổng giám đốc Mục, anh không tránh đi một chút sao?
“Tránh cái gì?”
“Tôi muốn thay quần áo!”
“Thay đi!” Giọng điệu của Mục Chính Hi, đương nhiên như vậy.
Hạ Tịch Nghiên không nhịn được, “Anh đi ra ngoài!”
“Vì sao! ? Lúc tôi thay quần áo cũng không bảo em ra ngoài!” Mục Chính Hi nói.
CHƯƠNG 240: ĐÙA GIỠN TỊCH NGHIÊN 3
Hạ Tịch Nghiên rất muốn trả lời một câu, tôi không có vô sỉ không biết xấu hổ như anh vậy! Nhưng mà lời nói đương nhiên không thể nói vậy được, Hạ Tịch Nghiên chỉ mỉm cười, “Tôi không có thể chịu đựng…như tổng giám đốc Mục vậy!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên trực tiếp nhảy từ trên xuống, đẩy Mục Chính Hi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Mục, vô cùng xin lỗi, phải để anh đợi bên ngoài một lúc rồi!” Nói xong, đẩy anh đi ra ngoài.
Mục Chính Hi cười cười, cũng không có lại trêu chọc cô nữa, mà đi ra ngoài .
Nhưng anh ngàn vạn không ngờ, đi ra ngoài thì thôi đừng nói nữa..
Vừa tới cửa, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi cười: “Tổng giám đốc Mục, xin chờ một chút!” Nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, sau đó còn nghe được tiếng khóa trái cửa… Khuôn mặt Mục Chính Hi nhịn không được co quắp lại.
Người phụ nữ này xem anh là gì chứ! Chẳng lẽ anh có thể nhìn lén được sao! Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng vẫn tràn ra một nụ cười…Sau khi Hạ Tịch Nghiên khóa chặt cửa, mới yên tâm thay quần áo.
Không thể không thừa nhận, Mục Chính Hi chọn bộ quần áo này đúng là vừa vặn như là làm riêng cho cô vậy.
Nhớ đến lúc trước, chuyện anh tặng lễ phục, ngay cả đồ nhỏ bên trong lễ phục cũng vừa vặn như vậy…Hạ Tịch Nghiên nhịn không được châm chọc Mục Chính Hi trong lòng! Cao thủ! Cao thủ! Trước cô còn nghĩ, có phải là quần áo của cô ở nhà họ Mục, anh mới biết được kích thước không.
Nhưng mà có một hôm, trong lúc vô tình cô nghe anh nói chuyện, mới biết, anh chỉ cần dùng mắt nhìn…mắt nhìn!!! Nghĩ tới đây, Hạ Tịch Nghiên lại nhịn không được châm chọc anh một lần.
Sau khi thay quần áo xong, Hạ Tịch Nghiên lúc này mới đi mở cửa.
Mục Chính Hi đứng ở cửa chờ.
Nhìn thấy cửa mở ra, ánh mắt của anh không khỏi rơi xuống người cô.
Một bộ váy liền màu vàng nghệ, nhìn vô cùng có khí chất.
Hạ Tịch Nghiên đúng là móc treo quần áo, gần như dáng nào, quần áo màu gì cũng có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, mặc trên người cô vô cùng có cảm giác có khí chất.
Ánh mắt, không khỏi lộ ý tán dương.
Thu lại tầm mắt, anh nhìn cô: “Thay xong rồi?”
“Ừ!” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
Mục Chính Hi gật đầu, “Ừ, rất vừa vặn!” Hạ Tịch Nghiên không còn gì để nói.
Anh cũng nhìn ra rất vừa vặn, cô cũng nói vậy,
Mở cửa, Mục Chính Hi đi vào.
“Khi nào thì chúng ta đi! ? ”
“Đợi lát nữa, nếu không có chuyện gì, là có thể đi rồi!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên gật nhẹ đầu.
Một đêm qua đi, chuyện ngày hôm qua, Hạ Tịch Nghiên đã buông lỏng rất nhiều, ít nhất, không căng thẳng đến mức như vậy.
Đúng lúc này, Mục Chính Hi muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng động.
“Xin hỏi một chút, Hạ Tịch Nghiên ở phòng bệnh nào!?” Giọng nói từ tính mà căng thẳng vang lên ở hành lang
“Hạ Tịch Nghiên sao?”
“Vâng!”
“Chính là phòng này!” Cô y tá ở bên ngoài nói.
“A, được, cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đều nghe được tiếng bên ngoài, bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía cửa ra vào, ngay đúng lúc này, một bóng người đi đến.
“Tịch Nghiên!” Vừa đi vào, sau khi nhìn Hạ Tịch Nghiên, căng thẳng gọi một tiếng.
Lúc nhìn thấy người đến, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt.
Mục Chính Hi lại nhìn người đến, không vui
Sao anh ta lại tìm được đến chỗ này?
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò, em yên tâm đi!” Hạ Tịch Nghiên vốn không có ý này, chỉ là tạm thời nhớ đến đề tài này, tùy tiện kéo ra, nhưng không ngờ Mục Chính Hi lại nói như vậy.
Nhưng mà, anh đã nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng theo đó mà gật đầu.
Thế lực của Mục Chính Hi rất lớn,có thể, thật sự điều tra ra.
Cô cũng rất muốn biết, người sau màn muốn hại cô, rốt cuộc là ai.
“Ừ!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.
Mục Chính Hi nhìn cô, cũng không làm khó dễ cô nữa, mở miệng, “Được rồi, nghỉ ngơi đi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi không có hành động nào nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Mục Chính Hi đắp chăn lại cho cô, sau đó mới đi về phía sofa.
Lần này, Hạ Tịch Nghiên quả thực không dám mở miệng nói gì nữa, sợ sẽ bị Mục Chính Hi trêu chọc nữa.
Vì vậy, hai người chỉ cách nhau có mấy mét.
Đều yên tĩnh nằm.
Hạ Tịch Nghiên không hề bối rối, nhìn bên ngoài cửa sổ, mà Mục Chính Hi quá mệt mỏi, nằm xuống đó, không quá mấy phút đã đi vào giấc ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tịch Nghiên mới ngủ.
Một giấc này, hai người đều ngủ vô cùng sâu.
Mãi cho đến chín giờ ngày hôm sau, cửa bị gõ lên, lúc này Mục Chính Hi mới tỉnh lại.
Hạ Tịch Nghiên nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại hết, không nhìn đến Mục Chính Hi, lúc này cô mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Mục Chính Hi đi tới cửa, mở cửa.
Đứng ở cửa ra vào là phụ tá của anh.
“Tổng giám đốc Mục…” Vừa mở cửa ra, trợ lý đã mở miệng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Mục Chính Hi không quá vui, đột nhiên cảm thấy, mình có phải đã làm phiền cái gì rồi không? Suy nghĩ có chút không thuần khiết rồi…
“Tổng giám đốc Mục, đây là quần áo anh bảo tôi mang đến!” Lúc này, trợ lý nhìn Mục Chính Hi nói.
Mục Chính Hi đứng trước cửa, bởi vì vừa mới tỉnh lại, hơi thở còn có chút lười biếng, sau khi nghe thấy lời của anh ta, ánh mắt quét về phía cái túi to trong tay anh ta, gật đầu.
“Ừ!” Vì vậy, trợ lý lập tức đưa gói to lên.
“Tổng giám đốc Mục, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước!” Trợ lý nói.
Mục Chính Hi gật gật đầu, vì vậy, trợ lý đi rồi, Mục Chính Hi lại đóng cửa lại.
Hai túi to, hai bộ quần áo.
Hạ Tịch Nghiên một bộ, Mục Chính Hi một bộ.
Sau khi anh cầm vào, Hạ Tịch Nghiên đã tỉnh lại.
Mục Chính Hi trực tiếp đưa quần áo đến trước mặt cô: “Thay đi!” Nhìn Mục Chính Hi lấy quần áo ra, một bộ đồ nữ mới, hơn nữa cũng là phong cách cô thường mặc, nhìn thấy áo quần thì Hạ Tịch Nghiên ngẩn người.
Từ hôm qua vào bệnh viện ở, cô có thể nói vẫn luôn ở cùng với Mục Chính Hi, cũng không biết anh sắp xếp người mua lúc nào.
Nhưng mà, không thể phủ nhận được, Mục Chính Hi rất cẩn thận.
Lễ phục của cô, đã bị xé rách không thể mặc được.
“Cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên nói lời cảm ơn.
Mục Chính Hi ngược lại cũng không nói gì, đưa quần áo đằng sau cho cô, lấy ra một cái túi khác, trực tiếp bắt đầu thay quần áo.
Đầu tiên là cởi quần áo ngoài xuống, quần áo trong, Hạ Tịch Nghiên đến lúc này cũng ngẩn người rồi.
Muốn nói gì đó, nhưng cũng nói không ra được.
Nhìn Mục Chính Hi cởi quần áo trong, lộ ra da thịt khỏe mạnh mạch nha, hơn nữa, rất có cơ bụng, nhìn rất rắn chắc.
Bình thường anh mặc tây trang, căn bản không nhìn ra được, thậm chí nhìn anh có chút gầy, nhưng bây giờ xem ra…rất gì đó.
Nhìn Mục Chính Hi thay quần áo, Hạ Tịch Nghiên rất lâu mới tỉnh lại, mặt đỏ lên, cô nhanh chóng quay mặt đi.
CHƯƠNG 239: ĐÙA GIỠN TỊCH NGHIÊN 2
“Mục Chính Hi, anh thay quần áo cũng không tránh đi chỗ khác sao?” Hạ Tịch Nghiên xoay mặt, vẻ mặt đỏ bừng hỏi.
Mục Chính Hi tiếp tục thay quần áo, cởi quần, lấy quần áo trợ lý đưa đến, thay ra.
Hạ Tịch Nghiên mặc dù không nhìn nữa, nhưng cũng có thể cảm thấy được, ngồi trên giường, tay chân luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Mục Chính Hi, anh cũng quá tùy tiện đó a a a! Nhìn Hạ Tịch Nghiên mặt đỏ tim đập, không dám nhìn thẳng, Mục Chính Hi tỏ vẻ vô cùng tùy ý, thay quần áo cũng không nhịn được châm chọc: “Hôn cũng đã kết rồi, còn cái gì chứ?”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Giọng điệu của Mục Chính Hi rõ ràng là vợ chồng rồi, còn sợ gì chứ! “Mặc dù là kết hôn rồi, nhưng cũng đã ly hôn rồi, quan trọng là chúng ta có giống vợ chồng đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Những lời này của cô, hoàn toàn là lời mà Mục Chính Hi cấm kỵ! Nhưng mà, người nói vô ý, người nghe cố tình! Mục Chính Hi cũng không phải là hiểu như vậy.
Sau khi không nghe được động tĩnh gì, Hạ Tịch Nghiên mới nhếch mắt: “Anh thay xong chưa?” Cô hỏi.
Chỉ là không có tiếng trả lời
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, cảm giác không có động tĩnh hay thanh âm, lúc này mới quay đầu lại.
Nhưng mà vừa quay lại, cả người Mục Chính Hi đã đến gần rồi.
Hai người, hơi thở đối diện hơi thở, thậm chí còn ma sát lại, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, theo bản năng rụt lui một chút.
“Anh – ”
“Cô Hạ, tôi có thể hiểu được, đây là cô đang phàn nàn sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nháy nháy mắt, trong nhất thời không phản ứng lại được: “Cái gì? ! ”
“Nếu em cảm thấy chúng ta làm những việc không giống những cặp vợ chồng khác, tôi có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô ung dung nói.
Nói xong lời này, Hạ Tịch Nghiên mới chợt nhận ra, hiểu ý của Mục Chính Hi
Khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Anh nói cái gì!”
“Không phải sao? Nghe giọng điệu của em, tôi nghe thấy một mùi vị phàn nàn rất nồng!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng nở một nụ cười trêu ngươi.
Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không thể nào giải thích được, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Em không có ý này! ”
“Nhưng mà tôi lại nghe thấy thế!” Mục Chính Hi vô cùng chắc chắn nói
Hạ Tịch Nghiên: “… ”
“Cô Hạ, tôi rất vui, tùy thời có thể thỏa mãn em!” Mục Chính Hi nhìn cô trêu chọc mở miệng.
Anh phát hiện, nhìn dáng vẻ nói không nên lời của Hạ Tịch Nghiên, anh rất thích, hơn nữa, rất thỏa mãn.
Bình thường vô cùng giống con nhím nhỏ, mỗi lần mở miệng dều nói đến mức người ta không thể nói được, mà bây giờ, nhìn cô cái gì cũng không nói lên lời được, Mục Chính Hi rất thích.
Nhìn con mắt linh động như bảo thạch của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Sau đó cô đẩy Mục Chính Hi ra: “Tổng giám đốc Mục, trò đùa này không vui chút nào!” Nói xong, cô mở miệng: “Tôi phải thay quần áo!” Nhìn dáng vẻ né tránh của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng của Mục Chính Hi cong lên, sau đó nhíu mày nhìn cô: “Em thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mục Chính Hi.
Mà Mục Chính Hi vẫn đứng ở, không nhúc nhích, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt vào người cô.
“Thay đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “… Tổng giám đốc Mục, anh không tránh đi một chút sao?
“Tránh cái gì?”
“Tôi muốn thay quần áo!”
“Thay đi!” Giọng điệu của Mục Chính Hi, đương nhiên như vậy.
Hạ Tịch Nghiên không nhịn được, “Anh đi ra ngoài!”
“Vì sao! ? Lúc tôi thay quần áo cũng không bảo em ra ngoài!” Mục Chính Hi nói.
CHƯƠNG 240: ĐÙA GIỠN TỊCH NGHIÊN 3
Hạ Tịch Nghiên rất muốn trả lời một câu, tôi không có vô sỉ không biết xấu hổ như anh vậy! Nhưng mà lời nói đương nhiên không thể nói vậy được, Hạ Tịch Nghiên chỉ mỉm cười, “Tôi không có thể chịu đựng…như tổng giám đốc Mục vậy!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên trực tiếp nhảy từ trên xuống, đẩy Mục Chính Hi đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Mục, vô cùng xin lỗi, phải để anh đợi bên ngoài một lúc rồi!” Nói xong, đẩy anh đi ra ngoài.
Mục Chính Hi cười cười, cũng không có lại trêu chọc cô nữa, mà đi ra ngoài .
Nhưng anh ngàn vạn không ngờ, đi ra ngoài thì thôi đừng nói nữa..
Vừa tới cửa, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi cười: “Tổng giám đốc Mục, xin chờ một chút!” Nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, sau đó còn nghe được tiếng khóa trái cửa… Khuôn mặt Mục Chính Hi nhịn không được co quắp lại.
Người phụ nữ này xem anh là gì chứ! Chẳng lẽ anh có thể nhìn lén được sao! Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng vẫn tràn ra một nụ cười…Sau khi Hạ Tịch Nghiên khóa chặt cửa, mới yên tâm thay quần áo.
Không thể không thừa nhận, Mục Chính Hi chọn bộ quần áo này đúng là vừa vặn như là làm riêng cho cô vậy.
Nhớ đến lúc trước, chuyện anh tặng lễ phục, ngay cả đồ nhỏ bên trong lễ phục cũng vừa vặn như vậy…Hạ Tịch Nghiên nhịn không được châm chọc Mục Chính Hi trong lòng! Cao thủ! Cao thủ! Trước cô còn nghĩ, có phải là quần áo của cô ở nhà họ Mục, anh mới biết được kích thước không.
Nhưng mà có một hôm, trong lúc vô tình cô nghe anh nói chuyện, mới biết, anh chỉ cần dùng mắt nhìn…mắt nhìn!!! Nghĩ tới đây, Hạ Tịch Nghiên lại nhịn không được châm chọc anh một lần.
Sau khi thay quần áo xong, Hạ Tịch Nghiên lúc này mới đi mở cửa.
Mục Chính Hi đứng ở cửa chờ.
Nhìn thấy cửa mở ra, ánh mắt của anh không khỏi rơi xuống người cô.
Một bộ váy liền màu vàng nghệ, nhìn vô cùng có khí chất.
Hạ Tịch Nghiên đúng là móc treo quần áo, gần như dáng nào, quần áo màu gì cũng có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, mặc trên người cô vô cùng có cảm giác có khí chất.
Ánh mắt, không khỏi lộ ý tán dương.
Thu lại tầm mắt, anh nhìn cô: “Thay xong rồi?”
“Ừ!” Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu.
Mục Chính Hi gật đầu, “Ừ, rất vừa vặn!” Hạ Tịch Nghiên không còn gì để nói.
Anh cũng nhìn ra rất vừa vặn, cô cũng nói vậy,
Mở cửa, Mục Chính Hi đi vào.
“Khi nào thì chúng ta đi! ? ”
“Đợi lát nữa, nếu không có chuyện gì, là có thể đi rồi!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên gật nhẹ đầu.
Một đêm qua đi, chuyện ngày hôm qua, Hạ Tịch Nghiên đã buông lỏng rất nhiều, ít nhất, không căng thẳng đến mức như vậy.
Đúng lúc này, Mục Chính Hi muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng động.
“Xin hỏi một chút, Hạ Tịch Nghiên ở phòng bệnh nào!?” Giọng nói từ tính mà căng thẳng vang lên ở hành lang
“Hạ Tịch Nghiên sao?”
“Vâng!”
“Chính là phòng này!” Cô y tá ở bên ngoài nói.
“A, được, cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đều nghe được tiếng bên ngoài, bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía cửa ra vào, ngay đúng lúc này, một bóng người đi đến.
“Tịch Nghiên!” Vừa đi vào, sau khi nhìn Hạ Tịch Nghiên, căng thẳng gọi một tiếng.
Lúc nhìn thấy người đến, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt.
Mục Chính Hi lại nhìn người đến, không vui
Sao anh ta lại tìm được đến chỗ này?
Bình luận facebook