-
Chương 60
Nghe thấy, ánh mắt của Du Thâm loé lên, có chút lo lắng: “Cô Trần, cô nói như vậy, là bé Cam xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hôm nay bé Cam ở trường mầm non, cảm xúc mất khống chế, rống to với một bạn nữ.” Mi tâm của cô Trần nhíu chặt lại: “Bình thường Thừa Thừa là một đứa trẻ rất lương thiện, thích giúp người khác, tính cách khiêm nhường, không bao giờ tranh chấp với các bạn. Đột nhiên làm ra hành động như vậy, hai phía nhà trường gia đình đều cần phải cảnh giác.”
Du Thấm chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn cô cô Trần, tình hình tôi hiểu rồi.”
Cô Trần: “Rất nhiều trẻ bởi vì tuổi thơ mất đi sự quan tâm cần thiết, sau khi lớn lên, cả đời đều phải chữa trị những bất hạnh đó. Tình cha và tình mẹ đều giống nhau, đều không thể thiếu mất.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Sau khi tạm biệt với cô chủ nhiệm, Du Thấm đứng ở vị trí đó một hồi, lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người mặt tràn đầy ý cười về lại xe.
Sau khi lái xe về nhà, ăn xong cơm tối do dì quản lý gia đình nấu, Du Thấm lại dùng hai tiếng đồng hồ để cùng với Lương Thừa Thừa học tập giải trí, chín giờ tròn, cô chuẩn bị bế bé Cam về phòng ngủ, kể chuyện dỗ ngủ.
Sau mười phút, bé Cam nhắm mắt ngủ.
Du Thấm cúi người thả một nụ hôn ở trên mặt con trai, đắp chăn thay cậu bé, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài cửa, đến ban công, ngơ ngẩn nhìn bầu trời.
Dì đang vệ sinh khu vực ban công, quay đầu nhìn thấy Du Thấm, bà mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Du Thấm cười một cái: "Dì Chu, có gì dì cứ nói."
Dì Chu nói: "Buổi tối hôm qua cháu ở phòng sách tăng ca làm việc, không phải kêu dì dỗ thằng bé ngủ, sau khi thằng bé ngủ say hình như nằm mơ, luôn gọi ba."
Nói xong, dì Chu xách máy lau nhà rời đi.
Du Thấm nhắm mắt dùng sức chau mày. Một lúc sau, lấy điện thoại ra.
Khi ly hôn, tất cả phương thức liên lạc của người đó, toàn bộ đều xóa đi sạch sẽ. Nhưng ký ức bao nhiêu năm nay không có cách nào xóa được, cô ấy vẫn có thể đọc ngược số điện thoại của anh ta ra.
Mặt của Du Thấm không cảm xúc ở bàn phím nhập vào một dãy số, ấn vào nút gọi đi.
Reo vài tiếng, gọi được rồi. Bên kia không ai bắt máy, mà là trực tiếp tắt đi.
Không bao lâu, lại gọi đến lại.
Du Thấm bắt máy, bình thản nói một tiếng: "Ừm."
"Vừa nãy người đó….ở bên cạnh, vì thế tôi cúp máy em. Còn sợ gọi lại em không bắt máy." Đầu dây bên đó, giọng nói của Lương Hàn Lâm lại phát ra chút lưu luyến dịu dàng, anh ta nói: "Thấm Thấm, khoảng thời gian này, em và bé Cam khỏe không?"
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Thâm tình đến trễ còn thua cỏ tàn.
Du Thấm vốn tưởng rằng, bản thân nghe Lương Hàn Lâm nói lời như vậy, sẽ buồn nôn. Nhưng không có. Tim cô ấy bình lặng, đã triệt để không vì người đàn ông này mà gợn sóng.
Du Thấm chỉ là nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ tuần này, tám giờ buổi tối mỗi thứ bảy anh đến đón bé Cam, tám giờ tối chủ nhật lại đưa nó về."
Lương Hàn Lâm ở đầu bên kia nghe thấy lời này, đơn giản là mừng rỡ như điên, nhanh chóng vui vẻ nhận lời: "Được! Được! Thấm Thấm, tôi rất vui, em đối với tôi cuối cùng không còn lạnh như băng kia nữa…"
"Nhớ, tám giờ, muộn một phút tỗi cũng sẽ thay đổi ý định."
Nói xong, Thẩm Du liền tự ý cúp điện thoại.
*
Sau khi kết thúc mối quan hệ hôn nhân với Lương Hàn Lâm, Thẩm Du dẫn đến ở một căn nhà lớn ở Bắc Thành. Tiểu khu kiểu vườn hoa cao cấp, tấc đất tấc vàng, giá nhà cao ngất ngưởng.
Buổi tối thứ Bảy, mặt trời của mùa thu từ sớm đã bị màn đêm nuốt mất.
Lương Hàn Lâm chạy xe đến nơi ở của Du Thấm. Anh ta tắt động cơ, theo bản năng hướng về phía cái kính sửa sang dung mạo, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đoạn đường từ bãi giữ xe về nhà đó, Lương Hàn Lâm đi rất nhiều năm rồi, mỗi cây cỏ mỗi miếng gỗ mỗi cục gạch mỗi miếng ngói, đều ghi nhớ lại từng tí giữa anh ta và Du Thấm.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, nghèo xơ xác, một tên nhà quê, Du Thấm hết sức phấn khởi kéo anh ta đến đây, nói đây là nhà mới ba mẹ chuẩn bị cho bọn họ, sau này sẽ là nhà của bọn họ. Đến lúc trang trí, cô thích phong cách tươi mát nho nhã của Nhật, anh ta lại thích hào khí kiên cường của Hong Kong, vì thế hai người tranh cãi không ít, cuối cùng là anh ta chịu không nổi giọng điệu nũng nịu của cô ấy, thỏa hiệp….
Lương Hàn Lâm chìm sâu vào ký ức, đến cửa nhà cũng không phát hiện. Sau khi hoàn hồn lắc đầu, ở trên cửa mật mã ấn vân tay.
Biểu thị vân tay sai.
Lương Hàn Lâm cười khổ, biết Du Thấm đã xóa bỏ dấu vân tay của mình từ dĩa lưu trữ. Ở đây đã không còn là nhà của anh ta nữa.
Lương Hàn Lâm đưa tay gõ cửa.
Chốc lát, cửa mở ra. Một thân hình nhỏ bé bay nhanh nhào vào trong lòng của anh ta, mang theo một mùi thơm sữa anh ta không thể nào quen thuộc hơn, ngọt ngào gọi: "Ba."
Lương Hàn Lâm bế con trai lên, quay đầu, nhìn thấy Du Thấm đi theo từ phía sau.
"Đây là hành lý tôi thu dọn cho bé Cam, bàn chải nhi đồng của nó, áo ngủ, khăn an ủi các thứ, tôi đều đựng xong rồi." Sắc mặt Du Thấm lạnh nhạt, đem cặp Ultraman đang cầm trong tay đưa cho anh ta: "Nhớ buổi tối ngày mai phải đưa thằng bé về."
Lương Hàn Lâm nhìn chằm chằm Du Thấm, trong mắt viết đầy hối hận và quyến luyến. Anh ta nói: "Thấm…"
Mặt Du Thấm không biểu cảm nhìn anh ta một cái.
Lương Hàn Lâm đành phải lược bỏ xưng hô phía trước: "Gần đây em sống thế nào?"
"Đương nhiên rất tốt."
"..."
Lương Hàn Lâm bị chặn đến không còn lời để nói, hậm hực bế Lương Thừa Thừa đi.
Chỗ ở hiện tại của Lương Hàn Lâm, là một căn nhà hiện đại kiểu vườn hoa anh ta mua ba năm trước, vị trí ở ngoại ô phía Đông thành phố Ngân Hà. Bởi vì con trai thứ bảy qua đây ở, thứ năm này anh ta đặc biệt xin nghỉ nguyên một ngày, tự tay trang trí một căn phòng trẻ em tràn ngập không khí trẻ con.
Vừa nghĩ đến có thể ở cùng ba nguyên một ngày một đêm, Lương Thừa Thừa rất hưng phấn, trên cả con đường líu rít, giống như chim hỉ thước nói không ngừng. Mà khi Lương Thừa Thừa nhìn thấy căn phòng xinh đẹp ba vì mình trang trí, cậu bé càng vui đến nỗi nhảy lên.
"Oa!" Lương Thừa Thừa xách bé Cam,soạt một cái nhảy lên giường nhún ở giữa phòng: "Ba, ở đây thực sự quá tuyệt rồi! Con rất thích căn phòng này, có rất nhiều đồ chơi."
Lương Hàn Lâm cười: "Chơi một chút rồi xuống nhanh. Ba dắt con đi tắm, chín giờ là bé Cam nên đi ngủ rồi."
"Ba, con không muốn chỉ ở một ngày, con muốn luôn ở đây!"
"Nhưng bé Cam phải về nhà cùng với mẹ."
Đôi mắt Lương Thừa Thừa sáng lấp lánh, vui vẻ đề nghị: "Vậy chúng ta đón mẹ qua đây, ba người chúng ta ở cùng nhau là được rồi."
Ngay tại lúc này, một tiếng nói đột nhiên từ bên ngoài vào, giọng điệu châm chọc nói: "Ba cháu và mẹ cháu đã ly hôn rồi, sao có thể ở cùng nhau?"
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Lương Hàn Lâm đột nhiên hơi thay đổi, quay người nhìn về sau.
Giang Lộ đạp trên đôi giày cao gót vô cùng phong tình đi qua đây, đẩy cửa ra, đang trầm mặt lạnh lùng nhìn cặp cha con ở trong phòng.
Bé Cam không biết Giang Lộ, nhìn thấy dì hung dữ này, cậu bé cũng bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện trốn vào sau lưng Lương Hàn Lâm, sợ hãi nói: "Ba, dì này hung dữ quá, con sợ dì ấy."
Giang Lộ đi qua, khom lưng dán sát vào Lương Thừa Thừa, cố ý cũng học theo giọng điệu của đứa trẻ, õng ẹo nói: "Dì hung dữ này, sống cùng với cháu đấy."
Bé Cam hoảng sợ ngẩng đầu: "Ba, con sợ, con không muốn sống cùng với dì."
"Không muốn." Giang Lộ cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cút về chỗ mẹ mày đi."
"Đủ rồi." Lương Hàn Lâm không thể nhịn được nữa. Anh ta an ủi Lương Thừa Thừa, trở tay lôi cổ tay của Giang Lộ đem cô ta từ phòng trẻ em kéo ra ngoài, luôn kéo tới vườn hoa bên ngoài.
Lương Hàn Lâm cau mày: "Anh từ sớm đã nói cho em nghe mỗi tuần anh đều phải dành thời gian cùng với con trai anh, em ở đây phát điên cái gì?"
Giang Lộ vốn dĩ đã tức đầy bụng, bị anh róng một cái, trong chốc lát bộc phát: "Anh chỉ nói phải ở cùng với nó, lại không nói phải đưa nó về nhà ở! Em phát điên, em thấy anh mới điên chứ! Còn đặt biệt chừa phòng trong nhà cho nó, bố trí đẹp đẽ, anh hỏi qu em chưa?"
Lương Hàn Lâm: "Giang Lô, Lương Thừa Thừa là con trai ruột của anh, anh cần hỏi em cái gì?"
"Em mặc kệ!" Giang Lộ nuốt không cục tức này: "Anh rõ ràng biết em không thích vợ trước của anh, ghét em gái kia vợ trước của anh, cũng ghét đứa trẻ này, còn đem nó qua lại trước mặt em? Tóm lại đêm nay có không có em, em không cho nó ở đây."
Lương Hàn Lâm tức xông lên đến não, lớn tiếng nói: "Vậy thì cô cút đi."
Giang Lộ: "..."
Giang Lộ khó có thể tin trừng mắt: "Anh nói cái gì?"
"Cô không thích Du Thấm, tôi hiểu, cô với Hàn Cẩm Thư có qua xích mích, tôi cũng mặc kệ. Nhưng bé Cam chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, có thể cản trở cô việc gì?" Lương Hàn Lâm giương mắt nhìn Giang Lộ, thốt ra: "Cô xem bộ dạng bây giờ của cô, chua ngoa cay nghiệt không nói lý lẽ, có điểm nào so được với Du Thấm!"
"Hứ." Giang Lộ nâng giọng lên: "Tôi không bằng Du Thấm, lúc đó tôi ngoắc tay, anh cũng không phải như con chó lên giường của tôi?"
Lương Hàn Lâm hai mắt phát đỏ: "Cô câm miệng cho tôi."
"Anh đúng là đồ đê tiện." Giang Lộ châm chọc trề môi: "Vĩnh viễn không biết mãn nguyện. Lúc đó khi ở cùng với Du Thấm, anh nhung nhớ tôi, ngày ngày nói phiền chán Du Thấm. Bây giờ ở với tôi, anh lại nhớ đến cái tốt của Du Thấm, bắt đầu hối hận rồi, đúng không?"
Lương Hàn Lâm bị đâm vào chỗ đau, nổi giận công tâm nói: "Tôi và Du Thấm hiểu nhau từ thiếu niên, tình cảm phong ba bao nhiêu năm, tôi cô lúc bắt đầu chỉ là tình một đêm tìm kích thích. Cô có tư cách gì coi như nhau với cô ấy?"
Giang Lộ tức đến thét lên: "Lương Hàn Lân, đồ khốn khiếp nhà anh."
"Nếu như cô không muốn sống chung một căn nhà với con trai tôi, thì lái xe về nhà của mình đi." Lương Hàn Lâm không muốn dây dưa với cô ta nữa, sau khi để lại câu nói này, liền quay người, mặt không cảm xúc rời đi.
Gió thu buổi tối lạnh lẽo phất phơ.
Giang Độ tức đến cả người đều đang run rẩy. Giây lát, cô thơ một hơi thở ra, lấy điện thoại gọi điện.
*
Không lâu trước đây, nhóm lớp đại học của Hàn Cẩm Thư đột nhiên nổi lên, trực tiếp đẩy lên màn hình hơn ba mươi tin, đem cái nhóm cương thi yên lặng nhiều năm như vậy, nhảy đến phía trên khung tin nhắn của tất cả mọi người.
Hàn Cẩm Thư nhìn một cái, người nhắn tin là lớp trưởng khi đó của viện y học. Lớp trưởng hình như uống say rồi, nhắn một mạch ba mươi tin, tin nào cũng không giống nhau, nói về sau khi tốt nghiệp những năm nay cuộc sống khó khăn của bản thân, con đường làm việc không thuận lợi, gia đình bất hòa.
Sau cùng tìu ngiu gửi ghi âm, khóc nói nhớ mọi người, muốn khi rảnh cùng mọi người tụ họp.
Bởi vì nguyên nhân này, nhóm lớp sống lại, các bạn học đại học năm đó đồng loạt nổi lên, nói cái này, nói cái kia, hình như tìm lại chút cảm giác của thanh xuân.
Sau cùng, đoàn ủy lớp năm đó hào hứng quá độ, tổ chức cho mọi người một buổi họp lớp, thời gian hẹn vào chủ nhật.
Hàn Cẩm Thư nghĩ rằng bạn bè lâu rồi chưa gặp mặt, sau khi xác định với Ngôn Độ cuối tuần không có hẹn, vui vẻ đồng ý đi đến cuộc hẹn.
Buổi họp lớp tối hôm nay, tổng thể coi như khiến người ta vui vẻ."
Mắc cười là, người đầu tiên khởi phát họp lớp, là lớp trưởng sau khi say đêm khuya kể khổ, cho đến hôm nay, bản thân lớp trưởng lại không có mặt.
Nhưng, không ảnh hưởng toàn cục.
Thiếu niên, thiếu nữ tài ba hăng hái của nhóm viện y học, sau trải qua vài năm, thất lạc các nơi, đến tham gia buổi họp lớp, toàn bộ đều đã trở thành tinh anh của các lĩnh vực lăn lộn của mình."
Trong tất cả tinh anh, đại lão giới chỉnh hình thì Hàn Cẩm Thư, là tiêu điểm quan tâm của mọi người.
Từ nhỏ đến lớn Hàn Cẩm Thư đã xuất chúng, bị dòm ngó quen rồi, kỹ thuật nói chuyện đàm phán với các bạn, cô trả lời thoải mái.
Điều duy nhất không vui của đêm nay là, đêm đó bạn học cũ đoàn ủy đem một chai rượu vang không biết hiệu gì, Hàn Cẩm Thư bị các bạn tranh nhau vây quanh kính rượu, uống xong hai ly cổ cao, cô đã cảm thấy bản thân có chút cao rồi.
Buổi tối chín giờ hơn, Ngôn Độ theo địa chỉ Hàn Cẩm Thư đã gửi trước, đến được khách sạn.
Ở sô pha đại sảnh của khách sạn nhìn thấy Hàn Cẩm Thư.
Cô mặt một cái áo len hở cổ màu nhạt, đầu tóc rũ rượi ngồi ở trên sô pha, mặt hơi đỏ, mắt nhắm hờ, ngồi nghiêm chỉnh, cả người nhìn trông rất ngoan.
Ngôn Độ khom lưng, ngồi xổm ở trước mặt cô nhìn cô, gọi tên cô: "Hàn Cẩm Thư."
Hàn Cẩm Thư: "Ừm."
Ngôn Độ ngửi được ở trên người cô mùi rượu nho say người, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh có nói qua, kêu em cố gắng hết mức đừng uống rượu."
Hàn Cẩm Thư gật đầu: "Anh nói rồi."
Ngôn Độ nhướng mày: "Sao không nghe lời."
"Anh chỉ nói, cố gắng hết sức." Hàn Cẩm Thư nâng tầm mắt lên, đôi mắt sáng trong veo dần dần bị men say nhuộm dần, lộ ra một ánh sáng không bình thường: "Nhãn hiệu rượu vang đó em không biết, em chưa thấy qua, nên em muốn thử."
Ngôn Độ không biết nói gì.
Anh nhớ lại lần trước ở nhà cô, sau khi cô uống say ói cả người Ngôn Độ, vừa muốn ở trần, nhảy múa ca hát, đó lại còn đối với ảnh tưởng bàn trend, có chút bất lực, ngón tay nhẹ nhàng nhấn mi tâm. Sau đó đưa tay ôm lấy cánh tay của cô, giọng nói lại nhẹ nhàng mấy phần: "Có thể tự đứng dậy không?"
Hàn Cẩm Thư lắc đầu.
Vì thế Ngôn Độ bế cô lên, quay người đã đi.
Trên đường, cô gái trong lòng đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười giòn tan, là tiếng từ gió lay động trời xanh.
Ngôn Độ cúi đầu nhìn cô cái: "Cười ngốc gì đó?"
Hàn Cẩm Thư đưa hai cánh tay, câu lấy cô của anh, ngẩng đầu lên, đem môi dán gần vào tai của anh, nhỏ tiếng nói: "Thật ra em có thể đi. Nhưng mà, em muốn anh bế em."
Nói xong, cánh tay của cô thu hẹp lại ôm anh thật chặt, tư thế thà chết không tha.
Ngôn Độ: "…."
Ngôn Độ ôm Hàn Cr Thư uống say về xe, A Kiệt trong buồng lái nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Cẩm Thư, nhanh chóng thu lại tầm nhìn không nhìn bậy nữa, khởi động xe hơi.
Trên đường, Ngôn Độ ôm Hàn Cẩm Thư trong lòng nhẹ nhàng vỗ.
Cô ngồi ngang trên chân anh, khuôn mặt đỏ hồng dám vào dưới cằm của anh, môi hơi hé, mùi nho thở ra và mùi rượu hòa vào nhau.
Cách qua gần, một hít một thở của Ngôn Độ đều là hơi thở ngọt ngào của cô. Mùi vị đó khiến anh cảm thấy rất mê hoặc.
Ngón tay của anh nắm cằm dưới của cô, men theo bắt nguồn của hơi thở bay đến, liền hôn lên đó.
Khi môi với cô sắp dính với nhau, Hàn Cẩm Thư đột nhiên giơ tay, giơ ngón trỏ lên chắn ngay giữa chúng nó.
Hàn Cẩm Thư trở thành môi cười, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng với anh, thần bí nói: "Chuyện xấu hổ, phải về nhà mới được làm nha."
A Kiệt lái xe: "..."
A Kiệt sử dụng rất nhiều sức, mới nhịn được không ho. Sau khi phát giác được ánh mắt lạnh lùng ở ngoài sau lưng của Ngôn Độ, anh nhanh chóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thôi miên bản thân "bạn nhìn không thấy nghe không thấy nhìn không thấy nghe không thấy."
Ngôn Độ cứ như vậy nhịn cả con đường, nhịn đến quay về biệt thự.
Khóa vừa vang. Cửa vừa mở, đèn còn chưa kịp mở, anh đã bế cô lên ấn ở trên tường.
Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, anh cúi đầu tìm đôi môi tản ra mùi rượu mê người.
Cô không cho anh hôm, đầu lắc qua trái qua phải như viên trống bỏi. Trước một giây sự nhẫn nại sử dụng hết của anh, cô đột nhiên mở miệng, đầu lưỡi nghịch ngợm, như có như không, câu vành tai của anh.
Cơ thể của Ngôn Độ hơi cứng lại. Tất cả sự tự khống chế và nhẫn nại, đều ở trong thời gian nửa giây ngắn ngủi tan rã hầu như không còn.
Ngón tay của anh nắm cằm của cô, kéo qua đây, nghiêng đầu cắn môi của cô.
Nhịn quá lâu, sức lực không khống chế, cắm cô có chút đau.
Cô bé nhỏ nhẹ nhàng phát ra tiếng ưm a.
Vốn dĩ Ngôn Độ không phát hiện ra khác thường gì, những tiếng rên rỉ đó của cô khiến anh phát cuồng, khiến anh mâu của toàn thân sôi sục, hận không thể đem cô hoàn chỉnh, nuốt vào trong bụng.
Đang hôn, cảm thấy không đúng.
Hàn Cẩm Thư nghẹn ngào vài tiếng, hình như đang khóc.
Ngôn Độ chau mày lại, đem hết toàn bộ sức lực khống chế bản thân, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cắn đau rồi?"
"Tra nam."Đôi mắt của Hàn Cẩm Thư mơ màng, lấy mu bàn tay xoa qua xoa lại, khuôn mặt đỏ bừng, mơ hồ không rõ mắng: "Ngôn Độ, đồ tra nam nhà anh."
Ngôn Độ bị cô gái uống say này làm cho có chút mơ hồ, lại hỏi: "Anh làm sao rồi?"
Hàn Cẩm Thư hu hu hỏi: "Ai là QingSha?"
Ngôn Độ: "Lụa mỏng gì?"
"Q,I,N,G,S,H,A." Bộ dạng cô giận dữ, giọng nói lại đáng thương, trực tiếp đọc từng chữ cái lên, uất ức nói: "Bạn đại học của anh nói, ở trong sách của anh kẹp một tấm hình, là một tấm hình cô gái. Sau lưng ghi chính là dãy chữ cái này, cái tên này."
Ngôn Độ nghe thấy, rũ mi không biểu cảm suy nghĩ, giây lát, phản ứng lại mọi việc.
Anh không nói chuyện, khom lưng, cánh tay thẳng tắp từ đầu gối của cô vòng qua, một tay đã bế cô lên.
Động tác không có cảm giác an toàn mấy, cô mơ mơ màng màng, uống say rồi cũng sợ té, vô thức ôm chặt lấy anh hơn.
Ngôn Độ bế Hàn Cẩm Thư vào phòng, hơi cong người, để cô ngồi yên ở trên bàm, sau đó liền xoay người, mở đèn, đi về phía tủ sách.
Đầu óc của Hàn Cẩm Thư mê man vô cùng, mờ mịt hỗn độn không biết anh muốn làm gì, bị ánh sáng chói mắt, đưa tay che lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ.
Không bao lâu, Ngôn Độ trở về. Trong tay còn cầm theo quyển sách.
Anh đưa sách cho cô.
Hàn Cẩm Thư lúc này rất chậm chạp, tầm nhìn phía trước lại có chút mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy bìa của bộ sách in một dãy chữ tiếng anh, không thể nào phiên dịch những chữ cái này thành tiếng trung.
Trong phút chốc cô càng uất ức hơn, khóe mắt đỏ lẩm bẩm: "Tên sách em xem không hiểu."
Ngôn Độ: "..."
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm, phức tạp khó phân biệt: "Lật nó ra."
Cái này đơn giản, không cần tốn não, rất hợp với cô của hiện tại.
Hàn Cẩm Thư nhận sách qua, tùy tay lật từng trang. Cái lật này, một tấm hình màu rơi ra, vừa hay rơi vào trong châm của cô.
Hàn Cẩm Thư cầm ảnh lên, nhìn vào đầu tiên, quả nhiên có một hàng chữ tiếng ạnh, thể viết tay, đường bút cứng cáp có lực, tương đối đẹp.
Bút tích này ngược lại Hàn Cẩm Thư ngờ ngợ nhận ra, hình như là chữ viết của ông chồng Plastic của nhà cô.
Hàn Cẩm Thư lại híp mặt lại, để đồng tử tập trung, nỗ lực phân tích nửa phút, vẫn là nhìn không rõ.
Cô phiền toái đưa mắt lên, nhìn Giang Độ, giọng nói lắp bắp:"Em chóng mặt quá."
"Ai bảo em không nghe lời ông xã, uống nhiều rượu như vậy." Ngôn Độ nhận bức ảnh từ trong tay cô, tiếp đến trầm giọng nói: "Ảnh chụp ở phía sau, em nghĩ sai rồi."
Hàn Cẩm Thư lại ơ hơi rượu một cái, lớn giọng hỏi: "Cái gì chứ?"
Lần này, Ngôn Độ trực tiếp đem chữ tiếng anh ở phía sau, xếp gần lại, để đến dưới mắt cô.
Hàn Cẩm Thư lắc đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng rồi.
Qingsh…u?
“Hôm nay bé Cam ở trường mầm non, cảm xúc mất khống chế, rống to với một bạn nữ.” Mi tâm của cô Trần nhíu chặt lại: “Bình thường Thừa Thừa là một đứa trẻ rất lương thiện, thích giúp người khác, tính cách khiêm nhường, không bao giờ tranh chấp với các bạn. Đột nhiên làm ra hành động như vậy, hai phía nhà trường gia đình đều cần phải cảnh giác.”
Du Thấm chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn cô cô Trần, tình hình tôi hiểu rồi.”
Cô Trần: “Rất nhiều trẻ bởi vì tuổi thơ mất đi sự quan tâm cần thiết, sau khi lớn lên, cả đời đều phải chữa trị những bất hạnh đó. Tình cha và tình mẹ đều giống nhau, đều không thể thiếu mất.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Sau khi tạm biệt với cô chủ nhiệm, Du Thấm đứng ở vị trí đó một hồi, lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người mặt tràn đầy ý cười về lại xe.
Sau khi lái xe về nhà, ăn xong cơm tối do dì quản lý gia đình nấu, Du Thấm lại dùng hai tiếng đồng hồ để cùng với Lương Thừa Thừa học tập giải trí, chín giờ tròn, cô chuẩn bị bế bé Cam về phòng ngủ, kể chuyện dỗ ngủ.
Sau mười phút, bé Cam nhắm mắt ngủ.
Du Thấm cúi người thả một nụ hôn ở trên mặt con trai, đắp chăn thay cậu bé, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài cửa, đến ban công, ngơ ngẩn nhìn bầu trời.
Dì đang vệ sinh khu vực ban công, quay đầu nhìn thấy Du Thấm, bà mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Du Thấm cười một cái: "Dì Chu, có gì dì cứ nói."
Dì Chu nói: "Buổi tối hôm qua cháu ở phòng sách tăng ca làm việc, không phải kêu dì dỗ thằng bé ngủ, sau khi thằng bé ngủ say hình như nằm mơ, luôn gọi ba."
Nói xong, dì Chu xách máy lau nhà rời đi.
Du Thấm nhắm mắt dùng sức chau mày. Một lúc sau, lấy điện thoại ra.
Khi ly hôn, tất cả phương thức liên lạc của người đó, toàn bộ đều xóa đi sạch sẽ. Nhưng ký ức bao nhiêu năm nay không có cách nào xóa được, cô ấy vẫn có thể đọc ngược số điện thoại của anh ta ra.
Mặt của Du Thấm không cảm xúc ở bàn phím nhập vào một dãy số, ấn vào nút gọi đi.
Reo vài tiếng, gọi được rồi. Bên kia không ai bắt máy, mà là trực tiếp tắt đi.
Không bao lâu, lại gọi đến lại.
Du Thấm bắt máy, bình thản nói một tiếng: "Ừm."
"Vừa nãy người đó….ở bên cạnh, vì thế tôi cúp máy em. Còn sợ gọi lại em không bắt máy." Đầu dây bên đó, giọng nói của Lương Hàn Lâm lại phát ra chút lưu luyến dịu dàng, anh ta nói: "Thấm Thấm, khoảng thời gian này, em và bé Cam khỏe không?"
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Thâm tình đến trễ còn thua cỏ tàn.
Du Thấm vốn tưởng rằng, bản thân nghe Lương Hàn Lâm nói lời như vậy, sẽ buồn nôn. Nhưng không có. Tim cô ấy bình lặng, đã triệt để không vì người đàn ông này mà gợn sóng.
Du Thấm chỉ là nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ tuần này, tám giờ buổi tối mỗi thứ bảy anh đến đón bé Cam, tám giờ tối chủ nhật lại đưa nó về."
Lương Hàn Lâm ở đầu bên kia nghe thấy lời này, đơn giản là mừng rỡ như điên, nhanh chóng vui vẻ nhận lời: "Được! Được! Thấm Thấm, tôi rất vui, em đối với tôi cuối cùng không còn lạnh như băng kia nữa…"
"Nhớ, tám giờ, muộn một phút tỗi cũng sẽ thay đổi ý định."
Nói xong, Thẩm Du liền tự ý cúp điện thoại.
*
Sau khi kết thúc mối quan hệ hôn nhân với Lương Hàn Lâm, Thẩm Du dẫn đến ở một căn nhà lớn ở Bắc Thành. Tiểu khu kiểu vườn hoa cao cấp, tấc đất tấc vàng, giá nhà cao ngất ngưởng.
Buổi tối thứ Bảy, mặt trời của mùa thu từ sớm đã bị màn đêm nuốt mất.
Lương Hàn Lâm chạy xe đến nơi ở của Du Thấm. Anh ta tắt động cơ, theo bản năng hướng về phía cái kính sửa sang dung mạo, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đoạn đường từ bãi giữ xe về nhà đó, Lương Hàn Lâm đi rất nhiều năm rồi, mỗi cây cỏ mỗi miếng gỗ mỗi cục gạch mỗi miếng ngói, đều ghi nhớ lại từng tí giữa anh ta và Du Thấm.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, nghèo xơ xác, một tên nhà quê, Du Thấm hết sức phấn khởi kéo anh ta đến đây, nói đây là nhà mới ba mẹ chuẩn bị cho bọn họ, sau này sẽ là nhà của bọn họ. Đến lúc trang trí, cô thích phong cách tươi mát nho nhã của Nhật, anh ta lại thích hào khí kiên cường của Hong Kong, vì thế hai người tranh cãi không ít, cuối cùng là anh ta chịu không nổi giọng điệu nũng nịu của cô ấy, thỏa hiệp….
Lương Hàn Lâm chìm sâu vào ký ức, đến cửa nhà cũng không phát hiện. Sau khi hoàn hồn lắc đầu, ở trên cửa mật mã ấn vân tay.
Biểu thị vân tay sai.
Lương Hàn Lâm cười khổ, biết Du Thấm đã xóa bỏ dấu vân tay của mình từ dĩa lưu trữ. Ở đây đã không còn là nhà của anh ta nữa.
Lương Hàn Lâm đưa tay gõ cửa.
Chốc lát, cửa mở ra. Một thân hình nhỏ bé bay nhanh nhào vào trong lòng của anh ta, mang theo một mùi thơm sữa anh ta không thể nào quen thuộc hơn, ngọt ngào gọi: "Ba."
Lương Hàn Lâm bế con trai lên, quay đầu, nhìn thấy Du Thấm đi theo từ phía sau.
"Đây là hành lý tôi thu dọn cho bé Cam, bàn chải nhi đồng của nó, áo ngủ, khăn an ủi các thứ, tôi đều đựng xong rồi." Sắc mặt Du Thấm lạnh nhạt, đem cặp Ultraman đang cầm trong tay đưa cho anh ta: "Nhớ buổi tối ngày mai phải đưa thằng bé về."
Lương Hàn Lâm nhìn chằm chằm Du Thấm, trong mắt viết đầy hối hận và quyến luyến. Anh ta nói: "Thấm…"
Mặt Du Thấm không biểu cảm nhìn anh ta một cái.
Lương Hàn Lâm đành phải lược bỏ xưng hô phía trước: "Gần đây em sống thế nào?"
"Đương nhiên rất tốt."
"..."
Lương Hàn Lâm bị chặn đến không còn lời để nói, hậm hực bế Lương Thừa Thừa đi.
Chỗ ở hiện tại của Lương Hàn Lâm, là một căn nhà hiện đại kiểu vườn hoa anh ta mua ba năm trước, vị trí ở ngoại ô phía Đông thành phố Ngân Hà. Bởi vì con trai thứ bảy qua đây ở, thứ năm này anh ta đặc biệt xin nghỉ nguyên một ngày, tự tay trang trí một căn phòng trẻ em tràn ngập không khí trẻ con.
Vừa nghĩ đến có thể ở cùng ba nguyên một ngày một đêm, Lương Thừa Thừa rất hưng phấn, trên cả con đường líu rít, giống như chim hỉ thước nói không ngừng. Mà khi Lương Thừa Thừa nhìn thấy căn phòng xinh đẹp ba vì mình trang trí, cậu bé càng vui đến nỗi nhảy lên.
"Oa!" Lương Thừa Thừa xách bé Cam,soạt một cái nhảy lên giường nhún ở giữa phòng: "Ba, ở đây thực sự quá tuyệt rồi! Con rất thích căn phòng này, có rất nhiều đồ chơi."
Lương Hàn Lâm cười: "Chơi một chút rồi xuống nhanh. Ba dắt con đi tắm, chín giờ là bé Cam nên đi ngủ rồi."
"Ba, con không muốn chỉ ở một ngày, con muốn luôn ở đây!"
"Nhưng bé Cam phải về nhà cùng với mẹ."
Đôi mắt Lương Thừa Thừa sáng lấp lánh, vui vẻ đề nghị: "Vậy chúng ta đón mẹ qua đây, ba người chúng ta ở cùng nhau là được rồi."
Ngay tại lúc này, một tiếng nói đột nhiên từ bên ngoài vào, giọng điệu châm chọc nói: "Ba cháu và mẹ cháu đã ly hôn rồi, sao có thể ở cùng nhau?"
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Lương Hàn Lâm đột nhiên hơi thay đổi, quay người nhìn về sau.
Giang Lộ đạp trên đôi giày cao gót vô cùng phong tình đi qua đây, đẩy cửa ra, đang trầm mặt lạnh lùng nhìn cặp cha con ở trong phòng.
Bé Cam không biết Giang Lộ, nhìn thấy dì hung dữ này, cậu bé cũng bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện trốn vào sau lưng Lương Hàn Lâm, sợ hãi nói: "Ba, dì này hung dữ quá, con sợ dì ấy."
Giang Lộ đi qua, khom lưng dán sát vào Lương Thừa Thừa, cố ý cũng học theo giọng điệu của đứa trẻ, õng ẹo nói: "Dì hung dữ này, sống cùng với cháu đấy."
Bé Cam hoảng sợ ngẩng đầu: "Ba, con sợ, con không muốn sống cùng với dì."
"Không muốn." Giang Lộ cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cút về chỗ mẹ mày đi."
"Đủ rồi." Lương Hàn Lâm không thể nhịn được nữa. Anh ta an ủi Lương Thừa Thừa, trở tay lôi cổ tay của Giang Lộ đem cô ta từ phòng trẻ em kéo ra ngoài, luôn kéo tới vườn hoa bên ngoài.
Lương Hàn Lâm cau mày: "Anh từ sớm đã nói cho em nghe mỗi tuần anh đều phải dành thời gian cùng với con trai anh, em ở đây phát điên cái gì?"
Giang Lộ vốn dĩ đã tức đầy bụng, bị anh róng một cái, trong chốc lát bộc phát: "Anh chỉ nói phải ở cùng với nó, lại không nói phải đưa nó về nhà ở! Em phát điên, em thấy anh mới điên chứ! Còn đặt biệt chừa phòng trong nhà cho nó, bố trí đẹp đẽ, anh hỏi qu em chưa?"
Lương Hàn Lâm: "Giang Lô, Lương Thừa Thừa là con trai ruột của anh, anh cần hỏi em cái gì?"
"Em mặc kệ!" Giang Lộ nuốt không cục tức này: "Anh rõ ràng biết em không thích vợ trước của anh, ghét em gái kia vợ trước của anh, cũng ghét đứa trẻ này, còn đem nó qua lại trước mặt em? Tóm lại đêm nay có không có em, em không cho nó ở đây."
Lương Hàn Lâm tức xông lên đến não, lớn tiếng nói: "Vậy thì cô cút đi."
Giang Lộ: "..."
Giang Lộ khó có thể tin trừng mắt: "Anh nói cái gì?"
"Cô không thích Du Thấm, tôi hiểu, cô với Hàn Cẩm Thư có qua xích mích, tôi cũng mặc kệ. Nhưng bé Cam chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, có thể cản trở cô việc gì?" Lương Hàn Lâm giương mắt nhìn Giang Lộ, thốt ra: "Cô xem bộ dạng bây giờ của cô, chua ngoa cay nghiệt không nói lý lẽ, có điểm nào so được với Du Thấm!"
"Hứ." Giang Lộ nâng giọng lên: "Tôi không bằng Du Thấm, lúc đó tôi ngoắc tay, anh cũng không phải như con chó lên giường của tôi?"
Lương Hàn Lâm hai mắt phát đỏ: "Cô câm miệng cho tôi."
"Anh đúng là đồ đê tiện." Giang Lộ châm chọc trề môi: "Vĩnh viễn không biết mãn nguyện. Lúc đó khi ở cùng với Du Thấm, anh nhung nhớ tôi, ngày ngày nói phiền chán Du Thấm. Bây giờ ở với tôi, anh lại nhớ đến cái tốt của Du Thấm, bắt đầu hối hận rồi, đúng không?"
Lương Hàn Lâm bị đâm vào chỗ đau, nổi giận công tâm nói: "Tôi và Du Thấm hiểu nhau từ thiếu niên, tình cảm phong ba bao nhiêu năm, tôi cô lúc bắt đầu chỉ là tình một đêm tìm kích thích. Cô có tư cách gì coi như nhau với cô ấy?"
Giang Lộ tức đến thét lên: "Lương Hàn Lân, đồ khốn khiếp nhà anh."
"Nếu như cô không muốn sống chung một căn nhà với con trai tôi, thì lái xe về nhà của mình đi." Lương Hàn Lâm không muốn dây dưa với cô ta nữa, sau khi để lại câu nói này, liền quay người, mặt không cảm xúc rời đi.
Gió thu buổi tối lạnh lẽo phất phơ.
Giang Độ tức đến cả người đều đang run rẩy. Giây lát, cô thơ một hơi thở ra, lấy điện thoại gọi điện.
*
Không lâu trước đây, nhóm lớp đại học của Hàn Cẩm Thư đột nhiên nổi lên, trực tiếp đẩy lên màn hình hơn ba mươi tin, đem cái nhóm cương thi yên lặng nhiều năm như vậy, nhảy đến phía trên khung tin nhắn của tất cả mọi người.
Hàn Cẩm Thư nhìn một cái, người nhắn tin là lớp trưởng khi đó của viện y học. Lớp trưởng hình như uống say rồi, nhắn một mạch ba mươi tin, tin nào cũng không giống nhau, nói về sau khi tốt nghiệp những năm nay cuộc sống khó khăn của bản thân, con đường làm việc không thuận lợi, gia đình bất hòa.
Sau cùng tìu ngiu gửi ghi âm, khóc nói nhớ mọi người, muốn khi rảnh cùng mọi người tụ họp.
Bởi vì nguyên nhân này, nhóm lớp sống lại, các bạn học đại học năm đó đồng loạt nổi lên, nói cái này, nói cái kia, hình như tìm lại chút cảm giác của thanh xuân.
Sau cùng, đoàn ủy lớp năm đó hào hứng quá độ, tổ chức cho mọi người một buổi họp lớp, thời gian hẹn vào chủ nhật.
Hàn Cẩm Thư nghĩ rằng bạn bè lâu rồi chưa gặp mặt, sau khi xác định với Ngôn Độ cuối tuần không có hẹn, vui vẻ đồng ý đi đến cuộc hẹn.
Buổi họp lớp tối hôm nay, tổng thể coi như khiến người ta vui vẻ."
Mắc cười là, người đầu tiên khởi phát họp lớp, là lớp trưởng sau khi say đêm khuya kể khổ, cho đến hôm nay, bản thân lớp trưởng lại không có mặt.
Nhưng, không ảnh hưởng toàn cục.
Thiếu niên, thiếu nữ tài ba hăng hái của nhóm viện y học, sau trải qua vài năm, thất lạc các nơi, đến tham gia buổi họp lớp, toàn bộ đều đã trở thành tinh anh của các lĩnh vực lăn lộn của mình."
Trong tất cả tinh anh, đại lão giới chỉnh hình thì Hàn Cẩm Thư, là tiêu điểm quan tâm của mọi người.
Từ nhỏ đến lớn Hàn Cẩm Thư đã xuất chúng, bị dòm ngó quen rồi, kỹ thuật nói chuyện đàm phán với các bạn, cô trả lời thoải mái.
Điều duy nhất không vui của đêm nay là, đêm đó bạn học cũ đoàn ủy đem một chai rượu vang không biết hiệu gì, Hàn Cẩm Thư bị các bạn tranh nhau vây quanh kính rượu, uống xong hai ly cổ cao, cô đã cảm thấy bản thân có chút cao rồi.
Buổi tối chín giờ hơn, Ngôn Độ theo địa chỉ Hàn Cẩm Thư đã gửi trước, đến được khách sạn.
Ở sô pha đại sảnh của khách sạn nhìn thấy Hàn Cẩm Thư.
Cô mặt một cái áo len hở cổ màu nhạt, đầu tóc rũ rượi ngồi ở trên sô pha, mặt hơi đỏ, mắt nhắm hờ, ngồi nghiêm chỉnh, cả người nhìn trông rất ngoan.
Ngôn Độ khom lưng, ngồi xổm ở trước mặt cô nhìn cô, gọi tên cô: "Hàn Cẩm Thư."
Hàn Cẩm Thư: "Ừm."
Ngôn Độ ngửi được ở trên người cô mùi rượu nho say người, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh có nói qua, kêu em cố gắng hết mức đừng uống rượu."
Hàn Cẩm Thư gật đầu: "Anh nói rồi."
Ngôn Độ nhướng mày: "Sao không nghe lời."
"Anh chỉ nói, cố gắng hết sức." Hàn Cẩm Thư nâng tầm mắt lên, đôi mắt sáng trong veo dần dần bị men say nhuộm dần, lộ ra một ánh sáng không bình thường: "Nhãn hiệu rượu vang đó em không biết, em chưa thấy qua, nên em muốn thử."
Ngôn Độ không biết nói gì.
Anh nhớ lại lần trước ở nhà cô, sau khi cô uống say ói cả người Ngôn Độ, vừa muốn ở trần, nhảy múa ca hát, đó lại còn đối với ảnh tưởng bàn trend, có chút bất lực, ngón tay nhẹ nhàng nhấn mi tâm. Sau đó đưa tay ôm lấy cánh tay của cô, giọng nói lại nhẹ nhàng mấy phần: "Có thể tự đứng dậy không?"
Hàn Cẩm Thư lắc đầu.
Vì thế Ngôn Độ bế cô lên, quay người đã đi.
Trên đường, cô gái trong lòng đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười giòn tan, là tiếng từ gió lay động trời xanh.
Ngôn Độ cúi đầu nhìn cô cái: "Cười ngốc gì đó?"
Hàn Cẩm Thư đưa hai cánh tay, câu lấy cô của anh, ngẩng đầu lên, đem môi dán gần vào tai của anh, nhỏ tiếng nói: "Thật ra em có thể đi. Nhưng mà, em muốn anh bế em."
Nói xong, cánh tay của cô thu hẹp lại ôm anh thật chặt, tư thế thà chết không tha.
Ngôn Độ: "…."
Ngôn Độ ôm Hàn Cr Thư uống say về xe, A Kiệt trong buồng lái nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Cẩm Thư, nhanh chóng thu lại tầm nhìn không nhìn bậy nữa, khởi động xe hơi.
Trên đường, Ngôn Độ ôm Hàn Cẩm Thư trong lòng nhẹ nhàng vỗ.
Cô ngồi ngang trên chân anh, khuôn mặt đỏ hồng dám vào dưới cằm của anh, môi hơi hé, mùi nho thở ra và mùi rượu hòa vào nhau.
Cách qua gần, một hít một thở của Ngôn Độ đều là hơi thở ngọt ngào của cô. Mùi vị đó khiến anh cảm thấy rất mê hoặc.
Ngón tay của anh nắm cằm dưới của cô, men theo bắt nguồn của hơi thở bay đến, liền hôn lên đó.
Khi môi với cô sắp dính với nhau, Hàn Cẩm Thư đột nhiên giơ tay, giơ ngón trỏ lên chắn ngay giữa chúng nó.
Hàn Cẩm Thư trở thành môi cười, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng với anh, thần bí nói: "Chuyện xấu hổ, phải về nhà mới được làm nha."
A Kiệt lái xe: "..."
A Kiệt sử dụng rất nhiều sức, mới nhịn được không ho. Sau khi phát giác được ánh mắt lạnh lùng ở ngoài sau lưng của Ngôn Độ, anh nhanh chóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thôi miên bản thân "bạn nhìn không thấy nghe không thấy nhìn không thấy nghe không thấy."
Ngôn Độ cứ như vậy nhịn cả con đường, nhịn đến quay về biệt thự.
Khóa vừa vang. Cửa vừa mở, đèn còn chưa kịp mở, anh đã bế cô lên ấn ở trên tường.
Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, anh cúi đầu tìm đôi môi tản ra mùi rượu mê người.
Cô không cho anh hôm, đầu lắc qua trái qua phải như viên trống bỏi. Trước một giây sự nhẫn nại sử dụng hết của anh, cô đột nhiên mở miệng, đầu lưỡi nghịch ngợm, như có như không, câu vành tai của anh.
Cơ thể của Ngôn Độ hơi cứng lại. Tất cả sự tự khống chế và nhẫn nại, đều ở trong thời gian nửa giây ngắn ngủi tan rã hầu như không còn.
Ngón tay của anh nắm cằm của cô, kéo qua đây, nghiêng đầu cắn môi của cô.
Nhịn quá lâu, sức lực không khống chế, cắm cô có chút đau.
Cô bé nhỏ nhẹ nhàng phát ra tiếng ưm a.
Vốn dĩ Ngôn Độ không phát hiện ra khác thường gì, những tiếng rên rỉ đó của cô khiến anh phát cuồng, khiến anh mâu của toàn thân sôi sục, hận không thể đem cô hoàn chỉnh, nuốt vào trong bụng.
Đang hôn, cảm thấy không đúng.
Hàn Cẩm Thư nghẹn ngào vài tiếng, hình như đang khóc.
Ngôn Độ chau mày lại, đem hết toàn bộ sức lực khống chế bản thân, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cắn đau rồi?"
"Tra nam."Đôi mắt của Hàn Cẩm Thư mơ màng, lấy mu bàn tay xoa qua xoa lại, khuôn mặt đỏ bừng, mơ hồ không rõ mắng: "Ngôn Độ, đồ tra nam nhà anh."
Ngôn Độ bị cô gái uống say này làm cho có chút mơ hồ, lại hỏi: "Anh làm sao rồi?"
Hàn Cẩm Thư hu hu hỏi: "Ai là QingSha?"
Ngôn Độ: "Lụa mỏng gì?"
"Q,I,N,G,S,H,A." Bộ dạng cô giận dữ, giọng nói lại đáng thương, trực tiếp đọc từng chữ cái lên, uất ức nói: "Bạn đại học của anh nói, ở trong sách của anh kẹp một tấm hình, là một tấm hình cô gái. Sau lưng ghi chính là dãy chữ cái này, cái tên này."
Ngôn Độ nghe thấy, rũ mi không biểu cảm suy nghĩ, giây lát, phản ứng lại mọi việc.
Anh không nói chuyện, khom lưng, cánh tay thẳng tắp từ đầu gối của cô vòng qua, một tay đã bế cô lên.
Động tác không có cảm giác an toàn mấy, cô mơ mơ màng màng, uống say rồi cũng sợ té, vô thức ôm chặt lấy anh hơn.
Ngôn Độ bế Hàn Cẩm Thư vào phòng, hơi cong người, để cô ngồi yên ở trên bàm, sau đó liền xoay người, mở đèn, đi về phía tủ sách.
Đầu óc của Hàn Cẩm Thư mê man vô cùng, mờ mịt hỗn độn không biết anh muốn làm gì, bị ánh sáng chói mắt, đưa tay che lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ.
Không bao lâu, Ngôn Độ trở về. Trong tay còn cầm theo quyển sách.
Anh đưa sách cho cô.
Hàn Cẩm Thư lúc này rất chậm chạp, tầm nhìn phía trước lại có chút mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy bìa của bộ sách in một dãy chữ tiếng anh, không thể nào phiên dịch những chữ cái này thành tiếng trung.
Trong phút chốc cô càng uất ức hơn, khóe mắt đỏ lẩm bẩm: "Tên sách em xem không hiểu."
Ngôn Độ: "..."
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm, phức tạp khó phân biệt: "Lật nó ra."
Cái này đơn giản, không cần tốn não, rất hợp với cô của hiện tại.
Hàn Cẩm Thư nhận sách qua, tùy tay lật từng trang. Cái lật này, một tấm hình màu rơi ra, vừa hay rơi vào trong châm của cô.
Hàn Cẩm Thư cầm ảnh lên, nhìn vào đầu tiên, quả nhiên có một hàng chữ tiếng ạnh, thể viết tay, đường bút cứng cáp có lực, tương đối đẹp.
Bút tích này ngược lại Hàn Cẩm Thư ngờ ngợ nhận ra, hình như là chữ viết của ông chồng Plastic của nhà cô.
Hàn Cẩm Thư lại híp mặt lại, để đồng tử tập trung, nỗ lực phân tích nửa phút, vẫn là nhìn không rõ.
Cô phiền toái đưa mắt lên, nhìn Giang Độ, giọng nói lắp bắp:"Em chóng mặt quá."
"Ai bảo em không nghe lời ông xã, uống nhiều rượu như vậy." Ngôn Độ nhận bức ảnh từ trong tay cô, tiếp đến trầm giọng nói: "Ảnh chụp ở phía sau, em nghĩ sai rồi."
Hàn Cẩm Thư lại ơ hơi rượu một cái, lớn giọng hỏi: "Cái gì chứ?"
Lần này, Ngôn Độ trực tiếp đem chữ tiếng anh ở phía sau, xếp gần lại, để đến dưới mắt cô.
Hàn Cẩm Thư lắc đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng rồi.
Qingsh…u?
Bình luận facebook