-
Chương 23: Khiến anh điên cuồng
Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Hàn Cẩm Thư cười đáp lại lời cảm ơn của Ngôn Độ.
Lại là nụ cười chuyên nghiệp trước sau như một của cô, thoạt nhìn ngọt ngào nhưng lại không thật tâm, thậm chí có chút buồn chán. Vẻ kiêu ngạo lém lỉnh vừa hiện ra trên khuôn mặt cô cũng theo đó tan thành mây khói.
“Có chơi nữa không”. Ngôn Độ giữ sắc mặt bình tĩnh, tùy ý hất cằm hướng về phía màn hình máy tính.
Màn hình dừng lại ở giao diện chiến tích PK của hai bên.
Ngôn Độ có 0 lần “Giết” và 7 lần “Chết”, trong khi dữ liệu của Hàn Cẩm Thư hoàn toàn ngược lại với anh.
Hàn Cẩm Thư cười nói: “Không chơi nữa”. Chỉ một ván, cô đủ để cô thăm dò được trình độ của anh, con mồi bày ra trước mắt, cô thắng nhẹ nhàng như trở bàn tay, thật sự ngay cả tinh thần ngược đãi anh thêm vài lần cũng không có.
Nghe vậy, Ngôn Độ liền nhấn nút tắt máy, đứng dậy đi tắm.
Bóng lưng “đại bại bỏ đi” của Ngôn Độ rất cô đơn, vô cùng đáng thương. Hàn Cẩm Thư không nhịn được, trong lòng thầm cảm thấy thương hại, sau đó lại vui vẻ mở hộp thoại với Letter soạn tin nhắn:
[Giới eSports sao lại có người vừa gà vừa thích giả bộ vừa không có kỹ thuật như chồng tôi chứ? Ha ha ha ha buồn cười chết đi được.]
Thỏa mãn vì chế nhạo trình chơi game gà mờ của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư tắt máy tính, đang định vui vẻ sang phòng tắm khác thì tiếng chuông ứng dụng Wechat vang lên.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, mở Wechat ra nhìn, là một cuộc gọi video Wechat từ mẹ của cô.
Mấy tháng đầu sau khi Hàn Cẩm Thư kết hôn, tâm trạng của bà Bùi Uyển Từ rất buồn bã, gặp ai cũng nhắc tới. Bà luôn nói con gái mình kết hôn, bận sự nghiệp bận xã giao, bận gia đình, bận đủ loại truyện, bận bịu tới mức không đoái hoài gì đến người mẹ này.
Khoảng thời gian đó, ngày nào Hàn Cẩm Thư cũng nhận được hơn ba cuộc gọi video từ mẹ cô.
Có lúc cô bận rộn với công việc, muốn nói đơn giản vài câu rồi cúp máy, mẹ cô sẽ lập tức giận dỗi.
Dì út của Hàn Cẩm Thư thấy mẹ cô như vậy, hiểu được Bùi Uyển Từ đã dành phần lớn cuộc đời mình cho con gái, tinh thần vẫn luôn lấy con gái làm trung tâm. Bây giờ con gái đã lập gia đình, thế giới tinh thần của bà bỗng trở nên trống rỗng, vì thế càng tràn ngập hờn giận.
Dì út kéo mẹ Hàn đi du lịch khắp thế giới, hôm nay cắm hoa, ngày mai thưởng trà. Dần dà, sự chú ý của bà Bùi Uyển Từ đã được chuyển hướng một cách hiệu quả, rốt cuộc không còn cả ngày dính lấy Hàn Cẩm Thư nữa.
Hiện giờ, tần suất Bùi phu nhân gọi video cho Hàn Cẩm Thư đã từ mỗi ngày ba đến năm lần biến thành một tháng cũng không thèm gọi lần nào.
Nhưng một khi mẹ gọi video đến thì nhất định là có chuyện.
Hàn Cẩm Thư vừa đi vào phòng lấy quần áo, vừa nhận cuộc gọi video: “Alo mẹ”.
“Con đang làm gì vậy, bảo bối”.
Trong video, bối cảnh lộng lẫy tráng lệ, không biết là thẩm mỹ viện cao cấp nào. Bà Bùi nằm trên giường đắp mặt nạ, một chuyên gia thẩm mỹ đang mát xa mặt cho bà.
“Con vừa mới chơi game cùng Ngôn Độ một lát”. Hàn Cẩm Thư lấy quần áo trong phòng thay đồ, nói: “Mẹ lại ra ngoài tiêu tiền lung tung. Lần trước con đã đưa thẻ thường niên cho mẹ để mẹ đến chỗ con làm liệu trình miễn phí một năm rồi mà?”.
Bùi Uyển Từ: “Con thì biết cái gì, ở đây điều trị Đông y, chỉ cần xoa bóp là có thể khiến người ta trẻ lại, lợi hại hơn nhiều so với mấy cái dụng cụ máy móc của các con”.
Hàn Cẩm Thư nghe được trợn trừng mắt, hừ cười hai tiếng: “Thủ pháp có thể làm cho mẹ trở lại mười tám tuổi? Nghe cứ như phép màu y học vậy, người mát xa cho mẹ sao còn chưa nhận được giải Nobel nhỉ?”.
Bùi Uyển Từ: “Bỏ đi bỏ đi”.
Bùi Uyển Từ lại hỏi: “Cả ngày mai con và Ngôn Độ có rảnh không?”.
Hàn Cẩm Thư đi vào phòng tắm, đặt điện thoại lên trên bồn rửa mặt, thuận miệng trả lời: “Sao bỗng nhiên mẹ lại hỏi cái này?”.
“Gần đây bà cô của con đến chơi mà, bà ấy nghe nói chùa Trường Cát ở Tây Sơn rất linh nên muốn đi thắp hương. Vốn chúng ta định ngày mai xuất phát, đến tối thì về, nhưng tối nay bố con bỗng nhiên nhận được điện thoại của một khách hàng lớn hẹn bố mẹ dùng cơm vào ngày mai. Mẹ và bố con không từ chối được bên này, lại không muốn bà cô của con không vui, cho nên…”.
Hàn Cẩm Thư hiểu ra: “Cho nên hai người muốn con và Ngôn Độ dẫn bà cô đi chứ gì?”.
“Đúng vậy”.
“Ngày mai con không có ca phẫu thuật, không thành vấn đề. Ngôn Độ thì con không biết”. Hàn Cẩm Thư nói: “Nhất định phải đi ngày mai ạ?”.
“Bà cô của con phải về Lan Giang trước Quốc khánh nên chỉ có thể đi ngày mai”.
“Một mình con đưa bà cô đi được không?”.
“Tốt nhất là gọi Ngôn Độ đi cùng, bà cô rất thích Ngôn Độ nhà chúng ta”.
“… Được rồi ạ, để con hỏi anh ấy xem ngày mai có rảnh không”. Hàn Cẩm Thư vặn vòi hoa sen, nước ào ào chảy xuống. Cô cầm di động lên, nói: “Được rồi mẹ, con đi tắm đã, lát nữa sẽ trả lời mẹ”.
“Này này này! Chờ một chút!”.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy mẹ?”.
Giọng nói của Bùi Uyển Từ phu nhân hơi trầm xuống, ánh mắt hiện lên tia vui mừng: “Lần trước mẹ nghe dì út của con nói, con và Ngôn Độ đang tính có em bé à?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đỡ trán, một mặt thầm mắng Ngôn Độ quá đểu mà, tung tin thất thiệt khắp mọi nơi, một mặt lại âm thầm buồn bực: “Từ bao giờ mà chị Du Thấm lại biến thành đồng đội heo rồi, lời không đáng tin như thế mà cũng truyền về nhà”.
Người đối diện trong video không đợi Hàn Cẩm Thư trả lời, Bùi Uyển Từ lại cười hì hì nói tiếp: “Chuẩn bị mang thai cũng tốt, hai đứa ở tuổi này rất thích hợp để sinh con. Nỗ lực tranh thủ để mẹ sớm ôm cháu ngoại nhé”.
Hàn Cẩm Thư: “… Mẹ, mẹ tiếp tục mát xa đi, tạm biệt”. Tạch, cô ngắt cuộc gọi video.
Thế giới cuối cùng đã khôi phục lại sự thanh tịnh.
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu, nhìn cái bụng dưới bóng loáng bằng phẳng của mình trong gương. Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tưởng tượng ra cảnh mình đang mang thai con của Ngôn Độ.
… Quá kinh khủng!
Hàn Cẩm Thư sợ tới mức nổ đom đóm mắt, toàn thân run lên, vội vàng lắc đầu đuổi hình ảnh kia lên chín tầng mây.
…
Với những người có mái tóc dày như Hàn Cẩm Thư thì gội đầu hay sấy tóc đều là chuyện phiền toái. Bởi vậy, tần suất Hàn Cẩm Thư gội đầu không nhiều, một tuần nhiều nhất là bốn lần, nếu lười biếng, thậm chí có thể ba bốn ngày không để tóc dính nước.
Chiều nay, Diêu Oái Oái đã giới thiệu cho Hàn Cẩm Thư một cuốn tiểu thuyết, Hàn Cẩm Thư tìm được trang web xuất bản chính thức của cuốn tiểu thuyết này, click lưu vào bộ sưu tập, dự định buổi tối về nhà mở ra đọc.
Vì muốn dành thời gian đọc tiểu thuyết, cô cầm mái tóc đã có chút bóng dầu, nhanh chóng làm ướt, bôi dầu gội lên, xoa đi xoa lại sau đó xả sạch.
Cứ như vậy, Hàn Cẩm Thư tắm rửa nhanh chóng như đi đánh trận, sau đó đội mũ chụp đầu làm khô tóc nằm sấp trên giường, mở điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Vừa đọc xong đoạn mở đầu, Ngôn Độ đi vào phòng ngủ. Anh c ởi trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, phóng khoáng để lộ ra cơ bụng tám múi với hai đường nhân ngư.
Hàn Cẩm Thư lựa chọn vờ như không thấy người đàn ông gần như khỏa thân đang ở gần mình.
Ngôn Độ vẫn luôn có thói quen ngủ khỏa thân. Phần lớn thời gian, anh sẽ khỏa thân sau khi tắm, nhưng hôm nay anh lại quấn một chiếc khăn tắm để che “sát khí” của mình. Hàn Cẩm Thư cảm thấy, đây có lẽ đã là giới hạn cao nhất đối với liêm sỉ của Ngôn Độ rồi.
Không thể đòi hỏi quá nhiều.
Cô ôm điện thoại di động, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào cuộc đối đầu giữa nữ chính trong tiểu thuyết và các tuyến nhân vật phụ, chỉ thuận miệng hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”.
Ngôn Độ: “Có chuyện gì?”.
“Mẹ em bảo hai đứa mình đưa bà cô đi chùa Trường Cát thắp hương”, Hàn Cẩm Thư vẫn không ngẩng đầu lên.
Ngôn Độ gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư giật mình sửng sốt, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, nâng mi mắt lên nói: “Nếu như anh bận cũng không sao đâu, em có thể tự đưa bà cô đi”.
Ngôn Độ nói: “Anh không bận”. Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Franc: Hủy bỏ mọi công việc ngày mai.
Trợ lý Franc rất ngoan ngoãn, tuân lệnh răm rắp, không hỏi thêm một từ: Đã rõ, Boss.
Thấy Ngôn Độ đồng ý, Hàn Cẩm Thư cũng không nghĩ nhiều, tiện tay gọi điện thoại về cho mẹ cô, ấn định thời gian xuất phát sáng mai.
Sau đó, cô tiếp tục chăm chú đọc tiểu thuyết của mình.
Ngôn Độ lên giường, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường. Thấy Hàn Cẩm Thư ôm di động với vẻ mặt chăm chú, anh hỏi: “Em đang làm gì vậy”.
Hàn Cẩm Thư: “Đọc tiểu thuyết”.
Ngôn Độ: “Tiểu thuyết gì?”.
“Sảng văn, kể về một người sau khi bị hoàng đế bỏ rơi và ban chết ở lãnh cung, sau đó được sống lại, tận tay xé nát tên đàn ông cặn bã đó, độc chiếm quyền lực, đăng cơ xưng đế đi tới đỉnh cao của nhân sinh, cuối cùng biến toàn bộ vương triều thành một cường quốc bậc nhất, truyện cổ đại, siêu cấp đặc sắc!”. Hàn Cẩm Thư miêu tả rất sinh động, dạt dào cảm xúc.
Ngôn Độ không hề hứng thú với câu chuyện đặc sắc qua lời kể của Hàn Cẩm Thư. Anh chỉ chú ý tới chữ trong màn hình điện thoại của cô rất nhỏ, dày đặc, hơn nữa tư thế hiện giờ của cô, cả người cuộn tròn trong chăn, cổ cong như con tôm, thiếu chút nữa là nhét mắt vào màn hình điện thoại.
Ngôn Độ nói: “Ngồi dậy đọc đi”.
Hàn Cẩm Thư coi như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ngôn Độ nói tiếp: “Phóng to phông chữ lên một cỡ, màn hình chuyển sang chế độ ban đêm”.
Hàn Cẩm Thư vẫn làm như không nghe thấy.
Nhìn dáng vẻ không nghe vào tai này của cô, sắc mặt Ngôn Độ hơi lạnh, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, nói: “Hàn Cẩm Thư, mắt em sắp mù rồi”.
Hàn Cẩm Thư đang hào hứng, thấy giọng điệu anh lạnh lùng không tốt, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào đầu giường giống anh, không nhịn được nhỏ giọng oán giận: “Biết rồi biết rồi. Anh còn quản nhiều hơn cả bố em nữa, rõ ràng chỉ lớn hơn em có hai tuổi, sao chưa đến ba mươi mà đã đến giai đoạn tiền mãn kinh sớm rồi à?”.
Ngôn Độ nghe vậy, một bên lông mày nhướng lên: “Em nói cái gì?”.
“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư ha hả hai tiếng xua tay, qua loa lấy lệ.
Ngôn Độ thu hồi ánh mắt, cầm cuốn sách ở đầu giường lên đọc, không để ý đến cô nữa.
Sau đó, hai người cứ như vậy, anh đọc của anh, em đọc của em, không còn trao đổi gì với nhau nữa.
Gần 11 giờ, Ngôn Độ có chút mệt mỏi. Anh gấp sách lại để về chỗ cũ, nhắm mắt day mi tâm, tắt đèn đầu giường bên cạnh mình. Anh liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Thư đang nghiêng đầu, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn, đã tựa vào đầu giường ngủ mất.
Điện thoại di động của cô trượt xuống gối, màn hình dừng lại ở trang 134 của tiểu thuyết.
Ngôn Độ im lặng nửa giây, cầm điện thoại lên đánh dấu trang điện tử cho Hàn Cẩm Thư. Sau đó, anh vòng một tay qua sau gáy cô, một tay vòng qua hai đầu gối cô, rất cẩn thận nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Hàn Cẩm Thư đang ngủ bị quấy rầy liền cau mày không hài lòng.
Động tác Ngôn Độ nhẹ nhàng hơn, đắp chăn cho cô.
Nhưng mà, đang muốn rút người rời đi, Hàn Cẩm Thư lại nhắm mắt xoay người, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo anh, sau đó dán mặt lên cọ trước ngực anh rất tự nhiên.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ mở rộng hai tay, thân thể cứng đờ mất mấy giây.
Khóe mắt anh thoáng nhìn chiếc gối màu hồng nhạt ở cuối giường, chợt nhận ra Hàn Cẩm Thư thích ôm một cái gối mềm mại khi ngủ, rõ ràng lúc này cô đang coi anh là gối ôm của cô.
Ngôn Độ nghiêng người, từ từ nằm xuống, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai trái của cô gái trong lòng.
Một loạt chuyển động khiến mũ làm khô tóc trên đầu Hàn Cẩm Thư rơi xuống.
Tóc cô vừa nhiều vừa dày, chức năng hút nước của mũ khô tóc có hạn, cho dù quấn mấy giờ nhưng mái tóc đen dày kia vẫn trong trạng thái khô một nửa.
Đầu ngón tay Ngôn Độ chạm vào gáy vẫn còn ướt của cô, sợ cô gối đầu lên tóc ướt ngủ sẽ bị cảm lạnh, vì thế anh nhẹ nhàng ôm đầu cô, cẩn thận giúp cô vén tóc ướt ra, trải đều trên gối.
Sau khi làm xong, anh hơi cụp mắt, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.
Mặt mộc của Hàn Cẩm Thư trắng hồng, trắng đến phát sáng, căng mọng mướt mát như vải thiều mới bóc. Có thể là gần đây công việc quá bận rộn, trên trán cô bị nổi hai nốt mụn, nhân mụn bên trong đã nổi đầu trắng.
Ánh mắt Ngôn Độ dời xuống, lần lượt lướt qua hàng lông mi dày, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi căng mọng hồng hào.
Sau đó, anh cúi đầu áp sát, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Trên người cô luôn có mùi hương như ánh mặt trời sau cơn mưa, thanh đạm, hơi ngọt. Một chút ngọt ngào như có như không khiến Ngôn Độ trầm mê, mỗi khi chạm vào, anh luôn có cảm giác muốn trêu chọc cô, cảm xúc chuyển từ hưng phấn đến kích động gần như điên cuồng.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm tới đã rời đi.
Khóe miệng Ngôn Độ nhếch lên nụ cười vừa yếu ớt vừa lả lơi.
Tiểu thư tình, là em trêu chọc anh trước, trêu chọc anh xong còn muốn nguyên vẹn trở ra, không có chuyện tốt như vậy đâu.
Hàn Cẩm Thư cười đáp lại lời cảm ơn của Ngôn Độ.
Lại là nụ cười chuyên nghiệp trước sau như một của cô, thoạt nhìn ngọt ngào nhưng lại không thật tâm, thậm chí có chút buồn chán. Vẻ kiêu ngạo lém lỉnh vừa hiện ra trên khuôn mặt cô cũng theo đó tan thành mây khói.
“Có chơi nữa không”. Ngôn Độ giữ sắc mặt bình tĩnh, tùy ý hất cằm hướng về phía màn hình máy tính.
Màn hình dừng lại ở giao diện chiến tích PK của hai bên.
Ngôn Độ có 0 lần “Giết” và 7 lần “Chết”, trong khi dữ liệu của Hàn Cẩm Thư hoàn toàn ngược lại với anh.
Hàn Cẩm Thư cười nói: “Không chơi nữa”. Chỉ một ván, cô đủ để cô thăm dò được trình độ của anh, con mồi bày ra trước mắt, cô thắng nhẹ nhàng như trở bàn tay, thật sự ngay cả tinh thần ngược đãi anh thêm vài lần cũng không có.
Nghe vậy, Ngôn Độ liền nhấn nút tắt máy, đứng dậy đi tắm.
Bóng lưng “đại bại bỏ đi” của Ngôn Độ rất cô đơn, vô cùng đáng thương. Hàn Cẩm Thư không nhịn được, trong lòng thầm cảm thấy thương hại, sau đó lại vui vẻ mở hộp thoại với Letter soạn tin nhắn:
[Giới eSports sao lại có người vừa gà vừa thích giả bộ vừa không có kỹ thuật như chồng tôi chứ? Ha ha ha ha buồn cười chết đi được.]
Thỏa mãn vì chế nhạo trình chơi game gà mờ của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư tắt máy tính, đang định vui vẻ sang phòng tắm khác thì tiếng chuông ứng dụng Wechat vang lên.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, mở Wechat ra nhìn, là một cuộc gọi video Wechat từ mẹ của cô.
Mấy tháng đầu sau khi Hàn Cẩm Thư kết hôn, tâm trạng của bà Bùi Uyển Từ rất buồn bã, gặp ai cũng nhắc tới. Bà luôn nói con gái mình kết hôn, bận sự nghiệp bận xã giao, bận gia đình, bận đủ loại truyện, bận bịu tới mức không đoái hoài gì đến người mẹ này.
Khoảng thời gian đó, ngày nào Hàn Cẩm Thư cũng nhận được hơn ba cuộc gọi video từ mẹ cô.
Có lúc cô bận rộn với công việc, muốn nói đơn giản vài câu rồi cúp máy, mẹ cô sẽ lập tức giận dỗi.
Dì út của Hàn Cẩm Thư thấy mẹ cô như vậy, hiểu được Bùi Uyển Từ đã dành phần lớn cuộc đời mình cho con gái, tinh thần vẫn luôn lấy con gái làm trung tâm. Bây giờ con gái đã lập gia đình, thế giới tinh thần của bà bỗng trở nên trống rỗng, vì thế càng tràn ngập hờn giận.
Dì út kéo mẹ Hàn đi du lịch khắp thế giới, hôm nay cắm hoa, ngày mai thưởng trà. Dần dà, sự chú ý của bà Bùi Uyển Từ đã được chuyển hướng một cách hiệu quả, rốt cuộc không còn cả ngày dính lấy Hàn Cẩm Thư nữa.
Hiện giờ, tần suất Bùi phu nhân gọi video cho Hàn Cẩm Thư đã từ mỗi ngày ba đến năm lần biến thành một tháng cũng không thèm gọi lần nào.
Nhưng một khi mẹ gọi video đến thì nhất định là có chuyện.
Hàn Cẩm Thư vừa đi vào phòng lấy quần áo, vừa nhận cuộc gọi video: “Alo mẹ”.
“Con đang làm gì vậy, bảo bối”.
Trong video, bối cảnh lộng lẫy tráng lệ, không biết là thẩm mỹ viện cao cấp nào. Bà Bùi nằm trên giường đắp mặt nạ, một chuyên gia thẩm mỹ đang mát xa mặt cho bà.
“Con vừa mới chơi game cùng Ngôn Độ một lát”. Hàn Cẩm Thư lấy quần áo trong phòng thay đồ, nói: “Mẹ lại ra ngoài tiêu tiền lung tung. Lần trước con đã đưa thẻ thường niên cho mẹ để mẹ đến chỗ con làm liệu trình miễn phí một năm rồi mà?”.
Bùi Uyển Từ: “Con thì biết cái gì, ở đây điều trị Đông y, chỉ cần xoa bóp là có thể khiến người ta trẻ lại, lợi hại hơn nhiều so với mấy cái dụng cụ máy móc của các con”.
Hàn Cẩm Thư nghe được trợn trừng mắt, hừ cười hai tiếng: “Thủ pháp có thể làm cho mẹ trở lại mười tám tuổi? Nghe cứ như phép màu y học vậy, người mát xa cho mẹ sao còn chưa nhận được giải Nobel nhỉ?”.
Bùi Uyển Từ: “Bỏ đi bỏ đi”.
Bùi Uyển Từ lại hỏi: “Cả ngày mai con và Ngôn Độ có rảnh không?”.
Hàn Cẩm Thư đi vào phòng tắm, đặt điện thoại lên trên bồn rửa mặt, thuận miệng trả lời: “Sao bỗng nhiên mẹ lại hỏi cái này?”.
“Gần đây bà cô của con đến chơi mà, bà ấy nghe nói chùa Trường Cát ở Tây Sơn rất linh nên muốn đi thắp hương. Vốn chúng ta định ngày mai xuất phát, đến tối thì về, nhưng tối nay bố con bỗng nhiên nhận được điện thoại của một khách hàng lớn hẹn bố mẹ dùng cơm vào ngày mai. Mẹ và bố con không từ chối được bên này, lại không muốn bà cô của con không vui, cho nên…”.
Hàn Cẩm Thư hiểu ra: “Cho nên hai người muốn con và Ngôn Độ dẫn bà cô đi chứ gì?”.
“Đúng vậy”.
“Ngày mai con không có ca phẫu thuật, không thành vấn đề. Ngôn Độ thì con không biết”. Hàn Cẩm Thư nói: “Nhất định phải đi ngày mai ạ?”.
“Bà cô của con phải về Lan Giang trước Quốc khánh nên chỉ có thể đi ngày mai”.
“Một mình con đưa bà cô đi được không?”.
“Tốt nhất là gọi Ngôn Độ đi cùng, bà cô rất thích Ngôn Độ nhà chúng ta”.
“… Được rồi ạ, để con hỏi anh ấy xem ngày mai có rảnh không”. Hàn Cẩm Thư vặn vòi hoa sen, nước ào ào chảy xuống. Cô cầm di động lên, nói: “Được rồi mẹ, con đi tắm đã, lát nữa sẽ trả lời mẹ”.
“Này này này! Chờ một chút!”.
Hàn Cẩm Thư dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy mẹ?”.
Giọng nói của Bùi Uyển Từ phu nhân hơi trầm xuống, ánh mắt hiện lên tia vui mừng: “Lần trước mẹ nghe dì út của con nói, con và Ngôn Độ đang tính có em bé à?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đỡ trán, một mặt thầm mắng Ngôn Độ quá đểu mà, tung tin thất thiệt khắp mọi nơi, một mặt lại âm thầm buồn bực: “Từ bao giờ mà chị Du Thấm lại biến thành đồng đội heo rồi, lời không đáng tin như thế mà cũng truyền về nhà”.
Người đối diện trong video không đợi Hàn Cẩm Thư trả lời, Bùi Uyển Từ lại cười hì hì nói tiếp: “Chuẩn bị mang thai cũng tốt, hai đứa ở tuổi này rất thích hợp để sinh con. Nỗ lực tranh thủ để mẹ sớm ôm cháu ngoại nhé”.
Hàn Cẩm Thư: “… Mẹ, mẹ tiếp tục mát xa đi, tạm biệt”. Tạch, cô ngắt cuộc gọi video.
Thế giới cuối cùng đã khôi phục lại sự thanh tịnh.
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu, nhìn cái bụng dưới bóng loáng bằng phẳng của mình trong gương. Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tưởng tượng ra cảnh mình đang mang thai con của Ngôn Độ.
… Quá kinh khủng!
Hàn Cẩm Thư sợ tới mức nổ đom đóm mắt, toàn thân run lên, vội vàng lắc đầu đuổi hình ảnh kia lên chín tầng mây.
…
Với những người có mái tóc dày như Hàn Cẩm Thư thì gội đầu hay sấy tóc đều là chuyện phiền toái. Bởi vậy, tần suất Hàn Cẩm Thư gội đầu không nhiều, một tuần nhiều nhất là bốn lần, nếu lười biếng, thậm chí có thể ba bốn ngày không để tóc dính nước.
Chiều nay, Diêu Oái Oái đã giới thiệu cho Hàn Cẩm Thư một cuốn tiểu thuyết, Hàn Cẩm Thư tìm được trang web xuất bản chính thức của cuốn tiểu thuyết này, click lưu vào bộ sưu tập, dự định buổi tối về nhà mở ra đọc.
Vì muốn dành thời gian đọc tiểu thuyết, cô cầm mái tóc đã có chút bóng dầu, nhanh chóng làm ướt, bôi dầu gội lên, xoa đi xoa lại sau đó xả sạch.
Cứ như vậy, Hàn Cẩm Thư tắm rửa nhanh chóng như đi đánh trận, sau đó đội mũ chụp đầu làm khô tóc nằm sấp trên giường, mở điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Vừa đọc xong đoạn mở đầu, Ngôn Độ đi vào phòng ngủ. Anh c ởi trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, phóng khoáng để lộ ra cơ bụng tám múi với hai đường nhân ngư.
Hàn Cẩm Thư lựa chọn vờ như không thấy người đàn ông gần như khỏa thân đang ở gần mình.
Ngôn Độ vẫn luôn có thói quen ngủ khỏa thân. Phần lớn thời gian, anh sẽ khỏa thân sau khi tắm, nhưng hôm nay anh lại quấn một chiếc khăn tắm để che “sát khí” của mình. Hàn Cẩm Thư cảm thấy, đây có lẽ đã là giới hạn cao nhất đối với liêm sỉ của Ngôn Độ rồi.
Không thể đòi hỏi quá nhiều.
Cô ôm điện thoại di động, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào cuộc đối đầu giữa nữ chính trong tiểu thuyết và các tuyến nhân vật phụ, chỉ thuận miệng hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”.
Ngôn Độ: “Có chuyện gì?”.
“Mẹ em bảo hai đứa mình đưa bà cô đi chùa Trường Cát thắp hương”, Hàn Cẩm Thư vẫn không ngẩng đầu lên.
Ngôn Độ gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư giật mình sửng sốt, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, nâng mi mắt lên nói: “Nếu như anh bận cũng không sao đâu, em có thể tự đưa bà cô đi”.
Ngôn Độ nói: “Anh không bận”. Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Franc: Hủy bỏ mọi công việc ngày mai.
Trợ lý Franc rất ngoan ngoãn, tuân lệnh răm rắp, không hỏi thêm một từ: Đã rõ, Boss.
Thấy Ngôn Độ đồng ý, Hàn Cẩm Thư cũng không nghĩ nhiều, tiện tay gọi điện thoại về cho mẹ cô, ấn định thời gian xuất phát sáng mai.
Sau đó, cô tiếp tục chăm chú đọc tiểu thuyết của mình.
Ngôn Độ lên giường, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường. Thấy Hàn Cẩm Thư ôm di động với vẻ mặt chăm chú, anh hỏi: “Em đang làm gì vậy”.
Hàn Cẩm Thư: “Đọc tiểu thuyết”.
Ngôn Độ: “Tiểu thuyết gì?”.
“Sảng văn, kể về một người sau khi bị hoàng đế bỏ rơi và ban chết ở lãnh cung, sau đó được sống lại, tận tay xé nát tên đàn ông cặn bã đó, độc chiếm quyền lực, đăng cơ xưng đế đi tới đỉnh cao của nhân sinh, cuối cùng biến toàn bộ vương triều thành một cường quốc bậc nhất, truyện cổ đại, siêu cấp đặc sắc!”. Hàn Cẩm Thư miêu tả rất sinh động, dạt dào cảm xúc.
Ngôn Độ không hề hứng thú với câu chuyện đặc sắc qua lời kể của Hàn Cẩm Thư. Anh chỉ chú ý tới chữ trong màn hình điện thoại của cô rất nhỏ, dày đặc, hơn nữa tư thế hiện giờ của cô, cả người cuộn tròn trong chăn, cổ cong như con tôm, thiếu chút nữa là nhét mắt vào màn hình điện thoại.
Ngôn Độ nói: “Ngồi dậy đọc đi”.
Hàn Cẩm Thư coi như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ngôn Độ nói tiếp: “Phóng to phông chữ lên một cỡ, màn hình chuyển sang chế độ ban đêm”.
Hàn Cẩm Thư vẫn làm như không nghe thấy.
Nhìn dáng vẻ không nghe vào tai này của cô, sắc mặt Ngôn Độ hơi lạnh, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, nói: “Hàn Cẩm Thư, mắt em sắp mù rồi”.
Hàn Cẩm Thư đang hào hứng, thấy giọng điệu anh lạnh lùng không tốt, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào đầu giường giống anh, không nhịn được nhỏ giọng oán giận: “Biết rồi biết rồi. Anh còn quản nhiều hơn cả bố em nữa, rõ ràng chỉ lớn hơn em có hai tuổi, sao chưa đến ba mươi mà đã đến giai đoạn tiền mãn kinh sớm rồi à?”.
Ngôn Độ nghe vậy, một bên lông mày nhướng lên: “Em nói cái gì?”.
“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư ha hả hai tiếng xua tay, qua loa lấy lệ.
Ngôn Độ thu hồi ánh mắt, cầm cuốn sách ở đầu giường lên đọc, không để ý đến cô nữa.
Sau đó, hai người cứ như vậy, anh đọc của anh, em đọc của em, không còn trao đổi gì với nhau nữa.
Gần 11 giờ, Ngôn Độ có chút mệt mỏi. Anh gấp sách lại để về chỗ cũ, nhắm mắt day mi tâm, tắt đèn đầu giường bên cạnh mình. Anh liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Thư đang nghiêng đầu, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn, đã tựa vào đầu giường ngủ mất.
Điện thoại di động của cô trượt xuống gối, màn hình dừng lại ở trang 134 của tiểu thuyết.
Ngôn Độ im lặng nửa giây, cầm điện thoại lên đánh dấu trang điện tử cho Hàn Cẩm Thư. Sau đó, anh vòng một tay qua sau gáy cô, một tay vòng qua hai đầu gối cô, rất cẩn thận nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Hàn Cẩm Thư đang ngủ bị quấy rầy liền cau mày không hài lòng.
Động tác Ngôn Độ nhẹ nhàng hơn, đắp chăn cho cô.
Nhưng mà, đang muốn rút người rời đi, Hàn Cẩm Thư lại nhắm mắt xoay người, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo anh, sau đó dán mặt lên cọ trước ngực anh rất tự nhiên.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ mở rộng hai tay, thân thể cứng đờ mất mấy giây.
Khóe mắt anh thoáng nhìn chiếc gối màu hồng nhạt ở cuối giường, chợt nhận ra Hàn Cẩm Thư thích ôm một cái gối mềm mại khi ngủ, rõ ràng lúc này cô đang coi anh là gối ôm của cô.
Ngôn Độ nghiêng người, từ từ nằm xuống, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai trái của cô gái trong lòng.
Một loạt chuyển động khiến mũ làm khô tóc trên đầu Hàn Cẩm Thư rơi xuống.
Tóc cô vừa nhiều vừa dày, chức năng hút nước của mũ khô tóc có hạn, cho dù quấn mấy giờ nhưng mái tóc đen dày kia vẫn trong trạng thái khô một nửa.
Đầu ngón tay Ngôn Độ chạm vào gáy vẫn còn ướt của cô, sợ cô gối đầu lên tóc ướt ngủ sẽ bị cảm lạnh, vì thế anh nhẹ nhàng ôm đầu cô, cẩn thận giúp cô vén tóc ướt ra, trải đều trên gối.
Sau khi làm xong, anh hơi cụp mắt, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.
Mặt mộc của Hàn Cẩm Thư trắng hồng, trắng đến phát sáng, căng mọng mướt mát như vải thiều mới bóc. Có thể là gần đây công việc quá bận rộn, trên trán cô bị nổi hai nốt mụn, nhân mụn bên trong đã nổi đầu trắng.
Ánh mắt Ngôn Độ dời xuống, lần lượt lướt qua hàng lông mi dày, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi căng mọng hồng hào.
Sau đó, anh cúi đầu áp sát, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Trên người cô luôn có mùi hương như ánh mặt trời sau cơn mưa, thanh đạm, hơi ngọt. Một chút ngọt ngào như có như không khiến Ngôn Độ trầm mê, mỗi khi chạm vào, anh luôn có cảm giác muốn trêu chọc cô, cảm xúc chuyển từ hưng phấn đến kích động gần như điên cuồng.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm tới đã rời đi.
Khóe miệng Ngôn Độ nhếch lên nụ cười vừa yếu ớt vừa lả lơi.
Tiểu thư tình, là em trêu chọc anh trước, trêu chọc anh xong còn muốn nguyên vẹn trở ra, không có chuyện tốt như vậy đâu.
Bình luận facebook