-
Chương 6: Chồng của em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt đi hết từ kinh ngạc này đến bất ngờ khác.
Kết hôn hai năm, Ngôn Độ và cô ở cùng nhau, cùng có tài sản chung và cũng lăn giường như bao cặp vợ chồng bình thường khác. Nhưng có một việc anh không làm được mà cô dù muốn bắt chước cũng không giống.
Đó chính là tình cảm chân thành như biết bao đôi vợ chồng khác.
Từ nhỏ Hàn Cẩm Thư đã không có bất kỳ ảo tưởng nào về “Tình yêu”.
Người thông minh sẽ không rơi vào bể tình.
Trời sinh cô vốn đã là công chúa nên không cần ôm giấc mộng công chúa. Chỉ có hai điều khiến cô vui sướng nhất, một là ngắm hết sắc đẹp thế gian, hai là mang sắc đẹp đến thế gian.
Còn Ngôn Độ là kiểu vô tình lạnh bạc bậc nhất, chưa bao giờ chân chính hòa mình vào thế gian này.
Dùng cách nói thông tục để hình dung thì hai người bọn họ cực kỳ giống một đôi song tu đoạn ái tuyệt tình, giây trước có thể triền miên đến chết, nhưng ngay sau đó lại xa cách nhạt nhẽo, gần như chỉ vì nhu cầu, không hề lưu luyến.
Shelley nói, đôi môi là nơi gặp gỡ của hai linh hồn yêu nhau, nụ hôn là cuộc gặp gỡ của hai linh hồn ấy.
Ngôn Độ rất ít khi hôn môi Hàn Cẩm Thư.
Về chuyện này, Hàn Cẩm Thư tự hiểu có lẽ đó là điều kỳ lạ của bạo quân, cũng giống như anh không thích bật đèn mỗi khi mây mưa với cô.
Nhưng hôm nay quá kỳ lạ.
Ngón tay Ngôn Độ nắm cằm Hàn Cẩm Thư, cắn môi cô, tàn sát xâm lược, tư thái ngang ngược cường thế khiến nụ hôn chẳng hề dịu dàng,
Cô nếm được vị socola hơi đắng và vị ngọt đọng lại trong miệng anh. Vốn dĩ Hàn Cẩm Thư còn rất thản nhiên, thầm nghĩ dù sao cũng là bổn phận vợ chồng, hôn một chút cũng chẳng sao. Nhưng dây dưa một lúc lâu, cô chợt phát hiện mình càng phối hợp thì Ngôn Độ càng cuồng dã. Cho đến khi cô cảm thấy đầu lưỡi hơi đau, hô hấp dồn dập không thở nổi, cuối cùng mới không nhịn được duỗi tay định đẩy anh ra.
Nhưng còn chưa thực hiện được thì tay cô lại bị giữ chặt.
Ngôn Độ chỉ dùng một tay để ghì chặt hai cánh tay Hàn Cẩm Thư, chẳng tốn mấy sức lực đã đánh tan sức phản kháng của cô, hai cánh tay cô bị bắt chéo ra sau lưng.
Như thế rất tốt, cô không còn đường lui, ngược lại sẽ còn vô thức áp lại gần anh.
Da mặt Hàn Cẩm Thư đã đỏ gần như cà chua chín, không chỉ chật vật và lúng túng, cô càng cảm thấy nghẹt thở bức bách.
Tình cảnh trốn không thoát nhưng cũng không thể cự tuyệt khiến cô có chút tức giận. Máu nóng dồn lên não, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô chớp lấy thời cơ hung hăng cắn một cái vào đầu lưỡi của anh.
Môi lưỡi là bộ phận rất non nớt, vừa đụng nhẹ đã có thể rách ra.
Mùi máu nhè nhẹ tràn ngập trong miệng Hàn Cẩm Thư.
Cùng lúc đó, Ngôn Độ nhẹ buông tay, đôi môi mỏng dính máu cuối cùng cũng buông tha cho cô.
“…”.
Hàn Cẩm Thư giống hệt một con cá nhỏ vừa bị ném xuống hồ nước, khẽ hé miệng th ở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai lộn xộn. Cô lùi lại hai bước theo bản năng, cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Giọt máu đỏ tươi đọng lại trên khóe môi Ngôn Độ, thần sắc lạnh nhạt, lặng lẽ trầm mặc, đôi mắt đen nhánh mênh mông cô quạnh lẳng lặng nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư không ngẩng đầu nhìn Ngôn Độ mà chỉ cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vừa rồi em không thở được, lại không đẩy được anh ra nên mới…”
Không đợi Hàn Cẩm Thư nói hết câu, bóng người trước mắt đã chuyển động. Cô hơi nghi hoặc nhướng mắt lên nhìn, khóe mắt chỉ thấy bạo quân quấn khăn tắm xoay người đến tủ đầu giường. Anh đứng yên đó, cánh tay dài vươn tới tiện tay lấy khăn giấy thấm máu trên khóe môi tôn quý.
Chỉ nhìn chớp nhoáng, Hàn Cẩm Thư lập tức thu hồi ánh mắt, thức thời chuồn lẹ đi tắm.
Nhưng cô vừa đi được hai bước thì phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh nhạt châm chọc: “Đón cháu trai hộ em, chờ em, cuối cùng còn bị em cắt rách lưỡi. Hàn tiểu thư, phương thức cảm ơn người khác của em đặc biệt thật đấy”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Đúng là vậy… nhưng mà rõ ràng là anh hôn cô suýt nghẹt thở trước mà.
Hàn Cẩm Thư nghẹn họng không phản bác được, nghĩ thầm vừa rồi cùng lắm cô cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, làm sao qua miệng anh lại đổi trắng thay đen mất rồi, cứ như cô là kẻ vô tâm lấy oán trả ơn không bằng.
Đứng bất động vài giây, Hàn Cẩm Thư nghiến răng phình quai hàm, hít thở sâu, cuối cùng quay đầu lại bày ra nụ cười rất chuyên nghiệp với Ngôn Độ, ôn hoà nói: “Mặc dù không phải em cố ý cắn đầu lưỡi của Ngôn tổng nhưng vẫn muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc”.
Ngôn Độ thản nhiên cong môi, rõ ràng là ngoài cười nhưng nội tâm thì không giống vậy: “Chuyện kinh doanh của Hàn tiểu thư thành công như vậy hẳn cũng biết xin lỗi không bằng thành ý chứ”.
Đối mặt với người này, Hàn Cẩm Thư không còn cách nào khác đành phải lấy hết đức tính tốt của mình hai mươi mấy năm qua ra dùng, mềm giọng hỏi lại: “Ngôn tổng hy vọng em làm gì để biểu đạt “thành ý” đây?”.
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm: “Em lại đây”.
Hàn Cẩm Thư dự cảm đây chẳng phải chuyện gì tốt, cô vẫn bất chấp đứng tại chỗ, vững như Thái Sơn.
Ngôn Độ lại mở miệng: “Lại đây”.
Đến lúc này thì Hàn Cẩm Thư chỉ còn cách lựa chọn thỏa hiệp. Không phải vì cô nhu nhược không có tiền đồ mà vì cô thức thời. Từ nhỏ Hàn Thanh Bách đã dạy cô, với bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì, nếu cô chưa thăm dò được thực tế của đối phương thì càng phải kiềm chế bản thân, đó là cách đối nhân xử thế.
Đối với người đàn ông như Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư không ôm lòng tò mò, hoặc cho dù cô có tò mò thì cũng không thăm dò được chính xác, đoán cũng không ra. Cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, thế mới là tuấn kiệt.
Vì thế Hàn Cẩm Thư đi qua, nội tâm tự trấn định bản thân, đứng ngay ngắn trước mặt anh, dáng dấp trông có vẻ rất bình tĩnh thong dong.
Vốn dĩ cô nghĩ đêm này sẽ bị anh đòi nợ bằng sạch. Hàn Cẩm Thư hiểu rõ, Ngôn Độ không thiếu thứ gì, duy chỉ đặc biệt mê đắm với thân thể cô, mỗi lần quấn quýt triền miên đều hận không thể nuốt cô vào bụng.
Trong tiểu thuyết, trong phim cũng vậy còn gì.
Sự trừng phạt của đàn ông với người phụ nữ của anh ta, quanh đi quẩn lại cũng là lăn giường thôi, kịch bản cũ kỹ quá đi mà.
Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn ngón chân trắng nõn của mình, ngây ngốc đoán được tiếp theo Ngôn Độ muốn làm gì. Chắc chắn sẽ lại túm cô đến, lại đè cô, lại…
Nhưng nào ngờ cốt truyện và cuộc hội thoại sau đó lại không hề nằm trong phán đoán của Hàn Cẩm Thư.
Ngôn Độ nói: “Anh đói”.
Hàn Cẩm Thư: “…?”.
Hàn Cẩm Thư vô cùng hoang mang nhìn anh, hàng loạt con chim và dấu hỏi ngơ ngác như đang bay quanh đầu, lặp lại hỏi: “Đói?”.
Ngôn Độ: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cho nên?”.
“Anh nhớ em biết nấu mì”.
“???”.
Ngôn Độ nói xong, ngón trỏ cong lên nhẹ nhàng vuốt v e gò má Hàn Cẩm Thư, động tác lúc này có sự mềm nhẹ và thân mật vô cùng hiếm thấy: “Làm phiền em nấu giúp anh một bát, cảm ơn”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Lại nữa.
Nhiều lúc cô cảm thấy, chỉ có bầu trời ánh trăng mới có thể so sánh với Ngôn Độ. Cao ngạo, tự phụ, xa cách, lại còn biến hóa không ngừng.
Nhưng ít ra thì ánh trăng dăm bữa nửa tháng vẫn chỉ hình đó, còn anh thì không thể nắm bắt được. Vừa giây trước anh có thể là sấm sét đe dọa con mồi, nhưng ngay giây sau đã có thể dịu dàng chiều chuộng, đôi mắt hoa đào si tình mà tàn nhẫn nhìn cô, mê hoặc cô, dường như khiến cô sinh ra ảo giác.
Ảo giác tựa như đang nói với cô rằng anh là một kẻ si tình đã yêu thầm cô rất nhiều năm.
…
Hàn Cẩm Thư rất ít khi vào bếp.
Tài nghệ nấu nướng kém cỏi của cô vô tình được hun đúc thời đại học.
Lúc đó Hàn Cẩm Thư vừa học năm nhất, bắt đầu cuộc sống sinh viên, là một cô gái tươi trẻ tràn đầy sức sống, luôn ngập tràn hào hứng với mọi việc xung quanh.
Cô ở phòng ký túc xá bốn người trong trường y khoa, ba cô bạn cùng phòng đều là người sành ăn, ai cũng có tài nghệ nấu nướng siêu phàm. Thỉnh thoảng các cô sẽ trộm nấu ăn trong ký túc xá, hôm nay là mì lạnh, hôm sau là gỏi gà trộn. Có bạn chung phòng như vậy, Hàn Cẩm Thư cũng mưa dầm thấm đất, ở chung với họ mấy năm cũng theo học chút ít.
Đáng tiếc là trời sinh Hàn Cẩm Thư không có số làm vợ hiền mẹ đảm, cô chưa học được hai phần bản lĩnh của bạn cùng phòng. Nhiều năm trôi qua, món mà cô có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn là mì Dương Xuân đơn giản nhất.
Đêm đã khuya, căn penthouse chìm trong một màu đen yên tĩnh, chỉ có phòng bếp hiếm khi được sử dụng đang sáng đèn.
Hàn Cẩm Thư đen mặt đặt nồi đun nước, sau đó lại tìm một cát bát mì ramen kiểu Nhật, bỏ gia vị vào trong.
Thường ngày Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đều không vào bếp. Nếu nhớ không nhầm thì tất cả gia vị, dụng cụ ăn uống và nguyên liệu nấu ăn đều là quản gia nhà họ Ngôn phái người đi mua khi họ vừa dọn vào căn hộ.
Vì đảm bảo tính an toàn và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn và gia vị nên cách một thời gian, quản gia sẽ cho người đến căn hộ thay mới một lượt.
Cho được một nửa gia vị, Hàn Cẩm Thư đành quay đầu ra sau, thành thật nói: “Ngôn tổng, mì em nấu không ăn được đâu, nấu làm gì cho phí? Hay là em gọi cơm hộp cho anh?”.
Ngôn Độ lười biếng dựa vào tường đá cẩm thạch nhìn cô. Nghe vậy, anh lắc đầu đáp: “Không cần”.
Hàn Cẩm Thư: “Vì sao thế?”.
Ngôn Độ thản nhiên đáp: “Cơm hộp không đảm bảo vệ sinh”.
Hàn Cẩm Thư đờ người một lúc lại nói: “Chỉ cần anh nói một câu thì tổng giám đốc khách sạn 5 sao bên cạnh sẽ tự giao mì đến luôn. Nếu thật sự không được, hay em chạy sang đó mua một phần đem về cho anh nhé?”.
Vừa dứt lời, Ngôn Độ làm như không nghe thấy, tầm mắt thong thả chuyển từ khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư sang bàn bệ bếp sau lưng cô. Anh khẽ hất cằm, giọng điệu bình tĩnh: “Nước sôi rồi”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư muốn quắc mắt mắng anh nhưng không dám, chỉ còn cách bày tỏ đã hiểu ý của ông lớn này. Cô xoay người lại, thả mì vào nồi nước sôi.
Đũa khuấy điên đảo sợi mì trong nồi.
Một tay Hàn Cẩm Thư chống nạnh, một tay cầm đũa khuấy mỳ, tránh cho mì bị dính nồi.
Toàn bộ quá trình, Ngôn Độ không hề lên tiếng mà chỉ đứng dựa tường nhìn cô, ánh mắt vô định không rõ cảm xúc.
Mì Dương Xuân khá đơn giản, quen tay là nấu được.
Hàn Cẩm Thư tắt bếp, vớt mì thả vào bát đầy nước canh và gia vị. Cô đeo găng tay, cẩn thận bê bát mì rời khỏi phòng bếp.
Thấy thế, Ngôn Độ đưa tay đỡ lấy.
Hàn Cẩm Thư nghiêng người tránh đi theo bản năng, ngăn cản năm ngón tay thon dài của đối phương, nói: “Anh đứng cách xa một chút, cẩn thận bị bỏng”.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Ngôn Độ khẽ lay động chớp nhoáng.
Hàn Cẩm Thư không hề phát hiện, vừa nói vừa đặt bát mì lên bàn ăn. Làm lụng một lúc trong bếp, cô cảm thấy hơi nóng nên lấy khăn giấy lau mồ hôi, vứt giấy xong lại phẩy tay, nói: “Ngôn tổng ăn từ từ, thiếu gia vị gì phiền anh tự nêm thêm nhé, em đi tắm trước đã”.
Nói xong, cô không đợi anh đáp lại đã cởi tạp đề ném sang bên, sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn.
…
Tắm rửa sấy tóc xong, Hàn Cẩm Thư lấy điện thoại đăng nhập vào trò chơi.
Tìm được khung thoại của Letter, cô lại bắt đầu lảm nhảm với cái hốc cây đã biệt tích nhiều năm:
[Nếu cuộc sống sau khi kết hôn của tôi được viết thành một cuốn sách, nhất định sẽ đặt tên là <<Làm thế nào để chung sống với kẻ điên>>
]
Lảm nhảm xong, Hàn Cẩm Thư lại thấy vui sướng trở lại.
Lúc đi ra, phòng ăn đã trống trơn, mì không thấy mà bóng dáng của Ngôn Độ cũng không.
Hàn Cẩm Thư vuốt mái tóc xoăn dài mới sấy khô, bước vào phòng bếp, mở tủ bát ra nhìn bỗng ngạc nhiên phát hiện, bát ăn mì đã được rửa sạch sẽ, xếp gọn gàng vào đúng vị trí của nó.
Hàn Cẩm Thư trở về phòng ngủ.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn đầu giường, ánh sáng tối mờ. Ngôn Độ vẫn để trần nửa thân trên dựa vào đầu giường, đang đọc một cuốn sách. Tư thế nhàn tản, mặt mày lãnh đạm, điếu thuốc lá giữa hai ngón tay lặng lẽ cháy tạo ra đốm sáng lờ mờ.
Cô nhìn liếc qua bìa sách.
Tựa cuốn sách là <<Thế giới như là ý chí và biểu tượng>>, phiên bản bìa cứng bằng tiếng Đức, tác giả Arthur Schopenhauer.
Hàn Cẩm Thư ngồi xuống mép giường, chớp mắt kinh ngạc: “Ngôn tổng, anh mà cũng biết rửa bát hả?”.
Ngôn Độ nghe thấy, im lặng hai giây, ánh mắt rời khỏi cuốn sách dần chuyển sang khuôn mặt cô. Ánh mắt đó cứ như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
Ngôn Độ gẩy tàn thuốc, trả lời bằng giọng điệu nhạt nhẽo: “Tay chân đều đầy đủ”.
Hàn Cẩm Thư: “Không phải”.
Hàn Cẩm Thư đổi cách nói khác: “Ý của em là, không ngờ nhân vật lớn như Ngôn tổng đây mà còn biết làm việc nhà đơn giản như rửa bát ấy hả”.
Thần kỳ thật đấy.
Hình tượng Ngôn Độ trong lòng cô vẫn luôn lạnh lùng tàn nhẫn, vô tình quyết tuyệt, xuất thân cao quý, con cưng của trời, nhân vật như vậy dĩ nhiên sẽ không đụng tay vào mấy chuyện vặt vãnh mới phải.
Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ lại rơi vào trầm lặng.
Ngay cả điếu thuốc lá trong tay anh cũng cháy hết.
Ngôn Độ thở ra làn khói trắng, tiện tay dụi tàn thuốc bên cạnh, sau đó vỗ nhẹ một bên giường cạnh mình.
Hàn Cẩm Thư hiểu động tác của anh, do dự vài giây cũng đi qua ngồi bên cạnh anh.
Chớp mắt, mùi gỗ mun lành lạnh xen lẫn mùi thuốc lá len lỏi vào khứu giác, khuôn mặt của anh tiến lại gần cô.
Ngón tay thon dài mát lạnh nâng cằm Hàn Cẩm Thư. Ngôn Độ nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Cẩm Thư, một màu đen tuyền như mực.
Qua giây lát, ngón tay nâng cằm cô thong thả trượt xuống, trượt xuống, men theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ mảnh mai.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như được gia tăng nhiệt độ, nóng bức áp lực tựa như có độc.
Sắc mặt Hàn Cẩm Thư đã đỏ bừng như lửa, môi cũng căng mọng đỏ au. Lý trí mách bảo cô nguy hiểm đang đến gần, thúc giục cô chạy trốn.
Nhưng Ngôn Độ không cho cô cơ hội đó, ngón tay anh quấn lấy một lọn tóc của cô, kéo mái tóc và cả người cô lại gần mình. Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô, nhẹ giọng gằn từng chữ: “Tiểu thư tình, em quả thật không hề hiểu chồng của em”.
Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt đi hết từ kinh ngạc này đến bất ngờ khác.
Kết hôn hai năm, Ngôn Độ và cô ở cùng nhau, cùng có tài sản chung và cũng lăn giường như bao cặp vợ chồng bình thường khác. Nhưng có một việc anh không làm được mà cô dù muốn bắt chước cũng không giống.
Đó chính là tình cảm chân thành như biết bao đôi vợ chồng khác.
Từ nhỏ Hàn Cẩm Thư đã không có bất kỳ ảo tưởng nào về “Tình yêu”.
Người thông minh sẽ không rơi vào bể tình.
Trời sinh cô vốn đã là công chúa nên không cần ôm giấc mộng công chúa. Chỉ có hai điều khiến cô vui sướng nhất, một là ngắm hết sắc đẹp thế gian, hai là mang sắc đẹp đến thế gian.
Còn Ngôn Độ là kiểu vô tình lạnh bạc bậc nhất, chưa bao giờ chân chính hòa mình vào thế gian này.
Dùng cách nói thông tục để hình dung thì hai người bọn họ cực kỳ giống một đôi song tu đoạn ái tuyệt tình, giây trước có thể triền miên đến chết, nhưng ngay sau đó lại xa cách nhạt nhẽo, gần như chỉ vì nhu cầu, không hề lưu luyến.
Shelley nói, đôi môi là nơi gặp gỡ của hai linh hồn yêu nhau, nụ hôn là cuộc gặp gỡ của hai linh hồn ấy.
Ngôn Độ rất ít khi hôn môi Hàn Cẩm Thư.
Về chuyện này, Hàn Cẩm Thư tự hiểu có lẽ đó là điều kỳ lạ của bạo quân, cũng giống như anh không thích bật đèn mỗi khi mây mưa với cô.
Nhưng hôm nay quá kỳ lạ.
Ngón tay Ngôn Độ nắm cằm Hàn Cẩm Thư, cắn môi cô, tàn sát xâm lược, tư thái ngang ngược cường thế khiến nụ hôn chẳng hề dịu dàng,
Cô nếm được vị socola hơi đắng và vị ngọt đọng lại trong miệng anh. Vốn dĩ Hàn Cẩm Thư còn rất thản nhiên, thầm nghĩ dù sao cũng là bổn phận vợ chồng, hôn một chút cũng chẳng sao. Nhưng dây dưa một lúc lâu, cô chợt phát hiện mình càng phối hợp thì Ngôn Độ càng cuồng dã. Cho đến khi cô cảm thấy đầu lưỡi hơi đau, hô hấp dồn dập không thở nổi, cuối cùng mới không nhịn được duỗi tay định đẩy anh ra.
Nhưng còn chưa thực hiện được thì tay cô lại bị giữ chặt.
Ngôn Độ chỉ dùng một tay để ghì chặt hai cánh tay Hàn Cẩm Thư, chẳng tốn mấy sức lực đã đánh tan sức phản kháng của cô, hai cánh tay cô bị bắt chéo ra sau lưng.
Như thế rất tốt, cô không còn đường lui, ngược lại sẽ còn vô thức áp lại gần anh.
Da mặt Hàn Cẩm Thư đã đỏ gần như cà chua chín, không chỉ chật vật và lúng túng, cô càng cảm thấy nghẹt thở bức bách.
Tình cảnh trốn không thoát nhưng cũng không thể cự tuyệt khiến cô có chút tức giận. Máu nóng dồn lên não, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô chớp lấy thời cơ hung hăng cắn một cái vào đầu lưỡi của anh.
Môi lưỡi là bộ phận rất non nớt, vừa đụng nhẹ đã có thể rách ra.
Mùi máu nhè nhẹ tràn ngập trong miệng Hàn Cẩm Thư.
Cùng lúc đó, Ngôn Độ nhẹ buông tay, đôi môi mỏng dính máu cuối cùng cũng buông tha cho cô.
“…”.
Hàn Cẩm Thư giống hệt một con cá nhỏ vừa bị ném xuống hồ nước, khẽ hé miệng th ở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai lộn xộn. Cô lùi lại hai bước theo bản năng, cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Giọt máu đỏ tươi đọng lại trên khóe môi Ngôn Độ, thần sắc lạnh nhạt, lặng lẽ trầm mặc, đôi mắt đen nhánh mênh mông cô quạnh lẳng lặng nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư không ngẩng đầu nhìn Ngôn Độ mà chỉ cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vừa rồi em không thở được, lại không đẩy được anh ra nên mới…”
Không đợi Hàn Cẩm Thư nói hết câu, bóng người trước mắt đã chuyển động. Cô hơi nghi hoặc nhướng mắt lên nhìn, khóe mắt chỉ thấy bạo quân quấn khăn tắm xoay người đến tủ đầu giường. Anh đứng yên đó, cánh tay dài vươn tới tiện tay lấy khăn giấy thấm máu trên khóe môi tôn quý.
Chỉ nhìn chớp nhoáng, Hàn Cẩm Thư lập tức thu hồi ánh mắt, thức thời chuồn lẹ đi tắm.
Nhưng cô vừa đi được hai bước thì phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh nhạt châm chọc: “Đón cháu trai hộ em, chờ em, cuối cùng còn bị em cắt rách lưỡi. Hàn tiểu thư, phương thức cảm ơn người khác của em đặc biệt thật đấy”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Đúng là vậy… nhưng mà rõ ràng là anh hôn cô suýt nghẹt thở trước mà.
Hàn Cẩm Thư nghẹn họng không phản bác được, nghĩ thầm vừa rồi cùng lắm cô cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, làm sao qua miệng anh lại đổi trắng thay đen mất rồi, cứ như cô là kẻ vô tâm lấy oán trả ơn không bằng.
Đứng bất động vài giây, Hàn Cẩm Thư nghiến răng phình quai hàm, hít thở sâu, cuối cùng quay đầu lại bày ra nụ cười rất chuyên nghiệp với Ngôn Độ, ôn hoà nói: “Mặc dù không phải em cố ý cắn đầu lưỡi của Ngôn tổng nhưng vẫn muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc”.
Ngôn Độ thản nhiên cong môi, rõ ràng là ngoài cười nhưng nội tâm thì không giống vậy: “Chuyện kinh doanh của Hàn tiểu thư thành công như vậy hẳn cũng biết xin lỗi không bằng thành ý chứ”.
Đối mặt với người này, Hàn Cẩm Thư không còn cách nào khác đành phải lấy hết đức tính tốt của mình hai mươi mấy năm qua ra dùng, mềm giọng hỏi lại: “Ngôn tổng hy vọng em làm gì để biểu đạt “thành ý” đây?”.
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm: “Em lại đây”.
Hàn Cẩm Thư dự cảm đây chẳng phải chuyện gì tốt, cô vẫn bất chấp đứng tại chỗ, vững như Thái Sơn.
Ngôn Độ lại mở miệng: “Lại đây”.
Đến lúc này thì Hàn Cẩm Thư chỉ còn cách lựa chọn thỏa hiệp. Không phải vì cô nhu nhược không có tiền đồ mà vì cô thức thời. Từ nhỏ Hàn Thanh Bách đã dạy cô, với bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì, nếu cô chưa thăm dò được thực tế của đối phương thì càng phải kiềm chế bản thân, đó là cách đối nhân xử thế.
Đối với người đàn ông như Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư không ôm lòng tò mò, hoặc cho dù cô có tò mò thì cũng không thăm dò được chính xác, đoán cũng không ra. Cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, thế mới là tuấn kiệt.
Vì thế Hàn Cẩm Thư đi qua, nội tâm tự trấn định bản thân, đứng ngay ngắn trước mặt anh, dáng dấp trông có vẻ rất bình tĩnh thong dong.
Vốn dĩ cô nghĩ đêm này sẽ bị anh đòi nợ bằng sạch. Hàn Cẩm Thư hiểu rõ, Ngôn Độ không thiếu thứ gì, duy chỉ đặc biệt mê đắm với thân thể cô, mỗi lần quấn quýt triền miên đều hận không thể nuốt cô vào bụng.
Trong tiểu thuyết, trong phim cũng vậy còn gì.
Sự trừng phạt của đàn ông với người phụ nữ của anh ta, quanh đi quẩn lại cũng là lăn giường thôi, kịch bản cũ kỹ quá đi mà.
Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn ngón chân trắng nõn của mình, ngây ngốc đoán được tiếp theo Ngôn Độ muốn làm gì. Chắc chắn sẽ lại túm cô đến, lại đè cô, lại…
Nhưng nào ngờ cốt truyện và cuộc hội thoại sau đó lại không hề nằm trong phán đoán của Hàn Cẩm Thư.
Ngôn Độ nói: “Anh đói”.
Hàn Cẩm Thư: “…?”.
Hàn Cẩm Thư vô cùng hoang mang nhìn anh, hàng loạt con chim và dấu hỏi ngơ ngác như đang bay quanh đầu, lặp lại hỏi: “Đói?”.
Ngôn Độ: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cho nên?”.
“Anh nhớ em biết nấu mì”.
“???”.
Ngôn Độ nói xong, ngón trỏ cong lên nhẹ nhàng vuốt v e gò má Hàn Cẩm Thư, động tác lúc này có sự mềm nhẹ và thân mật vô cùng hiếm thấy: “Làm phiền em nấu giúp anh một bát, cảm ơn”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Lại nữa.
Nhiều lúc cô cảm thấy, chỉ có bầu trời ánh trăng mới có thể so sánh với Ngôn Độ. Cao ngạo, tự phụ, xa cách, lại còn biến hóa không ngừng.
Nhưng ít ra thì ánh trăng dăm bữa nửa tháng vẫn chỉ hình đó, còn anh thì không thể nắm bắt được. Vừa giây trước anh có thể là sấm sét đe dọa con mồi, nhưng ngay giây sau đã có thể dịu dàng chiều chuộng, đôi mắt hoa đào si tình mà tàn nhẫn nhìn cô, mê hoặc cô, dường như khiến cô sinh ra ảo giác.
Ảo giác tựa như đang nói với cô rằng anh là một kẻ si tình đã yêu thầm cô rất nhiều năm.
…
Hàn Cẩm Thư rất ít khi vào bếp.
Tài nghệ nấu nướng kém cỏi của cô vô tình được hun đúc thời đại học.
Lúc đó Hàn Cẩm Thư vừa học năm nhất, bắt đầu cuộc sống sinh viên, là một cô gái tươi trẻ tràn đầy sức sống, luôn ngập tràn hào hứng với mọi việc xung quanh.
Cô ở phòng ký túc xá bốn người trong trường y khoa, ba cô bạn cùng phòng đều là người sành ăn, ai cũng có tài nghệ nấu nướng siêu phàm. Thỉnh thoảng các cô sẽ trộm nấu ăn trong ký túc xá, hôm nay là mì lạnh, hôm sau là gỏi gà trộn. Có bạn chung phòng như vậy, Hàn Cẩm Thư cũng mưa dầm thấm đất, ở chung với họ mấy năm cũng theo học chút ít.
Đáng tiếc là trời sinh Hàn Cẩm Thư không có số làm vợ hiền mẹ đảm, cô chưa học được hai phần bản lĩnh của bạn cùng phòng. Nhiều năm trôi qua, món mà cô có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn là mì Dương Xuân đơn giản nhất.
Đêm đã khuya, căn penthouse chìm trong một màu đen yên tĩnh, chỉ có phòng bếp hiếm khi được sử dụng đang sáng đèn.
Hàn Cẩm Thư đen mặt đặt nồi đun nước, sau đó lại tìm một cát bát mì ramen kiểu Nhật, bỏ gia vị vào trong.
Thường ngày Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đều không vào bếp. Nếu nhớ không nhầm thì tất cả gia vị, dụng cụ ăn uống và nguyên liệu nấu ăn đều là quản gia nhà họ Ngôn phái người đi mua khi họ vừa dọn vào căn hộ.
Vì đảm bảo tính an toàn và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn và gia vị nên cách một thời gian, quản gia sẽ cho người đến căn hộ thay mới một lượt.
Cho được một nửa gia vị, Hàn Cẩm Thư đành quay đầu ra sau, thành thật nói: “Ngôn tổng, mì em nấu không ăn được đâu, nấu làm gì cho phí? Hay là em gọi cơm hộp cho anh?”.
Ngôn Độ lười biếng dựa vào tường đá cẩm thạch nhìn cô. Nghe vậy, anh lắc đầu đáp: “Không cần”.
Hàn Cẩm Thư: “Vì sao thế?”.
Ngôn Độ thản nhiên đáp: “Cơm hộp không đảm bảo vệ sinh”.
Hàn Cẩm Thư đờ người một lúc lại nói: “Chỉ cần anh nói một câu thì tổng giám đốc khách sạn 5 sao bên cạnh sẽ tự giao mì đến luôn. Nếu thật sự không được, hay em chạy sang đó mua một phần đem về cho anh nhé?”.
Vừa dứt lời, Ngôn Độ làm như không nghe thấy, tầm mắt thong thả chuyển từ khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư sang bàn bệ bếp sau lưng cô. Anh khẽ hất cằm, giọng điệu bình tĩnh: “Nước sôi rồi”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư muốn quắc mắt mắng anh nhưng không dám, chỉ còn cách bày tỏ đã hiểu ý của ông lớn này. Cô xoay người lại, thả mì vào nồi nước sôi.
Đũa khuấy điên đảo sợi mì trong nồi.
Một tay Hàn Cẩm Thư chống nạnh, một tay cầm đũa khuấy mỳ, tránh cho mì bị dính nồi.
Toàn bộ quá trình, Ngôn Độ không hề lên tiếng mà chỉ đứng dựa tường nhìn cô, ánh mắt vô định không rõ cảm xúc.
Mì Dương Xuân khá đơn giản, quen tay là nấu được.
Hàn Cẩm Thư tắt bếp, vớt mì thả vào bát đầy nước canh và gia vị. Cô đeo găng tay, cẩn thận bê bát mì rời khỏi phòng bếp.
Thấy thế, Ngôn Độ đưa tay đỡ lấy.
Hàn Cẩm Thư nghiêng người tránh đi theo bản năng, ngăn cản năm ngón tay thon dài của đối phương, nói: “Anh đứng cách xa một chút, cẩn thận bị bỏng”.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Ngôn Độ khẽ lay động chớp nhoáng.
Hàn Cẩm Thư không hề phát hiện, vừa nói vừa đặt bát mì lên bàn ăn. Làm lụng một lúc trong bếp, cô cảm thấy hơi nóng nên lấy khăn giấy lau mồ hôi, vứt giấy xong lại phẩy tay, nói: “Ngôn tổng ăn từ từ, thiếu gia vị gì phiền anh tự nêm thêm nhé, em đi tắm trước đã”.
Nói xong, cô không đợi anh đáp lại đã cởi tạp đề ném sang bên, sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn.
…
Tắm rửa sấy tóc xong, Hàn Cẩm Thư lấy điện thoại đăng nhập vào trò chơi.
Tìm được khung thoại của Letter, cô lại bắt đầu lảm nhảm với cái hốc cây đã biệt tích nhiều năm:
[Nếu cuộc sống sau khi kết hôn của tôi được viết thành một cuốn sách, nhất định sẽ đặt tên là <<Làm thế nào để chung sống với kẻ điên>>
Lảm nhảm xong, Hàn Cẩm Thư lại thấy vui sướng trở lại.
Lúc đi ra, phòng ăn đã trống trơn, mì không thấy mà bóng dáng của Ngôn Độ cũng không.
Hàn Cẩm Thư vuốt mái tóc xoăn dài mới sấy khô, bước vào phòng bếp, mở tủ bát ra nhìn bỗng ngạc nhiên phát hiện, bát ăn mì đã được rửa sạch sẽ, xếp gọn gàng vào đúng vị trí của nó.
Hàn Cẩm Thư trở về phòng ngủ.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn đầu giường, ánh sáng tối mờ. Ngôn Độ vẫn để trần nửa thân trên dựa vào đầu giường, đang đọc một cuốn sách. Tư thế nhàn tản, mặt mày lãnh đạm, điếu thuốc lá giữa hai ngón tay lặng lẽ cháy tạo ra đốm sáng lờ mờ.
Cô nhìn liếc qua bìa sách.
Tựa cuốn sách là <<Thế giới như là ý chí và biểu tượng>>, phiên bản bìa cứng bằng tiếng Đức, tác giả Arthur Schopenhauer.
Hàn Cẩm Thư ngồi xuống mép giường, chớp mắt kinh ngạc: “Ngôn tổng, anh mà cũng biết rửa bát hả?”.
Ngôn Độ nghe thấy, im lặng hai giây, ánh mắt rời khỏi cuốn sách dần chuyển sang khuôn mặt cô. Ánh mắt đó cứ như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
Ngôn Độ gẩy tàn thuốc, trả lời bằng giọng điệu nhạt nhẽo: “Tay chân đều đầy đủ”.
Hàn Cẩm Thư: “Không phải”.
Hàn Cẩm Thư đổi cách nói khác: “Ý của em là, không ngờ nhân vật lớn như Ngôn tổng đây mà còn biết làm việc nhà đơn giản như rửa bát ấy hả”.
Thần kỳ thật đấy.
Hình tượng Ngôn Độ trong lòng cô vẫn luôn lạnh lùng tàn nhẫn, vô tình quyết tuyệt, xuất thân cao quý, con cưng của trời, nhân vật như vậy dĩ nhiên sẽ không đụng tay vào mấy chuyện vặt vãnh mới phải.
Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ lại rơi vào trầm lặng.
Ngay cả điếu thuốc lá trong tay anh cũng cháy hết.
Ngôn Độ thở ra làn khói trắng, tiện tay dụi tàn thuốc bên cạnh, sau đó vỗ nhẹ một bên giường cạnh mình.
Hàn Cẩm Thư hiểu động tác của anh, do dự vài giây cũng đi qua ngồi bên cạnh anh.
Chớp mắt, mùi gỗ mun lành lạnh xen lẫn mùi thuốc lá len lỏi vào khứu giác, khuôn mặt của anh tiến lại gần cô.
Ngón tay thon dài mát lạnh nâng cằm Hàn Cẩm Thư. Ngôn Độ nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Cẩm Thư, một màu đen tuyền như mực.
Qua giây lát, ngón tay nâng cằm cô thong thả trượt xuống, trượt xuống, men theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ mảnh mai.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như được gia tăng nhiệt độ, nóng bức áp lực tựa như có độc.
Sắc mặt Hàn Cẩm Thư đã đỏ bừng như lửa, môi cũng căng mọng đỏ au. Lý trí mách bảo cô nguy hiểm đang đến gần, thúc giục cô chạy trốn.
Nhưng Ngôn Độ không cho cô cơ hội đó, ngón tay anh quấn lấy một lọn tóc của cô, kéo mái tóc và cả người cô lại gần mình. Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô, nhẹ giọng gằn từng chữ: “Tiểu thư tình, em quả thật không hề hiểu chồng của em”.
Bình luận facebook