• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Dâu Nhà Giàu (1 Viewer)

  • Chương 104 - Trả giá

Tuần thứ ba học thủ pháp trang điểm cơ bản, trang điểm cô dâu. Trường học yêu cầu mỗi học sinh phải mua một bộ trang điểm chuyên nghiệp, bao gồm: phấn má, phấn mắt và cọ trang điểm, tính ra khoảng hơn 3 ngàn tệ một bộ. Đám học sinh ai nấy đều oán thán. Học phí Yêu Ti Lệ đã là đắt nhất, thế nhưng dụng cụ còn phải tự mình mua, nhưng giở hợp đồng ra xem, quả thực dụng cụ trang điểm bọn họ phải tự mua.



Đám học sinh chẳng có cách nào, điều kiện tốt thì mua luôn ở trong trường, điều kiện kém thì tự ra ngoài mua. Chu Thiến hỏi Trương Bân, Trương Bân nói cho cô rằng mua ở trường thì đầy đủ nhất, chuyên nghiệp và chất lượng cũng tốt nhưng hơi đắt. Chu Thiến nghĩ mãi, khẽ nghiến răng mua ở trường, cũng may trong tài khoản còn mấy vạn tệ.



Bọn họ nghe Trương Bân nói như vậy thì đều quyết định mua ở trường. Nhà Vương Vĩ không tệ, gọi điện thoại cho gia đình là có tiền mua. Vương Lâm, Lưu Văn Chí trong nhà hơi kém nhưng vẫn làm ra tiền. Lưu Văn Chí cắn răng nói:



- Coi như đầu tư cho tương lai, về sau vào làm trong công ty là kiếm lại được mà




Lý San lo lắng nhưng cuối cùng đem tiền tiết kiệm ra:



- Cũng chẳng còn cách nào, đều bị trường rút ruột…



Trương Bân vốn đã có nên không cần mua.



Lý San và Triệu Viện Viện ở Kí túc xá, một giường trên một giường dưới nên cũng hiểu biết hoàn cảnh của cô ấy. Lý San nói:



- Hình như hoàn cảnh nhà Triệu Viện Viện không tốt lắm, có lần mình thấy cô ấy gọi điện trong kí túc xá về nhà xin tiền nhưng hình như không được, còn thấy cô ấy khóc nữa.



Trong lòng Chu Thiến không khỏi cảm khái. Hơn ba ngàn tệ, ở Triệu gia chẳng đủ mua một bộ quần áo, còn chưa đủ một ván bài Triệu phu nhân thua nhưng ở đây lại đủ khiến mọi người sứt đầu mẻ trán. Chênh lệch giàu nghèo thật quá lớn…



Sau đó, Chu Thiến thấy sắc mặt Triệu Viện Viện vẫn không tốt, đáy mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là do quá lo âu. Cô cũng hơi buồn, nghĩ đến quan hệ trước kia của hai người cũng không tệ nên có lòng muốn giúp. Có lần gặp Triệu Viện Viện ở toilet, không nhịn được nói:



- Triệu Viện Viện, cậu còn chưa mua dụng cụ đúng không, mình có thể…



Chu Thiến vốn định nói cô có thể cho vay. Cô cảm thấy đều là vì giấc mơ của bạn bè, giờ cô có chút tiền có thể giúp cô ấy. Nhưng còn chưa nói xong,Triệu Viện Viện đã cảnh giác, lạnh lùng cắt lời:







- Cảm ơn cậu quan tâm, mình tự thu xếp được.



Chu Thiến nổi nóng, mình có lòng tốt mà lại bị đối phương đề phòng nên xoay người bỏ đi, mặc kệ cô ấy.



Không lâu sau, trường học phân phát dụng cụ trang điểm, vô số đồ rực rỡ, chuyên nghiệp. Trong đó có một bộ cọ trang điểm gồm 18 cọ lớn nhỏ. Nhìn rất đẹp, rất xịn.



Thầy Trương Cường nói:



- Để hiệu quả trang điểm đạt được cao nhất thì sử dụng đồ trang điểm tốt, cọ tốt là một phần rất quan trọng. Chúng ta phải hiểu rõ công dụng của những loại cọ này, sau đó sử dụng chuẩn xác. Đó không phải là bí mật mà là kĩ xảo mà mỗi stylist đều biết.



Chu Thiến để ý đến Trương Bân đang cầm một cây cọ lớn ngẩn người, vẻ mặt ảm đạm biết anh nhất định lại nhớ tới chuyện bị đổi đồ. Sau khi học xong, sáu người tụ họp, vẻ mặt Trương Bân cô đơn nhớ tới chuyện đó, cầm đồ trang điểm trong tay nói:




- Đây là cọ má hồng, quan trọng nhất là độ mềm của lông, cọ tốt đều là dùng lông dê thượng đẳng mà làm, nhằm làm cho màu má và màu da trở nên tiệp màu, không khiến người khác thấy quá khác biệt. Hôm kiểm tra đó, khi dùng đến cọ má hồng, lúc thử lên tay có cảm giác hơi ráp nhưng vì quá vội nên không để ý nhiều, chỉ nghĩ là tại mình. Cuối cùng khiến má hồng của người mẫu vô cùng thê thảm, mất hết điểm…



Anh thở dài một hơi, nói:



- Các chiến hữu, từ giờ trở đi phải luôn để ý dụng cụ của mình, đừng giao cho bất kì ai. Nhất là trước khi kiểm tra thì nhất định phải để ý cẩn thận.



Những lời này khiến mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng. Việc học dần trở nên phức tạp, không phải chỉ học ghi nhớ là xong. Mấy hôm trước, giáo viên còn giảng kỹ xảo trang điểm mắt. Thầy Trương nói:



- Lúc trang điểm mắt phải sử dụng cọ mắt, sau đó trang điểm phối màu mắt hợp lý, cọ từ giữa sang trái, đây là điều cơ bản



Thực hành cũng là trang điểm mắt. Chu Thiến để ý thấy đồ Triệu Viện Viện mua đều là mua ở quán nhỏ, không thành một bộ. Lý San nói:







- Mấy thứ đó giá rẻ nhưng chất lượng rất kém



Cho nên lúc thực hành, các học sinh trong tổ cũng không muốn dùng đồ trang điểm của cô, đành phải dùng của mình, rất lỗ. Triệu Viện Viện bị các bạn trong tổ xem thường. Nhưng với việc này Chu Thiến chỉ thờ ơ, cũng chẳng muốn làm Lã Đồng Tân lần nữa



Bởi vì đều mới học, trang điểm mắt lại rất khó cho nên thời gian này, bất kể ai mắt cũng đều như bị người đánh cho tím bầm. Trương Bân đã học qua 1 năm nên tốt hơn nhiều. Chu Thiến và Tiểu Mạt tuy đã làm trang điểm nhưng bình thường đều giúp khách dưỡng da là chính, ít khi có cơ hội trang điểm nên cũng không tốt lắm. Chu Thiến vừa hỏi thầy vừa hỏi Trương Bân, vừa nhân thời gian rỗi luyện tập, ngay cả buổi tối lúc làm việc ở quán bar cũng tranh thủ luyện tập. Vẽ rồi xóa, vẽ rồi xóa.



Tiểu Mạt ở bên thấy mà không đành lòng nói:



- Thiệu Lâm, cậu đừng làm nữa, mắt cậu đỏ hết lên rồi. Chắc hẳn là dị ứng, cứ mãi như thế là không được. Lau nước lạnh đi.



Chu Thiến nhìn kỹ, quả đúng là thế, sở lên còn hơi rát, trong lòng cũng hơi sợ. Phải biết rằng vùng da quanh mắt rất mỏng, không cẩn thận thì sẽ bị nhăn. Cô vẫn không muốn còn trẻ đã có nếp nhăn nên mới dừng lại.



Trước khi ngủ dùng khăn lạnh đắp mặt nhưng đến sáng tỉnh lại thấy mắt vẫn sưng đỏ. Đến khám ở phòng khám gần đó, bác sĩ nói không có vấn đề nhưng trong thời gian ngắn không thể trang điểm. Tiểu Mạt nhìn mắt cô mà đau lòng nói:



- Học tập thế này cũng phải trả giá quá đắt…



Chu Thiến thấy bác sĩ nói không sao nên cũng không để ý, thậm chí còn cười an ủi Tiểu Mạt:



- Chẳng qua là khó coi mấy ngày thôi, không sao



Trong lòng cô vẫn rất vui vẻ vì cô đã nắm bắt tốt cách trang điểm mắt. Chắc hẳn kiểm tra được loại ưu là không thành vấn đề, nghĩ vậy trong lòng lại thoải mái.



Nhưng hôm sau, Chu Thiến rời giường mở cửa lại thấy ở ngoài có một hộp thuốc mỡ. Bên cạnh có một tờ giấy viết: “Bôi lên da mắt, ba ngày là khỏi”. Chữ viết rất quen, liếc mắt là cô đã biết của ai. Cô cầm thuốc mỡ, nhẹ mở ra, thuốc màu xanh nhạt, tản ra mùi bạc hà thơm mát, thấm vào lòng.



Nhất thời cô giật mình đứng đó, ngơ ngác nhìn tuýp thuốc mỡ, trong lòng cảm giác lẫn lộn: chua chát mặn đắng giao tạp nhưng lại có chút ngọt ngào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom