Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
Chương 167
CHƯƠNG 167: KHÔNG THỂ SINH
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, gương mặt lạnh lùng của ông ta lập tức dịu xuống, trở nên hiền hậu vô cùng.
“Con gái cục cưng, cuối cùng cũng chịu gọi điện cho ba rồi à.”
Phải đấy, người gọi điện đúng là Cố Tuyết Trâm.
Nhìn thái độ của Cố Hải Sâm cũng biết ông ta phân biệt đối xử giữa hai cô con gái đến mức nào.
“Hừ, nếu như con không gọi điện cho ba, có phải ba tặng công ty cho người khác luôn không?”
Cố Tuyết Trâm nũng nịu chất vấn trong điện thoại.
“Sao lại thế được?”
Cố Tuyết Trâm dỗ dành cô ta.
“Con gái yêu dấu, có phải con đã nghe thấy lời đồn đại gì rồi hay không, sao ba có thể lấy đồ của con đem cho người khác được.”
Cố Tuyết Trâm hừ lạnh: “Còn nói là không có nữa, con nghe nói không ít dự án trong công ty đều đã bị cướp đi hết rồi, đây là ý của con ả Cố Tuyết Trinh đê tiện ấy.”
Cô ta nói dứt lời, gương mặt toát ra vẻ tức giận: “Ba, sao ba có thể để cho ả đó làm như vậy!”
Cố Hải Sâm nghe cô ta nói thế bèn biết ngay cô ta đang nhắc đến chuyện gì.
“Con gái cục cưng, con bình tĩnh nghe ba giải thích trước đã, được không?”
Ông ta an ủi con gái, kiên nhẫn đến kỳ lạ.
Nếu như Cố Tuyết Trinh có mặt ở đây, chỉ e là sẽ hiểu lầm ông ta bị quỷ ám.
Mặc dù Cố Tuyết Trâm tỏ vẻ bất mãn, có điều ông ta vẫn an ủi cô ta, lạnh giọng mà nói: “Được rồi, con cho ba cơ hội giải thích, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Cố Hải Sâm nghe thấy thế, ông ta bèn kể lại thiệt hại trong công ty cho cô ta nghe.
Cuối cùng còn không quên hạ nhục Cố Tuyết Trinh.
“Nói đến cùng cũng là do con nhỏ đê tiện ấy không biết cách lung lạc lòng người, không thu phục được Phong Diệp Chương.”
Ông ta nói đến đây bèn khựng như thể nghĩ đến điều gì, rồi tiếp tục cười bảo: “Mặc dù lần này công ty bị tổn hại nặng nề, nhưng ba cũng không phải là hạng vô dụng, dự án mà ba cho đều là ruồi nhặng, không đáng bao nhiêu tiền, không tính là tổn thất nặng nề, quan trọng nhất là giữ gìn được sự cân bằng bây giờ, đợi đến khi con trở về thì tất cả đều là của con hết, kể cả Phong Diệp Chương cũng thế, không chạy đi đâu được.”
Cố Tuyết Trâm nghe xong, cô ta cũng hiểu ý của ba mình.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô ta không nói thêm điều gì, chỉ kể cho Cố Hải Sâm nghe về tình hình gần đây của mình.
Còn Cố Tuyết Trinh lại không hề biết Cố Tuyết Trâm gọi điện thoại về.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô bèn vùi đầu vào công việc.
Tối ngày hôm ấy, Phong Diệp Chương trở về nhà, biết được Cố Tuyết Trinh đã theo bà Phong đi bệnh viện vào ban sáng, anh tùy tiện hỏi thăm tình hình.
“Kiểm tra sao rồi?”
Cố Tuyết Trinh ngẩn người rồi mới đáp: “Không rõ nữa, nói là ngày mai mới có kết quả.”
Phong Diệp Chương gật đầu, chẳng nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, một người đi vẽ bản thiết kế, một người làm việc trong văn phòng, trông có vẻ ấm cúng vô cùng.
Đợi đến ngày hôm sau, hai người vừa mới ngủ dậy thì bà Phong đã cử thím Vương sang nhà.
“Cậu chủ, mợ chủ, bà chủ mời hai người sang nhà chính ăn sáng.”
Phong Diệp Chương nhíu mày, lúc anh định hỏi thêm chuyện gì đó thì thím Vương nói tiếp như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Bà chủ nói ông cụ cũng có ở đó, bà dặn cậu chủ và mợ chủ đừng để ông cụ đợi lâu.”
Hai người không còn cách nào khác, chỉ đành nuốt những lời lẽ muốn nói xuống rồi gật đầu ra hiệu: “Tôi biết rồi, lát nữa chúng tôi sẽ qua đó ngay.”
Thím Vương nhận được đáp án chính xác bèn gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.
Đợi đến khi bà ta đã đi khuất, Cố Tuyết Trinh nhìn Phong Diệp Chương trong vô thức, cô thường cảm thấy rằng bà ta gọi hai người đến chẳng phải vì chuyện gì tốt.
“Anh nói xem mẹ gọi hai chúng ta sang đó làm gì?”
Cô tò mò mà hỏi, Phong Diệp Chương chỉ lắc đầu.
“Không biết nữa, nhưng cứ sang đó rồi biết ngay. Đi thôi, đừng để ông nội đợi chúng ta.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô cũng đành gật đầu đi theo anh.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến nhà chính, rồi thấy mọi người đều đã ngồi trong phòng khách.
Ông cụ thấy hai đứa cháu của mình đã đến, bèn nhíu mày nhìn bà Phong: “Con dâu cả, mới sáng sớm con gọi mọi người đến là có gì muốn nói?”
Bà Phong nghe thấy thế, chỉ liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhận thấy ánh mắt của bà ta là biết ngay chuyện có liên quan đến mình.
Lúc cô đang đoán xem bà ta định nói gì thì đã nghe thấy bà Phong nói: “Ba, không phải hôm trước con nói là đưa Tuyết Trâm đi kiểm tra sao? Hôm qua mẹ con con đã đi rồi, hôm nay cũng đã nhận được kết quả, chỉ có điều con không thể không gọi mọi người đến để thông báo kết quả này.”
Sau khi nghe thấy thế, ánh mắt của mọi người đều toát ra vẻ ngạc nhiên.
Ông cụ Phong và Phong Diệp Chương đều giật mình, chỉ có Phong Thùy Bích vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng cô ta cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha đợi xem kịch hay.
Nhưng Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế lại thở phào một hơi.
Bởi vì cô biết bà Phong định nói gì.
Nghĩ đến đây, cô bèn vờ ra vẻ căng thẳng.
“Lẽ nào thật sự xảy ra vấn đề sao?”
Bà Phong thấy cô bất an, trong mắt toát ra vẻ đắc ý, nhưng rồi mau chóng dằn lại.
Bà ta không quan tâm đến Cố Tuyết Trinh mà chỉ cầm báo cáo trên bàn lên, nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “May mà tôi nhờ bạn mình kiểm tra lại, chứ bằng không việc liên quan đến hương hỏa nhà tôi, cô không gánh nổi đâu!”
Sau khi nói dứt lời, bà ta liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, rồi mới quay sang nói với ông cụ: “Ba, đây báo cáo mà bệnh viện gửi đến trong ngày hôm nay, ba xem đi.”
Ông cụ Phong nghe thấy thế, ông ngồi im chỉ liếc nhìn Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhìn thấy thế bèn cầm bản báo cáo lên.
Nhất thời tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh, đương nhiên ngoại trừ Cố Tuyết Trinh.
Dù gì cô đã biết nội dung của bản báo cáo này rồi, chắc chắn là viết cô không thể sinh hay gì đấy.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, cho dù bà Phong chắc chắn rằng cô không thể sinh, thế thì Cố Hải Sâm cũng sẽ tìm cách chứng minh rằng cô có thể sinh đẻ mà thôi.
Nếu như là thế, cô cũng phải làm ra vẻ căng thẳng, đợi chờ bà Phong mất mặt.
Nào ngờ cô vẫn còn chưa kịp đợi bà Phong làm khó làm dễ mình, mà giọng nói đầy thắc mắc của Phong Diệp Chương đã vang lên.
“Mẹ, có phải mẹ nhầm lẫn gì không, báo cáo nói là rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.”
Sau khi nói dứt lời, anh quay sang nhìn bà Phong.
“Sao lại thế được?”
Bà Phong kinh ngạc.
Đến Phong Thùy Bích đang xem kịch hay cũng sững sờ, nụ cười cứng đờ trên gương mặt.
Ông cụ Phong thấy sắc mặt bà ta có vẻ kỳ lạ, bèn kêu Phong Diệp Chương cầm báo cáo qua ông xem.
“Đúng là không có vấn đề gì cả, con dâu cả, có phải con nhầm lẫn rồi không.
Ông cụ Phong và Phong Tú đều xác nhận rồi nhìn về phía bà Phong.
Bà Phong không dám tin vào mắt nhìn, vội vàng giật bản báo cáo trên tay Phong Tú sang xem.
“Sao lại thế này?”
Bà ta nhìn hai chữ khỏe mạnh trên bản báo cáo, cả người đều cứng đờ.
Đợi đến khi bà ta giật mình tỉnh táo lại, gương mặt sa sầm xuống.
Những người khác nhìn thấy gương mặt của bà ta như thế bèn cảm thấy lạ lùng.
“Con dâu cả, chuyện này là sao?”
Ông cụ Phong hỏi tiếp.
Bà Phong nghe thấy thế, nghĩ đến những lời mình vừa nói ban nãy, bà ta cứng miệng: “Có thể là con nhìn nhầm rồi.”
Bà ta ráng đè chuyện này xuống, nhưng sao Cố Tuyết Trinh có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế.
Cô cố tình tỏ vẻ quan tâm: “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Sao trông mẹ có vẻ không vui vậy?”
Bà Phong nghe cô nói vậy mới cắn răng nghiến lợi, nhưng có ông cụ ở đây, bà ta chỉ có thể mỉm cười bảo là không có chuyện gì cả.
CHƯƠNG 167: KHÔNG THỂ SINH
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, gương mặt lạnh lùng của ông ta lập tức dịu xuống, trở nên hiền hậu vô cùng.
“Con gái cục cưng, cuối cùng cũng chịu gọi điện cho ba rồi à.”
Phải đấy, người gọi điện đúng là Cố Tuyết Trâm.
Nhìn thái độ của Cố Hải Sâm cũng biết ông ta phân biệt đối xử giữa hai cô con gái đến mức nào.
“Hừ, nếu như con không gọi điện cho ba, có phải ba tặng công ty cho người khác luôn không?”
Cố Tuyết Trâm nũng nịu chất vấn trong điện thoại.
“Sao lại thế được?”
Cố Tuyết Trâm dỗ dành cô ta.
“Con gái yêu dấu, có phải con đã nghe thấy lời đồn đại gì rồi hay không, sao ba có thể lấy đồ của con đem cho người khác được.”
Cố Tuyết Trâm hừ lạnh: “Còn nói là không có nữa, con nghe nói không ít dự án trong công ty đều đã bị cướp đi hết rồi, đây là ý của con ả Cố Tuyết Trinh đê tiện ấy.”
Cô ta nói dứt lời, gương mặt toát ra vẻ tức giận: “Ba, sao ba có thể để cho ả đó làm như vậy!”
Cố Hải Sâm nghe cô ta nói thế bèn biết ngay cô ta đang nhắc đến chuyện gì.
“Con gái cục cưng, con bình tĩnh nghe ba giải thích trước đã, được không?”
Ông ta an ủi con gái, kiên nhẫn đến kỳ lạ.
Nếu như Cố Tuyết Trinh có mặt ở đây, chỉ e là sẽ hiểu lầm ông ta bị quỷ ám.
Mặc dù Cố Tuyết Trâm tỏ vẻ bất mãn, có điều ông ta vẫn an ủi cô ta, lạnh giọng mà nói: “Được rồi, con cho ba cơ hội giải thích, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Cố Hải Sâm nghe thấy thế, ông ta bèn kể lại thiệt hại trong công ty cho cô ta nghe.
Cuối cùng còn không quên hạ nhục Cố Tuyết Trinh.
“Nói đến cùng cũng là do con nhỏ đê tiện ấy không biết cách lung lạc lòng người, không thu phục được Phong Diệp Chương.”
Ông ta nói đến đây bèn khựng như thể nghĩ đến điều gì, rồi tiếp tục cười bảo: “Mặc dù lần này công ty bị tổn hại nặng nề, nhưng ba cũng không phải là hạng vô dụng, dự án mà ba cho đều là ruồi nhặng, không đáng bao nhiêu tiền, không tính là tổn thất nặng nề, quan trọng nhất là giữ gìn được sự cân bằng bây giờ, đợi đến khi con trở về thì tất cả đều là của con hết, kể cả Phong Diệp Chương cũng thế, không chạy đi đâu được.”
Cố Tuyết Trâm nghe xong, cô ta cũng hiểu ý của ba mình.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô ta không nói thêm điều gì, chỉ kể cho Cố Hải Sâm nghe về tình hình gần đây của mình.
Còn Cố Tuyết Trinh lại không hề biết Cố Tuyết Trâm gọi điện thoại về.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô bèn vùi đầu vào công việc.
Tối ngày hôm ấy, Phong Diệp Chương trở về nhà, biết được Cố Tuyết Trinh đã theo bà Phong đi bệnh viện vào ban sáng, anh tùy tiện hỏi thăm tình hình.
“Kiểm tra sao rồi?”
Cố Tuyết Trinh ngẩn người rồi mới đáp: “Không rõ nữa, nói là ngày mai mới có kết quả.”
Phong Diệp Chương gật đầu, chẳng nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, một người đi vẽ bản thiết kế, một người làm việc trong văn phòng, trông có vẻ ấm cúng vô cùng.
Đợi đến ngày hôm sau, hai người vừa mới ngủ dậy thì bà Phong đã cử thím Vương sang nhà.
“Cậu chủ, mợ chủ, bà chủ mời hai người sang nhà chính ăn sáng.”
Phong Diệp Chương nhíu mày, lúc anh định hỏi thêm chuyện gì đó thì thím Vương nói tiếp như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Bà chủ nói ông cụ cũng có ở đó, bà dặn cậu chủ và mợ chủ đừng để ông cụ đợi lâu.”
Hai người không còn cách nào khác, chỉ đành nuốt những lời lẽ muốn nói xuống rồi gật đầu ra hiệu: “Tôi biết rồi, lát nữa chúng tôi sẽ qua đó ngay.”
Thím Vương nhận được đáp án chính xác bèn gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.
Đợi đến khi bà ta đã đi khuất, Cố Tuyết Trinh nhìn Phong Diệp Chương trong vô thức, cô thường cảm thấy rằng bà ta gọi hai người đến chẳng phải vì chuyện gì tốt.
“Anh nói xem mẹ gọi hai chúng ta sang đó làm gì?”
Cô tò mò mà hỏi, Phong Diệp Chương chỉ lắc đầu.
“Không biết nữa, nhưng cứ sang đó rồi biết ngay. Đi thôi, đừng để ông nội đợi chúng ta.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô cũng đành gật đầu đi theo anh.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến nhà chính, rồi thấy mọi người đều đã ngồi trong phòng khách.
Ông cụ thấy hai đứa cháu của mình đã đến, bèn nhíu mày nhìn bà Phong: “Con dâu cả, mới sáng sớm con gọi mọi người đến là có gì muốn nói?”
Bà Phong nghe thấy thế, chỉ liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhận thấy ánh mắt của bà ta là biết ngay chuyện có liên quan đến mình.
Lúc cô đang đoán xem bà ta định nói gì thì đã nghe thấy bà Phong nói: “Ba, không phải hôm trước con nói là đưa Tuyết Trâm đi kiểm tra sao? Hôm qua mẹ con con đã đi rồi, hôm nay cũng đã nhận được kết quả, chỉ có điều con không thể không gọi mọi người đến để thông báo kết quả này.”
Sau khi nghe thấy thế, ánh mắt của mọi người đều toát ra vẻ ngạc nhiên.
Ông cụ Phong và Phong Diệp Chương đều giật mình, chỉ có Phong Thùy Bích vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.
Nhưng cô ta cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha đợi xem kịch hay.
Nhưng Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế lại thở phào một hơi.
Bởi vì cô biết bà Phong định nói gì.
Nghĩ đến đây, cô bèn vờ ra vẻ căng thẳng.
“Lẽ nào thật sự xảy ra vấn đề sao?”
Bà Phong thấy cô bất an, trong mắt toát ra vẻ đắc ý, nhưng rồi mau chóng dằn lại.
Bà ta không quan tâm đến Cố Tuyết Trinh mà chỉ cầm báo cáo trên bàn lên, nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “May mà tôi nhờ bạn mình kiểm tra lại, chứ bằng không việc liên quan đến hương hỏa nhà tôi, cô không gánh nổi đâu!”
Sau khi nói dứt lời, bà ta liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, rồi mới quay sang nói với ông cụ: “Ba, đây báo cáo mà bệnh viện gửi đến trong ngày hôm nay, ba xem đi.”
Ông cụ Phong nghe thấy thế, ông ngồi im chỉ liếc nhìn Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhìn thấy thế bèn cầm bản báo cáo lên.
Nhất thời tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh, đương nhiên ngoại trừ Cố Tuyết Trinh.
Dù gì cô đã biết nội dung của bản báo cáo này rồi, chắc chắn là viết cô không thể sinh hay gì đấy.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, cho dù bà Phong chắc chắn rằng cô không thể sinh, thế thì Cố Hải Sâm cũng sẽ tìm cách chứng minh rằng cô có thể sinh đẻ mà thôi.
Nếu như là thế, cô cũng phải làm ra vẻ căng thẳng, đợi chờ bà Phong mất mặt.
Nào ngờ cô vẫn còn chưa kịp đợi bà Phong làm khó làm dễ mình, mà giọng nói đầy thắc mắc của Phong Diệp Chương đã vang lên.
“Mẹ, có phải mẹ nhầm lẫn gì không, báo cáo nói là rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.”
Sau khi nói dứt lời, anh quay sang nhìn bà Phong.
“Sao lại thế được?”
Bà Phong kinh ngạc.
Đến Phong Thùy Bích đang xem kịch hay cũng sững sờ, nụ cười cứng đờ trên gương mặt.
Ông cụ Phong thấy sắc mặt bà ta có vẻ kỳ lạ, bèn kêu Phong Diệp Chương cầm báo cáo qua ông xem.
“Đúng là không có vấn đề gì cả, con dâu cả, có phải con nhầm lẫn rồi không.
Ông cụ Phong và Phong Tú đều xác nhận rồi nhìn về phía bà Phong.
Bà Phong không dám tin vào mắt nhìn, vội vàng giật bản báo cáo trên tay Phong Tú sang xem.
“Sao lại thế này?”
Bà ta nhìn hai chữ khỏe mạnh trên bản báo cáo, cả người đều cứng đờ.
Đợi đến khi bà ta giật mình tỉnh táo lại, gương mặt sa sầm xuống.
Những người khác nhìn thấy gương mặt của bà ta như thế bèn cảm thấy lạ lùng.
“Con dâu cả, chuyện này là sao?”
Ông cụ Phong hỏi tiếp.
Bà Phong nghe thấy thế, nghĩ đến những lời mình vừa nói ban nãy, bà ta cứng miệng: “Có thể là con nhìn nhầm rồi.”
Bà ta ráng đè chuyện này xuống, nhưng sao Cố Tuyết Trinh có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế.
Cô cố tình tỏ vẻ quan tâm: “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Sao trông mẹ có vẻ không vui vậy?”
Bà Phong nghe cô nói vậy mới cắn răng nghiến lợi, nhưng có ông cụ ở đây, bà ta chỉ có thể mỉm cười bảo là không có chuyện gì cả.
Bình luận facebook