Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-199
Chương 200
CHƯƠNG 200: CÓ LIÊN QUAN ĐẾN BÀ TA
Cố Tuyết Trinh còn không biết chuyện này đã truyền đến tai của Phong Diệp Chương.
Dưới sự tác động của Lý Mạn thì chuyện này đã tạm thời lắng lại.
Cô trầm mặc trở lại phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào máy vi tính ở trên bàn, suy nghĩ lung tung.
Theo lý thuyết thì máy tính của cô đã được cài đặt mật khẩu, ngoại trừ cô ra thì không có ai biết, hơn nửa người bình thường cũng sẽ không đụng chạm máy tính của cô.
Chờ đã, Tiểu Bát cũng biết mật khẩu máy tính của cô, bình thường lúc cô bận đến không chịu được thì cũng sẽ kêu cô ta dùng máy tính của mình để xử lý một vài chuyện.
Chẳng lẽ là do Tiểu Bát làm?
Cô không khỏi có chút nghi ngờ, cô càng muốn gọi Tiểu Bát đến để hỏi hơn.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn từ bỏ.
Không nói đến việc suy nghĩ này đều là do chính cô suy đoán, lại không có chứng cứ.
Cô nghĩ đến chứng cứ, bỗng nhiên nhớ đến trong phòng làm việc có camera giám sát, cô chỉ cần tra camera giám sát thì có thể nhìn được hôm đó ai đã đụng vào máy tính của cô, vậy thì biết hung thủ rồi.
Cô nghĩ đến chuyện này thì lập tức đi đến phòng giám sát điều tra hết toàn bộ giám sát của ngày hôm qua, kiểm tra từng cái thật cẩn thận.
Thấy trên màn hình giám sát, tối ngày hôm qua lúc mười giờ có mấy người ở lại công ty tăng ca, nhưng mà cô lại không biết ai đã đi vào phòng làm việc của mình.
Bởi vì phòng làm việc nằm trong phạm vi khu vực được giám sát, cho nên càng gây ra khó khăn cho việc điều tra của cô.
Rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại cô như vậy?
Nhưng cho dù là cô có tra như thế nào cũng không tra ra được chút manh mối nào, mà bên ngoài sắc trời đã muộn rồi, cô không thể không dọn dẹp đồ đạc trở về được.
Cô mệt mỏi ngồi trên xe taxi, vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại.
Xem xét cả một ngày, nhưng mà cô đã không phát hiện được cái gì, mà thời gian cũng chỉ còn lại có hai ngày, trong lúc nhất thời trong lòng của cô nôn nóng không chịu được.
Chờ đến lúc về nhà họ Phong, cô không có sức lực bước xuống xe đi về phía tân phòng.
Chờ đến lúc trở lại nhà, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Phong Diệp Chương đã trở về từ lâu, anh đã tắm rửa và thay quần áo ở nhà xong rồi, trong nháy mắt liền ngu ngơ.
“Anh về rồi hả?”
Cô nâng lên khóe môi lên tiếng chào hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu, sau đó nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, lông mày cau lại.
Anh biết là cả ngày hôm nay Cố Tuyết Trinh đều đang điều tra chuyện bản thảo thiết kế bị lộ ra bên ngoài, nhìn bộ dạng này hình như là tiến triển không thuận lợi.
“Vẫn còn chưa điều tra ra rõ ràng ư?”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, sau khi suy nghĩ thì đoán chắc là anh đang hỏi chuyện bản thảo thiết kế, lắc đầu nói: “Vẫn còn không có tiến triển.” Phong Diệp Chương nhíu mày, thần sắc khó lường làm cho người ta không hiểu được là anh đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tuyết Trinh nhìn anh như thế này, lại nghĩ đến từ sau khi cô bước vào công ty thì có chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng, cô cảm thấy bất đắc dĩ và có lỗi.
“Thật xin lỗi, hình như là em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi, làm công ty biến thành như thế này.”
Phong Diệp Chương thấy cô cúi đầu ủ rũ nói, lập tức có chút không quen.
Trái tim dường như bị nhồi nhét, hơi ngột ngạt.
Ngược lại anh càng thưởng thức bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu của cô.
Nghĩ như vậy, anh quét mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng: “Chắc là em cũng biết rõ tôi không cần xin lỗi, cái tôi cần chính là nhanh chóng tìm ra người đứng sau, nếu không chuyện này làm lớn ra thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty.”
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh cũng biết được, cho nên cũng không dám làm chậm trễ.
“Em biết rồi, em đi tắm cái đây, lát nữa em tiếp tục điều tra.”
Cô nói xong rồi bỏ túi xách ở trong tay xuống, cầm lấy đồ ngủ ở đầu giường đi vào trong phòng tắm.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa phòng tắm, đáy mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Anh xoay người đi vào trong phòng làm việc, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Chuyện lúc sáng tôi kêu cậu điều tra, cậu đã điều tra rõ ràng chưa?”
Hứa Khiêm lập tức báo cáo: “Có manh mối rồi, nhưng mà còn cần chút thời gian nữa, chậm nhất thì ngày mai là có thể điều tra ra rõ ràng.”
Phong Diệp Chương nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Ngày mai tôi muốn biết kết quả.”
Hứa Khiêm nhận mệnh rồi liền cúp điện thoại tiếp tục điều tra.
Phong Diệp Chương cũng đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu công việc ở trên tay.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết là Phong Diệp Chương đã điều tra giúp cho cô.
Cô bước ra từ trong phòng tắm, không thấy được bóng dáng của anh, cũng không để ý. Dù sao thì ở chung lâu như vậy, cô cũng biết cho dù buổi tối Phong Diệp Chương có về nhà sớm thì anh cũng sẽ xử lý công việc ở phòng làm việc một lúc lâu.
Cô lau khô tóc của mình, thấy cũng không còn chuyện gì khác thì mở máy vi tính ra tiếp tục quan sát camera, muốn nhìn xem có nơi nào đã bị cô bỏ sót hay không.
Xem một cái hết hai tiếng đồng hồ, hai mắt của cô cũng bắt đầu chua xót, cô cũng không phát hiện ra nơi nào bị mình bỏ sót, chứ đừng nói chi là có người khả nghi.
Trong lúc nhất thời, cô thấy phiền não.
Cô đứng dậy từ bàn làm việc, dự định đi đến ban công hít thở không khí.
Ở bên ngoài ban công mặc dù là đêm tối, nhưng mà vườn hoa của nhà họ Phong vẫn sáng rực như cũ, ánh đèn mờ nhạt phối hợp với màn đêm tối tăm, ngược lại lại có một phong vị khác.
Cô lẳng lặng nhìn, gió thổi nhẹ, cảm giác bồn chồn dần dần đã bình tĩnh lại.
Mà cô lại suy nghĩ đến chuyện bản thảo thiết kế một lần nữa.
Cô cảm thấy chắc có lẽ là mình đã điều tra sai phương hướng rồi, mặc dù thời gian của email hiện là tối ngày hôm qua, nhưng mà cũng có thể là hôm trước, thậm chí cũng có thể là ba hôm trước.
Dù sao thì bài đăng trên diễn đàn có thể được hẹn giờ.
Nghĩ như vậy, cô lập tức trở về bàn làm việc liên hệ với người trong công ty, kêu bọn họ gửi video giám sát trước đó qua cho cô.
Sau khi video đến tay, cô liền xem video hai ngày trước đó hết một lượt, phát hiện giữa đó người đi ra đi vào phòng làm việc của cô không ít.
Sau khi cô dần dần loại bỏ, cuối cùng cô dừng sự nghi ngờ trên người của một dì quét dọn vệ sinh.
Chỉ nhìn thấy khi bà ta đi vào phòng làm việc của mình thì nhìn trái phải một chút, đặc biệt là động tác nhìn về phía camera hết sức rõ ràng, hiển nhiên chính là muốn làm ra chuyện xấu gì, đó là động tác chột dạ.
Nhất là khi bà ta đi ra thì cũng là như thế này.
Nếu như không phải là bà ta có tật giật mình, vậy thì tại sao lại cứ nhìn vào vị trí camera?
Hơn nữa nếu như bà ta chỉ quét dọn vệ sinh đơn giản, vậy thì cũng phải giống như với những người khác, vẻ mặt tự nhiên.
Có thể nói là dì dọn dẹp này căn bản không xem thường cảnh giác, Cố Tuyết Trinh khẳng định chắc chắn là bà ta có vấn đề.
Nhưng mà cô vẫn nhìn chằm chằm vào video, tìm ra những chi tiết nhỏ một lần nữa.
Lúc cô đang thao tác thì Phong Diệp Chương cũng bước vào từ bên ngoài.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh chăm chú nhìn vào trong máy vi tính, đang không ngừng cắt hình ảnh trên máy tính, anh không khỏi đi đến cúi người xuống kiểm tra.
“Có điều tra ra được cái gì không?”
Cố Tuyết Trinh bị âm thanh đột ngột của anh làm cho giật nảy cả mình.
Cô bất giác nghiêng đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, hương thơm của sữa tắm cũng xộc vào mũi.
Phong Diệp Chương cũng không phát hiện ra cô đang ngây người, cả nửa ngày cô cũng không trả lời lại câu hỏi của mình, nghi hoặc nhìn sang.
“Hửm?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng mũi dễ nghe này thì ảo não hoàn hồn lại.
Cô nhịn không được mà len lén nhìn Phong Diệp Chương một cái.
Thấy trên mặt của anh cũng không có biểu cảm gì khác, nghĩ là chắc anh không phát hiện ra bộ dạng si mê lúc nãy của mình, lập tức thở phào một hơi.
Cô cố kìm nén rung động vào trong lòng, chỉ vào máy tính rồi nói ra phát hiện của mình.
“Có phát hiện rồi, anh nhìn chỗ này thử xem. Dì dọn dẹp này này, đi ra đi vào phòng làm việc của em thì vẻ mặt đều không đúng, so sánh với vẻ tự nhiên của những người khác thì bà ta càng có bộ dạng chột dạ, giống như là làm chuyện xấu gì đó, không ngừng nhìn chằm chằm vào camera của phòng làm việc.”
Cô vừa nói vừa không ngừng phóng to màn hình ra: “Em nghi ngờ là chuyện này có liên quan đến bà ta, cho nên em định cắt đoạn video này ra, dự định ngày mai sẽ bắt đầu điều tra từ chỗ của bà ta.
CHƯƠNG 200: CÓ LIÊN QUAN ĐẾN BÀ TA
Cố Tuyết Trinh còn không biết chuyện này đã truyền đến tai của Phong Diệp Chương.
Dưới sự tác động của Lý Mạn thì chuyện này đã tạm thời lắng lại.
Cô trầm mặc trở lại phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào máy vi tính ở trên bàn, suy nghĩ lung tung.
Theo lý thuyết thì máy tính của cô đã được cài đặt mật khẩu, ngoại trừ cô ra thì không có ai biết, hơn nửa người bình thường cũng sẽ không đụng chạm máy tính của cô.
Chờ đã, Tiểu Bát cũng biết mật khẩu máy tính của cô, bình thường lúc cô bận đến không chịu được thì cũng sẽ kêu cô ta dùng máy tính của mình để xử lý một vài chuyện.
Chẳng lẽ là do Tiểu Bát làm?
Cô không khỏi có chút nghi ngờ, cô càng muốn gọi Tiểu Bát đến để hỏi hơn.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn từ bỏ.
Không nói đến việc suy nghĩ này đều là do chính cô suy đoán, lại không có chứng cứ.
Cô nghĩ đến chứng cứ, bỗng nhiên nhớ đến trong phòng làm việc có camera giám sát, cô chỉ cần tra camera giám sát thì có thể nhìn được hôm đó ai đã đụng vào máy tính của cô, vậy thì biết hung thủ rồi.
Cô nghĩ đến chuyện này thì lập tức đi đến phòng giám sát điều tra hết toàn bộ giám sát của ngày hôm qua, kiểm tra từng cái thật cẩn thận.
Thấy trên màn hình giám sát, tối ngày hôm qua lúc mười giờ có mấy người ở lại công ty tăng ca, nhưng mà cô lại không biết ai đã đi vào phòng làm việc của mình.
Bởi vì phòng làm việc nằm trong phạm vi khu vực được giám sát, cho nên càng gây ra khó khăn cho việc điều tra của cô.
Rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại cô như vậy?
Nhưng cho dù là cô có tra như thế nào cũng không tra ra được chút manh mối nào, mà bên ngoài sắc trời đã muộn rồi, cô không thể không dọn dẹp đồ đạc trở về được.
Cô mệt mỏi ngồi trên xe taxi, vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại.
Xem xét cả một ngày, nhưng mà cô đã không phát hiện được cái gì, mà thời gian cũng chỉ còn lại có hai ngày, trong lúc nhất thời trong lòng của cô nôn nóng không chịu được.
Chờ đến lúc về nhà họ Phong, cô không có sức lực bước xuống xe đi về phía tân phòng.
Chờ đến lúc trở lại nhà, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Phong Diệp Chương đã trở về từ lâu, anh đã tắm rửa và thay quần áo ở nhà xong rồi, trong nháy mắt liền ngu ngơ.
“Anh về rồi hả?”
Cô nâng lên khóe môi lên tiếng chào hỏi.
Phong Diệp Chương gật đầu, sau đó nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, lông mày cau lại.
Anh biết là cả ngày hôm nay Cố Tuyết Trinh đều đang điều tra chuyện bản thảo thiết kế bị lộ ra bên ngoài, nhìn bộ dạng này hình như là tiến triển không thuận lợi.
“Vẫn còn chưa điều tra ra rõ ràng ư?”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, sau khi suy nghĩ thì đoán chắc là anh đang hỏi chuyện bản thảo thiết kế, lắc đầu nói: “Vẫn còn không có tiến triển.” Phong Diệp Chương nhíu mày, thần sắc khó lường làm cho người ta không hiểu được là anh đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tuyết Trinh nhìn anh như thế này, lại nghĩ đến từ sau khi cô bước vào công ty thì có chuyện lớn chuyện nhỏ không ngừng, cô cảm thấy bất đắc dĩ và có lỗi.
“Thật xin lỗi, hình như là em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi, làm công ty biến thành như thế này.”
Phong Diệp Chương thấy cô cúi đầu ủ rũ nói, lập tức có chút không quen.
Trái tim dường như bị nhồi nhét, hơi ngột ngạt.
Ngược lại anh càng thưởng thức bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu của cô.
Nghĩ như vậy, anh quét mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng: “Chắc là em cũng biết rõ tôi không cần xin lỗi, cái tôi cần chính là nhanh chóng tìm ra người đứng sau, nếu không chuyện này làm lớn ra thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty.”
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh cũng biết được, cho nên cũng không dám làm chậm trễ.
“Em biết rồi, em đi tắm cái đây, lát nữa em tiếp tục điều tra.”
Cô nói xong rồi bỏ túi xách ở trong tay xuống, cầm lấy đồ ngủ ở đầu giường đi vào trong phòng tắm.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa phòng tắm, đáy mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Anh xoay người đi vào trong phòng làm việc, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Chuyện lúc sáng tôi kêu cậu điều tra, cậu đã điều tra rõ ràng chưa?”
Hứa Khiêm lập tức báo cáo: “Có manh mối rồi, nhưng mà còn cần chút thời gian nữa, chậm nhất thì ngày mai là có thể điều tra ra rõ ràng.”
Phong Diệp Chương nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Ngày mai tôi muốn biết kết quả.”
Hứa Khiêm nhận mệnh rồi liền cúp điện thoại tiếp tục điều tra.
Phong Diệp Chương cũng đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu công việc ở trên tay.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết là Phong Diệp Chương đã điều tra giúp cho cô.
Cô bước ra từ trong phòng tắm, không thấy được bóng dáng của anh, cũng không để ý. Dù sao thì ở chung lâu như vậy, cô cũng biết cho dù buổi tối Phong Diệp Chương có về nhà sớm thì anh cũng sẽ xử lý công việc ở phòng làm việc một lúc lâu.
Cô lau khô tóc của mình, thấy cũng không còn chuyện gì khác thì mở máy vi tính ra tiếp tục quan sát camera, muốn nhìn xem có nơi nào đã bị cô bỏ sót hay không.
Xem một cái hết hai tiếng đồng hồ, hai mắt của cô cũng bắt đầu chua xót, cô cũng không phát hiện ra nơi nào bị mình bỏ sót, chứ đừng nói chi là có người khả nghi.
Trong lúc nhất thời, cô thấy phiền não.
Cô đứng dậy từ bàn làm việc, dự định đi đến ban công hít thở không khí.
Ở bên ngoài ban công mặc dù là đêm tối, nhưng mà vườn hoa của nhà họ Phong vẫn sáng rực như cũ, ánh đèn mờ nhạt phối hợp với màn đêm tối tăm, ngược lại lại có một phong vị khác.
Cô lẳng lặng nhìn, gió thổi nhẹ, cảm giác bồn chồn dần dần đã bình tĩnh lại.
Mà cô lại suy nghĩ đến chuyện bản thảo thiết kế một lần nữa.
Cô cảm thấy chắc có lẽ là mình đã điều tra sai phương hướng rồi, mặc dù thời gian của email hiện là tối ngày hôm qua, nhưng mà cũng có thể là hôm trước, thậm chí cũng có thể là ba hôm trước.
Dù sao thì bài đăng trên diễn đàn có thể được hẹn giờ.
Nghĩ như vậy, cô lập tức trở về bàn làm việc liên hệ với người trong công ty, kêu bọn họ gửi video giám sát trước đó qua cho cô.
Sau khi video đến tay, cô liền xem video hai ngày trước đó hết một lượt, phát hiện giữa đó người đi ra đi vào phòng làm việc của cô không ít.
Sau khi cô dần dần loại bỏ, cuối cùng cô dừng sự nghi ngờ trên người của một dì quét dọn vệ sinh.
Chỉ nhìn thấy khi bà ta đi vào phòng làm việc của mình thì nhìn trái phải một chút, đặc biệt là động tác nhìn về phía camera hết sức rõ ràng, hiển nhiên chính là muốn làm ra chuyện xấu gì, đó là động tác chột dạ.
Nhất là khi bà ta đi ra thì cũng là như thế này.
Nếu như không phải là bà ta có tật giật mình, vậy thì tại sao lại cứ nhìn vào vị trí camera?
Hơn nữa nếu như bà ta chỉ quét dọn vệ sinh đơn giản, vậy thì cũng phải giống như với những người khác, vẻ mặt tự nhiên.
Có thể nói là dì dọn dẹp này căn bản không xem thường cảnh giác, Cố Tuyết Trinh khẳng định chắc chắn là bà ta có vấn đề.
Nhưng mà cô vẫn nhìn chằm chằm vào video, tìm ra những chi tiết nhỏ một lần nữa.
Lúc cô đang thao tác thì Phong Diệp Chương cũng bước vào từ bên ngoài.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh chăm chú nhìn vào trong máy vi tính, đang không ngừng cắt hình ảnh trên máy tính, anh không khỏi đi đến cúi người xuống kiểm tra.
“Có điều tra ra được cái gì không?”
Cố Tuyết Trinh bị âm thanh đột ngột của anh làm cho giật nảy cả mình.
Cô bất giác nghiêng đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, hương thơm của sữa tắm cũng xộc vào mũi.
Phong Diệp Chương cũng không phát hiện ra cô đang ngây người, cả nửa ngày cô cũng không trả lời lại câu hỏi của mình, nghi hoặc nhìn sang.
“Hửm?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng mũi dễ nghe này thì ảo não hoàn hồn lại.
Cô nhịn không được mà len lén nhìn Phong Diệp Chương một cái.
Thấy trên mặt của anh cũng không có biểu cảm gì khác, nghĩ là chắc anh không phát hiện ra bộ dạng si mê lúc nãy của mình, lập tức thở phào một hơi.
Cô cố kìm nén rung động vào trong lòng, chỉ vào máy tính rồi nói ra phát hiện của mình.
“Có phát hiện rồi, anh nhìn chỗ này thử xem. Dì dọn dẹp này này, đi ra đi vào phòng làm việc của em thì vẻ mặt đều không đúng, so sánh với vẻ tự nhiên của những người khác thì bà ta càng có bộ dạng chột dạ, giống như là làm chuyện xấu gì đó, không ngừng nhìn chằm chằm vào camera của phòng làm việc.”
Cô vừa nói vừa không ngừng phóng to màn hình ra: “Em nghi ngờ là chuyện này có liên quan đến bà ta, cho nên em định cắt đoạn video này ra, dự định ngày mai sẽ bắt đầu điều tra từ chỗ của bà ta.
Bình luận facebook