Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Đêm đó khi cả Diêm gia đã đắm chìm vào trong giấc mộng, bỗng dưng Hồng Hạnh nghe một tiếng la thất thanh, tiếng là có thể nói là kinh động trời đất, Hồng Hạnh liền lồm cồm ngồi dậy, quên mất mình còn đang bị thương, liền thả chân ra giữa giường rồi từ từ tuột xuống đất, nhưng khi chân vừa thẳng ra, không chạm trúng phần cạnh giường mà chạm vào một thân người đang nằm say mê trên đó, Hồng Hạnh bất giác thu chân lại, rồi từ từ nhoài người đến gần để nhìn, khi khuôn mặt cô vừa tiến sát lại thân hình đó thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên
_ Không phải chỉ mới một đêm tôi không ở đây mà em đã đối xử với tôi phũ phàng như vậy chứ, còn định đạp tôi xuống đất…?
Hồng Hạnh nghe xong cũng không biết phải trả lời cậu Hai như thế nào, chợt nghe tiếng bước chân rầm rập, náo động ở bên ngoài, Hồng Hạnh không nói không rằng,liền xoay người né sang một bên, bỏ chân xuống mang giầy vào, quơ tay lấy chiếc áo choàng đặt ở đầu giường,choàng lên người, sau đó mở cửa vội vàng đi theo đám gia nhân.
Vừa bước đi được vài bước đã thấy tiểu Thúy mặt hớt hải chạy về phía cô, Hồng Hạnh đoán chắc có việc gì đó không ổn, nhìn tiểu Thúy có vẻ sợ hãi thế kia, chắc chắn đó là việc không lành, gia nhân trong nhà ai nấy đều cầm trên tay một ngọn đèn, họ di chuyển khá nhanh về hướng phòng bà Cả,chẳng lẽ bà Cả gặp chuyện gì, nghĩ đến đó bước chân Hồng Hạnh càng khẩn trương hơn
_ Mợ Hai…hay là mợ trở về phòng đi ạ… khủng khiếp lắm mợ ơi
Tiểu Thúy đã đi đến chỗ cô, nó níu tay ngăn cô lại, Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nó,khẽ vỗ nhẹ lên tay nó mấy cái,nở nụ cười trấn an nó, sau đó cô gỡ tay nó ra, đi như chạy đến phòng bà Cả…
_ Ghê quá! Sao lại ra nông nỗi này? Mới hồi chiều còn đứng nói chuyện với tôi ….
_ Sao lại chọn chết ở đây vậy trời…bình thường chỗ này đã ghê lắm rồi….
Hồng Hạnh đi từ xa đã thấy nhiều người tụ tập ở chỗ cây Điệp, “lại là cây Điệp”, họ bàn tán, đứng vòng quanh gốc cây, ai nấy đều trưng vẻ mặt vừa tò mò vừa ghê sợ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái gì đó ở ngay giữa.
_ Tránh ra …tránh ra ….
Tân Thành, người hầu thân tín của Diêm lão gia tiến lại gần đám đông, anh ta dùng tay xua xua để mọi người đứng nép sang một bên,tạo thành một khoảng trống để Diêm lão gia đi vào, Hồng Hạnh cũng nhanh chân đi phía sau ông, vừa vô tới chính giữa, Hồng Hạnh đã phải tự dùng tay để bịt miệng mình lại, ngăn bản thân phát ra tiếng la sau khi chứng kiến khung cảnh trước mắt
Trên thân cây Điệp, A Tửng đang bị treo lơ lửng, sợi dây quấn ngang cổ anh ta nối dài lên trên, cả người thoỏng xuống, mặt cuối gầm xuống đất, thân thể đung đưa nhẹ nhẹ mỗi khi có một cơn gió thổi qua, A Tửng chết rồi sao, mới lúc trưa anh ta còn tìm gặp cô, còn nói mấy câu như hối lỗi với Tiểu Thanh, còn nói muốn giúp cô ấy đạt được tâm nguyện, sao bây giờ lại treo cổ chết ở đây, có thật sự là anh ta tự tử hay còn uẩn tình gì phía sau, mặc dù lúc trưa trong thấy bóng lưng anh ta,Hồng Hạnh đã linh cảm có chuyện gì đó không ổn
_ Dạ thưa lão gia! Bây giờ phải làm thế nào ạ, có nên thông báo với người nhà A Tửng ở dưới quê lên,mang xác anh ta về không?
Tân Thành sau khi cùng với một vài gia nhân nam mạnh khỏe trong nha hợp sức đưa xác A Tửng xuống, thì quay sang hỏi ý kiến Diêm lão gia
_ Người thân A Tửng hiện tại cũng không còn ai, chỉ còn một người mẹ già cũng sắp gần đất xa trời rồi, tạm thời đừng nói gì với mẹ câu ấy, Diêm gia sẽ đứng ra lo mai táng,sau đó sẽ cử người đem hài cốt cậu ta về quê, bây giờ thì đưa cậu ấy về phòng đi, mai sẽ mời thầy về lặp đàn siêu độ cho cậu ấy
_ Khoan đã….
Diêm lão gia vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cậu Hai thốt lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt ngạc nhiên về hướng cậu, Hồng Hạnh cũng ngước mắt nhìn theo,cậu Hai khuôn mặt đĩnh đạc, hai tay chắp phía sau lưng, từ từ đi đến chỗ xác A Tửng
_ Vạn An! Con có ý kiến gì sao?
Diêm lão gia cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, khi cậu Hai vừa đến gần ông liền cất tiếng hỏi
_ Thưa cha…cái chết của A Tửng còn rất nhiều uẩn khúc, chúng ta không thể chỉ xem xét qua loa rồi mang đi hoả táng được, như vậy là không công bằng cho anh ta
Lúc này đôi mắt của Diêm lão gia càng mở to,trợn tròn hơn nữa, Diêm Vạn An con trai duy nhất của Diêm Đại Phú trước giờ không màng thế sự, những chuyện của gia nhân, người hầu thì lại càng không, bây giờ trước cái chết của A Tửng, cậu Hai lại muốn điều tra xem xét giải oan cho hắn, điều này không những là lạ mà còn đặt biệt khác thường, chẳng khác nào giữa tháng sáu lại ông trời lại cho tuyết rơi. Quả thật là chuyện kì lạ
Hồng Hạnh cũng cho rằng lời cậu Hai nói hoàn toàn chính xác, bởi vì trước đây cô từng nghe người ta nói, người chết vì treo cô, khi chết lưỡi sẽ thè ra ngoài, mắt sẽ trợn ngược lên, do quá trình tắt thở diễn ra đột ngột, khiến họ không chịu nổi, phải thè lưỡi ra ngoài để lấy hơi, còn A Tửng mắt lại nhắm nghiền, miệng chỉ hơi há ra, lưỡi vẫn nằm gọn gàng bên trong, vì thế nói anh ta chết là do treo cổ tự tử là hoàn toàn không đúng…
Cậu Hai lúc này đã đến ngồi bên cạnh cái xác, cậu cũng xem xét ngay chỗ cái miệng A Tửng, ngoài ra cậu còn xem xét vết hằn trên cổ do treo lâu trên sợi dây thừng mà ra, vết hằn màu đỏ không phải bầm đen, rất nhạt không hằn sau, chứng tỏ sau khi chết mới bị người ta treo lên, bởi vì khi con người đã chết rồi,máu huyết không còn lưu thông nữa, cho nên dù được treo trong thời gian dài, cũng sẽ không để lại vết bầm sau do máu bị ngăn cách bởi áp lực của dây thừng, khiến chỗ cổ của người đó không hiện lên vết bầm do tích tụ máu để lại. Sau đó cậu Hai xé rách phần vải ở đùi của A Tửng, chỗ đùi anh ta vẫn trơn láng không có một vết thương nào do cào cấu mà ra, bởi một người khi trong tình trạng thiếu không khí trầm trọng, họ thường phản kháng lại bằng cách cào cấu hay bám víu cái gì đó ở rất gần họ, trong tình trạng bị treo lơ lửng trên mặt đất, điều mà họ có thể làm chính là cào cấu vào cơ thể mình, mà nơi thuận tay nhất chính là phần đùi.
Cậu Hai sau khi đã quan sát và xem xét kỹ lưỡng, thì đã có thể chắc chắn A Tửng không phải treo cổ mà chết, còn nguyên nhân khác phải đợi thầy lang khám nghiệm thì mới có thể tìm ra nguyên nhân được.
_ Thành đi mời thầy lang tới đây, Công và hai người nữa,mang A Tửng ra sảnh chính, những người khác thì trở về phòng mình, chuyện sau đó cứ để cho tôi
Hồng Hạnh thầm quan sát thái độ của bà Cả, bà ta lúc này nét mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thường, người vẫn bận nguyên bộ đồ ngủ, nhưng lạ ở chỗ nó rất ngay ngắn và gọn gàng, trong không giống người đang ngủ bị đánh thức đột ngột, Hồng Hạnh lại quan sát những người khác, hầu hết hạ nhân trong nhà đều vừa sững sờ trước cái chết của A Tửng, chỉ duy có vú Dương là mặt hơi biến sắc, giống như cái chết của A Tửng là một cú sốc rất kinh sợ với bà ta, Lăng Khả Khả thì khỏi bàn tới, cô ta dửng dưng như thể đó là một con mèo, con chó gì đó bị chết đột ngột, chứ cái xác nằm đó hoàn toàn không liên quan tới cô ta, cô ta chỉ nghía mắt dòm một cái rồi bình thản quay về phòng, Hồng Hạnh nhìn phản ứng của Lăng Khả Khả mà lắt đầu ngao ngán, cô ta đúng là đồ máu lạnh, nhưng khả nghi nhất chính là bà Ba, bà ta đứng cách khá cây Điệp, nét mặt vô cùng sợ hãi, giống như thể bà ta chưa từng nhìn thấy xác chết bao giờ, nhưng bà ta đứng cách xa như vậy cũng đâu có thấy rõ thi thể của A Tửng, vậy tại sao bà ta lại tỏ ra bàng hoàng thế kia, chẳng lẽ trước đó bà ta đã trông thấy cái gì, bây giờ vì quá kinh sợ nên không dám lại gần,chỉ có thể đứng từ xa mà dò xét.
Hồng Hạnh đứng nhìn mấy người nam gia nhân di chuyển thi thể A Tửng ra sảnh chính, mấy người khác cũng lần lượt trở về phòng, tiểu Thúy thấy cô cứ đứng đờ ra đó thì chạy đến kéo cô đi, đột nhiên một cơn gió rất mạnh thổi đến, hai người khiên xác A Tửng bị gió thổi bay vào mắt loạng choạng bước tới không nổi, sau cùng vì gió thổi rát quá,họ đành buông cái giá đỡ A Tửng xuống, lấy tay che mặt lại. A Tửng bị thẩy xuống một cái “uỵch” trên mặt đất, cái xác không hồn rơi xuống như một bao cát, nằm chổng chơ trên đất, một lúc sau khi gió đã ngừng thổi,mọi người lại tiếp tục đi, người hầu tên Công vừa khum xuống định nhắc hai cái cây giá dùng để đỡ xác A Tửng lên thì bỗng nhiên giật lùi kinh hãi,miệng lắp ba lắp bắp
_ A Tửng….A Tửng ….mở mắt…mở mắt nhìn tôi kìa….
Mấy người khác nghe thấy Công la lên,hoảng hồn nhìn A Tửng, A Tửng lúc này đang nằm trên mặt đất, mắt mở to, thao láo nhìn về hướng người hầu Công, ai nấy đều hoảng loạn, co chân lên chạy biến về phòng, cậu Hai đi đến gần lấy tay vuốt nhẹ đôi mắt đang mở trừng trừng của A Tửng, vuốt lần thứ nhất khi cậu Hai lấy tay ra, đôi mắt vừa nhắm lại liền lặp tức mở ra,lại trừng trừng nhìn về hướng A Công, cậu Hai lần này cũng nhìn theo hướng đó, từ chỗ A Công đứng, nép sang một bên chính là phòng bà Cả, bà ta đang đứng đó vẻ mặt thản nhiên nhìn lại cậu Hai, cậu Hai một lần nữa lại đưa tay lên vuốt mắt A Tửng, lần này cậu vừa vuốt vừa thầm thì, mà chỉ có những người đứng rất gần cậu mới có thể nghe được
_ A Tửng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải oan cho anh, anh hãy phù hộ tôi mau tìm ra hung thủ, để trả lại sự trong sạch cho anh, anh hãy yên lòng nhắm mắt.
_ Không phải chỉ mới một đêm tôi không ở đây mà em đã đối xử với tôi phũ phàng như vậy chứ, còn định đạp tôi xuống đất…?
Hồng Hạnh nghe xong cũng không biết phải trả lời cậu Hai như thế nào, chợt nghe tiếng bước chân rầm rập, náo động ở bên ngoài, Hồng Hạnh không nói không rằng,liền xoay người né sang một bên, bỏ chân xuống mang giầy vào, quơ tay lấy chiếc áo choàng đặt ở đầu giường,choàng lên người, sau đó mở cửa vội vàng đi theo đám gia nhân.
Vừa bước đi được vài bước đã thấy tiểu Thúy mặt hớt hải chạy về phía cô, Hồng Hạnh đoán chắc có việc gì đó không ổn, nhìn tiểu Thúy có vẻ sợ hãi thế kia, chắc chắn đó là việc không lành, gia nhân trong nhà ai nấy đều cầm trên tay một ngọn đèn, họ di chuyển khá nhanh về hướng phòng bà Cả,chẳng lẽ bà Cả gặp chuyện gì, nghĩ đến đó bước chân Hồng Hạnh càng khẩn trương hơn
_ Mợ Hai…hay là mợ trở về phòng đi ạ… khủng khiếp lắm mợ ơi
Tiểu Thúy đã đi đến chỗ cô, nó níu tay ngăn cô lại, Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nó,khẽ vỗ nhẹ lên tay nó mấy cái,nở nụ cười trấn an nó, sau đó cô gỡ tay nó ra, đi như chạy đến phòng bà Cả…
_ Ghê quá! Sao lại ra nông nỗi này? Mới hồi chiều còn đứng nói chuyện với tôi ….
_ Sao lại chọn chết ở đây vậy trời…bình thường chỗ này đã ghê lắm rồi….
Hồng Hạnh đi từ xa đã thấy nhiều người tụ tập ở chỗ cây Điệp, “lại là cây Điệp”, họ bàn tán, đứng vòng quanh gốc cây, ai nấy đều trưng vẻ mặt vừa tò mò vừa ghê sợ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái gì đó ở ngay giữa.
_ Tránh ra …tránh ra ….
Tân Thành, người hầu thân tín của Diêm lão gia tiến lại gần đám đông, anh ta dùng tay xua xua để mọi người đứng nép sang một bên,tạo thành một khoảng trống để Diêm lão gia đi vào, Hồng Hạnh cũng nhanh chân đi phía sau ông, vừa vô tới chính giữa, Hồng Hạnh đã phải tự dùng tay để bịt miệng mình lại, ngăn bản thân phát ra tiếng la sau khi chứng kiến khung cảnh trước mắt
Trên thân cây Điệp, A Tửng đang bị treo lơ lửng, sợi dây quấn ngang cổ anh ta nối dài lên trên, cả người thoỏng xuống, mặt cuối gầm xuống đất, thân thể đung đưa nhẹ nhẹ mỗi khi có một cơn gió thổi qua, A Tửng chết rồi sao, mới lúc trưa anh ta còn tìm gặp cô, còn nói mấy câu như hối lỗi với Tiểu Thanh, còn nói muốn giúp cô ấy đạt được tâm nguyện, sao bây giờ lại treo cổ chết ở đây, có thật sự là anh ta tự tử hay còn uẩn tình gì phía sau, mặc dù lúc trưa trong thấy bóng lưng anh ta,Hồng Hạnh đã linh cảm có chuyện gì đó không ổn
_ Dạ thưa lão gia! Bây giờ phải làm thế nào ạ, có nên thông báo với người nhà A Tửng ở dưới quê lên,mang xác anh ta về không?
Tân Thành sau khi cùng với một vài gia nhân nam mạnh khỏe trong nha hợp sức đưa xác A Tửng xuống, thì quay sang hỏi ý kiến Diêm lão gia
_ Người thân A Tửng hiện tại cũng không còn ai, chỉ còn một người mẹ già cũng sắp gần đất xa trời rồi, tạm thời đừng nói gì với mẹ câu ấy, Diêm gia sẽ đứng ra lo mai táng,sau đó sẽ cử người đem hài cốt cậu ta về quê, bây giờ thì đưa cậu ấy về phòng đi, mai sẽ mời thầy về lặp đàn siêu độ cho cậu ấy
_ Khoan đã….
Diêm lão gia vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cậu Hai thốt lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt ngạc nhiên về hướng cậu, Hồng Hạnh cũng ngước mắt nhìn theo,cậu Hai khuôn mặt đĩnh đạc, hai tay chắp phía sau lưng, từ từ đi đến chỗ xác A Tửng
_ Vạn An! Con có ý kiến gì sao?
Diêm lão gia cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, khi cậu Hai vừa đến gần ông liền cất tiếng hỏi
_ Thưa cha…cái chết của A Tửng còn rất nhiều uẩn khúc, chúng ta không thể chỉ xem xét qua loa rồi mang đi hoả táng được, như vậy là không công bằng cho anh ta
Lúc này đôi mắt của Diêm lão gia càng mở to,trợn tròn hơn nữa, Diêm Vạn An con trai duy nhất của Diêm Đại Phú trước giờ không màng thế sự, những chuyện của gia nhân, người hầu thì lại càng không, bây giờ trước cái chết của A Tửng, cậu Hai lại muốn điều tra xem xét giải oan cho hắn, điều này không những là lạ mà còn đặt biệt khác thường, chẳng khác nào giữa tháng sáu lại ông trời lại cho tuyết rơi. Quả thật là chuyện kì lạ
Hồng Hạnh cũng cho rằng lời cậu Hai nói hoàn toàn chính xác, bởi vì trước đây cô từng nghe người ta nói, người chết vì treo cô, khi chết lưỡi sẽ thè ra ngoài, mắt sẽ trợn ngược lên, do quá trình tắt thở diễn ra đột ngột, khiến họ không chịu nổi, phải thè lưỡi ra ngoài để lấy hơi, còn A Tửng mắt lại nhắm nghiền, miệng chỉ hơi há ra, lưỡi vẫn nằm gọn gàng bên trong, vì thế nói anh ta chết là do treo cổ tự tử là hoàn toàn không đúng…
Cậu Hai lúc này đã đến ngồi bên cạnh cái xác, cậu cũng xem xét ngay chỗ cái miệng A Tửng, ngoài ra cậu còn xem xét vết hằn trên cổ do treo lâu trên sợi dây thừng mà ra, vết hằn màu đỏ không phải bầm đen, rất nhạt không hằn sau, chứng tỏ sau khi chết mới bị người ta treo lên, bởi vì khi con người đã chết rồi,máu huyết không còn lưu thông nữa, cho nên dù được treo trong thời gian dài, cũng sẽ không để lại vết bầm sau do máu bị ngăn cách bởi áp lực của dây thừng, khiến chỗ cổ của người đó không hiện lên vết bầm do tích tụ máu để lại. Sau đó cậu Hai xé rách phần vải ở đùi của A Tửng, chỗ đùi anh ta vẫn trơn láng không có một vết thương nào do cào cấu mà ra, bởi một người khi trong tình trạng thiếu không khí trầm trọng, họ thường phản kháng lại bằng cách cào cấu hay bám víu cái gì đó ở rất gần họ, trong tình trạng bị treo lơ lửng trên mặt đất, điều mà họ có thể làm chính là cào cấu vào cơ thể mình, mà nơi thuận tay nhất chính là phần đùi.
Cậu Hai sau khi đã quan sát và xem xét kỹ lưỡng, thì đã có thể chắc chắn A Tửng không phải treo cổ mà chết, còn nguyên nhân khác phải đợi thầy lang khám nghiệm thì mới có thể tìm ra nguyên nhân được.
_ Thành đi mời thầy lang tới đây, Công và hai người nữa,mang A Tửng ra sảnh chính, những người khác thì trở về phòng mình, chuyện sau đó cứ để cho tôi
Hồng Hạnh thầm quan sát thái độ của bà Cả, bà ta lúc này nét mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thường, người vẫn bận nguyên bộ đồ ngủ, nhưng lạ ở chỗ nó rất ngay ngắn và gọn gàng, trong không giống người đang ngủ bị đánh thức đột ngột, Hồng Hạnh lại quan sát những người khác, hầu hết hạ nhân trong nhà đều vừa sững sờ trước cái chết của A Tửng, chỉ duy có vú Dương là mặt hơi biến sắc, giống như cái chết của A Tửng là một cú sốc rất kinh sợ với bà ta, Lăng Khả Khả thì khỏi bàn tới, cô ta dửng dưng như thể đó là một con mèo, con chó gì đó bị chết đột ngột, chứ cái xác nằm đó hoàn toàn không liên quan tới cô ta, cô ta chỉ nghía mắt dòm một cái rồi bình thản quay về phòng, Hồng Hạnh nhìn phản ứng của Lăng Khả Khả mà lắt đầu ngao ngán, cô ta đúng là đồ máu lạnh, nhưng khả nghi nhất chính là bà Ba, bà ta đứng cách khá cây Điệp, nét mặt vô cùng sợ hãi, giống như thể bà ta chưa từng nhìn thấy xác chết bao giờ, nhưng bà ta đứng cách xa như vậy cũng đâu có thấy rõ thi thể của A Tửng, vậy tại sao bà ta lại tỏ ra bàng hoàng thế kia, chẳng lẽ trước đó bà ta đã trông thấy cái gì, bây giờ vì quá kinh sợ nên không dám lại gần,chỉ có thể đứng từ xa mà dò xét.
Hồng Hạnh đứng nhìn mấy người nam gia nhân di chuyển thi thể A Tửng ra sảnh chính, mấy người khác cũng lần lượt trở về phòng, tiểu Thúy thấy cô cứ đứng đờ ra đó thì chạy đến kéo cô đi, đột nhiên một cơn gió rất mạnh thổi đến, hai người khiên xác A Tửng bị gió thổi bay vào mắt loạng choạng bước tới không nổi, sau cùng vì gió thổi rát quá,họ đành buông cái giá đỡ A Tửng xuống, lấy tay che mặt lại. A Tửng bị thẩy xuống một cái “uỵch” trên mặt đất, cái xác không hồn rơi xuống như một bao cát, nằm chổng chơ trên đất, một lúc sau khi gió đã ngừng thổi,mọi người lại tiếp tục đi, người hầu tên Công vừa khum xuống định nhắc hai cái cây giá dùng để đỡ xác A Tửng lên thì bỗng nhiên giật lùi kinh hãi,miệng lắp ba lắp bắp
_ A Tửng….A Tửng ….mở mắt…mở mắt nhìn tôi kìa….
Mấy người khác nghe thấy Công la lên,hoảng hồn nhìn A Tửng, A Tửng lúc này đang nằm trên mặt đất, mắt mở to, thao láo nhìn về hướng người hầu Công, ai nấy đều hoảng loạn, co chân lên chạy biến về phòng, cậu Hai đi đến gần lấy tay vuốt nhẹ đôi mắt đang mở trừng trừng của A Tửng, vuốt lần thứ nhất khi cậu Hai lấy tay ra, đôi mắt vừa nhắm lại liền lặp tức mở ra,lại trừng trừng nhìn về hướng A Công, cậu Hai lần này cũng nhìn theo hướng đó, từ chỗ A Công đứng, nép sang một bên chính là phòng bà Cả, bà ta đang đứng đó vẻ mặt thản nhiên nhìn lại cậu Hai, cậu Hai một lần nữa lại đưa tay lên vuốt mắt A Tửng, lần này cậu vừa vuốt vừa thầm thì, mà chỉ có những người đứng rất gần cậu mới có thể nghe được
_ A Tửng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải oan cho anh, anh hãy phù hộ tôi mau tìm ra hung thủ, để trả lại sự trong sạch cho anh, anh hãy yên lòng nhắm mắt.
Bình luận facebook