Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-189
Chương 190
CHƯƠNG 190: NGAY CẢ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ CŨNG KHÔNG KHỐNG CHẾ ĐƯỢC
Phong Diệp Chương nghe thế, liếc cô một cái trầm giọng nói: “Lái xe nói em xảy ra chuyện.”
Thì ra lái xe thừa dịp Cố Tuyết Trinh làm thủ tục ở cục cảnh sát gọi điện thoại báo cáo cho Phong Diệp Chương.
Anh tròn mắt nhìn vết thương trên chân Cố Tuyết Trinh, dò hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thương thế của em sao rồi?”
Đang nói, giọng của Mộ Triều Ca vang lên sau lưng hai người
“Diệp Chương, cô Cố không sao chứ?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, không khỏi khẽ giật mình, khóe miệng vui vẻ lập tức đông cứng lại.
Quả nhiên, bọn họ ở cùng nhau.
Nghĩ như vậy, đáy mắt cô hiện lên sự phức tạp khó nói.
Mà Mộ Triều Ca xem như lúc này mới nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, lần nữa ân cần dò hỏi: “Thì ra cô Cố cũng ở đây, vừa rồi nghe nói cô có chuyện, không sao chứ?”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, nhếch khóe miệng nói: “Không sao, lái xe trong nhà chuyện bé xé to.”
Cô nói xong, khấp khiễn giãy ra khỏi Phong Diệp Chương, cũng không muốn nói nhiều chuyện buổi tối.
Phong Diệp Chương nhíu mày nhìn cô, lập tức phát hiện cô không vui.
Nhưng anh không rõ vì sao cô không vui.
Nghĩ không ra đơn giản anh không nghĩ nữa, nghiêng đầu nhìn y tá đang đợi một bên.
“Cần nằm viện không?”
Y tá sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không tổn thương đến xương cốt, không cần nằm viện, chỉ cần thay thuốc đúng giờ là được.”
Phong Diệp Chương gật đầu, nghiêng đầu nói với Cố Tuyết Trinh: “Về đi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đi ra cửa, nhưng cô không đi được vài bước đã không nhịn được dừng lại, hít một hơi lạnh.
Lúc cô bị thương cũng không biết đau thế nào, nhưng sau khi bôi thuốc, động một chút cô cũng cảm giác như kim chân, đau đến mức hít khí lạnh.
Mộ Triều Ca thấy thế, hảo tâm dò hỏi: “Cô Cố, có cần mượn một chiếc xe lăn không?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, cũng không định cậy mạnh, lúc cô đang chuẩn bị gật đầu thì cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên.
“YAA.A.A.. – – ”
Cô kinh hô một tiếng, vô thức ôm Phong Diệp Chương đang ôm công chúa cô.
Lúc đó Cố Tuyết Trinh và Mộ Triều Ca đều ngẩn cả người.
Phong Diệp Chương chỉ quét mắt nhìn người trước ngực nói: “Về đi.”
Dứt lời, anh bước đi trước.
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, phiền muộn trong lòng cũng bị quét sạch.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, yên tâm dựa vào lòng anh, khóe mắt nhịn không được quét về phía Mộ Triều Ca sau lưng bọn họ.
Chỉ là ngọn đèn đêm của bệnh viện cũng không sáng ngời, làm cô có chút nhìn không rõ.
Mộ Triều Ca cũng không phát hiện ánh mắt của Cố Tuyết Trinh, cô ta sững sờ một lúc rồi cũng đi theo.
Nhưng mà đáy mắt có chút thâm ý với bóng lưng của hai người.
Sau đó ba người lên xe, chạy về nhà họ Phong.
Trên đường, ba người câu được câu không nói chuyện, không khí rõ ràng hòa hợp, nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Có lẽ vì bọn họ nói chuyện một lúc, chủ đề lại đổi thành thứ cô không hiểu, chỉ có thể nghe.
Cũng may không lâu đã đến nhà họ Phong.
“Diệp Chương, thời gian không còn sớm, anh đưa cô Cố về trước, phương án STG hôm khác chúng ta bàn sau.”
Mộ Triều Ca tự nhiên xuống xe, tạm biệt Cố Tuyết Trinh: “Tạm biệt cô Cố.”
Cố Tuyết Trinh chẳng hiểu sao nghe thấy có chút kỳ quái, giống như Phong Diệp Chương là cô ta tặng cho cô. .
Cô lắc đầu trong lòng, vứt bỏ lỗi giác quái dị đi, lúc này mới lễ phép gật đầu, nói tạm biệt với cô ta.
“Tạm biệt cô Mộ.”
Phong Diệp Chương cũng gật đầu với Mộ Triều Ca: “Ngày mai gặp.”
Mộ Triều Ca gật đầu, chợt đưa mắt nhìn Phong Diệp Chương ôm Cố Tuyết Trinh rời đi.
Bọn họ rời đi, vẻ mặt của Mộ Triều Ca cũng thay đổi khác thường.
Đáng tiếc bọn Cố Tuyết Trinh không ai nhìn thấy
Hai người trở về tân phòng, Phong Diệp Chương trực tiếp ôm Cố Tuyết Trinh về phòng, đặt lên sofa.
Anh nhìn miệng vết thương Cố Tuyết Trinh băng bó, ở trên cái đùi trắng nõn vô cùng chướng mắt, ảnh hưởng đến mỹ quan.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên nhận ra ánh mắt của anh, xấu hổ rút chân về.
“Anh nhìn cái gì?”
Phong Diệp Chương nghe thế, lúc này mới thu ánh mắt lại.
Chỉ thấy gương mặt cô chẳng biết lúc nào ửng hồng lên, nhìn rất đẹp, làm anh không kịp được đến gần.
Cố Tuyết Trinh nhìn gương mặt đẹp càng ngày càng sợ, trong lòng sợ hãi, vô thức nhắm mắt.
Quả nhiên một giây sau, trên môi bị hơi lạnh chạm vào, sau đó là nụ hôn vô tận.
Hai người ôm chặt nhau, khát vọng nhau.
Ngay lúc Phong Diệp Chương muốn có động tác tiếp theo, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của Cố Tuyết Trinh.
Chỉ một chút, đau đớn làm Cố Tuyết Trinh lâm vào cao trào hoàn hồn, cô lại hít một hơi lạnh, lý trí của Phong Diệp Chương tỉnh lại.
Anh ôm Cố Tuyết Trinh, nhìn gương mặt đau đớn của cô, hít sâu một hơi, thừa lời nói: “Lần này thấy em bị thương, bỏ qua cho em, đến lúc em khỏe lại đền bù gấp đôi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, chợt hiểu ý trong lời nói của anh, lập tức ngượng ngùng.
Phong Diệp Chương nhìn, cười khẽ một tiếng, chợt ngồi dậy, nhìn thời gian đầu giường, lại cười nói: “Thời gian không sớm nữa, em có muốn tôi giúp em rửa mặt không?”
Anh nói xong, quét mắt nhìn chân bị thương của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên là biết anh sợ mình không tiện, nhưng mà vừa nói lời đó, lúc này cô đâu dám để anh giúp mình, chỉ sợ chờ mình tốt lên, anh lại lăn lộn mình đến chết.
“Không cần, em có thể tự làm.”
Cô liên tục lắc đầu, nói xong, chạy trối chết vào phòng tắm.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng của cô biến mất, bật cười lan ra cả khóe môi.
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, tiếng của quản gia vang lên bên ngoài.
“Cậu chủ, lái xe đã trở lại, nói có chuyện cần báo cáo..”
Phong Diệp Chương nghe thế, đứng dậy theo quản gia đi gặp lái xe kia.
“Cậu chủ, theo phân phó của cậu, chúng tôi tra mấy tên côn đồ này, phát hiện có người sau lưng sai sử bọn họ mới đụng đến mợ chủ, về phần người sau lưng này, chúng tôi tra tài khoản gửi tiền, phát hiện đối phương chuyển khoản nhiều lần, rất khó tra ra được.”
Lái xe báo cáo chi tiết, Phong Diệp Chương nghe xong nhíu chặt lông mày
Anh nhìn lái xe, lạnh giọng sắp xếp: “Mặc kệ là khó thế nào, tiếp tục tra, tôi muốn xem xem ai dám động đến người của nhà họ Phong!”
Lái xe gật đầu, nhận lệnh rời đi.
…
Cùng lúc đó, nhà họ Lục.
Lục Kim Yến vừa nhận điện thoại của trợ lý, biết bọn côn đồ không thành công.
“Một đám phế vật, đến một người phụ nữ cũng không khống chế nổi!”
Cô ta tức giận thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại, mà trợ lý trong điện thoại lại có chút lo lắng.
“Tiểu thư, chuyện lần này, chúng ta kinh động đến Phong Diệp Chương, anh ta có thể tra đến chỗ chúng ta không?”
Lục Kim Yến nghe như thế, lý trí xúc động khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.
“Yên tâm, anh ta không tra được, hơn nữa dù anh ta tra được cái gì, cũng tuyệt đối không tra đến chúng ta, anh vẫn cứ tiếp tục theo dõi Cố Tuyết Trinh, tìm cơ hội ra tay!”
Cô ta không chút để ý hạ lệnh lần nữa.
Lần này để con tiện nhân kia may mắn chạy thoát, thật là hời mà.
Lần sau cô ta sẽ không dễ dàng chạy thoát như thế nữa đâu!
CHƯƠNG 190: NGAY CẢ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ CŨNG KHÔNG KHỐNG CHẾ ĐƯỢC
Phong Diệp Chương nghe thế, liếc cô một cái trầm giọng nói: “Lái xe nói em xảy ra chuyện.”
Thì ra lái xe thừa dịp Cố Tuyết Trinh làm thủ tục ở cục cảnh sát gọi điện thoại báo cáo cho Phong Diệp Chương.
Anh tròn mắt nhìn vết thương trên chân Cố Tuyết Trinh, dò hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thương thế của em sao rồi?”
Đang nói, giọng của Mộ Triều Ca vang lên sau lưng hai người
“Diệp Chương, cô Cố không sao chứ?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, không khỏi khẽ giật mình, khóe miệng vui vẻ lập tức đông cứng lại.
Quả nhiên, bọn họ ở cùng nhau.
Nghĩ như vậy, đáy mắt cô hiện lên sự phức tạp khó nói.
Mà Mộ Triều Ca xem như lúc này mới nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, lần nữa ân cần dò hỏi: “Thì ra cô Cố cũng ở đây, vừa rồi nghe nói cô có chuyện, không sao chứ?”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, nhếch khóe miệng nói: “Không sao, lái xe trong nhà chuyện bé xé to.”
Cô nói xong, khấp khiễn giãy ra khỏi Phong Diệp Chương, cũng không muốn nói nhiều chuyện buổi tối.
Phong Diệp Chương nhíu mày nhìn cô, lập tức phát hiện cô không vui.
Nhưng anh không rõ vì sao cô không vui.
Nghĩ không ra đơn giản anh không nghĩ nữa, nghiêng đầu nhìn y tá đang đợi một bên.
“Cần nằm viện không?”
Y tá sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không tổn thương đến xương cốt, không cần nằm viện, chỉ cần thay thuốc đúng giờ là được.”
Phong Diệp Chương gật đầu, nghiêng đầu nói với Cố Tuyết Trinh: “Về đi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đi ra cửa, nhưng cô không đi được vài bước đã không nhịn được dừng lại, hít một hơi lạnh.
Lúc cô bị thương cũng không biết đau thế nào, nhưng sau khi bôi thuốc, động một chút cô cũng cảm giác như kim chân, đau đến mức hít khí lạnh.
Mộ Triều Ca thấy thế, hảo tâm dò hỏi: “Cô Cố, có cần mượn một chiếc xe lăn không?”
Cố Tuyết Trinh nghe thế, cũng không định cậy mạnh, lúc cô đang chuẩn bị gật đầu thì cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên.
“YAA.A.A.. – – ”
Cô kinh hô một tiếng, vô thức ôm Phong Diệp Chương đang ôm công chúa cô.
Lúc đó Cố Tuyết Trinh và Mộ Triều Ca đều ngẩn cả người.
Phong Diệp Chương chỉ quét mắt nhìn người trước ngực nói: “Về đi.”
Dứt lời, anh bước đi trước.
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, phiền muộn trong lòng cũng bị quét sạch.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, yên tâm dựa vào lòng anh, khóe mắt nhịn không được quét về phía Mộ Triều Ca sau lưng bọn họ.
Chỉ là ngọn đèn đêm của bệnh viện cũng không sáng ngời, làm cô có chút nhìn không rõ.
Mộ Triều Ca cũng không phát hiện ánh mắt của Cố Tuyết Trinh, cô ta sững sờ một lúc rồi cũng đi theo.
Nhưng mà đáy mắt có chút thâm ý với bóng lưng của hai người.
Sau đó ba người lên xe, chạy về nhà họ Phong.
Trên đường, ba người câu được câu không nói chuyện, không khí rõ ràng hòa hợp, nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Có lẽ vì bọn họ nói chuyện một lúc, chủ đề lại đổi thành thứ cô không hiểu, chỉ có thể nghe.
Cũng may không lâu đã đến nhà họ Phong.
“Diệp Chương, thời gian không còn sớm, anh đưa cô Cố về trước, phương án STG hôm khác chúng ta bàn sau.”
Mộ Triều Ca tự nhiên xuống xe, tạm biệt Cố Tuyết Trinh: “Tạm biệt cô Cố.”
Cố Tuyết Trinh chẳng hiểu sao nghe thấy có chút kỳ quái, giống như Phong Diệp Chương là cô ta tặng cho cô. .
Cô lắc đầu trong lòng, vứt bỏ lỗi giác quái dị đi, lúc này mới lễ phép gật đầu, nói tạm biệt với cô ta.
“Tạm biệt cô Mộ.”
Phong Diệp Chương cũng gật đầu với Mộ Triều Ca: “Ngày mai gặp.”
Mộ Triều Ca gật đầu, chợt đưa mắt nhìn Phong Diệp Chương ôm Cố Tuyết Trinh rời đi.
Bọn họ rời đi, vẻ mặt của Mộ Triều Ca cũng thay đổi khác thường.
Đáng tiếc bọn Cố Tuyết Trinh không ai nhìn thấy
Hai người trở về tân phòng, Phong Diệp Chương trực tiếp ôm Cố Tuyết Trinh về phòng, đặt lên sofa.
Anh nhìn miệng vết thương Cố Tuyết Trinh băng bó, ở trên cái đùi trắng nõn vô cùng chướng mắt, ảnh hưởng đến mỹ quan.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên nhận ra ánh mắt của anh, xấu hổ rút chân về.
“Anh nhìn cái gì?”
Phong Diệp Chương nghe thế, lúc này mới thu ánh mắt lại.
Chỉ thấy gương mặt cô chẳng biết lúc nào ửng hồng lên, nhìn rất đẹp, làm anh không kịp được đến gần.
Cố Tuyết Trinh nhìn gương mặt đẹp càng ngày càng sợ, trong lòng sợ hãi, vô thức nhắm mắt.
Quả nhiên một giây sau, trên môi bị hơi lạnh chạm vào, sau đó là nụ hôn vô tận.
Hai người ôm chặt nhau, khát vọng nhau.
Ngay lúc Phong Diệp Chương muốn có động tác tiếp theo, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của Cố Tuyết Trinh.
Chỉ một chút, đau đớn làm Cố Tuyết Trinh lâm vào cao trào hoàn hồn, cô lại hít một hơi lạnh, lý trí của Phong Diệp Chương tỉnh lại.
Anh ôm Cố Tuyết Trinh, nhìn gương mặt đau đớn của cô, hít sâu một hơi, thừa lời nói: “Lần này thấy em bị thương, bỏ qua cho em, đến lúc em khỏe lại đền bù gấp đôi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, chợt hiểu ý trong lời nói của anh, lập tức ngượng ngùng.
Phong Diệp Chương nhìn, cười khẽ một tiếng, chợt ngồi dậy, nhìn thời gian đầu giường, lại cười nói: “Thời gian không sớm nữa, em có muốn tôi giúp em rửa mặt không?”
Anh nói xong, quét mắt nhìn chân bị thương của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên là biết anh sợ mình không tiện, nhưng mà vừa nói lời đó, lúc này cô đâu dám để anh giúp mình, chỉ sợ chờ mình tốt lên, anh lại lăn lộn mình đến chết.
“Không cần, em có thể tự làm.”
Cô liên tục lắc đầu, nói xong, chạy trối chết vào phòng tắm.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng của cô biến mất, bật cười lan ra cả khóe môi.
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, tiếng của quản gia vang lên bên ngoài.
“Cậu chủ, lái xe đã trở lại, nói có chuyện cần báo cáo..”
Phong Diệp Chương nghe thế, đứng dậy theo quản gia đi gặp lái xe kia.
“Cậu chủ, theo phân phó của cậu, chúng tôi tra mấy tên côn đồ này, phát hiện có người sau lưng sai sử bọn họ mới đụng đến mợ chủ, về phần người sau lưng này, chúng tôi tra tài khoản gửi tiền, phát hiện đối phương chuyển khoản nhiều lần, rất khó tra ra được.”
Lái xe báo cáo chi tiết, Phong Diệp Chương nghe xong nhíu chặt lông mày
Anh nhìn lái xe, lạnh giọng sắp xếp: “Mặc kệ là khó thế nào, tiếp tục tra, tôi muốn xem xem ai dám động đến người của nhà họ Phong!”
Lái xe gật đầu, nhận lệnh rời đi.
…
Cùng lúc đó, nhà họ Lục.
Lục Kim Yến vừa nhận điện thoại của trợ lý, biết bọn côn đồ không thành công.
“Một đám phế vật, đến một người phụ nữ cũng không khống chế nổi!”
Cô ta tức giận thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại, mà trợ lý trong điện thoại lại có chút lo lắng.
“Tiểu thư, chuyện lần này, chúng ta kinh động đến Phong Diệp Chương, anh ta có thể tra đến chỗ chúng ta không?”
Lục Kim Yến nghe như thế, lý trí xúc động khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.
“Yên tâm, anh ta không tra được, hơn nữa dù anh ta tra được cái gì, cũng tuyệt đối không tra đến chúng ta, anh vẫn cứ tiếp tục theo dõi Cố Tuyết Trinh, tìm cơ hội ra tay!”
Cô ta không chút để ý hạ lệnh lần nữa.
Lần này để con tiện nhân kia may mắn chạy thoát, thật là hời mà.
Lần sau cô ta sẽ không dễ dàng chạy thoát như thế nữa đâu!
Bình luận facebook