• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (4 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61: Sức mạnh đáng sợ của nhà họ Lăng, cha con nhà họ Vương đến cầu cứu.

Nghiêm Phá Quân đã bị Giang Vũ thuyết phục, kể cho Giang Vũ nghe mọi chuyện về nhà họ Lăng mà không hề dè dặt.

“Không ngờ nhà họ Lăng lại dựa vào phụ nữ để làm giàu”.

Sau khi nghe câu chuyện của Nghiêm Phá Quân, sắc mặt Giang Vũ trông rất lạ.

"Lăng Phi Dương đã dựa vào công thức làm đẹp để phát triển một sản phẩm làm đẹp có tên là đan Bế Nguyệt, chỉ dùng một bước để trở thành người dẫn đầu ngành làm đẹp ở tỉnh Giang Đông”.

Nghiêm Phá Quân gật đầu giới thiệu: "Sau đó, nhà họ Lăng tiến quân ngành sản xuất dược, nghiên cứu phát triển ra một loại thuốc Hoạt Huyết có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ ứ máu, được cục chiến tranh ưu ái và trở thành nhà cung cấp dược phẩm độc quyền của cục chiến tranh Giang Đông, do đó tích lũy được rất nhiều của cải”.

"Mặc dù hiện tại nhà họ Lăng đầu tư liên quan đến nhiều ngành công nghiệp khác nhau, nhưng ngành y học thẩm mỹ vẫn luôn là nền tảng của họ”.

“Nếu muốn lật đổ nhà họ Lăng, phương pháp duy nhất chính là phá hủy nền tảng y học thẩm mỹ của họ, bằng không khó có thể hoàn toàn lật đổ được bọn họ”.

“Để nói về vốn liếng của nhà họ Lăng ở những ngành nghề khác, tôi thực sự rất đau đầu”.

Sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ lạ: “Về phần ngành y học thẩm mỹ… tôi nghĩ muốn lật đổ họ thì quá dễ dàng”.

Chưa nói tới số lượng lớn các bài thuốc thần kỳ trong trí nhớ của Giang Vũ, chỉ riêng đan Ngưng Chi và đan Sinh Cân Tục Cốt đã được luyện chế cũng đủ áp đảo cả đan Bế Nguyệt và Hoạt huyết Tán mà nhà họ Lăng tự hào.

Ngoài ra, đan Long Hổ hiện nay dù ra giá cao cũng không có người bán, lại không đòi hỏi nhiều chi phí.

Chỉ cần Giang Vũ hành động cẩn thận, là có thể phá hủy nền tảng của nhà họ Lăng trong ngành y học thẩm mỹ.

Sau khi có manh mối, Giang Vũ lập tức gọi điện cho Hoàng Long và Hồng Hổ, yêu cầu họ chuẩn bị một lô dược liệu.

Để đảm bảo an toàn, Giang Vũ đã gọi cho Hàn Linh, người vẫn đang hồi phục.

Trong khi chờ dược liệu, Giang Vũ tò mò hỏi Nghiêm Phá Quân: "Nhìn tu vi của ông, có vẻ như ông không phải là người tự học, chắc hẳn là ông đã trải qua tu luyện chuyên nghiệp, đúng không?"

"Thành thật mà nói, khi còn trẻ tôi đã theo học với Tuyên Đức Môn”.

Nghiêm Phá Quân cười xấu hổ nói: "Tuy nhiên, thiên phú của tôi có hạn, ba mươi tuổi không đột phá được nội kình đại sư, nên đã bị Tuyên Đức Môn đuổi ra ngoài”.

"Dù sao ông cũng có tu vi nội kình đại thành, thực lực như vậy cũng không có chỗ đứng trong sư môn sao?"

Giang Vũ khẽ cau mày.

"Thưa cậu, có việc cậu không biết, nội kình đại thành có thể coi là cao thủ ở thế tục, nhưng trong mắt các tông môn võ đạo, điều đó không đáng nhắc tới”.

Nghiêm Phá Quân thở dài và u sầu nói: "Nội kình đại sư chỉ là đệ tử chính thức thấp nhất trong tông môn võ đạo, phía trên còn có những tông sư, đại tông sư, và thậm chí còn có những cảnh giới tiên thiên mạnh mẽ hơn”.

Trong lòng Giang Vũ kinh ngạc khi nghe đến từ cảnh giới Tiên Thiên.

Giang Vũ tu luyện Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết, sau Luyện khí, chính là Tiên Thiên.

Nói cách khác, giai đoạn Luyện khí của anh hiện tại thực chất là giai đoạn nội kình của võ đạo.

Chỉ là hệ thống võ đạo được chia thành các cấp bậc đại sư, tông sư, đại tông sư, trong khi công pháp của anh lại được chia theo tầng cấp, luyện khí tầng thứ tư cũng chỉ là tiêu chuẩn nhập môn của võ đạo.

"Còn một chặng đường dài phía trước, vì vậy phải tranh thủ thời gian để tu luyện!"

Nghĩ tới đây, Giang Vũ đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Nguyên bản Giang Vũ cho rằng mình có thể thông qua vũ lực có thể xứng đôi với Kỷ Tuyết Tình, nhưng hiện tại anh biết được, trình độ của anh vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu luyện, còn kém rất xa!

Khi Hoàng Long và Hồng Hổ giao dược liệu, Giang Vũ lập tức bế quan và bắt đầu điên cuồng luyện chế thuốc.

Ngày hôm sau, nhà họ Lăng chính thức tuyên bố, sẽ dốc toàn lực để định cư ở Giang Châu, trấn áp tất cả những người và thế lực có liên quan đến Giang Vũ.

Trong lúc nhất thời, vô số người phụ trách của các thế lực đã chủ động tới, tìm cách hợp tác với nhà họ Lăng, đều muốn nhân cơ hội này để nịnh nọt nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng không từ chối bất cứ ai đến.

Lăng Phi Dương không hề để tâm đến những lời Giang Vũ nói sẽ làm nhà họ Lăng phá sản.

Ý tưởng của ông ta rất đơn giản, đó là khiến Giang Vũ không thể tham gia vào bất kỳ ngành sản xuất nào, khiến Giang Vũ ngay cả việc quét đường cũng không tìm được, sau đó ép anh rời khỏi Giang Châu, thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Kỷ Tuyết Tình.

Một khi đạt được mục đích, nhà họ Lăng bất chấp tất cả giết anh để tránh những rắc rối sau này.

Vì lý do này, Lăng Phi Dương cũng bí mật liên lạc với một tông môn võ đạo là Tuyên Đức Môn và bỏ ra rất nhiều tiền để thuê cao thủ đối phó với Giang Vũ.

Ba ngày sau, Giang Vũ bước ra khỏi phòng với vẻ mặt mệt mỏi.

Trong ba ngày ba đêm, anh đã luyện chế tất cả dược liệu mà hai người Hoàng Long đưa đến thành đan dược.

Hai trăm viên đan Long Hổ, hai trăm viên đan Sinh Cân Tục Cốt, và sáu trăm viên đan Ngưng Chi, tổng cộng là một nghìn viên.

Mặc dù luyện chế những đan dược này không khó, nhưng vì số lượng lớn, cho nên Giang Vũ cũng rất mệt mỏi

"Anh Giang, cuối cùng anh cũng xuất quan, tôi thật sự rất sốt ruột!"

Giang Vũ vừa bước xuống lầu, một người đàn ông béo với vẻ mặt lo lắng chạy tới trước mặt anh, hét lên.

"Sao anh Vương lại tới đây?"

Giang Vũ ngạc nhiên hỏi Vương Mãn Kim.

"Nhà họ Vương của tôi đã rơi vào thời khắc sống còn rồi!"

Vương Mãn Kim nắm lấy tay Giang Vũ, buồn bã nói: "Chỉ chờ anh xuất quan để cứu mạng thôi!"

Nghe xong, Giang Vũ mới chú ý tới một người đàn ông trung niên phúc hậu có ngoại hình tương tự Vương Mãn Kim đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với ông cụ, đó chính là Vương Bán Thành, người giàu nhất Giang Châu.

"Giang Vũ, sếp Vương và cậu Vương đến tìm cháu suốt hai ngày nay”.

Vẻ mặt ông cụ phức tạp nhìn Giang Vũ, nhờ có Giang Vũ mà ông ấy mới có thể ngồi ngang hàng với người giàu nhất Giang Châu, đây là điều mà trước đây ông ấy chưa bao giờ mơ tới!

"Ba, đây là Giang Vũ”.

Vương Mãn Kim kéo Giang Vũ đến trước mặt Vương Bán Thành, giới thiệu: “Đây là ba tôi”.

"Đúng là người mà cô Kỷ coi trọng, quả thực là một người có phong độ phi phàm”.

Vương Bán Thành dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Giang Vũ.

"Xin chào sếp Vương!"

Giang Vũ lễ phép chào hỏi đối phương, nghi hoặc hỏi: “Nhà họ Vương rốt cuộc xảy đã ra chuyện gì?”

"Tất cả đều là do nhà họ Lăng gây ra”.

Vương Mãn Kim và Vương Bán Thành đồng thời thở dài.

Nhà họ Lăng đã gây ra một cơn bão dữ dội ở Giang Châu trong ba ngày qua.

Bởi vì trước đây nhà họ Vương đã có thù oán với nhà họ Lăng, Vương Mãn Kim lại thân cận với Giang Vũ, nên nhà họ Vương đã trở thành mục tiêu đàn áp chủ yếu của nhà họ Lăng.

Chỉ trong vòng ba ngày, nhà họ Vương được mệnh danh là giàu nhất Giang Châu đã bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, không ai dám hợp tác với nhà họ Vương nữa, điều này lại lần nữa làm tê liệt sản nghiệp của nhà họ Vương.

Ngoài nhà họ Vương, nhà họ Tề cũng hứng chịu một đòn đả kích nặng nề.

Có người tố cáo Tề Sư Tôn đã lơ là nhiệm vụ và lạm dụng quyền lực, cấp trên đã đình chỉ chức vụ của Tề Sư Tôn để tổ chức điều tra.

Tề Thiên Minh cũng vô cớ bị giáng chức, từ khoa chính quy bị giáng xuống làm thư ký.

Đây chính là sức mạnh đáng sợ của nhà họ Lăng, chỉ cần ba ngày là có thể hạ gục được trùm kinh doanh và trùm bên phía chính phủ của thành phố Giang Châu là nhà họ Vương và nhà họ Tề.

Sau khi nghe xong câu chuyện của hai cha con nhà họ Vương, sắc mặt Giang Vũ có chút khó coi, đồng thời càng quyết tâm lật đổ nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng hành động quá bá đạo, nếu không lật đổ họ, không những sự an toàn của ông cụ sau này không được bảo đảm mà nhà họ Vương, nhà họ Tề cũng sẽ gặp nạn..

"Sếp Vương, ông định nhờ tôi giúp gì?"

Sau khi tìm hiểu rõ ràng sự việc, Giang Vũ nghi hoặc hỏi Vương Bán Thành: “Hiện tại, hình như tôi cũng không có khả năng giúp nhà họ Vương thoát khỏi khó khăn”.

"Cậu Giang là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ vào thành phố Giang Châu, chỉ cần để nhà họ Vương tham gia vào một số dự án của nhà họ Kỷ, nhà họ Vương có thể được bảo toàn”.

Vương Bán Thành nghiêm túc nói: “Nhà họ Lăng tuy có uy thế lớn, nhưng bọn họ cũng không có can đảm can thiệp vào dự án của nhà họ Kỷ”.

Nghe vậy, Giang Vũ mới nhớ ra rằng anh đã được Kỷ Tuyết Tình nâng đỡ lên làm người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu.

Chỉ là Giang Vũ chưa bao giờ tham gia bất kỳ công việc gì, tất cả công việc đều do Kỷ Tuyết Tình và Kỷ Tiểu Viện phụ trách xử lý, tuy nhiên việc sắp xếp một số dự án cho nhà họ Vương cũng không có vấn đề gì lớn.

"Đây là đan Long Hổ do tôi luyện chế ra để đánh bại nhà họ Lăng, tôi có thể giao đan Long Hổ cho nhà họ Vương kinh doanh”.

Giang Vũ suy nghĩ một chút, lấy ra một viên đan Long Hổ, giới thiệu: "Bằng cách này, nhà họ Vương chẳng những có thể thoát khỏi khó khăn mà còn có thể phản kích nhà họ Lăng, rửa mối thù xưa”.

"Không biết, sếp Vương có cảm thấy hứng thú không?"
Chương 62: Vương Bán Thành đã già, bỏ ra một triệu để mua đơn thuốc.

"Có thể đánh bại đan Long Hổ của nhà họ Lăng sao?"

Nhìn viên thuốc màu đen trong tay Giang Vũ, trong mắt Vương Mãn Kim lóe lên ánh sáng: "Anh Giang, anh nói thật sao?"

"Tất nhiên thật rồi!"

Giang Vũ kiên quyết đáp: “Chỉ cần nhà họ Vương chịu kinh doanh đan Long Hổ, chẳng bao lâu nữa là có thể giáng một đòn nặng nề vào nhà họ Lăng”.

"Rất tốt!"

Vương Mãn Kim hưng phấn hét lên: "Ngành y học thẩm mỹ là nền tảng của nhà họ Lăng, nếu đan Long Hổ này thật sự có thể chiếm được chỗ đứng trong ngành sản xuất dược phẩm thì sẽ..."

"Mãn Kim, đừng nói nhảm!"

Vương Bán Thành nhẹ giọng quát lên, cắt ngang lời Vương Mãn Kim, nhìn Giang Vũ có vẻ áy náy: “Cậu Giang, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng nhà họ Vương của chúng tôi chưa bao giờ tham gia vào lĩnh vực y học, nên cũng không biết phải kinh doanh viên đan Long Hổ này như thế nào!"

“Cậu nên để nhà họ Vương chúng tôi tham gia một số dự án của Kỷ gia, chúng tôi giỏi những lĩnh vực này hơn”.

"Ba, ba..."

"Con im đi!"

Vương Bán Thành trừng mắt nhìn Vương Mãn Kim, đưa một hộp quà đến trước mặt Giang Vũ: “Chỉ cần cậu đồng ý giúp nhà họ Vương chuyện này, nhà họ Vương của tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của cậu, cũng nguyện ý tặng cho cậu một cây linh chi hoang dã 50 năm tuổi, để tỏ lòng biết ơn".

Vương Bán Thành mặc dù nói rất hay, nhưng trong lòng ông ta căn bản không tin thứ tên đan Long Hổ này có thể đánh bại nhà họ Lăng, càng không tin Giang Vũ có thể làm nhà họ Lăng phá sản.

Lúc này Vương Bán Thành chỉ muốn lấy được dự án của Kỷ gia để bảo vệ nhà họ Vương, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Lăng, cũng không có dũng khí đó.

Sắc mặt Vương Mãn Kim đỏ bừng, anh ta tin tưởng Giang Vũ, muốn cùng Giang Vũ hợp tác chống lại nhà họ Lăng, nhưng anh ta vẫn chưa có quyền quyết định ở nhà họ Vương, chỉ có thể làm theo quyết định của ba mình.

“Nếu Vương tổng không có hứng thú, thì tôi cũng không ép buộc”.

Giang Vũ cười nhạt, cũng không hề bất mãn mà trong lòng thầm tiếc nuối: “Vương Bán Thành cũng đã già rồi, có dư thừa khả năng để giữ vững thành tựu nhưng không đủ để phát triển, bỏ lỡ đan Long Hổ chắc chắn là một sự tổn thất cho nhà họ Vương”.

Giang Vũ gọi cho Kỷ Tuyết Tình để giải thích tình hình.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Vương Bán Thành để lại cây linh chi năm mươi năm tuổi, hài lòng rời đi.

Vào giờ phút này, Vương Bán Thành nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, nhà họ Vương đã bỏ lỡ cơ hội như thế nào!

Sau đó, Giang Vũ gọi Hoàng Long và Hồng Hổ tới, đồng thời đưa một nửa viên đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt cho Hoàng Long, sau đó đưa tất cả những viên đan dược còn lại cho Hồng Hổ.

Sau khi chỉ dẫn một chút, Giang Vũ ôm Linh Chi kia, rồi trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh liên tục luyện chế đan dược, thực sự rất mệt mỏi.

Giang Vũ trở về phòng không bao lâu, Kỷ Tuyết Tình vô cùng lo lắng, vội vàng chạy về.

Sau khi Kỷ Tuyết Tình vào cửa, cô quan tâm hỏi ông cụ Hướng: “Vừa rồi Giang Vũ gọi điện cho cháu, những người khác đâu?”

“Sau khi Giang Vũ đi ra sắp xếp mọi chuyện xong thì quay về ngủ tiếp”.

Ông cụ chỉ vào phòng Giang Vũ: “Mấy ngày nay cậu ấy có vẻ không được nghỉ ngơi đàng hoàng, có lẽ sẽ ngủ rất lâu”.

"Anh ấy không cần phải mệt mỏi như vậy!"

Kỷ Tuyết Tình đau lòng nhìn về phía cửa phòng của Giang Vũ, đột nhiên hối hận đã để anh chịu áp lực lớn như vậy.

Cùng ngày, Hoàng Long bắt đầu bán đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt với số lượng hạn chế ở Giang Châu.

Hai loại thần dược này đã trở nên siêu hot trong làng dược phẩm ngay khi vừa ra mắt với tình trạng cung không đủ cầu.

Đặc biệt là viên đan Long Hổ trước đó Hoàng Long bán ra, có vô số người tìm mua, dù ra giá cao cũng không có ai bán.

Những người có tiền từng uống đan Long Hổ trước đó đều điên cuồng liên lạc với Hoàng Long, sẵn sàng mua đan Long Hổ với giá cao, làm cho giá cả tăng lên đến mấy triệu một viên…

Đối mặt với những kẻ điên cuồng tìm thuốc này, Hoàng Long kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Giang Vũ, mỗi ngày bán ra số lượng có hạn, lợi dụng cách thức marketing đói khát để duy trì sự nổi tiếng của đan Long Hổ.

Sự ra đời của đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt khiến Hoạt Huyết Tán và các loại thuốc khác mà nhà họ Lăng đẩy vào thị trường Giang Châu không còn được ai chú ý nữa.

Đan Ngưng Chi vẫn chưa xuất hiện ở thành phố Giang Châu, bởi vì sau khi nhận được đan dược, Hồng Hổ đã rời Giang Châu trong cùng ngày đó.

Chỉ trong hai ngày, đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt đã trở thành những cái tên quen thuộc, điều này trực tiếp khiến kế hoạch tiến vào ngành dược phẩm Giang Châu của nhà họ Lăng thất bại.

Lăng Phi Dương đang ngồi trong văn phòng, cau mày khi nhìn thông tin về đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt trên tay.

"Ba! Gốc rễ của nhà họ Lăng chúng ta ở ngành dược phẩm, không thể để đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt tiếp tục tràn lan như vậy!"

Lăng Vân ngồi trên xe lăn lo lắng nhắc nhở: “Không chỉ kế hoạch tiến vào thị trường thành phố Giang Châu của chúng ta sẽ thất bại, mà ngay cả thị phần của nhà họ Lăng chúng ta ở tỉnh thành và các thành phố khác cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng”.

"Lưu Thư Nhất, cậu xác định hai loại đan dược này là do Hoàng Long sản xuất sao?"

Lăng Phi Dương phớt lờ Lăng Vân, cau mày hỏi Lưu Thư Nhất đang đứng một bên.

"Sếp Lăng, tôi có thể lấy mạng mình đảm bảo, hai loại đan dược này đều là Hoàng Long bán!"

Lưu Thư Nhất tỏ vẻ chân thành: "Hai loại đan dược này hiện nay rất phổ biến, ông phải tìm cách hạn chế sự phát triển của chúng!"

Lúc trước Lưu Thư Nhất trả tiền cho Hoàng Long để đối phó với Giang Vũ, nhưng Hoàng Long đã phản bội anh ta, anh ta luôn oán hận về điều này.

Sau khi biết Hoàng Long đang bán hai loại đan dược này, Lưu Thư Nhất lập tức tổng hợp thông tin chạy đến chỗ Lăng Phi Dương mách lẻo.

"Hừm! Chỉ là một tên xã hội đen thôi mà cũng có thể nghĩ ra được loại thuốc kỳ diệu như vậy, đúng là lãng phí của trời!"

Lăng Phi Dương hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Nếu hai loại đan dược này có thể thuộc về nhà họ Lăng chúng ta thì nhà họ Lăng có thể một bước lên trời, ra khỏi Giang Đông và trở thành một gia đình giàu có nổi tiếng khắp cả nước!"

“Sếp Lăng thật sáng suốt, chỉ có gia tộc như nhà họ Lăng mới có tư cách sở hữu thần dược như vậy”.

Trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên một tia lạnh lùng, lo lắng nói: "Nhưng Hoàng Long coi hai loại đan dược này quý hơn mạng sống của mình, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn giao ra đơn thuốc hai loại thần dược này!"

"Chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nếu hắn không hiểu chuyện, tôi sẽ làm hắn chết!"

Trong mắt Lăng Phi Dương lóe lên sự lạnh lùng, tàn khốc mà nói: "Bây giờ tôi sẽ đi tìm Hoàng Long!"

Lúc này Hoàng Long đang ngồi trong văn phòng, vui vẻ xem báo cáo tiêu thụ của công ty.

Từ xưa đến nay, cuộc sống của Hoàng Long chưa bao giờ thoải mái như hai ngày nay, mặc dù trước đây ông ta là người đứng đầu Thiên Địa Minh, nhưng trong mắt những thương nhân giàu có đó, ông ta chỉ là một tên du côn lông bông.

Nhưng kể từ khi đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt ra đời, giá trị và địa vị của Hoàng Long cũng đã tăng lên như diều gặp gió.

Vô số quan to, người giàu có bắt đầu xu nịnh Hoàng Long, muốn mua đan dược từ ông ta hoặc tìm kiếm sự hợp tác.

"Cậu Giang xứng đáng là Lệnh chủ của Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, cậu ấy vừa ra tay đã có thể khiến ta thăng tiến một cách nhanh chóng!"

Hoàng Long bắt chéo chân, cảm khái nói: "Nếu xu hướng này tiếp tục phát triển, Thiên Địa Minh sẽ sớm được tẩy trắng, với hai loại đan dược này, tôi sắp trở thành người giàu nhất Giang Châu!"

"Hoàng Long, ra đây cho tôi!"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ.

Hoàng Long khẽ cau mày, bất mãn hét lên: "Tôi đã nói rồi, hôm nay sẽ không tiếp khách..."

"Hoàng Long, cũng uy phong thật đấy!"

Hoàng Long còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá tung ra.

Hoàng Long còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá tung ra.

Vẻ mặt Lăng Phi Dương vô cảm mang theo Lưu Thư Nhất và một nhóm người mặc đồ đen bước vào.

"Sếp Lăng, sao ông lại tới đây?", Hoàng Long nở nụ cười, nồng nhiệt chào hỏi.

"Không cần nói nhảm nữa!"

Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn Hoàng Long và nói không chút nghi ngờ: "Bây giờ hãy bán cho tôi đơn thuốc của đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt, tôi sẽ cho một triệu tệ và coi như nợ một ân huệ."

"Sếp Lăng, ông hơi quá đáng rồi đấy."

Nghe vậy, Hoàng Long rất tức giận, phản đối: "Đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt là bảo bối vô giá! Sếp Lăng muốn bỏ ra một triệu tệ để mua đơn thuốc, đây không phải là đang ăn cướp sao?"

Giá cơ bản của một viên đan Long Hổ là một triệu, nhưng Lăng Phi Dương lại muốn dùng một triệu để trực tiếp mua đơn thuốc của hai loại thuốc, khinh người quá đáng!
Chương 63: Dâng ra đơn thuốc, đại gia Vương hối hận vì đã từ chối

“Tôi còn muốn cướp nữa đấy, ông ngăn được tôi sao?”

Lăng Phi Dương nghe Hoàng Long nói thế cười lạnh, sau đó đưa mắt ra hiệu cho người mặc đồ đen phía sau.

Đám người mặc đồ đen lập tức đi đến bao vây và đấm đá Hoàng Long, sau cùng là đè ông ta nằm sấp trên mặt đất với một cây đao dài đặt trên cổ.

“Tôi khuyên ông Long một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Vậy nên ông nên ngoan ngoãn giao đơn thuốc ra đây, chứ không mạng nhỏ của ông cũng khó giữ!”

Lưu Thư Nhất nhìn Hoàng Long không hề có sức phản kháng khi đứng trước mặt người nhà họ Lăng, vì vậy tâm trạng cũng được xả giận và thoải mái lên rất nhiều.

“Thứ chó má! Tôi cho ông biết, nếu hôm nay không chịu đưa đơn thuốc ra đây thì ông sẽ biết thế nào là sống không bằng chết”.

Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn gương mặt bầm dập của Hoàng Long đe dọa: “Dù ông đây có đánh chết thứ giòi bọ như ông thì chính phủ cũng sẽ không hỏi tội đâu, thậm chí họ còn biểu dương tôi nữa đấy”.

Hoàng Long vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng đám người đối diện ông ta quá mạnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không thể chống đối được.

“Tôi nói thật với sếp Lăng, cái đơn thuốc đó tôi muốn đưa cũng đưa không được. Bởi tôi hoàn toàn không biết nó là cái gì hết”. Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chuyện đã đến mức này rồi mà ông vẫn còn ngoan cố đến cùng à?”

Đáy mắt của Lăng Phi Dương lóe lên tia sáng lạnh, ra lệnh: “Chặt hai tay của ông ta trước đi”.

“Đợi đã!”

Hoàng Long sợ hãi nhìn đám người mặc đồ đen đang giơ cây đao dài nhắm vào đôi tay mình, la lên: “Tôi không nói dối, tôi không biết đơn thuốc đó là gì nhưng lại biết chủ nhân của nó!”

“Chủ nhân của đơn thuốc là ai nói nhanh!”

Lăng Phi Dương nhíu mày, nheo mắt ra vẻ nguy hiểm đe dọa: “Nếu ông dám gạt tôi, hậu quả rất nặng đấy”.

“Chủ nhân của đơn thuốc này là người rất bí ẩn”.

Hoàng Long hít sâu một hơi rồi thở ra, từ từ giải thích: “Người này đưa đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt cho tôi bán để thử xem phản ứng của hai loại thuốc này ở ngoài thị trường ra sao, sau đó người đó sẽ tìm kiếm một đồng minh có sức mạnh to lớn để hợp tác rồi kinh doanh và sản xuất thuốc trên quy mô lớn”.

“Ông ta đang nói bậy đấy sếp Lăng, ông ta chỉ đang gạt ông thôi”.

Lưu Thư Nhất đảo mặt lập tức châm ngòi ly gián: “Làm gì có chuyện một người xa lạ lại giao một loại thuốc quý hiếm như vậy cho ông ta được chứ, mà ông ta nhận rồi lại không biết thân phận thật sự của đối phương là sao?”

“Vì món đồ trao đổi có giá trị lớn, vậy nên người ta mới không để thân phận mình lộ ra ngoài dễ dàng thế đấy”.

Hoàng Long trừng Lưu Thư Nhất, rồi ôn tồn giải thích: “Tuy tôi đã gặp gã đó vài lần nhưng lần nào gã cũng đeo khẩu trang với kính râm, tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của gã được”.

“Ông không lừa tôi đấy chứ?”

Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoàng Long hỏi.

“Tôi nói thật hết đó, nếu ông không tin thì tôi bó tay rồi”.

Hoàng Long nhắm mắt lại rồi cắn răng nói: “Dù ông có chặt đứt hai tay của tôi đi nữa, cũng không lấy được đơn thuốc nào đâu. Mấy người chặt đi nhanh lên!”

“Tôi nghĩ ông cũng không dám gạt tôi đâu nhỉ!”

Lăng Phi Dương nhìn bộ dáng của Hoàng Long mà bật cười: “Không có kẻ nào mạnh hơn nhà họ Lăng tôi tại Giang Châu này, nên tôi chẳng cần lo sợ. Ông về nói với tên bí ẩn kia, nhà họ Lăng tình nguyện hợp tác với gã”.

“Tôi đi nói thì sợ gã ta không tin đâu!”

Hoàng Long bất ngờ trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: “Gã ta nói hai ngày sau phải công khai chiêu thương ở Túy Tiên Lâu mới được, cho nên nhà họ Lăng phải đánh bại các thế lực, dòng họ khác thì mới có thể trở thành đối tác làm ăn của gã được”.

“Ha ha ha!”

Lăng Phi Dương kiêu ngạo cười ha hả nói: “Tôi không tin có ai cạnh tranh lại nhà họ Lăng ở Giang Châu này, tôi chắc chắn nhà họ Lăng lấy được hai loại thuốc kia rồi”.

“Bây giờ tôi tạm thời giữ lại mạng nhỏ cho ông, nếu hai ngày sau chủ nhân đơn thuốc kia không xuất hiện. Tôi đảm bảo sẽ khiến cả nhà ông chết sạch”.

Lăng Phi Dương vừa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.

“Sếp Lăng thả cho Hoàng Long đi dễ dàng thế à sếp Lăng? Ông ta có trốn mất không vậy?”

Lưu Thư Nhất lo lắng lẽo đẽo theo sau Lăng Phi Dương, nhắc nhở.

“Nếu ông ta có thể trốn thoát trước mắt nhà họ Lăng, thì từ nay về sau cái tên Lăng Phi Dương này đọc ngược lại”.

Lăng Phi Dương không hề để bụng mà bĩu môi xem thường, tuy bây giờ ông ta thả Hoàng Long thật nhưng vẫn cử người đến theo dõi chặt chẽ. Vậy nên, đối phương hoàn toàn không thể trốn thoát được.

“Thế thì tốt rồi!”

Lưu Thư Nhất thở ra một hơi sau đó nịnh bợ: “Đợi sau khi sếp Lăng có được quyền kinh doanh của hai loại thần dược kia, tôi còn muốn xin ông giữ lại cho nhà họ Lưu tôi một cái quyền đại lý nữa là!”

“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần nhà họ Lưu của cậu ngoan ngoãn làm việc cho tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu!”

Lăng Phi Dương liếc Lưu Thư Nhất rồi hứa hẹn: “Đợi tôi đá đổ nhà họ Vương kia, tôi sẽ đưa nhà họ Lưu của cậu lên làm nhà giàu nhất Giang Châu này”.

Gốc rễ của nhà họ Lăng ở tỉnh thành, mà bây giờ họ cần một con chó săn là người bản địa có thế lực ở Giang Châu, có thù oán với Giang Vũ, nhà họ Lưu từ qua lại với Lăng Vân là thích hợp nhất.

Đám người Lăng Phi Dương rời đi, Hoàng Long lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất với nụ cười quái dị trên khuôn mặt.

“Không hổ là lệnh chủ của Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, liệu sự như thần!”

Hoàng Long lau máu trên khóe miệng, cười lạnh: “Tuy địa vị của nhà họ Lăng to lớn thật, nhưng dám đấu với lệnh chủ chỉ có rước lấy thất bại thảm hại mà thôi”.

Chuyện Hoàng Long tiết lộ cho Lăng Phi Dương biết kẻ bí ẩn và kế hoạch công khai chiêu thương đều nằm sẵn trong kế hoạch của Giang Vũ, sắp đặt trước đó rồi.

Giang Vũ đã đoán trước, khi đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt ra đời sẽ khiến nhà họ Lăng cảm thấy nguy hiểm, vậy nên đám người này sẽ áp dụng vài thủ đoạn cấp tiến.

Giang Vũ đã dặn Hoàng Long đổ hết mọi chuyện lên đầu một kẻ bí ẩn để bảo vệ Hoàng Long cũng như tiến thêm một bước đánh sập nhà họ Lăng. Sau đó, anh sẽ tranh thủ cơ hội phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng.

Giang Vũ ngủ một giấc mất hai ngày hai đêm, anh vừa tỉnh dậy đã nghe Hoàng Long báo cáo lại tình hình.

“May mà mình đoán được trước, chứ không dù Hoàng Long có giữ đơn thuốc thì người không chết cũng tàn”.

Giang Vũ cúp điện thoại đi, u ám cười lạnh: “Nhà họ Lăng đúng là vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, vậy càng khiến mình quyết tâm diệt sạch dòng họ đó hơn rồi”.

Ngay sau đó, Giang Vũ nhìn hộp quà trên đầu giường do Vương Bán Thành tặng đến.

“Sắp tới phải phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng thì phải đề phòng đám đó chó cùng rứt giậu. Mình phải tăng tu vi của bản thân cao hơn nữa mới được”.

Giang Vũ quyết định mở hộp quà, lấy gốc linh chi năm mươi năm ra rồi bắt đầu tu luyện.

Hai ngày sau, tin tức chủ nhân đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt sắp công khai chiêu mộ đối tác kinh doanh lại nổ tung lần nữa.

Hai loại thần dược này quá mức nóng, người sáng suốt đều có thể thấy được lợi ích to lớn trong hai loại thuốc này. Cho nên, các thế lực trong Giang Châu bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

Dù họ không tranh được quyền kinh doanh hai loại thuốc kia thì cũng có thể bắt được quyền đại lý, cũng kiếm được nhiều lợi ích mà.

Chín giờ sáng.

Trong Túy Tiên Lâu chật ních, không còn chỗ ngồi. Mọi người đến đây đều muốn xem hai loại thuốc và người bí ẩn kia là ai.

“Con liên hệ với Giang Vũ chưa Mãn Kim?”

Vương Bán Thành ngồi ở trên ghế mà sốt ruột, hỏi Vương Mãn Kim.

Tới giờ, chỉ có ba con nhà họ Vương đã đoán đại khái được trong tay Giang Vũ có đan Long Hổ. Vậy nên, Vương Bán Thành muốn liên lạc với Giang Vũ để giành quyền kinh doanh đan Long Hổ luôn.

“Con đâu còn mặt mũi liên lạc với Giang Vũ chứ!

Vương Mãn Kim trừng Vương Bán Thành đầy oán trách: “Lúc trước Giang Vũ chủ động đề nghị kinh doanh đan Long Hổ với nhà họ Vương, nhưng ba lại từ chối. Bây giờ, ba lại muốn hợp tác với người ta làm gì dễ vậy chứ!”

“Ba đâu có biết đan Long Hổ lại được yêu thích như vậy đâu!”

Vương Bán Thành thở dài với vẻ mặt đầy hối hận, thầm nghĩ nếu lúc trước đồng ý đề nghị của Giang Vũ thì giờ nhà họ Vương không cần chạy đến đây tham gia tranh giành rồi.

Sau khi Vương Bán Thành nhận dự án của nhà họ Kỷ, mỗi lần ông ta tham gia xã giao với các nhân vật cao tầng kia thì họ đều bàn tán về hiệu lực thần kỳ của đan Long Hổ.

Đặc biệt có vài người tai to mặt lớn tỏ ra rất tự hào khi có được đan Long Hổ trong tay, thậm chí có người còn trả đến mười mấy triệu để mua một viên sở hữu riêng mình.

Cứ thế Vương Bán Thành phải ôm hối hận dày vò, tự trách suốt mấy ngày gần đây. Ông ta thầm nghĩ nếu ban đầu nhà họ Vương có quyền kinh doanh đan Long Hổ thì dòng họ ông ta chẳng những vượt qua khó khăn hiện giờ mà có thể nổi tiếng vượt ra ngoài Giang Châu, trở thành dòng họ lớn nổi tiếng nhất Giang Đông giống nhà họ Lăng. Nhưng đáng tiếc…

“Giờ ba con mình hối hận cũng vô dụng, chúng ta phải dùng sức mạnh của mình để cạnh tranh công bằng với những người này đã!”

Vương Mãn Kim thở dài, rồi kiên cường nói: “Nhà họ Vương chúng ta sẽ không tiếc bỏ ra tất cả mọi thứ để lấy được quyền kinh doanh của hai loại thần dược kia. Chắc chắn, chúng ta phải giành được!”

“Chúng ta chỉ còn cách đó thôi”.

Vương Bán Thành gật gù, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng hy vọng: “Dù sao nhà họ Vương chúng ta cũng là dòng họ giàu nhất Giang Châu, so về thế lực thì không một ai ở đây đủ để đấu với nhà họ Vương ta…”

“Chủ tịch Lăng đến!”

Vương Bán Thành chưa dứt câu, Lăng Phi Dương được một đám người bảo vệ từ từ bước vào.

“Toi rồi!”

Vương Bán Thành thấy Lăng Phi Dương xuất hiện mà trái tim lạnh đi một nửa, tất cả hy vọng vài giây trước đó lập tức biến mất sạch!
Chương 64: Nhà họ Lăng quyết tâm giành thắng lợi, tôi chính là người bí ẩn.

Nhà họ Vương thật sự rất có thế lực ở Giang Châu, nhưng so với nhà họ Lăng giàu có ở tỉnh lỵ thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Bây giờ Lăng Phi Dương xuất hiện, tất cả những người có mặt cộng lại cũng không thể cạnh tranh với nhà họ Lăng.

Như vậy quyền kinh doanh hai loại thần dược này nhất định sẽ bị nhà họ Lăng tiếp quản, không có gì đáng lo ngại.

“Không đúng lắm!”

Vương Mãn Kim khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: “Anh Giang đang đối mặt với nhà họ Lăng, đan dược trong tay anh ấy làm sao có thể để cho nhà họ Lăng tham gia kinh doanh được?”

“Chuyện này thì có gì mà kỳ lạ!”

Vương Bán Thành ngồi phịch xuống ghế, tuyệt vọng nói: “Giang Vũ chỉ là một nhân vật nhỏ dựa vào cô chủ Kỷ để lên nắm quyền, bản thân cậu ta cũng không có năng lực gì lớn lao, đan Long Hổ không thể nào do cậu ta làm ra được, có lẽ cậu ta chỉ quen biết người bí ẩn kia mà thôi”.

“Hiện tại người bí ẩn kia muốn có được lợi nhuận lớn nhất, mới công khai bán ra hai loại thần dược, vậy nhà họ Lăng có thực lực mạnh mẽ đương nhiên là lựa chọn số một”.

“Điều này cũng có lý, dù sao lúc trước anh Giang chỉ lấy ra viên đan Long Hổ, cũng không đề cập tới một loại đan dược khác”.

Vương Mãn Kim gật đầu, sau đó nhìn chung quanh: “Cho nên, anh Giang cũng tới tham gia cuộc tranh cử lần này”.

Chẳng mấy chốc, Vương Mãn Kim đã nhìn thấy Giang Vũ trong đám đông, nhưng Giang Vũ đang ngồi trong góc cùng với Nghiêm Phá Quân, không mấy nổi bật.

Vương Mãn Kim đứng lên, sau đó lại bất đắc dĩ ngồi xuống, anh ta muốn qua chào hỏi Giang Vũ, nhưng trước đó đã từ chối lòng tốt của Giang Vũ, nên bây giờ anh ta thật sự không có mặt mũi gặp Giang Vũ.

Nhìn thấy Lăng Phi Dương tiến vào, tất cả những người khác đều tuyệt vọng, xét về thực lực thì không ai có thể sánh được với nhà họ Lăng, thậm chí không ai dám cạnh tranh với nhà họ Lăng.

Nhưng cho dù không lấy được quyền kinh doanh thì vẫn có thể lấy được quyền làm đại lý từ nhà họ Lăng, một nhóm người lật đật đổi ý, tất cả đều đi đến nịnh nọt Lăng Phi Dương.

Những người này đều muốn không đạt được lợi ích cao nhất cũng phải đạt được lợi ích tương đối, họ vẫn có thể kiếm được nhiều tiền bằng cách giành được quyền đại lý của hai loại thần dược này.

Lăng Phi Dương quyết tâm phải lấy được hai loại thần dược, trước sự khen ngợi và lấy lòng của mọi người, ông ta không từ chối bất cứ ai cả, ra vẻ như ông ta đã là chủ sở hữu của hai loại thần dược.

Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết đi theo Lăng Phi Dương, bận trước bận sau, họ cũng nhận được nhiều lời khen ngợi và tâng bốc từ nhiều người.

Những ngày này, Lưu Thư Nhất đi theo Lăng Phi Dương, quả thực đã thu được rất nhiều lợi ích cho nhà họ Lưu.

Vì vậy, cả Lưu Thư Nhất và nhà họ Lưu đều vô cùng biết ơn Lăng Phi Dương.

Cho dù Lăng Phi Dương nói muốn ngủ với Triệu Trung Tuyết, Lưu Thư Nhất chắc chắn cũng sẽ chủ động cởi sạch vợ mình và đưa lên giường của ông ta.

“Ông xã, anh thật tuyệt vời!”

Triệu Trung Tuyết ôm lấy cánh tay của Lưu Thư Nhất, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Lúc trước nhà họ Lưu của chúng ta đã bị nhà họ Vương chèn ép thảm hại, nhưng không ngờ chúng ta lại lật ngược tình thế nhanh như vậy!”

“Nhà họ Vương so với nhà họ Lăng thì không là gì cả”.

Lưu Thư Nhất ngẩng đầu với vẻ mặt đắc ý: “Chỉ cần chúng ta ôm lấy nhà họ Lăng, không lâu nữa nhà họ Lưu sẽ trở thành nhà giàu nhất Giang Châu. Đến lúc đó, chỉ là một nhà họ Vương nhỏ bé sẽ tùy ý chúng xử lý”.

“Còn tên khốn Giang Vũ kia, lúc Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu, chính là ngày hắn phải chết một cách đau đớn”.

Triệu Trung Tuyết chửi rủa với vẻ mặt oán giận.

“Hiện tại Kỷ Tuyết Tình đã tuyên bố sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa hắn và nhà họ Lăng, không bao lâu nữa hắn sẽ bị nhà họ Lăng chơi chết”.

Lưu Thư Nhất nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn tưởng rằng có sự hỗ trợ của Kỷ Tuyết Tình là có thể đứng lên được, đúng là nằm mơ. Năm đó ông đây có thể công khai cắm sừng cho hắn, thì bây giờ cũng có thể giẫm hắn dưới chân “.

“Đúng đúng đúng, ông xã là giỏi nhất, ông xã là..”.

Đang nói nửa chừng, Triệu Trung Tuyết bỗng nhiên chỉ vào góc kêu lên: “Ông xã, anh xem tên vô dụng đó cũng tới đây!”

Không thể không nói, Triệu Trung Tuyết và Giang Vũ thực sự là oan gia trời sinh.

Toàn bộ hội trường rất ít người chú ý đến Giang Vũ ở trong góc, nhưng Triệu Trung Tuyết lại thấy được!

“Tên vô dụng đó nhất định là bởi vì có quan hệ với Hoàng Long mới lén vào được!”

Lưu Thư Nhất khinh thường cười: “Nhưng hắn chỉ đang tự rước nhục vào người mà thôi”.

Lưu Thư Nhất đến bên cạnh Lăng Phi Dương, người đang bị bao vây bởi một nhóm các ông lớn, và nói nhỏ: “Sếp Lăng, tên vô dụng Giang Vũ cũng tới đây!”

Nghe vậy, Lăng Phi Dương đang mỉm cười xã giao đột nhiên sắc mặt trở nên u ám, quay đầu nhìn về phía chỗ Giang Vũ: “Xem ra thằng nhãi đó cũng muốn chạm tay vào hai loại thần dược này, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Nghĩ đến chuyện Lăng Vân đã mất một chân, bây giờ chỉ có thể ngồi xe lăn, Lăng Phi Dương hận không thể chặt Giang Vũ ra thành từng mảnh.

Theo ánh mắt của Lăng Phi Dương, mọi người mới chú ý đến Giang Vũ, lúc này mới nhớ lại mối hận thù giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.

Nhiều người nhanh nhạy nhận ra rằng đây chắc chắn là cơ hội tốt để lấy lòng Lăng Phi Dương.

Lưu Thư Nhất ngay lập tức nháy mắt ra hiệu với cha mình Lưu Kiện.

Lưu Kiện ngầm hiểu, lập tức bưng ly rượu tới trước mặt Giang Vũ: “Không ngờ cậu Giang cũng đến tham gia sự kiện lần này”.

“Ông là ai?”

Giang Vũ nhìn Lưu Kiện với vẻ đầy nghi hoặc.

“Tôi là Lưu Kiện, người đứng đầu nhà họ Lưu, tôi là ba của Lưu Thư Nhất”.

Lưu Kiện cười giễu cợt, mỉa mai nói: “Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, dù sao ngay từ đầu tôi đã biết chuyện con trai mình cắm sừng cậu. Tôi thật sự rất tò mò, làm sao cậu có can đảm sống đến bây giờ vậy?”

“Ông muốn chết!”

Nhìn thấy Lưu Kiện chạy tới làm nhục Giang Vũ, Nghiêm Phá Quân đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị ra tay.

“Bình tĩnh!”

Giang Vũ ngăn Nghiêm Phá Quân lại, giễu cợt nhìn Lưu Kiện: “Nghe nói trong khoảng thời gian này, nhà họ Lưu ôm chân nhà họ Lăng và làm ăn rất tốt, nhưng chờ đến khi nhà họ Lăng phá sản thì cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Lưu cũng sẽ đi đến hồi kết”.

Lúc này, Giang Vũ đã hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi quá khứ, anh không có chút cảm giác nào khi đối mặt với sự chế giễu của Lưu Kiện.

“Xem ra cậu không chỉ là một tên vô dụng, mà còn là một kẻ ngông cuồng hoang tưởng!”

Không chọc giận được Giang Vũ, Lưu Kiện cười khẩy nói: “Sao cậu không đi tiểu rồi soi lại xem mình là thứ gì. Đừng nói khiến nhà họ Lăng phá sản, ngay cả trong cuộc đấu thầu ngày hôm nay, cậu cũng không thể ngăn cản nhà họ Lăng trúng thầu”.

“Sao ông lại chắc chắn là nhà họ Lăng sẽ thắng thầu như vậy?”. Vẻ mặt Giang Vũ tỏ ra kỳ quái.

“Bởi vì người bí ẩn đang tìm kiếm đối tác mạnh nhất, không ai mạnh hơn nhà họ Lăng. Sau khi nhà họ Lăng có được quyền kinh doanh, nhà họ Lưu của tôi cũng sẽ có được quyền đại lý”.

Lưu Kiện bĩu môi, mỉa mai nói: “Chẳng lẽ cậu còn cho rằng mình có tư cách hợp tác với người bí ẩn đó sao?”

“Tôi thực sự không thể hợp tác với người bí ẩn, bởi vì tôi chính là người bí ẩn, và tôi không có cách nào để hợp tác với chính mình được”.

Giang Vũ sờ cằm nói: “Tôi rất có trách nhiệm mà nói với ông, nhà họ Lưu sẽ không bao giờ có được quyền đại lý”.

“Ha ha ha!”

Nghe vậy, Lưu Kiện cười lớn, nhìn Giang Vũ một cách thông cảm: “Xem ra bệnh hoang tưởng của cậu càng ngày càng trầm trọng, nếu cậu là người thần bí, vậy tôi chính là Ngọc Hoàng Đại Đế”.

“Còn nói nhà họ Lưu của tôi không có được quyền đại lý, đúng là trò cười!”

“Vậy chúng ta hãy chờ xem!”

Giang Vũ nhún vai, anh nói sự thật với Lưu Kiện, nhưng người ta không tin, vậy thì hết cách rồi!

Sau khi Lưu Kiện chế nhạo Giang Vũ, ông ta quay lại bên người Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương rất hài lòng với biểu hiện này, trực tiếp hứa trước công chúng sẽ trao cho nhà họ Lưu quyền đại lý cấp một đối với hai loại thuốc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác cũng làm theo, sôi nổi chạy đến chỗ Giang Vũ, chế nhạo anh để khiến Lăng Phi Dương vui vẻ.

Đối với những người này, Giang Vũ chỉ yêu cầu Nghiêm Phá Quân ghi nhớ tên và danh tính của họ, chờ sau này tính sổ.

Nửa giờ sau, Hoàng Long mặc trang phục trang trọng xuất hiện trên đài: “Thay mặt chủ sở hữu đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt, hoan nghênh mọi người đến tham dự sự kiện này...”

“Đừng nói những lời vô ích đó nữa”.

Hoàng Long còn chưa kịp nói xong, Lăng Phi Dương đã đứng lên, không kiên nhẫn thúc giục: “Mau mời chủ sở hữu của hai loại thần dược này đến, nhà họ Lăng của tôi muốn hợp tác với bọn họ trong việc kinh doanh hai loại thần dược này”.

“Cắt ngang lời nói của người khác là rất bất lịch sự”.

Đối mặt với sự thúc giục của Lăng Phi Dương, Hoàng Long thay đổi thái độ khiêm tốn trước đó, lạnh lùng nói: “Nếu ông không đợi được thì cút đi, không ai giữ ông lại!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường náo động lên, không ai nghĩ tới Hoàng Long lại dám không nể mặt Lăng Phi Dương như vậy, ông ta chán sống rồi sao?
Chương 65: Luyện đan trước mặt mọi người, có thể phong tỏa toàn diện

Không ai ngờ rằng Hoàng Long lại dám bảo Lăng Phi Dương, người đứng đầu của nhà họ Lăng cút ra ngoài, đúng là rất can đảm.

Lăng Phi Dương cũng bị mắng đến sững sờ tại chỗ, ông ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng Long, người trước đây từng như một con chó chết trước mặt ông ta, lại dám vô lễ với ông ta như vậy!

“Hoàng Long, ông cũng thật to gan, dám nói chuyện như vậy với sếp Lăng, ông chán sống rồi sao?”

Lưu Thư Nhất muốn nỗ lực biểu hiện nên đã lập tức đứng dậy, chỉ vào Hoàng Long và hét lên: “Mẹ nó, ông phải nhanh chóng xin lỗi sếp Lăng, nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

“Cậu là cái thá gì, cũng chỉ là con chó của người ta, cậu còn chưa xứng đáng sủa tôi đâu!”

Hoàng Long đột nhiên đập bàn, tức giận hét lên: “Người đâu, đuổi tên côn đồ gây nhiễu loạn trật tự tranh cử này ra ngoài cho tôi”.

Vừa dứt lời, bốn năm tên côn đồ hung hãn của Thiên Địa Minh liền lao về phía Lưu Thư Nhất, tay đấm chân đá một trận, sau đó kéo hắn ta ra ngoài như kéo một con chó chết.

“Sếp Lăng, ông phải ra mặt giúp tôi!”

Lưu Thư Nhất, người đang bị kéo đi, đã hét to về phía Lăng Phi Dương để cầu cứu.

Lăng Phi Dương thậm chí không thèm nhìn Lưu Thư Nhất mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Long trên sân khấu.

Tục ngữ nói, đánh chó còn phải xem mặt chủ, ông ta không ngờ hôm nay Hoàng Long lại mạnh dạn như vậy, đúng là gan to bằng trời!

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ông đang phá vỡ trật tự tranh cử, hoặc là ông ngồi xuống đàng hoàng hoặc là cút ra ngoài!”

Đối mặt với ánh mắt trừng trừng của Lăng Phi Dương, Hoàng Long không hề nể mặt chút nào, cười lạnh nói: “Tôi nghĩ ở đây hẳn có rất nhiều người hy vọng nhà họ Lăng sẽ bị đuổi ra ngoài!”

Nghe vậy, toàn trường im lặng, không có ai đứng ra bênh vực Lăng Phi Dương.

Một mặt là do tình trạng thảm hại của Lưu Thư Nhất còn rõ ràng trước mắt, nên không ai dám phạm sai lầm.

Mặt khác, mọi người đều hy vọng nhà họ Lăng sẽ bị đuổi ra ngoài, chỉ có như vậy những người khác mới có cơ hội.

“Ông.. chờ đó cho tôi!”

.

Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, cố nén cơn tức giận và ngồi lại vào ghế.

Ông ta không muốn vì sự bốc đồng mà mất đi cơ hội hợp tác với người bí ẩn, chỉ có thể đợi giành được sự hợp tác rồi tìm cách đối phó với Hoàng Long sau.

“Sảng khoái!”

Nhìn thấy Lăng Phi Dương tức giận đến muốn bốc khói, Hoàng Long cảm thấy vô cùng thoải mái.

Điều này cũng do ỷ vào Giang Vũ chống lưng ở phía sau, nếu không chỉ dựa vào một tên côn đồ đầu đường xó chợ như ông ta, dù có mười lá gan cũng không dám vô lễ với người đứng đầu nhà họ Lăng.

“Hoàng Long, đừng gây rắc rối nữa, nhanh chóng làm việc chính đi!”

Lúc này, Giang Vũ chậm rãi đứng dậy, vừa đi về phía sân khấu, vừa lên tiếng nhắc nhở.

“Cậu nghĩ mình là ai, cậu không có quyền lên tiếng!”

“Đúng vậy! Ngay cả chủ tịch Lăng cũng không thể gây nhiễu loạn tranh cử, một tên vô dụng như cậu tỏ ra hay ho làm gì?”

“Nếu cậu chọc giận người bí ẩn, khiến người đó không xuất hiện, tôi sẽ giết cậu!”

...

Nhìn thấy Giang Vũ đứng dậy, một đám người bắt đầu châm chọc mỉa mai, ngay cả Lăng Phi Dương còn mất hết mặt mũi, một tên vô dụng như Giang Vũ còn dám ra mặt, nên tự nhiên trở thành mục tiêu chế nhạo.

Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Vũ, ông ta bị Hoàng Long làm mất hết mặt mũi, đương nhiên không thể chịu được Giang Vũ trở nên nổi bật.

Ngay lúc mọi người cho rằng Hoàng Long sẽ tức giận và gọi người đến đuổi Giang Vũ ra ngoài, thì Hoàng Long lại tỏ ra kính cẩn chào Giang Vũ: “Hoan nghênh cậu Giang lên sân khấu phát biểu!”

“Ông chủ Hoàng, ông làm cái gì vậy? Tên này đang phá hoại trật tự tranh cử, tại sao ông còn để hắn lên sân khấu?”

“Chúng tôi muốn gặp người bí ẩn chứ không phải tên vô dụng này”.

...

Những người không hiểu rõ tình hình lần lượt phản đối Hoàng Long.

“Câm miệng hết cho tôi!”

Hoàng Long gõ vào micro, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Giang Vũ tiên sinh là chủ sở hữu của đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt, cũng là người bí ẩn trong truyền thuyết!”

Nghe vậy, hiện trường hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người không thể tin được nhìn chằm chằm vào Giang Vũ đang định bước lên sân khấu.

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

Lăng Phi Dương là người đầu tiên phản ứng, đỏ mặt hét lên: “Cậu ta là một tên vô dụng, sao có thể làm chủ sở hữu của hai loại thần dược, ông cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc sao?”

Những người khác cũng đầy nghi ngờ, nhưng không có người lên tiếng chống lại Giang Vũ như trước, bọn họ phải cẩn thận, đề phòng tình huống này thật sự xảy ra!

“Tôi biết mọi người đều không tin đan Long Hổ Đan và đan Sinh Cân Tục Cốt là của tôi”.

Giang Vũ nhận lấy microphone, cười nói: “Bây giờ tôi sẽ luyện chế hai loại đan dược này trước mặt mọi người, để chứng minh bản thân”.

Hoàng Long và Nghiêm Phá Quân lập tức mang hai cái lò, than và một đống dược liệu đã chuẩn bị sẵn ra sân khấu.

“Nhiều người đang ngồi ở đây đều biết tôi, nhưng tôi vẫn muốn giới thiệu một chút về bản thân”.

Giang Vũ vừa rửa tay vừa giới thiệu: “Tôi tên Giang Vũ, tôi là một luyện dược sư!”

Nhìn thấy Giang Vũ bày ra trận thế lớn như vậy, mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, tuy nhiên, vì Giang Vũ muốn công khai luyện đan, vậy chỉ cần chờ xem kết quả là được, nên không ai nói gì nữa?

“Thiệt hay giả vậy? “

Vương Bán Thành ngồi thẳng, thẳng tập mà nhìn chằm chằm về phía Giang Vũ trên sân khấu: “Hai loại thần dược kia thật sự là do cậu ta chế tạo, sao có thể?”

“Ba! Xem ra lần này ba lại sai rồi!”

Vương Mãn Kim buồn bã thở dài, trước đó ba anh ta nói, Giang Vũ không thể là chủ sở hữu của hai loại đan dược kia, bây giờ như bị tát vào mặt.

“Không thể nào! Điều này tuyệt đối không thể!”

Lăng Phi Dương nắm chặt tay với khuôn mặt xanh mét, ông ta đã lập nghiệp từ ngành y học thẩm mỹ, ông ta hiểu rõ sự khủng bố của một dược sư hơn bất kỳ ai khác.

Năm đó Lăng Phi Dương đã lấy được một đơn thuốc làm đẹp từ một vị dược sư, điều này đã giúp cho việc xây dựng nên nhà họ Lăng giàu có như ngày hôm nay.

Nếu Giang Vũ thực sự là một dược sư, còn luyện chế ra những loại thần dược như đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt, vậy thì hoàn toàn có khả năng lật đổ nhà họ Lăng, cần phải diệt trừ ngay!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Giang Vũ luyện chế hai loại thần dược cùng lúc bằng kỹ thuật cực kỳ trôi chảy.

Hai mươi phút sau, Giang Vũ mở nắp hai cái lò, một mùi thơm sảng khoái của thuốc tràn ngập khắp nơi.

Sau đó, năm viên đan Long Hổ và mười viên đan Sinh Cân Tục Cốt xuất hiện trong lò.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt trợn mắt há mồm.

Không còn ai nghi ngờ thân phận dược sư của Giang Vũ nữa, và cũng không có ai nghi ngờ về việc hai loại thuốc thần kỳ này có phải là do Giang Vũ làm ra hay không.

“Giang Vũ ở nhà họ Triệu ba năm, trước giờ chưa từng tiếp xúc với dược liệu, tại sao lại đột nhiên trở thành dược sư?”

Triệu Trung Tuyết chắc chắn là người ngơ ngác nhất trong phòng, tên vô dụng mà cô ta vứt bỏ hóa ra lại là dược sư đã luyện chế ra hai loại thần dược đó, thật quá khó để chấp nhận.

Đừng nói Giang Vũ đã luyện chế ra hai loại thần dược vô giá đó, cho dù anh chỉ là một dược sư bình thường cũng có thể khiến bất kỳ gia tộc nào phải phất lên.

Mà cô ta lại bỏ lỡ một người chồng xuất sắc như Giang Vũ vì một tay ăn chơi trác táng như Lưu Thư Nhất.

Vào lúc này, Triệu Trung Tuyết lần đầu tiên hối hận vì đã ly hôn với Giang Vũ.

Nếu Triệu Trung Tuyết có thể đối xử chân thành với Giang Vũ, thì với năng lực hiện tại của Giang Vũ chắc chắn sẽ biến nhà họ Triệu trở thành một gia tộc quyền lực hơn rất nhiều so với gia tộc giàu nhất Giang Châu, mà cô ta cũng có thể sống cuộc sống thượng lưu như mơ ước của mình.

Điều quan trọng nhất là Giang Vũ đã từng yêu cô ta rất nhiều, chắc chắn là sẽ rất tốt với cô ta, vậy thì cuộc sống của cô ta sẽ hạnh phúc và cao quý hơn bây giờ, khi cô ta phải khom lưng uốn gối mà lấy lòng Lưu Thư Nhất.

Đáng tiếc, đã quá muộn để hối hận!

“Mọi người, bây giờ mọi người nên tin rằng tôi là người luyện chế ra đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt phải không?”

Giang Vũ đặt hai lọ đan dược lên bàn, mỉm cười hỏi mọi người.

Trong lúc nhất thời, không ai đáp lại lời nói của Giang Vũ, đặc biệt là những người trước đó đã chế nhạo Giang Vũ, cố gắng lấy lòng Lăng Phi Dương, càng không dám lên tiếng.

“Chủ tịch Lăng, ông thấy như thế nào?”

Thấy không có ai đáp lại mình, Giang Vũ trực tiếp nhìn về phía Lăng Phi Dương.

“Hừ! Cho dù cậu luyện chế ra hai loại đan dược kia thì đã sao?”

Lăng Phi Dương hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt u ám nói: “Nhà họ Lăng của tôi là một gia tộc giàu có ở Giang Đông, hoàn toàn có khả năng phong tỏa hoàn toàn mọi kênh tiêu thụ của hai loại thuốc này”.

“Chỉ cần không cho phép cậu tiến vào thị trường trên diện rộng, cậu vĩnh viễn không có khả năng uy hiếp được địa vị của nhà họ Lăng chúng tôi”.

Nghe vậy, mọi người có mặt tại hiện trường đều gật đầu.

Tuy rằng Giang Vũ có trong tay hai loại thần dược, nhưng với thực lực của nhà họ Lăng hoàn toàn có khả năng ngăn cản chúng được thả ra trên diện rộng.

Như vậy Giang Vũ cũng chỉ có thể như bây giờ, tiêu thụ trong quy mô nhỏ, không thể thoát ra khỏi Giang Châu, cũng không thể lay chuyển được quái vật khổng lồ như nhà họ Lăng.

Đây là sức mạnh của đại gia tộc, dù thực lực cá nhân của Giang Vũ có mạnh đến đâu, anh cũng không thể lay chuyển được cho dù là một chút!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom