Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-216
Chương 217
CHƯƠNG 217: KHÔNG ĐƯỢC CHO NGƯỜI NÀO CÓ CƠ HỘI
Nhà họ Lục, Lục Kim Yến cũng biết có mấy người nhìn chằm chằm kết quả, cô ta thấy thời gian có kết quả ngày càng gần thì càng lo lắng khó chịu.
“Ba, rốt cuộc chúng ta có thể mua chuộc bác sĩ bệnh viện kia không?”
Cô ta đi vào phòng làm việc của ba Lục, sốt ruột hỏi.
“Hiện tại khắp nơi trong bệnh viện đều có người nhà họ Phong và anh Diệp Chương, chúng ta phải làm thế nào mới có thể không lộ tẩy?”
Ba Lục nghe cô ta nói thì sắc mặt cũng trầm xuống.
Ông ta biết rõ tình hình trong bệnh viện cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng ông ta cũng không phải không có chuẩn bị.
Ông ta nghĩ vậy thì đáy mắt lướt qua sự tính toán.
“Kim Yến, không cần lo lắng, cho dù bọn họ nhìn chằm chằm thì chúng ta cũng không phải không có cách nào khác.”
Lục Kim Yến nhìn dáng vẻ ba mình đã tính toán xong thì lúc này mới thoáng yên tâm.
“Ba, ba có cách nào sao?”
Cô ta không khỏi tò mò hỏi.
Ba Lục híp mắt cười lạnh: “Con còn nhớ rõ ông bạn già cùng trường với ba không?”
Lục Kim Yến sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Ba muốn nói đến chú Trương Hành đã trở thành chuyên gia nổi tiếng trong giới y học đó sao?”
Ba Lục gật đầu.
“Không sai, ba nghe nói hai ngày nay đúng lúc ông ta đến bệnh viện kia hội chuẩn, mà bác sĩ phụ trách xét nghiệm ADN cho con là học trò của ông ta.”
Lục Kim Yến nghe vậy thì trong lòng đã đoán được kế hoạch của ba mình.
Nhưng cô ta không nói ra mà vui vẻ nhìn về phía ba Lục, chờ ông ta tự nói ra.
“Yên tâm, ba đã nói với chú Trương của con rồi, đến lúc đó kết quả kiểm tra sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”
Ba Lục biết cô ta nghĩ gì trong lòng nên nói kế hoạch ra.
Lục Kim Yến nghe xong, sự lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
“Ba, ba thật tốt.”
Cô ta kéo cánh tay ba Lục làm nũng, đáy mắt tràn đầy chắc chắn.
…
Cùng thời gian, tập đoàn Phong Thị.
Phong Diệp Chương biết tình hình ở bệnh viện thì gọi Hứa Khiêm tới trầm giọng dặn dò.
“Hai ngày này cậu phái người nhìn chằm chằm bên bệnh viện cho tôi, không được cho ai động tay động chân.”
Anh nói đến đây thì nguy hiểm nheo mắt lại: “Đặc biệt là bác sĩ kia, những người tiếp xúc với anh ta cũng phải điều tra cho tôi, không được cho người nào có cơ hội!”
Hứa Khiêm gật đầu, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”
Anh ta nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, nhà họ Phong, thím Vương cũng hỏi bà Phong.
“Bà chủ, kết quả sắp có rồi, chúng ta có định…”
Bà cũng không nói hết lời, nhưng bà biết bà chủ có thể hiểu được ý của mình.
Mà sự thật là vậy.
Bà Phong nghe bà chưa nói xong thì biết bà có ý gì.
Bà ta cụp mắt không suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Bà nói bọn họ thành thật nhìn chằm chằm là được, ai cũng không cho phép động tay động chân.”
Tuy rằng thím Vương khó hiểu vì sao bà Phong dặn dò như thế, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.
Hai ngày tiếp theo trải qua các trận sóng ngầm cuồn cuộn.
Mà hôm nay, cuối cùng cũng tới ngày Trương Hành đến bệnh viện.
Bệnh viện vô cùng coi trọng buổi hội chẩn lần này, viện trưởng tự mình dẫn người tiếp đón, bởi vì bác sĩ kiểm tra là học trò của ông ta nên viện trưởng nói người đó làm trợ lý tạm thời của Trương Hành.
Ngay từ đầu người của bệnh viện đã chú ý hai người.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện hai người chỉ là quan hệ thầy trò, nội dung nói chuyện cũng chỉ liên quan ca bệnh, dần dần không chú ý bọn họ nữa.
Nhưng sau khi bọn họ không còn chú ý nữa thì Trương Hành lập tức phát hiện, đáy mắt lướt qua sự khinh thường, nói bác sĩ đi vào phòng làm việc tạm thời của ông ta.
“Thầy ơi, sao vậy?”
Bác sĩ đi vào cửa, khó hiểu hỏi.
Trương Hành thấy thế thì lập tức nói thẳng yêu cầu của mình.
“Thầy nghe nói em có nhận một đơn xét nghiệm ADN, thầy muốn em thay đổi kết quả, em hiểu ý của thầy không?”
Đôi mắt ông ta nặng nề nhìn bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc nhìn Trương Hành lúng túng.
Anh ta còn chưa mở miệng thì nghe thấy Trương Hành uy hiếp.
“Thầy nhớ cuối năm em muốn được chọn làm mười bác sĩ tiêu biểu, nếu em ngoan ngoãn làm việc thì thầy sẽ chuẩn bị tốt chuyện này cho em, đến lúc đó, chức vụ của em cũng có thể tăng lên.”
Bác sĩ nghe vậy thì lời đã đến bên miệng nói lại không nói nên lời.
Anh ta nhìn Trương Hành lạnh mặt, trong lòng biết rõ anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
“Em biết rồi.”
Cuối cùng, giữa đạo dức và hiện thực thì anh ta chọn hiện thực.
Trương Hành vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của anh ta, sau khi ông ta dặn dò một chút thì cho bác sĩ đi ra ngoài.
Trưa hôm đó kết quả ADN đã có.
Bác sĩ mang kết quả đến phòng làm việc của anh ta trước.
Anh ta nhìn kết quả thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Anh ta kết hợp cuộc nói chuyện với người kia thì hiểu được vì sao thầy muốn anh ta thay đổi kết quả.
Anh ta nghĩ vậy thì ánh mắt nhìn báo cáo tràn đầy phức tạp.
Cũng không biết có phải bởi vì lần đầu tiên anh ta làm chuyện trái đạo đức nghề nghiệp hay không, lúc anh ta thay đổi kết quả thì tay không ngừng run rẩy, mãi vẫn chưa bỏ kết quả vào túi tài liệu được.
Mấy phút trôi qua, anh ta mới làm xong nhưng không biết hành động này động tác đã rơi vào mắt của một y tá đứng ngoài cửa.
Cô ta đang đợi bác sĩ cất kỹ bản báo cáo, lại đợi một lúc nữa mới cụp mắt gõ cửa đi vào.
“Bác sĩ, bệnh nhân vừa tới yêu cầu anh tự mình kiểm tra.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bác sĩ nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy rời đi.
Y tá chờ anh ta đi rồi thì lập tức đi tới bàn làm việc, thay đổi bản báo cáo kia lại lần nữa, sau khi làm xong mọi chuyện thì không hề lo lắng đi ra phòng làm việc.
Mà bản báo cáo ADN đã thay đổi được đưa đến nhà họ Phong vào lúc bốn giờ chiều.
Lúc này tất cả mọi người đang ở nhà họ Phong.
Sắc mặt ông cụ Phong nghiêm túc ngồi đầu, bên tay trái ông là Phong Tú, bên tay phải là Phong Diệp Chương lạnh mặt.
Còn người nhà họ Lục thì ngồi đối diện bọn họ.
Lục Kim Yến ngồi bên cạnh ba mẹ, bởi vì cô ta biết ba mình đã sắp xếp xong nên cũng không lo lắng, ngược lại đáy mắt còn có niềm vui sướng khó che giấu và sự chắc chắn.
Chỉ cần kết quả công bố, anh Diệp Chương nhất định phải cưới cô ta.
Còn Cố Tuyết Trâm, cô ta cũng tuyệt đối không bỏ qua, nhất định phải làm cho cô sống không được, chết cũng không xong!
Cố Tuyết Trinh không biết Lục Kim Yến đã ảo tưởng mình gả vào nhà họ Phong thì sẽ giải quyết mình thế nào.
Cô biết hôm nay là ngày công bố kết quả, nhưng bởi vì chuyện công ty nên cô không thể quay về được.
Vì vậy cô không có tâm trạng làm việc, trong lòng chỉ nghĩ đến kết quả kiểm tra.
Đừng nhìn cô ra vẻ bình tĩnh, yên tâm, thật ra lúc này cô vô cùng lo lắng.
Dù sao cô đã được chứng kiến thủ đoạn của Lục Kim Yến và bà Phong.
Cô nghĩ vậy thì lo lắng đi đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, căng thẳng chờ bọn họ thông báo kết quả.
Thật ra cô không có gì phải lo lắng chuyện này.
Không nói đến chuyện cô ta không phải là Cố Tuyết Trâm, nhưng Cố Hải Sâm cũng tuyệt đối không buông tha cây cổ thụ nhà họ Phong này, để yên nhìn tương lai của Cố Tuyết Trâm bị phá hủy!
CHƯƠNG 217: KHÔNG ĐƯỢC CHO NGƯỜI NÀO CÓ CƠ HỘI
Nhà họ Lục, Lục Kim Yến cũng biết có mấy người nhìn chằm chằm kết quả, cô ta thấy thời gian có kết quả ngày càng gần thì càng lo lắng khó chịu.
“Ba, rốt cuộc chúng ta có thể mua chuộc bác sĩ bệnh viện kia không?”
Cô ta đi vào phòng làm việc của ba Lục, sốt ruột hỏi.
“Hiện tại khắp nơi trong bệnh viện đều có người nhà họ Phong và anh Diệp Chương, chúng ta phải làm thế nào mới có thể không lộ tẩy?”
Ba Lục nghe cô ta nói thì sắc mặt cũng trầm xuống.
Ông ta biết rõ tình hình trong bệnh viện cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng ông ta cũng không phải không có chuẩn bị.
Ông ta nghĩ vậy thì đáy mắt lướt qua sự tính toán.
“Kim Yến, không cần lo lắng, cho dù bọn họ nhìn chằm chằm thì chúng ta cũng không phải không có cách nào khác.”
Lục Kim Yến nhìn dáng vẻ ba mình đã tính toán xong thì lúc này mới thoáng yên tâm.
“Ba, ba có cách nào sao?”
Cô ta không khỏi tò mò hỏi.
Ba Lục híp mắt cười lạnh: “Con còn nhớ rõ ông bạn già cùng trường với ba không?”
Lục Kim Yến sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Ba muốn nói đến chú Trương Hành đã trở thành chuyên gia nổi tiếng trong giới y học đó sao?”
Ba Lục gật đầu.
“Không sai, ba nghe nói hai ngày nay đúng lúc ông ta đến bệnh viện kia hội chuẩn, mà bác sĩ phụ trách xét nghiệm ADN cho con là học trò của ông ta.”
Lục Kim Yến nghe vậy thì trong lòng đã đoán được kế hoạch của ba mình.
Nhưng cô ta không nói ra mà vui vẻ nhìn về phía ba Lục, chờ ông ta tự nói ra.
“Yên tâm, ba đã nói với chú Trương của con rồi, đến lúc đó kết quả kiểm tra sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”
Ba Lục biết cô ta nghĩ gì trong lòng nên nói kế hoạch ra.
Lục Kim Yến nghe xong, sự lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
“Ba, ba thật tốt.”
Cô ta kéo cánh tay ba Lục làm nũng, đáy mắt tràn đầy chắc chắn.
…
Cùng thời gian, tập đoàn Phong Thị.
Phong Diệp Chương biết tình hình ở bệnh viện thì gọi Hứa Khiêm tới trầm giọng dặn dò.
“Hai ngày này cậu phái người nhìn chằm chằm bên bệnh viện cho tôi, không được cho ai động tay động chân.”
Anh nói đến đây thì nguy hiểm nheo mắt lại: “Đặc biệt là bác sĩ kia, những người tiếp xúc với anh ta cũng phải điều tra cho tôi, không được cho người nào có cơ hội!”
Hứa Khiêm gật đầu, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”
Anh ta nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Mà cùng lúc đó, nhà họ Phong, thím Vương cũng hỏi bà Phong.
“Bà chủ, kết quả sắp có rồi, chúng ta có định…”
Bà cũng không nói hết lời, nhưng bà biết bà chủ có thể hiểu được ý của mình.
Mà sự thật là vậy.
Bà Phong nghe bà chưa nói xong thì biết bà có ý gì.
Bà ta cụp mắt không suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Bà nói bọn họ thành thật nhìn chằm chằm là được, ai cũng không cho phép động tay động chân.”
Tuy rằng thím Vương khó hiểu vì sao bà Phong dặn dò như thế, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.
Hai ngày tiếp theo trải qua các trận sóng ngầm cuồn cuộn.
Mà hôm nay, cuối cùng cũng tới ngày Trương Hành đến bệnh viện.
Bệnh viện vô cùng coi trọng buổi hội chẩn lần này, viện trưởng tự mình dẫn người tiếp đón, bởi vì bác sĩ kiểm tra là học trò của ông ta nên viện trưởng nói người đó làm trợ lý tạm thời của Trương Hành.
Ngay từ đầu người của bệnh viện đã chú ý hai người.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện hai người chỉ là quan hệ thầy trò, nội dung nói chuyện cũng chỉ liên quan ca bệnh, dần dần không chú ý bọn họ nữa.
Nhưng sau khi bọn họ không còn chú ý nữa thì Trương Hành lập tức phát hiện, đáy mắt lướt qua sự khinh thường, nói bác sĩ đi vào phòng làm việc tạm thời của ông ta.
“Thầy ơi, sao vậy?”
Bác sĩ đi vào cửa, khó hiểu hỏi.
Trương Hành thấy thế thì lập tức nói thẳng yêu cầu của mình.
“Thầy nghe nói em có nhận một đơn xét nghiệm ADN, thầy muốn em thay đổi kết quả, em hiểu ý của thầy không?”
Đôi mắt ông ta nặng nề nhìn bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc nhìn Trương Hành lúng túng.
Anh ta còn chưa mở miệng thì nghe thấy Trương Hành uy hiếp.
“Thầy nhớ cuối năm em muốn được chọn làm mười bác sĩ tiêu biểu, nếu em ngoan ngoãn làm việc thì thầy sẽ chuẩn bị tốt chuyện này cho em, đến lúc đó, chức vụ của em cũng có thể tăng lên.”
Bác sĩ nghe vậy thì lời đã đến bên miệng nói lại không nói nên lời.
Anh ta nhìn Trương Hành lạnh mặt, trong lòng biết rõ anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
“Em biết rồi.”
Cuối cùng, giữa đạo dức và hiện thực thì anh ta chọn hiện thực.
Trương Hành vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của anh ta, sau khi ông ta dặn dò một chút thì cho bác sĩ đi ra ngoài.
Trưa hôm đó kết quả ADN đã có.
Bác sĩ mang kết quả đến phòng làm việc của anh ta trước.
Anh ta nhìn kết quả thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Anh ta kết hợp cuộc nói chuyện với người kia thì hiểu được vì sao thầy muốn anh ta thay đổi kết quả.
Anh ta nghĩ vậy thì ánh mắt nhìn báo cáo tràn đầy phức tạp.
Cũng không biết có phải bởi vì lần đầu tiên anh ta làm chuyện trái đạo đức nghề nghiệp hay không, lúc anh ta thay đổi kết quả thì tay không ngừng run rẩy, mãi vẫn chưa bỏ kết quả vào túi tài liệu được.
Mấy phút trôi qua, anh ta mới làm xong nhưng không biết hành động này động tác đã rơi vào mắt của một y tá đứng ngoài cửa.
Cô ta đang đợi bác sĩ cất kỹ bản báo cáo, lại đợi một lúc nữa mới cụp mắt gõ cửa đi vào.
“Bác sĩ, bệnh nhân vừa tới yêu cầu anh tự mình kiểm tra.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bác sĩ nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy rời đi.
Y tá chờ anh ta đi rồi thì lập tức đi tới bàn làm việc, thay đổi bản báo cáo kia lại lần nữa, sau khi làm xong mọi chuyện thì không hề lo lắng đi ra phòng làm việc.
Mà bản báo cáo ADN đã thay đổi được đưa đến nhà họ Phong vào lúc bốn giờ chiều.
Lúc này tất cả mọi người đang ở nhà họ Phong.
Sắc mặt ông cụ Phong nghiêm túc ngồi đầu, bên tay trái ông là Phong Tú, bên tay phải là Phong Diệp Chương lạnh mặt.
Còn người nhà họ Lục thì ngồi đối diện bọn họ.
Lục Kim Yến ngồi bên cạnh ba mẹ, bởi vì cô ta biết ba mình đã sắp xếp xong nên cũng không lo lắng, ngược lại đáy mắt còn có niềm vui sướng khó che giấu và sự chắc chắn.
Chỉ cần kết quả công bố, anh Diệp Chương nhất định phải cưới cô ta.
Còn Cố Tuyết Trâm, cô ta cũng tuyệt đối không bỏ qua, nhất định phải làm cho cô sống không được, chết cũng không xong!
Cố Tuyết Trinh không biết Lục Kim Yến đã ảo tưởng mình gả vào nhà họ Phong thì sẽ giải quyết mình thế nào.
Cô biết hôm nay là ngày công bố kết quả, nhưng bởi vì chuyện công ty nên cô không thể quay về được.
Vì vậy cô không có tâm trạng làm việc, trong lòng chỉ nghĩ đến kết quả kiểm tra.
Đừng nhìn cô ra vẻ bình tĩnh, yên tâm, thật ra lúc này cô vô cùng lo lắng.
Dù sao cô đã được chứng kiến thủ đoạn của Lục Kim Yến và bà Phong.
Cô nghĩ vậy thì lo lắng đi đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, căng thẳng chờ bọn họ thông báo kết quả.
Thật ra cô không có gì phải lo lắng chuyện này.
Không nói đến chuyện cô ta không phải là Cố Tuyết Trâm, nhưng Cố Hải Sâm cũng tuyệt đối không buông tha cây cổ thụ nhà họ Phong này, để yên nhìn tương lai của Cố Tuyết Trâm bị phá hủy!
Bình luận facebook