• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CỌ XÁT (4 Viewers)

  • Chương 18: Một là anh lau cho em, hai là đi tắm

Khác với phần lớn công tử nhà giàu lịch sự tao nhã khác, Ngôn Độ biết chơi rất nhiều môn thể thao, có thể nói là toàn năng. Anh đặc biệt am hiểu những môn vận động đối kháng như bóng rổ và quyền anh.

Trước đây Hàn Cẩm Thư vô tình đọc được một bài báo khoa học, nội dung viết đàn ông thích những môn vận động đối kháng thường có tính ganh đua, tự thân đã mang theo sự cường thế áp đảo và cuồng dã.

Hàn Cẩm Thư không biết Ngôn Độ có tính ganh đua hay không, nhưng cô dám chắc anh quả thật rất cuồng dã.

Không còn mảnh vải che thân, người đàn ông giống như sói đói nửa năm chưa được ăn thịt.

Giao lưu kịch liệt đến quá nửa đêm, vất vả chìm nổi biết bao lâu mới xong việc, mí mắt Hàn Cẩm Thư đã biểu tình, mệt mỏi th ở dốc, lật mình một cái đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác một bàn tay đang nắm chân cô, nhẹ nhàng di chuyển.

Sau đó là chiếc khăn bông ấm nhẹ nhàng lau khắp da thịt. Động tác tỉ mỉ chậm rãi, dịu dàng khó mà tưởng tượng.

Rặng mây hồng trên hai má Hàn Cẩm Thư vẫn chưa tan, lúc này, cô không màng eo mỏi lưng đau mà ngồi bật dậy. Cô ôm chăn đỏ mặt, nói: “Cảm ơn, anh đi ngủ đi, đừng làm nữa. Sáng mai em tắm sau cũng được”.

Ngôn Độ trần nửa thân trên ngồi bên mép giường, xương quai xanh hút mắt mạnh mẽ giống con chim ưng giang hai cánh dũng mãnh. Anh cầm chiếc khăn, bình tĩnh nhìn cô: “Nằm yên, anh lau cho em. Nếu bây giờ không lau sạch, sợ là mai em sẽ sinh bệnh”.

Hàn Cẩm Thư bất lực, đỏ mặt lí nhí phản bác: “Chuyện này thì sinh bệnh gì được chứ”.

Ngôn Độ im lặng hai giây, lấy di động bật màn hình, lướt đến giao diện nào đó rồi đưa cho cô, ý bảo cô tự xem.

Hàn Cẩm Thư nhận lấy điện thoại.

Màn hình hiển thị giao diện là một trang web thông tin, tiêu đề: Bệnh phụ khoa sẽ tìm đến bạn nếu không chú ý những điều sau!

Hàn Cẩm Thư: Dấu hỏi đầy đầu.

Hàn Cẩm Thư ngước mắt lên, dùng ánh mắt vô cùng hoang mang nhìn Ngôn Độ: Cái quái gì thế này?

Vẻ mặt Ngôn Độ vô cùng thản nhiên: “Đoạn thứ ba, dòng thứ tư”.

Hàn Cẩm Thư tiếp tục nhìn xuống, đoạn thứ ba dòng thứ tư viết “Quan hệ tình d*c dễ khiến phụ nữ bị vi khuẩn xâm nhập, không cẩn thận sẽ bị viêm nhiễm, vì thế sau khi quan hệ phải tắm rửa sạch sẽ nhé”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư suýt chút nước sặc nước bọt, ngượng ngùng đưa trả điện thoại cho anh, không nhịn được nói thêm: “Không ngờ bình thường Ngôn tổng còn thích xem tin tức kiểu này”.

Ngôn Độ nhận di động, tắt màn hình sau đó đặt lên tủ đầu giường, thuận miệng nói: “Nó tự hiện lên, tiện nên đọc”.

Hàn Cẩm Thư: “Vậy anh nên nghĩ kỹ xem, vì sao tin tức kiểu này lại tự hiện lên điện thoại của anh”.

Ngôn Độ làm bộ suy ngẫm, nói: “Có lẽ vì trước đây đã từng xem nội dung liên quan”.

Hàn Cẩm Thư:???

Đã từng xem nội dung liên quan? Ý gì đây?

Ngôn Độ nói xong, Hàn Cẩm Thư thật sự cảm thấy khó tin, buột miệng nói: “Một người đàn ông như anh vô duyên vô cơ xem tin tức về bệnh phụ khoa làm gì?”.

Anh là bi3n thái à.

Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt hờ hững không hề thay đổi: “Tối mùng 9 tháng trước, anh về nhà liền thấy có người ôm túi chườm nóng luôn miệng kêu khó chịu, cho nên anh mới tìm đọc thông tin liên quan”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, ký ức tự động nhảy số về mùng 9 tháng trước.

Đúng rồi.

Mùng 9 tháng trước là ngày thứ hai trong kỳ kinh nguyệt của Hàn Cẩm Thư. Cô có ăn bánh kem mà Diêu Oái Oái gọi, buổi tối trở về bắt đầu cảm thấy đau bụng.

Lúc ấy Ngôn Độ có hỏi cô bị làm sao, cô trả lời qua loa rằng bệnh vặt của phụ nữ, chườm ấm là đỡ.

Sau đó Ngôn Độ chườm bụng giúp cô cả đêm.

Chỉ là đau bụng đến tháng bình thường thôi mà anh còn tìm hẳn tài liệu nghiên cứu sao?

Hàn Cẩm Thư vô cùng bất ngờ, nhưng càng cảm thấy kỳ lạ. Cô không tưởng tượng được vị Tứ gia của nhà họ Ngôn này đột nhiên quan tâm đến sức khỏe của cô đến vậy.

Lúc này, Tứ gia vô nhân tính kia lại bất chợt lên tiếng.

Anh đặt khăn sang một bên, nói: “Một là nằm xuống để anh lau cho em, hai là em tự đi tắm, không cho vi khuẩn có cơ hội xâm nhập cơ thể”.

Hàn Cẩm Thư: …

Nghe anh nói, cô cảm thấy anh còn giống người học y khoa hơn cả cô.

Còn về hai lựa chọn anh đưa ra, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì Hàn Cẩm Thư sẽ không ngần ngại chọn cái thứ nhất. Vì thế nửa phút sau cô đã vén chăn xuống giường, nhẹ bước đôi chân trần lặng lẽ vào phòng tắm.



“Tin tình yêu sốt dẻo” về Hàn Cẩm Thư và Từ Mạc Hành đến ngày hôm sau đã chẳng còn mấy nhiệt.

Mở vào phần bình luận trong tin nóng đó, bình luận được thích nhiều nhất là: Chỉ là một bức ảnh, câu chuyện đã bị thêu dệt.

Người dùng 235623: Không phải chứ? Có phải tôi nhìn nhầm không? Anh Từ của tôi còn chưa chạm vào tay áo của em gái kia, sẽ không có ai thật sự cho rằng họ công khai tình yêu đấy chứ?

Dân mạng Dâu tây nhỏ: Đọc tít tôi còn tưởng là cùng nhau vào khách sạn, nào ngờ chỉ là văn phòng.

Dân mạng abc…: Thật quá đáng, cánh săn ảnh bay giờ không có đạo đức nghề nghiệp à? Bám theo minh tinh còn chưa đủ, bây giờ còn không tha cả nhiếp ảnh gia hay sao?

Dân mạng Cô vợ nhỏ xinh đẹp của Từ Mạc Hành: Ôm thầy tiểu Từ nhà tôi về. Không cần gặp lại.

Dân mạng Vĩnh viễn ăn không no: Bình thường thầy Từ rất kín tiếng vậy mà còn bị gán cho tin đồn. Không biết tôi nên đau lòng cho thầy Từ hay là người đẹp không lộ mặt kia đây.



Có thể thấy, đa số dân mạng đều rất tỉnh táo và lý trí trước tin đồn này.

Đây chỉ là chuyện vớ vẩn trên mạng, Hàn Cẩm Thư cười cho qua chuyện, căn bản không thèm để ý. Ăn sáng ở nhà xong, cô sửa soạn đơn giản, sau đó lấy chìa khóa xe đi đến Thịnh Thế.

10 rưỡi sáng, Hàn Cẩm Thư gặp người khách hẹn khám đầu tiên trong ngày hôm nay.

Vị khách này là một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, người này xách một chiếc túi Bvlgari đầu rắn, mặc áo khoác mẫu mới của Burberry, khí chất yêu kiều quý phái.

Người phụ nữ đeo khẩu trang và kính râm màu đen, che kín mít cả khuôn mặt, thậm chí một tia nắng cũng không tìm được kẽ hở chui vào.

Diêu Oái Oái đi phía trước tươi cười giới thiệu với người phụ nữ: “Chị Lý, đây là Viện trưởng Hàn của chúng tôi”.

Người phụ nữ gật đầu, ngồi xuống theo chỉ dẫn của Diêu Oái Oái.

Sau đó Diêu Oái Oái lập tức mở cửa rời đi.

Hàn Cẩm Thư cong khóe môi, cười nói: “Chị Lý, chào chị, tôi là Hàn Cẩm Thư, viện trưởng ở đây. Chị có nhu cầu gì có thể nói với tôi, đừng ngại”.

Người phụ nữ họ Lý trầm mặc một lúc lâu, nắm chặt tay, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tháo kính râm và khẩu trang.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư dừng trên khuôn mặt của người phụ nữ, nhanh chóng đánh giá, mấy giây sau đã đưa ra kết luận: Phẫu thuật cắt mắt hai mí thất bại, sụp mí nghiêm trọng. Nâng mũi thất bại, mũi giả bị lệch. Gò má quả táo và trán làm quá tay.

Người phụ nữ thở dài nặng nề, nói: “Viện trưởng Hàn, gương mặt của tôi đã bị hủy hoại rồi, lần này tìm đến cô coi như là tia hy vọng cuối cùng”. Nói xong, người phụ nữ cúi đầu ôm mặt khóc.

Sau khi nói chuyện, Hàn Cẩm Thư biết được năm nay chị Lý 42 tuổi, chồng là ông chủ của một công ty bất động sản nhỏ, gia sản cũng đến trăm triệu.

Chị Lý đã quen với người chồng khi còn niên thiếu, hai người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua trăm ngàn gian khó mới có được thành tựu như hiện nay.

Nhưng vào năm trước, chị Lý phát hiện chồng mình ngoại tình với một streamer trẻ tuổi trên mạng, xinh đẹp trẻ trung. Nhìn bản thân xuống sắc già nua trong gương, chị Lý tan nát cõi lòng muốn chết quách đi cho xong, lo âu trầm trọng, từ đó đã nghe lời bạn bè giới thiệu đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Ai ngờ bạn của chị Lý lại là cò mồi của bệnh viện thẩm mỹ, chuyên kiếm phần trăm nhờ việc câu kéo khách đến bệnh viện. Chị Lý bị bác sĩ bất lương hủy cả khuôn mặt, đau khổ đến mức suýt chút nữa đã tự sát. Trằn trọc nhiều ngày, cuối cùng người phụ nữ cũng tìm được đến chỗ Hàn Cẩm Thư.

Nghe chị Lý kể chuyện của mình, Hàn Cẩm Thư thở dài: “Đợi lát nữa trợ lý của tôi sẽ đưa thỏa thuận cho chị đọc, sau đó chúng ta sẽ hẹn thời gian phẫu thuật”.

Nghe xong, người phụ nữ cực kỳ vui mừng: “Ý cô là khuôn mặt của tôi vẫn còn cứu được đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư nói, “Tôi không thể đảm bảo phẫu thuật xong sẽ hoàn mỹ không tì vết, nhưng để chị tạm biệt với khẩu trang và kính râm thì không thành vấn đề”.

Ký thỏa thuận xong, người phụ nữ phấn chấn rời đi.

Diêu Oái Oái gõ cửa phòng viện trưởng, nhỏ giọng lầm bầm: “Viện trưởng Hàn, chồng của chị Lý đã làm tổn thương chị ta như vậy rồi mà vừa rồi chị ta còn gọi điện cho chồng nói mặt sắp được cứu rồi, xin chồng đừng ly hôn nữa…”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong chỉ thở dài không nói.

Diêu Oái Oái tiếp tục: “Nếu tôi là bạn của chị ta, hẳn là rất muốn tát chị ta một cái cho tỉnh ngộ’.

Hàn Cẩm Thư cười rất nhạt nhòa bâng quơ.

Diêu Oái Oái khó hiểu: “Sếp cười gì thế?”.

Hàn Cẩm Thư xoay bút máy trong tay, chậm rãi nói: “Cô có biết tôi làm trong ngành này nhiều năm như vậy đã ngộ ra được chân lý nhân sinh lớn nhất là gì không?”.

“Là gì?”.

“Việc ai nấy lo, tôn trọng vận mệnh của người khác”.

Diêu Oái Oái vẫn còn trẻ, thẳng thắn trượng nghĩa, thích bênh vực kẻ yếu. Cô nàng không tán thành câu nói của Hàn Cẩm Thư nhưng không không phản bác, chỉ phình má không nói chuyện nữa.

Hàn Cẩm Thư không tiếp tục đề tài này, đổi hướng hỏi: “Buổi chiều tôi có phẫu thuật phải không?”.

Diêu Oái Oái trả lời: “Vâng, còn là hai ca nữa”.

Hàn Cẩm Thư nghẹn lại: “Nhiều thế?”.

Diêu Oái Oái nhún vai buông tay: “Hết cách ạ, bây giờ bệnh viện thẩm mỹ quá nhiều, người bị nát mặt cũng nhiều, danh tiếng của sếp vang xa, người ta đều tìm đến chị để “hồi sinh” mà. Bây giờ cũng gần đến Quốc khánh, phẫu thuật xong vừa hay có thể ở nhà chờ hồi phục”.

Hàn Cẩm Thư r3n rỉ nhoài người ra bàn làm việc: “Quốc khánh năm nay tôi nhất định phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được, nói với khách nếu đợi được thì đợi, không đợi được thì sắp xếp bác sĩ khác cho họ”.

Diêu Oái Oái mỉm cười, tiến đến vỗ bả vai cô an ủi: “Vâng thưa sếp, cố lên nào, biết bao khuôn mặt xinh đẹp đang đợi chị đến cứu đấy”.



7 rưỡi tối, Hàn Cẩm Thư đã hoàn thành hai ca phẫu thuật.

Màn đêm buông xuống, Hàn Cẩm Thư về văn phòng thay trang phục, gọi tạm một hộp cơm gà hầm ăn tối. Ăn xong, cô lái xe đến cửa hàng <<Về nhà thăm bố mẹ>> ở đường Tử Kinh.

Đến nơi, cô vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy bà chủ đang gọi điện bên trong.

Giọng nói của bà chủ rất thánh thót nhưng có cảm giác lười biếng, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhà đầu giá bên Nhật Bản chưa mở đấu giá, chị Triệu vội cũng chẳng có cách nào cả… Tôi biết chị đã nhắm trúng món đồ cổ gia dụng Mã gia lâu rồi, đợi khi nào mở đấu giá, tôi nhất định sẽ lấy được nó cho chị? Thế nhé, tôi cúp đây”.

Cửa hàng đồ cổ <<Về nhà thăm bố mẹ>> rất nổi tiếng ở thành phố Ngân Hà, mặt tiền cửa hàng rất rộng, mặt hàng đủ chủng loại, trang trí theo phong cách La Mã, hoa lệ mê hoặc.

Những chiếc túi quý hiếm được bày trên kệ cao nhất, có thể nói là bữa tiệc đỉnh cao với những người mê túi.

“Chào mừng quý khách”.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà chủ Ninh Lê Lê mỉm cười đón tiếp. Nhìn thấy Hàn Cẩm Thư, Ninh Lê Lê hất mái tóc đỏ cuộn sóng, nói: “Khách ruột, đã lâu rồi không thấy cô tới đó Cẩm Thư”.

Hàn Cẩm Thư là khách quen của của tiệm <<Về nhà thăm bố mẹ>>, cũng có quen biết với Ninh Lê Lê. Cô cười nói trả lời: “Hôm qua tôi thấy chiếc túi Gucci đỏ da lộn trên Wechat của cô, tôi rất thích, tiếc là đã bị người khác nhanh tay hơn rồi”.

Ninh Lê Lê phì cười, khuôn mặt vốn yêu mị càng thêm hút mắt. Cô gái chớp mắt nói: “Chiếc túi đó đúng là rất đẹp, suýt nữa tôi đã giữ lại cho mình. Nếu biết trước cô thích thì tôi đã không đăng lên Wechat mà giữ lại cho cô”.

“Hứ, biết thì đã muộn”. Hàn Cẩm Thư vờ giận dỗi, nói: “Nhớ tìm cho tôi mẫu túi đó nhé, giá cả không thành vấn đề”.

Ninh Lê Lê xua tay: “Biết cô đại gia rồi, yên tâm, hai ta là bạn bè, tôi sẽ không lừa cô đâu”.

Ngắm nghía trong tiệm một lúc, Hàn Cẩm Thư tạm biệt Ninh Lê Lê, lái xe trở về nhà.

Lúc mở công tắc đèn, thay giày ở huyền quan, Hàn Cẩm Thư không thấy đôi dép lê màu đen của vị kia trên giá.

Hiển nhiên là Ngôn Độ đã về.

Cô nhướng mày, vào phòng thay đồ cất túi xách, sau đó lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Nhưng đúng lúc Hàn Cẩm Thư cầm váy ngủ đi qua thư phòng, giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đến qua cánh cửa khép hờ: “Hàn Cẩm Thư”.

Hàn Cẩm Thư chợt dừng bước, hơi nghiêng đầu, duỗi tay đẩy cửa thư phòng.

Căn phòng rộng lớn, ánh sáng tối tăm.

Ngôn Độ ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ bóng loáng, có lẽ anh vừa về chưa lâu nên vẫn chưa thay bộ âu phục màu đen trên người. Anh rủ mắt, đang xem tài liệu tên tay bằng khuôn mặt không có cảm xúc.

Hàn Cẩm Thư lên tiếng: “Anh gọi em à?”

“Ừ”.

Ngôn Độ nói, “Lại đây”.

Hàn Cẩm Thư không biết bạo quân lại muốn làm gì, ngoan ngoãn đẩy cửa đi vào, đứng yên trước bàn làm việc, “Chuyện gì thế?”.

Ngôn Độ không nói chuyện, chỉ đặt tài liệu trong tay xuống bàn, ngón trỏ ẩn xuống thong thả đẩy nó đến trước mặt cô. Anh gõ nhẹ lên đó, ý bảo cô tự xem.

Hàn Cẩm Thư cầm tập tài liệu lên xem, vừa thấy liền sững sờ.

Trên những trang giấy này là tư liệu quảng bá bộ sưu tập của Gucci năm đó. Một người mẫu trong hình còn xách đúng chiếc túi đỏ mà cô thích.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, khó hiểu hỏi anh: “Ngôn Độ, em không hiểu anh có ý gì?”.

“Anh nhớ hôm qua em nhìn chiếc túi đỏ này rất lâu”.

Hàn Cẩm Thư vẫn mù mờ không hiểu gì, đáp: “Đúng vậy, em thích chiếc túi này, tiếc là nó rất hiếm, em đã nhờ bạn làm trung gian buôn đồ cổ tìm giúp em rồi”.

Ngôn Độ: “Anh đã bảo Franc tra thông tin, chiếc túi này là tác phẩm được nhà thiết kế Fick Kidman của Gucci thiết kế năm 2005”.

“Ồ”.

“Thế nên em không cần tìm nữa”. Tầm mắt Ngôn Độ dừng trên khuôn mặt cô, nói: “Trợ lý Franc đã liên hệ với nhà thiết kế và phía thương hiệu, nói họ làm riêng cho em một chiếc rồi”.

Hàn Cẩm Thư rơi vào hố sâu trầm mặc.

Tiếp đó, cô nheo mắt nghĩ thầm: Kiểu gì đây trời, tổng tài bá đạo đều thích khoe giàu thế này sao?

Hứ!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom