• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 111-112

Chương 111: Chung chăn chung gối đúng là thích

Giang Vũ thấp thỏm không yên khi được Kỷ Tuyết Tình gọi ngủ chung, Kỷ Tuyết Tình tắm xong mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.

"Sau một ngày dài hành xác, được tắm rửa thật là sảng khoái!"

Kỷ Tuyết Tình vừa lau tóc vừa lười biếng bày tỏ cảm xúc.

Đối diện với mỹ nhân vừa ra khỏi phòng tắm - Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ nhất thời ngẩn người: “Tuyết Tình, em đẹp quá!”

“Đúng là hiếm lắm mới nghe được anh nói mấy câu ngọt như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình liếc mắt, chủ động ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ, dựa sát vào trong ngực anh: “Em dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẫn rơi vào tay anh”.

"Chắc chắn kiếp trước em đã giải cứu hệ ngân hà, kiếp này mới có thể may mắn như vậy mà gặp được anh!”

Giang Vũ lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc cho Kỷ Tuyết Tình, thấp thỏm hỏi: “Trước đó em nói chúng ta ngủ cùng nhau đêm nay, là có ý gì?"

Nghe thấy lời này, Kỷ Tuyết Tình hơi đỏ mặt, ngược lại hỏi : "Vậy anh cảm thấy nó có ý nghĩa gì?"

“Anh...”

Động tác của Giang Vũ động tác, trịnh trọng nói: "Nơi này vừa hay có hai phòng ngủ, chúng ta một người một phòng, dù sao cũng là một dãy phòng, coi như là ngủ cùng nhau rồi!"

"Anh không muốn ngủ chung một phòng với em sao?"

Kỷ Tuyết Tình chống người đứng lên, kinh ngạc nhìn Giang Vũ.

“Muốn, nhưng không phải bây giờ”.

Giang Vũ thành thật gật đầu rồi lập tức lại lắc đầu: "Bây giờ anh còn quá yếu, lúc này mà làm gì với em là vô trách nhiệm."

"Chờ anh đi tới Kim Lăng cầu thân, sau khi được nhà họ Kỷ công nhận, anh mới đủ sức gánh vác được phần trách nhiệm này!"

“Anh không sợ rằng mãi mãi cũng không đợi được đến ngày đó sao?”

Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày, Giang Vũ là người thường, một người bình thường muốn bản thân phát triển đến mức được nhà họ Kỷ công nhận là điều quá khó, quá là khó.

"Không! Anh chắc chắn sẽ quang minh chính đại cưới em về làm vợ!", Giang Vũ tỏ thái độ kiên định.

“Anh đúng là một tên ngốc”.

Kỷ Tuyết Tình trợn mắt nhìn Giang Vũ, vui vẻ cười nói: "Nhưng mà em tin tưởng anh chắc chắn sẽ thành công. Về phần hiện tại... mau chóng trở về phòng ngủ với em, em buồn ngủ quá!"

“Muốn ngủ chung một phòng sao?”

Giang Vũ sững sờ nhìn Kỷ Tuyết Tình, thấp thỏm nói: "Em chủ động như vậy, anh sợ mình không kiềm chế được!”

“Anh đang nghĩ gì vậy!”

Kỷ Tuyết Tình mỉm cười, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, trêu đùa nói: “Em chỉ nói là ngủ cùng nhau, không nói muốn làm cái gì. Hơn nữa, “chị Nguyệt” của em còn chưa đi, cũng không thể làm gì được!"

“Hình như cũng đúng!”

Sau đó Giang Vũ mới nhớ ra Kỷ Tuyết Tình vẫn đang trong chu kỳ kinh nguyệt, căn bản không thể làm gì được.

“Cuối cùng anh có muốn đến hay không?”

Kỷ Tuyết Tình đứng ở cửa phòng ngủ, trêu đùa nhìn Giang Vũ.

“Đến, chắc chắn phải đến!”

Giang Vũ không còn lo lắng nữa, dùng tốc độ nhanh nhất ôm Kỷ Tuyết Tình lao vào phòng.

Do hai người đều đã quá mệt mỏi sau một ngày dài vất vả, gần như lên giường là ngủ luôn, chỉ là ôm nhau ngủ, không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Giang Vũ tỉnh dậy trước...

Nhìn Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp như nàng tiên nữ trong lòng, cộng thêm ham muốn của “cậu bé”, Giang Vũ chật vật đứng dậy, chạy sang một phòng ngủ khác, tắm nước lạnh xong anh mới bình tĩnh lại.

“Mặc dù không thể động phòng hoa chúc, nhưng sờ sờ, hôn hôn thì lúc nào cũng có thể mà!”

Khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình mơ hồ oán trách: "Đúng là một tên ngốc, nhưng mà, em lại thích như vậy!"

Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Tuyết Tình chở Giang Vũ đến chợ dược liệu lớn nhất thành phố, hai người cực kì ăn ý, cũng không có ai đề cập tới chuyện tối qua ngủ chung giường.

"Đây là chợ dược liệu lớn nhất ở Ngô Thành. Từ dược liệu thông thường đến linh dược quý hiếm đều có thể tìm thấy ở đây!"

Đứng ở cổng chợ dược liệu, Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu nói: “Nhưng mà, những thứ gọi là linh dược trên thị trường về cơ bản đều là hàng giả, còn những thứ thực sự tốt không đợi mang đến chợ thì đã bị các thế lực khác giành nhau mua trước rồi”.

“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”

Giang Vũ khẽ cau mày: "Bây giờ anh muốn tăng tu vi, ít nhất cũng phải linh dược năm mươi năm trở lên mới có hiệu quả!"

“Cái này phải xem mắt nhìn và độ may mắn của anh rồi”.

Kỷ Tuyết Tình cười giải thích: "Quả thật dược liệu tốt được thu thập qua kênh chính thống thì khó có thể vào được chợ, nhưng rất nhiều người buôn bán nhỏ lẻ sẽ mang dược liệu do chính mình hái ra đến chợ bán!"

"Những món đồ trong tay những người này đều chưa được đăng ký hoặc chưa được kiểm định qua, thậm chí họ còn không biết chúng là gì?"

"Cho nên, ngay cả các thế lực cũng không thể lập tức nhận được tin tức hữu dụng. Chỉ cần có đủ nhãn lực thì sẽ có thể mua được đồ quý".

“Thì ra là vậy!”

Giang Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay lập tức hưng phấn trở lại: "Rất nhiều loại linh dược quý hiếm được qua tay người nông dân ở mấy làng quê dân dã. Dù sao những thứ có thể lấy được thông qua con đường chính quy đã hình thành quy mô, từ đó lại không còn được quý trọng nữa!"

Sau khi vào chợ, Giang Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngô Thành được gọi là thủ đô dược liệu của tỉnh Giang Đông.

Bên trong chợ có diện tích vài ngàn mét vuông, khắp nơi không chỉ có những cửa hàng bán dược liệu mà ngoài đường cũng tấp nập những người bán hàng dựng sạp bán thuốc.

Tiếng người ồn ào, cực kì náo nhiệt.

"Chúng ta không cần phải đi những cửa hàng treo biển bán hàng, lãng phí thời gian!"

Kỷ Tuyết Tình kéo Giang Vũ tò mò di chuyển trong đám người: "Những người bán hàng này là mục tiêu của chúng ta hôm nay, xem anh có thể tìm được đồ tốt ở trong tay bọn họ hay không!"

Nghe tiếng rao bán hàng của những người bán kia, Giang Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hình như có chút không đáng tin!"

Trong tiếng rao bán của những người này, cái gì mà Nấm Linh Chi ngàn năm tuổi, nhân sâm trăm năm... các dược liệu quý như kiểu không quý giá, không đáng tiếc ở khắp nơi vậy, đâu đâu cũng có kẻ rao người bán.

Chỉ có điều, đa phần đều là mánh khóe, căn bản không có hàng thật.

Ngay khi Kỷ Tuyết Tình hào hứng hớn hở nghiên cứu dược liệu nào trong tay người bán là đồ tốt, Giang Vũ đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng.

“Phát hiện ra bảo bối rồi sao?”

Kỷ Tuyết Tình kích động kiểm tra quầy hàng: “Hình như không có thứ gì tốt!”

“Anh nhìn thấy nhiều loại dược liệu có thể sử dụng được”.

Giang Vũ mỉm cười và yêu cầu người bán hàng đóng gói một số dược liệu, mặc dù giá cả hơi cao nhưng anh cũng lười mặc cả.

"Không phải anh muốn tìm linh dược có thể nâng cao tu vi sao?”

Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn mấy gói dược liệu trong tay Giang Vũ: "Những dược liệu mà anh mua này đều không quý giá lắm!”

“Đây là dược liệu mua cho em!”

Giang Vũ cười cười, giải thích nói: "Tuy rằng ông Đổng nói nhà họ Kỷ sẽ giải quyết sạch sẽ những phần tử xấu của Hắc Vu giáo, nhưng nếu chúng dám tìm đến nhà họ Kỷ báo thù, vậy sẽ không sợ nhà em càn quét, mà kẻ tu luyện cổ thuật rất âm độc, khó lòng phòng bị!"

"Để an toàn, anh chuẩn bị làm cho em mấy cái túi thơm, chỉ cần em luôn đeo bên người, là có thể ngăn cản độc vật cổ trùng xâm nhập vào cơ thể!"

Nghe nói như thế, Kỷ Tuyết Tình cảm động không thôi, hạnh phúc ôm lấy cánh tay Giang vũ lắc lắc một hồi.

Đúng lúc này, Giang Vũ khịt khịt chiếc mũi vài cái, hưng phấn nói: "Thật sự có đồ tốt!"

“Cái gì?”

Kỷ Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Vũ lôi kéo đi vào một góc.

Giang Vũ đi đến trước mặt một người bán hàng trung niên, híp mắt lại đánh giá muời mấy gốc dược liệu trên quầy hàng.

Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ rơi vào một đống vật thể màu đen đen giống như phân trâu.

“Ôi trời ơi! Lại có thể bắt gặp được đồ tốt như thế này ở đây”.

Giang Vũ vội vàng rời ánh mắt đi, trong lòng lại kích động không thôi: "Nếu như có thể mua được món đồ này, vậy thì mình chắc chắn có thể đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy, đạt đến cảnh giới tông sư!"

Tuy rằng phát hiện ra được món đồ tốt, nhưng dựa vào suy nghĩ tiết kiệm tiền và để phòng tránh người bán hàng nâng giá, Giang Vũ cũng không biểu hiện ra ngoài, âm thầm cân nhắc phải lặng lẽ lấy được món đồ tốt này như thế nào?
Chương 112: Nửa đường nhảy ra kẻ phá bĩnh, hơn trăm triệu

“Những món đồ ở chỗ này của tôi đều là đồ tốt trên trăm năm”.

Thấy tuổi của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình còn khá trẻ, khí chất lại không tầm thường, người bán hàng trung niên chào hỏi: “Hai người vừa ý món hàng nào, tôi có thể giảm giá cho hai người một chút”.

“Chú à, chú lừa người ít thôi”.

Kỷ Tuyết Tình tức giận bĩu môi: “Đa số người bán hàng trong khu chợ này đều nói dược liệu của mình là linh dược, nhưng dược liệu có tuổi đời trên trăm năm không phải cỏ dại, nào có dễ dàng xuất hiện như vậy được!”

“Cô gái à, đừng nói như vậy”.

Người bán hàng trung niên tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Những nhân vật nhỏ như chúng tôi chỉ là không biết giám định dược liệu như thế nào thôi, cũng không có nghĩa là trong tay chúng tôi không có đồ tốt”.

“Rất nhiều người có chức có quyền đều từng mua được đồ tốt từ chỗ chúng tôi, ví dụ như tháng trước, có một ông chủ lớn mua một gốc cây Bách Khô Thảo tuổi đời năm mươi năm từ trong tay người bạn của tôi, vậy là lời to còn gì”.

“Vậy cũng không thể chứng minh, những món đồ này của ông sẽ có đồ tốt, tôi...”

“Là phụ nữ thì đừng nhiều lời như vậy”.

Giang Vũ xụ mặt cắt ngang lời Kỷ Tuyết Tình: “Anh cảm thấy trên quầy hàng của chú này đều là dược liệu tốt”.

Lần đầu tiên bị Giang Vũ quát lớn như thế, Kỷ Tuyết Tình có hơi sửng sốt.

Nhìn thấy Giang Vũ nháy mắt với mình, Kỷ Tuyết Tình tuy rằng không biết Giang Vũ đang làm cái gì, nhưng cô biết Giang Vũ nhất định có âm mưu.

“Anh yêu, hầu hết mọi người ở đây đều là những kẻ lừa đảo”.

Kỷ Tuyết Tình lập tức phối hợp lắc lắc cánh tay Giang Vũ, làm nũng nói: “Thay vì mua đồ ở đây thì còn không bằng anh mua cho em mấy cái túi xách”.

“Chuyện mấy cái túi thì để sau hãy nói, mua thuốc trước, không nên làm chậm trễ chuyện lớn của anh”.

Không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại thêm tình huống khác cho mình như vậy, Giang Vũ bày ra dáng vẻ trụ cột của gia đình.

“Vẫn là cậu này tinh mắt!”

Vừa nhìn cảnh tượng này, người bán hàng trung niên cho rằng Giang Vũ là người giàu có, mà Kỷ Tuyết Tình chỉ là một đứa ăn bám, ân cần mà nịnh nọt nói: “Tuy rằng dược liệu ở chỗ tôi không có thứ nào trên trăm năm, nhưng mà tuổi đời mười, hai mươi năm thì chắc chắn là có”.

“Những dược liệu này đều được tôi hái ở bên trong nơi thâm sâu cùng cốc, tuyệt đối là hàng thật”.

“Dược liệu mà người ta mạo hiểm, tự mình hái về sao có thể là đồ giả được”.

Giang Vũ liên tục gật đầu, hào sảng nói: “Chỗ dược liệu này tôi sẽ mua hết, ông ra một cái giá đi!”

“Mua hết à?”

Lúc này đến phiên người bán hàng trung niên bối rối, quá ngang tàng!

“Làm sao vậy, ông không muốn bán sao?”

Giang Vũ bày ra tư thế của một kẻ nhà giàu mới nổi, kiêu ngạo nói: “Ông cứ tuỳ tiện đưa ra một cái giá, chỉ cần không quá đáng thì tôi đảm bảo sẽ không mặc cả”.

“Sau đó chúng tôi sẽ tìm chuyên gia giám định những dược liệu này, ông đừng có mà ra giá trên trời”.

Khi người bán hàng đang do dự phải đưa ra cái giá như thế nào thì vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình khó chịu cảnh cáo nói: “Số tiền mà tôi mua những thứ nào là số tiền mà tôi muốn mua túi, nếu như ông dám gạt chúng tôi, vậy tôi bảo đảm rằng sẽ truy cứu đến cùng”.

“Không đâu, không đâu, tôi là người rất kỹ tính”.

Người bán hàng liên tục lắc đầu, sau khi nhìn Giang Vũ một cái, cắn răng nói: “Chỗ này có tổng cộng mười ba gốc dược liệu, tính giá một gốc 100 ngàn, tổng cộng một triệu ba bán cho cậu”.

“Một triệu ba, sao ông không đi cướp đi!”

Nghe nói như thế, Kỷ Tuyết Tình thét chói tai một cách rất khoa trương, làm nũng nói: “Anh yêu, em nghĩ chỗ ông ta không có nổi một gốc có tuổi đời trên mười năm nữa, quá đắt, anh tuyệt đối không thể để đối phương khích mình”.

“Nếu giá cả không phù hợp, chúng ta có thể..”.

“Một triệu ba thì một triệu ba, nếu tôi đã nói sẽ không trả giá, vậy nhất định phải giữ lời”.

Giang Vũ phất tay cắt đứt những lời nói chột dạ mà người bán hàng đang định nói, hào sảng nói: “Ông chủ, đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cho ông”.

“Đúng là hào phóng!”

Ông chủ nhìn Giang Vũ đầy sửng sốt, trong lòng vui như nở hoa.

Ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, vất vả hái thuốc cả đời vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại người coi tiền như rác này, lời quá!

“Đợi một chút!”

Khi ông chủ đang kích động chuẩn bị đọc số tài khoản cho Giang Vũ thì có một giọng nói không hài lòng đột nhiên vang lên: “Tôi ra giá hai triệu, số dược liệu này tôi sẽ mua hết!”

Chỉ thấy, một người thanh niên đẹp trai mặc âu phục đi giày da, đeo kính mắt đi tới, phía sau có một người ông lão tóc bạc phơ mặc đường trang.

Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, đột nhiên có người nhảy ra phá rối, sắc mặt Giang Vũ có chút khó coi.

Khi ánh mắt Giang Vũ rơi vào trên người ông lão, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác áp bức cực kì mạnh mẽ.

Giang Vũ phóng thích khí tức muốn thăm dò tu vi ông lão, kết quả khí tức của anh bị đối phương trực tiếp phản lại, căn bản không biết được tu vi của đối phương.

Ông lão tựa hồ cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Vũ, đôi mắt hung dữ sáng lấp lánh.

“Đúng là cao thủ!”

Sắc mặt của Giang Vũ thay đổi, ý thức được cho dù tu vi của ông lão kia không bằng Thanh Long Bạch Hổ, nhưng chắc chắn cũng là một vị cường giả tông sư.

“Hai, hai triệu!”

Nghe được lời mà người thanh niên nói, người bán hàng trợn tròn mắt, khó có thể tin cúi đầu xem lại đồ trên quầy hàng: “Chẳng lẽ chỗ này của tôi thật sự có bảo bối gì đó sao, nếu không tại sao lại có một người giàu nữa đến?”

Người thanh niên đeo kính đi tới trước quầy hàng, cũng bị vẻ đẹp và khí chất của Kỷ Tuyết Tình làm cho kinh ngạc.

Nhưng trong mắt người này, Kỷ Tuyết Tình chính là một bình hoa được bao dưỡng, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

“Chúng tôi đã hoàn thành giao dịch với ông chủ, anh lại nhảy ra chen vào một bước, quá đáng!”

Kỷ Tuyết Tình bất mãn hỏi người thanh niên kia, tuy rằng không biết Giang Vũ coi trọng thứ gì, nhưng cô rất khó chịu khi có người phá hỏng chuyện tốt của Giang Vũ.

Người thanh niên liếc nhìn Kỷ Tuyết Tình một cái, quay sang người bán hàng thương trung niên: “Các ông đã hoàn thành giao dịch rồi sao?”

“Vẫn chưa, vẫn chưa đâu!”

Người bán hàng quyết đoán lắc đầu, nghiêm trang nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Cô gái, có cái gọi là một tay giao tiền một tay giao hàng, trước mắt tôi vẫn còn chưa nhận được tiền của các cô, cho nên giao dịch vẫn chưa được tính là đã hoàn thành”.

Đùa à!

Một người một triệu ba, một người hai triệu, chênh lệch bảy trăm nghìn, số tiền này đối với người bán hàng mà nói thì là một khoản tiền lớn, cho dù bị nói là không giữ lời cũng phải đổi ý!

“Cái gọi là người ra giá cao thì sẽ mua được, nếu các cô vẫn chưa hoàn thành giao dịch, vậy tôi ra giá cao hơn, có vấn đề gì?”

Nhận được câu trả lời của ông chủ, người thanh niên khiêu khích nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.

“Anh…”

“Anh nói không sai, người ra giá cao sẽ mua được, nhưng mà anh ra cái giá này rõ ràng không có thành ý”.

Giang Vũ ngăn Kỷ Tuyết Tình mở miệng, quay đầu nhìn về phía người bán hàng: “Tôi ra hai triệu sáu, tính giá mua mỗi gốc dược liệu hai trăm nghìn, thế nào?”

“Hai triệu sáu…”

Người bán hàng nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, lại nhiều hơn sáu trăm ngàn!

“Anh muốn đấu với tôi đúng không?”

Người thanh niên lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Tôi ra năm triệu”.

“Sáu triệu rưỡi!”, Giang Vũ bình thản đáp lại.

Chuyện bên này đã thu hút vô số người đến vây xem, ai cũng không ngờ rằng sẽ có người điên cuồng đấu giá vì để mua được dược liệu của người bán hàng này.

Người bán hàng trung niên kia đã ngã ngồi dưới đất, bị sốc vì cuộc đấu giá giữa Giang Vũ và người thanh niên kia, chỉ chờ kết quả cuối cùng.

“Thật thú vị!”

Người thanh niên nở nụ cười, đánh giá Giang Vũ: “Chỉ là một tên giàu xổi như anh mà dám giành mua đồ với tôi, có tin trong phút mốt thôi là tôi khiến anh phá sản?”

“Bớt nói nhảm đi, người nào trả giá cao thì được”. Đối mặt với sự uy hiếp, Giang Vũ trực tiếp không coi ra gì.

“Được! Tôi sẽ cho một kẻ nhà giàu mới nổi như anh biết thế nào mới gọi là có tiềm lực tài chính thật sự”.

Người thanh niên lạnh lùng cười, hào khí nói: “Tôi ra mười triệu!”

“Cái này cũng xứng xưng là có tiềm lực tài chính?”

Giang Vũ khinh thường bĩu môi, nhìn lướt qua mọi người ở đây: “65 triệu!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ở hiện trường đều xôn xao.

“Đây rốt cuộc là phát hiện ra đồ gì tốt? Tăng một lần hơn năm mươi triệu, giàu quá!”

“Người anh em đang bán dược liệu kia hôm nay phát tài rồi!”

“Tôi càng tò mò hai người này là ai, tại sao lại ngang tàng như thế?”



“Ranh con, cũng điên cuồng quá nhỉ!”

Người thanh niên cũng bị cái giá mà Giang Vũ đưa ra khiến cho biểu cảm có chút âm trầm, vốn là muốn kiếm được món hời, lại không ngờ rằng đụng phải một tên ngốc như vậy.

“Người mua với giá cao sẽ được, đây là câu anh nói!”, Giang Vũ nhún vai.

“Tôi trả bảy mươi triệu”.

Trước mặt nhiều người như vậy, người thanh niên cũng tiện phát tiết, chỉ có thể tiếp tục tăng giá.

“Một trăm triệu!”

Giang Vũ hời hợt đáp lại.

Hiện tại tiền mặt trong thẻ của anh có năm trăm năm mươi triệu, cái này còn chưa tính đến tiền lời mà vừa rồi công ty y dược kiếm được, hoàn toàn có khả năng tiếp tục đấu giá với đối phương.

Mắt thấy giá cả đã trên trăm triệu, quần chúng vây xem hoàn toàn bùng nổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom